《[BHTT/Edit/Hoàn] Sở vị ái tình Đạo diễn cùng Ca sĩ》Chương 2
Advertisement
"Em đã nói em không biết đóng phim..." Tại lần quay hỏng thứ mười bảy, Thủy Nhạc rốt cuộc thừa dịp không ai bên cạnh tranh thủ cơ hội nói thầm với Lam Băng, mà đây, mới là cảnh đầu tiên từ khi cô đến đoàn phim...
Kể từ lần gặp đầu tiên ở quán cafe, lần thứ hai Thủy Nhạc và Lam Băng chạm mặt chính là ở phim trường. Trước đó, Thủy Nhạc thực tự giác xem lại gần mười bộ phim do đạo diễn Lam Băng quay chụp từ lúc xuất đạo đến nay, lúc này mới hiểu được cái gì gọi là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng mà, đi cùng tài hoa đạo diễn của cô ấy, chính là yêu cầu nghiêm khắc đến từng chi tiết đối với diễn viên trong lúc quay phim.
Ngày đầu tiên đến phim trường Thủy Nhạc liền phát hiện, Lam Băng ngồi đằng sau máy quay, và Lam Băng ngồi ở quán cafe hôm đó, quả thật là hai người khác nhau hoàn toàn. Nhưng cũng... không đáng sợ như lời đồn nha, Thủy Nhạc nghĩ, chỉ là nghiêm túc hơn một chút thôi không phải sao, lúc cô làm việc cũng tập trung nghiêm túc như vậy có được không.
"Em vốn không nhập tâm." Lam Băng trần thuật sự thật.
"Ừm, em không quen ở trước màn ảnh thể hiện một chút... thứ gì đó không phải của mình, thực mất tự nhiên. Nhất là lời kịch, nếu chỉ nhìn thôi thì không sao, nhưng mà đọc lên... em cảm thấy người bình thường sẽ không nói những lời như vậy nha! Cho nên em không cách nào thả lỏng, bởi vì em cảm thấy mình là đang diễn kịch, chị hiểu được ý em không...?" Dù trong mắt những người xung quanh mỗi lần NG Thủy Nhạc đều bình tĩnh quay tiếp, giống như những lần cô thong dong ứng đối trước mặt truyền thông, nhưng nói không ảo não là giả.
Lần này không giống như những lần quay MV trước, nhiều nhất chính là quay vài cảnh cùng nam chính hoặc có khi chỉ cần quay một mình. Mà hiện tại, chính là phải quay trước mặt một đoàn phim nhiều người như vậy, còn Thủy Nhạc chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đã sắp nhận được vô số ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc không kiên nhẫn đến từ bốn phương tám hướng. Tuy không đến mức như những nữ diễn viên khác bị yêu cầu nghiên khắc của Lam Băng bức đến lệ rải hiện trường, nhưng Thủy Nhạc thật sự không muốn bị xem như con ghẻ a.
Kỳ thật Lam Băng cũng rất ngạc nhiên, ngoại trừ thoạt nhìn có chút ảo não, Thủy Nhạc lại không có bất kỳ cảm xúc chống đối tiêu cực nào, còn có thể tâm bình khí hòa đến bên cạnh cùng cô phân tích cảm xúc của bản thân. Thật sự là bất ngờ chưa từng có. "Chị đã nói hình tượng của em rất phù hợp với cô ấy. Không chỉ là bề ngoài, bản thân em cũng cảm nhận được mà phải không? Chị cảm thấy, mỗi một hành động của em đều là cô ấy. Vì vậy, hãy dùng cách mà em cảm thấy phù hợp nhất đọc lên lời kịch này thử xem."
Sau đó, trong cảnh đầu tiên của bộ phim này, Thủy Nhạc quay tổng cộng mười tám lần.
"Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Chị thật lợi hại, lần quay cuối cùng thật sự rất đẹp! Còn có, lúc chị nói chuyện với đạo diễn quá bình tĩnh rồi, thật sự rất khí thế, rất soái!!! Chị không biết có bao nhiêu nữ diễn viên bị đạo diễn dọa đến khóc nhè đâu!"
Advertisement
"Phải không, em đã khóc bao nhiêu lần?"
"Sao em lại khóc cơ chứ?!"
"Hửm, cho nên em diễn rất tốt?"
"Cái này... đương nhiên! - Chị nhìn em vậy là sao? Uy, đừng đi nha!"
Vị tiểu thư chí cha chí chách huyên thuyên suốt ngày này chính là Diệp Hiểu Đồng, một bộ cùng Thủy Nhạc rất quen thuộc dường như, kỳ thật quen biết chưa đến ba ngày. Diệp Hiểu Đồng là em họ Lam Băng, loại quan hệ rất tốt, là một thiên kim tiểu thư không hơn không kém. Tốt nghiệp đại học xong liền đánh bậy đánh bạ đi theo Lam Băng làm trợ lý đạo diễn, chỉ vì có thể thưởng thức các lộ soái ca mỹ nữ, thuận tiện chạy một vài vai quần chúng không cần diễn xuất... Cũng may, tuy được nuông chiều từ bé nhưng không có bệnh tiểu thư, ngược lại tính cách diện mạo đều làm người thích, công việc trợ lý cũng làm đâu vào đấy, cho nên ở đoàn phim nhân duyên không tồi. Nhưng mà những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, cô ấy là một Khả Nhạc hàng thật giá thật.
Khả Nhạc, tên như ý nghĩa, chính là fanclub của Thủy Nhạc. Vốn, với tính tình Thủy Nhạc, fan gì đó cũng không quá quan tâm, cái gọi là fan, chỉ là những người thích giọng hát của cô thôi. Thủy Nhạc vẫn luôn cảm thấy, trong vòng luẩn quẩn này, nghệ sĩ, truyền thông, fan, ba loại quan hệ này không cần quá mức quan tâm, cho nên trước mặt fan cô cao lãnh, trước mặt truyền thông cô thờ ơ.
Mãi đến khi bài hát chủ đề trong Album thứ hai của cô được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trong một đêm cái tên Thủy Nhạc được người người nhà nhà biết đến, số fan cơ hồ tăng theo lũy thừa. Đó là lần đầu tiên ngoài sân khấu cô đối mặt với nhiều fan như vậy. Đại sảnh sân bay đứng đầy người, vừa hô tên của cô vừa chụp ảnh. Dù đã được vệ sĩ che chở cũng một bước khó đi. Thực ra Thủy Nhạc chỉ thấy rất ồn, loại ồn ào này không giống như trên sân khấu, mà là ồn ào nhốn nháo như vỡ chợ. Đèn flash không ngừng lóe sáng đánh vào mặt, làm cô cảm thấy như bị chó săn vây quanh. Nhưng đây là cái giá phải trả nha, Thủy Nhạc thầm nghĩ. Cho nên cô chỉ tỏ ra bình tĩnh mặt không đổi sắc đi về phía trước.
Thật vất vả bảo vệ và Y Ân mới mở cho cô một đường máu thoát ra, đột nhiên một cô gái bên cạnh ngã xuống, đám đông chật chội vẫn chưa kịp phản ứng, tiếp tục tràn về phía cô. Thủy Nhạc không kịp tự hỏi, liền rống lên một câu: "Làm gì đó?!" Sau đó bước nhanh đến chỗ cô gái kia, đỡ cô ấy lên. Đám người lập tức yên tĩnh lại. Cô gái kia không ngờ đột nhiên Thủy Nhạc lại cách mình gần như vậy, khẩn trương muốn ngồi dậy lại đau đến nhịn không được kêu lên một tiếng. Đến lúc này gương mặt Thủy Nhạc hoàn toàn sậm lại. Cô chậm rãi đứng lên, vẻ mặt là nghiêm khắc chưa từng có, thậm chí nheo mắt lại. Mọi người đều nhận ra cô đang nén giận. Thủy Nhạc nhìn quanh đám nam hài nữ hài bị chính mình dọa sợ, trong lòng tức giận không giảm. Bởi vì theo đuổi thần tượng mà thiếu chút nữa giẫm đạp lên nhau, chuyện này đã vượt qua phạm vi cho phép của cô. Nhưng dùng gào thét để phát tiết chưa bao giờ là tác phong của Thủy Nhạc, cho nên cô chỉ gằng từng câu từng chữ nói: "Nếu mỗi lần đều là như thế này, tôi thà rằng từ nay về sau các em đừng bao giờ xuất hiện."
Advertisement
Về phần sau đó truyền thông đưa tin thế nào, fan có phẫn nộ rời đi, chó săn có phun đầy mặt, ngoại trừ xác nhận cô gái kia không bị thương nặng lại để Y Ân tự mình bồi thường, những cái khác Thủy Nhạc một chút cũng không quan tâm, vậy mà Y Ân cũng không nhắc đến nửa chữ.
Không lâu sau đó, cũng tại sân bay, ồn ào như dự kiến cũng không xảy ra. Ít ra được thanh tĩnh, Thủy Nhạc nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó, đập vào mặt cô là vô số banner, lightstick viết tên mình, số lượng so với lần trước một chút cũng không kém. Nhưng bọn họ không ai lên tiếng, cũng không có người chụp ảnh, chỉ im lặng đứng sang hai bên, trung gian chừa ra một con đường đủ cho vài người đi, hàng người đứng đầu còn nắm tay nhau tạo thành rào chắn, ngăn những người phía sau chen lên trước. Sau đó đoàn người ngóng trông nhìn cô, chờ mong mà lại cẩn thận từng chút một.
Cảm động bất ngờ xuất hiện, Thủy Nhạc căn bản không kịp che giấu. Fan của cô cũng được phản ứng của cô cổ vũ, rốt cuộc hét lên những lời đã chuẩn bị tốt: "Nhạc Nhạc, chúng em biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa! Hoan nghênh chị về nhà!" Nghe những lời này Thủy Nhạc cơ hồ ướt hốc mắt. Một khắc kia cô bắt đầu cảm thấy, thì ra Khả Nhạc là thứ gì đó rất dễ thương. Nhưng mà một câu cô cũng không nói, chỉ mặc cho khóe miệng không kiềm nén được giương lên, cũng duy trì độ cong này đi hết toàn bộ con đường.
Xe vừa ra khỏi sân bay, Thủy Nhạc liền hỏi Y Ân: "Sao bọn họ lại làm vậy chứ?" Hôm đó thái độ của cô ác liệt như vậy, mặc dù có thể thông cảm, nhưng rất khó chấp nhận đi.
Y Ân mở di động ra, giơ một tấm ảnh đang được chuyển phát điên cuồng trên mạng lên. Trong hình, Thủy Nhạc chạy về phía cô gái bị ngã, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và lo lắng. "Trời, mặt em lúc đó là vậy sao?" Thủy Nhạc hú lên quái dị, Y Ân nhịn không cười ra tiếng.
Lại lát sau: "Vừa rồi có phải là em biểu hiện rất lạnh nhạt không?"
"Không sao cả, bọn họ đã quen rồi, em quá nhiệt tình ngược lại sẽ làm bọn họ sợ."
"Vậy em sẽ làm bọn họ sợ!"
Sau đó, một bài post weibo vừa đăng đã nhấc lên sóng to gió lớn trong gia tộc Khả Nhạc: "Các em ngoan như vậy, gia đình các em có biết không?" Bên dưới đính kèm một tấm ảnh đội hình Khả nhạc đông đúc mà trật tự đứng ở sân bay.
Trước giờ nội dung trên weibo của Thủy Nhạc đều do Y Ân giúp cô biên tập, đều là những tin tức về Album hoặc ca khúc liên quan, đây là lần đầu tiên Thủy Nhạc tự mình phát weibo có tính chất giao lưu, lại dùng từ ngữ và giọng điệu như thế. Nhất thời toàn bộ gia tộc Khả nhạc đều điên rồi, bình luận phía dưới tràn đầy các lại khóc thét, quỳ gối, icon quỵ lụy. Gia tộc Khả nhạc cả một đám đều rơi vào trạng thái "sang chấn tinh thần sau khi bị chấn động mạnh".
Từ đó về sau, Thủy Nhạc cũng dưỡng thành thói quen tốt đẹp đó là thường xuyên đùa giỡn gia tộc Khả Nhạc. Gia tộc Khả Nhạc cũng đối với chuyện này quen mắt quen tai, vui vẻ chịu đựng. Mà Khả Nhạc, kể từ đó cũng trở thành fandclub có trật tự nhất, được hoan nghênh nhất ở các nơi công cộng.
Cho nên ngày đầu tiên đến phim trường Diệp Hiểu Đồng thét chói tai dùng một dáng vẻ kỳ dị bổ nhào vào Thủy Nhạc lại trừng to hai mắt không dám nói lời nào, trong lòng Thủy Nhạc vốn dĩ buồn cười, vì thế liền nghiêm túc cùng cô ấy mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, thẳng đến Diệp Hiểu Đồng không thể kiềm chế được, yếu ớt hô một tiếng: "Nhạc Nhạc...?"
"Hửm?"
"A a a ~ em là Khả Nhạc! Em là Khả Nhạc! Thuần tự nhiên không thêm băng! Chính là không thêm nước đá nha ~" Dáng vẻ miễn bàn có bao nhiêu khả ái. Thủy Nhạc cũng nhịn không được giơ tay xoa đầu cô nhóc một cái, từ đó về sau liền nhiều hơn một cái đuôi bứt cũng không đứt.
Quá trình quay phim sau đó thuận lợi ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả chính Thủy Nhạc, ngoại trừ Lam Băng. Ngay cả vài diễn viên gạo cội chỉ diễn với Thủy Nhạc một đoạn nhỏ cũng ngạc nhiên vì cô nhập vai cực nhanh, những diễn viên khác cũng cảm thấy thì ra cô đóng phim tốt như vậy, rất nhiều thời điểm họ cảm thấy Thủy Nhạc chính là cô ca sĩ trong bộ phim kia.
Chỉ có Lam Băng biết, Thủy Nhạc chỉ là đang thể hiện một phần nội tâm của mình. Cô ấy diễn chính là tính cách thật của bản thân, chỉ là mọi người còn chưa biết đây chính là tính cách của cô ấy.
Tỷ như hiện tại, Lam Băng ngồi sau máy quay, xuyên qua màn hình theo dõi nhìn Thủy Nhạc đứng trên phố dưới ánh nắng chiều, trên đường người đến người đi huyên náo, nhắm mắt lại thản nhiên gãy đàn guitar xướng lên khúc ca hoang vu của mình. Cô ấy dường như đã dung nhập vào bóng đêm âm trầm, lại dường như đã sớm rời khỏi nơi đó. Nếu không phải xung quanh chằng chịt thiết bị quay phim nói rõ đây chì là một cảnh diễn, có như vậy trong nháy mắt Lam Băng cơ hồ cảm thấy đây chính là cuộc sống của Thủy Nhạc. Khi nhìn vào cô ấy, bạn phảng phất nhớ lại hình như ngày hôm qua cô ấy đã ở đây, cũng đang gãy đàn guitar xướng lên một bài ca dao xa lạ nào đó...
Thủy Nhạc cứ như vậy, lặp đi lặp lại bài hát không biết bao nhiêu lần mãi đến giọng bắt đầu khàn đi. Lam Băng mới lên tiếng: "Quay lần cuối, hát cả bài, ghi âm tại hiện trường." Ghi âm tại hiện trường?! Nhưng mà....
"Đạo diễn, giọng của em không thích hợp hát bài này ở một nơi xa lạ như vậy. Em hát không ra loại cảm giác tang thương... duyệt tẫn thiên phàm* trong đó." Dù biết bản thân đã hiểu rất rõ bài hát này, nhưng hiểu rõ cũng không có nghĩa là trình diễn được. Diện mạo có thể thay đổi bằng hóa trang, nhưng thanh âm thì không thể. Thủy Nhạc biết rõ chỗ thiếu hụt của mình, giọng cô quá mức trong sáng dịu dàng. Cô có thể dễ dàng đả động khắc sâu giai điệu vào lòng người, nhưng chỉ thế không hơn. "Tình thoại dịu dàng nhất thế gian", đây là đánh giá của mọi người dành cho giọng của cô. Hẳn là Lam Băng chưa bao giờ nghe đến, Thủy Nhạc nghĩ.
(* Duyệt tẫn thiên phàm: là câu thơ biểu đạt tình cảm tưởng niệm, nhớ mong người tình ở nơi xa, không biết khi nào quay trở lại)
"Không phải đã khàn giọng sao?" Lam Băng cố gắng đem Thủy Nhạc trước mắt và Thủy Nhạc vừa rồi trong màn ảnh tách ra, tựa cười tựa không nói
Thủy Nhạc nhìn Lam Băng bằng ánh mắt không tin nổi. Không phải bởi vì Lam Băng cố ý bắt cô hát đến khàn giọng, mà là vì tựa hồ Lam Băng đang nói đùa, ngay giữa lúc quay phim.
"Đối với một bài hát âm sắc chỉ là phụ trợ, cũng giống như lời kịch chỉ là một trong những công cụ để diễn viên biểu đạt tình cảm của mình. Có đôi khi, không nói lời nào diễn xuất sẽ càng thêm sinh động. Vừa rồi em hát đã rất tốt."
Vì thế Thủy Nhạc lại hát một lần.
"Người đứng giữa ánh nắng phương nam, bông tuyết bay khắp trời. Tôi đứng giữa đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân.
Nếu có thể, trước khi trời kịp tối tôi mong sẽ quên được ánh mắt người, một đời cùng cực chìm trong giấc mộng thiên thu.
Người đã không cùng ai kể về hòn đảo cô độc ấy, bởi trái tim người đã sớm hoang vu giữa cõi nhân gian.
Trong lòng người cũng chẳng còn nơi gọi là nhà nữa, chỉ biết làm một kẻ câm điếc tự lừa dối bản thân.
Người nói mọi điều tuyệt mỹ nhất thế gian, cũng không sánh bằng lần đầu tiên gặp tôi, thời gian cứ chầm chậm trôi xa khiến người ta chẳng biết phải làm sao.
Nếu tất cả con đường trên thế gian này đều nối liền nhau, tôi nguyện đi hết một đời để được ôm người trong vòng tay.
Uống say rồi lại chìm vào giấc mộng, ngủ ngon."
Đến khi kết thúc công việc đã là nửa đêm. Lam Băng tỏ lòng từ bi, ngày hôm sau giữa trưa mới bắt đầu quay tiếp. Sau đó cô đi đến trước mặt Thủy Nhạc: "Đói bụng không? Chị mời em ăn khuya, xem như bồi thường vì ngược đãi cổ họng em?"
"Được đó."
"Cũng gần đây thôi, chỉ hai chúng ta, cùng đi bộ qua đó đi."
"Dạ."
"May mắn hôm nay Diệp tử không ở đây, nếu không chị sẽ bị em ấy trừng chết, hoặc là lải nhải đến phiền chết."
"Ha ha ~ chị nói như vậy em sẽ cảm thấy là do chị muốn ngược đãi em nên mới cố tình đuổi Diệp tử đi."
"Có rõ ràng như vậy sao? Chị còn tưởng mình đã che dấu rất tốt chứ."
"Trừ phi em làm bộ không biết."
Lam Băng cười khẽ ra tiếng, Thủy Nhạc quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy đèn đường chiếu vào một bên sườn mặt cô chiếu ra từng tầng ánh sáng nhu hòa.
"Đúng rồi, vì sao không thêm nước đá?"
"A?"
"Hôm em đến phim trường, Diệp tử nói là Khả Nhạc, không thêm đá."
"Úc, cái kia, là bởi vì em uống nước ngọt không thích thêm nước đá. Phải lạnh, nhưng mà không cần thêm nước đá nha."
"Tại sao?"
"Bởi vì nước ngọt đã ngọt rồi, chị uống một hồi nước đá tan ra hết sẽ làm nước ngọt rất là nhạt, vậy chẳng khác gì uống nước lọc sao không phải sao?"
Khẩu vị trẻ con, Lam Băng nghĩ.
Đến quán cơm Tây, chọn một vị trí ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa hai ly nước chanh lên, Lam Băng nói: "Làm phiền đổi lại nước ấm, cảm ơn."
Thủy Nhạc phẫn nộ thu hồi bàn tay đang vươn ra muốn cầm ly nước, giữa cảm động và thầm oán do dự vài giây, cuối cùng vô lực nói: "Em khát nước lắm rồi!"
"Có nước cho em ngay đây." Giọng điệu cơ hồ là cưng chiều, Thủy Nhạc liền tỏ ra thành thật.
"Ngày mai em quay xong cảnh cuối, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể về nhà rồi. Y Ân quay lại chưa, có thời gian đến đón em không?" Theo lý thuyết, lần đầu tiên Thủy Nhạc quay phim, Y Ân là người đại diện kiêm trợ lý hẳn là theo bên người, nhưng anh ta cũng có công việc riêng. Vốn tính toán điều một trợ lý từ công ty đến chăm sóc Thủy Nhạc trong lúc đóng phim, nhưng đúng lúc này Diệp Hiểu Đồng xuất hiện, đương nhiên cô ấy liền chiếm lấy vị trí này.
"Em còn chưa nghĩ đến, ngày mai sẽ gọi điện hỏi anh ấy.
"Vậy cứ bảo Diệp tử đưa em về. Nó sẽ cảm động đến khóc rống rơi nước mắt." Thủy Nhạc tưởng tượng một chút gương mặt Diệp Hiểu Đồng giàn giụa nước mắt nước mũi, cười đến hai mắt cong cong.
Sau đó chính là thời gian cùng nhau ăn khuya vui vẻ. Nhà hàng thực im lặng, vài bàn cách rất xa đều không tự giác hạ giọng trò chuyện với nhau, trong lúc vô tình làm không gian từng bàn ngăn cách thành một thế giới riêng. Thỉnh thoảng Thủy Nhạc lại liếc nhìn Lam Băng, động tác tùy ý lại không mất ưu nhã, cảm giác thức ăn vào miệng cũng không phải khó hấp thu như vậy, thậm chí, ngài mai a...
============
Chú giải:
Tên bài hát: "Nam sơn nam"
Viết lời và soạn nhạc: Mã Địch
Advertisement
Entangled Fates Book 1 - Quantum Beginnings
“By far, the greatest danger of Artificial Intelligence is that people conclude too early that they understand it.” —Eliezer Yudkowsky Hey all, we're moving over to book 2. This content is in a state of transition. The book is now availble on Amazon (includes extra chapters): https://www.royalroad.com/amazon/B07W1534R8 Artificial intelligence was nearly mankind’s last invention. AI took off like a rocket, then when it racked up an impressive death toll, it crashed before it could blossom and took most high-tech industries with it. Resistance and fears became deep-set. Two decades after the infamous Rev. 4.6 incidents, humanity hasn’t quit dreaming of the wealth and power that could be at their fingertips. A new generation of mega-corporations rose from the ashes. When one melds a quantum computer to a barely functional mental patient as a PR move, there are those who seek to profit, those who want to destroy it, and Alex. Alex Sage is a typical college student trying to keep up his grades and maybe find a meaningful connection with the fairer sex. Then, an automated semi crashes into his home, killing his family and turning his head into a pin cushion in the process. Alex awakens to find most of his memories gone and an illegal AI hidden in his brain implant. Now the pet project of a tech billionaire and heavily in debt, Alex struggles to stay valuable enough to be kept online. Still grappling with the repercussions of his injuries, and threats from a dangerous anti-augmentation political movement, there are no easy answers and threats loom around every corner. Alex must use whatever resources he can to escape from under the thumb of a ruthless corporation, while keeping those he comes to love safe. Chapters will stay up on RRL until Aug 10. It'll go up on Kindle Unlimited after that. How do you get those extra chapters I didn't have planned for RR? If you want them, they'll be in the published book. Book 2 will still make sense without them - I made sure of that. But... isn't $3 a lot for extra chapters? Think of it as tipping me for a good job and you'd also be getting my eternal thanks. If you enjoyed it so much that the idea of missing out a few chapters haunts you, I did my job as an author and made an engaging story. What's in those extra chapters? Resolving a few issues, set up for the cybernetic revolution, a rather intense sex scene with a new partner, revelations of who's really pulling strings, and a bit of set up for book 2. Complaints that people missed out on it when it was published here won't help (sorry!). I posted this for the folks who helped me shape the book, which is you all! (Again, yay!) But... Why! Why not keep it all on RR forever? My editor likes being paid for one. For two, I'd like the ability to get broader readership. If I break even on editor costs, I'll be incredibly happy. What about book 2? Drafts for Book 2 will go up around Sept 10. My draft of Book 2 is done, and it will be handed to the editor once Book 1 is published. Feedback has been even more positive. Beta readers devoured it and wanted more. I'll add a link to Book 2 once it's up on RR. I'm more or less, using you all for Beta Readers, so you get it before it's "canon" and edited. I invite active and meaningful feedback during this process. In return, you get early access to chapters. That does mean that the book content or plot might be adjusted before it gets published as I refine it. Sex Y/N? Yes. I heard the feedback, 90% wanted it explicit. You all will get the "full" experience. Will I dump all of book 2 here? Honestly, I'm not sure yet. At a minimum, it'll be up to the 75% mark as we collect feedback, much like what I did with book 1. It really depends on how good the feedback is and how nice people are. Lots of support + meaningful feedback to make it better = higher likelihood you get all the book. Will be it up here indefinitely? No, it'll probably go up on KU at some point, but I'll make sure there's enough time for a large readership to grab it here. Then we move to book 3 which already is around 60K words already. What about other adventures in the same universe/characters? Yep. Absolutely. Nothing ready to share yet though. I plan to keep those side chapters and more slice of life stories as RR exclusive. Since I'm carving this off in book-sized segments, I'll have to figure out where those disconnected story arcs belong. I'm open to suggestions.
8 142Bloody Angel
Death awaits everyone at some point. However, a young boy who almost met it was not saved by a divine messenger nor a hero of lore. No, he was saved by the filthy hands of destruction, a demon. Now equipped with knowledge and power only a demon would familiar with, Akiael Fanlus, survivor of a massacre, will purge the world of its filth using the power of myths and creatures passed down generation from generation. His victims are not the demented monsters that torment mankind. But against threats against the percieved order and balance within the world. Man, God, Demon, Monster, Beastman, good, or evil? It does not matter. If he can prevail over his enemies, then means are of no concern. A world of sinners awaits him and many adversaries who are willing to serve his head on a platter.
8 149The Gamer
he died and then he saw the menuAltered version of the story I wrote on Fanfiction.Net
8 178From God to goblin
A lone immortal is chased from heaven when heaven's court changes hands. Evading his enemies, he flees into one of the few places even gods will never enter, a rip in the fabric of space and time. with his body destroyed, his soul persists through the whole endeavor only to be reborn as..... something a little different.... ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Hi everyone! As a first time writer, I'd love some constructive criticism as well as general comments about my work as a whole. This story is something I've been kind of thinking about for the better part of a few months and I actually got anxious enough to attempt to put it in writing. Releases may be sporadic as I'm currently in school, and chapter lengths will vary depending on how much I feel i need to write to get my point across. The tags are temporary and may change. I plan on using a cultivation/mana system as this will be somewhat of a crossover
8 107If Voldemort Beat Harry.
What would have happened if Voldemort won the final battle instead of Harry? This girl lives in a world where that is the case. But, who is she and does she support Voldemort? Or is she hiding from him?*Note: This is the first fanfic I ever wrote so I apologize if it isn't very good. Enjoy!*
8 158Meemaw x Donald Trump
Meemaw and Trump meetup for a short while after the capitol riot.HARD SMUTWord count : 176Kissing and squeezing of the buttocksTop! Meemaw Bottom! TrumpThis is my first time writingPart 2?
8 161