《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》26
Advertisement
Vì có bánh ngọt hòa giải, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã quay lại cuộc sống tự nhiên trước kia.
Vương Dĩ Nhu ăn bánh ngọt 'ba con gấu' do Vương Nhất Bác thuận tiện mang về, sau đó nói với Tiêu Chiến: "Anh dâu, cảm ơn anh!"
Tiêu Chiến nói: "Cảm ơn anh làm gì? Bánh ngọt không phải do anh trai em mua sao?"
Vương Dĩ Nhu cười tủm tỉm nói: "Vì mua bánh ngọt cho anh, cho nên anh ấy mới tiện đường mua bánh ngọt cho cô em gái này, nên phải cảm ơn anh dâu mới đúng."
Tiêu Chiến bĩu mỗi: "Tiểu Nhu, em đừng bị anh em lừa! Thật ra thì cậu ấy cũng rất thích ăn bánh ngọt, nhưng cậu ấy ngại, cho nên mới dùng danh nghĩa của anh để mua cho bản thân mình!"
Vương Dĩ Nhu kinh ngạc: "Không thể nào? Bác ca không thể thích ăn đồ ngọt được!"
Tiêu Chiến nói: "Cậu ấy thích, nhưng có lẽ cậu ấy cảm thấy đấng mày râu mà thích ăn đồ ngọt thì cũng không vẻ vang gì, cho nên không thể hiện trước mặt mọi người thôi." Mẹ nó, ở trước mặt mình thì hoàn toàn không giả bộ, mỗi khi mình ăn bánh ngọt, đều thuận miệng lại ăn!
Hình như Vương Dĩ Nhu vẫn không tin, nhưng cô cũng không quan tâm tiếp tục tìm hiểu, ngược lại cô lôi kéo Tiêu Chiến, bắt đầu cùng nhau xem phim và bình phẩm.
Dưới góc máy tính bỗng niên hiện lên một trang quảng cáo, Tiêu Chiến tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đó viết 'Đêm thất tịch, Thương Thành, XX và bạn' và các loại tin tức khuyến mãi.
Tiêu Chiến không để ý, lại nghe Vương Dĩ Nhu ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Đúng, hai ngày nữa là đêm thất tịch rồi."
(Đêm thất tịch: Là ngày 7 tháng 7 âm lịch, ngày lễ tình nhân của Trung Quốc."
Trong một năm, Tiêu Chiến không thích nhất là ba ngày, đó là ngày 12/4, mùng bảy tháng bảy và ngày 25/11, trước mỗi thời gian này, anh và vô số bạn bè trên mạng, hội độc thân của thế giới đoàn kết lại, tạo thành hội FFF, hò hét phá hoại tình yêu khác giới.
Vương Dĩ Nhu nhìn Tiêu Chiến cười ranh mãnh: "Anh và Bác ca có chuẩn bị điều gì lãng mạn không?"
Lãng mạn? Tiêu Chiến hoàn toàn không liên hệ bản thân với từ này của Vương Dĩ Nhu, vì vậy lắc đầu một cái.
Vương Dĩ Nhu không đồng ý: "Hai người mới cưới nhau, sao có thể bỏ qua lễ tình nhân?"
VÌ hai người hoàn toàn không phải là người yêu! Một lý do chân thật không thể nói ra được, vì vậy Tiêu Chiến tìm một lý do khác để nói: "Hình như Đêm Thất Tịch không phải chủ nhật, anh em còn phải đi làm."
Vương Dĩ Nhu bất đắc dĩ nói: "Anh có cần phải hiền huệ như vậy không! Hơn nữa, một ngày Bác ca không đi làm cũng không sao mà!"
Nếu đã đội mũ có chữ 'người nam nhân hiền huệ', tất nhiên Tiêu Chiến chỉ có thể thuận theo, bày ra vẻ thấu tình đạt lý: "Không được, công việc cậu ấy quan trọng hơn."
Vương Dĩ Nhu cười trêu chọc anh: "Anh lo lắng cho Bác ca như vậy, anh ấy có biết không?"
Advertisement
Tiêu Chiến cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên là cậu ấy biết, nếu không sao có thể cưới anh?"
Vương Dĩ Nhu cười phá lên.
Nhưng trước Đêm Thất Tịch một ngày, sau khi Vương Nhất Bác tan làm, Vương Dĩ Nhu lại theo Tiêu Chiến đến phòng anh trai mình.
"Bác ca, anh biết mai là ngày gì không?" Vương Dĩ Nhu hỏi.
"Ngày mùng 2 tháng 8." Vương Nhất Bác nhìn về phía em gái. "Anh nhớ ngày mai không phải là sinh nhật em."
"Không phải là sinh nhật em." Vương Dĩ Nhu đột nhiên có chút ấm ức thay cho anh dâu mình, nhưng vẫn hi vọng anh trai có thể nhớ tới. "Có liên quan đến anh dâu!"
"Chiến Chiến? Ngày mai?" Vương Nhất Bác lắc đầu. "Ngày mai cũng không phải là sinh nhật anh ấy."
Vương Dĩ Nhu bất lực. "Có liên quan đến hai người."
Vương Nhất Bác: "Bọn anh kết hôn chưa được một năm, không thể là ngày kỷ niệm kết hôn."
Vương Dĩ Nhu đỡ trán: "Bác ca, lúc đó, sao anh có thể theo đuổi được anh dâu? Hai người không trải qua ngày lễ nào sao?"
"Ngày lễ?" Vương Nhất Bác kịp phản ứng. "Đêm Thất Tịch?"
"Đúng vậy" Vương Dĩ Nhu đáp. "Anh đã nghĩ làm sao để trải qua ngày lễ tình nhân Trung Quốc với anh dâu chưa?"
Vương Nhất Bác im lặng.
Vương Dĩ Nhu vẻ như 'quả nhiên là vậy', thở dài nói. "Hai người quả nhiên là trời sinh một đôi."
"Hả?" Vương Nhất Bác nhíu mày.
"Phản ứng của anh dâu cũng giống anh." Vương Dĩ Nhu nói. "Không chỉ không nhớ đến Đêm Thất Tịch, đến lúc biết rồi còn nói không cần anh ở với anh ấy, sợ làm chậm trễ công việc của anh."
Ngay lúc biết được suy nghĩ chân thật của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại im lặng.
Vương Dĩ Nhu bỗng nhiên nói: "Bác ca, thật ra thì con mắt của anh cũng không tệ." Thấy Vương Nhất Bác nhìn lại, cô cười nói: "Ngay cả em cũng thích anh ấy."
Vương Nhất Bác: "Ừ."
Vương Dĩ Nhu cũng không biết tiếng 'ừ' này của anh trai là có ý gì, tiếp tục nói: "Cho nên anh phải đối với anh dâu tốt một chút, mà ai cũng đều cần được dỗ dành. Giống như Đêm Thất Tịch này, đó là ngày quan trọng, sao anh lại có thể không nhớ được chứ? Đừng nhìn ngoài mặt anh dâu không để ý, thật ra thì trong lòng, anh ấy rất muốn ở cùng anh vào hôm đó." Nói xong, Vương Dĩ Nhu lập tức đưa cho Vương Nhất Bác hai tấm vé xem phim.
"Lúc trước, anh dâu luôn nhắc tới bộ phim này, ngày mai anh đưa anh ấy đi đi, em đưa mua vé giúp anh rồi!"
Buổi tối, trước khi đi ngủ.
Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi Tiêu Chiến đang chơi điện thoại. "Phim 'Super Heros' này thế nào?"
Tiêu Chiến trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên. "Tạm được, trên mạng đánh giá không tệ."
"Ồ." Vương Nhất Bác thuận miệng nói tiếp. "Vậy ngày mai chúng ta đi xem đi."
"Được!" Sau khi không để ý mà chấp nhận, Tiêu Chiến đột nhiên phản ứng, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác. "Chúng ta? Đi xem phim?"
Advertisement
Vương Nhất Bác gật đầu: "Không muốn?"
"Không có." Tiêu Chiến kiên định tỏ rõ thái độ, từ khi sống lại tới nay, trừ việc tham gia tang lễ của mình ra, anh cũng không được đi ra ngoài lần nào nữa, mà sau khi bị đưa đến nhà họ Vương, anh lại chỉ có thể ở lại chỗ này, dù Vương gia rất giàu có, vườn hoa rất lớn, nhưng anh chỉ là người phàm, vẫn thích bên ngoài phồn hoa hơn!
Có thể có cơ hội tạm thời ra ngoài hít thở, Tiêu Chiến tất nhiên rất vui vẻ, nhưng rất nhanh Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo, nghi ngờ nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Sao lại muốn dẫn tôi đi xem phim vậy?"
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Phúc lợi của nhân viên công ty."
Tiêu Chiến lại lần nữa động lòng với công ty CMI: "Phúc lợi của công ty thật tốt!"
Tổng giám đốc công ty CMI Vương Nhất Bác cũng tự nhiên "ừ" một tiếng.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác lái xe, đưa Tiêu Chiến đến rạp chiếu phim.
Cảm giác ánh mắt Tiêu Chiến đảo quanh trên người mình, Vương Nhất Bác nói: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua xót: Tại sao ngày thường Vương Nhất Bác mặc âu phục lại mang bộ dạng thành thục của một tổng giám đốc, hiện tại mặc một chiếc áo phông màu đen quần jean lại mang bộ dạng của một sinh viên, rõ ràng người này đã 27 rồi, rõ ràng nhỏ hơn mình hai tuổi!
Vương Nhất Bác nắm tay lái, hỏi: "Chân đi được rồi?"
"Không sao, tôi đã có thể di chuyển tốt rồi." Thật ra vết thương của chân anh cũng không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nay được nghỉ ngơi, đã tốt hơn nhiều rồi, chống gậy đi, cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.
Vương Nhất Bác im lặng một hồi, lại dặn dò: "Nếu như không được thì nói với em."
Suy nghĩ lại những chuyện trước đây của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến yên lặng quyết định, không được cũng không thể nói. Nực cười! Ở rạp chiếu phim, một nơi có chiều người như vậy lại để Vương Nhất Bác ôm kiểu kiểu công chúa, nhất định anh sẽ sống không bằng chết!
Trong xe, tiếng đàn Piano nhẹ nhàng vang lên, rất dễ nghe, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, tâm trạng của mình bây giờ vui vẻ như vậy, âm nhạc này ít nhiều cũng không hợp, vì vậy nói với Vương Nhất Bác: "Đổi nhạc đi!"
Vương Nhất Bác yên lặng một chút: "Anh muốn nghe cái gì?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: "Cậu có 'Phong cách dân gian tuyệt nhất' không?"
Vương Nhất Bác: "..."
Cuối cùng Vương Nhất Bác mở một bài tiếng anh có tiết tấu mạnh mẽ.
Nhịp trống vui vẻ, Tiêu Chiến vui vẻ nằm xuống ngắm phong cảnh lướt qua cửa sổ. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại lướt nhìn anh một cái, cảm thấy khuôn mặt anh là sự vui vẻ không thể che giấu được, khóe môi không khỏi khẽ nhếch.
Tiêu Chiến vừa vui vẻ quan sát thế giới, vừa nghi ngờ nói: "Tôi cho là buổi tối... sao lại đi xem phim vào ban ngày?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Ban ngày ít người."
"Ồ." Bốn ngữ 'ban ngày ít người' đi vào trong đầu Tiêu Chiến, tự động được phiên dịch thành 'chân anh hoạt động không tiện, ban ngày ít người, sẽ không bị người khác đụng vào', Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, thầm nghĩ: Họ Vương cân nhắc thật chu đáo!
Đột nhiên, tâm tình Tiêu Chiến cũng trở nên tốt hơn.
Tại rạp chiếu phim nào đó, Vương Nhất Bác đậu xe ở tầng hai bãi đậu xe, đưa Tiêu Chiến lên tầng.
Dù là ban ngày, nhưng người ở rạp chiếu phim cũng không ít. Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, nhanh chóng quét mắt bốn phía, sau đó tìm một khu ít người để nghỉ ngơi, đỡ Tiêu Chiến qua.
Tiêu Chiến ngồi xuống nhìn đông nhìn tây, vui vẻ quan sát những tấm áp phích về phim xung quanh. Vương Nhất Bác nhìn anh một hồi, bỗng nhiên chú ý đến đôi tình nhân ở bên cạnh mình, cô gái ngồi cạnh bàn nâng má, mà cậu con trai thì đang cầm coca và popcorn trở lại, giọng nói nũng nịu mang theo vài nét đáng yêu. "Anh yêu, anh là tốt nhất!"
Vương Nhất Bác lại nhìn một chút, phát hiện vài đôi tình nhân trước mặt cô gái nhỏ cũng uống coca và ăn popcorn, cậu đảo mắt nhìn Tiêu Chiến đang còn nồng nhiệt nghiên cứu màn hình điện thoại một cái, như có điều gì suy nghĩ.
"Ngồi yên đây, em sẽ trở lại ngay." Vương Nhất Bác đứng dậy.
Tiêu Chiến cho là cậu đi nhà vệ sinh, không để ý phất phất tay, ánh mắt tiếp tục đặt trên những thông báo về các bộ phim sắp tới trên màn hình điện tử.
Những bộ phim gần đây cũng không tệ! Tiêu Chiến nhìn tất cả thông báo về các bộ phim hết một lượt, trong lòng âm thầm đánh giá, không biết công ty Vương Nhất Bác còn phát vé xem phim khác không? Phải có, tới xem lần nữa cũng không tệ!
Đang suy nghĩ, Tiêu Chiến hơi giương mắt, bỗng nhiên thấy Vương Nhất Bác đang ôm một đống đồ vật đi tới.
Tiêu Chiến ngẩn ngơ: "Cái gì vậy?"
Vương Nhất Bác nói ngắn gọn: "Popcorn."
"Tôi biết là popcorn." Tiêu Chiến có chút không dám tin nhìn Vương Nhất Bác. "Tôi chỉ không biết cậu lại thích ăn cái này."
Khóe miệng Vương Nhất Bác co giật, nhét popcorn vào tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngơ ngác ôm, trợn tròn mắt: "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Thân thể anh chưa hoàn toàn bình phục, đừng nên uống coca, nước suối là được rồi, có điều ăn ít popcorn hẳn là không có vấn đề gì."
Tiêu Chiến kinh ngạc: "Tôi nói tôi thích ăn popcorn sao!"
Vương Nhất Bác nghiêm mặt: "Không phải xem phim thì đều ăn popcorn sao?"
Mặc dù biểu cảm của tổng giám đốc Vương không nhiều, nhưng sống chung nhiều ngày như vậy, Tiêu Chiến dần có thể nhận ra tâm trạng của tổng giám đốc Vương qua biểu cảm mơ hồ này của cậu, cho nên vừa mơ hồ cảm thấy người đàn ông này không được vui vẻ, Tiêu Chiến vội nói: "Ồ, cảm ơn!" Mặc dù không thích, nhưng do người khác đặc biệt nhờ vào phúc lợi của công ty Vương Nhất Bác đi xem phim, không thể không biết điều.
Có điều Tiêu Chiến cảm thấy dù mình chân thành cảm ơn, hình như Vương Nhất Bác vẫn không vui.
Tiêu Chiến bắt đầu cầm popcorn lên ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, càng ăn càng vui vẻ, giương mắt thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy mình ăn một mình có chút ngại, vôi đưa túi qua: "Ăn chút không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Anh ăn đi!"
Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, vì sắp đến thời gian xem phim, anh liền nói chuyện với Vương Nhất Bác một chút để giết thời gian.
"Không tưởng tượng được ban ngày mà người đến rạp chiếu phim cũng không ít!"
"Ừ."
"Có thể thấy nước ta phát triển rất nhanh chóng! Chỉ phương diện kinh tế, vật chất văn minh cũng được xây dựng rất tốt, nhân dân mới có tiền xây dựng tinh thần văn minh!"
"..."
Ngày vào lúc này, tiếng nói chuyện của hai nam sinh bên cạnh truyền tới.
"Mình nói, tại sao Đêm Thất Tịch, mình lại phải đi xem phim với cậu?"
"Vì cậu không có bạn gái."
"Mẹ nó! Đừng có mà bắn vào nỗi đau của người ta!"
"Sợ cái gì? Mình cũng không có bạn gái."
Đêm Thất Tịch? Bình thường, Tiêu Chiến không hay nhớ ngày tháng, không nghĩ đến hôm nay là Đêm Thất Tịch!
Đảo mắt nhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh, tâm tình Tiêu Chiến không khỏi có chút phức tạp: Vương Nhất Bác là đặc biệt muốn rủ anh đi xem vào ngày lễ tình nhân Trung Quốc?
Tiêu Chiến hỏi: "Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật, anh không cần đi làm sao? Chẳng lẽ Đêm Thất Tịch, công ty cậu cũng được nghỉ?"
Vẻ mặt Vương Nhất Bác bình tĩnh 'ừ' một tiếng.
Tiêu Chiến thán phục: "Ngay cả Đêm Thất Tịch cũng nghỉ, còn có phúc lợi xem phim, công ty CMI thật có nhân tính!"
Tổng giám đốc công ty CMI lại lần nữa bình tĩnh 'ừ' một tiếng.
Advertisement
- In Serial10 Chapters
Ultra: The School for Young Assassins
When Chief Executives of the top secret agency "Ultra" get ordered to "prejudicially retire" the classified program for training child assassins to do the government's dirty work worldwide, they naturally comply by destroying the secluded Ultra Training Facility and terminating every last student, instructor, and staff member -- right down to cooks and janitors. But what will "Ultra" do about the rogue teacher and the six young assassins who managed to get away? BATTLE ROYALE-esque. Dark and violent.
8 74 - In Serial9 Chapters
I Must Find Light, Or I Will F-ing Die!
A horror LitRPG story. A man awakens to a pitch-black void within a vast network of subterranean tunnels. With only a blade, a candle, and a handful of matches, he will need to travel through the passages and survive against the hellish beasts that pursue him in the dark. --------------------------------- Grimdark. Profanity and Gore are present in this story. LISTEN TO THE FIRST TWO CHAPTERS IN AUDIO FORM. NARRATED BY AWARD WINNING VOICE ARTIST JACK VORACES: https://www.youtube.com/watch?v=SpB5_AFst_M
8 164 - In Serial13 Chapters
The Lord of War [Dropped]
A planet where the strong is in control. A planet where war is waged every day. A planet where the fight is between the races for domination! There is one man who will change the world forever as he wages one war after another making the people against him, submit to him using his head and brute force. He will be known as 'The Lord of War' and this is his story. _____________________________________________________________________________________________ You can also read it at https://saleban1.wordpress.com/ I will always post there first before I post it here. If you want to help me please share the story around but refrain from taking it as your own, if you want to make a fan fiction about it please make sure to talk to me first as this is my first story and work. [You can all thank Nexus Wolf for editing them, He aslo got his own fiction you can find them here http://royalroadl.com/fiction/7346 and the other story is here http://royalroadl.com/fiction/7489] Ps; Any comments are welcome and I hope you like it. If there is something you don't understand make sure to ask me about it as I will help you to the best of my ability's. [The story might be slow in the first 6 chapters but the pace and the info dump will change] Pss; the cover is not mine as I got it from google, if you can help me with a cover I will be thankful.
8 165 - In Serial18 Chapters
My Girlfriend is a Demon
This story revolves around a shut-in otaku named Shiro Akashi. When he was a kid, his father disappeared. Because of that, Shiro stopped going to school. In loneliness, he devoted his life playing games and watching animes. One day, as Shiro woke up from his bed, he saw someone sitting on top of the table on the other side of the room. That person, a girl with black wings, two horns and a tail, wearing nothing but a bra and her underwear, covered in a coat, hiding her face, appeared right in front of him. This girl suddenly said that she will be Shiro's girlfriend Will this encounter bring good luck? Or will he continue to waste his time watching animes and games?
8 110 - In Serial21 Chapters
Draconic Transcendence: Cinders and Ashes
In the world of Aesir, there lies magic and beasts, gods and heroes. A world amongst many. In a particular era of prosperity, there lies the Apollyn Empire, a large Empire stretching across most of the western continent, and the most powerful nation in the world. It is during an age where Humanity turns away from the Gods, turning from Faith to Science. From this viewpoint, magitech exists, miraculous inventions that make life easier than before. But the world is vast, and filled with myths. Legends point to a select few individuals, who throughout history are born from magic alone, and gifted with immense power. All are destined for tragedy, however, and to wreak chaos. With power surpassing that of the Gods and Dragons, it is they who have been behind nearly all the major calamities of the world; these are beings known as "Harbingers". In the slums of Harlup, Capital of Apollyn, a young girl is found in the ashes of a burnt building, and adopted by a homeless woman searching for something of value. Raised from the ground up, and evemtually finding her way to the Gran Sars, an organization of magicians dedicated to war magic, she will rise through the ranks with her partner, and eventually discover that she too, is destined for tragedy. Her path forced by the Gods, she must fight to save the ones she loves, and at the same time face her destiny, and surpass it. Because if she does not, the world will burn, and all she knows and loves will crumble to cinders and ashes.
8 166 - In Serial512 Chapters
After Fishing For 10 Years, I Became A Saint Without Knowing How To Raise Beasts
Yu Chi transmigrated to a world covered with savage, barren lands, where more than 10,000 races fought to ascend to the top. He began his life in this world in imprisonment. While the others had completely forgotten about his existence, he took out a bamboo stick that he had been carrying with him since his previous life. The souls of ancient divine beasts could be found in various savage lands and rivers. His bamboo stick could communicate with these ancient souls. When he fished at the Death Sea of Hades, he got the voice of Naga Siren. When he fished at the Ice River of Skeletons, he received the attack power of Blobfish. When he fished at the Lake of Grotto-Heaven, he obtained the golden eyes of the Five-Talon Divine Dragon. When he fished at the Cliff of Hanging Candles, he acquired the fire of the Nine-Tailed White Fox. In the blink of an eye, millions of years had passed. Deities and pet beasts from various corners of the world came to congratulate Yu Chi on his wedding. A prominent figure couldn’t help but ask, “Why are you so terrifying?” As Yu Chi stared at his gorgeous wife, the memories of him fighting millions of devils in the Underworld flashed in his mind. He then smiled and replied, “There’s nothing I can boast about. I was just lucky.” Thank you for reading After Fishing For 10 Years, I Became A Saint Without Knowing How To Raise Beasts novel @ ReadWebNovels.net Read Daily Updated Light Novel, Web Novel, Chinese Novel, Japanese And Korean Novel Online.
8 340

