《redamancy; lee suhyeok & choi namra》15

Advertisement

sang ngày hôm sau, namra quả thực phải đi công tác như lời cô đã nói với park kang ah. và đương nhiên anh người yêu siêu cấp dính người họ lee tên suhyeok của cô sẽ không dễ dàng đồng ý để bảo bối của anh đến nơi xa một mình như vậy rồi. namra không biết mình đã phải mất bao lâu để dỗ dành và giải thích cho anh rằng đây là công việc cô phải làm, đặc biệt là sau khi cô có liên quan đến vụ án của shin min ah, việc chiều lòng cấp trên để xây dựng lại uy tín cũng là chuyện nên làm. vậy mà suhyeok vẫn cứ ôm khư khư lấy cô, hờn hờn tủi tủi thủ thỉ:

" nhưng gyeongju xa lắm. namra ah, để anh đi với em đi mà sau đó chúng ta ở lại vài ngày đi chơi luôn. chứ xa em 1 tuần sau anh chịu nổi...."

sau mỗi lần như vậy, namra chỉ khẽ cười trước sự đáng yêu này rồi dùng chút kiên nhẫn chỉ dành riêng cho suhyeok để xoa dịu anh:

" công việc hoàn thành sớm em có thể về trước thời hạn mà. em hứa sẽ cố về thật sớm với anh nhé ! "

và đương nhiên sau khi nhiều lần nghe em người yêu của mình nói như vậy cộng thêm với việc nài nỉ không có kết quả, lee suhyeok chỉ đành ngậm ngùi miễn cưỡng gật đầu dù trong lòng không hề muốn chút nào.

vì gyeongju cách seoul tới hơn 200 km, nên namra chỉ còn cách di chuyển từ rất sớm. khi đồng hồ điểm 4 giờ sớm, người con gái nhỏ đã lặng lặng thức dậy chuẩn bị mọi thứ và không quên đặt nhẹ lên trán người cô yêu một nụ hôn thay cho lời chào tạm biệt. tưởng rằng phải tự mình đi ra ga tàu nhưng lee suhyeok đương nhiên sẽ không để suy nghĩ đó của namra thành hiện thực rồi. ngay khi đôi môi mềm khi chạm vào trán anh, cũng là lúc suhyeok lờ mờ mở mắt rồi nhanh chóng ngồi bật dậy, cố gắng cất giọng nói thành câu trọn vẹn khi cơn buồn ngủ đang vây lấy anh:

" ừm....để....để anh đưa em đi...."

" em tự đi được mà, anh ngủ tiếp đi " - namra đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của anh. cô nín cười vì sự đáng yêu ở trước mặt cô rồi nhẹ nhàng đáp lại.

" không được....anh đưa em đi...." - suhyeok kiên quyết dù hai bàn tay thô sần kia vẫn không ngừng dụi mắt. sau đó anh cũng bước xuống giường, chậm chạp tiến về phía nhà vệ sinh để lấy lại sự tỉnh táo.

dõi theo bóng lưng cao lớn trong bộ pijama lật đật bước từng bước, khoé môi namra khẽ kéo sang hai bên tạo thành nụ cười hạnh phúc. một cảm ấm áp theo câu nói của suhyeok cũng dần nhen nhóm mà luồn lách trong từng tế bào của cô.

Advertisement

sau khi bịn rịn chia tay namra tại ga tàu siêu tốc cũng đã hơn 6 giờ sáng, vì vậy suhyeok liền đến sở cảnh sát để bắt đầu một ngày làm việc mới thay vì trở về nhà. anh trở về dáng vẻ là một đội trưởng nghiêm nghị, khác hoàn toàn so với dáng vẻ dịu dàng và có phần trẻ con khi ở bên namra.

bẵng đi một lúc, bỗng cửa phòng làm việc của suhyeok vang lên tiếng gõ. anh đinh ninh là cấp dưới hoặc đồng nghiệp của mình vì vậy không do dự liền bảo người kia bước vào khi đôi mắt anh vẫn chăm chú vào tập hồ sơ đặt trên bàn.

nhận được sự đồng ý của suhyeok, người phía sau cánh cửa liền nhẹ nhàng mở cửa bước vào. suhyeok có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của phụ nữ nện trên sàn nhà phát ra ở phía trước. anh nhíu mày ngẩng lên khi thấy người bước vào là...

" kang ah ? sao cậu lại tới đây ? "

suhyeok khẽ hỏi khi cơ thể anh vẫn không chịu rời khỏi chiếc ghế làm việc. chỉ thấy park kang ah mỉm cười dịu dàng, nhỏ giơ chiếc túi trên tay ra trước mặt anh rồi nhẹ nhàng đáp:

" tớ mang cho cậu và namra ít trà tớ vừa được tặng. vì namra đi công tác nên tớ mới phải lặn lội mang tới đây đấy "

" trà ? " - suhyeok khẽ liếc nhìn chiếc túi.

" ừ, rất tốt cho sức khoẻ. cậu....nhất định phải uống đó nha ! " - kang ah khẽ gật đầu trước khi nở một nụ cười rạng rỡ có thể khiến trái tim của bao chàng trai rung động, đương nhiên là trừ suhyeok ra.

về phần suhyeok, sau khi nghe nhỏ nói vậy, anh chỉ ậm ờ cảm ơn rồi lại cúi xuống chăm chú làm việc. thấy suhyeok không có ý định mời mình ngồi, kang ah hơi đen mặt đặt túi trà xuống ghế sofa gần đó. khi nhỏ vừa chào tạm biệt suhyeok để chuẩn bị ra về thì cấp dưới của anh cũng vừa hay bước vào. là cô bé thực tập lee ri yeon và cậu cảnh sát trẻ hongwook.

hongwook chỉ khẽ cúi đầu chào kang ah vì cậu đã gặp nhỏ trong quá trình điều tra vụ án của shin min kyung, còn ri yeon thì vừa liếc qua đã nhận ra ngay nhỏ là siêu mẫu park kang ah. cô bé mừng rỡ khi gặp được người mà cô bé cho rằng nổi tiếng mà quên mất rằng mình đang ở trong phòng của cấp trên.

sau khi ký cho lee ri yeon và chụp ảnh cùng cô bé, park kang ah cũng chào tạm biệt 3 người rồi quay lưng rời đi. trước khi ra khỏi phòng làm việc của suhyeok, nhỏ còn không quên quay đầu nhắc anh nhất định phải uống thứ trà nhỏ tặng cùng một nụ cười tươi rạng rỡ. suhyeok nhìn theo bóng kang ah, anh trầm mặc như thể đang suy nghĩ gì đó, lời nói của lee cheongsan cũng chầm chậm chạy về trong tâm trí anh:

Advertisement

nơi gyeongju xa xôi, màn đêm đã bao phủ lấy bầu trời cùng cơn gió se lạnh. cánh cửa phòng khách sạn khẽ mở, namra mệt mỏi thở dài bước vào trong trước khi cả cơ thể nhỏ bé đổ ập xuống giường. buổi hội thảo kéo dài 4 tiếng đồng hồ cùng tiệc tùng với các lãnh đạo gần như đã vắt kiệt sức lực của cô gái nhỏ.

lấy từ trong túi xách chiếc điện thoại, nhìn màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ của suhyeok rồi lại nhìn lên đồng hồ hiển thị 10 giờ đêm, namra rũ mắt có phần hơi tủi thân. công việc mệt mỏi sau một ngày dài ở một nơi xa lạ khiến cô chỉ muốn nằm gọn trong lòng suhyeok của cô mà ngủ một giấc thật ngon.

đinh ninh anh vẫn còn thức, namra liền nhấc máy gọi video cho anh mặc cho cơ thể cô có đang rã rời vì guồng quay của công việc và quần áo còn chưa kịp thay. sau một hồi đổ chuông, cuối cùng anh người yêu của cô cũng nghe máy. đập vào mắt namra đầu tiên chính là gương mặt điển trai nhưng đầy tủi hờn của anh. giờ phút được nhìn thấy người mình yêu, dù chỉ qua màn hình điện thoại, bao mệt mỏi của công việc chồng chất bỗng hoá hư vô với namra.

" namra ah, em bận quá ư ? cả ngày anh gọi em mà không được ? " - đó là những lời đầu tiên từ đầu giây bên kia khi namra nhìn thấy suhyeok.

" em có hội thảo nên không được sử dụng điện thoại. anh xem quần áo còn chưa kịp thay đây này..." - namra phì cười khi con người lớn xác kia cứ dùng chất giọng trẻ con ấy mè nheo với cô. còn anh khi nghe cô nói vậy cùng với hình ảnh hiện ra trên màn hình, đương nhiên nơi đáy mắt không khỏi dâng lên cảm giác xót xa cho cô gái nhỏ của mình.

" đừng làm việc quá sức nếu không anh sẽ phi đến gyeongju với em ngay lập tức đấy " - suhyeok kiên định, namra có thể thấy được vẻ mặt điển trai ấy vô cùng chắc chắn và nghiêm túc.

" em biết rồi, em biết rồi. anh ở nhà cũng không được bỏ bữa đâu đấy. sụt cân nào thì chết với em. " - namra vờ nghiêm mặt nhưng vẫn không giấu được nét cười ẩn hiện trong đôi mắt đen láy.

" vâng, tuân lệnh lớp trưởng. " - suhyeok đùa khi nụ cười trên môi anh đã trở nên rạng rã.

sau đó cả căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng nói chuyện của hai người yêu nhau. cô dặn dò cũng như hỏi anh thật nhiều chuyện dẫu cho trước đó cả hai sống chung dưới một mái nhà, ngày ngày gặp mặt nhau. có lẽ vì xa đối phương nên mới có thật nhiều điều để nói.

cuộc trò chuyện kết thúc trong nụ cười hạnh phúc của namra. cô để điện thoại sang một bên sau khi đã ngắm nhìn hình đại diện chụp cô và suhyeok rồi bật dậy đi rót cho mình một cốc nước ấm. từ khi có suhyeok, anh đã giúp cô hình thành thói quen uống nước ấm, vừa tốt cho sức khỏe lại vừa tốt cho làn da.

cầm ly thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt, namra toan bước về phía cửa sổ ngắm nhìn gyeongju lúc về đêm. đi được mấy bước bỗng mí mắt trái của cô vô thức giật mạnh rồi ly nước trên tay cũng bất ngờ rơi xuống tạo ra một tiếng choang chói tai. namra giật mình nhìn những mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe trên sàn gỗ. cô nhíu mày thở dài lần thứ n trong ngày trước khi miễn cưỡng cúi xuống dọn dẹp hiện trường. đầu óc namra bỗng trở nên lơ đễnh khiến một mảnh thủy tinh cứa vào tay cô. một cảm giác đau nhói truyền tới khi chất lỏng màu đỏ từ vết thương rỉ ra khiến namra bất giác đơ người. cô lúng túng chạy vào nhà vệ sinh rửa vết thương với tâm trạng bực dọc khi nghĩ đến việc đã gần nửa đêm tay mà quần áo cô còn chưa được thay cùng bàn tay rỉ máu và sàn nhà đầy mảnh thủy tinh li ti.

nhìn máu tươi theo dòng nước mát lạnh chảy xuống bồn rửa tay, trong lòng namra bỗng dâng lên cảm giác bồn chồn, lo lắng khí tả. đến chính bản thân cô cũng không thể giải thích vì sao cô lại có cảm giác đó. chỉ là khoảnh khắc chiếc cốc thủy tinh bất ngờ rơi xuống rồi vỡ vụn, khoảnh khắc mí mắt trái của cô bỗng giật mạnh vì cô đã từng nghe nói khi mí mắt trái giật nghĩa là có chuyện buồn hoặc liên quan đến nước mắt sắp xảy ra. cứ thế một linh cảm chẳng lành về tương lai vô duyên vô cớ từ đâu bay đến bủa vây lấy tâm trí namra...

    people are reading<redamancy; lee suhyeok & choi namra>
      Close message
      Advertisement
      To Be Continued...
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click