《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 43
Advertisement
Có trời mới biết lúc Khâu Diệc Bạch mở miệng thổ lộ câu nói này có bao nhiêu khó khăn.
Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa không phản ứng kịp, phát ngốc trong chớp mắt, lúc này mới vội vàng gật gật đầu.
Thật sự sợ tiểu khóc bao sẽ vì thẹn thùng mà thu hồi câu nói vừa rồi, vì thế trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng.
Nhìn vào mắt nàng, mang theo ý cười nhẹ giọng trả lời: "Được."
Vừa nói xong, khẩn trương nơi đáy mắt của Khâu Diệc Bạch liền tiêu tán đi vài phần, thân thể vừa rồi còn căng chặt cũng dần dần thả lỏng.
Chẳng qua mặt lại càng hồng, nước mắt vẫn như cũ không ngăn lại được, theo động tác gật đầu lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Đến cuối cùng ngay cả phong thư tình bị nàng nhéo kia cũng ướt, vết mực bị thấm ướt loang lỗ, ngay cả ngón tay cũng bị cọ đen vài chỗ.
Cố tình nàng lại không phát giác được, vẫn muốn lau lau lên trên mặt.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Thẩm Ninh Hinh ngăn cản lại, mới không để nàng làm trò trước mặt mình biểu diễn một màn như thế nào gọi là nhanh chóng biến thành tiểu hoa miêu.
Thẩm Ninh Hinh vừa buồn cười lại vừa đau lòng, dứt khoát cúi đầu từ trong bao nhỏ lấy khăn giấy ra giúp nàng lau nước mắt một chút.
Miệng cũng không nhàn rỗi, vừa lừa lại vừa gạt đem thư tình thu vào tay.
Nói là quá ướt muốn giúp Khâu Diệc Bạch xử lý, kỳ thật là trộm bỏ vào trong túi tiền.
Dù sao, đây cũng là thư tình mà Khâu Diệc Bạch đã dành cả đêm để viết cho mình.
Nhất định phải hảo hảo trân quý mới được.
Không xem liền mệt.
Qua một lúc lâu sau, lúc này Khâu Diệc Bạch cuối cùng cũng ngừng nước mắt.
Mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh, phỏng chừng là cảm thấy ngượng ngùng, vì thế liền theo bản năng không dám nhìn nữa.
Nhưng ngoài miệng vẫn luôn nhắc mãi, nói ta vừa rồi không phải khóc, chỉ là phản ứng sinh lý thôi.
"Cho dù là ai ở thời điểm thổ lộ cũng sẽ lưu nước mắt." Nàng nói, thanh âm đè nặng, mày nhăn lại, ngữ khí nghe rất nghiêm trang, "Này là cùng một đạo lý với việc lúc thái hành tây sẽ khóc nhè."
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Lần đầu tiên nàng nghe được một lời giải thích như vậy.
Không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, dưới đáy lòng trộm cười nhạo Khâu Diệc Bạch một hồi lâu.
Nhưng ngoài miệng không có phản bác, nói phải phải phải, đêm đó ta hướng ngài thổ lộ cũng trộm khóc đây.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Khâu Diệc Bạch tức khắc liền tốt lên.
Có lẽ là cảm thấy chính mình tìm về được chút mặt mũi, tầm mắt trốn tránh cuối cùng cũng thu hồi lại, nhìn Thẩm Ninh Hinh, sau một lúc lâu lại vươn tay về phía trước.
Thẩm Ninh Hinh khó hiểu: "Làm gì?"
Khâu Diệc Bạch không nói lời nào, biệt nữu lại khẩn trương nắm lấy tay nàng, sau khi nắm chặt còn lắc lắc vài cái.
Trong miệng còn lẩm bẩm, nhỏ giọng đối với nàng nói: "Về sau ngươi chính là bạn gái của ta......"
Lời này nói đặc biệt nghiêm túc.
Ngay cả ánh mắt cũng vậy, chuyên chú cùng chân thành nhìn nàng, trên má ứng hồng đặc biệt đẹp.
Advertisement
Giống như màu chân trời ráng nắng chiều.
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến người động tâm.
Chẳng qua, Thẩm Ninh Hinh cứ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đặc biệt giống như đang tham gia hội đàm thương nghiệp gì gì đó......
Nào có như vậy.
Nàng khó tránh khỏi có chút buồn cười, nhưng vì lưu lại mặt mũi cho Khâu Diệc Bạch, chỉ có thể nghiêm túc cùng nàng nắm chặt một khối.
Ai ngờ nắm xong rồi người này không thả ra.
Ngược lại nâng lên một cái tay khác, hai tay duỗi về phía trước, đem tay nàng bọc lại.
Cái gì cũng không nói, nhưng biểu tình nhìn qua lại rất thoải mái, giống như tìm được bảo bối cứ như vậy phủng ở trong tay.
Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, chỉ còn dư lại một mảnh quang mang rụng rơi nơi chân trời.
Bao phủ ở trên người Khâu Diệc Bạch, làm cả người nàng nhìn qua phá lệ đẹp.
Đại khái trong khoảng thời gian này nàng cũng bị lăn lộn không nhẹ đi, dù sao tối hôm qua chính mình lấy thân phận là một võng hữu nhiệt tâm mới đào ra được nhiều vấn đề như vậy.
Bây giờ khẳng định sau lưng nàng còn có một đống thứ không muốn hoặc là ngượng ngùng nói ra với mình.
Chính là đem tiểu khóc bao của chúng ta khó chịu đến hỏng rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Ninh Hinh không khỏi mềm mềm theo.
Nàng dứt khoát cũng vươn tay ra, đi về phía trước vài bước nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Vỗ vỗ sau lưng giống như trấn an nàng, trong giọng nói cũng tràn ngập ý cười.
"Về sau chỉ giáo nhiều hơn nha." Nàng nói, "Bạn gái."
Thẳng đến khi nhìn thấy Thẩm Ninh Hinh lên lầu rồi, Khâu Diệc Bạch mới rời đi.
Chiếc Maserati màu đen chậm rãi quay đầu xoay một đường cong, lúc sau đột nhiên từ cửa sổ xe vươn bàn tay ra vẫy vẫy với nàng, lúc này mới dần dần biến mất trong màn đêm.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi, một hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt.
Không sốt ruột làm những chuyện khác, mà vội vàng ngồi xuống ở mép giường, từ trong túi móc phong thư tình kia ra.
Sau đó liền phát hiện, chữ ở bên trong cơ hồ đều bị nước mắt nhiễm đến loang lỗ cái gì cũng nhìn không thấy.
Nàng không khỏi có chút buồn bực, còn cố ý lấy kính lúp từ trong ngăn kéo ra, giống như đang nghiên cứu chậm rãi xem từng hàng từng hàng.
Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ thấy rõ được mấy chữ.
Cái gì đẹp, cắn người, không trừ tiền, nỗ lực công tác, xương sườn, chocolate......
Nàng còn phải phát tán tư duy sắp xếp câu từ, nghĩ nghĩ phỏng chừng Khâu Diệc Bạch là đang khen nàng đẹp.
Phía sau có lẽ là nói ngươi về sau nếu lại cắn ta, ta sẽ không trừ tiền, cùng với ta sẽ nỗ lực công tác mua xương sườn cùng chocolate cho ngươi.
Hẳn là như vậy đi......
Chính là quá khó khăn.
Nàng thở dài, sau một lúc lâu đột nhiên lại có chút muốn cười, tâm niệm khẽ nhúc nhích dứt khoát đi tìm một khung ảnh pha lê đem phong thư tình của Khâu Diệc Bạch kẹp ở bên trong.
Sau đó đặt chung một chỗ với ốc biển cùng tiểu thú bông.
Advertisement
Tất cả đều là hồi ức ở bên nhau của nàng cùng Khâu Diệc Bạch nha, chỉ cần nhìn liền bất giác cảm thấy vui vẻ.
Một đêm mộng đẹp.
Sau khi tiểu khóc bao thổ lộ tâm ý với nàng thoạt nhìn so với trước kia thông suốt hơn rất nhiều, sẽ chủ động gửi WeChat chúc ngủ ngon với nàng.
Thẩm Ninh Hinh vui mừng, vì thế liền phát một biểu tình A Cát dựng ngón tay cái khen nàng, sau đó còn hồi phục: "Đi ngủ sớm một chút."
Bản thân chỉ là thuận miệng khen ngợi một câu.
Không nghĩ tới lại cho Khâu Diệc Bạch sự tin tưởng lớn lao, ngay sau đó liền rời khỏi WeChat đi vào Weibo phát động thái mới ——
Ta giỏi quá! 【 A Cát tán thưởng.jpg】
Không ngủ được chạy đến Weibo tự luyến liền thôi đi, còn trộm biểu tình của nàng.
Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, cũng không chọc thủng nàng, lại quay lại WeChat, tiếp tục phát một biểu tình mới cho nàng : 【 A Cát so tâm.jpg】
Không cần chờ lâu liền thu được hồi phục, lời lẽ còn rất chính đáng, nói với nàng ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút chú ý thân thể!
Bộ dạng thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Nếu không phải Thẩm Ninh Hinh đã biết rốt cuộc nàng là cái đức hạnh gì, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa chẳng hay biết gì.
Chẳng qua......
Thẩm Ninh Hinh hừ lạnh một tiếng tiếp tục quay lại Weibo, quả nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch lại phát động thái mới ——
Tồn đồ!【 A Cát so tâm.jpg】
Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười.
Một bên phóng di động xuống dưới gối một bên nhắm mắt lại, trong lòng còn cảm thán Khâu Diệc Bạch thật sự hảo ấu trĩ.
Nhưng một giây sau môi lại dương lên.
Giống như không khí cũng bởi vì nàng mà trở nên ngọt ngào.
Thực mau đến ngày hôm sau.
Tuy nói Khâu Diệc Bạch cùng nàng ở gần nhau, nhưng thời gian làm việc của hai người bất đồng, buổi sáng cơ bản không đi cùng nhau được.
Cho nên Thẩm Ninh Hinh vẫn chưa đi ké xe nàng, mà vẫn như cũ ngồi xe buýt tới công ty.
Không bao lâu sau, Khâu Diệc Bạch cũng tới.
Thoạt nhìn buổi sáng không có đi nhà xưởng, trên người ăn mặc vẫn là chế phục của Khoa Thụy.
Còn xách theo cơm sáng.
Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng nàng chưa ăn, vừa định hỏi một câu, liền thấy người này tiến lên vài bước đem phần cơm sáng kia đặt ở trên bàn của nàng.
Đáy mắt mang theo ý cười, nhưng thanh âm vẫn thực nghiêm túc, nhìn vào giống như cấp trên đang quan tâm cấp dưới.
Nói cho nàng: "Ăn."
Nói xong còn không đi, mà đứng tại chỗ chờ.
Thẩm Ninh Hinh giương mắt lên nhìn, tựa hồ từ biểu tình của nàng đọc ra được một mạt chờ mong.
Cho nên đây là...... Chờ nàng khen sao?
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi muốn cười, vội vàng gật gật đầu tiếp nhận cơm sáng, cười rộ lên nói : "Cảm ơn Khâu tổng."
Dù sao cũng đang ở trong văn phòng, tuy nói lúc này xung quanh căn bản không có vài người, nhưng lúc nói chuyện vẫn phải chú ý một chút.
Bất quá một câu như vậy cũng đủ rồi.
Khâu Diệc Bạch nghe xong tâm tình tức khắc tốt đẹp, vui sướng treo lên đuôi lông mày, ngay cả bước chân xoay người quay về văn phòng so với ngày xưa cũng muốn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ngay sau đó liền bắt đầu thực hiện hứa hẹn của mình, nghiêm túc bắt đầu công tác.
Thẩm Ninh Hinh thấy nàng nghiêm túc như vậy, chính mình cũng chịu khích lệ cùng ủng hộ, không suy nghĩ linh tinh nữa, cũng vội vàng dấn thân vào công tác.
Cứ như vậy vội hơn hai giờ, vừa nhấc mắt lên vừa lúc nhìn thấy Khâu Diệc Bạch đi ra rót cà phê.
Chẳng qua không đi lối tắt, mà cố ý đi từ phía bên này của nàng.
Lúc đi ngang qua còn bất động thanh sắc ném một khối chocolate lên trên bàn của nàng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng mở WeChat ra, động động ngón tay gõ gõ câu khích lệ : "Chocolate ăn đặc biệt ngon, cảm ơn bạn gái."
Chính là đem người khen đến vui vẻ, vì thế lại thừa dịp thời gian nghỉ trưa mau kết thúc mang hai cái trứng gà từ nhà ăn về cho nàng.
Thẩm Ninh Hinh thấy vậy liền mạc danh liên tưởng đến câu nói ——
Khâu tổng yêu, mọi lúc mọi nơi.
Tuy nói trong lòng xác thật rất ngọt ngào rất vui vẻ, nhưng nàng cũng không thể cứ luôn như vậy nha!
Vạn nhất bị người khác nhìn thấy nàng thường xuyên cho chính mình này nọ liền không tốt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ muốn Khâu tổng thẩm tra hợp đồng mà chui vào văn phòng, nói cho nàng không cần phiền toái như vậy, ở công ty cứ xem nàng như nhân viên bình thường là được.
Làm Khâu Diệc Bạch còn có điểm không cao hứng.
Bất quá sự thật xác thực là như vậy, nàng vô pháp cãi lại, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thấy nàng đồng ý, Thẩm Ninh Hinh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa quay trở về bàn làm việc bắt đầu công tác.
Sau một lúc lâu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế lại vội vàng click mở Weibo của nàng.
Sau đó liền phát hiện quả nhiên chính mình lại bị khóc chít chít nhớ thương......
Cho nên, bạn gái là bạn gái, mang thù là mang thù.
Nguyên lai khóc bao của chúng ta còn công tư phân minh như vậy sao?
Thẩm Ninh Hinh vừa vô ngữ vừa muốn cười, vội vàng mở WeChat lên lại hống vài câu, sau khi đem người hống hảo mới có thể tiếp tục chuyên tâm công tác.
Liền như vậy vội vàng đến giờ tan tầm buổi tối.
Khâu Diệc Bạch vừa đi công tác trở về, có không ít công việc tồn đọng chưa xử lý hoàn thành, đương nhiên muốn lưu lại tiếp tục.
Thẩm Ninh Hinh cũng theo bản năng ở lại một hồi lâu, bản thân là muốn bồi nàng.
Chẳng qua Khâu Diệc Bạch không chịu, vừa thấy người khác đều đã đi rồi chỉ còn lại nàng vẫn chưa đi, vì thế liền ra lệnh cưỡng chế nàng mau mau về nhà.
Thẩm Ninh Hinh ngoan cố không lại nàng, lại sợ chọc người này xu lông, chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.
Sau đó liền cõng lên bọc nhỏ của mình cùng Khâu Diệc Bạch nói tạm biệt rồi mới xoay người rời đi, một đường đi đến trạm chờ.
Nguyên bản chỉ là trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, ai ngờ vừa chuyển mặt lại phát hiện Khâu Diệc Bạch đang đứng ở phía sau nàng.
Không cầm túi công văn cũng không cầm theo chìa khóa xe, không giống như về nhà, mà giống như cố ý một đường cùng đi ra.
Hẳn là dùng một thang máy khác, đi đường cũng nhẹ, Thẩm Ninh Hinh căn bản không nghe thấy bất luận động tĩnh gì.
Nàng có điểm ngốc, vội vàng giương mắt nhìn nàng mở miệng dò hỏi: "Làm sao vậy, như thế nào đột nhiên cùng xuống dưới?"
Biết người này không mấy vui vẻ, cho nên thanh âm theo bản năng phóng nhẹ đi rất nhiều, ngữ khí nghe còn đặc biệt ôn nhu.
Đối phó với tiểu khóc bao hai tuổi rưỡi chỉ có thể như vậy.
Quả nhiên, vừa nói xong đáy mắt không vui của Khâu Diệc Bạch tức khắc tiêu tán đi không ít.
Giương mắt hướng xung quanh nhìn một vòng, một lát sau đột nhiên cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Thậm chí còn mở miệng, nhỏ giọng nói với nàng: "Hiện tại trời sắp tối rồi, người trong công ty đã sớm đi rồi, xung quanh một người cũng không có, không ai nhìn thấy, có thể ôm một chút đi?"
Hung ba ba, giống như đang cùng nàng giận dỗi, nhưng động tác đem nàng ôm vào trong ngực lại rất ôn nhu.
Làm Thẩm Ninh Hinh không tự giác liền đỏ mặt.
Tim đập đột nhiên cũng gia tốc, nâng tay sờ sờ phía sau lưng nàng, cảm than nguyên lai tiểu khóc bao còn có một mặt dính người như vậy.
Là bởi vì không có cảm giác an toàn sao?
Không biết như thế nào, trong lòng Thẩm Ninh Hinh đột nhiên có nơi nho nhỏ nào đó đau một chút.
Nâng tay sờ sờ nàng, sau một lúc lâu lại nhẹ nhàng cười.
Môi cũng khẽ mở, tiến đến bên vành tai của nàng hôn nhẹ một chút.
Thuận tiện nói với nàng: "Đương nhiên có thể, ngay cả hôn hôn cũng có thể."
"Bạn gái của ta siêu đáng yêu"
Advertisement
The Divine Hunter
Luo Yi, a high school dropout in his original world, was isekai’d into a fantasy world. Starting out as a weak boy named Roy in the village of Kaer, Lower Posada, he was determined to grow stronger, no matter what it took. The first step toward becoming a legend was to kill. And his first kill was… a rooster. ‘You gain 1 EXP.’ Of course, Roy had his own cheat system like all the other isekai protagonists. His first step to becoming a legend started now…
8 563I Am Not Chaotic Evil
Participant in the Royal Road Writathon challenge. Carnage, arson, and wanton destruction permeate the mind of Jeremy Fjord. However, Jeremy is a rebel — and voices in his head will not dictate how he lives his life. Follow the adventures and misadventures of a simple necromancer wizard as he struggles against clerics, paladins, and the forces of good to attain his capitalist dreams. Reaper image taken from https://commons.wikimedia.org/wiki/File:The_death.svg under Creative Commons Attribution 2.0 Generic license.
8 215Shadow of the Spyre
"Those who try to change Form without likewise shifting Function are doomed to a lifetime of agony and mediocrity--or they make the best assassins." -Auld Wynfor Ganlin An orphan with unique powers not seen in a thousand years, trapped in a world only she can see, her life a waking nightmare. A boy long ago lost to his family, forced to masquerade as the enemy by one of his own, his continued facade his people's only hope of salvation. An immortal trapped in the flesh of a man, a prisoner for something he has not yet done, fleeing something he thought he had killed. A girl abandoned in the mountains, without memories or a note, her people the stuff of legends, but whose villages have never been found. Meet these and many more incredible characters as they engage in a complex struggle for survival in a realm about to plunge in a downward spiral of politics, death, and treachery.
8 65Property Of Vittore Martinelli ✓
When she was 14, Dalia was sold to Matteo Martinelli, the former leader of the largest Italian mafia. Flash forward with his son, Vittore Martinelli as the new leader, Dalia is given to him as a birthday present after years in spent in the "safe house". Dalia struggles to fulfill a promise she made and get her old self back as Vittore tries not to fall for the black beauty. Will they go through all the lies, jealousy, betrayal, envy, lust and murder together all in the name of love?Because at the end of it all, she is still Property Of Vittore Martinelli.* * * "Lift your hand," I said looking at how he held onto his bicep with a tight grip. "Let me take a look at the bullet wound.""No tesoro. I can do this myself," Vittore grumbled and I gave him incredulous look. "Don't start that bullshit with me Vittore. Remove your arm and let me help you or..." I trailed off, not able to say more. I was still in shock but I could do this. "Just... just let me help.""No."I glared at Vittore. "Why are you being so damn egotistic?! Let me help you! Do you know what it was like to find you like... and to..." I couldn't even get all the words out. "Let me help you. Please."Begging wasn't something I'd ever do but I just needed him to let me help him. "No-""Why?!" I suddenly exploded. "Why won't you just let me help you?!""Because I don't know how to handle it ok?!" Vittore suddenly exploded, his dark eyes glaring at me. "I don't know how to handle these... feelings. Fuck tesoro you drive me crazy! Don't you see that? You make me question everything I've ever known and... I can't..." I watched Vittore as his expression turned determined. "Fuck it."He leaned forward and pressed his lips on mine.* * *WARNING! Mentions of death, torture, gore, abuse and other things related to the mafia.
8 224Cascadia
Corvayne, a warrior exiled from his desert village, ends up in the backwater colony city Cascadia. He meets a strange girl, jumps through a portal to another world, and starts a journey to protect her and discover the secrets and treasures waiting in the mysterious rifts they call 'Towers'. Follow Corvayne as he fights throngs of monsters and explores totally-not-Seattle with Wick, his foul mouthed girlfriend. Along the way Corvayne will accumulate a rotating party of friends and misfits, journey into through dungeons full of dangers and loot, and learn to use a bevy of strange powers as he faces threats inside the mysterious 'Towers' and through the city of Cascadia, which hosts secrets of it's own, all while trying to unravel his tangled past. Updates: Mondays + Whenever I feel like it. ****************** This story features: -A cast who are mostly good friends and mostly good people, despite exploring weird and dangerous worlds. -A mix of dungeons, dragons, and exploring the pine scented city of Cascadia. -Very light LitRPG elements that slowly seep into the story. Learning the system is a challenge that takes the characters a long time. -A strange universe with a mix of both standard magic and powers that twist reality itself. Some wizards know how to cast fireball, but a few can curse someone to be lost for eons. -No explicit sex scenes. Warning is for implied sex scenes and some nudity. -Lots of blood, mostly monster blood. -A long planned story and long character arcs. I have the ending in mind as I write. -Single character PoV, with plans to add bonus chapters for other characters. [A winner of the Royal Road Writathon challenge.]
8 239KARNA - MAHADEV'S DECIPLE
I do not want hurt anybody's religious sentiments. This story is purely my imagination, what if karna in search of his guru after rejected by several guru was taken as disciple of lord mahadev himself? what would happen in mahabharat if karna was in dharam paksh.
8 193