《[BHTT/Edit/Hoàn] Sở vị ái tình Đạo diễn cùng Ca sĩ》Chương 9
Advertisement
Sau lễ Giáng Sinh chính là tết Tây, vừa qua tết Tây không lâu, đảo mắt lại đến tết Nguyên Đán. Trong ngày lễ mà hầu như tất cả ngôi sao đều vội vàng đi lưu diễn, Thủy Nhạc cơ hồ là "không có gì để làm". Mỗi năm trước tết Nguyên Đán một tuần, Thủy Nhạc đều rơi vào tình trạng bốc hơi khỏi nhân gian, thông lệ này từ khi Thủy Nhạc đến công ty đã có. Rất khó tưởng tượng một công ty giải trí lớn lại dung túng hành vi vô lý của nghệ sĩ mình như thế. Cũng không phải Thủy Nhạc có quan hệ thế nào với lãnh đạo công ty, mà chỉ là do cô có một người đại diện vạn năng.
A quốc bốn mùa cũng không rõ rệt, nhất là thành phố ở phía nam này, dù đang vào đông, cây cối vẫn tươi tốt um tùm. Thủy Nhạc một mình đi bộ trên đường cây xanh mát. Vài vệt nắng lơ đãng rơi trên đầu vai, không khỏi khiến cô rùng mình một cái.
Nơi này, với cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đến thế. Mười ba tuổi Thủy Nhạc rời đi, mười tám tuổi cô lại trở về, chỉ có ông lão già giữ mộ biết cô vì ai mà đến. Mà hôm nay, ở thành phố này người duy nhất biết cô, đã từ lâu trong lúc cô không biết, chôn vào lòng đất chỉ còn hư thối. Không có Địa ngục hay Thiên đàn. Thủy Nhạc vẫn luôn biết.
Cho nên khi đứng trước ngôi mộ hợp tán kia, cô không có ý định nói gì đó với họ, cũng không thể nói gì hơn.
So với những ngôi mộ xung quanh, ngôi mộ một năm chỉ có người đến viếng một lần này có chút hoang sơ. Thủy Nhạc đặt bó hoa xuống, ngồi xổm xuống nhổ cỏ dại xung quanh, cẩn thận chà lau bụi đất trên đầu cây thập tự giá màu trắng. Đầu ngón tay mơn trớn trên hai cái tên từng quen thuộc, không buồn không vui.
Sau đó cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm bó hoa lớn màu lam xuất thần. Bọn họ nói đây là hoa Cát Cánh, đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng không thay đổi. Thủy Nhạc bật cười, a, tình yêu vĩnh hằng không thay đổi. Bất quá không quan trọng, cô chỉ cảm thấy đóa hoa màu lam này rất dễ nhìn, chỉ thế mà thôi.
Có khi, Thủy Nhạc cứ ngồi như vậy, hoặc ngẩn người xuất thần, hoặc bị bắt hồi ức một số chuyện không quá rõ ràng, mãi đến khi trời chiều ngã về tây. Có khi, chút chuyện cũ rõ ràng hiện lên trước mắt, hồi ức không chịu nổi gánh nặng, Thủy Nhạc liền đứng lên, không mục đích đi dạo xung quanh, ngắm nhìn những lời cầu nguyện thành khẩn khắc trên mộ bia. Còn có những tấm di ảnh mang theo tươi cười quá mức sáng lạn, hẳn là lúc cười như thế, ai cũng không nghĩ rằng đây sẽ là ấn tượng cuối cùng họ lưu lại cho thế giới này.
Vì thế có một lần đột nhiên Thủy Nhạc nghĩ, có phải mình cũng nên chuẩn bị trước một tấm ảnh không? Sau đó khi về nước cô nói lại với Y Ân, Y Ân sợ hãi, nghiêm khắc chưa từng có: "Thủy Nhạc Nhạc! Em phát điên cái gì?!" Anh nói. Anh vốn không nên nổi giận như vậy, anh là thật sự sợ hãi. Sau này Thủy Nhạc phải mất rất nhiều công sức mới có thể làm cho anh tin, đây chỉ là một lời nói đùa.
Advertisement
Đôi khi Thủy Nhạc cũng sẽ nghĩ, nếu không có Y Ân, nếu mười ba tuổi năm ấy không trùng hợp gặp được vị kia, bản thân hiện tại sẽ là bộ dáng gì? May mắn, không có nếu như.
Sắc trời bắt đầu tối lại. Mùa đông ban ngày luôn ngắn như vậy. Thủy Nhạc liếc nhìn hai ngôi mộ chỉ có tên kia lần cuối, chậm rãi đi xuống chân núi. Trước đây nơi này rất nhỏ, hiện giờ liếc mắt một cái nhìn không thấy giới hạn, mỗi ngày đều có người đang chết đi...
Theo lối đi VIP từ sân bay ra, ngồi vào xe Y Ân, một đường không nói chuyện. Về nhà, Thủy Nhạc liền ngã vào sô pha nhà anh, xả cổ họng kêu lên: "Em muốn ăn cơm, ăn một tô lớn! Ăn sườn xào chua ngọt! Ăn cá sốt cà! Ăn miếng xào thịt! Ăn... cơm!" Y Ân làm bộ không nghe thấy đoạn tạp âm kia, cung kính nói: "Tuân lệnh, bệ hạ." Sau đó đem cơm đã chuẩn bị bỏ vào lò vi sóng hâm lại.
Loại tiết mục này hằng năm đều phải trình diễn một lần, Y Ân đã sớm từ thói quen biến thành phản xạ có điều kiện. Thủy Nhạc thích nhất mấy món đó, nhiều năm như vậy chưa từng đổi qua.
"Lam Băng gọi cho em vài lần, anh đã nói em không ở trong nước."
"Nga, nói chuyện đóng phim à?"
"Đương nhiên không phải, chuyện đóng phim làm gì phải tìm em, ngoại trừ chuyện 'đi diễn' em nói xem em còn có thể làm gì?"
"... Oa, thật nhiều thịt! Xem em ăn hết toàn bộ luôn!"
Ngày hôm sau Thủy Nhạc gọi điện thoại cho Lam Băng: "Lam, ngượng ngùng, mấy hôm trước em không mang di động."
"Không có việc gì, hôm nay vừa về?"
"Không phải, đêm qua, rất muộn cho nên không gọi cho chị, chị có chuyện tìm em hay là...?"
"Nga, không có việc gì, tết Nguyên Đán muốn nói chúc mừng với em thôi. Hiện tại nói cũng giống nhau, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
"Đang làm việc?"
"Không có, đang nhàn hạ, trộm lười cả ngày ~ "
"Tâm tình thật tốt, vậy chị cũng trộm một ngày, quán cafe lần trước, có muốn đến ngồi một chút không? Đi nghe tiếng chuông gió?"
"Ha ha, em rất nhớ tiếng chuông gió của họ! Hiện giờ sao? Em ở nhà."
"Ok, chị sẽ đến đón em." Lam Băng gác điện thoại, dặn dò Diệp Hiểu Đồng vài việc, cầm lấy túi và áo khoác liền rời nhà, tự động phớt lờ giọng điệu bát quái của Diệp Hiểu Đồng sau lưng. Đùa gì chứ, nếu để Diệp Hiểu Đồng biết nàng sẽ gặp Thủy Nhạc, phỏng chừng trốn ở phía sau thùng xe cô ấy cũng nhất định phải theo.
Thời điểm Lam Băng chạy xe đến dưới lầu, Thủy Nhạc đã đứng đợi ở đó. Mũ và bao tay cũng không đeo, chỉ đem cổ áo khoác dựng thẳng lên, khóa kéo cũng chỉ kéo đến dưới cằm.
Lam Băng nhanh chóng mở cửa xe cho cô vào, sờ sờ vành tai tinh tế của cô, có vẻ trách cứ nói: "Sao lại không mang mũ theo? Còn có bao tay đâu?" Thủy Nhạc được không khí ấm áp trong xe sưởi ấm rất thoải mái, thở dài một hơi: "Rất phiền a, dù sao không phải đều ở bên trong hết sao?" Nói xong kéo khóa áo khoác, bên trong ngay cả khăn quàng cổ cũng không mang. Lam Băng có xúc động muốn đánh người, nghĩ đến một chuyện khác mới bỏ qua...
Advertisement
Thủy Nhạc hồn nhiên không biết mình vừa tránh thoát một kiếp: "Hiện giờ quán cafe có mở cửa không? Chủ quán có thể đã về nhà ăn tết rồi chứ?"
"Mở cửa, chị đã gọi điện xác nhận."
"Đúng nga."
"Cái gì đúng nga?"
"Việc này khẳng định chị đã sớm nghĩ tới, sau đó an bài thỏa đáng, em chỉ cần đi theo chị là được rồi, căn bản không cần quan tâm." Thủy Nhạc nói như chuyện hiển nhiên.
Lam Băng thực vừa lòng với sự giác ngộ của Thủy Nhạc, giơ tay vuốt tóc cô: "Thật ngoan ~ "
Đỗ xe gần quán cafe, Thủy Nhạc cởi dây an toàn nghĩ muốn xuống xe, bị Lam Băng giữ lại, sau đó nhìn Lam Băng không biết từ nơi nào biến ra một hộp quà đưa tới trước mặt mình: "Quà mừng năm mới, đúng lúc có thể dùng rồi."
Thủy Nhạc không biết vì sao đột nhiên mặt mình lại nóng lên, trong lúc ổn định tâm tình nghĩ đến may mắn nơi này là bãi đỗ xe dưới đất. Cẩn thận mở ra, bên trong lẳng lặng nằm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, điểm xuyết vài họa tiết rực rỡ sáng màu, Thủy Nhạc vừa xem đã thích, vì thế đưa tay sờ sờ ụ khăn thoạt nhìn rất mềm mại lại ấm áp kia, quay sang cười ngọt ngào với Lam Băng: "Cảm ơn ~" Trong mắt chứa đầy tinh quang.
Nháy mắt đó Lam Băng cảm nhân được rung động nào đó đang dần rõ ràng trong lòng, đầu ngón tay tê dại, vội vàng nắm chặt, cầm lấy chiếc hộp trong tay Thủy Nhạc, lấy khăn quàng cổ ra giúp cô mang vào.
Thật ra món quà này Lam Băng đã chuẩn bị từ lúc vừa vào đông. Lúc ấy vô tình nhìn thấy, liền cảm thấy thích hợp với người trước mặt, nhưng vẫn không tìm được cơ hội tặng đi, bây giờ vừa vặn trùng hợp, quả thực thuận lý thành chương.
Thủy Nhạc chỉ cảm thấy miệng mũi và cả lỗ tai mình đều bị bao bọc trong khăn quàng cổ ấm áp, tuy rằng rất tín nhiệm thẩm mỹ của Lam Băng, nhưng vẫn nhịn không được kháng nghị: "Chị bao em kín mít thế này là cảm thấy đi chung với em rất xấu mặt phải không?"
"Em cũng biết sao?" Lam Băng kinh ngạc, lập tức trấn an nói: "Bên ngoài rất lạnh, còn phải đi một đoạn đường nữa, đến nơi rồi cởi ra."
Lúc đến cửa tiệm cafe, Thủy Nhạc giành trước một bước mở cửa ra, kéo theo một tràng tiếng chuông gió trong veo, sau đó ý bảo Lam Băng đừng nhúc nhích, chính mình đi vào. Lam Băng đứng tại chỗ nhìn cánh cửa gỗ khép lại sau lưng Thủy Nhạc, liền hiểu cô ấy muốn làm gì, đành phải tự mình mở cửa ra, lại kéo theo một tràng tiếng chuông gió trong veo, quả nhiên nhìn thấy Thủy Nhạc đang chờ phía sau cửa, khăn quàng cổ đã kéo xuống, đang cười tít mắt mặt đầy thỏa mãn nhìn mình.
Lần này Lam Băng lại không kiêng dè giơ tay xoa loạn đầu tóc dài của cô, cầm tay cô kéo đến một góc ít người ngồi xuống. Thủy Nhạc nhìn quanh bốn phía, phát hiện các nàng là hai vị khách duy nhất trong quán mới hậu trị hậu giác nghĩ đến hẳn không phải là do trong giờ làm việc.
"Một người bạn của chị mở, trong khoảng thời gian này, hầu như không có khách." Lam Băng nhìn ra nghi vấn của Thủy Nhạc, mở miệng giải thích. Quả là thế.
Cho dù bị Y Ân cười nhạo trừ 'đi diễn' ra cái gì cũng không biết, Thủy Nhạc vẫn quyết đinh quan tâm một chút tiến triển của bộ phim. Lạii nói, dù thế nào cô cũng là diễn viên chính không phải sao? Kết quả Lam Băng đột nhiên nhắc đến chuyện bức chân dung vẽ cho Duyên Thủy Vân, cuối cùng còn cười ẩn ý hỏi Thủy Nhạc: "Em tính toán bao giờ mới vẽ cho chị một bức đây? Chân dung thì không cần, tùy tiện vẽ cái gì cũng được, yêu cầu của chị không cao ~"
Thủy Nhạc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù nói ra chuyện này có vẻ không chuyên nghiệp, nhưng Thủy Nhạc rất khó tưởng tượng ra cảnh bản thân sẽ nhìn chằm chằm vào mặt Lam Băng một giờ thậm chí càng lâu hơn. Hơn nữa, tặng tranh cho Lam Băng không phải cô không nghĩ tới, chỉ là vẫn không dám chắc Lam Băng có thích món quà như thế không, dù sao, cũng không phải tranh của danh tác gì.
"Nhưng mà đối với quà tặng em yêu cầu rất cao, chị không ngại chờ một đoạn thời gian đi?"
Lam Băng ung dung trả lời: "Đương nhiên không ngại, chị có thể chờ rất lâu, rất lâu..."
Hai người im lặng thưởng thức cafe, chuông gió trên cửa lại vang lên. Thủy Nhạc vốn thực vui vẻ ngẩng đầu nhìn qua, nhưng vừa nhìn thấy người nào đó cô lại không còn tâm trạng thưởng thức gì nữa. Lam Băng hiếu kỳ là cái gì đột nhiên làm Thủy Nhạc mất hứng như vậy, quay đầu vừa thấy, hai người vừa vào cửa, trùng hợp nàng đều biết, Y Khả Nhi và người đại diện của cô ấy, Tô Nhu.
"Đạo diễn Lam Băng! Chị cũng đến uống cafe sao?" Y Khả Nhi đứng trước cửa quán, trên mặt treo nụ cười thương hiệu ngọt ngào. Tô Nhu mở cửa cho cô ta, sau tiếng chuông gió đing đang, cô ta nhấc chân vào, tỏ vẻ ngại ngùng mất tự nhiên. Nhưng mà, người xem chỉ có một, hơn nữa người này dĩ nhiên là - Thủy Nhạc?! Nụ cười trên mặt Y Khả Nhi nháy mắt đong cứng lại, lập tức dùng vẻ mặt kiêu căng ánh mắt bất thiện đi qua. Trùng hợp lúc này Lam Băng quay đầu sang, vì thế, vẻ mặt hung ác lập tức biến thành ngạc nhiên vô cùng, cũng thốt ra một câu dạo đầu không ai nguyện ý nói tiếp.
Câu này miễn cưỡng cũng xem như câu chào hỏi, nhưng trong quán cafe im lặng có vẻ vừa đột ngột lại chói tai. Rõ ràng Lam Băng không có ý tiếp lời, chỉ khách khí gật nhẹ đầu. Thủy Nhạc thờ ơ lạnh nhạt. Tô Nhu vội vàng mở miệng nói: "Lam đạo, không ngờ ngài cũng ở trong này, quấy rầy." Cũng cùng Thủy Nhạc gật đầu chào hỏi.
"Tô tỷ nói đùa, tất cả mọi người đều đến uống cafe, quán cafe này không phải nhà tôi mở, sao có thể nói là quấy rầy chứ?" Tô Nhu dùng kính ngữ với Lam Băng là vì trong giới điện ảnh địa vị của nàng là không thể nghi ngờ, còn Lam Băng gọi Tô Nhu một tiếng tỷ là vì tư lịch và tuổi tác của cô ấy.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, Tô Nhu từng dìu dắt rất nhiều nghệ sĩ, đại đa số đều nhân khí cao, trong đó không thiếu đế hậu cấp bậc đại thần, là người đại diện kim bài xứng chức xứng danh. Còn Y Khả Nhi, là nghệ nhân mà công ty hiện tại của Tô Nhu muốn nâng đỡ, là do Tô Nhu một tay dìu dắt cô ấy từ khi còn là người mới đến giờ, đã tạo nên vài vai diễn nữ chính truyền hình nổi tiếng.
Đương nhiên, ảnh đế ảnh hậu là do diễn xuất quyết định, nhưng nam chính nữ chính lại không hẳn như vậy. Diễn xuất của Y Khả Nhi nên nói thế nào đây, rất khó diễn tả thành lời, từ góc độ nào đó, lần đầu tiên nhìn thấy Y Khả Nhi diễn vai chính người xem có chút hiểu biết khả năng sẽ cảm thấy rõ ràng cô ấy có người chống lưng, rồi sau đó lại nhìn thấy cô ấy liên tiếp đóng vai chính lúc này mới phát hiện, thì ra người chống lưng cho cô ta rất trâu bò!
Nhưng mà thế giới này, có đôi khi bề ngoài quyết định tất cả, huống hồ là giới giải trí, huống hồ Y Khả Nhi không chỉ có gương mặt khả ái, mà còn có Tô Nhu người đại diện thủ đoạn hơn người này, hơn nữa chỗ chống lưng của người ta rất trâu bò a, không phải vừa rồi đã nói sao?
Con gái nhỏ của người thừa kế Y gia Y Thành Tây, tự nhiên là nhận hết ngàn vạn sủng ái. Lam Băng từng gặp cô ấy vài lần trong các bữa tiệc nhàm chán. Trước đây Y gia còn phái người đến tìm Lam Băng hy vọng cho Y Khả Nhi một vai diễn trong phim của nàng, bị một câu "hình tượng không phù hợp" của nàng cự tuyệt.
Mà vấn đề của Y Khả Nhi và Thủy Nhạc, hoặc là nói ác ý đơn phương của Y Khả Nhi với Thủy Nhạc cùng thái độ mặc kệ cô ta của Thủy Nhạc, Tô Nhu cũng không muốn truy đến cùng, chuyện của các tiểu thư Y gia, cũng không phải một người đại diện như cô có thể quản. Biết rõ cách làm người của Y Khả Nhi, Tô Nhu vẫn tránh để Y Khả Nhi và Thủy Nhạc chạm mặt nhau trong các trường hợp, hơn nữa âm thầm may mắn Thủy Nhạc là ca sĩ mà không phải diễn viên.
Nhưng tránh được mùng một không tránh được mười lăm, cuối cùng vẫn gặp nhau, mà có chết hay không, Thủy Nhạc lại đi cùng Lam Băng. Tô Nhu còn không chưa quên thời điểm công chiếu phim của Lam Băng, vẻ mặt Y Khả Nhi nhìn thấy Thủy Nhạc...
Quả nhiên, Y Khả Nhi phớt lờ ánh mắt khuyên ngăn của Tô Nhu, thải giày cao gót đi thẳng về hướng Lam Băng, trước bày tỏ mong nhớ tha thiết thẹn thùng đã lâu không gặp từ một cái mỗ mỗ sinh nhật nào đó, sau đó dùng vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ thể hiện lòng ca ngợi và sùng bái với bộ phim của Lam Băng.
Thủy Nhạc thực tự giác làm một khán giả có tố chất, im lặng ngồi một bên xem diễn, không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Cuối cùng Y Khả Nhi mới xoay người lại, nhìn Thủy Nhạc thân thiết nói: "Mấy ngày Tất niên đều không thấy Thủy Nhạc lộ diện, là về nhà ăn tết với gia đình sao?" Tươi cười vờ vĩnh cơ hồ che giấu không được đắc ý trên mặt.
Đây chính là nguyên nhân Thủy Nhạc ghét cô ấy. Vấn đề này đối với Lam Băng và Tô Nhu vốn không có gì, nhiều nhất là cảm thấy cô ta dối trá, nhưng Y Khả Nhi lại vô cùng rõ, Thủy Nhạc vốn không có nhà để về. Lấy bất hạnh của người khác ra làm trò tiêu khiển, còn xem như lợi thế nhục nhã người khác, cuối cùng bản thân còn vô cùng hưởng thụ, tâm địa như thế!
Nhưng mà Thủy Nhạc thờ ơ, ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Càng đối mặt với ác ý, nội tâm cô lại càng cường ngạnh. Chuyện tàn khốc nhất trên đời này trong lúc yếu đuối nhất cô cũng đã trải qua, nhân sinh phía sau, chỉ có tốt đẹp và thiện lương mới có thể làm cô xúc động.
Vì thế câu trả lời của Thủy Nhạc là, ánh mắt lướt qua Y Khả Nhi nhìn Tô Nhu vẻ mặt bất lực rối rắm đằng sau, bình thản hỏi: "Tô tỷ đến uống cafe hay là có chuyện muốn nói?"
"Đừng đùa với chị, làm nghề như chị nào có thời gian nhàn nhã đến đây uống cafe!" Tô Nhu tự giễu, tiếp lời Thủy Nhạc nói với Y Khả Nhi: "Khả Nhi, Phùng đạo hẳn là sắp đến, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống đi."
Y Khả Nhi như thế nào có thể cứ vậy leo xuống bậc thang. Kể từ ngày ông nội mang Thủy Nhạc về Y gia, Y Khả Nhi đã không biết bao nhiêu lần lén lút ngáng chân Thủy Nhạc, nhưng chưa từng chiếm được tiện nghi trên miệng: "Không phải còn chưa tới sau, chị đi tìm chỗ trước đi. Em có thể ngồi đây sao, đạo diễn Lam Băng?"
"Đương nhiên." Lam Băng rất nhanh đáp ứng, hơn nữa còn đứng lên. Y Khả Nhi khiêu khích nhìn Thủy Nhạc một cái, đang chuẩn bị vòng qua Lam Băng vào chỗ ngồi, Lam Băng liền nói: "Đúng lúc chúng tôi muốn đi, hai người tùy ý."
Thủy Nhạc suýt nữa cười ra tiếng. Lam Băng nói chuyện bình tĩnh như vậy, ngay cả Tô Nhu cũng không xác định được nàng nói có phải là thật không. Y Khả Nhi tự nhiên cũng không dám nói gì, đành phải ngượng ngùng cáo biệt, sau đó lại trong lòng oán giận ghi một bút nợ cho Thủy Nhạc.
Lần này trước khi ra cửa, Thủy Nhạc thực tự giác choàng khăn quàng cổ vào, vừa ra khỏi cửa liền giấu trong khăn quàng cổ hàm hồ oán giận: "Cafe của em còn chưa uống xong đâu!" Điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ. Lam Băng chỉ cười không nói, nắm tay thúc giục cô đi nhanh lên.
Trở lại trong xe, Lam Băng cũng không lập tức khởi động, mà là lẳng lặng nhìn chằm chằm Thủy Nhạc hồi lâu, một tay chống tay lái, hơi nâng cằm. Lúc đầu Thủy Nhạc còn không để nàng vào mắt, chỉ lo loay hoay chỉnh quần áo cùng khăn quàng cổ của mình, sau đó cường trang trấn định, trực diện nghênh đón ánh mắt nàng, cuối cùng chịu không nổi, mặt mày hung ác rống lên: "Làm gì a?!" Sau đó không biết làm sao nhìn Lam Băng ghé vào tay lái cười đến run rẩy cả người.
Lại tự cười một hồi, Lam Băng mới duy trì tư thế nằm úp sấp, nghiêng đầu nhìn Thủy Nhạc, nghiêm túc nói: "Chị đã biết vì cái gì em có nhiều fan nữ khả ái như vậy."
Mệt Diệp Hiểu Đồng ngay cả chuyện này cũng đem ra thảo luận với Lam Băng?!
"...Vì cái gì?"
Lam băng tựa tiếu phi tiếu trêu chọc nói: "Lúc em tỏ ra lãnh khóc vô tình, thật sự rất soái!"
Thủy Nhạc ế một cái, không biết nên trả lời ra sao. Cô cảm thấy hẳn là mình nên thẳng thắng với Lam Băng chút gì đó, về Y Khả Nhi, về chính mình. Tuy rằng Lam Băng không hỏi gì cả, tuy rằng cô ấy chỉ yên lặng bảo hộ cô, thản nhiên kéo cô ra khỏi trò đùa nhàm chán của Y Khả Nhi. Nhưng Thủy Nhạc không thể nói nên lời, cô vẫn luôn luôn nói không nên lời, đành phải vui đùa nói: "Vậy chị có một chút rung động nào không?"
"Có! Một chút như thế này." Lam Băng vừa nói vừa giơ hai ngón tay ra làm dấu một chút.
Thủy Nhạc hừ mũi một tiếng, tỏ vẻ hết sức khinh thường.
Lam Băng cười to, khởi động xe, đưa Thủy Nhạc về nhà liền rời đi, Diệp Hiểu Đồng còn đang ở nhà chờ nàng đâu.
Thủy Nhạc về đến nhà, đóng cửa lại liền đi thẳng vào phòng vẽ tranh, từ buổi chiều cho đến tận đêm khuya, mang theo cái bụng đói kêu vang thất thỉu đi ra, trên giá vẽ treo một bức tranh màu nước chưa khô, Trong quán cafe mơ hồ ngồi một bóng lưng tuyệt mỹ...
Vừa ra khỏi phòng vẽ tranh, Thủy Nhạc đã ngửi được mùi canh thơm ngon trong không khí, nhất thời cảm thấy mình đã đói đến cả người trống rỗng, chạy nhanh đến phòng bếp, quả nhiên, trên bếp đang hầm một nồi canh nóng!
"Có thể ăn rồi. Trong tủ lạnh còn mấy món, tự mình hâm lại đi." Thủy Nhạc nghe được tiếng người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Y Ân đang an vị trước giá sách, trên bàn để một ít văn kiện, không biết đang bận chuyện gì, lúc nói chuyện ngay cả đầu cũng không nhấc lên.
"Y Ân! Anh là nàng tiên ốc a? Không phải anh là chàng tiên ốc a!"
"Anh mới không thèm lo cho em, Giang bá đã đến, đợi em không được nên đã trở về. Anh là bị ông cưỡng chế đợi ở đây canh lửa!" Y Ân rốt cuộc bớt thời gian ngẩng đầu, trừng Thủy Nhạc một cái.
Thủy Nhạc mở tủ lạnh ra vừa nhìn, quả nhiên, chỉ có Giang bá mới có tấm lòng cùng tay nghề làm những món ăn tinh xảo này cho cô. Đây là việc khiến mọi người trên dưới Y gia bao gồm cả ông nội đều hâm mộ đố kỵ Thủy Nhạc, Y Ân cũng hưởng không ít lợi từ cô đâu.
Đứng bên cạnh lò vi sóng chờ vài phút, Thủy Nhạc bất giác lại nhớ đến bài thơ mẹ cô viết trước khi qua đời: "Tôi chưa bao giờ yêu thế giới này, nó đối với tôi cũng vậy thôi." Hai câu thơ này, Thủy Nhạc vẫn khắc trong tâm khảm. Mấy năm nay gặp qua vô số người, làm cho cô tuy rằng chưa từng yêu thế giới này, nhưng cũng chưa từng hận nó, không biết nó đối với cô có như vậy không.
Hâm nóng xong, Y Ân quả nhiên lại đây ăn ké. Thủy Nhạc cười nhạo anh: "Em nghĩ tự mình hâm lại có nghĩa là tự mình ăn thôi!"
"Giáo viên ngữ văn của chúng ta không giống nhau."
"..." Thủy Nhạc không còn lời nào để nói. "Giang bá còn nói gì không?"
"Nói em không ngoan ngoãn ăn cơm, không nghe lời."
"Nga."
Advertisement
Beyond Evolution
Bam! Truck-kun, wtf?! I didn’t do anything wrong! Wait, are you god? I get to reincarnate in a fantasy world? I will even have super powers? With this will I finally be able to do all I want?! I will become cool, right? The whole universe will be within my grasp! Thank you, Truck-kun! I will never forget you. Wait, what?… Truck-kun… Screw you! ***** Disclaimer: All materials used in the cover are royalty-freeThis novel is not written with the intent to earn money and therefore a strict release schedule does not apply. I will try to upload the first 7 chapters with the regularity of one chapter every three days, after that the schedule is likely to change to one chapter per week. This would also entail that I will not be putting too much effort into writing this though I will attempt to maintain a decent quality. There will likely be no editing on my part, frankly, I don’t have too much time for this, but we’ll see how it goes.
8 321Eternal Magneta
It was supposed to be a normal day for a regular young village boy. However, an unexpected event has turned his life completely upside down. Faced with this new grim reality, he embarks on a new journey full of lurking dangers, in search for power, friendships, love and revenge. Will he manage to overcome his challenges? Will he succumb to his enemies? Will he find answers to the dark secrets of the universe? Let`s join him in this incredible roller-coaster of an adventure, as he slowly uncovers his true destiny. Recommended age: 13+ (Some swearing (mostly the f word), detailed blood descriptions, mild sexual references)What there will not be: rape, sex scenes, harem, offensive swearing, racist remarks, religious bashing etc.What there might be: Romance in the future.Book 1: Chapter 1 - 18 (1st Draft - proofreading scheduled after end of book 2)Book 2: Chapter 19 - ongoing (1st Draft - Proofreading scheduled after end of book 2)A list of fixes scheduled for the proofreading stages are being indicated in the author's note in chapter 31 (contains spoilers).
8 163YT Promotes
We promote the best books.Wattpaders, don't wait outside, hop in and read these amazing books by wonderful authors. This collection is the Exclusive Collection of Books that we promote.An encouraging step for our lovable authors and a lovely chance to get new books for you to read.
8 266Tainted Heart | 被污染的心 (BL)
Lian Ren, a trash and incompetent direct disciple of Yun Sect Master Shao Ling always wanted an acknowledgement from his Master, but never received it. Even when he was tormented by his fellow disciples, banished from the Yun Sect and became the Frost Demon, His Master, Shao Ling didn't even gave him a loom of acknowledgement let alone sympathy. Now that his Master died by his hand along with him but woke up realizing that he came back from the past, what will he do?(Note: This is a BL story. So feel free to leave if you don't like this type of story. I understand and accept your personal preferences- R u n n o x.)
8 259random Dave and Bambi incorrect quotes and other stuff (I guess) (+12)
Mostly incorrect quotes lmao. I don't even know if I'm going to do other stuff.
8 67Daniel Seavey Love Imagine
You meet Daniel Seavey and you end up falling in love and getting married.I'm doing this story because I know a lot of you dreamed of marrying Daniel. Follow my fan account on insta: seaveygal10, and my main account olivia_turid
8 177