《Du Nhiên Mạt Thế - Lão Bối (Van edit)》Part 3 | 41 - 59 + PN1
Advertisement
Lôi Khê dừng lại, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt y, tươi cười ổn trọng ôn hòa trước đó không còn, chỉ còn lại nụ cười trào phúng, "Nghiêm thiếu gia có chuyện gì sao, chúng ta đêm nay mệt lắm rồi, muốn đi nghỉ sớm." Nói xong còn thân mật cọ cọ hai má Lâm Phàm vẫn hồng nhuận như trước, nhường Nghiêm Hàn có thể thấy rõ ràng.
Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương sau trận mây mưa, Lâm Phàm giờ lại còn mặt đỏ ửng thỏa mãn nằm trong lòng nam nhân khác, chuyện gì vừa xảy ra không cần nghĩ cũng biết, Nghiêm Hàn sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tim truyền đến từng đợt đau đớn, dưỡng khí tựa hồ bị đoạt mất, cố gắng chờ đợi một đêm để rồi điều sợ hãi trở thành sự thực, khiến Nghiêm Hàn mới 17 tuổi không thể thừa nhận nổi!
"Đáng chết ——!" Gầm nhẹ lên, tay Nghiêm Hàn xuất hiện tia sét muốn bổ qua.
Lôi Khê ôm Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, như trước dùng ánh mắt cười nhạo nhìn sự thất bại của Nghiêm Hàn, cuối cùng Nghiêm Hàn nắm chặt tay đem tia sét dập tắt, lòng bàn tay bởi vậy mà bị thương, truyền ra mùi khét lẹt.
Không biết vì Nghiêm Hàn gầm lên giận dữ hay vì mùi khét làm Lâm Phàm tỉnh lại, mơ màng mở mắt, nhìn thấy thanh niên còn trẻ mà mình vẫn luôn để ý, vẻ mặt bi thương. Lâm Phàm lòng khẽ đau, nhẹ gọi đối phương, "Tiểu Hàn, lại đây..."
Nghiêm Hàn sửng sốt, hai chân không khống chế bước qua, chỉ thấy Lâm Phàm vẫn được Lôi Khê ôm ngang lấy, vươn tay khẽ vuốt hai má Nghiêm Hàn, "Tiểu Hàn làm sao vậy, không cần khổ sở a." Lâm Phàm còn tưởng mình đang mộng, bằng không thanh niên lãnh ngạo luôn thích cậy mạnh thế nào lại lộ ra biểu tình bi thương yếu đuối như vậy.
"A..." Lâm Phàm ngơ ngác nhìn giọt nước mắt vương trên tay, Nghiêm Hàn đang... khóc?
Lâm Phàm lập tức bị dọa đến, đã quên Lôi Khê đằng sau, giãy dụa muốn xuống dưới ôm Nghiêm Hàn, "Ngươi làm sao vậy? Đừng khóc a..."
Thanh niên lạnh lùng cũng không áp chế được nữa, nội tâm bi thương không thể duy trì được tư thế ngày xưa, khuya hôm nay phát hiện Lâm Phàm không thấy, khủng hoảng cùng nôn nóng bất an khi chờ đợi, khiến y mước mắt giống trân châu đứt dây không ngừng rơi, gắt gao ôm lấy Lâm Phàm không buông, nhịn không được khóc ròng nói, "Đừng rời đi ta, ta thích ngươi, ta yêu ngươi..."
Kế tiếp chính là một trận luống cuống tay chân, thật vất vả dỗ y ngủ, Lôi Khê một mực trầm mặc bên cạnh tiến lên giữ chặt tay Lâm Phàm, kiên định nhìn thẳng mắt hắn, "Ta sẽ không buông tay!"
Lâm Phàm có chút đau đầu xoa huyệt thái dương, "Ta nghĩ chúng ta chỉ 419 (tình một đêm)?"
"Ta không nghĩ như vậy." Trong mắt Lôi Khê nảy lên u ám, kiên trì nói.
"Lôi Khê, chúng ta đều trưởng thành rồi, đừng như vậy..." Lâm Phàm thở dài, "Nghiêm Hàn còn chưa trưởng thành, cho nên..."
"Ta sẽ không từ bỏ!" Lôi Khê không để Lâm Phàm nói xong, y không muốn nghe, dù sao những điều này y trước đó liền đã muốn biết, không phải y là người đầu tiên có được thân thể Lâm Phàm sao? Cho nên, y chỉ cần không buông tay, nhất định có cơ hội!
Advertisement
Lâm Phàm lắc đầu, "Tùy ngươi, ta đi phòng Đại Hắc ngủ."
Lôi Khê ngăn lại Lâm Phàm, "Không được! Đêm nay đến phiên ta!"
Lâm Phàm đau đầu nhíu mày, đành thỏa hiệp, "Tùy ngươi, nhưng không được xằng bậy, ta mệt."
Lôi Khê gật đầu, ôm ngang Lâm Phàm, Lâm Phàm lười giãy giụa, bị Lôi Khê ôm ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ùng ục, vừa định dậy liền thấy trước mặt là Nghiêm Hàn, Lâm Phàm không rõ tại sao mình ngủ lại ngủ đến giường Nghiêm Hàn, lui người về sau nhớ lại, lại bị Lôi Khê ôm.
Lâm Phàm tỉnh ngủ, Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn đều tỉnh, hai người ăn ý không giải thích, mà phân biệt giúp Lâm Phàm mặc quần áo, ôm hắn đi rửa mặt.
Lâm Phàm không rõ hai người này hồ lô bán cái gì, ít nhất không ầm ĩ phiền hắn thì tốt rồi.
Qua tất niên, an toàn khu khôi phục khẩn trương, mọi người khí thế ngất trời làm việc, nhiều người lực lượng lớn, một đống nhà lầu giản dị được xây nên, tường vây gia cố càng thêm dày, trên tường thiết kế các loại phòng ngự, làm người ta nhìn đã thấy an toàn; ngoài ra, an toàn khu còn tiến hành xây dựng thêm, đem những khu có thể gieo trồng xung quanh vây vào trong tường phòng hộ, tổ chức người cày cấy, hy vọng mau chóng sản xuất ra thực vật chịu đói.
Bình dân chạy nạn tới càng ngày càng nhiều, nguyên bản 3, 5 thành phố nhỏ sẽ có một căn cứ quân sự loại nhỏ, nhưng không phải căn cứ nào cũng có thể sống sót và dựng được an toàn khu. Quân khu cũng là nơi xuất hiện nhiều tang thi nhất, không ít căn cứ trở thành địa điểm nguy hiểm không thua gì bệnh viện.
Quân khu bọn họ ở cần bảo mật một ít hạng mục nghiên cứu khoa học, cho nên hệ thống phòng ngự cùng các thiết bị đều tương đối hoàn thiện, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn, không thua bất cứ căn cứ quân sự cỡ trung, cỡ lớn nào. Đây cũng là lý do trước đó Lâm Phàm chọn Kỳ huyện là nơi tránh né, an toàn khu gần Kim thị này ở đời trước cũng có chút danh tiếng.
So sánh với những người khác đói khát, Lâm Phàm mỗi ngày có thể lấy ra số lượng lớn rau dưa hoa quả thịt thà để ăn, thành ra dưỡng mấy người sảng khoái, thậm chí còn hơi mập ra. Tuy Lâm Phàm chưa biểu hiện ra khẩn trương dự trữ thức ăn, nhưng bọn hắn sao có thể luôn ỷ lại Lâm Phàm, hơn nữa vì đổi huy chương đen và biệt thự này, trong tay đồ đạc cùng tích phân đã không còn.
Lôi Khê đem các địa điểm xung quanh suy nghĩ cẩn thận một lần, để ý tới những nơi kha khá nguy hiểm nhưng thu hoạch được lớn. Nghiêm Hàn Đại Hắc từ trước đến nay xem Lôi Khê khó chịu, nhưng cũng không thể không thừa nhận năng lực chỉ huy xuất sắc của y, có thể khiến bọn họ bỏ ra ít công sức nhất nhận lấy thành quả lớn nhất.
Khu đen phí tổn cao, nhưng đổi lại là được đảm bảo an toàn, thuận tiện, hoàn cảnh cuộc sống thư thích, biệt thự còn có vườn hoa nhỏ, bị Lâm Phàm nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ vô dụng đi, trồng mấy luống khoai lang khoai tây, cải thảo, cải củ, rau chân vịt, rau xà lách, rau cải chíp, hoa hiên vàng; còn trong phòng ngâm giá đỗ, mầm đậu nành*.
Advertisement
Tuy lúc đối mặt tang thi Lâm Phàm có thể thoải mái một đao một đầu, nhưng người khác nhìn hắn lúc nào cũng có loại cảm giác yếu ớt xinh đẹp tinh khiết, cần được nuôi trong phòng sạch sẽ thoải mái, Lôi Khê Nghiêm Hàn đều cảm thấy như vậy, cho nên về sau làm ít nhiệm vụ, mọi người luôn phân công Lâm Phàm ở lại an toàn khu giữ nhà, ngay cả Đại Hắc chỉ số thông minh không cao lắm cũng thể hiện mình không thích Lâm Phàm bị lây dính những thứ bẩn thỉu chán ghét kia.
Mấy người Lôi Khê vì thuận tiện làm nhiệm vụ, đặc biệt đặt cái tên cho tiểu đội, đăng ký với an toàn khu, sau đó có thể tự do hành động. Bởi vì thân phận dị năng giả cường đại của Lôi Khê Nghiêm Hàn, Đại Hắc cao lớn cùng thực lực đáng sợ, hơn nữa Hứa Sách Trữ Bằng Hồng Tư thân thủ bất phàm, còn có Lâm Phàm... Này kẻ xinh đẹp chuyên gây họa cho cường giả, "tiểu đội Lôi Thần" ở toàn bộ an toàn khu đều rất nổi tiếng.
Hôm nay trời đẹp, Lâm Phàm nhẩm hát, mang tất cả chăn bông đệm chiếu ra phơi nắng, ngón tay trắng nõn thon dài ép lên những nếp gấp trên nệm chăn, ánh mặt trời chiếu tới khuôn mặt mỹ nhân, khiến người tới nhìn mà lặng đi, mạt thế dơ dáy bẩn thỉu, khó được hình ảnh bình tĩnh tốt đẹp khiến người không đành lòng phá vỡ. Thẳng đến có âm thanh bén nhọn vang lên khiến mọi người không thể không về thực tại, trong lòng nhịn không được nhíu mày.
"Có người trong nhà không ? Ta tìm Lôi Khê!" Người nói là một nữ nhân coi như xinh đẹp, đáng tiếc chiếc cằm thon luôn nâng lên cao tạo cảm giác chanh chua xấc láo.
Lâm Phàm đang ở ban công tầng hai, nhoài người ra, "Các ngươi tìm Lôi Khê? Hắn không có nhà, đi làm nhiệm vụ."
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, "Ngươi tên người hầu này nói chuyện với bạn bè chủ nhân như vậy sao? Cẩn thận ta kêu Lôi Khê chỉnh ngươi! Giờ cái gì đều thiếu, chỉ duy không thiếu người hầu!"
Đây là như thế nào a, Lâm Phàm nghe mà không nhịn được hắc tuyến, bất quá nam nhân trung niên đi cùng nữ nhân trông rất giống Nghiêm Hàn, làm Lâm Phàm có chút tò mò, mới vừa cứu Nghiêm Hàn về có nghe cha mẹ y sẽ tìm cách đón, không biết có phải phụ thân Nghiêm Hàn hay không.
"Xin chờ một lát, ta lập tức xuống đây." Lâm Phàm trở lại phòng nhanh chóng đổi quần áo, hắn hiện tại mặc là quần áo lao động, không thích hợp gặp khách.
Lúc đoàn người tiến được vào phòng ấm áp cũng nhịn không được thở hắt ra, trong phòng không có mùi không sạch sẽ như nhà người bình thường vì tiết kiệm nước lau chùi, ngược lại còn có cỗ mùi thơm thản nhiên, tựa như cảm giác người trước mắt này mang đến. Phòng ở thoải mái ấm áp khiến binh lính đi theo nữ nhân cùng nam nhân trung niên nhịn không được lộ ra hâm mộ, bọn hắn giống như thật lâu chưa hưởng qua cảm giác ấm cúng này.
"Ân, nhìn cũng không tệ lắm." Nữ nhân tuổi trẻ một bộ bà chủ xem xét kỹ lưỡng phòng khách, bất quá khi nàng nhìn đến bó củi tại lò sưởi chân tường thì chỉ trích, "Khê ca không ở, làm sao ngươi lại đốt củi lãng phí như vậy! Nhanh đi dập, thật sự là tên hầu không hiểu quy củ, chủ nhân đi vắng cũng dám hưởng thụ, không biết hiện tại củi khô khan hiếm lắm sao?"
Nữ nhân này vừa đến đã luôn luôn chỉ trích mình, Lâm Phàm nghe mà nhíu mày, "Thật xin lỗi, ngươi là ai vậy? Này tựa hồ không cần ngươi quản đi."
Nữ nhân chán ghét nhìn Lâm Phàm làn da trắng nõn thoáng mang hồng nhuận, cũng không biết Khê ca lãng phí bao nhiêu lương thực lên người tên này nữa, Khê ca chính là tốt tính, sau nàng phải hảo hảo giúp Khê ca xử lý những việc này mới được, để tương lai, không thể lãng phí nữa, nữ nhân tự đắc nghĩ, cảm giác mình quá hiền lành, "Hừ! Ta là vợ chưa cưới của Khê ca, tên Đinh Tố Thu! Dị năng giả thủy hệ!"
Thân phận dị năng giả của đối phương không có khiến Lâm Phàm giật mình, nhưng thật ra thân phận vợ chưa cưới lại làm đáy lòng Lâm Phàm nổi lên cảm giác khác thường, nhưng Lâm Phàm lại cho rằng do thái độ chán ghét của đối phương làm mình không thoải mái, cũng không nghĩ nhiều, quay đầu hướng nam nhân trung niên, "Ngài khỏe, ngài là...?"
Nam nhân rất có phong độ lịch sự, cười cười ôn hòa, "Ta là chú của Nghiêm Hàn, Nghiêm Hạo, xin chào."
"Nghiêm thúc thúc, xin chào, ta là bạn của Nghiêm Hàn, Lâm Phàm. Xin ngồi đợi chốc lát, Nghiêm Hàn làm nhiệm vụ, đại khái..." Mắt nhìn đồng hồ treo tường, "Nhiều nhất nửa giờ sau liền trở lại."
Ở Lâm Phàm tiếp đón, Nghiêm Hạo ngồi xuống ghế sa lông, hai gã cảnh vệ phía sau hắn đứng thẳng tắp không ngồi xuống. Lâm Phàm thấy thế cũng không nói gì, xem cảnh này tập mãi thành quen, gia thế Nghiêm Hàn quả nhiên không đơn giản, thúc thúc hắn ở thời bình, phỏng chừng ít nhất cũng cấp bậc đại tá quân khu.
Đinh Tố Thu còn muốn nói gì, liền bị Nghiêm Hạo cản, "Tiểu Thu, ngồi im."
"Nghiêm thúc... Ta..." Kết quả bị Nghiêm Hạo ôn hòa liếc mắt một cái liền im luôn, căm giận trừng mắt nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm không muốn chấp nhặt với người như vậy, hắn chuẩn bị trà hoa cúc cho bốn người, "Nghiêm thúc thúc, các ngươi tự nhiên, mấy người Lôi Khê sắp trở về, ta đi chuẩn bị bữa tối, buổi tối không bằng ở lại cùng nhau ăn đi." Trà hoa cúc trước mạt thế, tại trước mặt vài người ở đây là không đáng nhắc tới, nhưng giờ vật tư cực độ khan hiếm, có thể lấy ra trà hoa cúc đãi khách, xem ra Nghiêm Hàn cũng không khổ gì, hắn an tâm, Nghiêm Hạo nghĩ. Mà khi Lâm Phàm nói lưu lại khách ăn cơm, Nghiêm Hàn cũng nhịn không được sửng sốt, tựa hồ nam hài xinh đẹp trước mắt này cũng không phải người hầu a.
"... Hảo." Nghiêm Hạo hiểu được sau mạt thế ở nhà người khác ăn cơm là hành vi không lễ phép nhường nào, nhưng hắn rất tò mò cuộc sống thường ngày của Nghiêm Hàn, trở về cũng có thể nói với anh trai cùng chị dâu.
~~~~~~~~~~
*: Hoa hiên vàng, còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, huyền thảo, lê-lô, lộc thông, người Tày gọi là phắc chăm. Được trồng ở những vùng có khí hậu quanh năm ẩm mát. Thường dùng lá và hoa để nấu canh, dùng rễ và nụ hoa làm thuốc. Hoa vị ngọt, tính mát, giúp thanh nhiệt, tiêu đờm, cầm máu, thông sữa, an thai, lợi tiểu, sáng mắt. Một số nơi dùng lá và hoa làm thuốc chữa chảy máu cam. Lá hái được quanh năm, rễ đào vào thu đông, có khi vào mùa khác, dùng tươi hoặc phơi khô
Mầm đậu nành, hoặc mầm rau cải =)))) tìm hình ảnh r mà chả phân biệt đc 2 loại này, tiếng thì không biết :< Nói chung nó là rau mầm
Lâm Phàm nói chiêu đãi không chu toàn sau, liền vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bởi vì tăng 4 người ngoại lai, Lâm Phàm không có ý định xuất ra đồ gì chói mắt cả, may mắn mấy hôm trước gieo mầm đậu nành đã có thể ăn, ăn cùng cháo gạo nấu khoai lang, với một cây cải thảo đã mọc được một nửa trong vườn, thêm thức ăn thừa buổi trưa nữa hẳn là đủ rồi, mặc dù cải thảo mới lớn được một nửa đã cắt đi có điểm đáng tiếc, nhưng Lâm Phàm cũng chẳng thiếu rau dưa, dù sao đều dùng để che mắt người khác thôi.
Ngay lúc mùi cháo ngọt ngào khiến 4 người ngồi phòng khách không ngừng trộm nuốt nước miếng, mấy người Lôi Khê rốt cuộc trở lại.
"Khê ca ~~~~~~ !" Đinh Tố Thu vừa thấy Lôi Khê liền nhào tới, Lôi Khê không kịp phản ứng, trực tiếp đem đối phương ôm vào lòng, Lâm Phàm bưng cháo đi ra vừa vặn thấy được.
Thản nhiên liếc Lôi Khê, "Đều về rồi, nhanh chóng rửa mặt rửa tay, có thể ăn cơm."
Lôi Khê cảm nhận được tầm mắt Lâm Phàm, liền đẩy Đinh Tố Thu ra, "Tố Thu, sao ngươi lại tới đây."
"Khê ca, ngươi không nhớ ta sao ? Ta nhưng rất nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi nữa. Nghiêm thúc muốn tới đây đón cháu hắn, ta mới xin theo lại đây, Khê ca, theo ta về quân khu Quỳnh Châu đi, so với an toàn khu này còn lớn hơn, điều kiện vật chất cũng tốt hơn nữa." Đinh Tố Thu giống như không phát hiện Lôi Khê tránh né, lại dính lên, sống chết ôm lấy cánh tay y, Lôi Khê nhìn ở bố mẹ đối phương có thâm giao với cha mẹ mình, cũng không tốt đùn đẩy quá mức kịch liệt.
"Ngươi trước buông, ta vừa mới từ ngoài về, trên người bẩn..." Lôi Khê một bên rớt ra Đinh Tố Thu một bên hướng phòng tắm đi tới, tính toán đổi quần áo sạch.
"Không việc gì, Khê ca, ta không chê ngươi, ta giờ là thủy hệ dị năng giả nga, chúng ta sau này tuyệt đối không thiếu nước dùng." Theo Lôi Khê ly khai, tiếng líu ríu của Đinh Tố Thu nhỏ đi rất nhiều.
Đi theo Lôi Khê vào nhà sau Nghiêm Hàn tự nhiên thấy được chú mình, nghĩ đến mục đích chú đến đây, Nghiêm Hàn sẽ không phản ứng đối phương, lạnh lùng tới gần kéo kéo quần áo Lâm Phàm, cầu quan tâm.
Lâm Phàm sớm quen Nghiêm Hàn mặt thì lãnh khốc, trên thực tế chính là tính cách tiểu nam sinh, cười cười vỗ nhẹ lên tay Nghiêm Hàn đang giữ chặt ống tay áo mình, "Đi trước rửa ráy rồi lại ra."
"Tiểu Hàn..." Nghiêm Hạo thấy Nghiêm Hàn không có ý định hỏi han mình, đành chủ động lên tiếng.
Nghiêm Hàn căn bản không thèm để ý đối phương, đi thẳng lên tầng hai phòng mình. Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng sôi nổi tự đi làm việc của mình. Đại Hắc mẫn cảm phát hiện không đúng, khó có được không tìm Lâm Phàm làm nũng đòi hôn hôn sờ sờ, mà ngoan ngoãn đi tắm rửa, hắn thích cận chiến, nên là người bị bẩn nhất.
Khi tất cả ngồi vào bàn cơm, không khí im lặng quỷ dị, Lâm Phàm giống như không phát hiện, cười giúp mọi người múc cháo, "Thực vật không nhiều, chỉ có thể làm cháo đãi mọi người."
Nghiêm Hạo, Đinh Tố Thu vốn không phải người thường, hơn nữa giờ lại hoặc nắm giữ thực quyền hoặc là thân phận dị năng giả, phương diện ăn uống chưa bao giờ thiếu thốn, gạo khoai lang đối hai người cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng trong cháo có rau mầm tươi mới, cải thảo mọng nước, làm cho bọn họ đứng tại địa vị như này cũng cảm thấy chảy nước miếng, bao lâu rồi chưa có ăn qua rau dưa mới mẻ, cho dù vừa mới gieo trồng tới được, an toàn khu Quỳnh Châu còn có nhiều người cấp bậc cao hơn hắn không ít, như thế nào có thể tới phiên hưởng. Còn hai gã cảnh vệ đi theo, ánh mắt đều phát lục.
Lúc ăn cơm, mọi người cũng không bàn chính sự, tâm tư đều đặt trên bàn cơm. Mấy người Nghiêm Hạo ăn vui vẻ, mấy người Lôi Khê lại khổ bức, mệt mỏi một ngày rồi về nhà ăn cháo, tuy rằng cháo rất ngon, nhưng đối vài người cả ngày ăn thịt cá rau dưa mỹ vị mà nói, thật sự nhạt nhẽo, nhịn không được lòng oán thầm bốn người tới, rõ ràng Tiểu Phàm Phàm không muốn lộ bí mật, mới làm bữa tối đơn giản như vậy.
Ăn xong cơm tối, mọi người đều tự về phòng mình, đem phòng khách lưu lại cho mấy người Nghiêm Hàn. Lâm Phàm cũng lười rửa bát, trực tiếp thu dọn xong ném tới bếp, liền kéo Đại Hắc về phòng, sau đó tiến không gian giết gà giết heo, hắn không phải lòng buồn bực nên đi sát sinh, quả thật thịt tươi tồn trữ đã không đủ dùng, hơn nữa Đại Hắc đáng yêu bữa tối chưa ăn no, hắn muốn tiến không gian cho Đại Hắc ăn mảnh, hừ!
Đại Hắc vào không gian, sẽ để lộ ra đuôi và tai, lắc lắc đuôi có ý ôm eo Lâm Phàm, trộm nhạc, Tiểu Phàm vẫn là thích hắn nhất.
Lâm Phàm cũng không dám hoàn toàn thả lỏng trong không gian, vẫn để lại một tia tinh thần lực chú ý tình huống bên ngoài. Khi hắn nghe Nghiêm Hàn gọi thì Lâm Phàm lập tức lôi Đại Hắc ra không gian.
Không biết bọn họ nói chuyện như thế nào, chú Nghiêm Hàn cùng Đinh Tố Thu đã rời đi, trở lại nơi ở tạm thời tại khu xanh lục. Nghiêm Hàn vừa thấy Lâm Phàm lập tức bổ một đạo tia sét ngăn cản Đại Hắc nhào lên, sau đó ôm Lâm Phàm vào lòng, cằm để trên vai Lâm Phàm, ấp úng nói, "Ta không rời đi ngươi."
Lâm Phàm buồn cười sờ sờ mái tóc Nghiêm Hàn đã hơi dài, "Quân khu Quỳnh Châu phương tiện đầy đủ, đã muốn nhanh chóng xây dựng hệ thống sản xuất nhỏ, đi đến đó ngươi có thể sống tốt hơn."
"Không có ngươi, làm thế nào cũng không tốt!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nghiêm Hàn thoát ra khiến lòng Lâm Phàm run lên, "Nếu không, chúng ta cùng đi quân khu Quỳnh Châu."
Lâm Phàm lắc đầu cự tuyệt, "Bên kia không thích hợp chúng ta hiện tại." Quân khu Quỳnh Châu bởi vì được xây dựng tại nơi đất rộng người thưa, có dầu mỏ khí thiên nhiên phong phú tại khu Tây bộ, hơn nữa người lãnh đạo ánh mắt tinh tế, phát triển được vô cùng nhanh, tại đời trước cũng là một trong 5 căn cứ lớn phi thường danh tiếng, ít nhất tại trước khi Lâm Phàm đi tìm kiếm ốc đảo "Ô Nhã", quân khu Quỳnh Châu như trước sung sướng hưởng vinh, đứng ở nơi đó ít nhất có thể cam đoan 15 năm không bị thảm sát do tang thi vây thành. Nhưng chính vì thế hắn mới không thể qua, bên kia quản lý so bên này chặt chẽ nhiều, hiện giờ còn không có không gian dị năng giả xuất hiện, coi như hắn đi đầu mở lối, liền đơn thuần chỉ là không gian dị năng trữ vật cũng sẽ khiến chú ý tới; mặt khác bên cạnh hắn tỉ lệ người xuất hiện dị năng phi thường cao cũng vô pháp giải thích, nếu biết được nước suối trong không gian cấp người nhiễm vi rút SR uống, liền sinh ra dị năng, đây còn có thể khiến người ta khiếp sợ hơn nữa! Cho nên tuyệt không thể để người phát hiện mà gặp nguy hiểm.
"Vậy ta cũng không đi!"
"Cha mẹ ngươi ở bên kia." Nghiêm Hàn mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành, Lâm Phàm không muốn tương lai Nghiêm Hàn phải hối hận.
"Bọn họ thực an toàn." Nghiêm Hàn nghẹn ngào nói.
Advertisement
-
Beyond the Veil
Martin's life would never be the same. He somehow survived a massacre by shady men in black, only to discover they were conspiring with the police. What was he going to do now? But where one life ends, another life begins. One that will learn of magic, and the world beyond the veil. This is a complete rewrite of my first story, The World Beyond the Veil. This is not the same story. Not even a single sentence has been copy-pasted from the original fiction. Readers of the original will recognize a lot of elements, but there are more and more differences as the story progresses. The fiction is planned as a trilogy. The first volume is published. Regarding one of the tags:Sexual Content: There are no explicit sex scenes in the story. On the other hand, it is definitely a story meant for an adult audience, with plenty of references to sex and genitalia. If you're not comfortable with that, maybe steer away from this story. I am very interested in feedback. Let me know if you spot a plot hole or something else that seem off to you.
8 124 -
Proabe
What should I do before I die? One day this question popped up in the mind of a 20-year old student who was struggling with his life and was waiting for his death. So in the end...he decided to write!Yep, write! A person who hasn't ever written a decent essay was going to write a novel!! I know the idea seems ridiculous but it was the truth. But...just as NOT expected, his novel turns out to be a big flop. The depressed and troubled author decides to go to sleep to get some peace but eventually ends up dying under unknown circumstances and reincarnating in his own novel. How will he live in a world created by himself? Or was the world really created by him in the first place? Will he be able to live this life while facing his past actions, his sins, and his regrets? Or will he break into pieces again and wait for his death in the same way he did in his old life? (This story is also available on Webnovel.com and tapas.io)
8 162 -
The Deliverer's Destiny
"Sometimes some must die in order for the rest of us to survive." Ever since the condemned rebelled, the world of Desmond has been shrouded in darkness. Having ripped the throne away from the Creator Himself, King Motch keeps a firm-taloned grip on his subjects, aided by a ruthless, Gifted being known as the Veiled Lady. Families are torn apart as parents are forced to give up their children to be raised by pitiless trainers who groom the children to become brain-washed warriors. All who fight back are dead. In a strict society built on the blood of the people, hope is a rare term. Yet it is still had. Against all odds, four lives are entangled. A timid boy brought from another world, a princess warrior on the run, a young soldier haunted by death and duty, and a slave boy with mysterious gifts - they are brought together to fulfill words spoken long ago: that a Deliverer would come and find the Creator's son, who, in turn, would save them all. Thrown into the fight of their lives, the four must work together to bring about a change in a dark and dangerous world. The mission the Deliverer has been given is a necessary one, a foreseen prophecy spoken of long ago. Therefore, Motch knows they are coming. And, as we all know, dragons love playing with their prey. DAILY UPDATES!
8 288 -
Cunning, Magic, and Fur (Furry Reincarnation Isekai Gamelit-RPG)
Trevor has recently had a bad run in life. Having been born and raised in Ireland since the 1960s, the country's bad economy finally caught up to him and took away everything he owned. Deciding to live with his rich grandparents in the States, an unexpected accident led to his tragic death. When a godly entity made a deal with Trevor to give him a second chance at life in another world, he agreed. Only, he was reincarnated into the body of an anthropomorphic fox. Not only that, but this world is deeply confusing and dangerous. With magic, monsters, and strange floating boxes with words like "levels" and "skills" and "stats". If that wasn't enough for him, he is later joined by a wolf barbarian, a charming otter hunter, and a fire-breathing dragon. With the help of them, and using his newfound powers as a mage, he will explore, survive, and help the denizens of this world. Possibly even, though he wants to reject them, find love among his new companions. __________________________________________________________________________________________________________ This world will use a system based on Skills and Abilities, with no solid XP. The story will start off about survival, but will evolve to level grinding and then becoming world saviors, eventually leading to a city/kingdom building story. And while this is mainly a gay romance story, there will be some female character joining in later. There will be very few explicit scene of sex description, and those that are will be vague and partially glossed over. Things this story will have: - Smart characters that think things through - Characters that start out weak but gain strength quickly - Realistic emotions and relationships between characters What it won't have: - Villainous characters that are jerks to everyone ______________________ Warning: If you do not like stories that involve gay relationships, then this story is definitely not for you. Much of this story will revolve around the developing romantic feelings between a group of grown male adults.
8 156 -
Free Bird - Morgan Wallen
"She wanted us to leave town and start a life somewhere else but I couldn't just runaway, y'know, like this is my hometown." Or In which Daniella Hunt and Morgan Wallen are reunited through a mutual friend.I own my own characters.
8 132 -
Let Me Start Again [Completed]
Start Date>>>> 1.4.2020End>>>20.5.2020ကိုယ့်ဘက်က အချစ်တွေပေးခဲ့လည်း ပြန်ရခဲ့တာက နာကျင်မှုတွေတဲ့လား မင်းအမုန်းတွေကိုထပ်ပြီးမခံစားနိုင်တော့လို့ ငါထွက်ပြေးပါရစေ'ခက်ထန်'ငါအရမ်းမုန်းနေတုန်းက တွယ်ကပ်နေပြီး အခုကျထွက်ပြေးတော့မလို့လား အရင်ကမှားခဲ့တာတွေအတွက် တောင်းပန်ပါတယ် အပြစ်တွေကိုပေးဆပ်တဲ့အနေနဲ့ မင်းကိုဂရုစိုက်ပေး ချစ်ပေးမှာမလို့ ကိုယ့်ကို အစကနေပြန်စခွင့်ပေးပါ'မင်းစစ်မောင်'ကိုယ့္ဘက္က အခ်စ္ေတြေပးခဲ့လည္း ျပန္ရခဲ့တာက နာက်င္မႈေတြတဲ့လား မင္းအမုန္းေတြကိုထပ္ၿပီးမခံစားႏိုင္ေတာ့လို႔ ငါထြက္ေျပးပါရေစ'ခက္ထန္'ငါအရမ္းမုန္းေနတုန္းက တြယ္ကပ္ေနၿပီး အခုက်ထြက္ေျပးေတာ့မလို႔လား အရင္ကမွားခဲ့တာေတြအတြက္ ေတာင္းပန္ပါတယ္ အျပစ္ေတြကိုေပးဆပ္တဲ့အေနနဲ႔ မင္းကိုဂ႐ုစိုက္ေပး ခ်စ္ေပးမွာမလို႔ ကိုယ့္ကို အစကေနျပန္စခြင့္ေပးပါ'မင္းစစ္ေမာင္'
8 114