《redamancy; lee suhyeok & choi namra》1

Advertisement

tình yêu, từ bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người. bất cứ ai trên thế gian này cho dù có sắt đá đến đâu, chắc chắn cũng có ít nhất một lần ấp ủ trong trái tim một bóng hình cho riêng mình.

lee suhyeok và choi namra là mối tình đầu của nhau từ khi còn là những cô cậu học sinh khoác trên mình bộ đồng phục của ngôi trường cấp ba hyosan. hành trình họ yêu nhau và đến bên nhau thật nhẹ nhàng để rồi cả đời này chỉ có thể khắc cốt ghi tâm hình ảnh của đối phương.

câu chuyện tình yêu từ đồng phục đến váy cưới của cảnh sát lee và bác sĩ choi khiến bao người ngưỡng mộ tưởng chừng đẹp như trong mơ ấy thực chất lại có bao đau thương mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu.

liệu tình yêu nơi họ có đủ bản lĩnh và niềm tin để vượt qua tất cả ? hay chỉ đành cúi đầu ngậm ngùi chịu thua trước số phận cay nghiệt ?

mặt trời lên cao, ban phát những vạt nắng vàng ươm xuống trần gian, xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu sáng cả căn phòng đánh thức vạn vật, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

" cạch "

cánh cửa phòng ngủ bật mở, thân ảnh cao lớn của người con trai chậm rãi bước vào. đứng trước chiếc giường êm ái, nơi có một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, khẽ nở một nụ cười cưng chiều. bàn tay thô sần vươn ra, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của người con gái, đồng thời cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng thay cho lời chào buổi sáng:

" bé cưng của anh, đến giờ phải dậy rồi "

lee suhyeok khẽ cất tiếng gọi đầy sủng nịnh đánh thức choi namra đang chìm trong mộng đẹp. chỉ thấy đôi môi hồng nhuận kia khẽ " ừm " một tiếng nhỏ xíu như mèo kêu. cả thân thể nhỏ bé của namra khẽ trở mình, bàn tay trắng nõn đưa lên dụi dụi mắt một cách lười biếng. " đáng yêu " là hai từ duy nhất mà suhyeok có thể sử dụng để miêu tả choi namra lúc này.

thấy " con sâu ngủ " kia có vẻ không có dấu hiệu muốn thức dậy, suhyeok chỉ khẽ bật cười, dứt khoát lật chăn rồi bế cô trên tay.

" ư....suhyeokkkkkkkkkkk...bỏ em xuốnggggg...." - namra trong cơn ngái ngủ thấy cơ thể mình cảm giác như bay lên liền giật mình rồi bất bình lên tiếng nhưng hai tay lại vòng qua ôm chặt lấy cổ suhyeok.

" sao ? đã chịu dậy chưa ? " - suhyeok cười khúc khích khi thấy namra mắt nhắm mắt mở nói không tròn chữ.

từ khi dọn về ở chung như một cặp vợ chồng son thực thụ, lee suhyeok mới phát hiện ra choi namra chính là một em bé trong hình dạng thiếu nữ. namra của thời đi học điềm tĩnh bảo nhiêu thì namra của hiện tại lại hoạt ngôn bấy nhiêu. khi không có ca trực ở bệnh viện hay hoàn thành xong một cuộc phẫu thuật, chắc chắn việc đầu tiên cô làm đó là trở về nhà và đoàn tụ với chiếc giường êm ái.

bên nhau từ năm 17 tuổi, đến khi cả hai đã ổn định công ăn việc làm mới quyết định về sống chung với nhau. căn nhà này là thành quả lao động mà cả lee suhyeok và choi namra đã chăm chỉ tích cóp từng chút trong suốt 2 năm qua. là tổ ấm đầy ắp tiếng cười hạnh phúc, là nơi cả hai tìm về sau một ngày vật lộn với guồng quay của cuộc sống.

Advertisement

" anh muốn mỗi khi anh đặt chân vào đây, những gì thuộc về em sẽ là thứ đầu tiên đón anh trở về. để hình ảnh của em sẽ mãi in sâu trong tâm trí anh, để đời này, kiếp này anh không thể quên được em. "

suhyeok đã từng hôn lên trán namra và nói như vậy khi cô hỏi anh tại sao mọi ngóc ngách của căn nhà đều được trang trí theo sở thích của cô. nếu không phải namra ngăn lại, có lẽ suhyeok đã treo những bức ảnh xinh đẹp của cô lên khắp các bức tường của căn nhà rồi.

choi namra với lee suhyeok mà nói giống như hơi thở của anh. cô quan trọng với suhyeok còn hơn cả sinh mạng. suốt bao năm trôi qua, điều ấy vẫn không một phút nào đổi thay mà chỉ ngày một lớn dần theo tình yêu của họ.

mỗi sáng thức dậy, bắt đầu ngày mới bằng một nụ hôn dịu dàng đặt trên trán nữ nhân. và khép lại một ngày bộn bề bằng cách ôm nhau, tận hưởng mùi hương cùng hơi ấm của đối phương.

nhưng đôi khi khép lại một ngày với lee suhyeok và choi namra còn bằng những tiếc thở dốc nóng bỏng và những nụ hôn cuồng nhiệt.

sáng hôm nay cũng như vậy, vẫn là một nụ hôn dịu dàng suhyeok đặt lên trán namra khi mặt trời đã treo cao hơn đỉnh đầu.

" em có nhớ hôm nay là ngày gì không ? " - suhyeok cười tủm tỉm ra vẻ thần bí, không quên vòng tay ra đằng trước ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé của choi namra vào lồng ngực rắn chắc.

" hả ? ummmm.....ngày gì vậy anh ? " trái ngược với vẻ mong chờ của người yêu, namra tròn mắt đầy ngây thơ hỏi lại anh.

" haiz bác sĩ choi của anh ơi. hôm nay là ngày chúng ta đi hẹn hò hằng tháng mà " - suhyeok thở dài khẽ cụng trán mình vào trán namra.

" àaaaaa....dạo này bệnh viện nhiều việc quá nên em quên mất " - namra như vừa giác ngộ được chân lý liền cảm thán một tiếng rồi đặt lên môi con người to xác còn đang phụng phịu kia một nụ hôn phớt qua thay cho lời xin lỗi. chỉ thấy suhyeok ban đầu cố làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng chưa được nửa giây đã bật cười thích thú.

chả là suhyoek và namra có thống nhất với nhau sẽ chọn ra một ngày trong tháng bằng cách cộng ngày sinh của hai người rồi chia đôi để cùng nhau đi ăn, đi chơi như những cặp đôi khác. đại khái gọi là hẹn hò để giữ lửa tình yêu ấy mà. vào ngày ấy cả hai sẽ cố gác lại công việc để dành trọn thời gian cho người mình yêu. vì tính chất công việc cả hai đều bận rộn nên cũng có không ít lần họ phải rời ngày hẹn sang hôm sau. nhưng dù vậy hằng tháng cả hai chắc chắn vẫn sẽ dành ra một ngày để hẹn hò như những cặp đôi khác.

và hôm nay chính là ngày ấy. cái ngày mà lee suhyeok mong còn hơn cả sinh nhật của anh. đó cũng là lý do vì sao anh dậy sớm chuẩn bị quần áo thơm tho đầu tóc bóng lộn trông vô cùng bảnh trai.

vậy mà choi namra lại vô tình quên mất. nhưng không sao, có suhyoek ở đây, namra chỉ cần hạnh phúc bên anh mỗi ngày còn cả thế giới suhyeok cũng có thể thay cô gánh vác.

Advertisement

thời gian khiến vạn vật thay đổi, đương nhiên con người cũng không phải ngoại lệ. năm tháng trôi qua, choi namra đã không còn là cô lớp trưởng hướng nội, ngại giao tiếp ngày nào. công việc của một bác sĩ hằng ngày phải tiếp xúc với hằng trăm bệnh nhân cộng thêm có một lee suhyeok bên cạnh đã bào mòn lớp vỏ bọc lạnh lùng kia của namra, khiến cô trở nên nhạy bén và hoạt bát hơn trong mọi việc. và lee suhyeok theo thời gian cũng trở thành một người đàn ông trưởng thành, chín chắn và điềm đạm hơn trước rất nhiều, ít nhất là đối với những mối quan hệ xã giao. còn khi ở cạnh choi namra, anh vẫn đơn thuần là một lee suhyeok đầy năng lượng như ngày nào.

" trưa rồi, em muốn ăn gì ? " - suhyeok nhẹ nhàng cất giọng hỏi, anh đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của namra khi cả hai đã yên vị trong xe sau khi bước ra khỏi trung tâm thương mại.

" hmm....đến quán mì hải sản của bà kim đi anh " - namra hơi đăm chiêu rồi cũng đưa ra ý kiến của mình.

" được " - suhyeok mỉm cười đầy sủng nịnh rồi chiếc xe trở hai người cũng bắt đầu lăn bánh tới quán mì nhỏ, cũng là nơi suhyeok thường đưa namra lui tới khi cả hai còn là học sinh. có thể nói chính những bát mì bình dân ở đây đã góp phần chắp vá mối duyên cho hai người.

" leng keng " - tiếng chuông vang lên tại một tiệm mì nhỏ cuối phố báo hiệu một vị khách nữa lại ghé thăm. bà chủ già cười hiền, đích thân ra tận cửa đón khách khi thấy hai người vừa bước vào là choi namra và lee suhyeok, khách quen của tiệm.

" hai đứa này, bao lâu rồi mới tới đây ? có phải thành đạt rồi quên bà già này không ? " - bà nắm lấy tay của đôi nam nữ trước mặt, khẽ đùa.

" làm sao mà quên được ạ, chúng cháu nhớ mì của bà lắm. cho chúng cháu hai suất như mọi khi nhé ạ " - suhyeok cười.

" được....được.....mau vào ngồi đi " - bà khua khua tay chỉ vào chiếc bàn nhỏ trong góc.

15 phút sau, hai bát mì hải sản nghi ngút khói đã được đặt trước mắt namra và suhyeok.

" ăn ngon miệng nhé. bao giờ cưới nhớ nói ta biết đấy " - bà chủ vuốt tóc namra đồng thời đẩy hai bát mì về phía hai người.

" chắc chắn rồi thưa bà " - namra vừa hít hà hương thơm của bát mì nóng hổi vừa cười tít mắt. nhìn cô vui vẻ như vậy, khoé môi suhyeok cũng không nhịn được mà bất giác cười theo. namra cười lên rất xinh, hệt như một đoá hoa rực rỡ nở rộ giữa một vùng đất khô cằn vậy. và đó cũng là thứ khiến suhyeok ngày càng yêu namra nhiều hơn.

buổi hẹn hò kết thúc bằng một bữa ăn dưới ánh nến cùng những cánh hoa hồng lãng mạn tại nhà hàng gần nơi họ sống.

suhyeok ngồi đối diện namra, ánh nến mờ ảo vờn trên khuôn mặt trắng mịn của cô khiến người con gái ấy càng trở nên xinh đẹp. bàn tay hai người khẽ lồng vào nhau giữa tiếng nhạc du dương. nến, hoa, nhạc cũng chỉ để tô điểm thêm cho đôi nam nữ khiến khung cảnh hiện lên đẹp như một bức tranh.

" anh có quà tặng cho em đây " - suhyeok dịu dàng cất lời, ánh mắt ôn nhu vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của người con gái anh yêu.

" quà ? nhân dịp gì vậy ạ ? " - namra hơi cao giọng.

" tặng quà cho người anh yêu cũng cần lý do sao ? " - suhyeok cười đầy sủng nịnh.

" nào, em nhắm mắt vào đi "

nghe lời đề nghị của suhyeok, namra chỉ cười khúc khích rồi cũng làm theo lời anh. thấy vậy, suhyeok liền nhẹ nhàng lấy chiếc hộp nhỏ trong túi áo khoác ra rồi đứng dậy, từng bước ra sau chỗ namra đang ngồi. anh cẩn thận đeo chiếc vòng mà anh đã đặt riêng cho namra sau đó đặt một chiếc gương nhỏ trước mặt cô rồi mới bảo cô mở mắt.

" ôi đẹp quá, thật đấy. thật sự rất đẹp "- namra nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, cô sờ tay lên vật lấp lánh trên cổ mình rồi không ngừng cảm thán, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

" thích không, bé cưng ? " - suhyeok hôn lên má namra, dịu dàng hỏi.

" em thích lắm, cảm ơn anh " - namra vòng tay ôm lấy cổ suhyeok, kéo khoảng cách cả hai lại gần hơn

" em có biết ý nghĩa của chiếc vòng này là gì không ? anh đã đặt riêng nó cho em đấy "

" là gì ạ ? " - namra tò mò.

" em thấy viên đá chữ s và chữ n lồng vào nhau chứ ? đó là tên hai chúng ta. anh chọn đá màu tím bởi đó là màu của sự thủy chung, vĩnh cửu. chiếc vòng thể hiện tình yêu quấn quýt của đôi nam nữ, thể hiện tình yêu của chúng ta vĩnh viễn không thể chia cắt. nó sẽ thay anh nhắc nhở em rằng anh yêu em, rất yêu em, choi namra. " - giọng suhyeok ấm áp vang lên giữa không gian trầm bổng của tiếng nhạc như vuốt ve trái tim namra, khiến cô không cầm được giọt nước mắt hạnh phúc.

dưới ánh nến lung linh, hai cánh môi khẽ tìm đến nhau mà đan xen cùng với dư vị của tình yêu. chiếc vòng trên cổ namra khẽ lấp lánh như minh chứng cho câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp mà chủ nhân của nó đang sở hữu.

đối với choi namra và lee suhyeok, mỗi khoảnh khắc họ có nhau đều là những giây phút hạnh phúc nhất mà cả đời này, cho dù có hoá thành cát bụi cũng chẳng thể lãng quên. thật mong những ngày tháng sau này sẽ luôn êm đềm như vậy.

nhưng dẫu sao thì cuộc sống chẳng ai nói trước được điều gì. biết đâu những ngọt ngào của ngày hôm nay lại là khởi đầu cho giông tố ngày mai ?

    people are reading<redamancy; lee suhyeok & choi namra>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click