《Du Nhiên Mạt Thế - Lão Bối (Van edit)》Part 2 | 21 - 40

Advertisement

Cửa mở, hỗn hợp mùi nước hoa giá rẻ của nữ nhân, mùi mồ hôi chân thối của nam nhân cùng dịch vị (huỵch toẹt: mùi tinh dịch) nồng nặc truyền ra, khiến Lâm Phàm nhíu mày, nín thở, Đại Hắc là Bán Thú nhân, khứu giác càng linh mẫn, trực tiếp kéo Lâm Phàm lui ra vài bước.

Nam nhân lùn mang theo cỗ mùi hôi thối đi ra, tựa hồ chỉ có hơn 1m6, đứng cạnh Lâm Phàm mét 8 cùng Đại Hắc 1m95, càng có vẻ hèn mọn, nữ nhân trong phòng đều bị hút đi tầm mắt, vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm Đại Hắc thân hình cường tráng.

Chừng Lâm Phàm Đại Hắc thân cao kích thích nam nhân lòng tự trọng, "ĐM! Sáng sớm ầm ĩ nháo tao ngủ, mày là cái đại con rùa! ĐM! Thức thời quỳ xuống xin lỗi, nếu không ——" chưa nói xong, chỉ thấy Lâm Phàm không kiên nhẫn đối phương nói lời thô tục, một cái đá, người này đã bay ra xa bắn lên vách tường phòng khác.

"Ai u —— đau chết tao! Ngươi muốn chết! Bọn mày đâu! Người đâu! Đều ra mau! Đánh chết thằng này cho tao!" Tên kia tru lên vừa đứng vừa chửi, nghe được tiếng hô mấy người quần áo rách rưới xung quanh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

"Đại ca! Ai dám đánh ngươi! Ai dám đánh đại ca bọn tao! Chán sống hả?" Mấy người này ngu ngốc, miệng thì hung hăng càn quấy, người lại chen chúc đứng cạnh đại ca, chờ thấy rõ thanh niên mặt trắng nõn, cả đám liền chửi bậy xông lên muốn đánh Lâm Phàm.

Đại Hắc thấy có người muốn công kích người mình tâm tâm niệm niệm, khí thế hoàn toàn thả ra, nhìn không ra là sơ cấp Bán Thú Nhân chỉ số thông minh hữu hạn, Đại Hắc lạnh lùng nhìn lướt qua đám người kia, làm mấy người lòng lạnh run, nhưng ngẫm đối phương chỉ có 2 người, lại bơm máu tăng gan mà chạy tới, còn mấy tên khác đứng ngoài tính toán chiếm tiện nghi. Từ tiểu hài tử, Lâm Phàm biết an toàn khu không thấy cấm dùng vũ khí, đánh nhau, không để xảy ra án mạng là được, người vi phạm sẽ bị ném khỏi an toàn khu.

Đại Hắc lên trước vài bước, mỗi bước như tử thần buông xuống, Lâm Phàm nhàn hạ đứng một bên thưởng thức bộ dáng uy vũ đẹp trai của Đại Hắc nhà hắn.

Chỉ thấy tên chạy đến nhanh nhất đang muốn vung dưa hấu đao trong tay chém Đại Hắc, mọi người nhìn mà âm thầm kinh hô, giờ thuốc thang khan hiếm, nếu bị thương hoặc chẳng may đứt chân tay, chỉ có thể nói số trời đã định.

Chỉ cần không đánh chết người, cao tầng căn bản là mở một mắt nhắm một mắt, thấy nam nhân con lai cao lớn tuấn mỹ sắp bị chém phải, mọi người sôi nổi than đáng tiếc, nhưng chưa cảm thán xong, liền kinh ngạc trừng lớn hai mắt lòng không nhịn được phát lạnh.

Đại Hắc chẳng dùng vũ khí gì, thẳng một quyền đánh qua khiến tên nam nhân quần áo rách nát ngực trúng một đấm, ngã nhào xuống đất không dậy nổi; còn hai tên khác cầm dao trực tiếp bị Đại Hắc bẻ tay cùng chân, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả khu, làm mọi người lạnh sống lưng.

Chỉ một cái nháy mắt, đội tìm tra đều bị Đại Hắc chỉnh, đây là Lâm Phàm đã dặn dò không cho giết người, phải hạ thủ lưu tình.

Advertisement

Tên lùn lão đại không có thừa dịp bỏ mặc đàn em chạy trốn, bất quá nhìn đũng quần hắn, chắc không phải không muốn chạy, mà là hai chân căn bản không nghe, bị dọa tiểu ra quần.

Đại Hắc dũng mãnh tàn nhẫn lập uy phi thường tốt, hơn nữa thân mình cao lớn ngũ quan tuấn mỹ, lập tức có không ít nữ nhân ái mộ, đồng thời nhìn về phía Lâm Phàm ánh mắt ghen ghét. Lâm Phàm mẫn cảm phát hiện biến hóa, cản thán trực giác nữ nhân, trong lòng nhịn không được cười khổ, từ khi lên đại học trình độ hắn được nữ tính hoan nghênh thẳng tắp giảm xuống, thật sự người so với người tức chết.

Lâm Phàm đi chầm chậm đến trước mặt lùn lão đại, nhẹ giọng nói, "Đem đồ đạc của ngươi cuốn xéo." Tên kia không ngừng gật đầu, răng nanh không khống chế lộc cộc va chạm, căn bản không nói ra lời.

Tên này là thế lực nhỏ yếu nhất tại đây, nhưng tốt xấu cũng có đám thuộc hạ biếng làm chỉ không sợ chết, mỗi ngày đi bắt nạt người yếu thế, thu "phí bảo hộ", tên này cũng có đầu óc, hiểu được không tuyệt đường sống, khiến những người bị ức hiếp vẫn có thể nhịn được liền nhịn.

Mình cùng thuộc hạ nhiều như vậy đều bị nam nhân cao cao kia tàn nhẫn đả bại, biết hôm nay không giữ nổi phòng này, nhưng nghe đến Lâm Phàm không cần những thứ trong phòng liền vui vẻ, bên trong có không ít thức ăn nước uống! Vội vàng nhảy dựng lên chạy đi kêu đám thuộc hạ khác.

Người xung quanh thoáng nhìn lén căn phòng, nghe Lâm Phàm không cần đồ trong đó, lòng tham nổi lên, muốn thừa dịp Lâm Phàm đả bại bọn tiểu nhân ngày thường chuyên đi ức hiếp mà trộm vào, lấy vài thứ, tùy tiện mang ra vài thứ cũng tốt, bọn hắn nếu dám đi ra giết tang thi đoạt vật tư, cũng không thành một đám sợ chết bị khi dễ.

"Ừm, khụ," một lão nam nhân đeo kính khoảng 50 tuổi ho nhẹ, "Đa tạ vị này ra tay trừng trị những tên ác bá, cứu chúng ta lúc nước sôi lửa bỏng, quả thật công đức vô lượng."

Lâm Phàm buồn cười nghe người này hoa ngôn xảo ngữ, không đáp mà hưởng thụ Đại Hắc vuốt ve lưng mình.

Người kia thấy Lâm Phàm Đại Hắc ban ngày ban mặt không để ý nơi chốn, làm hành vi mờ ám, đường đường một nam nhân lại có sở thích long dương bẩn thỉu, trong lòng xem thường, nhưng vì lòng tham, xấu hổ ho mấy cái, "Đồ vật trong nhà, đều là bọn chúng ngày thường cướp của chúng ta, ngọc bội gia truyền của ta cũng bị bọn ác nhân này cướp đoạt, luôn hy vọng có thể lấy lại, để không phải thẹn với tổ tiên." Những người khác nghe vậy cũng ồn ào hưởng ứng kêu đồ đạc cũng bị đoạt, mong có thể vào lấy lại.

Lâm Phàm trong lòng cười lạnh, những người này cho là hắn ngốc sao? Tên lùn lão đại kia bị hắn đoạt phòng, đều là e ngại thực lực Đại Hắc, sẽ không đến quấy rầy, nhưng nếu ngay cả đồ của chúng cũng cướp, khó nói bọn họ chó cùng rứt giậu; cho mấy người này vào nhà lấy lại ngọc bội, đồ đạc bị cướp, phỏng chừng không cần đợi tên lão đại gọi người đến, đồ trong phòng đã bị dọn sạch sẽ.

Advertisement

Lâm Phàm như cũ mỉm cười hưởng thụ Đại Hắc vuốt ve, không nói lời nào, lão nam nhân đeo kính đã nghĩ tránh qua hai người đi vào nhà, bị Lâm Phàm mắt lạnh lườm, ra một thân mồ hôi lạnh, thầm kêu không tốt, cũng không dám tiến lên nữa. Những người khác không thấy ai làm chim đầu đàn, chỉ dám đứng một bên.

Nữ nhân trong phòng thấy thế, mặc quần áo õng ẹo đi ra, cũng không để ý bộ dáng xộc xệch không chỉnh tề, cười hì hì muốn đẩy Lâm Phàm đi dựa vào Đại Hắc, "Này, đẹp trai ơi~ đây có thể làm đằng ấy thoải mái nha~"

Lâm Phàm thản nhiên nhìn nữ nhân, buồn cười mà tự tránh ra, muốn xem phản ứng của Đại Hắc.

Trừ lúc chiến đấu, Đại Hắc đều phản ứng tương đối chậm, chờ đến lúc ý thức được, nhân nhi thơm thơm trong lòng đã không thấy đâu, biến thành hơi thở xa lạ đáng ghét lại thối thối, nhất thời nổi giận, hơn nữa người này còn có gắng chen vào lòng mình. Đại Hắc trực tiếp túm áo nữ nhân ném ra ngoài, khiến nữ nhân kia ngã chảy máu, sau đó dựa vào khứu giác một lần nữa kéo Lâm Phàm ôm vào lòng, ủy khuất ngửi ngửi người mình, trên người dính mùi thối a.

Lâm Phàm buồn cười sờ sờ hai má Đại Hắc, kiễng chân hôn một ngụm lên môi y. Ai biết Đại Hắc mấy ngày nay đều không được Lâm Phàm hôn, đã sớm nhớ nhung đôi môi mê người kia lâu rồi, hiện giờ Lâm Phàm chủ động đưa lên, tự nhiên không dễ thả ra, trộm ôm chặt thắt lưng Lâm Phàm, làm sâu sắc nụ hôn này.

Đám người đứng bên xem tặc lưỡi không ngớt, thanh niên xinh đẹp kia quả nhiên là được nam nhân cao lớn sủng, tại khu này đã sớm xuất hiện chuyện như vậy, nam nhân nhỏ yếu vì đổi lấy cái ăn, sẵn sàng bán mình hoặc trực tiếp làm nam sủng. Mới đầu tưởng nam nhân xinh đẹp này khí chất xuất chúng, trông không đến nỗi nào, hóa ra cũng chỉ là loại bán mình đổi cơm, lập tức không còn sợ hãi Lâm Phàm mà thay bằng khinh thường.

Lâm Phàm hiểu mọi người đang nghĩ gì, chẳng những không giải thích, còn cố ý phóng thân mình mềm nhũn, mắt hàm xuân, tựa như thẹn thùng đẩy đẩy Đại Hắc, đôi môi lúc tách ra bị Đại Hắc cắn thành sưng đỏ hồng nhuận, còn kéo theo chỉ bạc phản quanh dưới ánh mặt trời, lập tức khiến mấy tên đàn ông không có định lực liền lộ ra ý xấu.

Xung quanh nam nhân thấy Lâm Phàm ngũ quan trắng nõn hồng thấu, trong lòng thầm mắng yêu tinh, cũng không dám ở lại lâu liền rời đi tìm địa phương giải quyết. Những người khác thấy hết náo nhiệt không chiếm được tiện nghi, cũng dần dần tán đi.

Mà Đại Hắc lại không thể hoàn toàn lý giải được vì sao Lâm Phàm đột nhiên thả phong tình, chỉ cảm thấy A Phàm thật thơm, thật sự là rất thơm a.

Hai người cứ đứng trước của khanh khanh ta ta ngoạn ngoạn, thẳng đến lúc lùn lão đại dẫn theo mấy tên trở lại, mấy tên thấy Đại Hắc chân nhịn không nổi run lên, lấy ra toàn bộ khí lực, dùng tốc độ nhanh nhất dọn sạch đồ vật trong phòng, lại dưới chỉ thị của Lâm Phàm, dùng chậu nước tiêu độc, cẩn thận chà lau phòng ở.

Dù sao tài nguyên nước có hạn, hơn nữa các loại hóa chất cũng không nhiều, lùn lão đại lấy hẳn một chậu nước hòa dung dịch tiêu độc, chính là xuất phát từ mục đích muốn lấy lòng, cũng ám chỉ với Lâm Phàm mọi việc hôm nay là chấm dứt, bọn họ cũng sẽ không tìm hai người phiền toái. Bất quá, một chậu nước tiêu độc cũng chỉ khiến phòng trông không đến nỗi bẩn, nhưng đối Lâm Phàm gần đây không phải sống kham khổ mà nói, nhìn phòng ở thế này, chỉ hận không thể đem phòng đổ đầy nước pha dung dịch tiêu độc.

Bất đắc dĩ thở dài, Lâm Phàm đối ngoài cửa vẫy vẫy tay, xa xa tiểu hài tử còn chưa rời đi nhanh chóng chạy đến trước Lâm Phàm chờ sai bảo, e ngại lại hâm mộ mà lén nhìn Đại Hắc, ân cần hỏi, "Đại ca có gì sai bảo ạ?"

"Ngươi có biết làm thế nào lấy được hóa chất khử trùng cùng nước sao?" Trong không gian Lâm Phàm cũng không thiếu những thứ này, nhưng hắn không muốn người khác nhìn ra khác lạ.

"Biết, biết!" Tiểu hài tử lập tức dẫn đường, "Có một nơi giao dịch của chính phủ, hai thứ đại ca vừa hỏi cơ bản đều là chính phủ độc quyền, bất quá nếu muốn đổi những thứ khác, ta đề nghị đại ca nên đi phố giao dịch, so với khu giao dịch của chính phủ tự nhiên đồ vật không đầy đủ bằng, nhưng được cái giá cả phải chăng... " Tiểu tử nói liên miên giải thích khu giao dịch chính phủ cùng phố giao dịch người dân tự hợp thành.

Ước chừng an toàn khu này mục đích chủ yếu là xây dựng cho quân đội cùng nhân viên chính phủ, nên bình dân không nhiều lắm, đi trên đường an toàn khu đều yên tĩnh. Lâm Phàm theo tiểu tử trước đi khu giao dịch chính phủ, đi ngang qua tòa nhà, bên trong không ít người hoạt động, không chỉ bình dân, còn có những người với màu sắc huy chương khác nhau.

Tiểu hài tử cũng thuộc kiểu thông minh nhìn sắc mặt, không đợi Lâm Phàm hỏi, lập tức nói, "Đây là nơi đổi tích phân, tòa nhà này màu đen rất dễ nhận thấy, bên trong mỗi cái huy chương của chúng ta kỳ thật có một con chip, có thể đi lĩnh công tác hoặc nhiệm vụ, hoàn thành thì đến đây đổi thành tích phân, đương nhiên có thể lấy thực vật để đổi tích phân."

"Vào xem sao." Lâm Phàm nói xong trực tiếp đi vào tòa nhà, tiểu tử liền vội vàng đuổi kịp giới thiệu cụ thể tình huống khu đổi tích phân.

Tiến vào bên trong, đại sảnh treo màn hình rất lớn, bên trên hiện các loại nhiệm vụ, công tác cùng số tích phân tương ứng, còn hướng dẫn thuyết minh rõ ràng tình huống khu đổi tích phân, bên trái đi lên, là từng gian văn phòng phân chia bất đồng công việc như gieo trồng nông nghiệp, công việc cần sức người vân vân, hoàn thành công tác cùng nhiệm vụ cũng là lĩnh tích phân ở nơi này; bên còn lại là phòng đổi vật tư như ăn uống, đồ đạc linh tinh, chủ yếu mở ra cung cấp cho những người đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Từ tiểu hài tử Lâm Phàm biết được, điều kiện cuộc sống của quân đội coi như không tồi, mỗi ngày đều cung ứng đủ thức ăn nước uống miễn phí, nhưng nhất định phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên chấp hành các loại nhiệm vụ, đặc biệt binh lính làm nhiệm vụ thu thập vật tư phải nộp lên 80%, những nhiệm vụ khác lúc đi chấp hành vật tư thuận tiện lấy được không cần nộp lên. Còn có thể lấy đồ dùng không cần tới đi đổi thành tích phân, hoặc đổi lấy đồ vật mình cần tới.

Bộ phận nhỏ bình dân có chút bản lĩnh, sẽ hợp đội với người quen đi thành trấn thôn xã phụ cận vơ vét vật tư, thường thu thập mấy thứ cần nấu nướng phiền toái như gạo bột mì linh tinh, lấy đến đổi tích phân đi nhà ăn, cũng lời không ít.

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, vào phòng đổi thực vật, nhờ ba lô che dấu lấy ra túi gạo chừng 5 cân, đổi thành 5 điểm tích phân*, tiểu hài tử thấy mà hâm mộ không thôi. Lại đi nơi giao dịch, chỉ tốn 0.1 tích phân liền đổi được thùng nước lớn, đáng tiếc dung dịch tiêu độc 5ml liền tốn 1 tích phân, Lâm Phàm ngẫm trong không gian có nhiều hóa chất tiêu độc như vậy, phòng ở lùn lão đại dọn dẹp coi như sạch sẽ, hắn lại lấy một thùng nước lau dọn, trộm bỏ vào dung dịch tiêu độc hẳn là không khiến người khác phát hiện, liền có thể tiết kiệm 1 tích phân này.

Xem kĩ danh sách vật tư trao đổi, Lâm Phàm quả nhiên thấy bản kê khai đổi súng ống, hiện giờ thời thế loạn lạc, quốc gia không còn quản chế đối với súng ống đạn dược vũ khí vân vân, các an toàn khu ở quân khu lớn có thể lấy đến súng ống tốt. Bất quá súng máy bán tự động, súng ngắm đều giá cả xa xỉ, viên đạn tiêu hao mau, cũng không tiện nghi. Lâm Phàm chưa có nhiều tích phân, tính toán lần sau lại lấy vài thứ ra đổi, Lâm Phàm thấy súng tự động MP-924 đời trước theo hắn lâu nhất, độ chuẩn đạt 75%, dung lượng băng đạn 60, chỉ là loại nhỏ súng tự động thông thường, đời trước hắn là người thường, không đủ não tinh mà đổi vũ khí tốt, đời này hắn vật tư sung túc, cũng không cần thiết lắm vũ khí như vậy, Lâm Phàm có chút hiểu được vì sao đời trước dị năng giả rất ít ai sử dụng vũ khí, nguyên lai là càng tin tưởng vào sức mạnh bản thân hơn.

~~~~~~~~

*: Chỗ này nó lại lằng nhằng rồi, tác giả ghi 5 cân đổi 5.2 tích phân ??? Sao đang bay đầy đầu tui đâyyy. Tui sửa lại hết, mặc kệ tác giả =)))))

Chọn hồi lâu, Lâm Phàm cuối cùng lựa đổi lấy một cái đệm, loại đệm này kích thước lớn, rõ ràng không phải hắn và Đại Hắc có thể mang theo bên người, Lâm Phàm cũng không muốn trực tiếp ngủ trên đất, hắn lại không thiếu vật tư, rõ ràng lấy 2 tích phân đổi món đồ được cho là xa xỉ. Ở ánh mắt hâm mộ của tiểu hài tử, cho thằng bé túi trứng gà rồi đuổi đi, Đại Hắc một mình khiêng cái đệm, hai người trở lại phòng ở, trước khi đi đã mở cửa thông khí, lúc quay trở lại, Lâm Phàm trực tiếp hòa chút nước tiêu độc dọn dẹp.

Trong lúc Lâm Phàm quét tước, không ít người thăm dò, thấy tấm đệm đặt ở cửa mà không ngừng hâm mộ; Lâm Phàm đổi đệm mất 2 tích phân, là 2 cân gạo a, có thể để một người tiết kiệm chút ăn hơn mười ngày, đối với những người cuộc sống khó khăn mà nói, nhìn thấy đệm như trước đây nữ sinh nhìn thấy túi LV, Hermes, chỗ ngủ thì tìm tạm tấm gỗ quần áo đệm điếc vứt đi về dùng là được rồi, cần gì hoang phí tích phân đi đổi đệm a; với hành vi "xa xỉ" của Lâm Phàm, mọi người chỉ có thể nhìn mà ghen tỵ, ai bảo bọn hắn bộ dáng không đẹp, không biện pháp leo giường người lợi hại có thể cung cấp đồ xa hoa như vậy.

Ngửi mùi tiêu độc quen thuộc, Lâm Phàm thỏa mãn đóng cửa phòng lại ngăn cản những ánh mắt thăm dò bên ngoài, phòng không lớn, chừng 9 m2, cửa sổ làm bằng tấm sắt lá có thể kéo lên xuống, một khi đóng cửa sổ lại, trong phòng sẽ bức bối, Lâm Phàm âm thầm cười mình làm màu, đời trước giống những người bên ngoài kia có chỗ dung thân liền thỏa mãn, đời này lại hưởng thụ xa xỉ quen rồi, có phòng riêng còn ghét bỏ không thoáng khí.

Xác định cửa sổ đóng kín xong, Lâm Phàm mang Đại Hắc lắc mình vào không gian, ngửi không khí thanh tân thơm ngát, mấy ngày liên tiếp mỏi mệt dường như tiêu thất.

Kéo Đại Hắc đến chỗ đất trồng hái rau dưa chín, rồi đào xới lại trồng thêm lượt mới, còn một chút rau dưa đã chín không thu, mà đợi sau lấy hạt giống. Hoa quả thì lại khá thần kỳ, sẽ không vì chưa kịp hái mà nát vụn rụng hết, mà sẽ tích lũy càng nhiều linh khí, tăng thêm mỹ vị, ăn còn có thể giúp Lâm Phàm rất nhanh khôi phục vết thương, hoặc là tinh thần lực mỏi mệt, Đại Hắc tựa hồ cũng càng thích những thực vật linh khí sung túc này.

Đi qua mấy gốc lê, hương lê lan tràn thoảng qua mũi, Lâm Phàm nhịn không được hái xuống một trái, đến bên cạnh suối đơn giản rửa chút rồi trực tiếp ăn, cắn ngụm mà nước quả tuôn ra, Lâm Phàm thoải mái thở dài, đời người a. Đại Hắc nhìn mà thèm, lè lưỡi liếm nước lê vương lại bên miệng Lâm Phàm.

Cầm vài trái dưa chuột vừa mới hái lên, mò mấy con tôm trong suối, nghĩ nghĩ, lại bắt con cá hồi lớn, nhanh chóng xử lý làm sashimi cá hồi, nộm tôm trộn dưa chuột*, thịt cá hồi còn thừa rửa sạch để vào ngăn đá, lần sau có thể lấy ra nấu nướng luôn, Lâm Phàm tuy có thể khống chế thời gian tại một vài địa phương trong không gian ngừng lại, nhưng thói quen bao năm khiến Lâm Phàm cảm thấy, không dùng tủ lạnh không có hương vị cuộc sống, dù sao kể cả hắn ít vào, nhưng toàn bộ hệ thống phát điện năng lượng mặt trời đều tự động, pin dự trữ luôn đầy, duy trì điện cho 1 cái tủ lạnh, quá đơn giản.

Nghĩ, Lâm Phàm lại đi kho hàng lấy một số loại dược liệu sơ chế qua là có thể trực tiếp dùng, tiện ghé vào 'siêu thị' cầm ít xương heo đông lạnh để mang về ninh nước canh, khoảng thời gian gần đây, tuy rằng hắn thỉnh thoảng sẽ mang Đại Hắc vào ăn bữa ngon, nhưng so với trước kia vẫn là ăn khá nhiều cơm nắm nguội lạnh, đối dạ dày không phải quá tốt, các loại dược liệu hoài sơn, phục linh**, phối hợp ninh canh xương heo rất tốt cho dạ dày, vừa lúc hắn cũng thèm ăn, đun canh kiểu này ăn bao nhiêu cũng được.

Không biết do giống cá Na Uy hắn lấy được, vẫn là nhờ nước suối không gian tẩm bổ, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm ăn cá nuôi trong không gian, thật sự là quá ngon, vừa vào miệng thịt cá như tan ra tuyệt đối có thể lay động bất cứ ẩm thực gia nào, còn có nộm dưa chuột tôm tươi mát lạnh ngọt lành, những món nộm bên ngoài không đáng so tí nào. Đại Hắc là Bán Thú nhân, đối thức ăn mỹ vị cảm nhận so người thường cao hơn nhiều, khẩu vị lại lớn, về sau Lâm Phàm không thể lấy chỗ cá hồi còn lại trong tủ lạnh ra ăn tiếp, Đại Hắc vèo một phát liền ăn sạch.

Cả một con cá hồi a, lớn như thế a***, Đại Hắc lại có thể ăn hết được, Lâm Phàm nhịn không được xấu hổ, may là hắn có không gian, mới nuôi nổi hàng này, nếu là đời trước, chỉ sợ nuôi người bình thường hắn cũng không gánh được nữa là.

Ăn một bữa ngon ngon, lại nghỉ ngơi một hồi, Lâm Phàm bảo Đại Hắc tiếp tục ngủ, còn mình thì mở máy gặt loại nhỏ bắt đầu thu thóc cùng lúa mì chín, thu xong thì phân biệt để vào từng loại máy để hong khô xử lý tách vỏ. Mặc dù có máy móc hỗ trợ, nhưng Lâm Phàm vẫn mệt mà ngủ gà ngủ gật, mang Đại Hắc ra không gian, trực tiếp ngã vào đệm ngủ vù vù.

Lâm Phàm lần nữa tỉnh dậy, đã là nửa đêm, thấy trong phòng bức bối, Lâm Phàm hé ra cửa sổ, một cỗ mùi là lạ nhưng không đến nỗi khó ngửi bay vào, giờ có không gian, Lâm Phàm không biết mình có thể kiên trì được đến lúc mạt thế chấm dứt hay không, còn có ốc đảo "Ô Nhã" đời trước liệu đời này còn xuất hiện không, cả đóa hoa trắng tinh đã lấy đi sinh mệnh hắn cùng bạch quả thần kì ban cho hắn sinh mệnh mới nữa, rốt cuộc những thứ này là gì?

Bán Thú nhân tại sao lại xuất hiện trước nửa năm mạt thế, còn những thứ dưới tầng dưới cùng trên du thuyền, cha mẹ ông nội hắn đời này là người như thế nào, Đại Hắc thân phận thực sự... Lâm Phàm rốt cục hiểu được cái gọi là, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, đời trước hắn chỉ là tiểu nhân vật giãy giụa sinh tồn, có thể sống sót đã không sai, trong đầu chỉ có thức ăn nước uống hai thứ này.

Đời này, hắn có Thức hải không gian, sinh ra trong gia đình tựa hồ cất giấu nhiều bí mật quen biết Bán Thú nhân cùng người tu tiên, chết tiệt hắn thế nhưng sinh lòng hiếu kì. Tò mò hại chết con mèo, cha ông đã nói không bao giờ có sai, vuốt nhẹ vị trí bị đâm thủng trên ngực ở đời trước, Lâm Phàm nở nụ cười.

    people are reading<Du Nhiên Mạt Thế - Lão Bối (Van edit)>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click