《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》11
Advertisement
Vì lượng diện tích bị Tiêu Chiến phun tới quá lớn, nên bữa tiệc phong phú này hoàn toàn bị phá hỏng, cuối cùng anh lại lần nữa làm hai bát mì tôm cà chua trứng.
Một tuần náo loạn như vậy kết thúc. Sáng hôm sau, lúc Tiêu Chiến rời giường, Vương Nhất Bác đã đến công ty.
Một mình nhảy một vòng tất cả các phòng, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn chỉ có thể ỉu xìu nhảy về phòng mình.
Hừm, trong căn nhà này thiếu một Vương Nhất Bác để trêu, quả thật rất nhàm chán.
Hơn nữa, vẫn chưa có người nào mang bữa sáng đến cho mình.
Tối hôm qua, Vương Nhất Bác cho anh một khoản tiền không nhỏ, lại còn cho anh số điện thoại của mấy nhà hàng bên ngoài, nói là muốn nấu cơm hay là mua đồ ăn bên ngoài là do anh quyết, đồng thời còn cho anh thẻ tín dụng, trong đó có khoảng một trăm vạn, nói anh muốn mua cái gì, có thể tùy tiện dùng.
Hiện tại ông đây cũng chỉ là người có tiền! Tiêu Chiến móc thẻ tín dụng ra vuốt ve, nhưng lại không có gì để tiêu.
Vì vậy một ngày của Tiêu Chiến cứ thế trôi qua: Bữa ăn sáng, chưa ăn; buổi sáng, lên mạng chơi game; bữa trưa, lấy một túi sủi cảo trong tủ lạnh; buổi chiều, ngủ.
Tỉnh dậy, đã hơn ba giờ chiều,Tiêu Chiến trong phòng kìm nén đến sợ hãi, vô cùng muốn đi ra ngoài một chút, lúc này anh mới nhớ đến vấn đề quan trọng: Vương Nhất Bác cho mình tiền để mình mua đồ, lại quên cho mình chìa khóa nhà!
Ở trong phòng em trai Tiêu tìm kiếm một lúc cũng không thấy, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là lên ban công ngồi một hồi, lúc này anh không khác gì con chim nhỏ tội nghiệp nhìn ra thế giới. Hơn nữa, chúng cư hạng sang đúng là chung cư hạng sang, phong cảnh xung quanh thật không tệ...
Ở nhà đóng cửa một ngày Tiêu Chiến lại càng muốn đi ra ngoài.
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Chiến quyết định gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.
Bên kia Vương Nhất Bác đang họp, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, cậu không khỏi nhíu mày một cái.
"Chiến Chiến?"
Vì cách gọi này thật sự rất thân mật, hơn nữa mặc dù giọng nói của tổng giám đốc bọn họ vẫn như bình thường, nhưng âm thanh cũng dịu dàng hơn, vì vậy những nhân vật cấp cao trong phòng họp đều tỏ vẻ 'tôi không nghe thấy gì hết' nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
Tiêu Chiến cảm thấy hơi kỳ cục: "Khi nào thì cậu về?" Ngừng một chút lại bổ sung. "Để tôi biết làm cơm tối."
Vương Nhất Bác dừng lại. Thật ra thì tối nay cậu có một buổi xã giao,mặc dù không có gì quan trọng, nhưng cậu cũng không tính về nhà ăn cơm tối, nhưng không biết vì sao, nghe âm thanh nhẹ nhàng của nam nhân trong điện thoại, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy việc về nhà ăn cơm tối cũng không tồi.
Một tháng trước, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác cũng về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần rất ít, đại đa số thời gian, cậu đều ở lại công ty làm thêm giờ hoặc đi xã giao, mà Tiêu Chiến ở nhà tự làm cơm tự ăn. Mặc dù mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn hỏi cậu có về nha ăn cơm tối hay không, nhưng giọng nói, chẳng qua cũng chỉ là giọng điều bình thường của một người muốn biết buổi tối có thêm một người ăn nữa hay không. Mặc dù trước mặt người ngoài, họ là cặp vợ chồng yêu thương nhau, nhưng dù sao, một tháng trước hai người cũng chỉ là người xa lạ, huống hồ vết thương của hai bên còn gia tăng.
Advertisement
Trước kia, Tiêu Chiến chưa bao giờ gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, âm thanh mềm mại không che giấu được một tia chờ mong. Một tháng trước, anh vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng lịch sự, không hề tự nhiên như sau khi mất trí nhớ, mặc dù thỉnh thoảng cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đúng như Tiêu Chiến từng nói, đây mới chính là dáng vẻ của anh, vì mất trí nhớ, anh mới dám bộc lộ bản tính này trước mặt cậu?
Lại nói, khi đối mặt với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã không tự chủ không còn lạnh lùng như trước nữa?
Vương Nhất Bác: "Năm rưỡi em sẽ tan làm."
Cậu nghĩ, tài nấu nướng của Tiêu Chiến quả thật cũng không tệ, việc về nhà hình như càng làm cậu mong đợi hơn một chút.
Mà chung quanh, các cán bộ cấp cao còn lại đang nghe lén cuộc nói chuyện, sau khi thấy tin tức tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng của bọn họ bỏ qua cuộc xã giao mà muốn chạy về nhà, lại thấy được vẻ dịu dàng hiếm thấy trên khuôn mặt cậu.
Có thể làm được việc như vậy không có người thứ hai, người ở đầu bên kia nhất định là phu nhân tổng giám đốc! Nghe nói tổng giám đốc và vị phu nhân mới cưới rất yêu thương nhau, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không sai.
Sau khi tan họp, Tổng giám đốc kinh doanh Quý Minh Phi đưa tay chụp lên vai Vương Nhất Bác, cười một cách xấu xa. "Sao nào? Không phải nghe nói tối nay cậu đến Doãn Thị xã giao sao? Tại sao lại muốn về nhà sau khi tan sở?"
Quý Minh Phi là bạn tốt của Vương Nhất Bác, cũng là người ngoài duy nhất biết chuyện gì giữa cuộc hôn nhân của bạn mình. Hai người là bạn rất thân từ thời đại học, sau này Vương Nhất Bác tiếp quản CMI, Quý Minh Phi tất nhiên cũng đến đây giúp đỡ một tay.
Vương Nhất Bác không trả lời vấn đề của hắn, Quý Minh Phi cũng không tức giận, cười híp mắt đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc cùng cậu: "Xem ra, Tiêu Chiến đó cũng không tệ!"
Vương Nhất Bác mở tài liệu, không quan tâm tới lời trêu chọc của bạn tốt.
Quý Minh Phi lắc đầu. "Mình nói Vương đại thiếu gia, cậu cũng đừng không thú vị như vậy?"
Tay lật văn kiện của Vương Nhất Bác từ từ ngừng lại, đột nhiên nói thật nhỏ: "A Phi, cậu nói xem, có phải vì mình không thú vị như vậy, cho nên... anh ấy mới có thể rời khỏi mình?"
Quý Minh Phi nhướn mày: "Dĩ nhiên không phải! Dù cậu không thú vị với tất cả mọi người trên đời này, cũng sao có thể khiến anh ấy uất ức nửa phần?"
Vương Nhất Bác cười khổ: "Nhưng vì sao anh ấy còn..."
Quý Minh Phi đi đến trước bàn cậu: " Nhất Bác, là vì anh ấy không hợp với cậu."
Vẻ mặt Vương Nhất Bác từ từ cứng lại: "Cho nên, mình cũng sẽ không lưu lại cho anh ấy đường lui."
Quý Minh Phi cười khổ: "Cậu phải thật sự hoàn toàn để xuống, đó là tốt nhất."
Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "Thật ra thì, mình thấy, Tiêu Chiến này cũng tốt, mặc dù.."
Advertisement
"Bọn mình chỉ là giao dịch." Vương Nhất Bác chậm rãi nói, ngừng lại một chút, anh lại ngước nhìn Quý Minh Phi. "Mình nhớ, Tiêu Chiến cũng không phải loại hình cậu thích."
Quý Minh Phi cười nói: "Mặc dù mình luôn không có hứng thú với nam nhân, hơn nữa lại là loại người ngoan ngoãn, nhưng Tiêu Chiến đó, dáng người và gương mặt quả thực không tệ."
"Minh Phi!" Vương Nhất Bác trầm giọng cắt đứt lời của Quý Minh Phi.
"OK, OK, vợ bạn thì không thể đùa giỡn đúng không? Mình không nói là được."Quý Minh Phi vội vàng dừng lại, nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác trầm xuống, trong lòng cũng đang cười trộm: Rõ ràng là đang quan tâm, lại còn không tự biết. Về phần cuối cùng giữa hai người có phải là giao dịch hay không, anh trai Tiêu Chiến, phải chờ anh thế nào rồi!
Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà, Tiêu Chiến cũng vừa làm xong cơm.
"Đã về rồi?" Tiêu Chiến nghiêng đầu thăm dò phòng khách một chút. "Tới đây bưng các món ăn giúp tôi!" Mặc dù anh có biện pháp đưa lên bàn ăn, nhưng đối với người tán tật như anh mà nói, thật sự là quá lao lực, cho nên vừa nghe tiếng Vương Nhất Bác trở về, anh lập tức hất tay đẩy nhiệm vụ lên người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tới đó bưng thức ăn lên bàn, lại vì chuẩn bị một bữa cơm ngon cho hai người, cậu còn đưa đũa muỗng lên.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ sự phục vụ của Vương Nhất Bác, vẫn không quên dặn dò cậu: "Sau khi ăn xong nhớ rửa bát!"
Thấy vẻ mặt cậu không tính là thích, Tiêu Chiến nhất thời trừng mắt. "Tôi là người tàn tật, cậu muốn để tôi rửa bát sao? Huống hồ cơm còn do tôi nấu." Nếu cậu không phải là kim chủ của tôi, tôi mới không thèm khom lưng quỳ gối nấu cơm cho cậu!
Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng đáp ứng: "Được."
Lúc này Tiêu Chiến mới hài lòng, thấy Vương Nhất Bác bắt đầu ăn cá, lập tức theo dõi cậu.
Vương Nhất Bác hiểu ý, thật lòng đáp: "Mùi vị không tệ."
Tiêu Chiến hả hê, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng mình.
Một lát sau, sắc mặt Tiêu Chiến cứng đờ.
Vương Nhất Bác thấy không đúng, để đũa xuống: "Sao vậy?"
Tiêu Chiến: "Xương cá... mắc..."
Vương Nhất Bác: "..."
Mặc dù im lặng, nhưng Vương Nhất Bác cũng giúp một phen, vì đối diện với một nhân nhi bị mắc xương cá đến mức nước mắt lưng tròng thật sự là...
Vương Nhất Bác nén cười, hỏi: "Xong chưa?"
Tiêu Chiến thở dài một hơi, đưa tay lau vài giọt nước mắt: "A, cuối cùng cũng xuống! Thật là muốn mạng người!"
Vương Nhất Bác nói: "Còn muốn ăn con cá này không?"
Cổ Tiêu Chiến co rụt lại, khoát tay lia lịa: "Không ăn không ăn, không phải cậu vừa nói ăn được sao, cho cậu ăn hết đó!"
Cơm nước xong, Vương Nhất Bác tự động vào bếp rửa bát, Tiêu Chiến thì lại đang nằm trên sô pha ôm bụng rên rỉ.
Chết tiệt, đều do anh làm cơm quá ngon, hại anh ăn nhiều như vậy! Mặc dù anh cũng biết ăn cơm tốt nhất phải no đến tám phần, nhưng nơi này của anh không chịu nổi, no bụng đồng nghĩa với căng cứng, chờ đến lúc anh cảm thấy no bụng thì đã no đến mười phần rồi!
Tiêu Chiến vừa vuốt ve cái bụng vừa không có hơi sức kêu: " Nhất Bác!" Kêu nhiều lần như vậy, cuối cùng anh cũng có thể kêu trôi chảy được rồi.
Vương Nhất Bác rửa bát xong lau tay chạy ra ngoài: "Sao vậy?"
"Lát nữa chúng ta ra ngoài tản bộ đi!" Ông đây cũng bị giam trong nhà một ngày rồi!
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tiêu cơm một chút cũng tốt."
Chờ Tiêu Chiến thay quần áo xong, Vương Nhất Bác ôm anh đến xe lăn, sau đó đây ra cửa.
Trong tháng máy, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến, lập tức ngửa đầu ra phía sau: "Đúng rồi, lát nữa về nhà cậu ngàn vạn lần đừng quên đưa tôi chìa khóa nhà!"
Vương Nhất Bác hỏi lại anh: "Anhmuốn đi đâu?"
Tiêu Chiến: "Đi dạo trong chung cư là được rồi."
Cách cửa trước của bọn họ không xa là vườn hoa chung cư, bên trong có ao nước và núi giả, kiến trúc không tệ. Lúc này đã gần tối, không ít gia đình trong chung cư ra ngoài tản bộ, rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui vui đùa, hết sức náo nhiệt.
Vương Nhất Bác không thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Tiêu Chiến lại rất vui vẻ, Từ sau khi sống lại, anh hoặc là nằm trong bệnh viện, hoặc là bị giam trong nhà, hiện tại cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí mới mẻ, tất nhiên vô cùng vui vẻ.
Vương Nhất Bác cũng nhìn ra, vì vậy cậu ngừng bước.
Hai người bọn họ, người đàn ông đẩy xe lăn anh tuấn cao lớn, nam nhân ngồi trên xe đẹp động lòng người, còn ngồi trên xe lăn, tất nhiên khiến mọi người chú ý. Chỉ một lát sau đã có một người ra nhiệt tình ân cần hỏi thăm: "Chân cháu bị thương sao?
Tiêu Chiến vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ, bị gãy chân."
Ông già đó lập tức nói với Vương Nhất Bác đang đứng sau lưng: "Hầm nhiều canh xương cách thủy cho cậu ấy, như vậy sẽ nhanh tốt hơn!"
Vương Nhất Bác sờ tóc Tiêu Chiến, "vâng" một tiếng.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu cưng chiều nhìn mình, đầu tiên là khẽ run rẩy, sau đó đột nhiên hiểu ra: Đúng rồi, đang ở trước mặt người ngoài, trong bản giao dịch, bọn họ phải giả vờ yêu thương nhau!
Vương Nhất Bác nhập vai cũng nhanh thật đó, nhưng vợ anh thì phải làm sao đây? Tiêu Chiến cắn môi suy nghĩ một chút, suy nghĩ người mới cưới mới nên có trạng thái ngượng ngùng: "Cậu ấy, rất tốt."
Sau lưng Vương Nhất Bác không dễ phát hiện cũng run rẩy.
Có đứa bé chạy tới, giữ lấy xe lăn của Tiêu Chiến, tò mò nhìn anh.
Tiêu Chiến vui vẻ, nhìn đứa bé được khoảng hai ba tuổi này, nhịn một chút, rốt cuộc nhịn không được véo khuôn mặt béo mập mập của nó một cái. Nhỏ bé, chạm vào thật mềm mại, quả nhiên là một đứa nhỏ dễ thương!
Không ngờ đứa bé lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, nhíu mày, mở miệng kêu lên: "Mẹ, véo con! Anh trai này véo má con!"
Tiêu Chiến lập tức rụt tay. Chết tiệt, thật xui xẻo, ông đây chơi với nhóc con mà cũng bị tóm!
Mẹ đứa nhóc chạy tới, ôm lấy cậu nhóc, ngược lại cười với hai người, sau đó dịu dàng nói với đứa bé: "Anh trai là thích con mới véo má con! Vì anh trai đây cũng muốn sinh một đứa con đáng yêu như con cho chú này đó!"
Chết tiệt, lúc nào thì ông đây muốn sinh cho Vương Nhất Bác một đứa nhóc! Ông đây chỉ đơn thuần muốn véo má tên nhóc nhà ngươi mà thôi! Hơn nữa tại sao tên họ Vương là chú, còn ông đây lại là anh trai!
Rõ ràng nhắm mắt cũng biết anh hơn cậu tuổi !
Trong lòng Tiêu Chiến lệ rơi đầy, thúc giục Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy trốn.
Rời khỏi nơi nhiều người đi đến bên một hồ nước yên tĩnh, Tiêu Chiến ra lệnh cho Vương Nhất Bác: "Ngừng!" Sau đó tự mình đẩy xe lăn dọc theo được đi bộ.
Vương Nhất Bác ngồi lên chiếc ghế gỗ bên hồ nhìn anh.
Tiêu Chiến tản bộ mệt mỏi, lập tức tới bên cạnh Vương Nhất Bác. Giờ phút này tâm tình anh rất tốt, lập tức thuận miệng tán gẫu với Vương Nhất Bác. "Công ty của cậu không tăng ca sao?" Hỏi xong lại đột nhiên nhớ ra, người này là tổng giám đốc công ty, làm thêm giờ hay không tất nhiên là do cậu ta định đoạt, câu hỏi của mình thật ngu ngốc!
Lại nghe Vương Nhất Bác trả lời: "Xem tình hình mà tính toán." Ngừng lại một chút, cậu lại hỏi. "Ở nhà một mình rất chán sao?"
Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, ỉu xìu nói: "Vẫn tốt." Thật ra thì rất chán đó đại ca à!
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, nhưng Tiêu Chiến không biết, thời gian sau đó, trước kia tối chủ nhật thỉnh thoảng làm thêm giờ, tổng giám đốc Vương khó khi đúng giờ lại tan sở, khiến cho trong lòng trợ lý và thư ký vô cùng cảm kích phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Tiêu Chiến miễn cưỡng nằm trên ghế nhìn ra hồ, đột nhiên vui mừng kêu lên: "Cá! Rất nhiều cá!"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn lại, thì ra là một đám cá cảnh hồng hồng trắng trắng.
Tiêu Chiến thở dài nói: "Chung cư hạng sang quả nhiên không giống nhau, đến cả trong hồ cá cũng béo hơn nhiều..."
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Tiêu Chiến, vẻ mặt không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn.
Lại nghe người bên cạnh nói tiếp: "Không biết hấp ăn ngon hay kho tàu ăn ngon hơn?"
Vương Nhất Bác: "..."
Advertisement
Pawns to the Flame
It was supposed to be just another day. Wake up, contribute to society, go home and try to keep yourself sane. It was without sign or warning, that the unlucky soul was torn away and forced into an unfamiliar body. Their past memories a blur, the future hidden, the present unfamiliar. Stranded in a harsh world that is no more hospitable than the last, it would take everything they have in power to survive. But first - how do these weird limbs work? Temporary Update Schedule: M-W-T-F. The tags and content warnings are placeholders in case my writing goes that direction. It's not a promise or guarantee of said content. This is my first time at writing a fiction and stupidity is my first language, so please be kind in your criticism. I hope you enjoy reading this story as much as I do writing it.
8 98The Master and The Slave
In Weyshers: The world comes crumbling down for Naya Nimmith, a princess, albeit naive. The same day that she came to face her farther's terribly cruel side, she also witnessed her mother murdering him. As a witness to the murder, her mother sells her to slavery. In Targia: Respected and adopted by the Royal family, a military trained slave finds love in the midst of war, only to witness her death. Following the war, Nesto Fashier is lost and only finds his way by living a life of servitude.COMPLETE. Edit: Next novel up: NUMB
8 149Transition and Restart, book three: Wingman Blues
Every great hero needs a wingman. A loyal friend, someone to have your back and a voice of reason. Matsumoto Yukio is one such loyal friend, and so is Takeida Kyoko. They stay in the shadows of a hero and heroine each. They watch the great game of love unfold in front of their eyes and help their best friends to overcome every obstacle. Until Yukio and Kyoko fall in love with each other. Hero and heroine to each other, and old loyalties are pushed to the breaking point. PG13
8 162The Return Of The Broken
You may think everyone lives in a happy ending, you may think that everyone and everything will be okay. But you are very wrong, the world is a painful place. And no one knows that more than Ash Ketchum. Disowned by whom he had called frien- no, wait, family. But he will prove them wrong. He will show them that they had been dragging him down and that he can live without them. He will prove that he is a true Pokemon master.
8 107Counter Attack - A TBATE FanFic
Arthur Leywin, surviving through many ordeals and achieving enough power to stand against the odds that crushed him and his loved ones before. Setting out to realize his promises and responsibilities, as he travels back to his continent with his companions.
8 108I Hate That I Love You
I Hate That I Love You is a Ticci Toby x Masky Fanfiction and It will not end any time in the near future! I can/will add my Oc's and your guys Oc's! Just tell me what role you want to play in the story and I will add it as soon as possible! Also it's about- *Ben covers my mouth* No! No spoilers! Let's just say you'll love it *smiles sweetly at the audience* Let's just say that Masky may be going into heat a few times...( ͡° ͜ʖ ͡°) ( ° ͜ʖ °)( ‾ ʖ̫ ‾)
8 79