《redamancy; lee suhyeok & choi namra》5
Advertisement
" đội trưởng lee, báo cáo của anh đây ạ " - cô gái trẻ với gương mặt non nớt bẽn lẽn đặt sấp giấy lên mặt bàn rồi nhỏ giọng gọi người đang nhìn chằm chằm vào từng tập hồ sơ kia.
" ừ để đấy cho tôi, cô ra ngoài được rồi " - lee suhyeok không ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú vào công việc của mình. nhìn anh lúc này thực sự rất ra dáng một lãnh đạo.
"...." - cô gái kia nghe suhyeok nói vậy thì mím môi, đôi chân vẫn đứng im tại chỗ mà không có dấu hiệu muốn di chuyển.
" còn chuyện gì nữa sao ? " - nhận thấy người kia vẫn ở trong phòng, suhyeok nhíu mày khẽ hỏi.
" em....em....có chuyện muốn nói với đội trưởng ạ...." - cô gái bấu hai tay vào nhau, giọng run run. ánh mắt khẽ ngước lên lén nhìn biểu cảm của suhyeok. chỉ thấy anh im lặng nghiêng đầu sang một bên, hai đầu mày vẫn hướng vào nhau như sẵn sàng nghe những gì người đối diện sắp nói.
cô gái trẻ nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt suhyeok mà dõng dạc tuyên bố:
" đội trưởng lee....em....em thích anh. anh....anh có thể cho em một cơ hội được không ? "
" đây là việc cô muốn nói với tôi sao ? " - suhyeok bình tĩnh đáp lại lời tỏ tình bất ngờ kia.
" vâng " - cô gái trẻ bẽn lẽn, trong lòng tràn đầy hi vọng khi thấy nụ cười mỉm trên gương mặt điển trai của suhyeok.
" thực tập lee riyeon, tôi có bạn gái rồi. " - giọng suhyeok có chút tự hào, trong đầu anh bất giác nhớ tới hình ảnh của namra, khoé môi không nhịn được mà nhếch nhẹ lên tạo thành một đường cong.
lee riyeon là thực tập trực thuộc đơn vị của suhyeok và mới chuyển đến làm việc tại sở cảnh sát được 2 tuần. ở độ tuổi 22, cô như một tờ giấy trắng không vướng bụi trần vì vậy khi tiếp xúc với người đàn ông điển trai, tài giỏi như suhyeok, trái tim rung động cũng là chuyện thường tình. mặc dù chỉ mới công tác tại đây 2 tuần nhưng lee riyeon đã dành rất nhiều thời gian để quan sát suhyeok. và tất nhiên rồi, cô bé mê như điếu đổ cái phong cách nghiêm khắc, lãnh đạm khi làm việc của đội trưởng lee và nụ cười rạng rỡ vui vẻ cùng tính cách trượng nghĩa khi cởi bỏ bộ quân phục của anh.
trở lại với thực tại, khi nghe suhyeok nói vậy, trong đầu riyeon như vang lên một tiếng nổ lớn khiến toàn thân cô bất giác cứng đơ. hai cánh tay bấu chặt vào nhau mà trở nên run rẩy. riyeon ngước lên, đôi mắt từ khi nào đã trở nên đỏ hoe mà lắp bắp:
Advertisement
" đội trưởng....em....em không hề biết anh đã có bạn gái. em chỉ...chỉ muốn anh hiểu được tình cảm của em...."
" vậy bây giờ cô đã biết rồi đấy. chúng tôi đã ở bên nhau 8 năm rồi và tôi thực sự rất yêu cô ấy "
thấy trong đáy mắt đen kịt của suhyeok không giấu được tình ý cùng vẻ dịu dàng khi nhắc đến người anh yêu, trái tim lee riyeon như vỡ vụn mà hoá thành trăm mảnh. nỗi thất vọng, hụt hẫng giờ đây đã hoà làm một, cứ thế hóa thành giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ.
" em sẽ chờ....hức anh không thể cho em một cơ hội sao đội trưởng..." - riyeon thút thít.
" thực tập lee, thay vì dành thời gian đáng quý của cô cho một người không yêu cô chi bằng hãy dành thời gian cho chính bản thân mình thì hơn...."
" cô còn trẻ, cuộc đời còn dài. sau này cô sẽ gặp được người cô yêu, còn tôi thì đã gặp được rồi. và người ấy chắc chắn không thể là cô...."
" cả kiếp này, thậm chí là kiếp sau, kiếp sau nữa tôi đã mặc định cuộc đời tôi sẽ chỉ gắn liền với người con gái ấy. vì vậy cô sẽ không chờ nổi đâu riyeon. cảm ơn cô vì đã dành tình cảm cho tôi, tôi rất vinh dự nhưng trái tim tôi đã có chủ rồi. "
giọng nói ấm áp của suhyeok chầm chậm vang lên giữa căn phòng theo đó là tiếng khóc của riyeon.
" em....em hiểu rồi....hức....chúc....chúc anh chị hạnh phúc....hức "
cô gái nhỏ cúi gằm mặt mà nức nở, dường như không còn đủ dũng khí để nhìn người đối diện. nước mắt đã rơi lã chã trên khuôn mặt xinh xắn. riyeon vội vàng cúi chào suhyeok rồi ôm nỗi đau đớn hoà cùng nỗi thất vọng vì bị từ chối tình cảm quay đầu bỏ đi.
nhưng trước khi cánh cửa phòng làm việc của suhyeok bật mở, trước khi tiếng khóc xé lòng của riyeon lọt ra thì bên ngoài, bóng lưng của một cô gái đã kịp quay lưng bước đi.....
" namra ah...xong chưa em ? " - giọng nói của suhyeok có chút sốt ruột vọng vào hỏi người con gái đang bận sửa soạn trong kia.
" em ra đây " - dứt lời, choi namra trong bộ váy trắng xinh đẹp bước ra đứng trước mặt suhyeok.
nhìn thấy cô, suhyeok nhất thời bị vẻ đẹp ấy làm cho bất động. anh đứng chôn chân tại chỗ thẫn thờ nhìn cô người yêu. chỉ đến khi namra bước đến khua tay trước mắt anh, suhyeok mới trở về thực tại mà kéo namra vào lòng thủ thỉ:
" em đẹp lắm....bé cưng của anh "
Advertisement
namra nghe vậy chỉ biết cười bẽn lẽn đánh nhẹ vào bờ vai vững chắc của suhyeok.
" thật vinh hạnh cho anh....không phải hoàng tử nhưng vẫn được đi cạnh công chúa " - suhyeok nâng niu bàn tay nhỏ trắng trẻo rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
" đừng trêu em chứ " - namra bật cười.
sau một hồi quấn lấy nhau, cả hai cũng nhanh chóng rời khỏi nhà để đến buổi họp lớp của 3/5. sau 7 năm ra trường có lẽ đây là lần hội ngộ đầu tiên có đủ thành viên trong lớp của bọn họ. vì mọi người đều đã thành đạt, có công ăn việc làm ổn định vì vậy lần này họ quyết định chơi lớn bao trọn một tầng của nhà hàng để cùng nhau thưởng thức bữa tối.
khỏi phải nói cũng biết không khí của bữa tiệc náo nhiệt đến mức nào. cho dù tất cả đã trưởng thành nhưng khi ngồi lại với nhau, họ như được trở về dáng vẻ hồn nhiên của một thời cắp sách đến trường.
" wow....namra, kẹp tóc của cậu đẹp thật " - một cô bạn tên kim sun hee chỉ vào chiếc kẹp tóc lấp lánh của namra, khẽ cảm thán.
" a...kang ah đã tặng tớ đấy " - namra có chút tự hào khi nhắc tới cô bạn thân mà mình trân quý.
" ơ....sao kang ah chưa đến nhỉ ? cậu ấy về nước rồi mà" - nam onjo lên tiếng sau khi nhìn một lượt tất cả mọi người.
" cậu ấy bảo với tớ có việc bận nên sẽ đến hơi muộn " - namra khẽ đáp. ngay sau khi cô vừa dứt lời thì cánh cửa căn phòng cũng được mở ra, từ bên ngoài bước vào là một người con gái xinh đẹp với mái tóc vàng và một bộ váy đỏ quyến rũ. không ai khác chính là park kang ah.
" siêu mẫu park cuối cùng cũng đến rồi " - onjo đùa khi thấy kang ah ngồi xuống ghế. chỉ thấy nhỏ cười vui vẻ rồi nhẹ ngàng xin lỗi mọi người vì đã đến muộn.
sau khi đã điểm mặt đủ thành viên lớp, bọn họ mới bắt đầu nhập tiệc. không khí vô cùng vui vẻ, những tiếng cười nói chưa khi nào tắt. dường như ai cũng tạm gác lại dáng vẻ trưởng thành mà trở về với những hồn nhiên như khi xưa đã từng. và namra cũng vậy, giờ đây cô đã không còn là cô lớp trưởng lạnh lùng năm nào. dáng vẻ ấy đã bị thời gian bào mòn, chỉ để lại một namra hoạt bát và đáng yêu. trong suốt bữa ăn, cả lớp 3/5 bị thồn một mồm cơm chó của suhyeok và namra. dù ở chỗ đông người nhưng suhyeok vẫn rất tự nhiên chăm sóc cô khiến những ánh mắt cảm thán cho một chuyện tình đẹp như mơ không ngừng hướng về hai người họ.
nhưng cả hai đâu biết suốt từ đầu bữa tiệc đến giờ vẫn luôn có một ánh mắt sắc bén nhìn namra không rời...
" mọi người chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm nào " - kang ah hào hứng đề nghị sau đó giơ cao chiếc điện thoại chụp lại tất cả mọi người và up lên tài khoản mạng xã hội của nhỏ.
cùng lúc đó một nhân viên phục vụ bước vào, trên tay cô ta là một ly cà phê. dáng vẻ của cô phục vụ này có gì đó rất kì lạ, mặt cứ cúi gằm xuống như thể đang né tránh ánh mắt của mọi người đã vậy hai bàn tay đang cầm ly cà phê của cô ta còn run run khiến chất lỏng trong ly đổ vào người một thành viên trong lớp.
" a...." - cô gái vì bị sức nóng của cà phê bất ngờ tiếp xúc với da thịt liền kêu lên một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
" t-tôi...tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...thành thật xin lỗi..." - cô phục vụ vội vã gập người rồi rối rít lên tiếng.
" min kyung...cậu không sao chứ " - sun hee lo lắng quay sang cô bạn bị đổ cà phê mà hỏi thăm.
" chúng tôi đâu có gọi cà phê ? " - lee cheongsan thắc mắc khi nhìn cô phục vụ. chỉ thấy cô gái ấy giật mình một cách kì lạ rồi lắp bắp đáp lại:
" có lẽ là....t-tôi...tôi mang nhầm. xin...xin lỗi các vị..." - dứt lời cô gái đã cầm ly cà phê rồi vội vàng quay đầu bước thật nhanh mà không nhìn lại khung cảnh sau lưng.
" tớ vào vệ sinh một lát " - cô bạn tên min kyung lên tiếng rồi đứng dậy bước ra khỏi căn phòng.
sau khi min kyung rời đi được chừng 5 phút, điện thoại của namra cũng bất ngờ đổ chuông. vì không muốn ảnh hưởng đến mọi người nên cô liền đứng lên và xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại. nhưng đến khi cô bắt máy, đầu dây bên kia chỉ truyền đến những tiếng xì xào của gió. namra nhíu mày, nghĩ rằng ai gọi nhầm vì vậy cũng nhanh chóng tắt máy. và ngay khi cô cất điện thoại vào túi váy, định bước vào với mọi người thì có một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra đập mạnh vào gáy namra khiến trước mắt cô mờ dần rồi tối sầm lại, cứ thế cả cơ thể nhỏ bé đổ ập xuống nền gạch lạnh lẽo của nhà hàng....
Advertisement
MLP Equestria Girls - Lucky Chances
I wasn't minding my own business really. Truth be told, I was just a child when I saw the show. But, further on I started to think back on the new world introduced in that Equestria Girls film. All was well in my life, new friends, new adventures... until my accident on our first group camping trip.Unfortunately, I awoke with amnesia, so I had no recollection of how I'd even survived the accident. I had no idea where I was either, as I was extremely disoriented when I eventually woke up. I didn't see my car anywhere, which scared me a bit. It wasn't until I noticed the sensation of where I am... to where I once was. I panicked harshly when the world looked different to what I thought I was used to. I found myself making friends with some local school girls. They felt familiar, just like the world, but I had no idea who they were. All I could do was trust them, thinking that I'm a part of this world now. But I get the sneaking suspicion that I'm not welcome here, or that I'm not supposed to have powers. Progress: Complete - 100%
8 100World's Order
In a world that follows the hierarchy of nobles, Noah Vyn, our protagonist, can be found at its bottom as the slave of a noble.However, after three years of being a slave, he starts to reminisce as to how he got to that point in the first place.How did he become a slave? How will he escape? Follow Noah as he reminisces on his past and how he will embark on his future voyage once he escapes, gradually uncovering the flaws and corruptions of the nobles in the world as well as the many mysteries left behind by the people of the past.
8 98Candied Heart-Fatgum x reader
Y/n was someone the league of villains held hostage for a long time. No one noticed her disappearance since she was deemed quirkless. But the doctors were very mistaken. My hero academia and its characters belong to Kohei HorikoshiThe cover art does not belong to me, I am not sure who the artist is but they are amazing! Just to let my readers know! I am not on hiatus, I am just very slow to update. I love hearing feedback on my story, criticism is accepted. Please do not hesitate to point out mistakes! Thank you so much for reading! I hope you enjoy my story!
8 211Andy and Sam Rookie Blue
rookie blue
8 86My new stepbrothers the sequel
7 years later, Rosalyn is 25 and has a family of her own living in a two-bedroom flat in manchester. They decided to move back to her hometown to be closer to her family. All her nieces and nephews have problems of their own so trying to be the best aunt, mother, sister and Wife she can she gets a little caught up in the moment. But life in her hometown never was perfect and it's time for the genius herself and her brothers to realize that.This is the sequel to My new stepbrothers so if you haven't read it I recommended reading it first
8 202ESA (Ranboo x reader)
The store looked sketchy, a place Mark definitely would have preferred to avoid. But his platonic husband Tubbo was dragging him inside, saying that the magic lady wasn't a hoax.×××"You need an emotional support animal (y/n)! Your parents refuse to believe you have any mental problems, and you can't afford a therapist. This is the next best option!"I looked at the cat, and back at Jack."Fine, but you have to name it," I demanded. "Catboo, it's officail," he shouted triumphantly.NO ART IS MINE
8 121