《[BHTT/Edit/Hoàn] Sở vị ái tình Đạo diễn cùng Ca sĩ》Chương 17
Advertisement
Thời điểm trở lại Y gia, Giang bá vẫn như bao lần đứng chờ trước cổng lớn. Lam Băng dừng xe lại, Thủy Nhạc cởi dây an toàn chuẩn bị nói tạm biệt với nàng, nàng cũng mở cửa xuống xe.
"Chào Giang bá!"
"Lam Băng tiểu thư, phiền con đưa Nhạc Nhạc tiểu thư về, cảm ơn!"
"Giang bá khách khí, Y gia gia có khỏe không?"
"Lão gia sức khỏe cường tráng! Tiểu thư Lam Băng đã đến đây không bằng vào ngồi một chút, mấy hôm trước lão gia vừa nhắc đến Trầm lão tiên sinh."
"Vậy con làm phiền rồi."
Thủy Nhạc đứng cạnh cửa xe, cảm thấy thế giới này có chút phức tạp, đến khi Giang bá gọi một tiếng Nhạc Nhạc tiểu thư, mới ngốc ngốc hỏi: "Mọi người quen biết?!"
Lam Băng cười không nói, Giang bá ôn hòa nói: "Ông ngoại của Lam Băng tiểu thư Trầm lão tiên sinh là bạn cũ của lão gia, trước đây Lam Băng tiểu thư từng đến Y gia làm khách nhiều lần." Nói xong phân phó người hầu đậu xe vào bãi, một già hai trẻ chậm rãi đi vào nhà lớn.
Thủy Nhạc có chút đăm chiêu trên dưới đánh giá Lam Băng vài lần, muốn nói lại thôi. Lam Băng bình tỉnh để Thủy Nhạc quan sát, ung chờ cô ấy nói ra lời kinh người.
"Lam, lúc chị đến đây, em vẫn còn là đứa bé phải không?"
Lam Băng hỗn độn trong gió: "Em chê chị già?!"
"Ha ha ~ không có không có, chị vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp..." Thủy Nhạc nói xong đi đến cạnh Giang bá, ôm cánh tay ông: "Đúng không Giang bá?"
Giang bá tràn đầy dung túng cười, nghiêm túc trả lời: "Lam Băng tiểu thư quả thật là thiên nhân chi tư, nhân trung chi phượng!"
Thủy Nhạc trốn trong lòng Giang bá nhìn Lam Băng cười to, hai mắt đều cười đến híp lại. Lam Băng bất đắc dĩ: "Giang bá cũng chọc con ~" Nói xong tựa tiếu phi tiếu nhìn Thủy Nhạc, trong mắt ý tứ uy hiếp rõ ràng. Thủy Nhạc quyết định thành thật một chút.
Đi vào nhà lớn, lão gia đã đứng ở đó chờ, Y Ân đứng ngay bên cạnh. Xem ra lão gia và Trầm lão tiên sinh giao tình không cạn, ngay cả Lam Băng cũng đặc biệt được coi trọng.
Thủy Nhạc gọi một tiếng ông nội, Lam Băng và Y Ân nhìn nhau gật đầu chào, đến trước mặt lão gia, cung kính hành lễ: "Y gia gia, Lam Băng thay ông ngoại gửi lời hỏi thăm ông."
Lão gia thực vui mừng: "Lam nha đầu lớn lên tao nhã xinh đẹp như vậy, Trầm lão thật có phúc!"
"Y gia gia quá khen ~"
"Giang bá đã chuẩn bị cơm chiều, con không bận gì thì ở lại cùng mọi người dùng cơm đi, ông cũng hỏi thăm một chút chuyện của Trầm lão gần đây."
"Vậy con cung kính không bằng tuân mệnh ~"
Thừa dịp lão gia và Lam Băng trò chuyện, Thủy Nhạc thực tự giác chạy đến bên người Y Ân kiểm điểm hành vi không nhận điện thoại tồi tệ của mình. Y Ân ngạo kiều không nói lời nào, Thủy Nhạc cúi đầu khom lưng ăn nói khép nép hết sức có thể, rốt cuộc đổi lấy một câu cảnh cáo hung tợn: "Còn có lần sau thử xem anh làm thế nào thu thập em!"
Advertisement
Trong bữa cơm, Lam Băng cùng lão gia trò chuyện thật vui, Thủy Nhạc và Y Ân liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy trên người đối phương cảm giác khi nghe các lão tiền bối trò chuyện với nhau. Một bữa cơm đi qua, Thủy Nhạc yên lặng tổng kết được ba thông tin về Lam Băng: Thứ nhất, cha mẹ Lam Băng vẫn còn ở nước ngoài làm công việc giáo dục hoặc nghiên cứu khoa học gì đó, nàng từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, sau khi làm đạo diễn mới về nước; Thứ hai, Lam Băng dường như là một người rất lợi hại, lần đầu tiên Thủy Nhạc cảm nhận được sự chênh lệch giữa 7 năm, lúc này nàng giống như trở thành một người khác, cả người đều tràn ngập học thức cùng trí tuệ; Thứ ba, Lam Băng chị ấy, thật sự là rất lợi hại!
Thủy Nhạc đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu cô và Lam Băng không phải nhờ duyên phận đóng phim mà quen biết, mà là do ông ngoại cô ấy Trầm lão tiên sinh mang theo cô ấy đến Y gia làm khách, sau đó các nàng ở phòng khách giới thiệu lẫn nhau, vậy chẳng phải cô phải gọi Lam Băng là... "Dì?!"
Thủy Nhạc bị tưởng tượng của mình làm sợ tới mức không muốn không muốn, quay đầu mặt hoảng sợ nhìn Y Ân. Y Ân mạc danh kỳ diệu, bị Thủy Nhạc nhìn đến nổi da gà, thốt ra: "Làm gì a?" Nếu anh biết trong lòng Thủy Nhạc đang nghĩ cái gì, nhất định sẽ hận không thể ngay tại chỗ thu thập cô ấy, thuận tiện sửa lại vai vế hai người là đồng bối, cùng lắm gọi là "Chị"... Đáng tiếc ánh mắt sắc như dao của lão gia đã quét tới đây, Y Ân có miệng khó trả lời.
Thủy Nhạc tự biết mình trí tượng tưởng phong phú làm phiền Y Ân, đang chuẩn bị nói gì đó bổ cứu, Giang bá đi vào gọi một tiếng "Lão gia", sau đó chuyển hướng Thủy Nhạc, thật cẩn thận mà hỏi: "Nhạc Nhạc tiểu thư, Văn Nhân Khiêm tiên sinh tới thăm, đang ở phòng khách."
Thủy Nhạc nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng hôm nay đã nói rõ ràng như vậy, Văn Nhân Khiêm cũng không giống loại người dây dưa không rõ. Y Ân trầm mặc, đứng lên hùng hổ muốn đi ra ngoài. Thủy Nhạc đưa tay giữ chặt anh, không đồng ý gọi ra tên anh, dưới đáy lòng thở dài một hơi, Y Ân gia hỏa này, vì chuyện của cô cái gì cũng không quan tâm, sau đó trong một giây liền quyết định.
Thủy Nhạc quay đầu nhìn lão gia, thỉnh cầu hỏi: "Ông nội, con có thể tự mình xử lý không?" Lão gia dùng ánh mắt cơ trí lại kiên định của mình nhìn Thủy Nhạc hồi lâu, sau đó mới nặng nề lên tiếng: "Được."
Văn Nhân Khiêm, cái tên này hôm nay Lam Băng đã nghe đến hai lần, cho dù nàng rất muốn biết tất cả về Thủy Nhạc, nhưng cũng biết lúc này mình nên chủ động rời đi, vì thế buộc mình đứng lên cùng lão gia cáo biệt: "Y gia gia đã có khách..."
Thủy Nhạc đánh gãy lời nàng: "Không quan hệ. Giang bá, phiền bá pha cho con bình trà, chúng ta cùng nhau gặp mặt vị Văn Nhân tiên sinh này một lần đi." Nói xong đi qua đỡ lấy tay lão gia, ý bảo Lam Băng và Y Ân theo sau, dẫn đầu đi ra phòng khách.
Advertisement
Giang bá ở sau cúi người cung kính đáp một tiếng: "Vâng, Nhạc Nhạc tiểu thư!"
Hiển nhiên đối với hành vi mạo muội đến Y gia của mình, Văn Nhân Khiêm cảm thấy thập phần áy náy, chân thành giải thích nói: "Hôm nay buổi sáng lúc con và Thủy Nhạc gặp mặt, thái độ của cháu ấy đã rất rõ ràng, con cũng truyền đạt với người nhà, Văn Nhân gia không có tư cách cưỡng cầu điều gì. Nhưng cho dù thế nào, Thủy Nhạc vẫn là con gái của em con Văn Nhân Tĩnh, và dù Thủy Nhạc có cần hay không, con hẳn là nên đại biểu Văn Nhân gia cảm tạ Y lão gia đã có công dưỡng dục Thủy Nhạc nhiều năm như vậy, cảm ơn ngài!"
"Văn Nhân gia quá khách khí rồi, tôi vẫn luôn xem Thủy Nhạc như cháu gái ruột của mình, nuôi dưỡng cháu gái của mình, làm sao lại để người khác mang ơn."
Lão gia ngữ khí bình thản lại tự mang uy nghiêm, hơn nữa câu nào cũng có lý, Văn Nhân Khiêm làm vãn bối chỉ có thể gật đầu đồng ý. Tâm trạng Y Ân tốt hơn phân nửa, hận không thể đoạt lấy ấm trà trong tay Giang bá tự mình rót cho Văn Nhân Khiêm một ly trà.
Văn Nhân khiêm trầm ngâm trong chốc lát, lại lần nữa mở miệng: "Cha con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhiều năm như vậy vẫn áy náy trong lòng, thật vất vả tìm được con gái của em con, lại cầu không được, canh cánh trong lòng. Có một yêu cầu quá đáng, không biết Y lão gia và Thủy Nhạc có thể thành toàn hay không?"
Thủy khoái thản nhiên nói: "Văn Nhân tiên sinh có chuyện nói thẳng."
"Em gái con chết ở tha hương." Nói đến đây, Văn Nhân Khiêm lơ đãng nhớ tới câu nói kia của Thủy Nhạc "không người nhặt xác", thiếu chút nữa liền nói không nên lời: "Cha con hy vọng lúc ông ấy còn sống có thể đem mộ phần của em ấy về Văn Nhân gia an táng, cho em ấy một nơi an nghĩ đàng hoàng."
Thủy Nhạc cầm chén trà trong tay ném lên bàn, phát ra một tiếng vang gay gắt, cô không nói lời nào, sắc mặt càng âm trầm hơn. Y Ân cũng không dám mở miệng, chỉ dùng sức ôm vai cô. Lam Băng vẫn yên lặng nhìn Thủy Nhạc, lặng lẽ nắm chặt bàn tay muốn vươn ra.
Trầm mặc hồi lâu, Thủy Nhạc mới ý thức được mọi người đang nhìn mình, cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ bả vai, nghĩ đến quyết định vừa rồi, đột nhiên lại bình tĩnh trở lại: "Thật ngại quá, chỉ là cháu có chút bất ngờ. Đây là ý của Văn Nhân lão tiên sinh?"
"Là ý của cha."
"Ông ấy muốn đem mộ phần của một mình mẹ trở về? Hay là muốn đem mộ phần của cả cha và mẹ cháu cũng nhau trở về? Dù sao, họ cũng hợp tán cùng một chỗ."
Văn Nhân Khiêm không nghĩ tới Thủy Nhạc sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
"Hơn nữa, các người cho là bên trong mộ phần của mẹ tôi còn thứ gì? Di hài của bà, hay là tro cốt?"
Văn Nhân Khiêm đã muốn ý thức được những lời tiếp theo Thủy Nhạc sẽ nói, kinh ngạc nhìn cô.
"Nói ra chỉ sợ ngài khó chấp nhận, nhưng mà cái gì cũng không có, ngay cả quần áo trang sức đều không có. Người đã chết, cái gì cũng không còn nữa, không phải sao?"
Văn Nhân Khiêm quả thật rất khó chấp nhận: "Sao có thể..."
"Khẳng định ngài cũng biết một chút chuyện năm đó rồi, việc khủng bố như vậy, không ai còn quan tâm đến chuyện hậu sự, nên cháu đã làm theo lời mẹ đem tro cốt của hai người họ rãi xuống con sông bà thích nhất. Còn ngôi mộ kia, có chỉ là một cái bia mà thôi."
Một cô bé mười hai tuổi, vừa trải qua một chuyện kinh khủng như vậy, trong một đêm mất đi cả mẹ lẫn cha, thế nhưng vẫn cố chấp giúp mẹ mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng... Người nói không chút nào để ý, người nghe lại khó có thể tiêu tan.
"Cho nên dời mộ phần cái gì, cháu thấy không cần đâu. Nếu Văn Nhân lão tiên sinh thật sự muốn làm chút gì để yên lòng, chi bằng trực tiếp đặt một bài vị ở nhà Văn Nhân là được rồi. Tuy rằng cháu cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa gì, mẹ cháu cũng chưa chắc cảm thấy đó là một vinh hạnh."
Văn Nhân Khiêm ý đồ phản bác: "Nhưng mẹ con khẳng định bà ấy cũng nhớ nhà, em ấy như thế nào lại không nhớ chứ?"
"Ban đầu quả thật là có, nhưng sau này đã không còn." Thủy Nhạc cầm lấy ly trà uống một ngụm, vẫn còn ấm, Giang bá đã âm thầm đổi cho cô, Giang bá vẫn luôn như vậy, làm việc chu đáo cẩn thận: "Buổi tối hôm đó cụ thể xảy ra chuyện gì, Văn Nhân tiên sinh nếu muốn nghe, cháu không ngại kể lại..."
"Anh ngại!" Y Ân đột nhiên đứng lên, cúi đầu nhìn Thủy Nhạc, ánh mắt cơ hồ phun ra lửa. Anh cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận đến thế này. Đây chính là nguyên nhân anh không tin Thủy Nhạc, điều anh sợ hãi không phải là Thủy Nhạc sẽ tổn thương chính mình, mà là khi người khác thương tổn em ấy, em ấy không bao giờ trốn tránh.
Chuyện xảy ra tối hôm đó, cho dù là Y Ân cũng không biết, bởi vì Thủy Nhạc chưa bao giờ nhắc đến, không kể lại, không phát tiết, chỉ yên lặng ôm lấy toàn bộ đau khổ. Y Ân sẽ không quên biết bao đêm Thủy Nhạc ngủ mà vẫn khóc nước mắt đầy mặt, đau khổ giãy dụa nhưng một tiếng cũng chưa bao giờ rên ra, sẽ không quên sự hoang vu trong mắt em ấy khi bừng tỉnh từ cơm ác mộng. Lúc đó anh nhất định sẽ ôm lấy Thủy Nhạc, nói với cô em ơi đừng khóc em ơi đừng khóc, nhưng Thủy Nhạc vẫn luôn giễu cợt anh, mà không biết rằng nước mắt của mình đã sớm khô cạn trong lòng anh.
Y Ân thật muốn mở đầu Thủy Nhạc ra xem bên trong đang chứa gì, sao em ấy có thể dùng giọng điệu thờ ơ đó kể lại chuyện tàn khốc như vậy? Thủy Nhạc mất bao nhiêu năm mới có thể quên đi quá khứ, hiện giờ lại muốn chính miệng mình nói ra lần nữa?
"Y Ân, khi một người có thể cười nhắc lại chuyện cũ, người đó mới có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Không phải anh học tâm lý sao? Tuy rằng chuyện này cũng không liên quan gì tới tâm lý... Em cũng không định cười kể lại." Thủy Nhạc chăm chú nhìn Y Ân, chậm rãi mà kiên định nói.
Lam Băng ở phía sau không nói được một lời, điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựa vào cạnh Thủy Nhạc, bả vai kề sát bả vai, như là chuẩn bị tốt tùy thời cho cô một chỗ dựa. Y Ân quay đầu nhìn về phía lão gia, lão gia chỉ khẽ gật đầu, Y Ân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, dường như buông tay ngồi xuống.
Thủy Nhạc thả lỏng thân thể tựa vào Lam Băng, chậm rãi mở miệng: "Kỳ thật hôm đó họ cũng không cãi nhau, cháu nhớ rõ, hiếm khi yên ổn. Cha trở về cũng rất sớm, chỉ là ông ấy vừa vào cửa, sắc mặt của mẹ liền thay đổi, nhưng mà lúc đó bà ấy không nói gì cả." Thủy Nhạc nắm chặt bàn tay, khắc chế đến mức cả người run rẩy. Lúc đó Thủy Nhạc còn nhỏ tỉnh tỉnh mê mê nhưng vẫn cảm giác được mẹ mình khác thường đáng sợ, còn cha ông ấy vẫn thờ ơ như bao ngày.
"Sau đó cả nhà còn cùng nhau ăn bữa tối, ba người. Sau đó cha ngồi ở sô pha xem TV, mẹ bưng trái cây ngồi bên cạnh ông ấy gọt. Gọt một hồi, bà chậm rãi ngừng lại, chăm chú nhìn con dao hoa quả trong tay, dần dần đỏ mắt." Cả buổi tối hôm đó Thủy Nhạc đều cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ mình, trong nháy mắt đó cô cảm giác mình đã có linh cảm, nhưng cũng không kịp thay đổi gì nữa.
"Sau đó con dao trong tay bà liền đâm vào tim cha, ông ấy không hề đề phòng, khó có thể tin nhìn bà, mẹ khóc, sau đó... lại đâm rất nhiều lần." Lam Băng choàng tay ôm chặt eo Thủy Nhạc, ánh mắt hồng đến phát đau, rất muốn ngăn cô nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt yên ổn của cô ấy, lại không nói được lời nào.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Văn Nhân Khiêm không thể nghe tiếp nữa, thanh âm mệt mỏi bất kham.
Nhưng Thủy Nhạc vẫn không dừng lại: "Rất lâu sau, bà xoay lại nhìn cháu, cả người đều là máu, lúc đó cháu không thể nhúc nhích. Bà nói, xin lỗi bảo bối, con nhắm mắt lại, lập tức sẽ xong, không đau, mẹ nhất định sẽ ở cùng con." Không biết vì cái gì, mỗi một chữ mẹ cô nói ngày hôm đó, ngay cả giọng điệu cùng vẻ mặt, cô đều nhớ rất rõ ràng.
"Nhưng cháu không nhắm mắt lại, một lát sau, bà nói, con không muốn đi cùng mẹ sao, con muốn một mình ở lại, một mình lớn lên sao? Cháu không trả lời bà ấy. Sau đó bà ôm lấy... di thể của cha, nói, cũng tốt, con có thể giúp mẹ làm một chuyện không? Đem tro cốt của mẹ và cha con, rãi xuống con sông mẹ thường mang con đến, không cần giữ lại bất cứ thứ gì, con có thể làm được không? Có lẽ là cháu gật đầu một cái, cháu không nhớ rõ, nhưng sau đó bà ấy liền nở nụ cười." Cho tới bây giờ, Thủy Nhạc vẫn có thể miêu tả rõ ràng độ cong của nụ cười kia.
Trong nháy mắt khi mẹ nàng đâm thủng thân thể của mình, Thủy Nhạc liền ngất đi. "Câu cuối cùng mẹ nói là," Thủy Nhạc cúi đầu, nhìn bàn tay Lam Băng bên eo đang ôm chặt lấy mình. "Tôi chưa bao giờ yêu thương thế giới này, nó với tôi cũng vậy." Sau đó cô cảm thấy cả người mình bị Lam Băng ôm chặt vào trong lòng.
Văn Nhân Khiêm khóc không thành tiếng. Thủy Nhạc im lặng nhìn ông ấy, cảm thấy, bi thương lắng đọng ở nơi nào đó trong lòng bấy lâu nay, theo giọt nước mắt của Văn Nhân Khiêm, xẹt qua năm tháng dài đằng đẳng, chậm rãi bốc hơi vào không khí.
Advertisement
- In Serial221 Chapters
Consuming Earths, Devouring Skies
In the myriad realms, legends rise and fall in the countless eras. Yan Zaizen, a frail youth with an unfortunate history, meets one of these legends. Will this change his common destiny to something greater? The story of a boy that just wants a peacefully lavish life with money, amazing food, and a beautiful woman to love. The story of the heavens that laughs at this.
8 63 - In Serial66 Chapters
L.I.F.E. Begins (Book 1 - Complete)
Humanity tried to fix the planet, but in their ignorance, forced humanity as a whole to retreat underground instead. In the future, and stuck with a life as boring as it could possibly be; Jack retreats to the virtual world his great-great grandfather had designed. L.I.F.E., or the Latent Integrated Fantasy Experience, was the best thing to hit the market... 200 years ago. Jack was determined to find that one game that would be the diamond in the rough; the one that every gamer searched for. A game you could actually live for. What he found was a game he would die for. Please Note: Chapters will be added weekly (Saturdays).
8 278 - In Serial9 Chapters
Summoned Villains.
When you and your friends are summoned to another world, it wasn’t to kill the Demon Lord. You were summoned to kill the Heroes who were summoned to kill the Demon Lord. Forced to learn foul, evil magics by an evil cult, will our…. Villains? Will our villains rise to the challenge?
8 130 - In Serial99 Chapters
Lost Dreams Book Club
This is a book club that aims for your entire book to be read and commented on. We are always looking for dedicated members who want to improve their writing and reviewing skills. In need of useful feedback throughout your entire story, from beginning to end? Come on in to find out if this is the book club for you.
8 161 - In Serial33 Chapters
Natalie
Born as the youngest into a family of above average intelligence, everything about her mediocre. A puzzle to her parents, her three older siblings all brilliant with high gradings, and then there is Natalie, still loved, but an embarrassment. Natalie aware of her parents and siblings feelings, brushes everything aside in her excitement at finely being old enough to join the virtual reality worlds. Where she hopes to fine something that will set her apart from the average label she now wears. this is my first time writing I hope you enjoy the story and please let me know in the comments your reviews.
8 204 - In Serial40 Chapters
Armor
Isabella, future queen of Gardia, unlike any lady of her time, is no damsel, but a fierce warrior. Though respected by men and shunned by women she fleetingly wonders what it would be like to fall in love.The Head Knight of Jaria, enemy nation of Gardia, Aiden has resented women for most of his life and relishes in the fact that his job keeps him out of their conniving clutches.What happens when war threatens and stoic Aiden meets the formidable Isabella? Sparks fly in more ways than one.Cover by DemeterLucy
8 204

