《[Edit - Showbiz] Nữ thần học bá - Điềm Đường》Chương 10
Advertisement
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Thậm chí có người tay dừng một lúc, đồ cầm trên tay rơi hết trên nền đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trong phòng chụp ảnh ngay tức khắc yên tĩnh như gà*, toàn bộ nhân viên đều trợn mắt nhìn cảnh tượng đó, thực sự là hơi không dám tin.
[ngôn ngữ mạng TQ là một từ viết tắt đề cập đến một nhóm người hâm mộ twitter đột nhiên bình tĩnh lại. cre: Baidu]
Hạ Châu đứng ở đằng sau, trố mắt nghẹn họng nhìn, cũng không kịp ngăn cản.
Tổng biên tập của tạp chí xã hội đang đi theo bên cạnh anh ta, thậm chí còn ngơ ngác hơn.
Thân phận của người đàn ông kia tổng biên tập không biết, nhưng ngay cả Hạ Châu cũng nghe lời hắn ta nói, thân phận tuyệt đối không thấp, huống chi, lúc nhìn dáng hình, tổng biên tập đã đoán được thân phận của Cố Thanh Diễn, ở trong đầu thử lượt bỏ một lần, chợt rõ ràng danh tính của hắn.
Không ngờ sẽ trông thấy cảnh này, ánh mắt trừng thẳng, hoàn toàn không dám tin.
Phục hồi tinh thần nhanh nhất, đó là Sở Ca.
Cô nhìn cái tay trước mắt này, cảm nhận chân mình đang đắp áo khoác ngoài màu đen, trong đầu chỉ có ba chữ: Bệnh tâm thần.
Nói Cố Thanh Diễn là bệnh tâm thần cũng không quá đáng.
Ngay cả Hạ Châu ở phía sau, cũng muốn nói những lời như thế.
Sở Ca nằm trên đất dừng lại một lúc, đang đối diện với cặp mắt đen nhánh như mực của Cố Thanh Diễn, cô khẽ rũ mắt, trực tiếp từ dưới đất đứng lên, đến nỗi chiếc áo khoác đắp trên người mình cô cũng không thèm quan tâm, đứng lên nhìn nhiếp ảnh gia vẫn đang còn ngây ra, Sở Ca mím môi nhẹ hỏi một câu: "Tiếp tục không?"
Nghe vậy, nhiếp ảnh gia khẽ tỉnh táo lại, nhanh chóng đáp lời: "Tiếp tục tiếp tục, tư thế vừa nãy rất đẹp, làm một lần nữa chắc chắn sẽ ok."
"Được."
Tổng biên tập đứng sau lưng nhiếp ảnh gia sau khi tiếp nhận được ánh mắt của Hạ Châu, bèn ho nhẹ một tiếng nói: "Nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi hồi nữa rồi tiếp tục."
Nhiếp ảnh gia khá là không muốn, "Sẽ xong ngay thôi, đây là bức ảnh cuối cùng."
Tổng biên tập: "..." Trầm ngầm một lát, cô ấy đành đưa ánh mắt chuyển tới Hạ Châu.
Về phần Hạ Châu, ánh mắt phóng về phía người vừa đứng dậy, cách khoảng cách xa thế, mà Hạ Châu vẫn như có thể cảm nhận được cỗ khí lạnh đang tỏa ra trên người Cố Thanh Diễn.
Anh không nhịn được chìa tay ra xoa xoa da gà nổi trên cánh tay mình, khẽ ho nhẹ và xin lỗi: "Xin lỗi nhé, quấy rầy mọi người quay chụp rồi."
Mọi người đồng loạt lắc đầu, nhìn người vẫn đang đứng nơi Sở Ca nằm xuống, cả người không nhúc nhích.
Advertisement
Tầm mắt Cố Thanh Diễn, cứ rơi xuống người Sở Ca, lông mày bị chiếc mũ đè lên, cuộc chặt, vặn vẹo.
Tuy nhiên Sở Ca không sợ hắn nữa, dù sao cô cũng không cảm thấy mình đã trêu chọc người đàn ông này chỗ nào.
Chưa kể chẳng qua là ngồi cùng bàn ăn cơm chung, ngay cả khi anh ta là một minh tinh, bây giờ Sở Ca cũng không cho anh ta sắc mặt tốt nổi.
Cô còn muốn nhanh chóng chụp hình xong rồi về nhà, buổi sáng lúc ra ngoài, bà nội Sở đã ân cần dặn dò, nhắc cô về nhà sớm.
Cô hơi yên lặng, nhìn người đứng bên cạnh, "Phiền anh có thể tạm thời nhường một lúc không?"
Cố Thanh Diễn mím môi, không lên tiếng.
Hai tay xỏ vào túi cúi đầu nhìn Sở Ca, chỉ cảm thấy trước mắt mình, đôi chân của cô trắng sáng, rơi vào trong mắt mình, như đang tỏa sáng lấp lánh vậy.
Bởi vì lý do chụp hình, phòng chụp ảnh còn mở cả đèn sợi đốt, cho nên lúc này thực sự sẽ làm cho chân Sở Ca trắng và sáng bóng.
Vừa trắng vừa dài, còn hơi cong một dáng vẻ dụ cho người ta mơ tưởng.
Cố Thanh Diễn yết hầu ở cổ họng khẽ lăn, lại cảm thấy mình như một kẻ biến thái vậy, mỗi lần vừa nhìn thấy cô, liền không dời tầm mắt nổi.
Hạ Châu ở một bên gấp gáp đi tới, áy náy cười với Sở Ca một tiếng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, có lẽ là cậu ấy chưa tỉnh ngủ, nhìn Sở tiểu thư giống như một người bạn, cho nên mới làm như vậy."
Sở Ca cũng không để ý khẽ "ừ", liền khom người cầm y phục trên sàn nhà đưa cho hắn: "Không sao cả."
Thật ra thì lúc này trong lòng Sở Ca, đã siêu cấp vô địch muốn mắng chửi người rồi.
Nhưng bây giờ cô còn cần cân nhắc thân phận của mình một chút, dẫu sao cũng vất vả tìm được công việc làm thêm, cô cũng không muốn bởi vì tính khí của mình, lại mất việc.
Ít nhất trước mắt đây, Sở Ca rất cần khoản tiền này.
Hạ Châu cấp tốc lôi kéo Cố Thanh Diễn đi, và tiếp tục chụp hình.
Anh đứng bên cạnh Cố Thanh Diễn lải nhải không ngừng nói: "Cậu có biết mình đang làm gì không, cậu như vậy sẽ chỉ càng làm cô bé ấy ghét cậu hơn thôi."
Cố Thanh Diễn không phản ứng, ánh mắt vẫn luôn chìn chăm chú một nơi, chỉ cảm thấy như muốn bốc hỏa.
Đè xuống tính khí muốn bùng nổ của mình, Cố Thanh Diễn ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Châu: "Đi lấy chai nước đá cho tôi."
"Sao?" Hạ Châu đầu óc mơ hồ nhìn hắn, sau khi xác định mình không có nghe lầm, bèn gọi em gái bên cạnh đi lấy nước suối cho hắn.
Cố Thanh Diễn chau mày: "Sao không phải nước đá?"
Advertisement
Hạ Châu: "..."
Ha, thời tiết cuối tháng ba, uống nước đá gì chứ.
Cố Thanh Diễn thế mà không so đo nữa, ngón tay thon dài vặn mở nắp chai, sau khi rót hơn phân nửa chai nước, mới cảm thấy ngọn lửa trong tim bị dập tắt.
Cuối cùng, không có sự can thiệp của Cố Thanh Diễn, Sở Ca nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, không quá nửa tiếng, sắp chuẩn bị kết thúc công việc.
Nhiếp ảnh gia hết lời khen ngợi Sở Ca.
"Cô rất có linh tính, tôi vừa chỉ một câu thôi, cô liền hiểu ý của tôi rồi."
Sở Ca không xấu hổ ý tứ cười một tiếng, cô có linh tính chỗ nào, chỉ là kiếp trước tiếp xúc nhiều thôi.
Nhiếp ảnh gia vẫn còn tiếp tục nói: "Không biết cô có muốn chụp ảnh thật không, nếu cô chụp ảnh thật, tuyệt đối có thể hot..." Anh ta vẫn còn lải nhải liên tục, hoàn toàn không chú ý ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng đang trông chừng mình.
Hạ Châu nhìn không nổi, anh ho hẹ một tiếng, nhìn vị nhiếp ảnh gia kia nói: "Hoàn thành công việc rồi phải không?"
"Đúng vậy." Nhiếp ảnh gia sợ run trả lời.
Hạ Châu gật đầu, "Có thể cho chúng tôi mượn cô ấy một lúc không, nói một số chuyện."
Nhiếp ảnh gia dĩ nhiên không ý kiến với yêu cầu của Hạ Châu.
Ánh mặt trời vào đầu mùa xuân tháng ba, như một chùm ánh sáng.
Mang đến cho ngày xuân vẻ sức sống, hiện rõ ở ven đường.
Sở Ca ngồi trong xe trở về thị trấn, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.
Cô không biết tại sao hai người kia đột nhiên nói muốn giúp mình, chỉ là Sở Ca đã từ chối.
Hồi tưởng lúc mình từ chối thần sắc trên mặt hai người đó, cô cảm thấy hơi nghi ngờ.
Thần sắc đó, có điểm rất kì lạ.
Cô không nén nổi nhớ lại chuyện lúc nãy, sau khi Hạ Châu kéo nhiếp ảnh gia đi, mới nhìn Sở Ca: "Cô có phiền khi đến phòng họp nói chuyện một lúc không?"
Sở Ca hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Ba người bước vào trong phòng họp, cái bàn một bên của phòng họp được tô điểm, bởi một lớp ánh sáng màu vàng, chiếu sáng lấp lánh.
Sau khi Sở Ca ngồi xuống, liền nghe được người đàn ông không đeo khẩu trang hỏi mình: "Cô muốn làm nghệ sĩ sao?"
Nghe thế, trong mắt Sở Ca lóe lên sự kinh ngạc: "Có vấn đề à?"
Hạ Châu khẽ ho khan: "Chúng tôi có thể giúp cô."
Sở Ca mím môi cười nhẹ: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Giọng cô hời hợt nói: "Vô công bất thụ lộc*."
[*không có công thì không dám nhận thưởng.]
Mình và hai người này, trừ lần trước gặp nhau qua, sau đó thì không còn nữa, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu nổi sao hai người đó lại nói muốn giúp mình.
Hạ Châu nhíu mày, có hơi bất ngờ thậm chí suy nghĩ cũng không thèm suy nghĩ đã từ chối mình.
"Tôi là một người quản lý, nếu như cô nghĩ xong lời tôi nói, có thể tới tìm tôi, về phần thân phận của cậu ấy cô chắc biết một ít nhỉ?" Hạ Châu hơi không xác định hỏi.
Dù sao nếu đã biết thân phân của Cố Thanh Diễn, mà còn có thể ổn định như vậy, Hạ Châu liền cảm thấy mình cần nhìn kỹ nữ sinh này lần nữa.
Sở Ca khẽ cười: "Thân phận gì, ảnh đế sao?" Cô gật đầu một cái: "Biết, bạn tôi có nói."
"Nhưng có liên quan gì tới chuyện này không?" Ánh mắt cô trong suốt, rõ ràng trời sinh một đôi mắt đào hoa gợn sóng, ấy mà đáy mắt lại cứ không chứa một tia quyến rũ nào, thản nhiên bình thản, không có nửa điểm dơ bẩn, giống như nước suối trong mới chảy ra ngoài vậy, sạch sẽ, trong vắt thấy đáy.
Hạ Châu nghẹn một hơi, anh lần đầu tiên nghe thấy, có người sau khi biết danh tính của Cố Thanh Diễn, thì không có chút kích động hay biểu hiện đặc biệt nào, hoàn toàn như đối xử với người xa lạ vậy.
Hạ Châu ho nhẹ: "Không liên quan." Chính anh còn có phần không chắc chắn.
Từ đầu đến cuối, Cố Thanh Diễn chưa từng tham gia cuộc trò chuyện của hai người, cho đến cuối cùng thấy Hạ Châu làm thế nào cũng không thuyết phục được Sở Ca, mới nhìn Cố Thanh Diễn.
Cố Thanh Diễn bấy giờ mới dời ánh mắt đến Sở Ca, âm thanh trầm thấp, giọng nói hấp dẫn, như dụ người hỏi: "Sắp tốt nghiệp chưa?"
Sở Ca dừng một lát, hơi hoài nghi nói "rồi".
Cố Thanh Diễn liền không nói gì nữa, chỉ cầm bút ở bên cạnh, viết xuống một chuỗi dãy số, đưa tới trước mặt Sở Ca, thấp giọng nói: "Cần giúp đỡ, có thể gọi vào số này, bất kể lúc nào."
Sau khi nói xong, Cố Thanh Diễn không nói nửa lời.
Sở Ca móc tờ giấy trong túi ra xem, chữ phía trên mạnh mẽ có lực, trong cứng có mềm.
Có câu nói, thấy chữ như thấy người, nếu như Sở Ca chưa từng gặp qua Cố Thanh Diễn, không có tiếp xúc hai lần, có lẽ sẽ vì chữ mà có ấn tượng tốt.
Chỉ là bây giờ xem ra, trái lại không có bất kỳ cảm giác gì.
Sở Ca cong môi khẽ cười, vò tờ giấy lúc xuống xe dứt khoát ném vào cái thùng rác trước mặt.
Ánh mặt trời rơi xuống bóng lưng cô, kéo dài bóng dáng.
Tương lai của cô, không muốn bị giới hạn trong tay của bất kỳ kẻ nào.
Advertisement
Across the Realms [Dropped]
Disclaimer: I'll leave this on here for anyone to read. The last time I uploaded a chapter was nearly a year ago, and to all the readers who still kept their trust in me after I came back from my umpteenth hiatus, I am sorry. I will not carry on writing this; I started off without the correct foundations of a novel, nor commitment to fully finish it and I do not want to lie to you all once again. Maybe one day, I may decide to re-write the novel, with a new basis or at least a comprehensive starting point with many of the narrative errors cleared up; but, till then, this is goodbye. And, once again, thank you for the motivation you gave me. Even now, I see many emails come through with people commenting. Goodbye. A child blessed by the Astral. An unprecedented destiny. Watch his path, as he marches up the stairway of Heaven. A March of a Sovereign. [Adventure, Wuxia, Martial Arts, Fantasy] This is a Qihuan novel; it has eastern and western fantasy elements. More often than not in Xianxia or Xuanhuan there is a severe lack of character development, being a western writer I'm changing that. My characters, from my totally unbiased view, feel fleshed out and actually have emotions. This is my first attempt at a novel, I'm writing as a means to better convey my thoughts. I will, hopefully, steadily improve chapter-by-chapter. I'm very open to feedback and constructive criticism. As one can see this is a cultivation novel, so you know how this goes. I've decided to jump-start the whole rags-to-riches scenario. He is strong from the start and is given the utility to do so. *The cover art is not my own, all rights reserved to the owner. I will take it down if necessary. *The style of the recent chapters is comparatively different than Chapter 1.
8 98Flight of the Cosmic Phoenix
The galaxy is at war. Always has been, always will be. The methods may change, but the results are always the same. Harmony is not, and never will be, an option. Until his parents are killed and he's kidnapped, Xaleyp Vah'Aris had been living a normal enough life. Making matters worse, he is forced into an army he wants nothing to do with. Mixed in with all this are visions of syringes and knives, and a prophetic sword forged by the gods. Maybe Xaleyp is not so normal after all. Now, he battles shifting alliances -- and himself -- to keep those he cares about safe. The odds are stacked against Xaleyp when the largest empire in the galaxy wants him dead. How is he supposed to protect his friends when he's in constant danger himself? Follow Xaleyp Vah'Aris as he hunts for power around the galaxy, makes startling new friends, and faces enemies he never imagined. (Starts slow, then picks up in later chapters) (Updates planned for Friday, maybe more often if I feel like it. Previously posted as Interstellar Genesis/Phoenix Song)
8 208Jalan Suram : The 100 Fire Holders
"Why us?" Still staring at the unusually stationary fire of the candle he was holding, Agung voiced the questions in our mind. "Out of 2 million people living in this city, why are we the chosen ones?" As if on cue, the eerie laughter of children could be heard above us. Holding our own candle tightly, we resolved to ignore them and continued our discussion. It was a matter of life or death after all. More than half of the initial participants had fallen and the building became more crowded as the result. There were now more ghosts than the living and each step was filled with danger from the unknown. Either we solved all the questions now or we would become another addition to the ghost camp. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- There was one thing Novita found out after she accepted an invitation to a suspicious event from a seemingly legal company. Crowded didn't exactly mean safe. As more and more variables were added to the dangerous ritual, the higher the risk of death. At the same time, the higher the risk was, the better the rewards for it. But in the end, was it worth it? Note : This series was posted on scribblehub.com under the same name. Jalan Suram : The 100 Fire Holders | Scribble Hub
8 207New World
This is a story about a delinquent boy and his sister who are evicted from their house and gets transported to a RPG simulated world where he has to fight to live in a society and a country that discriminates him.MAY CONTAIN TORTURE, MINDBREAK AND GORE SCENES. Other Mature content may be depicted as well.
8 191In Pursuit of Bark's Finest
On the frontiers of transhumanity’s expansion into the galaxy thousands of light years from the light of Sol, things can get rather chaotic. There are countless millions of nascent interstellar nations securing their interests, pirate ships prospering off plunder and deniable mercenary work, dissidents setting up their own civilizations, and other groups all trying to push an agenda. When these groups crash into each other, the results can become extremely messy and convoluted. Recently, a frontier nation calling itself the Red Star Union has found itself at the focal point of one such complication. A freighter under their protection has been sabotaged, hijacked in interstellar space, and robbed of its cargo. This would be bad enough even if all it were carrying was luxury goods, but the freighter Nebula Plow was carrying more than just normal trade goods. Indeed, her cargo of Non-Orientable Wormholes for use in starship power plants was both very expensive and very, very dangerous. Now the Red Star Union has to worry about a pirate crew running around with several extra devices capable of converting matter into antimatter with negligible energy cost. With those, the pirates could be capable of inflicting untold damage if allowed to leverage their ill-gotten gains into a stronger position, a possibility the Union finds completely intolerable. Unfortunately, all that the Red Star Union has to go on for evidence is two names; that of the captain, and that of the ship. The Captain is going by the possible pseudonym of Fuller, while the ship is named Bark’s Finest. And thus the orders came down to the Union’s Bureau of Starforce Intelligence: find more information on these pirates, conclusively identify them, and figure out where exactly they’ve gone to ground so that the fleet can crush them before they get established. Of the many agents that the bureau assigned to this mission, one would happen to play an important role: Field Agent Madeline Zargosty. This is her story. This story is entirely pre-written, and will have one chapter released per week. If you want to read it all ahead of schedule and get access to some premium-exclusive bonus content, the entire book is available for purchase; links to the appropriate storefront pages will be posted at the end of each chapter. This story is also being posted to Scribblehub.
8 92The Tale of a RunAway (Peterpan x reader)
Your abuisve mother has been treating you awful for years. After skillful planning you finally snuck onto the Jolly Roy, but is that really the ships name?
8 201