《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》33
Advertisement
Cuối cùng, Vương Dĩ Nhu cũng không khách sáo với anh trai, đi đến mấy quần chuyên bán hàng hiệu, trực tiếp mua thêm vài bộ quần áo. Thấy Tiêu Chiến luôn đi theo cô khen ngợi, không khỏi có chút áy náy, nói với Tiêu Chiến: "Anh thuận tiện mua chút quần áo đi?"
Tiêu Chiến chủ yếu đến là để đi dạo với em chồng, không có hứng thú nghe vậy khoát tay: "Anh không muốn mua!"
Vương Dĩ Nhu trực tiếp ôm lấy cánh tay Tiêu Chiến, cười nói: "Vất vả lắm mới kéo được hai người đi dạo cùng, anh cũng đừng tiết kiệm thay anh ấy!" Vừa nói cô vừa hỏi Tiêu Chiến: "Anh có thích hàng hiệu không?"
Tiêu Chiến không nghiên cứu nhiều về quần áo, đa số chỉ tùy tiện cùng anh em thân thiết đi mua ở gần chỗ làm, chỉ mập mờ nói: "Đều được, anh không chọn."
"Anh thật dễ nuôi!" Vương Dĩ Nhu cười híp mắt. "Anh em cưới được anh là hạnh phúc của anh ấy!"
"Ừ!" Tiêu Chiến theo bản năng nhận, lại nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nắm tay anh không buông, nghe vậy nhìn anh một cái, Vương Dĩ Nhu ở bên cạnh cũng không bỏ lỡ ánh mắt bất đắc dĩ của anh trai mình, trong đó hàm chứa một chút cưng chiều mơ hồ.
Vương Dĩ Nhu nhếch mép: "Em thấy có một bộ đồ rất hợp với anh, bằng không chúng ta cùng đi xem một chút!"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cũng không từ chối. Trước đó vài ngày, anh nhận được điện thoại của trường học em trai Tiêu từng làm việc, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của anh, hỏi chừng nào thì anh có thể đi làm. Hiện tại dù anh sống lại, sớm muộn gì cũng phải đi làm việc, công việc trước kia của em trai Tiêu ở trường là giáo viên ngữ văn, hiện tại anh chiếm dụng thân thể này, tất nhiên anh phải gánh vác tất cả trách nhiệm của em trai Tiêu, công việc cũng vậy.
Huống hồ, công việc trước kia của anh có một khoảng cách khá xa so với công việc của em trai Tiêu, nếu như anh chọn một công việc mà em trai Tiêu hoàn toàn không thể đảm nhiệm được, sẽ khiến người bên cạnh dễ dàng hoài nghi. Cho nên anh tạm thời chưa có ý định đổi công việc, mà quyết định đến trường học trước kia của em trai Tiêu xem thử một chút. Nói sao thì năm đó anh cũng đậu vào đại học đứng thứ ba cả nước, huống hồ cấp hai, thành tích ngữ văn của anh cũng không tệ, Tiêu Chiến cảm thấy, nếu mình cố gắng một chút, chắc, có thể, có lẽ, sẽ không làm hại con em thế hệ sau.
Advertisement
Hiện tại chân anh đã có thể hoạt động, anh cũng sắp đến lúc phải đi làm sau kì nghỉ phép rồi. Nói thế nào cũng là giáo viên nhân dân, anh phải chú ý hình tượng, cho nên Tiêu Chiến cảm thấy mình mua vài bộ quần áo mới cũng tốt.
Vương Dĩ Nhu thân thiết hỏi Tiêu Chiến: "Anh thích mua kiểu gì?"
Tiêu Chiến trả lời: "Đơn giản một chút là được rồi." Không phải anh không thích mặc đồ phức tạp, mà là anh không biết mặc.
Thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn không lên tiếng, Vương Dĩ Nhu cũng không quan tâm, chỉ hỏi cậu: "Bác ca, anh thích kiểu dáng nào?"
Tiêu Chiến bất mãn: "Anh mua quần áo thì tại sao phải hỏi anh ấy?"
Vương Dĩ Nhu cười híp mắt: "Vì Bác ca là người trả tiền!"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vì vậy lập tức không lên tiếng, nghe câu trả lời của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói: "Chiến Chiến thích là được rồi."
Tiêu Chiến ngẩn ra, không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại có thể sử dụng giọng nói tự nhiên để trả lời một câu giống giống phim ảnh như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác khác thường, nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh ra: Diễn ân ái! Vương Nhất Bác đang diễn ân ái! Có thể nói ra câu nói yêu thương tự nhiên như vậy, khả năng diễn xuất của Vương Nhất Bác quả thực rất tốt!
Tiêu Chiến hiếm khi sinh lòng bội phục, tất nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, suy nghĩ một chút vể kiểu người vợ ngọt ngào, lập tức ngẩng mặt lên nhìn Vương Nhất Bác, bày ra khuôn mặt vui vẻ: "Ông xã, em thật tốt! Gần đây, anh thích mô hình của 'Silver soul'!"
Vương Nhất Bác: "...Được."
Mô hình Gintama! Tiêu Chiến lập tức vui vẻ, thấy Vương Nhất Bác cũng thuận mắt hơn không ít!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tiêu Chiến lại cảm thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác vô cùng đáng ghét!
Vương Dĩ Nhu đưa Tiêu Chiến đến một cửa hàng hàng hiệu giữa trung tâm thương mại, ngay từ đầu Tiêu Chiến đã nhìn một chuỗi số không trên bảng giá còn yên lặng kinh ngạc một chút, nhưng liếc sang cường hào đang ngồi bên cạnh mình và em gái Vương đang chọn quần áo cho mình một cái, lập tức bình tĩnh.
Thầy giáo trường cấp hai thì nên mặc quần áo thế nào? Tiêu Chiến yên lặng tưởng tượng một chút, kết quả trong đầu hiện lên chính là bộ dạng thầy giáo chủ nhiệm hung hãn ăn mặc đoan chính của mình thời trung học.
Bao năm tốt nghiệp, nghĩ tới người này, Tiêu Chiến vẫn không tự chủ được run lên, khá chần chờ hỏi Vương Dĩ Nhu: "Không lâu nữa anh sẽ quay lại làm việc, có phải anh nên mua một ít bộ độ nghiêm túc hay không?"
Advertisement
Vương Dĩ Nhu: "Anh là thầy giáo cấp hai đúng không? Em nhớ là thầy giáo cấp hai trước kia của em ăn mặc rất đẹp trai, anh còn trẻ như vậy, lại còn đẹp nữa, sao lại mặc âu phục chứ? Sẽ có vẻ già dặn!"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, lúc đi học anh cũng rất thích những giáo viên ăn mặc gọn trẻ.
Vào phòng thử đồ thay, Tiêu Chiến đi ra, hỏi Vương Dĩ Nhu: "Tiểu Nhu, em thấy thế nào?"
Vương Dĩ Nhu còn chưa phát biểu ý kiến, Vương Nhất Bác đã lên tiếng trước: "Cái này không được."
Tiêu Chiến tức giận nói: "Tại sao lại không được?" Rõ ràng Vương Nhất Bác nghi ngờ mắt thẩm mĩ của anh!
Vương Nhất Bác không chút biểu cảm đánh giá anh từ đầu tới chân, lại nói ra hai chữ: "Không đẹp."
Mẹ nó, cậu mới không đẹp, cả nhà cậu... cũng chỉ có một mình cậu không đẹp!
Tiêu Chiến giận dữ nhìn Vương Nhất Bác : "Có chỗ nào không đẹp?"
Vương Nhất Bác lại đánh giá từ trên xuống dưới một lần, giọng nói từ tốn: "Chỗ nào cũng không đẹp."
Tiêu Chiến: "..."
Thấy không khí giữa anh trai và anh dâu có chút quái dị, Vương Dĩ Nhu không thể làm gì khác hơn là ra mặt, cô cười nói với Vương Nhất Bác : "Nếu không anh chọn cho anh ấy một bộ đi!"
Vương Nhất Bác cũng không từ chối, đi tới trước giá, ánh mắt từ từ quét qua, lại từ từ liếc sang Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến nể mặt Vương Dĩ Nhu nên cũng không lên tiếng, thấy Vương Nhất Bác nhìn mình, liền khiêu khích liếc cậu một cái...Vương Không Đẹp, ngược lại tôi muốn xem xem cậu sẽ chọn bộ nào cho tôi.
Anh cảm thấy, Vương Nhất Bác sẽ chọn cho anh một bộ mang phong cách cao quý, nếu không thì là một bộ kiểu hấp dẫn, đàn ông mà, sở thích cũng không khác mấy, bên ngoài thì lịch thiệp, bên trong thì say mê .
Kết quả lại ngoài dự đoán của anh, Vương Nhất Bác chọn một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần âu màu vàng nhạt, nhưng sau khi Tiêu Chiến thay xong, cả người lại có vẻ trẻ trung phóng khoáng nhưng không mất vẻ đoan trang.
Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, bĩu môi, thầm nghĩ: Chủ yếu là do bộ dạng em trai Tiêu đẹp đẽ, mát mẻ trong lành!
Ánh mắt Vương Dĩ Nhu sáng lên, không tiếc lời khen ngợi: "Anh dâu thật đẹp trai!"
Tiêu Chiến lén nhìn giá của bộ đồ một chút, thấy có mấy số không phía trên, trong lòng lập tức thoải mái: Cái này đều lấy từ cường hào ra! Xoay đầu lại, mới phát hiện Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn mình, Tiêu Chiến nhìn lại, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Thích không?"
Tiêu Chiến hất đầu: "Không thích thì sao?"
Sắc mặt Vương Nhất Bác không thay đổi: "Không sao, em thích là được rồi."
Tiêu Chiến: "..."
Vương Nhất Bác lại tiếp tục chọn thêm vài kiểu khác, sau đó trực tiếp nói số đo của Tiêu Chiến với nhân viên, nhân viên lập tức kính cẩn lấy ra, sau đó đưa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: "..."
Vương Nhất Bác vuốt vuốt mái tóc của anh: "Đi thử một chút."
Nội tâm Tiêu Chiến dữ dội: Vương Nhất Bác, lúc nhỏ cậu thích nhất là thay quần áo cho búp bê sao!
Quá nhiều quần áo, Tiêu Chiến thề không giúp Vương Nhất Bác ôn lại tuổi thơ, vì vậy kiên định từ chối. Còn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ tức giận, ai ngờ tổng giám đốc Vương lại thong thả nói với nhân viên cửa hàng một câu: "Lấy cho tôi tất cả những thứ này."
Tiêu Chiến: "..."
Cũng may Vương Dĩ Nhu thay đồ đi ra, kéo Tiêu Chiến lại đánh giá, Tiêu Chiến mới phục hồi tinh thần lại từ cường hào ngang ngược Vương Nhất Bác .
"Anh dâu! Thế nào?"
"Rất đẹp!"
"Em cũng cảm thấy không tệ, hiệu quả của bộ đồ này trên người anh thật tốt. Anh dâu, em cũng muốn mua một bộ giống anh, anh sẽ không để tâm chứ?"
Vương Dĩ Nhu nhìn sang kệ nữ cũng có bộ quần áo màu như vậy, liền hỏi Tiêu Chiến. Anh cười phủi tay.
"Không đâu, sao anh phải để ý?"
"Vì có vài người không thích người khác mặc quần áo giống mình, em sợ anh không thích."
"Không có không có! Anh hoàn toàn không có ý kiến!"
"Vậy thì tốt quá! "
Hai người vui vẻ thảo luận, nhân viên cửa hàng cũng ở một bên phụ họa: "Hai vị thật tinh mắt, hai vị mặc bộ đồ này thật có khí chất!"
"Là anh tôi tinh mắt mới đúng!" Vương Dĩ Nhu cầm tay Tiêu Chiến lên, nhìn sang Vương Nhất Bác : " Bác ca, anh nhìn một chút, em và anh dâu có giống anh em không?"
Trong lòng Tiêu Chiến không khỏi có chút chua xót, đời này anh chưa từng cùng em gái này trải qua tình yêu nam nữ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội mặc cũng một bộ đồ, lại biến thành anh em...
Vương Nhất Bác quan sát hai người trước mặt một phen, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tiêu Chiến. Dù Tiêu Chiến lớn hơn Vương Dĩ Nhu cũng kha khá tuổi, nhưng hiện tại, nhân nhi trước mắt mặc một bộ quần áo bản thân chọn, tóc tai được cắt tỉa khéo léo, đôi môi hơi chu lên, một đôi mắt to tròn trong sáng, dường như giống bạn học của Vương Dĩ Nhu.
Advertisement
What Was Lost Outside Time
What happens to a mind, subjected to an infinite span of time? What remains, when it is taken out again? This is the story of an individual reborn after such time has passed that nothing remains of what it was; an individual who must learn once again what it is to be, beginning with awareness of the idea of awareness, and growing from there; from awareness of self, to awareness of others, to awareness of society, and on. This is the story of a mind; growing, learning, adapting, and becoming more. -- Currently the first three chapters are - well, kind of experimental. I both like and hate these; they were a pain to write, and I'm told by at least one person that they're painful to get through, but I think something like them is necessary to set one of the basic ideas about the way the story is written. It gets slightly more normal after that, the first arc of the story is rather "battle school", and I think I may need to go back and edit it - the characterization didn't end up working out as well as I had originally hoped, unfortunately, and ended up rather weak to my eye. I may go back and add a sub-plot or two, depending on how well I can handle the intended perspective shift of the second arc. -- Currently on hiatus, in case that wasn't obvious. I'm debating between rewriting large portions of what I've already written, and just finishing out the story, but either way, I don't actually have a clear idea of what I want to do right now. If I'm still feeling the same way in a few months I'll put a chapter up explaining where the story was going, maybe, so the people who have enjoyed it can know where the story was intended to go, and close this out.
8 204The Demon Lord’s Successor
You are summoned to become the Demon Lord's Successor. What will you do with these new powers and responsibilities? Re-post from scribblehub where the readers vote on MC's actions. Can participate there or just read the story here as it slowly catches up. Discord Channel
8 207Dust 2: A New World Order
It can always get worse… A new world order is coming, one that will pit one species against another. Life is about to become very hazardous—for anyone who gets in Dust’s way. With every day that passes, Dust is more afraid of what he will become. His powers are growing far beyond what he can predict, and he is reluctant to tell his make-shift family that he isn’t sure when—or if—it will ever stop. His goal is to get to Portland, Oregon and find his aunt and uncle. Ideally he would get there alone, because he’s far too much of a danger to the people around him, but they aren’t willing to give up on him, and an old enemy isn’t far behind. When they reach Portland, Dust discovers a line has been drawn between those who have been changed and the unchanged ones who want to control them. Can Dust protect his new family from being used or will the power within him become a force that will not only destroy his enemies, but the ones he loves?
8 450A Hardness of Minds
(35 Chapters >70,000 words, edited version available on Amazon) A Near-Future Hard Sci-Fi about Data, War, and First Contact in our Solar System. Life exists under Europa’s ice, but there’s doubt in the data. Against of backdrop of escalating tensions, double-sided revelations of first contact ripple through all involved as the probe attempts the first landing on the ice of Europa. The novel intertwines perspectives of Earth and under Europa as all struggle for truth. For fifteen years, the Europa Clipper has hinted at life under the ice-shell of Europa. An eccentric mogul, bent on expanding his legacy—funds and launches the first privately funded probe to Jupiter. The robotic submarine can reach the ocean floor and returning by an expertly trained AI. Tensions flare between the United States and China, while cyberattack threatens the project. Meanwhile, Dalton, a self-sabotaging synthetic data engineer, longs to make a name for himself in the scientific community, even at the cost of being infamous. Unknown to Earth, alien society has penetrated up the kilometers of ice, and has long researched ‘Nullworld,’ the mysterious ‘ether’ beyond the ice from which no sonar returns. Tensions in their global society have escalated as their city-state fights with a neighbor whose hydrothermal vent has run cold. Now the military caste is in control, halted all research, and pressed capable scientists and engineers into militia service. The alien scientist must escape and bring back research he hopes will diffuse tensions: the revelation of another water world. This is the second hard sci-fi novel by author Eric Kay (No Lack of Sunshine). It explores issues of data integrity in the age of adversarial information warfare, moving minds away from the brink of war, and experience versus knowledge by proxy.
8 84The Point Legacy
PLANET EARTH in the year 2020,The ground shakes with a heaven sundering roar, a massive figure is seen in the vast skies above, the figure both stationary but omnipresent. A voice thunders, like the massive roar of the inimitable tide, "You have been selected to represent me in 'The Games'." It sounds almost displeased when it utters the word "selected". "Brace yourself and say goodbye to the little attachment you have to your planet, for never will you see it again, unless...." Then the lights went out on a planetary scale.--------------------------------------------------Each human of every race awakens a new form of levelling, a Point Cloud (search online for the same for a visual impact), each dot in a Point Cloud, known as a Bio Point, can be 'opened' with energy and in doing so will help the person gain more strength. Hope y'all like it.
8 85In a Civilized Manner
A self-proclaimed seeker of peace and his trusty "system" venture on a journey to flip the world on its back—in a civilized manner, of course. Edris has always aimed for a peaceful, carefree life, but the world around him? Not so much. It started with encountering the amnesic, system-like entity in his head. From there, only absurdities followed. Aristocratic conspiracies, mismatched identities, intercontinental wars... Hold on—did he just get called a prophet? In any case, as the world descends into chaos, Edris's carefree life may be just a bit further away than expected. UPDATES TUES-THUR-SAT NOTE: This is a progression fantasy with LITRPG/GameLit elements planned for later arcs. Once the story reaches that point, I'll then add the tags.
8 160