《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》30
Advertisement
Ôm Tiêu Chiến lên xe, lại cài dây an toàn thay anh, lúc này Vương Nhất Bác mới hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên!"
Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, nhưng thấy vẻ mặt trông đợi của Tiêu Chiến, lại có chút mềm lòng, suy nghĩ một chút, Vương Nhất Bác gọi điện cho bác sĩ nhà mình: "Thanh VIễn, tình hình bây giờ của Tiêu Chiến, có thể ăn cay không?"
Tiêu Chiến 囧囧, có điều nghe Chương Thanh Viễn trong điện thoại nói có thể ăn một chút, lập tức vui vẻ.
Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, thấy ánh mắt Tiêu Chiến trông đợi nhìn mình, khóe miệng giương lên, mỉm cười gật đầu: "Thanh Viễn nói có thể ăn một chút, nhưng không thể ăn quá cay."
Tiêu Chiến hoàn toàn không quan tâm câu cuối cùng, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn thịt luộc cay! Còn muốn ăn cá chần nước sôi! Đúng rồi, tôi còn muốn ăn tiết lông vượng!"
Một nửa là những món cay... Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn khuôn mặt trông chờ của Tiêu Chiến, lại không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Được."
Tiêu Chiến vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi đâu ăn?"
Vương Nhất Bác cầm lái: "Em biết một nhà hàng cay Tứ Xuyên, mặc dù mặt tiền không lớn, nhưng hương vị ở đó rất chính thống."
Tới nơi, Vương Nhất Bác xuống xe, lại đi sang phía Tiêu Chiến, đỡ anh đi ra.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn biển hiệu: "Chính là chỗ này?"
Vương Nhất Bác gật đầu, dặn dò anh: "Nơi này làm ăn khấm khá, chỉ sợ không ít người, cẩn thận một chút."
Đi vào trong nhà hàng, Vương Nhất Bác định vào phòng riêng, nhưng Tiêu Chiến lại kiến trì muốn ngồi ngoài, vì anh cảm thấy đã thấy không có nhiều người như vậy, nên muốn ở lại cảm nhận hơi thở khói lửa của nhân gian.
Vương Nhất Bác không thể làm gì khác hơn là chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ khá yên tĩnh. Tiêu Chiến ngồi vào vị trí đối diện Vương Nhất Bác, nói nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, nhìn Vương Nhất Bác một cái: "Vậy tôi có thể tùy tiện chọn món?"
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên tia cười: "Được."
Tiêu Chiến lập tức hiểu được cảm giác xa xỉ, phóng khoáng chọn một loạt món mình thích, Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản anh, chỉ rót cho anh một ly nước, đẩy đến trước mặt anh.
Chẳng qua lợi dụng lúc đi rửa tay, Vương Nhất Bác đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ, đừng bỏ quá nhiều cay vào món ăn của họ.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Tiêu Chiến vừa tỉnh dậy, cảm thấy bụng đói lả, sau khi ăn xong,mới cảm thấy thân thể khỏe hơn rất nhiều.
Thấy anh để đũa xuống, Vương Nhất Bác hỏi: "No rồi?"
Tiêu Chiến vỗ bụng: "Nghỉ ngơi giữa trận! Nghỉ một lúc sẽ lại tái chiến!"
Vương Nhất Bác: "..."
No bụng, cuối cùng Tiêu Chiến cũng có tâm tình để ý đến những điều khác, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước Vương Nhất Bác bỏ mặc mình.
"Đúng rồi, vừa rồi cậu đi đâu vậy?" Tiêu Chiến mất hứng hỏi. "Tôi không nói cậu chờ tôi sao? Sao lúc tôi vừa ra, cậu đã không thấy tăm hơi?"
Advertisement
Vương Nhất Bác xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Phải nói lời xin lỗi của cậu quá thành khẩn, Tiêu Chiến cũng không tiện tức giận, nhưng trong lòng quả thật rất tò mò về người phụ nữ Vương Nhất Bác ôm đi, vì vậy nghiêm mặt nói: "Tôi chờ cậu lâu như vậy, dù cậu cũng nên cho tôi một lời giải thích."
"Lúc em chờ anh, đúng lúc chạm mặt Ninh Tuyết, cô ấy không cẩn thận nên bị trượt chân, em liền đưa cô ấy về xe để tài xế của cô ấy đến đón cô ấy về, ai ngờ đến lúc em trở lại, anh đã không thấy đâu rồi." Vương Nhất Bác đơn giản giản thích.
"Cô Bạch?" Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ gặp người quen, anh biết Bạch Ninh Tuyết có ý với Vương Nhất Bác, lại nghĩ tới trước đây Bạch Ninh Tuyết có kể với mình lúc nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, Vương Nhất Bác luôn quan tâm che chở cô, không khỏi nhiều chuyện lên: "Cậu thích cô ấy?"
Vương Nhất Bác nói: "Em chỉ xem cô ấy là em gái."
Thật sự chỉ xem cô ấy như em gái, lại dùng tôi làm cớ để đi hẹn hò với người ta vào Đêm Thất Tịch sao? Tiêu Chiến không tin, bất mãn nói: "Quan hệ của chúng ta là thế nào? Cậu muốn lừa tôi sao?"
Nghe vậy, Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Quan hệ của chúng ta thế nào?"
"Đồng minh đó!"
Tiêu Chiến nói. "Chúng ta phải hợp tác với nhau, nhưng cậu lại muốn lừa tôi, cậu có người trong lòng thì tốt mà, tôi sẽ không cản trở cậu."
Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói: "Bây giờ em đã kết hôn."
Tiêu Chiến bất mãn nói: "Tôi cũng biết, cậu vẫn không muốn nói thật với tôi! Chúng ta cũng không phải là kết hôn thật sự, sao lại không nói với tôi? Dù là thật, dạo này, chuyện một chồng nhiều vợ khắp nơi đều có?"
Vương Nhất Bác nhíu mày, nhớ tới trước kia Tiêu Chiến bàn về chuyện đàn ông ba vợ bốn nàng hầu, hỏi: "Anh có thể để cho người trong lòng mình thích người khác sao?"
"Dĩ nhiên không thể!" Tiêu Chiến trả lời theo bản năng.
"Em cũng vậy, tất nhiên em cũng sẽ không khiến cho người trong lòng em phải đau khổ."
Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Huống hồ, sau khi thích một người, sao có thể có chỗ để chứa người khác?"
Tiêu Chiến thầm nghĩ: Tôi có thể!
Lòng tôi bao la như biển rộng! Sống 29 năm cũng chưa bao giờ có tình yêu chân chính, trái tim rộng lớn biết bao!
"Cho nên," Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ánh mắt anh. "Đừng nói những câu như vừa rồi nữa, bây giờ chúng ta là vợ chồng, nếu em ở cùng một chỗ với người đàn bà khác, anh tuyệt đối đừng nên không để ý."
Tiêu Chiến nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình đã hiểu ý của Vương Nhất Bác rồi. Vậy cũng đúng, hiện tại anh đang là vợ yêu của Vương Nhất Bác, theo lẽ thường, nếu như Vương Nhất Bác ở gần người đàn bà khác, anh làm vợ thì không thể hào phóng hay bình tĩnh, nếu mình biểu hiện không quan tâm, ngược lại là anh không có chút kỹ năng nào rồi.
Advertisement
Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy mình là người có đạo đức nghề nghiệp, cho nên anh gật đầu một cái: "Biết rồi! Sau này khi thấy cậu ở cùng người phụ nữ khác, tôi sẽ cố gắng ghen!"
Vương Nhất Bác: "..."
Nếu không thể thăm dò thỏa mãn tâm hồn nhiều chuyện, anh cũng chỉ có thể ăn nhiều một chút để no bụng, vì vậy sau khi nghỉ ngơi, Tiêu Chiến lại tiếp tục ăn.
Vương Nhất Bác đưa một miếng thịt cá vào trong bát anh, Tiêu Chiến đã quen được cậu gắp thức ăn, lập tức gắp miếng thịt cá lên, ném "vèo" vào miệng.
Đang ăn vui vẻ, cách đó không xa lập tức vang lên âm thanh ồn ào.
Tiêu Chiến nhét vào khiến hai má đều phình lên, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn sang, nhìn một hồi lại nghe một hồi, hưng phấn! Có người cầu hôn!
Lại có người đang cầu hôn ở quán cay Tứ Xuyên, người anh em này cũng thật thú vị! Tiêu Chiến hưng phấn ngẩng đầu lên, vẫn không quên gọi Vương Nhất Bác: "Nhìn này, có người cầu hôn!"
Chỉ nghe trong đám người có giọng nam run lên: "Mặc dù anh không cao, nhưng anh sẽ cố gắng làm ngọn núi cao bên cạnh em, trời quang thì che nắng cho em, trời mưa thì giúp em che mưa; dù anh không đẹp trai, nhưng em là người con gái xinh đẹp nhất trong lòng anh, bất kể là hiện tại, hay tương lai; dù anh không giàu, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tất cả tiền lương của anh đều giao cho em! Anh đảm bảo, sau này chỉ một lòng với em, trước, anh coi em là công chúa, sau, em là nữ vương của cuộc đời anh! Thiến Thiến, gả cho anh đi!"
Tiêu Chiến nghĩ, lời cầu hôn này không tệ, thật sự là lời trong lòng của anh khi anh đối mặt với nữ thần!
Người đàn ông nói xong, những người xung quanh ồn ào một trận: "Gả cho anh ta! Gả cho anh ta!"
Tiêu Chiến nghe thấy cũng hưng phấn, hô lớn: "Gả cho anh ta! Gả cho anh ta!" Vì giọng nói anh khá trong trẻo, cho nên trở nên vô cùng rõ ràng trong một loạt tiếng hét của những người đàn ông ở đây, ngay cả vai nam chính đứng bên kia cầu hôn cũng không nhịn được quay sang nhìn anh một cái!
Vương Nhất Bác: "..."
Nữ chính bên kia thẹn thùng một lúc, liền gật đầu đáp ứng, nam chính lập tức vui mừng đứng lên ôm lấy nữ chính quay một vòng, sau đó nâng người cô lên hôn.
Trong quán cơm, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.
Tiêu Chiến cũng vui vẻ theo, vẻ mặt hâm mộ: "Thật tốt!"
Anh cảm thấy, anh mong muốn, thật ra thì cũng không phải nhiều như vậy – không cần là nữ nhân cao quý xinh đẹp, chỉ cần trước mặt là người anh thích, anh sẽ nói với cô: "Anh thích em, gả cho anh đi!" Sau đó cô trả lời: "Em đồng ý."
Một thanh niên lớn tuổi chưa yêu chưa lập gia đình, cảnh tượng như vậy, thật ra thì anh cũng không mong mình có thể trở về nhiều.
Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt đang nhìn cảnh tượng cách đó không xa với vẻ hâm mộ, như có điều gì suy nghĩ.
Sau đó cậu lại nhìn đôi tình nhân được mọi người chúc phúc một cái.
Cùng người trong lòng, hai bên tình nguyện, nắm tay đến già, đúng là chuyện hạnh phúc đáng quý nhất trên thế gian này.
Trong lòng mỗi người có một cảm giác, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Nhất Bác?"
Tiêu Chiến vừa uống một miệng đầy nước, hai má phồng lên, tò mò ngẩng đầu nhìn người đi tới. Chỉ thấy một người đi về phía bọn họ, là nam, cao lớn, vô cùng đẹp trai.
Tiêu Chiến không hứng thú rũ mắt xuống đất, đời này, điều anh không thích nhất là thấy đàn ông đẹp trai cao ráo!
"A Phi?" Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc.
Quý Minh Phi cười chào hỏi cậu, lại quay sang Tiêu Chiến: "Anh dâu, đã lâu không gặp."
Tiêu Chiến lễ phép nói: "Xin lỗi, tôi mất trí, không nhớ chuyện trước kia..."
"Không sao, vậy để em tự giới thiệu một chút." Quý Minh Phi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh bản, mỉm cười nhìn Tiêu Chiến. "Em tên là Quý Minh Phi, trước đây là bạn học của Vương Nhất Bác, bây giờ là đồng nghiệp , đồng thời là bạn tốt nhất của cậu ấy."
Quý Minh Phi? Tiêu Chiến cảm thấy cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, đây không phải là bạn gay tốt, lần trước Vương Nhất Bác bị bệnh gọi điện tới dặn dò anh chăm sóc sao? Vốn còn muốn duy trì nguyên tắc "trước mặt đàn ông đẹp trai thì phải tỏ ra có khí phách hơn anh ta", hai mắt Tiêu Chiến nhất thời sáng lên: "Xin chào, ngưỡng mộ đã lâu."
Vương Nhất Bác hỏi Quý Minh Phi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Sao mình lại không thể ở đây? Ban đầu là do mình đưa cậu đến quán này!" Quý Minh Phi cười nói. "Đúng lúc mình tới đây ăn cơm, thấy hai người, nên lại đây."
Lúc hai người nói chuyện, Tiêu Chiến liên tục quan sát Quý Minh Phi, không thể không thừa nhận, bạn của Vương Nhất Bác cũng cùng đẳng cấp với cậu ta, điển hình con nhà giàu đẹp trai, người tên Quý Minh Phi này, quả là xứng đôi với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lễ phép nói: " Quý tổng cũng đi chơi Đêm Thất Tịch?"
"Anh dâu gọi em là Minh Phi được rồi." Quý Minh Phi nói. "Em không có phúc như Nhất Bác, đến đây chẳng qua là đi công việc."
Tiêu Chiến kinh ngạc nói. "Hôm nay là Đêm Thất Tịch, không phải công ty mấy người được nghỉ sao?"
Quý Minh Phi sững sờ, nhìn Vương Nhất Bác một cái, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn lại hắn chằm chằm, trong đầu lóe một cái, lập tức sáng tỏ, vì vậy thở dài nói: "Người khác nghỉ là vì đi cùng giai nhân, đâu có giống tôi cô đơn, tất nhiên phải đi làm thêm giờ."
Những ngày qua Tiêu Chiến xem phim với Vương Dĩ Nhu, cũng xem qua mấy bộ phim của hủ, giờ phút này thấy lúc Quý Minh Phi nói chuyện nhìn Vương Nhất Bác, lại nghe hắn thở dài, lại nghĩ tới trước đó hắn từng quan tâm tỉ mỉ đến sức khỏe của Vương Nhất Bác, suy đoán trước kia lại bộc phát mạnh mẽ, khả năng tưởng tượng cực đại lập tức vận hành... mấy năm bạn cùng trường, Quý Minh Phi đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với Vương Nhất Bác, vì vậy dù đã tốt nghiệp, hắn cũng phải vào cùng một công ty làm việc với Vương Nhất Bác, không mong gắn bó, chỉ mong được ở sau lưng lặng lẽ nhìn cậu, quan tâm cậu.
Nhưng Vương Nhất Bác kết hôn rồi, Quý Minh Phi vẫn không oán không hối. Đêm Thất Tịch, người khác cùng người yêu hưởng thụ không khí lãng mạn, hắn lại chỉ có thể ôm lấy tình yêu vô vọng lẻ loi của mình ở công ty, dùng công việc bù đắp cho nỗi khổ tâm. Chẳng qua cuối cùng, hắn lại không nhịn được đến quán ăn trước kia từng ăn với người trong lòng, muốn dựa vào đó nhớ lại một chút ấm áp, lại không nghĩ tới, có thể gặp được người trong lòng ở chỗ này, người đó đi cùng vợ mới cưới, trải qua Đêm Thất Tịch hạnh phúc thuộc về chính mình. Hắn đau lòng sắp chết, nhưng vẫn gượng cười tiến lại chỗ bọn họ, nói một câu lại cười, nhưng sau lưng đều là trái tim đau nhói...
Ngược! Quá ngược!
Advertisement
Adventures of a Reluctant Pacifistic Monster
When I was chosen to be reborn in a new world, I never would have thought it would be a world filled with nothing but beast! They're constantly killing each other in an effort to survive and become stronger. I'm just a weak little thing and since that lunatic screwed me from the beginning I can only run and hide. Whats that, you giant 2 headed lion, you want me as dessert! But sir giant hawk also finds me tasty! How about this, you two fight it out and since i'm a pacifist i'll just get out of your way. Mr. Lion you don't seem to need this magical flower, how about I take it off your hands. Mr. Hawk do you really not need that spiritual peach, if so I'll gladly have it. Yum! Well thanks you two, i hope to see you again! (I don't own the image i'm using as a cover. If the owner is not ok with me using it please just let me know and ill take it down. Thank you.)
8 84Rimward Bound
Every citizen of the sky-cities of His Majesty's Star-Empire knows that a ship, both sky- and star-, is more then just a few bits of metal. It is the grand sum of it's hull and the crew that sail it. 'Hulls of battle-steel and men to match!' That's what the Navy's recruitment poster's claim at least. Every sailor knows that there is one more component that the city-bound folk ignore at their own peril: the soul of the ship. That it takes both man and hull to make a true ship, and that neither alone serve well or for long. In 8225 Lord Jeffrye Saltonstall the Fourth, Political Lord of the Surveyor's Corps, demands semi-automated ships to 'reduce the loss of life among our brave crews', manages to convince the other politicians and bureaucrats to fund them, and gets the Office of Ship Construction to sign off on the ships as structurally sound. Dockyard workers shake their heads at the ships, muttering that they are cursed from birth, even as construction drags on. In 8230 the Explorer, first of her class, is launched. She sets out in 8233 to great fanfare on a trip expected to last six months. Neither she nor her twelve-person crew is ever heard from again. By 8235, the remaining seven Explorers are are commissioned. Lord Saltonstall managed to find crews for six of them but at the cost of mass resignations. The Night Horse, last of the Explorer class, sat in reserve as her sister-ships served well enough despite ill luck and misfortune. The Office of Ship Construction quietly issues notice that no more semi-automated ships are to be built and that all active Semi-automated ships are to be quietly retired and broken up for scrap over the next ten years. The Night Horse, sitting in reserve, is missed due to bureaucratic oversight. In 8250 Lord Ayland Wynstryngham the Eighth assumes the office of Political Lord of the Surveyor's Corps. His first act is to issue notice that no ship is to be without crew nor sit in dock or reserve for longer then required for maintenance and upkeep. The Night Horse, all but forgotten, is quietly brought back into active service. Recruiting a crew for her proves another matter entirely. What poor or desperate fool would willingly sign on to crew, much less command, a cursed ship and spend months or years in deep space? Well, you would, of course. Where else is a kid from the gutters going to find that kind of freedom in the service of His Majesty? A [participant in the Royal Road Writathon challenge] 2021. Warnings: Second person is used in this work. Semi-Polished draft: Posted chapters are subject to revision as needed as things progress. Mild Profanity on occasion.
8 57Astrum Online.
After decades of war and a series of bad decisions from politicians worldwide, the governments of the world decided to establish a truly independent economic and political institutions to right their wrongs. Despite this, the damages incurred persisted decades after its resolution. Among the worst of the damages were the aftermath of a conflict in space which left the orbit of earth filled with dangerous space debris, effectively shutting mankind out of its final frontier. The lack of access to space prompted many to explore alternative means to space in virtual technologies and games. However, space simulation requires heavy computing power and difficulties in advancing computer science had always limited the potential of space exploration in virtual reality. Leaving it an undesirable genre in the VR community. That is until a not-so-surprise announcement by a company called Future Tech that changed the world. This is a story about a group of friends' adventure in a brand new Sci-Fi VRMMORPG that utilises cutting-aged AI to power its expansive world. A piece of technology that many tried for decades but failed to achieve. Join Prakash "Gulliver" Douma and his group of friends as they meet new people along their journey across virtual space, make new friends and enemies, and discover many hidden secrets and danger about the world of Astrum while struggling in their foray into adulthood. _______________________________ This is my first story and is a side project I had in my mind to help me cope with the pandemic lockdown. So I welcome any constructive criticism and please cut me some slack! heh~ I have problems managing my tenses so do let me know in the comments if you find some errors. Enjoy! P.S. - Please ignore my user id. I do think my uses of punctuations are honestly quite horrible. Oh the irony.
8 168In The Eye of Her Storm // Klaus Mikaelson
She would never fall below a man, never share his last name nor bare the burden of his legacy. She was power internal and strength incarnate.Yet she was also everything he had ever wanted. And who was Klaus Mikaelson if not the man who got everything he craved for?'Updates everyday until finale'
8 95Pranking The Bad Boy
"What the hell?! Kennedy!" I watch as Ryder turns around furiously and strides towards me. Oh oh. Maybe I took it too far... "What's wrong with you?! Did you really have to cover my car in pink sticky notes?!" He steps towards me and I take a step back. He steps forward again and I step back until I'm up against the wall. "Well if you would have left me alone when I told you to, I wouldn't have had to do it," I fire back. He chuckles. "You don't know what you just got yourself into." "What do you mea--" I get cut off by his lips on mine. I freeze. What was happening? And why did it feel so good? Ryder grabs my waist and pulls me closer to him. I wrap my arms around his neck and tangle my fingers in his hair. He bites down on my bottom lip softly. As I was about to part my lips, he pulls away. "Better watch your back," he says. He smirks at me and then turns around to leave. What just happened? ____________________ Kennedy is not like most girls. Instead of getting her nails done and gossiping, she would rather ride her motorcycle or dive jump. She didn't have any friends back at her old school, but will that change when she attends a new one? She meets the bad boy of the school, Ryder. One harmless prank of pouring some pudding over his head starts a whole other war. They prank each other and start to realise that they might have feelings for the other person and the other person might have feelings for them. Will they use that knowledge to their advantage? __________________ Highest rank: #8- teen fiction 12/29/16 Thank you to MySecretDiary for the amazing cover!!
8 121Purest Black
"Mama!" I cried. "Akira, my sweet Akira." Her blood soaked hand seeped across my cheek. "Zero!" My friend, my closest friend, Zero the demon hound was at my side. "Take her away."Mama placed me on his back and planted a gentle kiss on my forehead. "I will always love you, my darling. Now, go!"And we were off, running from Hell and Heaven and the humans that had attempted to kill us all. I wrapped my black angel wings, the only of their kind, around me. Papa was the king of Angels and Mama was the demon Queen. My sister and I were hybrids, the only of our kinds. I don't know where Mizu, my sister, went. And, now, it's Zero and I against the world. "Where are we going?""Earth." The home of my enemies. "Mama, Papa...I promise I'll take back your throne, if it's the last thing I do."*I'm so bad a summaries. Sorry. Comment if you can come up with another one. Thanks.*
8 145