《[BHTT/Edit/Hoàn] Sở vị ái tình Đạo diễn cùng Ca sĩ》Chương 7
Advertisement
Thủy Nhạc ngồi vào xe của Y Ân, không nói lời nào, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên từng chút từng chút một trong phòng Diệp Hiểu Đồng, khó có thể tiêu tan. Nhất là nghĩ đến Diệp Hiểu Đồng tuyệt đối không phải một Khả Nhạc duy nhất làm như vậy, Thủy Nhạc không thể lý giải, cảm giác trong lòng nặng trịch. Loại tình cảm thuần túy đến gần như cố chấp đó, cô nên dùng cái gì báo đáp đây?
Cảm giác xe ngừng lại, Thủy Nhạc chậm rãi mở mắt, Y Ân đem xe dừng bên đường, cởi bỏ dây an toàn, xoay người lại nhìn cô: "Thế nào rồi?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Em đang nghĩ, vì cái gì những fan hâm mộ đó có thể vì một người xa lạ mà cho đi nhiều cảm tình như vậy, trả giá nhiều tâm huyết như vậy, đuổi theo một người vốn không liên quan đến cuộc sống họ. Vì cái gì có thể không chút hoài nghi tin tưởng một người ngay cả họ cũng không quen, vì cái gì... em... em cảm thấy thực ngốc thực... không đáng." Thủy Nhạc vừa nói vừa híp mắt nhíu chặt mày, hoang mang khổ sở đến cơ hồ tức giận bất bình.
Y Ân vừa nghe đã hiểu. Bảo bối thiện lương mềm mại của anh, thời điểm đối tốt với người khác luôn xem như chuyện hiển nhiên, nhưng khi người khác đối tốt với cô ấy, cô ấy lại bàng hoàng ngạc nhiên. "Sao lại không đáng chứ? Tài hoa của em, tác phẩm của em, những cố gắng mà em trả giá cùng với thành ý của em, những điều đó chẳng lẽ không hề giá trị sao? Có đáng giá hay không những chuyện này, như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Lúc em đối tốt với một người...."
"Em sẽ không đối xử tốt với ai như vậy cả."
"Em sẽ, thậm chí càng tốt hơn." Y Ân rất bình tĩnh, không cho phép ngắt lời. "Chỉ là em không dùng phương thức như vậy. Mỗi người đều có phương thức riêng của mình, phương thức của họ em không thể hiểu, đồng dạng phương thức của em họ cũng không học được, chỉ thế mà thôi."
Thủy Nhạc trầm mặc.
Y Ân đưa tay xoa xoa đầu cô: "Cho nên cô ngốc đã hiểu chưa? Ngốc đến anh cũng không tin được là em luôn đó." Nói xong lần nữa khởi động xe, khôi phục dáng vẻ thoải mái tùy ý: "Nếu thật sự luyến tiếc như vậy, em biết họ muốn gì mà ~ "
Sau khi về nhà, Thủy Nhạc đem lon Coca Y Ân vừa mới mua bên đường đổ vào bình đựng nước thủy tinh hằng ngày của mình. Trong lúc bọt khí đang sôi trào, dưới ánh đèn xinh đẹp, chụp một bức ảnh, sau đó phát một cái weibo: "Nhớ mọi người, làm sao đây?"
Vì thế, có một đám người, trắng đêm khó ngủ.
Ngày hôm sau, có một nhân viên trong phòng thu nhịn không được thừa dịp Thủy Nhạc nghỉ ngơi đem cái weibo kia mở cho cô xem. Bình luận phía dưới đều là nhằm vào vấn đề "Làm sao đây?" đưa ra các loại giải pháp trên trời dưới đất, trong đó nhiều like nhất là một cái: "Đừng nói nữa, hẹn đi ~ lần này không phải để bọn em nhìn chị, mà là để cho chị gặp bọn em, chúng ta tùy thời tùy chỗ không gặp không về!"
Advertisement
Thủy Nhạc cười ra tiếng, lấy ra điện thoại của mình, trực tiếp trả lời comment đó: "Được thôi, @Người đại diện Y Ân." Sau đó nhân viên kia vừa lấy lại di động liền thét chói tai chạy đi tìm Y Ân... Vì thế, lễ ký tặng Album lần thứ tư của Thủy Nhạc, hoàn toàn khác trước đây.
Hội trường hơn một nghìn người, im lặng dị thường, tiếng kim rơi trên mặt đất khẳng định là nghe không được nhưng nếu ai bất cẩn hắt xì một hơi, nhất định có thể làm mọi người xung quanh chú ý. Thủy Nhạc ngồi tại bàn dài trên bục, bên cạnh là một ngàn Album, từng cái từng cái ký lên chữ ký của mình. Sau lưng, màn hình lớn phóng đại gương mặt chuyên chú của cô, mỗi một lần lơ đãng nhướng mày, đều đưa tới một trận cúi đầu hút không khí.
"Một trăm lẻ một." Thủy Nhạc đột nhiên đọc lên một số, thính phòng lập tức tràn ngập tiếng thét chói tai. Màng ảnh chiếu vào bên dưới, nhân viên đem micro đưa tới tay một em gái đang ở trạng thái bán điên. Thủy Nhạc bớt thời gian ngẩng đầu, dư quan còn chưa nhìn thấy người đâu, em gái đã thẹn thùng đứng lên: "Nhạc Nhạc ~ em yêu chị! Nhĩ hảo đẹp..."
Thủy Nhạc giương khóe miệng, nhìn cô ấy dịu dàng cười: "Cảm ơn ~" Sau đó xem nhẹ một trận hét chói tai, tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn.
"Hai trăm linh năm." - "Nhạc Nhạc, có thể nhìn màng ảnh chu miệng một chút không?" Chu miệng, manh hóa, thét chói tai.
"Ba trăm." - "Nhạc Nhạc, có thể đăng nhiều hình tự chụp hơn một chút không?" - "Vì cái gì?" - "...Bởi vì... Bởi vì Khả Nhạc đều muốn xem!" - "Lý do rất thuyết phục, lần sau liền đăng." Thỏa mãn, thét chói tai.
"Bốn trăm." - "Nhạc Nhạc, thời tiết có chút lạnh rồi, chị nhất định phải mặc nhiều áo, hảo hảo chiếu cố bản thân nha ~" - "Ân." Thực nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu, khả ái, thét chói tai.
"Bốn trăm lẻ một." - "Nhạc Nhạc, em có thể đại diện cho toàn bộ nam Khả nhạc khẩn cầu chị một chuyện không?" - "Nói thử xem." - "Chị có thể miêu tả chính xác tiêu chuẩn chọn người yêu của mình không? Chúng em cũng hảo hảo có một phương hướng cố gắng a ~" - "Em đại diện cho toàn bộ nam Khả Nhạc?" - "...Vâng" - "Người đến! Lôi ra ngoài." Cười vang, thét chói tai.
Tiết mục như vậy, cứ cách vài phút lại diễn ra một lần, cuối cùng Thủy Nhạc ký xong toàn bộ Album, gia tộc Khả nhạc cơ hồ khàn cả giọng.
Thừa dịp nhân viên công tác đem Album phát cho mọi người, Thủy Nhạc vào hậu trường đổi quần áo, lúc trở lại sân khấu còn kèm theo nhạc nền "Nếu có một ngày". Đây là lần đầu tiên cô biểu diễn bài hát chủ đề trước mặt mọi người.
Một khúc ca kết thúc, vỗ tay và tiếng hoan hô dần dần bình ổn xuống, tất cả mọi người nhìn Thủy Nhạc. Cô chậm rãi đi đến trước sân khấu, cách hàng Khả nhạc đầu tiên chỉ vài bước, yên lặng nhìn bên dưới một lượt. Trầm mặc vài giây, tất cả mọi người không tự chủ được ngừng hô hấp, chờ cô mở miệng nói gì đó, nhưng cô một lời cũng không nói.
Advertisement
Mãi đến khi giai điệu quen thuộc vang lên, Thủy Nhạc mới chậm rì rì ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu một bài lại một bài, hát lại tất những ca khúc "cũ" của mình. Giọng hát rất nhẹ nhàng, cũng thực tùy ý, không có nhu tình như nước, cũng không phải đau triệt nội tâm, tựa như lúc ở một mình thuận miệng ngâm nga. Thời điểm hát được một nửa bài đầu tiên, Khả Nhạc gia tộc mới như tỉnh lại từ trong mộng, không tự chủ được cùng nhau hát lên.
Một lần hát chính là hơn hai giờ, một bài lại một bài, cho dù là nghỉ giữa hai bài Thủy Nhạc cũng không mở miệng nói chuyện, Khả Nhạc gia tộc lại như là nghe được thiên ngôn vạn ngữ. Trong lòng mỗi người đều hạnh phúc tràn đầy, bị thần tượng làm ấm áp đến rối tinh rối mù. Đây chính là thần tượng của họ, dùng hành động để chứng minh tất cả, không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt ra.
Album mới phát hành không lâu, liền đến mùa thu hoạch của giới giải trí, các loại điện ảnh, truyền hình, chương trình âm nhạc, các loại lễ trao giải ùn ùn kéo đến. Thủy Nhạc dựa vào "Nếu có một ngày" giành được hào quang tại các vũ đài âm nhạc thịnh điển, có thể nói là nằm trong dự kiến. Mà bộ phim điện ảnh của Lam Băng cũng dồn dập nhận được giải thưởng từ các lễ trao giải trong và ngoài nước. Ngoài ý muốn là, hoặc là nói nằm ngoài kế hoạch là, bản nhạc đệm kia, thế nhưng cũng giành được giải "Bài hát phối âm hay nhất trong phim", hơn nữa là một trong những tiết mục được mời đến biểu diễn tại lễ trao giải.
Đây là lần đầu tiên Lam Băng được nghe Thủy Nhạc hát live trên sân khấu, rốt cuộc hiểu được Diệp Hiểu Đồng nói "Lúc Nhạc Nhạc hát toàn bộ thế giới đều không liên quan đến cô ấy" là có ý gì.
Thủy Nhạc nương theo tiếng nhạc dạo xuất hiện trên sân khấu, mỗi một bước đều đi theo nhịp. Cô không chào hỏi bất kỳ ai, cũng không có giới thiệu ca khúc mà mình biểu diễn. Lúc Thủy Nhạc đứng giữa vũ đài cô phảng phất đã cùng âm nhạc hòa làm một.
Lúc biểu diễn ngẫu nhiên Thủy Nhạc sẽ nhắm mắt lại (thậm chí vẫn nhắm mắt), cho dù là lúc mở mắt cũng không nhìn về bất kỳ ai, không tương tác, không biểu diễn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó hát, mãi đến câu cuối cùng chấm dứt, âm nhạc hoàn toàn dừng lại, mới phảng phất bứt ra khỏi bài hát, cúi đầu nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn. Loại không liên quan đến thế giới này, không phải vẻ siêu trần thoát tục tỏa ra như lúc ôm đàn Guitar đóng phim, mà là cố tình ngăn cách bản thân khỏi hỗn loạn, để mặc chính mình rong chơi ở một thế giới khác.
So với lúc đóng phim, chất giọng của Thủy Nhạc rõ ràng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Lúc đó vì để cho Thủy Nhạc thể hiện tốt nhất phẩm vị của bài hát này, Lam Băng đã cố tình làm cô hát đến khàn giọng. Mà hiện tại, Thủy Nhạc hoàn toàn không cần những thứ đó trợ giúp đã có thể đạt được hiệu quả tương tự hoặc thậm chí tốt hơn. Sau một khúc này, không dám nói toàn bộ giới âm nhạc, chí ít, địa vị của Thủy Nhạc trong giới nhạc trẻ hiện giờ đã không thể lung lay.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Thủy Nhạc cùng Y Ân theo cửa hông đại sảnh rời đi, bất ngờ đụng phải Lam Băng giống như đang đợi người. Lam Băng không mặc lễ phục, một chiếc áo sơ mi thuần trắng gọn gàng sạch sẽ, tay áo tùy ý xoắn lên, thoạt nhìn vừa thời thượng lại anh tuấn, vài sợi tóc phân tán trên cổ lại vì nàng tăng thêm vài phần gợi cảm cùng nhu hòa. Chỉ cần nàng lẳng lặng đứng đó, đã khiến những nữ minh tinh nùng trang diễm mạt xung quanh phải ảm đạm lu mờ.
Thủy Nhạc thấy thế bước nhanh qua: "Lam? Sao chị lại ở trong này, không phải nên bị kéo đi ăn tiệc khánh công gì sao?"
Lam Băng gật đầu chào Y Ân phía sau, mới cười nói với Thủy Nhạc: "Sao lại là nên?"
"Ách... Được rồi, chị đang đợi người?"
"Đúng vậy." Lam Băng quay đầu hỏi Y Ân. "Hai người còn việc?"
"Đã không còn, đang chuẩn bị đưa em ấy về đây." Y Ân hiếm thấy không khách sáo với Lam Băng. Một mặt là vì bản thân Lam Băng quả thật là người rất có mị lực, còn về phương diện khác, nàng xem như có ơn tri ngộ với Thủy Nhạc, hơn nữa chiếu cố có thêm.
"Nga, nói vậy tôi chỉ có thể thẳng thắng, thật ra là tôi đang đợi hai người."
"Di? Thật sao?" Vừa nghe nàng nói, sự mong chờ liền hiện rõ trên mặt Thủy Nhạc, một bộ nhanh lên nhanh lên mau nói em biết chuyện gì. Trước mặt người quen Thủy Nhạc vẫn luôn là thế này, chân thật không hề che giấu. Lam Băng và Y Ân nhìn nhau, một người buồn cười còn một người bất đắc dĩ.
"Lần trước em nói mời chị đến nhà làm khách, còn tính sao? Đúng lúc chị đang có thời gian." Lam Băng chú ý đến biểu hiện kỳ quái trên mặt Y Ân, Thủy Nhạc nhanh chóng chột dạ: "Hiện giờ?!"
"Nếu không tiện, vậy lần sau..."
Thấy Thủy Nhạc còn đang xoắn xuýt, Y Ân vội vàng tiếp lời: "Không có gì không tiện, chỉ là trong nhà người nào đó... Em đến liền biết!" Nói xong nháy mắt một cái với Lam Băng: "Em có lái xe không? Hay là ngồi xe anh?"
"Em lái xe của mình đi." Lam Băng nhìn vẻ mặt Thủy Nhạc từ ban đầu tiếc hận biết vậy chẳng làm đến cuối cùng biến thành cam chịu mặc cho số phận, không khỏi bắt đầu chờ mong.
Advertisement
Sprig
An endless racial war, a magical island, and a lone girl stuck in the midst of it all. Kaia, one of the last living members of the Treek race, has spent her life in hiding. Each race wields its own form of magic to claim what is theirs and repay the hurt caused by others. When an island appears in the ocean overnight, many see it as a resource. For Kaia, it brings hope that she might one day be with her people again. Join the journey as Kaia fights to find the family that was taken from her. Will the endless hatred push her to seek revenge? Or will she find another way forward? A new chapter of Sprig is released every Monday, Friday, and sometimes on Wednesday. For the most recent chapters, please visit my writing website: Sprig.HoustonHare.com. Sprig is now available in Paperback, Hardcover, and eBook. Sprig is currently on hiatus.
8 426WriTEathon
A collection of short, disconnected short stories with the occasional crossover or collab brought to you by the members of WriTE (with the occasional guest writer). A new story for your enjoyment, every six hours with a variety of genres and styles. Chapters will be posted at 00:00, 06:00, 12:00, and 18:00 respectively in the EST (GMT-5 until DSL). https://discord.gg/gu6qpgY WriTE discord No other tags/genres will be used on the fiction page other than "Short Story" and any applying mature tags. Please read the top author note of each chapter to know the respective genres and tags.
8 155Wings of Fire fanfic: Recovery
Wish is your average everyday Nightwing. Black scales, both powers, and one friend. He and his friend were having some fun one day when BOOM. Magic things happened. Those things were never supposed to happen, and no one knows why they suddenly did. With close friends by his side, Wish must stop an old misunderstanding from turning into an all-out-war, and old traditions must be broken. Or everything and everyone will spiral into madness. [I will be mainly using google docs for this book, and will occasionally copy & paste here. If people catch my interest, I might change some details in the document. I pour my heart and soul into my writing, enjoy!]
8 98Glimmer of Hope (Land of Tomorrow Book 1)
Following a nuclear holocaust, Nathan Taylor and his family face grim choices in order to stay alive. Fleeing deadly radiation, plague and desperate men, Nathan, an army officer, leads his wife and their two teenage sons away from chaos and madness toward his ancestral home in Kentucky. Horrors lie in their path. From the prison struggling to maintain control of its inmates, to the desperadoes who enslave anyone who comes their way, even survival may cost Nathan his humanity...or that of his sons, Joshua and David. Nathan struggles to keep his family intact, but it requires making brutal choices. He wants to protect his sons, but knows they now must be deadly and cold at times.Nathan's home has been spared from the worst of the destruction, but a larger conflict over scarce resources erupts. For the survivors to have any chance they will have to fight and the desperate journey has transformed young Joshua and David into men called upon to lead and sacrifice. Torn between harsh realities, and wanting to hold onto fleeting childhoods, they are often conflicted and angry about the roles thrust upon them. Much will depend on how Nathan and his sons respond to a madman and his military regime seeking to conquer the fledgling community they are helping to build.GLIMMER OF HOPE is an epic tale of one family's endurance and triumph after tomorrow's apocalypse.
8 211Im Not Wendy (Peter Pan Fanfiction)
2014. Starring the story of Julie Andreans, a 13 year old girl that lives in her childhood story: Peter Pan. Dreaming and wishing and praying that one day he would open her bedroom window and take her to Neverland. One day, her dreams come true,but... She's Not Wendy.
8 156Empresses of Pangaea: The Clash of Queens [ BOOK 1 ]
Eight empresses, eight empires, one connected world, and the thirst for power and structure.Book 1 in the Empress of Pangaea Series. . . . In a world where Pangaea the supercontinent that has never separated, lives the system of queens and empresses that rule the supercontinent, Pangaea. The system consists of eight different empresses that rule eight different empires of Pangaea. In their kingdoms consist of warriors, councils, servants, and a harem that holds male concubines who serve them. Separate from the eight empresses of Pangaea there is a Queen Council of the Pangaea world, who work to keep peace and prosperity among the eight empresses in Pangaea, which was formed after the second Pangaea War 500 years ago. To be an successful empress in the world of Pangaea means to battle with the game of power, loss, and victory.The newest empress emerging in the world of Pangaea is Rehema Eze. After the death of her mother Rehema Eze officially becomes the new empress of the African Lands and is thrown into the world of power, politics, adventure, magic, mystery, love, and betrayal as she founds out what the costs of being an empress is. As Rehema learns what it takes to become a good Empress for the sake of her family lineage and the African people, while she also battles for loyalty, within her own circle and finds love in her harem of men while building allies and enemies. MATURE Story: Serious and Sensitive Themes/Topics, Strong Language, Sexual Content, and Graphic Violence. (18 +)
8 170