《[BHTT/Edit/Hoàn] Sở vị ái tình Đạo diễn cùng Ca sĩ》Chương 12
Advertisement
Ngày "Họa sĩ" khởi quay, trùng hợp là sinh nhật của đạo diễn, mời toàn bộ nhân viên đoàn phim đi ăn uống vui chơi. Suy xét đến việc ăn uống vui chơi cũng hao tốn thời gian và tinh lực, vì thế hôm đó chỉ quay một cảnh.
"Họa sĩ" gồm những cảnh cổ trang cung đình cần phải quay ở một phim trường điện ảnh lân cận, vì thế tất cả nhân viên đoàn phim cùng vào ở một khách sạn gần phim trường, vài tháng tiếp theo thậm chí càng lâu hơn sẽ sớm chiều ở chung. Thủy Nhạc và Y Ân vì còn công tác nên không xuất phát cùng đoàn phim, lúc đến khách sạn mới phát hiện mọi người đã quay xong đang muốn đi ăn mừng, có điểm mạc danh kỳ diệu.
"Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Cuối cùng chị cũng đến rồi!" Diệp Hiểu Đồng đẩy đám người ra chạy đến bên cạnh Thủy Nhạc liền muốn cầm lấy vali hành lý bên chân cô, bị Y Ân ngăn lại: "Tiểu bằng hữu, những việc nặng nhọc này giao cho thúc thúc là được ~"
Người bên cạnh cười vang, phó đạo diễn trêu chọc nói: "Diệp tử lợi dụng tư quyền đem phòng của Thủy Nhạc an bài cách vách phòng cô ấy, sợ Y Ân anh phản đối, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường rồi!"
Diệp Hiểu Đồng một chút cũng không biết ngại ngùng, hợp lý hợp tình phản bác: "Em là vì chiếu cố Nhạc Nhạc nhà chúng ta thuận tiện đề phòng mấy gia hỏa như hổ rình mồi các anh! Đúng hay không Nhạc Nhạc? Em tuyệt đối đi theo làm tùy tùng* tùy thời triệu kiến, cẩn thận chu đáo không gì không làm..."
(*) Nguyên văn: 鞍前馬后 (an tiền mã hậu) là một thành ngữ dùng để chỉ
- Người hầu đi theo người chủ nhân
- Quan tướng tùy tùng khi xuất chinh thường hay đi theo các vị nguyên soái
Thủy Nhạc đỡ trán, mọi người chế giễu, Diệp Hiểu Đồng hồn nhiên bất giác, tiếp tục tìm đường chết: "Nhạc Nhạc chị còn yêu cầu đặc thù gì không, em tuyệt đối có thể thỏa mãn từng cái!"
"Chỉ có một."
"Cái gì cái gì?"
"Để chị yên lặng một mình..."
"..."
"Ha ha ~ Thủy Nhạc mọi ngươi ở đây đợi đạo diễn đi, chúng tôi đi trước gọi món, mọi người tới liền có thể ăn cơm!" Phó đạo diễn sang sảng cười, an bài xong hành trình, một đám người náo nhiệt rời đi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thủy Nhạc và Y Ân càng bỡ ngỡ, cảm giác đang xảy ra chuyện gì, hình như là rất ghê gớm....
"Hôm nay sinh nhật của chị em!"
Vừa nghe được đáp án này, phản ứng đầu tiên của Thủy Nhạc là: Đúng nha, cô ấy cũng có sinh nhật. Sau đó một vấn đề vẫn bị xem nhẹ bỗng nhiên lóe lên trong đầu cô, chính là tuổi của Lam Băng. Từ lần đầu tiên gặp mặt mơ mơ hồ hồ sau đó tiếp xúc càng nhiều vấn đề này lại trở nên rõ ràng.
Advertisement
Vì thế Thủy Nhạc khoác tay qua cổ Diệp Hiểu Đồng, hạ giọng hỏi: "Diệp tử, năm nay chị em sinh nhật bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi."
"Ba mươi?!" Lần này Thủy Nhạc thật là bị dọa đến. Lam Băng ba mươi tuổi?! Lập tức không khống chế được âm lượng, thế nên vừa ra khỏi thang máy Lam Băng liền nghe được tiếng kinh hô như vậy, sau đó lại thấy hai cái đầu ghé vào nhau, trong đó còn có một cái vẻ mặt khó tin.
"Ba mươi tuổi thì sao?" Lam Băng đi qua, cảm thấy hứng thú hỏi. Thủy Nhạc chậm rì rì quay đầu lại, vẫn chưa khôi phục từ khiếp sợ, sững sờ nhìn nàng. Có một câu nói "Sợ ngây người", từ góc nhìn của một đạo diễn chuyên nghiệp, Lam Băng cảm thấy có thể nói Thủy Nhạc đã diễn tả hoàn mỹ nội hàm của nó. Vì thế quay đầu nói với Y Ân:"Để Diệp tử mang mọi người đến phòng nghỉ ngơi trước đi, em còn chút việc, chút nữa sẽ cùng mọi người đến chỗ ăn cơm?"
Y Ân cười nói: "Chút thời gian đó hẳn là đủ cho gia hỏa này chấp nhận sự thật ~"
Kết quả khi Lam Băng lần nữa xuất hiện, một đám người trong đoàn làm phim đã cơm nước no nê chuyển sang một câu lạc bộ khác chiến đấu tiếp. Trước lúc nghi thức cắt bánh ngọt bắt đầu, Lam Băng rốt cuộc thừa dịp mọi người đang chăm chú thảo luận xem nên cắm ba cây nến hay là ba mươi cây nến, quay sang hỏi Thủy Nhạc: "Ba mươi tuổi rất già sao?" Giọng điệu hơi ủy khuất, ánh mắt miễn bàn có bao nhiêu vô tội.
Nháy mắt Thủy Nhạc liền bị đả bại, cơ hồ là theo bản năng trả lời: "Như thế nào có thể? Chị mới không có già đâu ~"
Lam Băng cười nhẹ: "Vậy là rất trẻ?" Lúc này mọi người đã quyết định cắm ba mươi cây nến, vì thế ồn ào nhốn nháo cắm nến.
"Ách, cũng không có gì, em chỉ là... không nghĩ tới..." Thủy Nhạc ngượng ngùng, hình như lúc trước phản ứng có hơi quá?
"A ~" Lam Băng cũng không làm khó Thủy Nhạc, quay sang nhìn một cái bánh ngọt đang yên đang lành dưới sự cố gắng của bọn gia hỏa kia đã biến thành con nhím, sau đó thắp nến, nhìn những ngọn nến yếu ớt được thắp lên, nhất thời trong lòng khó tránh khỏi có chút ngỡ ngàng.
Thủy Nhạc nhìn Lam Băng nhắm mắt lại chân chân thành thành ước nguyện, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một câu hát: "Phụ nữ ba mươi, còn đơn thuần hơn cả lúc đôi mươi."
Bởi vì hôm sau còn phải quay phim, trước mười hai giờ mọi người chơi đùa còn chưa tận hứng đã không tình nguyện bị đạo diễn đuổi về khách sạn. Lam Băng là nhân vật chính của đêm nay, không tránh khỏi uống ít rượu, cho dù không say, nhưng vẫn lấy cớ muốn giải rượu hỏi Thủy Nhạc có muốn tản bộ trở về không. Thủy Nhạc đương nhiên nghĩa bất dung từ.
Advertisement
Tối hôm nay ánh trăng thường thường, vừa không có độ cong mềm mại như đầu tháng, cũng không rải đầy ngân quang như lúc trăng tròn, chỉ như một viên tròn bị tiện tay cắt làm hai, ngượng ngùng treo lên bầu trời không sao. Nhưng đêm nay vẫn rất đẹp.
Đây là lần thứ hai, Thủy Nhạc và Lam Băng cùng đi dạo trong đêm, thời gian, địa điểm, cảnh vật xung quanh hết thảy đều thay đổi, nhưng vẫn như trước chính là ánh sáng nhu hòa bên sườn mặt Lam Băng.
Lúc này không ai nói chuyện với ai, hai người im lặng đi qua một đoạn đường, Thủy Nhạc lắng nghe tiếng bước chân đan vào nhau của hai người, đột nhiên nhảy một bước lên trên, sau đó bóng đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân một người nhẹ nhàng vọng lại. Đắc ý cười cười, Thủy Nhạc trộm quay đầu liếc nhìn Lam Băng, kết quả lại phát hiện nàng đang nhìn mình bỡn cợt, liền nhịn không được cười ra tiếng.
"Lam, sinh nhật vui vẻ."
"Ân."
"Em không chuẩn bị quà cho chị, hát một bài cho chị nghe được không?"
"Được."
"Vừa rồi lúc chị thổi nến cầu nguyện em đã muốn hát cho chị nghe..."
Lam Băng không đáp lại, chăm chú nhìn Thủy Nhạc, nhìn gương mặt nghiêm túc ngay phía trước, nghe cô ấy nhẹ nhàng nói một câu "Bài hát này tên là 'Nữ nhân 30'", trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
"Nàng là người đã ba mươi, đến nay vẫn chưa kết hôn, nữ nhân; gương mặt khi cười của nàng đã có vài đường gợn sóng, cuối mắt.
Nàng là người đã ba mươi, dáng người vẫn không chút thay đổi, nữ nhân; nữ nhân như vậy có hay chăng còn lưu lại một chút của năm đó, thanh thuần.
Đã ba mươi rồi, nhiệt huyết tình cảm mãnh liệt đã bị năm tháng mài mòn, có hay chăng cuộc sống một người so với hai người còn vui vẻ hơn.
Tôi thích, nữ nhân ba mươi đặc biệt ôn nhu.
Tôi nghe được âm thanh chiếc dép lê cô độc cùng tiếng cười của nàng.
Tôi biết nàng không muốn tùy tiện tìm một người dựa vào.
Đôi khi đông qua hạ vẫn chưa đến ai sẽ mang đến mùa xuân và tình yêu cho nàng, mặt trời lặng là tuyệt mỹ nhất thời gian cũng đi đâu mất rồi.
Nữ nhân ba mươi tuổi, nữ nhân như hoa như ngọc.
Nữ nhân ba mươi tuổi, càng hiểu rõ nhân tình ấm lạnh.
Nữ nhân ba mươi tuổi, rực rỡ đến động lòng người.
Nữ nhân ba mươi tuổi, còn đơn thuần hơn cả lúc đôi mươi."
Có lẽ là vì đêm dài nhân tĩnh, Thủy Nhạc hạ âm điệu xuống rất thấp, không có âm nhạc, không có nhạc đệm, cứ như vậy một mình ngâm xướng, như là hát cho Lam Băng nghe, cũng như là hát cho chính mình, cũng có lẽ là hát cho bóng đêm mỹ hảo này nghe.
Bài hát kết thúc, vài giây sau, cảm thấy Lam Băng bất động, Thủy Nhạc hồi đầu nhìn nàng, Lam Băng chính đang im lặng nhìn mình. Không biết có phải là vì bóng đêm quá mức dày nặng, Thủy Nhạc cảm thấy ánh mắt Lam Băng thâm thúy kinh người, chất chứa thứ tình cảm nào đó bản thân xem không hiểu, sinh động rõ ràng.
Thủy Nhạc bỗng nhiên trở nên sợ hãi, xuất phát từ bản năng hoặc là phản xạ có điều kiện, trong lòng thất kinh, nhưng ánh mắt như thế nào cũng vô pháp dời ra. Khi đối mặt với những thứ không biết, con người thường hiếu kỳ, thường sẽ đẩy bản thân vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, dù rằng biết rõ bỏ qua có thể chính là báu vật thế gian, Thủy Nhạc vẫn chọn con đường bỏ trốn. Cũng tại lúc này Lam Băng nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, không chút gợn sóng, làm sao còn chứa ẩn ý khó hiểu như vừa rồi?
Trong nháy mắt đó Thủy Nhạc cũng quyết tuyệt dứt ra khỏi giằn co trong lòng, tĩnh tâm hồi thần, trong đầu trống rỗng. Tựa như vô tình trong lúc ngủ gật trải qua một một giấc mơ huyền ảo, tỉnh lại đã không còn chút dấu vết.
Lam Băng mỉm cười, tiến lên vài bước nhẹ nhàng vòng tay qua eo Thủy Nhạc, gác cằm lên vai cô, nhìn về con đường tối tăm trước mặt, dịu dàng nói: "Cảm ơn ~ thật là dễ nghe, có thể ghi âm lại cho chị không?"
"Chị thích vậy sao?"
"Ừm."
"Lần sau em sẽ tìm người sáng tác nhạc..."
"Hát live, giống như vừa rồi, có thể chứ?"
"Nga, ok."
============
Chú:
Lời bài hát tự cải biên từ "Nữ nhân ba mươi"
Lời bài hát và soạn nhạc: Triệu Lôi
Biểu diễn: Đàm Duy Duy
(Nguyên xướng: Triệu Lôi)
Advertisement
- In Serial33 Chapters
Demonic Intervention
The Burrows.A place where life is cheap, and safety an illusion. Located in a natural prison, the great slum of Cedia is home to many a cut-throat. One of them a certain street rat, who shouldn't have signed a certain Contract..."What you thinking about, Boss?""Nothing, Gob. Just contemplating about past regrets.""Dick still burning from last night’s whore, eh Boss?"He definitely shouldn’t have signed that Contract. Release Schedule (Edited on 10/10/2017): Currently on hold. Feedback comments badly needed. Reviews much appreciated.
8 227 - In Serial8 Chapters
Vampire Life: Sara
This is a short story based on the character from my main book that is still in progress. The question that caused me to write this and other one to come was simple.... if you can't die, live forever, and interact with the human world, what do you do when something happens that you can't anticipate. In this book, Charles gets hit by a car.
8 129 - In Serial40 Chapters
Universe Tales: Virtual Log of the Fallen One
Universe Tales. The new VRMMORPG that supported the Full Dive system with the game's settings boasting a 99% likeness to reality. Enter Maria Heltania, a smart and bright high school girl who's unfortunately directionally and technologically challenged. Being forced by her best friend to play the new VRMMO Universe Tales, she decides to be an Angel. Only to be met with misfortune right from the start because of her unique habits, what more lucky or unlucky events could possibly fall upon this young girl?
8 141 - In Serial9 Chapters
Forever Online - Wanderer
Wanderer The journey of one young man to greatness. Will he succeed? Will he die almost instantly? Probably the former because of the special trait is known as 'Plot Armor' achievable only with the level 1000 legendary title 'MC'. “This world may be infinite but I will not stop until I see every inch” Currently on Hiatus so I can focus on my Fiction for the NaNoWriMo competition, linked here https://www.royalroad.com/fiction/21354/an-ent-like-existence
8 298 - In Serial40 Chapters
Black Boar Band
Devin Tenfingers just wanted to make enough money to live comfortably. That isn't so much to ask, is it? In a new land, across the sea from the Old World, the town of Mossglenn Depot is the only civilization in an untamed wilderness. Funded by private enterprise, Guilds and Contracts are the way of law. Devin created the Black Boar Band, his very own guild, to get moderately rich and make enough of a name for himself that people might pause on the streets when they see him. Unfortunately, many others had the exact same idea. During a disastrous Contract, Devin and his ragtag band of people find themselves embroiled in a conspiracy involving his hated rival, Bronn of Bronn's Buyable Blades. As they dig deeper into this conspiracy, they soon discover there is more to this land than anyone previously thought, or imagined. And perhaps they are not the first to inhabit it. [participant in the Royal Road Writathon challenge]
8 103 - In Serial12 Chapters
The Scars Inside Me | Poetry
In life, there are triumphs together with pain and sufferings. I've acknowledged that fact because of the scars, you've left, inside me. They are the proof of my existence and persistence after years of struggling, just to to be the person, I am, today.~liaHIGHEST RANKING:#45 in Poetry [20180624]#34 in Poetry [20191010]#21 in Poetry [20220606]#1 in Poetry [20220710]
8 194

