《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》25
Advertisement
Hôm nay Vương Nhất Bác tan làm về nhà, trên tay cầm một cái túi.
Vương Dĩ Nhu đang làm tổ trên ghế sofa nhìn thấy, đặc biệt nhìn theo, đợi đến lúc thấy rõ ràng nhãn hiệu trên túi, ánh mắt sáng lên: "Ba con gấu!" Cô đưa tay ra, lập tức thò tay muốn lấy: "Cảm ơn Bác ca!"
Nào đoán được tay Vương Nhất Bác khẽ tránh, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Nhu, cái này không phải mua cho em, em muốn ăn, ngày mai anh sẽ mua cho." Thấy Vương Dĩ Nhu sửng sốt, Vương Nhất Bác lại sửa lời: "Anh gọi chú Kim đi mua liền bây giờ."
"A, không cần đâu! Thật ra thì em cũng không muốn ăn đến vậy." Nhìn anh trai của mình, em gái Vương cười híp mắt. "Nhưng, em tưởng trong nhà này chỉ có em thích ăn ba con gấu thôi, thì ra anh cũng thích ăn sao?"
Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nói với Vương Dĩ Nhu: "Em lo việc của em đi, anh lên tầng trước." Tiếp đó lại nhấc túi xoay người đi.
Vương Dĩ Nhu ở đằng sau nói với theo: "Anh à, anh dâu đang ở trong vườn hoa."
Bước chân của Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, vẫn đi về phía trước, 'ừ' một tiếng.
Nhưng đi chưa đi được mấy bước, cậu lại thuận tiện quẹo sang một khúc quanh, đi về phía vườn hoa.
Quả nhiên Tiêu Chiến đang ở trong vườn hoa, anh đang đưa lưng về phía Vương Nhất Bác nói chuyện với người làm vườn, người làm vườn nói câu gì đó, Vương Nhất Bác không nghe rõ lắm, lại nghe Tiêu Chiến lớn tiếng nói: "Chú Trương, chú cũng đừng khen cậu ta nữa! Cháu nghe nói chín tuổi Vương Nhất Bác còn đái dầm, sao có thể thông minh được như vậy chứ!"
Vương Nhất Bác: "..."
Người làm vườn chú Trương nhìn thấy Vương Nhất Bác, cung kính gọi một tiếng 'thiếu gia'.
Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại đột nhiên xuất hiện phía sau, sợ hết hồn, ngay sau đó anh nghiêng đầu, không để ý đến Vương Nhất Bác nữa.
Vương Nhất Bác nói với chú Trương: "Chú Trương, chú nghỉ ngơi một chút đi."
"Vâng!" Chú Trương vui vẻ đáp, cầm công cụ lên xoay người rời đi.
"Chú Trương, cháu đi với chú!" Tiêu Chiến đẩy xe lăn, cũng muốn rời đi.
"Chú Trương, chú đi trước đi, anh ấy không đi đâu." Vương Nhất Bác ngăn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng không tiện trực tiếp trở mặt với Vương Nhất Bác trước mặt người ngoài, vì anh cảm thấy nếu anh đã cầm tiền của Vương Nhất Bác, anh cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp. Loại sinh vật như ông chủ, không thể không khiến cho nhân viên căm hận, nhưng hận thì hận, còn sống vẫn phải làm. Nếu không, Tiêu Chiến tức giận nghĩ, chỉ dựa vào việc Vương Tiểu Tiện quấy rối tình dục nhân viên của mình, anh đã sớm đánh Vương Nhất Bác một trận rồi!
Advertisement
Sau khi chú Trương rời đi, Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến đi về phía trước, đi đến trước chiếc ghế trong vườn hoa, sau đó cậu ngồi xuống, đối mặt với Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đưa túi bánh ngọt mua từ cửa hàng bánh ngọt 'ba con gấu' cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn cậu, không có đưa tay ra nhận.
Vương Nhất Bác kéo tay anh, đẩy túi vào trong tay anh: "Cho anh."
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, mang theo tâm trạng 'không cần mới là phí phạm, cần gì phải tiết kiệm tiền cho Vương Tiểu Tiện' nhận lấy túi, mở ra xem, bên trong là một hộp đựng bánh ngọt thật đẹp.
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Mất ngày trước anh ăn chung với Tiểu Nhu, em thấy hình như anh cũng thích ăn cái này." Nhớ lại bộ dạng vui vẻ của Tiêu Chiến khi ăn bánh ngọt, ánh mắt uốn lên giống như sóc con ăn từng miếng bánh ngọt một, khuôn mặt Vương Nhất Bác cũng trở nên dịu dàng.
Tiêu Chiến ngẩn ra. Anh thật sự thích bánh ngọt, trước kia anh cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng đàn ông thích ăn đồ ngọt cũng không phải sở thích gì dễ nghe, cho nên anh kiềm chế, nhưng mấy ngày trước, Vương Dĩ Nhu mua lại bánh ngọt này rủ anh ăn chung, anh nếm nếm, mùi vị quả thật không tệ, mới đấu tranh buông thả bản thân ăn một miếng, không nghĩ rằng Vương Nhất Bác lại nhớ.
Tâm tình Tiêu Chiến có chút phức tạp.
Thật ra thì mấy ngày qua, anh và Vương Nhất Bác ăn chung ngủ chung, cùng nhau diễn trò vợ chồng ân ái, mồi lửa cách mạng đã gieo ở giữa hai người. Dù trong miệng anh luôn gọi Vương Nhất Bác là tên tình địch chết tiệt, nhưng trên thực tế, anh lại từ từ coi An Dĩ Trạch là đồng minh của mình. Huống chí, trừ lúc anh bực mình, tổng thể mà nói, Vương Nhất Bác đối xử với anh cũng không tệ, trước đó hai người diễn kịch thì không nói, nhưng sau này hai người thật sự ở cạnh nhau, Vương Nhất Bác chăm sóc anh cũng rất chu đáo. Tình bạn giữa đàn ông đến cũng nhanh, chỉ cần uống một cốc bia là có thể có tình bạn bền vững, mà gần đây anh và Vương Nhất Bác sinh hoạt chung một chỗ, nói không có chút tình nghĩa nào là nói dối, dù anh không thể xem Vương Nhất Bác là anh em, nhưng cũng anh vẫn có thể coi Vương Nhất Bác là một người bạn,
Nhưng chuyện về nụ hôn quả thật khiến anh buồn bực. Phải nói là giữa trò đùa của bạn bè, đây cũng không tính là chuyện lớn gì, dù sao trước đây ở tỏng ký túc xá, nam sinh xem phim nhìn nhau như vậy cũng không phải không có, nhưng bị Vương Nhất Bác trêu anh, anh vẫn không vui! Dù sao mọi mặt Vương Nhất Bác đều nổi bật hơn anh, trong lòng không phải anh không ước ao ghen tị, hiện tại Vương Nhất Bác vẫn dùng cách này để trêu anh, hết lần này đến lần khác anh cũng không thể trở mình, thật sự khiến anh có một loại cảm giác ' ông đây không cao bằng cậu ta, dáng dấp không bằng cậu ta, làm ra tiền cũng không bằng cậu ta, chết tiệt, hiện tại đến cãi nhau cũng đấu không lại cậu ta, hôn môi cũng không hôn bằng cậu ta', thật bực mình!
Advertisement
Hơn nữa, mặc dù Vương Nhất Bác nói ' Thật xin lỗi', nhưng rõ ràng trong đó không hề có thành ý, nếu không sao lại có thể trêu anh lần thứ hai như vậy! Hơn nữa, từ lần thứ hai đến bây giờ vẫn chưa chịu xin lỗi! Mặc dù nói trinh tiết của đàn ông không có giá trị gì, nhưng đàn ông không có danh dự sao? Mặc dù anh không muốn dùng đến từ ' bắt nạt' này, vì nó thật sự rất không đàn ông, nhưng nghĩ lại, không phải dạng này của Vương Nhất Bác là đang bắt nạt anh sao? Dù ba Vương nói nếu Vương Nhất Bác bắt nạt anh, ông ấy sẽ đứng ra làm chủ, nhưng làm cha ruột, nhất định ba Vương sẽ đứng về phía con trai, huống hồ còn là loại ' bắt nạt' này, chỉ sợ ba Vương còn vui cực kì. Chó cắn anh một miếng, anh có thể không cắn lại chó, nhưng vẫn sẽ đuổi nó chạy một hồi lâu, Vương Nhất Bác bắt nạt anh, thậm chí cả đuổi anh cũng không thể, vì hiện tại Vương Nhất Bác đang là ông chủ của anh!
Bực bội hoàn bực bội, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi đi, nếu không có cách nào đứng trước mặt Vương Nhất Bác đạp cậu ta một phát rồi nói ' Ông đây mặc kệ', vậy anh chỉ có thể tiếp tục kiềm nén đối với việc ông chủ quấy rối tình dục nhân viên của mình, tiếp tục kiếm sống. Cũng may, anh vẫn khá hơn những nhân viên khác một chút, mặc dù anh không thể đánh ông chủ, nhưng anh vẫn có quyền lợi khiến ông chủ không có được sắc mặt tốt, vì vậy, hai ngày nay anh vẫn luôn làm như không thấy Vương Nhất Bác. Hai ngày không nói chuyện với Vương Nhất Bác, bớt đi cơ hội bị cậu ta làm cho tức giận, thật ra thì căn bản cơn giận anh cũng tiêu mất rồi, không ngờ lúc này, Vương Nhất Bác lại đến xin lỗi.
Đúng, Tiêu Chiến kiên định cho là, Vương Nhất Bác đến nói xin lỗi!
Tiêu Chiến thoải mái nghĩ, đây mới đúng chứ, lời 'xin lỗi' trên dầu lưỡi dùng để làm gì, phải dùng trong thực tế mới được chứ! Bánh ngọt ' ba con gấu', dù không có quỳ xuống đất, cung kính dâng lên tờ chi phiếu năm trăm vạn xin tha thứ ' Đại ma Vương, xin người tha lỗi, mong Đại ma vương vui lòng nhận" như trong kỳ vọng của Tiêu Chiến, nhưng mùi vị chiếc bánh này quả thật không tệ, anh cũng chỉ cười mà đón nhận thôi!
Tiêu Chiến cố làm vẻ vô tình mở hộp bánh ngọt, cầm chiếc nĩa nhỏ bên trong lên bắt đầu ăn, trên mặt bày ra vẻ mặt lạnh lùng 'Trẫm không có muốn ăn bánh ngọt của ngươi chút nào, chỉ căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạp tuỳ tiện thưởng chút đặc ân cho ngươi mà thôi'.
Vương Nhất Bác hỏi: " Ăn ngon không?"
Tiêu Chiến không đáp, chỉ kiêu ngạo ' hừ' một tiếng.
Vương Nhất Bác cũng không tức giận, chỉ nhìn anh ăn.
Mùi vị bánh ngọt cũng không tệ, Tiêu Chiến ăn rất vui vẻ, mùi vị cũng khiến tâm tình Tiêu Chiến dần tốt lên, Vương Nhất Bác là người mua về cũng ăn được một chút xíu. Tiêu Chiến nghĩ, thật ra thì ông chủ Vương Nhất Bác rất tốt, hơn nữa ông chủ bình thường luôn bắt nhân viên làm thêm giờ, mà Vương Nhất Bác lại bị nhân viên biến thành lò sưởi, còn đi mua bánh ngột cho nhân viên, thật ra thì cũng không tệ. Suy nghĩ một chút Tiêu Chiến lễ phép hỏi một câu: " Cậu muốn ăn không?"
Thấy Tiêu Chiến vừa hỏi vừa dùng nĩa châm một miếng bánh ngọt, Vương Nhất Bác từ tốn, tự nhiên đưa nĩa bánh ngọt vào trong miêng.
Thực tế, người đang chuẩn bị đưa bánh ngọt vào miệng mình, Tiêu Chiến: "....."
Vương Nhất Bác nhìn anh, chậm rãi nói: " Mùi vị không tệ."
Tiêu Chiến ' ừ' một tiếng, tiếp tục châm bánh ngọt lên ăn. Đang ăn, đột nhiên một bàn tay lướt qua, nhẹ nhàng lau khoé miệng của anh.
Tiêu Chiến ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Vương Nhất Bác nói: " Dính lên mặt." Sau đó, tự nhiên đưa miếng bánh ngọt Tiêu Chiến đang vận chuyển được nửa đường vào miệng.
Tiêu Chiến mất hứng, theo bản năng rụt tay lại, tức giận nói: " Cậu nói mua bánh ngọt cho tôi!" Chết tiệt, thật không có thành ý, thậm chí quà tặng xin lỗi cũng muốn đòi lại tiền vốn!
Vương Nhất Bác sững sờ, từ từ trong ánh mắt hiện lên nụ cười: " Ừ, là cho anh."
Advertisement
RWBY: World Beyond
Robin Cunningham was an introverted nerd who loved video games and stories. Due to his shy nature, he had almost no friends and was very quiet in class. His most prominent friend was one who talked to him from time to time and was a bright light in his life. However, one day he found out it was all an act, nothing more than a facade. Filled with grief, he sought to escape in the only way he thought possible: suicide. But rather than ending it, he found himself alive in a new world and a new body. Reborn anew in the world of Remnant, follow him as he faces new dangers, discrimination, and comrades in his exploration in the second chance given to him.**This is my first FF so let me know what you guys think. Any thoughts toward improvement and typos are appreciated. This story uses the world of RWBY as a base with a focus starting on the life outside the kingdoms.**disclaimer: all art and stuff i link to do not belong to me. They deserve the credit for the work they've done. Cover photo by Sora-No-Muko
8 197Sinistea in Stardew
Pokemon/Stardew crossover ~ Georgie is a child offered up in the shrine of selfishness by her parents and she can't remember anything in her life other than being a servant to the emerald witch. But she does know who and where her parents are. They just don't know her. So she leaves offerings by their windowsill, wishing them well.
8 73Hero or Fool
Waltraut Fayiz, a listless 15-year old boy, finds the world utterly mundane and boring. Fortunately, he’s abducted from this bleak outlook and cast into a world full of colour and fantasy. Contracted into following a now hated Goddess, will he transform the world’s hate into love? Or, will he go down in history as the Goddess’ last follower? Whatever the outcome, he’ll always be a hero in at least one persons’ heart…
8 179Summoning Liberty
in the year 2035, The United States of America has been transported by a Blackhole that appeared in the middle of the United states, President Jerry F Kennedy, the president of the united states will do anything in his power to make the United states survive this fantasy world DISCLAIMER : This story is inspired by nihonkoku shoukanReminder : the world building and everything else is my own biding as is
8 125The Banishment of the King
A banished dragon. A boy. An epic tale begins. How far can a dragon go to regain his lost respect? The Vampires and the Werewolves are at war, and the kingdom of Sura despite being a neutral zone is increasingly becoming more supportive of the Werewolves. Xuhn, a Suran, has always wished to see the fabled beast said to be sleeping under the Frozen Lake. When a man he saves turns out to be a vampire, and he becomes curious about the true identity of the newcomers to his village, Xuhn just might get a chance to fulfil his wish... Note: This book is a second version of my A Dragon With Fur book
8 234Sara's (not really) Fabulous System Armageddon, Book I: The World Ended at Rush Hour
Planet Earth, Monday, October 7th, 2019. 18:30 * * On a fateful day, during rush hour in eastern North America, Heavens and Hell crumbled and fell from their higher dimension on Earth. It came from "above" but not the same above we regard in our tridimensional Euclidean reasoning. No, it came from "above" as in from a higher dimension. Bits and pieces of those places fell on Earth from all directions, this time in tridimensional Euclidean space. Satellites, the ISS, and space debris all were wiped clean from orbit. Even those that didn't crash with the falling debris were knocked off orbit by the shockwaves. On the ground, power distribution lines were disrupted and most power facilities were left abandoned by their dead staff. Most of these had emergency shutdown routines that engaged in a few days. Some others had a survivor among their staff that followed protocol and activated their SCRAM switches, stopping the power plant. Long-distance communication disappeared the internet along with it. The world was plunged into technological darkness. Nine hundred and ninety-nine out of every thousand human beings perished immediately in the pulse of magical energy from the torn spatial boundary. Spirits were rent asunder and vanished, their fate neither salvation nor damnation, only oblivion. The criteria used for this culling was latent magic potential. It didn't discriminate against education, gender, age, or ethnic group. But of the around seven million survivors, most would meet their doom moments later. Those on moving vehicles, like the ones driving on highways suddenly had to contend with high-speed uncontrolled cars and trucks driven by corpses. Trapped in their vehicles and helpless, they became part of the long snake of crushed metal. Very few survived. Those in the air or out in the sea were alone and probably unable to control their rides. Airplanes crashed, and ships kept their course or drifted away, depending on their autopilot. Several ended their own lives in utter despair after seeing their loved ones die in front of them. Another large group would die at the hands of other survivors. Violence and aggression became the norm. Only a few sparse pockets of not-so-sane survivors managed to band together and cooperate for the sake of mutual survival. The sole survivor in a five-over-one apartment building in Georgia, a girl became the keystone to humanity's survival. Sara's fabulous System Apocalypse had just started. She has only one remark. It was anything but fabulous. * * Updates every Wednesday and Sunday. Cover V2 credits: CC-BY-SA Midjourney Cover V1 Credits: Consumed, Jennifer Hansen.jpg (CC BY-SA 3.0) https://commons.wikimedia.org/wiki/File:Consumed,_Jennifer_Hansen.jpg John Martin (public domain): - The Great Day of His Wrath - The Last Judgment - Le Pandemonium
8 86