《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 59
Advertisement
Diễn trò làm nguyên bộ, không nghĩ tới Khâu Diệc Bạch còn mua cả một con cá.
Đem người ta bỏ vào trong thùng nước, một khi có người tiếp cận liền ở bên trong quẩy đuôi hai cái lặn xuống, mạc danh có chút đáng yêu.
Thẩm Ninh Hinh vừa thấy tức khắc liền gợi lên khóe miệng, quay đầu trêu chọc hỏi Khâu Diệc Bạch một câu: "Đây là từ nơi nào "Câu" được nha?"
Vừa dứt lời người nọ tức khắc liền đỏ mặt.
Do dự một lúc lâu mới phun ra một câu: "Chợ trời Xuân Hi Lộ bên kia......"
Làm Thẩm Ninh Hinh đều muốn cười.
Nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, thậm chí còn có điểm nghĩ mà sợ.
Người này ngụy trang khá tốt, làm nhiều chuẩn bị như vậy, nào là giả gọi điện nào là đồ đi câu, ngay cả đạo cụ là cá thật cũng đều chuẩn bị tốt, nếu đêm nay nàng không tới công ty mà lựa chọn về nhà, vậy có lẽ thật sự sẽ bị người này lừa dối qua cửa.
Vậy về sau thì sao đây?
Khâu Diệc Bạch có thể vẫn luôn chọn dùng kịch bản như vậy hay không, vì chiếu cố nàng mà lần lượt tự ủy khuất chính mình.
Thẩm Ninh Hinh ngẫm lại liền cảm thấy khổ sở.
Chóp mũi cũng có chút lên men, nhìn Khâu Diệc Bạch đang ngồi ở ghế lão bản đôi mắt trông mong nhìn nàng, sau một lúc lâu mới vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng nàng.
Mặt cũng dần dần ghé sát vào, hôn lên má nàng vài cái.
"Vất vả."
Cùng với, "Chúng ta về nhà đi."
Vừa mới dứt lời, đôi mắt của Khâu Diệc Bạch tức khắc liền sáng lên.
Nhẹ nhàng gật gật đầu, đưa những văn kiện mà mình đã xử lý xong cho Thẩm Ninh Hinh, hưng phấn chạy tới xách thùng nước.
Kỳ thật thùng nước còn rất nặng, bất quá sức lực của người này cũng không nhỏ, lúc xách lên cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn.
Thậm chí còn đằng ra một tay nắm lấy tay của Thẩm Ninh Hinh, cứ như vậy gắt gao nắm chặt.
Đầu tiên là thương lượng với nàng cá này nên làm như thế nào thì ăn mới ngon.
Qua một lát lại cảm thấy con cá này giống như người thân vậy, nếu ăn luôn thì thật sự quá đáng tiếc, vì thế liền nghĩ nếu không giữ lại nuôi đi.
Tựa như tiểu hài tử vậy.
Làm Thẩm Ninh Hinh không khỏi cười rộ lên, mỗi khi nàng nói một câu chính mình liền gật gật đầu ứng một tiếng, cùng lúc đó cũng theo bản năng nắm thật chặt lấy tay nàng.
Không muốn buông ra, liền muốn nắm như vậy mãi.
Vốn dĩ Khâu Diệc Bạch định ngày mai đi mua một bể cá lớn để nuôi con cá kia.
Kết quả con cá kia chống đỡ không nổi, thời điểm hơn 6 giờ sáng Thẩm Ninh Hinh đi WC nó vẫn còn sống, qua thêm một giờ đồng hồ nó liền bơi ngửa.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể xử lý cá một chút rồi bỏ vào ngăn đông lạnh, quyết định dùng để hầm canh.
Ngày hôm qua Khâu Diệc Bạch tăng ca đến trễ như vậy, như thế nào cũng nên bồi bổ.
Suy xét xong, nàng còn cố ý lên mạng tra xét, lưu lại mấy công thức hay để dùng.
Advertisement
Sau đó mới đi rửa mặt, sợ Khâu Diệc Bạch cảm thấy thất vọng, một bên rửa mặt một bên còn làm tính toán, nghĩ ngày nào đó đi chợ bán cá cảnh một chuyến, mua ít cá vàng về cho nàng nuôi.
Đang nghĩ ngợi thì Khâu Diệc Bạch đã từ phòng ngủ ra tới.
Theo thường lệ mỗi đầu tuần Khoa Thụy sẽ mở họp một lần, cho nên Khâu Diệc Bạch đều sẽ đi sớm hơn một chút so với ngày thường.
Ăn mặc càng thêm nghiêm túc, một thân nữ sĩ tây trang màu lam nhạt vừa cấm dục lại vừa đoan trang.
Bất quá Thẩm Ninh Hinh vẫn phát hiện ra điều khác thường.
Trên người người này lại có thêm nhiều tiểu phụ kiện tinh mỹ, châm ngực a, dây chuyền a, tiểu khuyên tai a.
Trang điểm còn rất xinh đẹp.
Làm Thẩm Ninh Hinh không khỏi tò mò, thắc mắc có phải hôm nay nàng có an bài gì khác hay không, vì thế sau khi rửa mặt xong liền thuận miệng hỏi một câu.
Kết quả lại nhận được một câu trả lời phủ định.
Vừa dứt lời người nọ liền lắc lắc đầu.
Sau đó dùng lời lẽ chính đáng nói với nàng: "Hôm nay ta không có an bài gì cả."
"Nhưng thật ra là ngươi a, Hinh Hinh." Nàng nói, "Thứ sáu ngày đó không phải Vương Hi đã nói với ngươi chiều nay đi tham gia huấn luyện sao?"
Nàng ấy biết.
Trong lúc nhất thời Thẩm Ninh Hinh còn có điểm giật mình.
Kỳ thật cái gọi là huấn luyện, nghe tưởng như bộ dạng rất lợi hại, nhưng thật ra cũng không có gì quan trọng, mỗi năm thành phố đều sẽ cử hành một lần.
Khai mở họp, nói một chút hình thức cùng xu thế, tùy tùy tiện tiện chụp mấy trương ảnh, cuối cùng lại phát mấy bảng biểu về để điền.
Đi chủ yếu là cái hình thức mà thôi.
Chẳng qua bởi vì phải đăng ký, cho nên vẫn cần phải có người đi tham gia.
Mỗi một công ty đều phái đi giống nhau, đều là những nhân viên ngày thường không có gì bận rộn hoặc là thực tập sinh, giám đốc trực tiếp sai khiến, Khâu Diệc Bạch căn bản không cần hỏi đến cùng nhọc lòng.
Thẩm Ninh Hinh liền là người được chọn, trừ nàng ra còn có một tiểu thực tập sinh gần đây mới tới.
Còn tưởng rằng người này không biết.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy không khỏi cười rộ lên, sau đó liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, sợ nàng lo lắng, vì thế liền ôn nhu nói một câu: "Ta sẽ trở về sớm một chút."
"Ngược lại cũng không cần." Khâu Diệc Bạch theo tiếng nhỏ giọng nói thầm, "Dù sao......"
Phía sau không biết đang nói cái gì.
Thanh âm thật sự quá nhỏ, Thẩm Ninh Hinh cũng nghe không rõ.
Bất quá vẫn giống như ngày thường ôn nhu đáp lại nàng, còn bồi thêm một cái hôn ngọt ngào.
Mùi vị dâu tây, đặc biệt dễ ngửi.
Có thể giống như động lực, làm Khâu Diệc Bạch vui vẻ cả ngày.
Buổi sáng thực mau qua đi.
Ăn qua cơm trưa, Thẩm Ninh Hinh thấy thời gian không sai biệt lắm, vì thế liền click mở WeChat của tiểu thực tập sinh, hỏi nàng một chút đã chuẩn bị xong chưa, hiện tại muốn đi xuống luôn hay không.
Advertisement
Kết quả không nghĩ tới nàng ở bên kia phát sinh tình huống, hành trình ban đầu bị sửa lại, bị điều đi làm việc ở bên ngoài.
"Hinh tỷ ngài đi xuống trước đi." Tiểu thực tập sinh ở trên WeChat cùng nàng cảm thán, "Ta nơi này còn có một đống việc còn chưa làm xong đây."
"Bất quá hẳn là có đồng sự khác thay ta." Nàng nói, "Lúc ấy vương tỷ có nói với ta, nói là có người khác đi."
Người khác, ai nha.
Thẩm Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy tò mò, giương mắt nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy có ai khác.
Chẳng lẽ là bộ phận khác?
Thẩm Ninh Hinh đoán không ra, cũng lười đi đoán, không chậm trễ thời gian nữa, vội vàng thu thập đồ vật đi xuống lầu.
Vừa xuống đến dưới lầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe Maserati quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Lại nhìn kỹ một chút, quả nhiên Khâu Diệc Bạch đang ngồi ở bên trong.
Còn rất khốc, trên tai đeo Bluetooth, cũng không biết đang gọi điện thoại cho ai.
Thời điểm Thẩm Ninh Hinh đi qua, nàng vừa lúc treo điện thoại.
"Vị ngoan ngoãn này muốn đi đâu nha?" Thẩm Ninh Hinh đứng ở trước cửa xe nhìn nàng, trong thanh âm mang theo ý cười, "Không phải nói không có an bài sao?"
"Như thế nào đột nhiên lái xe thể thao đến đây đợi?"
Vừa lúc còn học theo nàng giả vờ ngu ngơ làm như không biết gì, trên mặt còn thật nghiêm túc, giống như đang muốn đi mở họp vậy.
Còn không phải là ngươi đem thực tập sinh người ta đẩy đi rồi đến đây thay thế sao?
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấu không nói toạc, cũng chỉ cười.
Chưa được một lúc liền cười đầu hàng với người trước mắt, hơi há mồm nhẹ giọng ứng một câu: "Bởi vì đột nhiên có biến động sao."
"Ai bỉu thực tập sinh kia đột nhiên có việc làm gì." Khâu Diệc Bạch ho nhẹ một tiếng, tuy rằng bên tai có chút phiếm hồng, nhưng biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ, "Ta thấy Vương Hi giống như trong lúc nhất thời tìm không thấy người thích hợp, cho nên dứt khoát liền thay nàng ôm chuyện này."
Sau đó ngươi cũng tìm không thấy người thích hợp, cho nên liền trực tiếp tự mình tới.
Mới không phải bởi vì muốn cùng bạn gái ở chung một chỗ trong chốc lát đâu.
Tâm tư của người này kỳ thật rất dễ đoán.
Thẩm Ninh Hinh lập tức đoán được suy nghĩ nội tâm của nàng, cũng thực mau hiểu được hôm nay vì cái gì nàng sẽ trang điểm xinh đẹp như vậy.
Vì thế không nói thêm gì nữa mà vội vàng kéo cửa xe ra ngồi vào, lại chậm rãi nắm lấy tay của Khâu Diệc Bạch nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Môi cũng khẽ mở, mang theo ý cười nói một câu: "Thật tốt quá, lại có thể được ở chung với bạn gái."
Vừa dứt lời Khâu Diệc Bạch liền gợi lên khóe miệng.
Mắt nhìnThẩm Ninh Hinh, vừa muốn nói gì đó liền nghe nàng mở miệng hỏi: "Bất quá công việc của ngươi đã làm xong chưa?"
"Đã xong." Khâu Diệc Bạch ứng thanh, "Dù sao ngày hôm qua cũng tăng ca lâu như vậy còn gì."
Giống như tiểu hài tử đang muốn đi chơi kết quả đột nhiên bị gia trưởng hỏi đến bài vở vậy, ngữ khí nghe giống như có chút không vui.
Còn có chút đáng yêu, làm Thẩm Ninh Hinh lập tức liền cười cong đôi mắt.
Vì thế liền cúi đầu lấy một viên kẹo từ trong bao nhỏ ra bỏ vào trong lòng bàn tay của nàng, giống như cho nàng khen thưởng.
Sau đó lại mở miệng nhẹ giọng cùng nàng hứa hẹn: "Nếu bạn gái của ta giỏi như vậy, vậy sau khi huấn luyện kết thúc, chúng ta cùng nhau đi công viên chơi được không?"
Dù sao...... Ngày hôm qua người này đã chịu thật nhiều ủy khuất đây.
Lần này vừa lúc có cơ hội, nhất định phải hảo hảo bù đắp mới được.
Hội nghị sớm đã định ra thời gian tiến hành.
Kỳ thật chỉ mở họp khoảng hai giờ liền kết thúc, sau đó mọi người theo thứ tự đánh dấu xuống sân khấu, ai về công ty thì về công ty, ai về nhà thì về nhà.
Khâu Diệc Bạch cùng Thẩm Ninh Hinh lại không như vậy, hai người lập tức lái xe chạy tới công viên.
Là một công viên ở phụ cận tương đối nổi danh, chiếm diện tích rất lớn, bên trong hoa cỏ cây cối cùng phương tiện giải trí đều có rất nhiều.
Thẩm Ninh Hinh cùng Khâu Diệc Bạch thuê một cái xe con, một bên cưỡi một bên đi về phía trước, đi ngang qua nơi nào thấy chơi vui liền dừng lại chơi.
Thẩy vòng, bắn phi tiêu, vớt cá vàng.
Lại nói Thẩm Ninh Hinh ở phương diện chơi trò chơi rất có thiên phú, cơ bản mỗi lần chơi xong đều giành được quà tặng, tệ nhất cũng là cái chờ thưởng.
Khâu Diệc Bạch thì ngược lại, trừ bỏ gắp thú bộng trùng hợp gắp được một con ra, còn lại cái gì cũng không được.
Vài lần như vậy lòng tự tin đại đại bị sỉ nhục, khuôn mặt nhỏ tức khắc lại nhăn ba ba.
Chính là làm đứa nhỏ sầu đến hỏng rồi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng kéo nàng tới một quầy hàng đang bị một đám tiểu hài tử vây quanh, ngồi xuống.
Giương mắt nhìn, phía trên có một bảng hiệu, viết to bốn chữ : Tượng đất bảo bảo.
Nếu ném phi tiêu không quá thành thục, vậy nặn bùn hẳn là được đi.
Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, trước tìm lão bản trả tiền đổi lấy mấy khối bùn cùng thuốc màu, sau đó lại xoa bóp Khâu Diệc Bạch, ôn nhu nói với nàng phải có tin tưởng.
"Ngươi nhìn tiểu hài tử bên cạnh ngươi kìa." Thẩm Ninh Hinh ý bảo cho nàng xem, "Tuy rằng tuổi rất nhỏ, nhưng nặn ra tiểu nhân rất xinh đẹp nha, còn có tiểu cô nương kia nữa nặn tiểu phòng ở cùng với tiểu thùng nước ở bên cạnh."
"Thứ này rất dễ, xoa bóp một chút liền biết, bạn gái ta giỏi như vậy, nhất định có thể."
Nói ngắn ngủn mấy câu, tức khắc liền đem người khen đến vui vẻ.
Khâu Diệc Bạch gật gật đầu, đột nhiên cảm giác chính mình giống như chứa đầy năng lượng, sau đó liền cúi đầu bắt đầu nặn.
Còn rất nghiêm túc, chuyên tâm, ngay cả người khác nói chuyện với nàng cũng không nghe thấy.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế rất vui vẻ, cõi lòng đầy chờ mong ngồi ở bên cạnh nhìn, muốn biết người này đến tột cùng có thể nặn ra được tác phẩm vĩ đại gì.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, thẳng đến một giờ sau, cuối cùng Khâu Diệc Bạch cũng hoàn thành.
Thậm chí còn đặc biệt vừa lòng, lòng tràn đầy vui mừng lấy lại đây cho nàng xem, muốn Thẩm Ninh Hinh đoán xem đây là cái gì.
"Đặc biệt dễ đoán." Nàng nói, "Ngươi tuyệt đối lập tức có thể đoán được."
"Được rồi được rồi." Thấy nàng nói như vậy, Thẩm Ninh Hinh vội vàng phối hợp gật gật đầu bắt đầu quan sát, một bên nhìn một bên nghiêm túc đoán: "Là tiểu cẩu đang đứng?"
"Như thế nào có thể là tiểu cẩu?" Khâu Diệc Bạch nghe vậy sửng sốt, "Đây rõ ràng là người nha."
Người...... Sao?
Thẩm Ninh Hinh đột nhiên giật mình, thấy thế nào cũng không giống nha.
Nhưng chỉ có thể căng da đầu dùng sức đoán: "Bà cố nội bán kẹo bông gòn, đại thúc vớt cá vàng, tiểu tỷ tỷ xào sữa chua?"
Dù sao ngay cả tóc cũng không có, căn bản không phân biệt được giới tính.
Thẩm Ninh Hinh thật cẩn thận quan sát một hồi lâu, mới miễn cưỡng nhìn ra được người này trên người giống như mặc tạp dề, cũng giống như là váy quần áo.
Bất đắc dĩ chỉ có thể phát tán tư duy dùng sức đoán, càng đoán sắc mặt của Khâu Diệc Bạch càng không đúng.
Thật sự kém như vậy sao?
Nàng không khỏi cầm lấy tượng đất một lần đưa đến trước mắt để nhìn, nghĩ có nên sửa chữa chút gì đó không.
Kết quả tay run lên, không cẩn thận véo rớt cái mũi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc hiểu được, đây là Khâu Diệc Bạch đang nhắc nhở nàng, không khỏi vỗ vỗ tay nói một câu: "Voldemort!"
(Tui quỳ =))))) )
Khâu Diệc Bạch thiếu chút nữa khóc ra tới, qua một lúc lâu mới tự mình đưa ra đáp án.
"Như thế nào đoán không ra a." Nàng nói, "Ta nặn rõ ràng chính là ngươi nha!"
Advertisement
I Have A Martial Arts Panel
In a world entrenched by monsters filled with myriad factions, state disputes run wild. Amid these troubling times, martial arts have come to prominence and prosper.Xu Ning transmigrates to this world with a Martial Arts Panel and becomes an ordinary villager. He only has one goal in mind: to become a master of martial arts.Spend three energy points to level up Gale Knife Technique? Yes/noYes! Hell yes!
8 1372The Runesmith
What happens when a man gets transported into a foreign world filled with magic?Will his knowledge in hardware technology help him out after he discovers its correlation to the words of power?How will he fit in with the other noble houses as the lowly 4th son?How will his story play out in a world where stats and skills equal power and status?Come and find out as we embark on his journey.
8 438Yora Chronicles
[Arc 0 - The Prologue] Airen and Yuelei Casteya - Two twins separated in act of revenge not of their own doing. One is sent to the frozen north, where she is adopted by a frost phoenix and taught to survive in the harshest of conditions, eventually meeting with the forces that govern nature itself. The other is sent to the southern deserts and is saved by a band of slaves-turned-raiders who take him in as one of their own, where he eventually came into contact with a being that calls herself the History Eater. The two sought power and the forces of the world would soon listen, but not without their own aspirations. And perhaps if the two were to meet again, they would be so warped by their own hands and would not even recognize the other. [Arc 1 - Disciple of the History Eater & Knighthood] Under the guidance of Fieluri, the whimsical being from the Archive, Airen moves south to the Red Slate Republic to attend Stonewall Military Academy. There, he finds himself wrapped up in the History Eater's ploys, and at the same time, learns of the somber side of society in the slave-driven republic. Eventually, under Fieluri's instruction, he descends into the depths of dungeons where he eventually reunites with an old acquaintance. Yuelei, who has grown used to living in the snowy mountains, moves north to the Holy Land of Ecclisa to attend the Royal Knight Academy. After Lin leaves, she slowly adapts to living with humans again, but not without ceaseless caution. The thinly-veiled peace is eventually broken, for the monsters that haunted the nights in the Whitefrost Mountains are returning once more. In response, the Holy Land of Ecclisa slowly prepare for war, but Yuelei is not just a mere bystander. All paths eventually leads to conflict. When it arrives, one can choose to deter it away, or to revel in it. [Arc 2 - WIP] NOTE- Based on an internal discussion, please be advised the earlier chapters of this novel [Arc 0 and Arc I] is going through a major revision and rewrite to gap the 6 years experience since the first draft of this novel. For questions,concerns,comments or contributions, feel free to join us on our discord: https://discord.gg/Vdp2k6v © 2018 by Phyantasm. All Rights Reserved.
8 435Until You Do It Right
The world ended on December thirty-first of the year two thousand and twenty, precisely at the stroke of midnight. The human race began to be systematically exterminated by the spawn of the System. We were given a chance to defeat them, to take back our place at the top of the food chain. We failed. The first to perish were those who bravely rebelled. The soldiers. The defenders. One by one, they fell. In their final moments, they begged for aid. Nobody replied. The next to succumb were those who feebly cowered. The deniers. The leeches. Together, they fell. In their final moments, they cried out into the darkness. Countless voices replied in kind. The last to decline were those who shamelessly ran. The deserters. The cowardly. Alone, they fell. In their final moments, they whimpered quietly. There was nobody left to answer. The final human to die was a survivor. A runner. As he died, he begged for salvation. His prayers were answered. He was offered a chance to save himself, along with all of humanity, and he took it. This is his story. “I sat in the dark and thought: There’s no big apocalypse. Just an endless procession of little ones.”― Neil Gaiman, Signal to Noise. I am absolutely new to writing and will take any and all constructive criticism. Please give feedback, it is greatly appreciated. I will update the tags as they change, and I hope that you enjoy this little story I'm writing! Quick warning: Seamus is intentionally a flawed character, and this story is going to explore those flaws and perhaps even change a few of them. I do not agree with all of his actions, but it is what it is.
8 250The Labyrinth of Dreams
Having caught one attempted murderer and proven to the world he isn’t one himself, things are looking up for Kayden. Sure, recent revelations about his spell mean he needs to rethink his entire worldview and his future, but he’s been doing that every couple of months since getting his scholarship, so he’s had practice. From here on, it should be smooth sailing; nothing to worry about but trying to keep up in his magic lessons and not letting his smart mouth start any blood feuds with rich kids at parties. But something’s going on. The Fiore is convinced that Kayden’s a key player in a political game he wants nothing to do with, Max is openly fighting with his idol over things he won’t fully explain, and the words of prophecies past keep haunting Kayden’s dreams. Something big is coming, and to figure it out, Kayden, Max and Kylie will have to venture places that make his Initiation look like child’s play. And make a decision that will irrevocably alter all their lives.
8 169Carmen Sandiego 2019 One-Shot Book
Cover by: @AggressiveKittyCat Some Carmen Sandiego drabbles I come up with a lot daily. Updates may be slow, though! PS: requests are open!!
8 142