《[Edit - Showbiz] Nữ thần học bá - Điềm Đường》Chương 8
Advertisement
Quá hấp dẫn rồi.
Âm thanh trầm thấp, êm tai giống như tiếng đàn vi-ô-lông vậy.
Sở Ca ngơ ngác hơi sững sốt, trong chớp mắt liền trông thấy khuôn mặt không được che đậy của người đàn ông.
Đuôi mắt hẹp dài, lúc nhìn gần, Sở Ca mới chú ý tới tròng mắt màu hổ phách của hắn, nhìn chằm chằm vào mình, màu mắt bức người.
Cô ngừng giây lát, "Cái đó, có thể nhường chút không?" Nhìn người còn đang đứng trước mặt mình, vừa vặn chắn ngang lối ra, Sở Ca nghiêm mặt nói.
Cố Thanh Diễn khẽ dừng lại đôi chút, cúi đầu nhìn cô, né người sang bên cạnh, để cho cô bước tới.
Sở Ca kéo Giang Tâm đi thật nhanh, như muốn thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng phía sau vậy.
Mãi đến khi bóng dáng kia, biến mất trước mắt mình, Cố Thanh Diễn mới thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Hạ Châu nhìn người ngồi ở ghế sau, lên tiếng hỏi: "Vừa nãy là cậu cố ý à!" Lời nói lại cực kỳ khẳng định.
Cố Thanh Diễn không trả lời.
Hạ Châu tiếp tục nói: "Rõ ràng chúng ta đang cách rất xa, cậu đột nhiên bước nhanh hơn, còn nữa thật ra cô gái kia vốn dĩ chẳng đụng được cậu, cậu cố ý nghiêng người, đưa một chân ra ngoài."
Đúng lúc vướng chân của Sở Ca, cả người Sở Ca mới có thể không ngừng xiêu vẹo, ngã xuống người Cố Thanh Diễn.
Cố Thanh Diễn quan sát phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, hắn chợt phát hiện, cứ không chú ý chỗ này, thị trấn nhỏ có điểm lạc hậu, cảnh sắc lại hợp lòng người.
Ngày xuân nhánh cây sum suê xanh biếc dồi dào, trang trí cả một thành phố giản dị này.
Khẽ nhếch môi, đáy mắt Cố Thanh Diễn thoáng qua một tia sáng.
Đối với người đó, hắn là tình thế bắt buộc.
Còn những gì Hạ Châu vừa nói, cũng chính xác phần lớn, chỉ là Hạ Châu đã quên nói một chuyện, hắn vẫn còn một chút tâm tư khác.
Muốn để cô ấy nhìn rõ mình, mặc dù không lộ ra hết mặt, nhưng Cố Thanh Diễn vẫn cảm thấy như cũ, lần kế cô ấy, hẳn có thể nhận ra mình rồi.
Hạ Châu hơi im lặng, nhổ ra hai chữ: "Muộn tao."
[Muộn tao: kiểu bề ngoài thì lạnh nhạt xa cách nhưng nội tâm lại mãnh liệt như lửa]
"Cậu chắc chắn người mình muốn tìm là cô ấy?"
Cố Thanh Diễn ừ một tiếng, hắn có linh cảm, chính là người này.
"Nốt ruồi trên đùi kia có cần xác nhận lại hay không?"
"Không cần."
"Ừ." Hạ Châu đáp lời, anh suy nghĩ một lúc, vẫn tiếp tục hỏi vấn đề đang hỏi lúc nãy. "Rốt cuộc tại sao cậu lại tìm cô ấy?"
Trước đó khi Cố Thanh Diễn yêu cầu anh tìm người, chỉ nói rằng cho dù phải trả giá lớn bao nhiêu, cũng phải tìm được người này.
Một người trên đùi phải có một nốt ruồi.
Khoảng thời gian này, Hạ Châu tốn không ít công sức tìm kiếm, nhưng đành bất lực Cố Thanh Diễn miêu tả quá ít, không có mặt mũi, chỉ có hình dáng đôi chân, thon dài thẳng tắp, cùng với chỗ bắp đùi có một nốt ruồi.
Trước đây đã nhận lầm rất nhiều, bất kể là ở đâu, Cố Thanh Diễn luôn chạy tới đầu tiên, nhưng đều thất vọng trở về.
Advertisement
Hạ Châu không ngờ tới, hôm nay đúng lúc đánh bậy đánh bạ lại gặp được thật.
Nghe thế, Cố Thanh Diễn nghĩ tới những thứ kiều diễm trong mơ của mình, nhớ đến đôi chân kia, ngước mắt nhìn Hạ Châu, thấp giọng hỏi một câu mà ngay cả mình còn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
"Hạ Châu, cậu tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này không?"
Hạ Châu ngừng giây lát, muốn nói không tin, nhưng lại cảm thấy Cố Thanh Diễn hỏi như thế, nhất định là có lý do.
Quả nhiên, câu tiếp theo, anh liền nghe thấy Cố Thanh Diễn nói: "Tôi tin."
Hạ Châu hơi sợ hãi, trong chốc lát hiểu được ý hắn muốn nói.
Khẽ gật đầu, anh trả lời: "Tôi hiểu rồi."
Một giây tiếp theo, Cố Thanh Diễn lại lần nữa ném ra một tin tức nặng ký: "Tạm thời gần đây tôi không trở về Ninh Thành."
Hạ Châu: "..." Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, "Ở lại đây?"
"Ừ." Cố Thanh Diễn lãnh đạm, không nói thêm gì nữa, "Sắp xếp cho tôi một nơi ở, gần trường học chút."
Hạ Châu: "... Không về không sao hả? Thế còn công việc?"
"Hoãn lại, nếu như không đồng ý thì hủy bỏ."
Hạ Châu: "..."
Được rồi, ai bảo người đằng sau này, mới là ông chủ của mình.
Anh không có sức phản bác, chỉ có thể tiếp nhận.
Huống chi, chuyện Cố Thanh Diễn đã quyết định, tạm thời chưa xuất hiện người có thể thay đổi suy nghĩ của hắn.
Giang Tâm cùng Sở Ca đi trên đường.
Lúc này sắc trời đã về chiều đến lúc tan học rồi, hai người cũng không vội vã quay về.
Giang Tâm nhìn Sở Ca đang thở gấp, hơi ngạc nhiên: "Sở Ca, sao vừa rồi lại lôi tớ chạy nhanh dữ vậy, người cậu mới đụng là ai."
Sở Ca ừ một tiếng, đè xuống trái tim có điểm sợ hãi.
"Tớ đói, nên mới kéo cậu chạy đi, muốn tìm đồ ăn."
Nghe vậy, Giang Tâm quả nhiên bị Sở Ca dời đi sự chú ý, "À thế cậu muốn ăn món gì, tối nay tớ mời khách, hì hì thật tốt ghê chúng ta có thể đi ra ngoài một lần vào lúc đang học."
Sở Ca bật cười, đưa tay nhéo khuôn mặt tròn trịa của Giang Tâm: "Nên để tớ mời, cảm ơn cậu đã giúp tớ tìm một cơ hội."
"Không có gì hết á, tớ chỉ có thể giúp cậu đi phỏng vấn, còn kết quả tớ cũng không giúp được gì."
Sở Ca cong môi: "Như vậy là đủ rồi."
Chỉ cần có cơ hội tốt, cô sẽ nắm chắc.
Cho nên đối với người đã cho mình cơ hội Giang Tâm, cô vô cùng biết ơn.
Cả hai đi ở bên đường, cười cười nói nói phải đi đến đâu ăn cơm, hoàn toàn không để ý, có một chiếc xe hơi màu đen, vẫn luôn bám theo các cô cách đó không xa, cứ nhìn chòng chọc Sở Ca.
Giang Tâm đưa Sở Ca vào trong một quán ăn, mặt tiền quán ăn rất bình dị, thậm chí có hơi nhỏ, nhưng có không ít người ngồi bên trong ăn bữa tối.
Mặc dù nhỏ, nhưng hương vị độc đáo, giá cả hợp lí, rất nhiều nhân viên văn phòng và học sinh rất thích đến đây ăn, chưa kể rất nhiều sự lựa chọn, có bún có mì, còn có cả cơm.
Advertisement
Bất cứ thứ gì đều có thể xào được, có thể nói rằng mặt tiền quán ăn tuy nhỏ, nhưng đầy đủ ngũ tạng.
Sở Ca cùng Giang Tâm vào trong tiệm, cô chọn một tô mỳ, Giang Tâm cũng chọn như cô, mỳ ở đây rất rẻ. Mỳ trứng gà thịt nạc rau xanh sáu đồng tiền.
Sau khi gọi một bữa ăn ngon, Giang Tâm ngồi đối diện Sở Ca, vẫn còn hứng thú bừng bừng nói về người đàn ông đã gặp ở tạp chí xã hội.
"Sở Ca, tớ cứ cảm thấy bóng lưng người đó quen quen á."
Cô ấy nghiêng đầu hồi tưởng.
Sở Ca à một tiếng, không để ý tới trả lời: "Thật sao."
Cô chỉ cảm thấy, người đó, sâu không lường được.
Người đàn ông mà không phải mình, cũng không phải Giang Tâm có thể trêu chọc được, lúc phỏng vấn, có khả năng cắt ngang giữa chừng bước vào, có khả năng khiến cho nhóm người trong tạp chí xã phải lấy lòng, thân phận tuyệt đối không đơn giản.
Trong cửa tiệm gần như đầy khách rất nhanh, chỉ có vị trí hai người bên cạnh Sở Ca và Giang Tâm còn trống không, hai người kia đúng lúc đi vào, chỉ còn bàn bốn người còn trống hai bàn, cho nên hiển nhiên ngồi ở bàn bốn người.
Ông chủ chào hỏi khách, hai người đàn ông cuối cùng, ông ta ngước mắt cười thật thà một tiếng: "Chỉ còn hai chỗ thôi, có phiền khi ngồi chung không?"
Sở Ca không quá để ý tình huống bên ngoài, đang ngơ ngác ngẩn ra, suy nghĩ sự việc.
Cho đến khi Giang Tâm kéo tay áo của Sở Ca, mặt đầy kích động chỉ ra bên ngoài, âm thanh lắp bắp nói: "Sở Sở Ca, mau nhìn bên kia."
Sở Ca hoàn hồn, đang định quay đầu nhìn thử, mới vừa xoay nửa đầu, bên cạnh liền có một người ngồi xuống, chóp mũi của cô, vừa vặn sượt qua cánh tay của người đó, chạm phải quần áo của hắn.
Sở Ca sững sờ, nhanh chóng rụt đầu lại, cũng nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Cố Thanh Diễn ngồi vào chỗ của mình ở bên cạnh, lạnh nhạt nói "ừ".
Khi nghe thấy giọng nói này, da đầu Sở Ca chợt tê dại... Toàn thân cũng lo lắng cao độ.
Ngược lại Hạ Châu ngồi ở bên cạnh Giang Tâm, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với Giang Tâm: "Chào cô, lại gặp nhau rồi."
Giang Tâm ngây ngẩn gật đầu nhẹ: "Chào anh."
Hạ Châu nhếch môi, nhíu mày nhìn Cố Thanh Diễn muộn tao vẫn không nói lời nào ở đối diện, ở đáy lòng thầm mắng một câu sau đó, mới nhướng mắt nhìn Sở Ca xéo xéo đối diện, "Chào cô, tôi là Hạ Châu, chúng ta đã gặp nhau ở tạp chí xã hội."
Sở Ca khẽ gật đầu: "Ừm."
Hạ Châu: "..." Cứng ngắc chuyển chủ đề: "Nghe nói quán này thức ăn không tệ lắm, chúng tôi mới vừa đến đây, có thể giới thiệu món gì được không?"
Giang Tâm hiếu khách, trả lời một hơi: "Được mà, mỳ ở đây không tệ, các món xào đều ổn, giống như mỳ, tôi và Sở Ca cũng vô cùng thích ăn mỳ trứng gà cải xanh, nếu như anh có tiền, có thể thử một chén mỳ trứng gà thịt nạc cải xanh đó, nhiều hơn một đồng tiền mà thôi..." Cô ấy vừa nói qua một số món ăn đặc sắc trong tiệm, hào hứng tràn trề, hoàn toàn là dáng vẻ như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Sau khi nghe xong, Hạ Châu sáng tỏ khẽ gật đầu: "Các cô đã chọn món gì?"
"Mỳ trứng gà cải xanh, bởi vì Sở Ca không ăn thịt nạc, tôi giống cô ấy."
Sở Ca ở dưới đáy bàn... Thật muốn đá Giang Tâm một phát, người ta hỏi một câu, cô ấy liền khai hết tất cả.
Hạ Châu nhìn về phía Cố Thanh Diễn: "Ăn cái gì?"
"Mỳ trứng gà cải xanh."
Hạ Châu: "..." Thật muốn chửi người ghê, vì sao có đồ ăn ngon, nhà hàng cao cấp thì không đi, gắng gượng muốn tới đây ăn một tô mỳ sáu đồng tiền.
Nhưng trên mặt, vẫn mạnh mẽ giữ vững nụ cười, rồi gọi ông chủ đến gọi hai tô mỳ trứng gà cải xanh.
Không lâu sau, ông chủ bưng bốn tô mỳ cùng lên.
Giang Tâm tiếp tục giới thiệu: "Ớt ở đây rất ngon, chúng tôi cực kỳ thích ăn, các anh có thể nếm thử."
Hạ Châu gật đầu nhẹ: "Chúng tôi không thể ăn cay."
Sở Ca nhìn về phía Giang Tâm: "Ăn nhanh, ăn xong chúng mình trở về."
Giang Tâm không động đũa, quay sang nhìn Cố Thanh Diễn ngồi bên cạnh Sở Ca, nghi vấn hỏi: "Anh không cởi khẩu trang khi ăn sao?"
Cố Thanh Diễn khẽ dừng một lát, khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Hạ Châu, vẫn là tháo khẩu trang xuống.
Vừa tháo xuống... Đũa Giang Tâm cầm trong tay, liền "cạch" một tiếng, đánh rớt xuống mặt bàn.
Cô ấy kinh ngạc nhìn người trước mặt, có điểm khó tin, đưa tay chỉ Cố Thanh Diễn hỏi: "Anh có phải hay không là..." Câu hỏi kế tiếp còn chưa kịp nói, liền bị Hạ Châu bịt miệng, suỵt nhẹ nói: "Nói nhỏ, được không?"
Giang Tâm trừng mắt nhìn, bày tỏ có thể.
Tuy nhiên cô vẫn có hơi không dám tin tưởng, ở đây lại gặp được hắn.
Tồn tại một tia khó hiểu, cô ấy hỏi: "Đúng là người thật sao?"
Sở Ca nhìn Giang Tâm thần sắc quỷ dị, cùng với tâm tình kích động, ghé mắt liếc nhìn những người bên cạnh, vừa vặn đối diện với ánh mắt và khuôn mặt Cố Thanh Diễn chuyển tới.
Trái tim run lên, Sở Ca nhìn khuôn mặt rõ ràng trước mắt này, chẳng biết tại sao, có loại cảm giác đã từng quen biết.
Sau khi nhíu mày, Cố Thanh Diễn liền cúi đầu ăn mỳ.
Sở Ca hồi tưởng lại đôi chút, chắc chắn mình không quen biết người này, mới cúi đầu yên tĩnh ăn mỳ.
"Có thể lấy ớt cho tôi không?" Giọng nam trầm thấp ở bên tai Sở Ca vang lên, hơi tê dại.
Sở Ca nhìn người nói chuyện, mới xác nhận là người đàn ông ngồi cạnh mình.
"Được." Cô cầm lấy chai nhỏ để một bên tường, đưa cho Cố Thanh Diễn, đang định để lên bàn cho hắn, thì Cố Thanh Diễn đã đưa tay ra và lấy trong tay của Sở Ca.
Ngón tay thô ráp của hắn, lướt qua đầu ngón tay của cô, mang đến một kích động khác, tựa như chỗ tiếp xúc ở đầu ngón tay, truyền đến vị trí quả tim.
Bỗng nhiên, tay run một chút, rút tay trở về, may thay Cố Thanh Diễn nhanh tay, vững vàng nhận lấy chai tương sắp xếp đầy đủ ớt.
Dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của Hạ Châu, Cố Thanh Diễn đã cho một muỗng ớt vào bát sứ trắng của mình.
Sau khi cắn một miếng, Cố Thanh Diễn thì thầm: "Không tệ."
Hạ Châu: "..."
Bệnh thần kinh.
Advertisement
- In Serial15 Chapters
Let's Invade A Fantasy World!
What happens when you slap Sci-fi and tentacles with Fantasy and LitRPG? You get this. Our poor alien just wanted to invade a planet. But of course, the pesky humans wouldn't have any of it, and crushed him before he can even land his ship. Now almost all of his survival supplies are gone, and he doesn't know where he is. Maybe he should have picked a different planet to invade. Other tag/s: Evolution (and more incoming) Written for fun. 1300 - 1500 words chapters. Lazy writer, lazy writing. 2 chapters per week. Very lazy indeed. [Author's Current Work]>Writing the next chapter>Lazing around in RR Discord Spoiler: If I forgot this story exist, come ping me [@Ani] in RR discord and rat me out. Signs that I've forgotten about this story would be... -No update for 5 or 7 days (or worse, longer) -it got tagged HIATUS -Etc. [Next Plans]>World Map (Fantasy Style)>New cover for new Arc
8 199 - In Serial24 Chapters
In The Tall Grass
Elizabeth Wilson commits suicide. She was the golden girl among her peers in Darkwood, Washington who stood above the pressure of her drug-ridden town. Explore the summer before her senior year that triggered the domino effect of Elizabeth's emotional and psychological breakdown that lead her to take her own life. This is the prequel to the main story, Petrichor and was never intended to be made. I wrote this because I wanted to explore Elizabeth's character and show how the main characters have changed since this event. I decided to release this first because Petrichor is undergoing a full rewrite. In the meantime, I'm writing a side story called Mourning Glory that takes place between the second and third act of Petrichor. Development is going rather fast so I suggest to to read that if you like this story
8 97 - In Serial12 Chapters
The Plant Dungeon
I wrote this a while ago at my website. It is a mix of cultivation/dungeon with a few LitRPG themes, but not enough to justify the tag. I am migrating it here, so I don't have to keep paying WordPress for the site. I will continue writing this. So... Now for the synopsis. Follow the life of an unusual adventurer who got turned into a dungeon. Well... that was short. I guess I would just suggest reading the first few chapters to see how you like it. (remember, if enough people ask for it, I will continue writing it.) I have no Idea who owns the picture I used for the cover. If you want it down PM me and I'll take it down.
8 171 - In Serial9 Chapters
Those Feared By The Gods
Far away, deep into the Wastelands, and even deeper into the mountains, a race exists. Each day, They live, work and fight, an unquenchable fire burning within them. Together they are strong, United they stand firm, Forever pushing against the dark. Exiled by the gods because they feared their strength and skill, Exiled by the mortals because they feared their drive, passion and unfanthomable unity. Doomed to die, Cursed to stand alone, They continue on, forever, and forever, and forever.....
8 148 - In Serial236 Chapters
Providence (+Book 2: Pestilence)
If you thought hospitals were scary… Nerdy Latino, Ezequias 'Zeke' Rosario, blighted by the infamy of his criminal family, strives to be the exception, and rise above the stereotypes. After stepping up to defend one of their own, Zeke, his lecherous stepbrother Ugo and sturdy childhood friend AJ, stumble upon something otherworldly that leads to them being forced into a continuous battle between angels and a nefarious group known as 'Healers'. Zeke discovers he is the newest successor in this long-line of occult practitioners, and that he must give up what he and his friends found or else he'll be damned by the angels, and they are willing to do anything to get him to give it up. Armed with medical and fantastical knowledge, Zeke combines both skill sets to navigate through a strange new world. Magic and medicine come together in this ethereal tale! Book 2: Pestilence A vacation you might not return from... Tragedy strikes when the Tainted Generation is invited to a winter retreat as it quickly becomes the epicenter for an insidious plot involving the spread of a new plague—one that causes horrific mutations in humans. But the elusive magical pathogen changing its genetic proprieties regularly and protected with automatic barrier spells won’t let itself be defeated so easily. Its eradication requires them to travel to a Realm that has remained unvisited by Healers for centuries and attempt experimental procedures that may either doom humanity or save it. *UPDATES EVERY FRIDAY* PAY ATTENTION TO THE VOLUMES! BOOK 1 OUT NOW: VOLUME 1 (PART ONE): SAVING GRACE/ VOLUME 2 (PART TWO): MALEFICENT DOMINION/ VOLUME 3 (PART THREE): HOLY LAND
8 112 - In Serial32 Chapters
mistakes like this, hockstetter ✩ೃ
𝐌𝐈𝐒𝐓𝐀𝐊𝐄𝐒 𝐋𝐈𝐊𝐄 𝐓𝐇𝐈𝐒. in which patrick hockstetter, a boy who is full of mistakes, comes across a girl who challenges him to be better.*·˚ ༘♡❨ EST. 2019 ❩ ✓ written by kaya.patrick hockstetter x fem!reader
8 105

