《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》26
Advertisement
Vì có bánh ngọt hòa giải, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã quay lại cuộc sống tự nhiên trước kia.
Vương Dĩ Nhu ăn bánh ngọt 'ba con gấu' do Vương Nhất Bác thuận tiện mang về, sau đó nói với Tiêu Chiến: "Anh dâu, cảm ơn anh!"
Tiêu Chiến nói: "Cảm ơn anh làm gì? Bánh ngọt không phải do anh trai em mua sao?"
Vương Dĩ Nhu cười tủm tỉm nói: "Vì mua bánh ngọt cho anh, cho nên anh ấy mới tiện đường mua bánh ngọt cho cô em gái này, nên phải cảm ơn anh dâu mới đúng."
Tiêu Chiến bĩu mỗi: "Tiểu Nhu, em đừng bị anh em lừa! Thật ra thì cậu ấy cũng rất thích ăn bánh ngọt, nhưng cậu ấy ngại, cho nên mới dùng danh nghĩa của anh để mua cho bản thân mình!"
Vương Dĩ Nhu kinh ngạc: "Không thể nào? Bác ca không thể thích ăn đồ ngọt được!"
Tiêu Chiến nói: "Cậu ấy thích, nhưng có lẽ cậu ấy cảm thấy đấng mày râu mà thích ăn đồ ngọt thì cũng không vẻ vang gì, cho nên không thể hiện trước mặt mọi người thôi." Mẹ nó, ở trước mặt mình thì hoàn toàn không giả bộ, mỗi khi mình ăn bánh ngọt, đều thuận miệng lại ăn!
Hình như Vương Dĩ Nhu vẫn không tin, nhưng cô cũng không quan tâm tiếp tục tìm hiểu, ngược lại cô lôi kéo Tiêu Chiến, bắt đầu cùng nhau xem phim và bình phẩm.
Dưới góc máy tính bỗng niên hiện lên một trang quảng cáo, Tiêu Chiến tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đó viết 'Đêm thất tịch, Thương Thành, XX và bạn' và các loại tin tức khuyến mãi.
Tiêu Chiến không để ý, lại nghe Vương Dĩ Nhu ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Đúng, hai ngày nữa là đêm thất tịch rồi."
(Đêm thất tịch: Là ngày 7 tháng 7 âm lịch, ngày lễ tình nhân của Trung Quốc."
Trong một năm, Tiêu Chiến không thích nhất là ba ngày, đó là ngày 12/4, mùng bảy tháng bảy và ngày 25/11, trước mỗi thời gian này, anh và vô số bạn bè trên mạng, hội độc thân của thế giới đoàn kết lại, tạo thành hội FFF, hò hét phá hoại tình yêu khác giới.
Vương Dĩ Nhu nhìn Tiêu Chiến cười ranh mãnh: "Anh và Bác ca có chuẩn bị điều gì lãng mạn không?"
Lãng mạn? Tiêu Chiến hoàn toàn không liên hệ bản thân với từ này của Vương Dĩ Nhu, vì vậy lắc đầu một cái.
Vương Dĩ Nhu không đồng ý: "Hai người mới cưới nhau, sao có thể bỏ qua lễ tình nhân?"
VÌ hai người hoàn toàn không phải là người yêu! Một lý do chân thật không thể nói ra được, vì vậy Tiêu Chiến tìm một lý do khác để nói: "Hình như Đêm Thất Tịch không phải chủ nhật, anh em còn phải đi làm."
Vương Dĩ Nhu bất đắc dĩ nói: "Anh có cần phải hiền huệ như vậy không! Hơn nữa, một ngày Bác ca không đi làm cũng không sao mà!"
Nếu đã đội mũ có chữ 'người nam nhân hiền huệ', tất nhiên Tiêu Chiến chỉ có thể thuận theo, bày ra vẻ thấu tình đạt lý: "Không được, công việc cậu ấy quan trọng hơn."
Vương Dĩ Nhu cười trêu chọc anh: "Anh lo lắng cho Bác ca như vậy, anh ấy có biết không?"
Advertisement
Tiêu Chiến cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên là cậu ấy biết, nếu không sao có thể cưới anh?"
Vương Dĩ Nhu cười phá lên.
Nhưng trước Đêm Thất Tịch một ngày, sau khi Vương Nhất Bác tan làm, Vương Dĩ Nhu lại theo Tiêu Chiến đến phòng anh trai mình.
"Bác ca, anh biết mai là ngày gì không?" Vương Dĩ Nhu hỏi.
"Ngày mùng 2 tháng 8." Vương Nhất Bác nhìn về phía em gái. "Anh nhớ ngày mai không phải là sinh nhật em."
"Không phải là sinh nhật em." Vương Dĩ Nhu đột nhiên có chút ấm ức thay cho anh dâu mình, nhưng vẫn hi vọng anh trai có thể nhớ tới. "Có liên quan đến anh dâu!"
"Chiến Chiến? Ngày mai?" Vương Nhất Bác lắc đầu. "Ngày mai cũng không phải là sinh nhật anh ấy."
Vương Dĩ Nhu bất lực. "Có liên quan đến hai người."
Vương Nhất Bác: "Bọn anh kết hôn chưa được một năm, không thể là ngày kỷ niệm kết hôn."
Vương Dĩ Nhu đỡ trán: "Bác ca, lúc đó, sao anh có thể theo đuổi được anh dâu? Hai người không trải qua ngày lễ nào sao?"
"Ngày lễ?" Vương Nhất Bác kịp phản ứng. "Đêm Thất Tịch?"
"Đúng vậy" Vương Dĩ Nhu đáp. "Anh đã nghĩ làm sao để trải qua ngày lễ tình nhân Trung Quốc với anh dâu chưa?"
Vương Nhất Bác im lặng.
Vương Dĩ Nhu vẻ như 'quả nhiên là vậy', thở dài nói. "Hai người quả nhiên là trời sinh một đôi."
"Hả?" Vương Nhất Bác nhíu mày.
"Phản ứng của anh dâu cũng giống anh." Vương Dĩ Nhu nói. "Không chỉ không nhớ đến Đêm Thất Tịch, đến lúc biết rồi còn nói không cần anh ở với anh ấy, sợ làm chậm trễ công việc của anh."
Ngay lúc biết được suy nghĩ chân thật của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại im lặng.
Vương Dĩ Nhu bỗng nhiên nói: "Bác ca, thật ra thì con mắt của anh cũng không tệ." Thấy Vương Nhất Bác nhìn lại, cô cười nói: "Ngay cả em cũng thích anh ấy."
Vương Nhất Bác: "Ừ."
Vương Dĩ Nhu cũng không biết tiếng 'ừ' này của anh trai là có ý gì, tiếp tục nói: "Cho nên anh phải đối với anh dâu tốt một chút, mà ai cũng đều cần được dỗ dành. Giống như Đêm Thất Tịch này, đó là ngày quan trọng, sao anh lại có thể không nhớ được chứ? Đừng nhìn ngoài mặt anh dâu không để ý, thật ra thì trong lòng, anh ấy rất muốn ở cùng anh vào hôm đó." Nói xong, Vương Dĩ Nhu lập tức đưa cho Vương Nhất Bác hai tấm vé xem phim.
"Lúc trước, anh dâu luôn nhắc tới bộ phim này, ngày mai anh đưa anh ấy đi đi, em đưa mua vé giúp anh rồi!"
Buổi tối, trước khi đi ngủ.
Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi Tiêu Chiến đang chơi điện thoại. "Phim 'Super Heros' này thế nào?"
Tiêu Chiến trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên. "Tạm được, trên mạng đánh giá không tệ."
"Ồ." Vương Nhất Bác thuận miệng nói tiếp. "Vậy ngày mai chúng ta đi xem đi."
"Được!" Sau khi không để ý mà chấp nhận, Tiêu Chiến đột nhiên phản ứng, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác. "Chúng ta? Đi xem phim?"
Advertisement
Vương Nhất Bác gật đầu: "Không muốn?"
"Không có." Tiêu Chiến kiên định tỏ rõ thái độ, từ khi sống lại tới nay, trừ việc tham gia tang lễ của mình ra, anh cũng không được đi ra ngoài lần nào nữa, mà sau khi bị đưa đến nhà họ Vương, anh lại chỉ có thể ở lại chỗ này, dù Vương gia rất giàu có, vườn hoa rất lớn, nhưng anh chỉ là người phàm, vẫn thích bên ngoài phồn hoa hơn!
Có thể có cơ hội tạm thời ra ngoài hít thở, Tiêu Chiến tất nhiên rất vui vẻ, nhưng rất nhanh Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo, nghi ngờ nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Sao lại muốn dẫn tôi đi xem phim vậy?"
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Phúc lợi của nhân viên công ty."
Tiêu Chiến lại lần nữa động lòng với công ty CMI: "Phúc lợi của công ty thật tốt!"
Tổng giám đốc công ty CMI Vương Nhất Bác cũng tự nhiên "ừ" một tiếng.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác lái xe, đưa Tiêu Chiến đến rạp chiếu phim.
Cảm giác ánh mắt Tiêu Chiến đảo quanh trên người mình, Vương Nhất Bác nói: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua xót: Tại sao ngày thường Vương Nhất Bác mặc âu phục lại mang bộ dạng thành thục của một tổng giám đốc, hiện tại mặc một chiếc áo phông màu đen quần jean lại mang bộ dạng của một sinh viên, rõ ràng người này đã 27 rồi, rõ ràng nhỏ hơn mình hai tuổi!
Vương Nhất Bác nắm tay lái, hỏi: "Chân đi được rồi?"
"Không sao, tôi đã có thể di chuyển tốt rồi." Thật ra vết thương của chân anh cũng không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nay được nghỉ ngơi, đã tốt hơn nhiều rồi, chống gậy đi, cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.
Vương Nhất Bác im lặng một hồi, lại dặn dò: "Nếu như không được thì nói với em."
Suy nghĩ lại những chuyện trước đây của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến yên lặng quyết định, không được cũng không thể nói. Nực cười! Ở rạp chiếu phim, một nơi có chiều người như vậy lại để Vương Nhất Bác ôm kiểu kiểu công chúa, nhất định anh sẽ sống không bằng chết!
Trong xe, tiếng đàn Piano nhẹ nhàng vang lên, rất dễ nghe, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, tâm trạng của mình bây giờ vui vẻ như vậy, âm nhạc này ít nhiều cũng không hợp, vì vậy nói với Vương Nhất Bác: "Đổi nhạc đi!"
Vương Nhất Bác yên lặng một chút: "Anh muốn nghe cái gì?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: "Cậu có 'Phong cách dân gian tuyệt nhất' không?"
Vương Nhất Bác: "..."
Cuối cùng Vương Nhất Bác mở một bài tiếng anh có tiết tấu mạnh mẽ.
Nhịp trống vui vẻ, Tiêu Chiến vui vẻ nằm xuống ngắm phong cảnh lướt qua cửa sổ. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại lướt nhìn anh một cái, cảm thấy khuôn mặt anh là sự vui vẻ không thể che giấu được, khóe môi không khỏi khẽ nhếch.
Tiêu Chiến vừa vui vẻ quan sát thế giới, vừa nghi ngờ nói: "Tôi cho là buổi tối... sao lại đi xem phim vào ban ngày?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Ban ngày ít người."
"Ồ." Bốn ngữ 'ban ngày ít người' đi vào trong đầu Tiêu Chiến, tự động được phiên dịch thành 'chân anh hoạt động không tiện, ban ngày ít người, sẽ không bị người khác đụng vào', Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, thầm nghĩ: Họ Vương cân nhắc thật chu đáo!
Đột nhiên, tâm tình Tiêu Chiến cũng trở nên tốt hơn.
Tại rạp chiếu phim nào đó, Vương Nhất Bác đậu xe ở tầng hai bãi đậu xe, đưa Tiêu Chiến lên tầng.
Dù là ban ngày, nhưng người ở rạp chiếu phim cũng không ít. Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, nhanh chóng quét mắt bốn phía, sau đó tìm một khu ít người để nghỉ ngơi, đỡ Tiêu Chiến qua.
Tiêu Chiến ngồi xuống nhìn đông nhìn tây, vui vẻ quan sát những tấm áp phích về phim xung quanh. Vương Nhất Bác nhìn anh một hồi, bỗng nhiên chú ý đến đôi tình nhân ở bên cạnh mình, cô gái ngồi cạnh bàn nâng má, mà cậu con trai thì đang cầm coca và popcorn trở lại, giọng nói nũng nịu mang theo vài nét đáng yêu. "Anh yêu, anh là tốt nhất!"
Vương Nhất Bác lại nhìn một chút, phát hiện vài đôi tình nhân trước mặt cô gái nhỏ cũng uống coca và ăn popcorn, cậu đảo mắt nhìn Tiêu Chiến đang còn nồng nhiệt nghiên cứu màn hình điện thoại một cái, như có điều gì suy nghĩ.
"Ngồi yên đây, em sẽ trở lại ngay." Vương Nhất Bác đứng dậy.
Tiêu Chiến cho là cậu đi nhà vệ sinh, không để ý phất phất tay, ánh mắt tiếp tục đặt trên những thông báo về các bộ phim sắp tới trên màn hình điện tử.
Những bộ phim gần đây cũng không tệ! Tiêu Chiến nhìn tất cả thông báo về các bộ phim hết một lượt, trong lòng âm thầm đánh giá, không biết công ty Vương Nhất Bác còn phát vé xem phim khác không? Phải có, tới xem lần nữa cũng không tệ!
Đang suy nghĩ, Tiêu Chiến hơi giương mắt, bỗng nhiên thấy Vương Nhất Bác đang ôm một đống đồ vật đi tới.
Tiêu Chiến ngẩn ngơ: "Cái gì vậy?"
Vương Nhất Bác nói ngắn gọn: "Popcorn."
"Tôi biết là popcorn." Tiêu Chiến có chút không dám tin nhìn Vương Nhất Bác. "Tôi chỉ không biết cậu lại thích ăn cái này."
Khóe miệng Vương Nhất Bác co giật, nhét popcorn vào tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngơ ngác ôm, trợn tròn mắt: "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Thân thể anh chưa hoàn toàn bình phục, đừng nên uống coca, nước suối là được rồi, có điều ăn ít popcorn hẳn là không có vấn đề gì."
Tiêu Chiến kinh ngạc: "Tôi nói tôi thích ăn popcorn sao!"
Vương Nhất Bác nghiêm mặt: "Không phải xem phim thì đều ăn popcorn sao?"
Mặc dù biểu cảm của tổng giám đốc Vương không nhiều, nhưng sống chung nhiều ngày như vậy, Tiêu Chiến dần có thể nhận ra tâm trạng của tổng giám đốc Vương qua biểu cảm mơ hồ này của cậu, cho nên vừa mơ hồ cảm thấy người đàn ông này không được vui vẻ, Tiêu Chiến vội nói: "Ồ, cảm ơn!" Mặc dù không thích, nhưng do người khác đặc biệt nhờ vào phúc lợi của công ty Vương Nhất Bác đi xem phim, không thể không biết điều.
Có điều Tiêu Chiến cảm thấy dù mình chân thành cảm ơn, hình như Vương Nhất Bác vẫn không vui.
Tiêu Chiến bắt đầu cầm popcorn lên ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, càng ăn càng vui vẻ, giương mắt thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy mình ăn một mình có chút ngại, vôi đưa túi qua: "Ăn chút không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Anh ăn đi!"
Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, vì sắp đến thời gian xem phim, anh liền nói chuyện với Vương Nhất Bác một chút để giết thời gian.
"Không tưởng tượng được ban ngày mà người đến rạp chiếu phim cũng không ít!"
"Ừ."
"Có thể thấy nước ta phát triển rất nhanh chóng! Chỉ phương diện kinh tế, vật chất văn minh cũng được xây dựng rất tốt, nhân dân mới có tiền xây dựng tinh thần văn minh!"
"..."
Ngày vào lúc này, tiếng nói chuyện của hai nam sinh bên cạnh truyền tới.
"Mình nói, tại sao Đêm Thất Tịch, mình lại phải đi xem phim với cậu?"
"Vì cậu không có bạn gái."
"Mẹ nó! Đừng có mà bắn vào nỗi đau của người ta!"
"Sợ cái gì? Mình cũng không có bạn gái."
Đêm Thất Tịch? Bình thường, Tiêu Chiến không hay nhớ ngày tháng, không nghĩ đến hôm nay là Đêm Thất Tịch!
Đảo mắt nhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh, tâm tình Tiêu Chiến không khỏi có chút phức tạp: Vương Nhất Bác là đặc biệt muốn rủ anh đi xem vào ngày lễ tình nhân Trung Quốc?
Tiêu Chiến hỏi: "Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật, anh không cần đi làm sao? Chẳng lẽ Đêm Thất Tịch, công ty cậu cũng được nghỉ?"
Vẻ mặt Vương Nhất Bác bình tĩnh 'ừ' một tiếng.
Tiêu Chiến thán phục: "Ngay cả Đêm Thất Tịch cũng nghỉ, còn có phúc lợi xem phim, công ty CMI thật có nhân tính!"
Tổng giám đốc công ty CMI lại lần nữa bình tĩnh 'ừ' một tiếng.
Advertisement
- In Serial141 Chapters
Friendly Neighborhood Necromancer
To be taken to another world; isn't that the kind of thing that nearly everyone wishes for once in their life? To use their savvy knowledge of how things usually go in that situation to take advantage, and lead a life where they are the center and in control of their destiny.But in the stories, the one who is brought ends up with a grand power to help them through. Here, a man is brought to a foreign world as his new character in the VRMRPG, Underworld of Armok, at Level 1. In safety there are few benefits, only by taking risks far beyond his level could one proceed. Transported to another world, he wishes to do good and be a hero. Accumulating power to help the less fortunate. There's just one caveat; he's a Necromancer, and his greatest source of strength will probably get him lynched.Quick DescriptionAnother video game/isekai novel. Unfortunately, the MC has crossed over during character creation of a Necromancer and is Level 1. He also lacks the ever so helpful status window.Fair warning, the Friendly Villager Necromancer arc(1) is slow. He does not want to run out into the dangerous world to get killed right after arriving. Sucks to be Level 1, eh? Git gud scrub. It's basically a Slice of Life from his perspective. The Thread, in case you get a bit confused about people/places. [16+] Now probably! For strong language and violence! And anthropophagy and lewd intimations! And stupid jokes and obscure references! And philosophical ditherings and a slow pace! Make peace with the absurd, and come to terms with the terrible!
8 64 - In Serial24 Chapters
The [Bookworm] Who Couldn't Read
Vesper's excitement is palpable on his 15th birthday, the day he chooses his path. When he roles some unsavory options Vesper is pigeonholed into a class that spirals him down into a conflict that is way over his head. How will Vesper navigate and make sense of the world with his new class and recover the part of him that goes missing?
8 350 - In Serial50 Chapters
I can summon my past lives
What would you do if you were the only cultivator on the planet? What would you do if you could summon the soul bodies of your previous lives and leech off of their experiences? For the first time in my boring life, I finally saw the light. I was given the mission to become the strongest by any means necessary. Lucky for me, my past lives were quite badass in their respective universes during their prime until their untimely deaths...well most of them, I think. Their experiences remolded the current me to become their best version. I learned something: As powerful as they were, they still died for one reason or another until it was ultimately my time to live. In this life, I vow to learn from their mistakes and live forever. Besides, there must be a reason this {Requiem System} I got was given to me in this life. I am scared I am the last life to be reincarnated. If I die, there won’t be another do over. And why would I die if my reincarnations are also invested in this life as I am? They came with their powers intact...just that they lack a physical body which I am happy to share. With beings that strong at my beck and call, I think the bar that I must surpass had been raised a little bit too high. I am called Damon Kaze and I welcome you to this journey of my last reincarnation of mine. I can’t guarantee it’ll be your cup of tea, but hey, sometimes you never get what you wish for. You just have to live with it and hope for the best.
8 87 - In Serial8 Chapters
Where Sky Meets Sea
Everyone knows what lies past the horizon: the edge of the world. No one had thought there was something to see beyond the line where the sky meets the sea... Until that day. The day a message in a bottle floated to shore, and was discovered by a young boy named Owin, and his little wolf pup, Cloud... Adventure awaits in a world of magic and mystery, where things are not always what they seem, once we find what lies beyond the sky and the sea... . . . Story will consist of multiple arcs, and will be updated every Saturday or every other Saturday (US Pacific Standard Time). Story is light on violence and trauma, but will get darker, more violent, and more complex as the narrative continues.
8 285 - In Serial23 Chapters
Finally
Clara Fisher is a single mother who 23 years old, with a one year old daughter, Daisy Mae. The father left when he found Clara was pregnant. Her parents kicked her out when they found out she was pregnant. She moved in with her best friend and her fiance, Natalie and Jim. She then had to move out because they were having a baby and she was fine with it.Nikki Holland met her while she was out food shopping for a run down apartment when Nikki gave her an offer to live with Tom Holland, her eldest. When she moves in and his OK with it since they did have crushes on each other.They live together, and Tom treats Daisy as his own. Will they fall for each other or will they just be friends?
8 81 - In Serial10 Chapters
The Assignment Of a Demon
Lena Firth is being stalked by some strange, creepy figure and she suspects that he has connection with the crimes that happened in the past, involving the murder of a family and a missing child. After the Oswalt family massacre she meets the deputy who shares the information with her and agrees to help. Little does she know what she will have to deal with after these events...
8 331