《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 42
Advertisement
Sau khi Thẩm Ninh Hinh phát xong cái bình luận kia, trong đầu tức khắc liền nhảy ra mấy chữ ——
Như vậy có quá đường đột không.
Dù sao Weibo đối với Khâu Diệc Bạch mà nói chính là lãnh địa bí mật cuối cùng, nếu như nàng phát hiện nguyên lai bấy lâu nay vẫn luôn có người theo dõi, nói không chừng sẽ khóc thành cái bộ dáng gì.
Nếu như nàng biết được người nọ là ai......
Thẩm Ninh Hinh ho khan một tiếng, trong đầu tức khắc xuất hiện các loại dự báo nguy hiểm.
Làm thân thể nàng không khỏi run lên, ngay cả di động thiếu chút nữa cũng không cầm chắc, qua một lúc lâu sau mới bình phục lại tâm thần.
Sau đó lại bất đắc dĩ thở dài.
Nàng thật sự là không còn biện pháp nào khác.
Thổ lộ cũng đã làm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng cho đến bây giờ tiểu khóc bao này trừ bỏ ở trên Weibo kêu a a cùng khóc chít chít ra, một chút phản ứng cũng không có.
Thật vất vả mới có chút phản ứng, ai ngờ vừa thấy vậy vẫn còn do dự lăn lộn có nên tin tưởng nàng hay không.
Tóm lại là đi từng bước tính từng bước vậy.
Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, nghĩ dù sao nói cũng đã nói rồi, Khâu Diệc Bạch là một người thích phát Weibo như vậy, khẳng định sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Không bằng thừa dịp trong khoảng thời gian này nhanh chóng suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Tính toán xong, Thẩm Ninh Hinh phóng di động qua một bên, sau đó liền giống như lão tăng nhập định ngồi xếp bằng ở trên giường.
Một bên chờ tin tức của nàng, một bên điên cuồng suy nghĩ phương hướng giải quyết.
Cứ như vậy lăn lộn cả một buổi tối.
Không nhận được hồi phục như mong đợi, nhưng lại chờ được Khâu Diệc Bạch trở lại.
Hành lang yên tĩnh một hồi lâu đột nhiên truyền đến tiếng người, sau đó tiếng bước chân càng ngày càng gần, chậm rãi ngừng lại ở trước cửa phòng của Thẩm Ninh Hinh.
Sau một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thịch thịch thịch, làm trái tim của Thẩm Ninh Hinh cũng phập phồng theo vài cái.
"Ai nha?" Nàng mở miệng, thanh âm thực nhẹ, mang theo dò hỏi.
Người nọ ở bên ngoài một hồi lâu cũng không đáp lời, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng mới vang lên câu thực nhẹ: "Ta."
Vừa nghe chính là đang đè nặng thanh âm nha.
Đây là phương thức thường dùng mỗi khi Khâu Diệc Bạch sinh khí hoặc thẹn thùng.
Chẳng qua hiện tại đến tột cùng là sinh khí hay là thẹn thùng, Thẩm Ninh Hinh cũng không biết.
Dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đau dài không bằng một lần đau ngắn rồi thôi.
Nghĩ như vậy, nàng thở dài, cuối cùng không do dự nữa, đứng lên bước nhanh chạy tới mở cửa.
Vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị để đối mặt với mưa rền gió dữ rồi, ai ngờ cửa vừa mở ra, không thấy mặt của Khâu Diệc Bạch đâu, lại thấy được một đống lớn đủ các loại đồ ăn vặt cùng đồ ngọt.
Chocolate, su kem, khoai lát, bánh quy, loạn thất tám tao căng đầy một túi lớn.
Advertisement
Che khuất cả khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
"Đây là?" Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, ngẩng đầu lên có chút khó hiểu xuyên qua bao nilon nhìn về phía Khâu Diệc Bạch.
"Không phải ngươi lưu lại khách sạn làm cả một ngày sao?" Phía sau túi nilon truyền đến thanh âm của Khâu Diệc Bạch, nghe rất rầu rĩ, gương mặt nhìn qua cũng có chút hồng, "Cho nên cố ý mua chút đồ ăn vặt mang về."
"Muốn ăn tới ta phòng đi." Chỉ để lại một câu nói như vậy, sau đó liền xách theo túi rời đi.
Bước chân còn rất nhanh, rất giống một loại tư thế đang chạy trốn.
Làm Thẩm Ninh Hinh có chút phát ngốc.
Cho nên, không những không tìm nàng tính sổ, ngược lại còn mời nàng vào trong phòng ăn đồ ăn vặt?
Hù chết nàng a!
Sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh xuất hiện ở trong phòng của Khâu Diệc Bạch.
Sau đó cũng phát hiện được, nguyên lai người này không chỉ mời một mình mình, mà còn mời cả Triệu tỷ nữa.
Có thêm một người, cảm giác an toàn trong lòng sẽ nhiều thêm một ít.
Thẩm Ninh Hinh thở sâu, thoáng ổn định lại suy nghĩ rồi đi vào ngồi xuống bên cạnh Triệu tỷ, cầm lấy bánh su kem đưa đến bên miệng.
Một bên ăn một bên trộm quan sát trạng thái của Khâu Diệc Bạch.
Nàng thấy người này rõ ràng là không giống với thường ngày.
Tuy nói đang cực lực ngụy trang, nhưng gương mặt cùng bên tai vẫn luôn phiếm hồng, ánh mắt cũng mơ hồ không chừng.
Trong chốc lát lại trộm nhìn nàng, lát sau lại nhấp miệng liếc đến một bên.
Lại thêm một lát nữa, thậm chí còn có điểm co quắp cầm lấy di động lướt lướt.
Cũng không phải đang chơi di động, chỉ mở màn hình di động nhìn vài cái icon, rồi đóng lại, qua một lát lại mở ra, rồi lại đóng lại.
Chính là biệt nữu muốn chết.
Làm Thẩm Ninh Hinh cũng biệt nữu theo, ăn nửa ngày cũng không nếm ra được mùi vị gì, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở bên kia.
Qua một lát không cẩn thận còn bị nghẹn, khụ vài tiếng mới miễn cưỡng nuốt xuống được.
Thật vất vả mời hòa hoãn lại được, vừa nhấc mắt lên lại phát hiện Khâu Diệc Bạch đang duỗi tay đưa cho mình một chai nước chanh.
Đáy mắt giống như mang theo chút lo lắng, thấy nàng tiếp nhận uống lên lúc này mới thoáng thả lỏng.
Hơi há mồm có lẽ là muốn chế nhạo, nhưng sau một lúc lâu không biết nghĩ tới cái gì, lời đến bên miệng đảo qua đảo lại mấy vòng.
Do dự một lát cuối cùng biến thành như vậy: "Thẩm Ninh Hinh ngươi chú ý một chút a."
Thanh âm rất nhỏ, đôi mắt nhìn về nơi khác, biểu tình nhìn qua mạc danh còn có chút ngượng ngùng.
Là đang quan tâm nàng nha!
Thẩm Ninh Hinh tức khắc phát ngốc, qua một lúc lâu mới gật gật đầu ứng câu: "Ta đã biết, cảm ơn Khâu tổng."
Vừa nói xong, gương mặt cũng bất tri bất giác đỏ lên, cũng hồng giống như Khâu Diệc Bạch vậy.
Một lát sau, Triệu tỷ đứng lên mở điều hòa.
Hết nhìn Khâu Diệc Bạch, lại nhìn Thẩm Ninh Hinh, không khỏi cảm than trong lòng, quả nhiên người trẻ tuổi hỏa lực rất lớn a.
Advertisement
Thẩm Ninh Hinh ăn đồ ăn vặt trong hoang mang lo sợ.
Khâu Diệc Bạch cùng Triệu tỷ ở bên ngoài tiếp hộ khách đã ăn cơm rồi, chỉ còn Thẩm Ninh Hinh một người là chưa ăn.
Sợ nàng bị đói, Khâu Diệc Bạch liền theo bản năng đề nghị nếu không gọi cơm hộp cho nàng.
"Không được không được." Thẩm Ninh Hinh nghe vậy vội lắc đầu, "Ta ăn đồ ăn vặt đã no rồi, ngài không cần lo lắng."
Vừa nói xong, liền đứng dậy theo, không đợi Khâu Diệc Bạch nói tiếp liền trực tiếp cáo từ.
Cơ hồ là trốn trở về phòng.
Chui vào trong phòng tắm vội vàng tắm rửa, nỗi lòng lúc này mới bình phục lại không ít.
Sau đó...... Lại ngồi trở lại trên giường một lần nữa mở di động ra.
Buổi tối hôm nay, Khâu Diệc Bạch thật sự là không bình thường, có lẽ là có liên quan đến câu bình luận của nàng.
Thẩm Ninh Hinh muốn tìm kiếm chân tướng, liền vội vàng tiến vào Weibo.
Không nghĩ tới lần này thật sự có thêm tin nhắn.
Chân dung vẫn là A Cát, tên cũng là cái tên quen thuộc.
Là tiểu khóc bao gửi cho nàng!
Thẩm Ninh Hinh khẩn trương lại kinh hoảng, nhắm mắt lại hít thở thật sâu lúc này mới mở tin nhắn ra.
Trên màn hình thật mau nhảy ra tin nhắn của Khâu Diệc Bạch.
Nhìn qua có chút nghiêm túc, lại mang theo thăm dò.
【 Có đó không, ách, A ba tì đắc nga Phật cách? 】
Đây là tên Weibo của Thẩm Ninh Hinh......
Bởi vì người sử dụng Weibo quá nhiều, lúc đặt tên cơ hồ sẽ trùng lặp rất nhiều, trong lúc nhất thời bất đắc dĩ, nàng dứt khoát liền đặt tên thành như vậy.
Không nghĩ tới lại thành công.
Sau đó, Thẩm Ninh Hinh lười sửa lại, hơn nữa ngày thường cũng không có thói quen chơi Weibo, liền để như vậy dùng luôn.
Lúc này bị Khâu Diệc Bạch nghiêm túc đào ra, đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thẩm Ninh Hinh ho khan một tiếng, khẩn trương đánh qua mấy chữ.
【 Có, làm sao vậy? 】
Vừa mới gửi qua không bao lâu, liền có tin nhắn gửi trả về.
【 Ngươi là ai? Như thế nào biết Weibo của ta? Làm gì đó? Có mục đích gì? Từ khi nào bắt đầu? Đến tột cùng đã thấy những gì? Còn có buổi chiều ngươi lưu lại cho ta những câu đó là có ý tứ gì? 】
Không hổ danh là Khâu tổng của chúng ta, ý thức phòng bị rất mạnh.
Thẩm Ninh Hinh thấy một đống dấu chấm hỏi đột nhiên cảm thấy đau đầu, vì thế liền nói:【 Vấn đề của ngươi quá nhiều, ta rốt cuộc nên trả lời ngươi cái nào? 】
Tin nhắn gửi đi hơn nửa ngày cũng không thấy hồi phục, phỏng chừng người nọ còn đang suy nghĩ.
Thẩm Ninh Hinh cũng không vội nói chuyện, cứ như vậy kiên nhẫn chờ nàng, rốt cuộc mười phút sau liền có đáp án ——
【 Vậy ngươi trước trả lời ta câu cuối cùng đi, cảm ơn......】
Lời nói mang theo ý vị thỏa hiệp.
Đáng thương lại bất lực.
Thẩm Ninh Hinh căn bản không nghĩ tới nàng sẽ hỏi câu cuối cùng trước.
Cái này làm nàng không khỏi suy đoán, cho nên so với những chuyện khác, Khâu Diệc Bạch càng để ý đến nàng nhiều hơn một ít sao?
Chỉ mới nghĩ như vậy, đáy lòng liền có nơi nào đó ấm ấm.
Tâm tình đột nhiên tốt lên, trong lúc lơ đãng vui sướng dần dần bò lên trên đuôi lông mày.
Sau đó nàng cười rộ lên, động động ngón tay thực mau hồi phục câu ta đã biết.
Khâu Diệc Bạch đại khái xem nàng như một võng hữu nhiệt tâm.
(Võng hữu : bạn trên mạng)
Dù sao hai người thoạt nhìn giống như chỉ là hai người xa lạ, không có hiện thực ràng buộc, thổ lộ tình cảm cũng dễ dàng hơn.
Chưa tới một lát sau, Thẩm Ninh Hinh đã hống nàng nói ra hết tất cả những băn khoăn trong lòng.
Còn rất nhiều, Thẩm Ninh Hinh phóng mắt nhìn một chút, ước chừng hơn hai mươi câu.
Liếc mắt nhìn một cái, mở đầu đều là loại câu "Nàng có thể hay không......" "Nàng có phải hay không......" "Ta nên như thế nào......".
Giống như một thiếu nữ hoa quý mười tám tuổi ngây thơ.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể theo nàng từng câu từng câu giải đáp.
Càng đáp càng cảm thấy chính mình giống như cách Khâu Diệc Bạch càng ngày càng gần.
Bộ dạng của người này thật sự đặc biệt không có cảm giác an toàn, ngày thường nàng có thể thấy chỉ là một góc của sông băng mà thôi, kỳ thực dưới đáy biển còn cất giấu một tảng lớn.
Sợ những cái hôn cùng thích đó đều là giả, sợ Thẩm Ninh Hinh chỉ là đang trêu đùa nàng, chính mình thoáng buông lỏng biếng nhác nàng liền sẽ rời đi, sợ Thẩm Ninh Hinh sẽ ghét bỏ những khuyết điểm mà nàng còn chưa biểu hiện ra ngoài.
【 Kỳ thật ta còn rất thích khóc. 】
Ở bên kia màn hình Khâu Diệc Bạch chậm rãi cùng nàng xả ra.
【 Còn mang lót tăng chiều cao, thích tiểu cẩu nhi ấu trĩ, sợ quỷ, mặt manh, khó hiểu phong tình, không bằng hữu......】
Nói một đống lớn tự nhận là khuyết điểm mà Thẩm Ninh Hinh không biết.
Trên thực tế đã sớm bị người ta nhìn thấu.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi cười rộ lên, nghiêm túc hồi phục nàng con người không hoàn mỹ, những thứ đó không quan hệ gì.
【 Thật vậy chăng? 】
Khâu tổng khẩn trương lại bất an đã nhận được sự ủng hộ, trầm mặc một lúc lâu lại hồi phục nàng một câu ——
【 Đúng rồi, ta còn ca hát sai nhịp! 】
Điểm này Thẩm Ninh Hinh thật đúng là không biết.
Bất quá hiện tại đã biết, cũng thực mau hiểu được, trách không được lần đó đi công tác thời điểm mọi người đều ca hát, chỉ có nàng sống chết không chịu hát, nguyên lai là như vậy nha.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ nghĩ bất giác cười lên tiếng, cũng không nhàn rỗi, vẫn như cũ an ủi nàng những điều đó đều không có quan hệ.
【 Nếu như ngươi cũng thích nàng, vậy không cần băn khoăn quá nhiều, dũng cảm đi thử một lần đi. 】
Cái từ thích này đối với một tiểu khóc bao hai tuổi rưỡi mà nói vẫn còn quá thâm ảo.
Nghe thấy lời này, người đối diện không khỏi lại trầm mặc một hồi lâu.
Không biết qua bao lâu mới hồi phục lại một câu ——
【 Ngươi có thể nói cho ta biết như thế nào gọi là thích không? 】
【 Thấy nàng ở cùng người khác ta sẽ cảm thấy không vui đó là thích sao, thích cùng nàng ở chung bên nhau đó là thích sao, nhìn thấy nàng tâm tình liền tốt lên đó là thích sao? 】
【 Càng ngày càng cảm thấy, nàng lớn lên đặc biệt xinh đẹp đó là thích sao? 】
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy bất giác lại đỏ mặt, thật vất vả mới bình phục lại nhịp tim ngay sau đó lại bắt đầu thình thịch nhảy lên.
Lúc này nàng mới biết hóa ra tiểu khóc bao nghĩ như vậy nha.
Đây không gọi là thích...... Vậy thì phải gọi là cái gì đây?
Khâu Diệc Bạch nghiêm túc trao đổi với Thẩm Ninh Hinh hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dần dần nhìn thấu nội tâm của chính mình.
Vui sướng rất nhiều, cũng đối với người bên kia màn hình nổi lên kính ý thật sâu.
Vì thế còn cố ý rời khỏi Weibo lên trên mạng tra xét một chút, nhìn xem một khóa phụ đạo tâm lý hết bao nhiêu tiền một tiết.
Vốn định thêm WeChat của nàng để chuyển tiền, lại bị Thẩm Ninh Hinh vội vàng cự tuyệt.
Vô nghĩa, thêm WeChat không phải sẽ lòi ra sao.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, ngày mai các nàng đều có an bài, Thẩm Ninh Hinh liền không cùng Khâu Diệc Bạch tiếp tục nữa, giả vờ chính mình có việc đi trước một bước.
Lại trộm mở WeChat ra.
Nhìn tên của Khâu Diệc Bạch, chân thành lại ấm áp cùng nàng nói : "Ngủ ngon, chúng ta ngày mai gặp."
Không qua bao lâu liền thu được hồi phục của người nọ, đồng dạng cũng là câu ngủ ngon.
Sau một lúc lâu có lẽ là cảm thấy có điểm không ổn, vì thế ở phía sau câu ngủ ngon kia lại bỏ thêm một câu.
"Làm mộng đẹp."
Có lẽ là bởi vì câu nói kia, Thẩm Ninh Hinh ngủ một đêm cực kỳ ngon.
Ngày hôm sau từ rất sớm liền bò dậy, thậm chí còn phi thường trang điểm nhẹ một cái, từ rương hành lý lấy ra một tiểu váy đặc biệt xinh đẹp mặc vào.
Không phải tối hôm qua Khâu Diệc Bạch nói nàng đẹp sao, vậy nàng cần thiết phải phối hợp biến mình càng thêm đẹp mắt một chút nha.
Nghĩ như vậy, nàng duỗi tay đẩy cửa ra, xách theo rương hành lý xuống lầu cùng tụ hội với Khâu Diệc Bạch các nàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, xử lý thêm chút việc vặt, mua mua vật kỷ niệm cho mọi người liền có thể về nhà.
Eo Triệu tỷ không tốt lắm, cho nên không thích đi công tác, vừa đến ngày được về nhà liền phá lệ vui vẻ, tươi cười chứa đầy mặt.
Cùng Khâu Diệc Bạch quả thực là hai hình ảnh đối lập.
Người này tối hôm qua tựa hồ là ngủ không ngon.
Thẩm Ninh Hinh thấy trạng thái của nàng rõ ràng là không tốt, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt mang theo xanh nhạt, thường thường còn ngáp một hai cái.
Vì sự an toàn, cho nên để Triệu tỷ lái xe, người này vừa ngồi vào ghế phụ liền nhắm mắt dưỡng thần thật lâu.
Chỉ có thời điểm phải đi làm việc mới hơi chút thanh tỉnh trong chốc lát, lúc sau trở về lại tiếp tục ngủ.
Đừng nói là thổ lộ, ngay cả cơ hội để Thẩm Ninh Hinh nói chuyện với nàng cũng không có.
Nàng thở dài, nghĩ cũng không thể để tiểu khóc bao buồn ngủ đến hỏng, ngủ liền ngủ đi, chuyện còn lại lúc sau lại nói.
Một bên vừa nghĩ một bên lại an ủi chính mình, một ngày cứ như thế thực mau trôi qua.
Thẳng đến khi Triệu tỷ đưa về nhà người này cuối cùng mới thanh tỉnh lại không ít, một lần nữa lấy lại quyền điều khiển xe, mang theo Thẩm Ninh Hinh chạy về tiểu khu nơi hai người cư trú.
Nửa đường còn phá lệ nói một câu với Thẩm Ninh Hinh .
Nàng nói: "Lát nữa ngươi có vội về nhà không, ta có chút lời muốn nói với ngươi......"
Thanh âm cực kỳ nhỏ, tựa hồ còn mang theo chút bất an cùng thăm dò.
Nghe vậy Thẩm Ninh Hinh lập tức liền khẩn trương lên, vội vàng gật gật đầu nói hảo, trong lòng cũng chờ mong đến tột cùng là nàng muốn nói gì với mình.
Cứ như vậy một đường mong đợi, cuối cùng xe cũng tới dưới lầu của tiểu khu.
Thẩm Ninh Hinh xuống xe trước một bước cầm rương hành lý, vừa nhấc mắt lên liền phát hiện Khâu Diệc Bạch cũng theo nàng xuống xe.
Đáy lòng không khỏi càng thêm khẩn trương vài phần, trầm mặc một lúc lâu mới phun ra vấn đề: "Khâu tổng, ngài muốn nói cái gì với ta?"
Vừa dứt lời Khâu Diệc Bạch liền không tự chủ được đỏ hồng cả mặt.
Nhưng lần này nàng không tránh né nữa, chỉ hơi hơi cúi đầu, từ trong túi của mình móc ra một tờ giấy nhỏ.
Thật cẩn thận mở ra, nghiêm túc hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu đọc diễn cảm: "Thẩm Ninh Hinh nữ sĩ, hôm nay một buổi chiều trời trong nắng ấm, ta có chút lời muốn nói với ngươi."
Gì đây, thư tình sao!
Thẩm Ninh Hinh là được rồi, còn thêm cái nữ sĩ ở phía sau làm gì.
Làm người nghe quả thực dở khóc dở cười, tâm tình nguyên bản đang khẩn trương liền vơi đi hơn phân nửa, ngay cả đáy mắt cũng không tự giác nổi lên một mạt ý cười, khóe môi cũng lặng lẽ giơ lên.
Làm cho Khâu Diệc Bạch nguyên bản đang khẩn trương, lại càng thêm khẩn trương.
Mặt đỏ giống như một quả táo lớn, hốc mắt cũng nghẹn ra mấy viên bọt nước, đọc một câu liền nói lắp một câu.
Đến cuối cùng chính mình cũng từ bỏ.
Mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh, có chút khó chịu tiến lên trước vài bước, nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng thanh âm lại ôn nhu hơn rất nhiều, thấp giọng cùng nàng thương lượng: "Thẩm Ninh Hinh ngươi đừng cười......"
Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu đáp lời, nhưng ý cười vẫn không ngăn lại được, ngược lại còn lớn hơn nữa vài phần, cười đến mức Khâu Diệc Bạch không biết nên ném khuôn mặt đi nơi nào.
Vì thế chỉ có thể hung ba ba mở miệng uy hiếp: "Ngươi lại cười ta liền cắn ngươi!"
Lời nói rất có khí thế, nhưng ai biết là thiệt hay giả.
Thẩm Ninh Hinh trong lúc nhất thời hưng phấn, đi về phía trước vài bước nhìn vào mắt nàng lại nhỏ giọng cười hai tiếng: "Ha ha."
Âm cuối hướng về phía trước dương lên, ý cười nơi đáy mắt thực đậm.
Vừa nhìn liền biết chính là cố ý.
Cũng thành công chọc giận Khâu Diệc Bạch, Thẩm Ninh Hinh còn chưa kịp nói gì cả, liền bị nàng đặt ở trên xe, ngay cả cổ tay cũng bị bắt lấy.
Sau đó, một cái hôn thực nhẹ dừng ở trên môi nàng, có lẽ là bởi vì còn dính nước mắt, thậm chí còn mang theo chút nhàn nhạt lạnh lẽo.
Nhưng lại thực nóng cháy, làm người không khỏi say mê, vì điều này mà ý loạn tình mê.
Cũng không biết qua bao lâu, Khâu Diệc Bạch mới chịu ngẩng đầu lên.
Buông tay nàng ra có chút cảm thấy thẹn thàng cũng có chút khẩn trương lau lau nước mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Hai ngày trước xe mới rửa, ngươi không cần sợ bẩn."
"Lá thư vừa rồi là tối hôm qua ta thức đêm để viết, tuy rằng viết rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào vừa lòng, cho nên liền không đọc."
"Chỉ một câu." Nàng nói, thanh âm nhẹ nhàng, đôi mắt hồng hồng, ảnh ngược bên trong đồng tử đều là thân ảnh của Thẩm Ninh Hinh, "Ta cũng thích ngươi, Thẩm Ninh Hinh, cùng ta ở bên nhau đi......"
Advertisement
Countdown
Charlie Manning made a mistake. Now the world is doomed, however... nobody but Charlie knows it. How much time remains? What will he do with the time he has? Can he bring himself to tell the world what he's done, or leave it in ignorance? In the story ahead, Charlie must find the answers for himself, and maybe a piece of himself, before Earth's final curtain.
8 398Restart (Reborn as a Reluctant Demon Lord, Book 2)
[participant in the Royal Road Writathon challenge] This is book 2 of the series! If you haven't read book 1 (which you can find here https://www.royalroad.com/fiction/34776/new-game-reborn-as-a-reluctant-demon-lord-book) then you should probably do that first to avoid spoiling yourself in the synopsis. But that's just a suggestion. If you want to be confused, go ahead. Have I used enough space so that you can't see this in the preview yet? Okay, good. ----- For a [Demon Lord], not even death is the end. So, after death, I found myself revived once again in the world of Placeholder as a grotesque monstrosity. That was my first reincarnation, but it would not be anywhere near my last. Disillusioned with the admins and their quests, and wanting nothing more than to fix the mistakes of my past, I set out with a new goal in mind. To bring back the woman I loved. Or maybe... to ensure that she never died in the first place.
8 173Beware of Zombies
Hey, I'm Chase Cross, the main Protag, in this zombie flick. You may be wondering what this is about and that is a good question. See I was just an ex-gangsta trying to go clean. Running a Computer Cafe with Virtual Reality Sets for the low low. I thought I was doing an amazing job, I was making above what I was expecting. The place kept itself busy, there wasn't much gun voilences as I thought it would be on a main street. To top it off, I was going to ask this beautiful nerdy girl out on a date.. And then this thing happen. The world decided it wants to nom nom on people's faces. My world was ruin from day one of the mass festival, like did I really care that someone was eating someone else? No, I did not. Like its fine if you went to a apples bs or something and order cripsy steak but they give you a rare.. It's the same damn thing for zombies. Zombie Lives Matter too.. Which is why I am a proud supporter of staying away from populations capable of turning into one and nomming on me.. Well, given that I have some kind of mutant power and that local government want to draft those of my kind to fight against the zombie mutant kind. Well, how quaint can life get?
8 74Not Hurt by the Frost
Weekly updated new fantasy novel from SmaugBeiber. Underpowered rpglit.
8 166Obito Hatake(Son of Kakashi x Mirai)
This is a request story from @Jodanse-Putos Obito is the son of Kakashi and was named after his friend. His mother was a member of the Uchiha clan but died shortly after he was born. When he was a kid he met Mirai and they've been friends ever since. Now the story takes place at the beginning of Boruto.I dont own Naruto or Boruto or any pictures in this story.
8 197Questionable Love
•Pure fiction StorySara,A gorgeous woman who can easily gets attention of every man.Aside from being gorgeous she's also smart,tall,had a perfect curve and caring.When she got in college she always found herself in a middle of fight lalong lalo na kung may ina-agrabyado or binu-bully.Bong,a chinito and handsome man.Sa isang ngiti lang niya napapa-hulog na niya ang mga babae.He's also smart, sweet, caring and a family oriented.He always got himself a girlfriend every month.Bagong buwan,bagong girlfriend.Mararamdaman ba nila ang pag-ibig na bihira lang maramdaman?Will they find peace in each other's arms?Who will fall inlove first?And who will fall in love harder?Are they willing to face all the challenges?Let's find out.
8 105