《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 39
Advertisement
Lúc này, suy nghĩ của Thẩm Ninh Hinh có điểm loạn, nhưng đầu lại rất thanh tỉnh.
Bởi vì có uống rượu, nên những quy tắc thường ngày trói buộc ở trên người tất cả đều bị đánh vỡ, tâm chỉ đi theo cảm giác, nghĩ đến cái gì liền theo bản năng làm cái đó.
Biết rõ loại chuyện này hiện tại vẫn chưa đến lúc, nhưng chính là không nhịn được.
Không những không nhịn được, mà còn gia tăng thêm những cái hôn kia, hai tay cũng duỗi về phía trước, gắt gao vòng lấy cổ của người ở trước mặt.
Một bên hôn một bên nghĩ mà sợ, nghĩ ngày mai tuyệt đối không xong rồi, Khâu Diệc Bạch khẳng định sẽ không để ý mình trong một đoạn thời gian thật dài cho xem.
Nhưng cảm giác tốt đẹp lại chiếm thượng phong.
Thực hảo, đặc biệt hảo, ngày thường Khâu Diệc Bạch luôn luôn nghiêm túc mím môi, vậy mà lại ngoài ý muốn thật mềm mại, thậm chí còn mang theo mùi hương nhàn nhạt cùng chút vị ngọt, giống như có ma lực vậy, làm người dán lên rồi liền không muốn buông ra.
Trên người nhiệt độ cơ thể cũng thực nóng, không giống với Thẩm Ninh Hinh cho dù trời hè nóng bức nhiệt độ cơ thể vẫn như cũ sẽ lạnh người, chỉ thoáng đụng vào ở bên nhau liền cảm thấy ấm áp.
Cảm giác tốt đẹp đến mức làm người muốn ăn vạ luôn ở trong lòng ngực nàng.
Thẩm Ninh Hinh thừa dịp lúc đang hôn nàng trộm giương mắt quan sát biểu tình của người này một chút, sau đó đáy mắt đột nhiên tăng thêm mấy phần ý cười.
Mặt đều đã hồng thành quả táo đỏ lớn rồi.
Đôi mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, hô hấp cũng thực hỗn độn, theo bản năng né tránh về phía sau, thân thể cương cứng.
Bởi vì quá cương, cho nên canh giải rượu nhất thời giữ không được, trực tiếp đổ ra ngoài, một nửa đổ trên mặt đất, một nửa đổ lên trên người Khâu Diệc Bạch.
"......"
Lấy mắt thường có thể thấy được áo sơ mi trên người tốc độ thấm rất nhanh, một chút liền ướt.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế bị hoảng sợ, lý trí đã trở lại không ít, vội vàng buông Khâu Diệc Bạch ra.
Sau đó, liền thấy được một ít hình ảnh thiếu nhi không nên thấy. (ಠ◡ಠ)
Màu trắng, mặt trên mang theo tiểu hoa biên cùng ren xinh đẹp, ở giữa còn có một cái nơ con bướm nho nhỏ đặc biệt nghịch ngợm.
Không hổ danh là Khâu tổng của chúng ta, ngay cả nội y cũng phải chọn đến xinh đẹp như vậy.
Chẳng qua không thấy được nhiều, Khâu Diệc Bạch một phen liền ôm chặt lấy áo ngoài.
Nguyên bản khuôn mặt chỉ đỏ lên, lúc này đã hoàn toàn hồng thấu, đáy mắt thủy lượng lượng, một nửa là cảm thấy thẹn một nửa là tức giận, mở miệng trong giọng nói thậm chí còn kèm theo chút ủy khuất.
"Thẩm Ninh Hinh!" Nàng nói, nước mắt ở hốc mắt từng vòng đảo quanh, ngoài miệng lại còn muốn thao thao bất tuyệt hùng hùng hổ hổ, "Ngươi xem ngươi đã làm cái gì!"
"Uống chút rượu như thế nào điên rồi, còn giống như cẩu loạn cắn người!"
Cắn người?
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy tức khắc liền có điểm ngốc, còn nghĩ chính mình rõ ràng chỉ hôn nàng vài cái, như thế nào đến miệng nàng liền biến thành cắn người.
Advertisement
Nhưng vừa nhấc mắt lên, thật đúng là thấy được một dấu răng nhợt nhạt ở gần khóe miệng của nàng.
Má ơi!
Nàng cả kinh, theo bản năng ngừng thở.
Chính mình thật đúng là cắn nàng a?! Cắn khi nào? Nàng vừa rồi rõ ràng không có dùng sức a.
Như thế nào liền biến thành...... Như vậy a.
Nàng nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ cũng hỗn loạn, vừa muốn mở miệng nói tiếng thực xin lỗi, lại thấy Khâu Diệc Bạch đột nhiên xoay thân.
Hẳn là muốn chạy trốn, bóng dáng mang theo phẫn nộ cùng hoảng loạn.
Mắt nhìn cửa lớn, lại cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, rốt cuộc vẫn không có chạy ra bên ngoài, mà tìm một cái phòng gần nhất để chui vào.
Chẳng qua là đi lộn rồi, vào chính là WC.
Thẩm Ninh Hinh mới từ trên giường đứng dậy thất tha thất thểu muốn đuổi theo, kết quả còn chưa đuổi tới, lại thấy người này tức giận đi ra.
Giương mắt nhìn quét một vòng, cuối cùng tìm một gian phòng nhỏ khác mở cửa chui vào.
Lúc này là phòng mà Thẩm Ninh Hinh chuyên dùng để trữ đồ linh tinh, cho nên không có lớn, bên trong rất tối, đồ vật lại rất nhiều.
Người này vừa mới đi vào, Thẩm Ninh Hinh liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm loảng xoảng loảng xoảng, cũng không biết nàng đụng phải thứ gì.
Qua một lát sau thanh âm biến mất, hết thảy toàn bộ đều yên tĩnh lại.
Khâu Diệc Bạch thật đúng là trốn chết ở bên trong không ra.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, tuy nói giờ này khắc này vừa say lại vừa khó chịu đến lợi hại, nhưng chỉ có thể nhẫn nại tính tình đứng ở cửa hống nàng.
Một bên gõ cửa một bên nói xin lỗi, chẳng qua nói thật nhiều thứ nhưng bên trong vẫn yên tĩnh không tiếng động.
Cuối cùng nàng thật sự quá mệt mỏi, dứt khoát đưa lưng trượt về phía cửa ngồi xuống.
Trong miệng vẫn như cũ còn nhắc mãi, nói Khâu tổng ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận, tức giận liền không tốt.
Còn nói ta không phải cố ý muốn hôn ngươi, chỉ là bởi vì không nhịn được, ngươi nếu thật sự không thích coi như bị A Cát cắn một ngụm được không, đều là giả giả.
"Chẳng qua chuyện ta thích ngươi xác thật là sự thật......"
Nói đến đây, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đã muốn ngủ mất rồi.
Cũng không quản ngoài miệng đang nói gì, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, bất tri bất giác liền đem chuyện chính mình thích người ta phun ra ngoài.
Tuy nói thanh âm thực nhẹ, nhưng vẫn đủ để người nọ ở trong phòng nghe thấy tất cả.
Không khí trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, hai người ai cũng không nói một lời.
Sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh kiên trì không nổi nữa, ngủ mất rồi.
Có lẽ là bởi vì cảm giác hôn vừa rồi quá tốt đẹp cùng cái ôm ấm áp, hoặc cũng có thể là vì giờ này khắc này nàng cùng Khâu Diệc Bạch bất quá chỉ cách nhau một cánh cửa, lại cũng có thể là vì cuối cùng nàng cũng nói ra được tiếng lòng của mình.
Lần này Thẩm Ninh Hinh cứ như thế an ổn ngủ mất rồi.
Không cần ôm thú bông, cũng không cần vuốt ve bùa hộ mệnh mà Khâu Diệc Bạch đã mua về cho chính mình.
Advertisement
Nhưng ngủ vẫn rất ngon, hô hấp vững vàng, thân thể thả lỏng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay cả Khâu Diệc Bạch ở trong phòng cũng không rõ.
Người này vừa rồi ở bên trong cảm thấy vừa thẹn lại vừa ủy khuất liền khóc đỏ mũi, thật vất vả mới nhịn xuống được, lại phát giác Thẩm Ninh Hinh đang ngủ ở bên ngoài, tức khắc một bụng hỏa.
Hung ba ba đẩy cửa ra, vốn định tìm nàng tính sổ.
Nhưng khi nhìn đến nàng ngủ an ổn như vậy tâm lại mềm nhũn, cắn cắn môi hừ lạnh một tiếng không đi quấy rầy nàng.
Ngược lại còn cong hạ eo, duỗi tay ôm người này từ trên mặt đất lên, gương mặt hồng hồng thân thể cương cương thả nàng lên trên giường, sau đó còn đặc biệt không tình nguyện đắp chăn cho nàng.
Mắt nhìn canh giải rượu đổ đầy đất, chỉ có thể xoay người đi WC cầm cây lau nhà lạnh mặt lau đi vết bẩn.
Sau khi xử lý xong, còn phải vội vàng đi WC giặt quần áo dơ của mình nữa, một bên giặt một bên khóc, tức giận chính mình bị gặm còn phải giúp đỡ làm việc.
"Đây là chuyện gì a!" Nàng bất mãn lẩm bẩm, duỗi tay dùng sức vò quần áo, nước mắt đang dần dần làm nhòe đi đôi mắt, chỉ có thể nâng cánh tay lên lau lung tung trên mặt một phen.
Không khỏi càng tức giận, căm giận nói: "Chán ghét Thẩm Ninh Hinh muốn chết!"
Một bên làm việc một bên khóc thật sự làm chậm trễ thời gian.
Gần hai mươi phút sau, lúc này Khâu Diệc Bạch cuối cùng mới giặt xong quần áo.
Cũng may chỉ là một cái áo sơ mi đơn bạc, hiện tại vừa lúc đang là mùa hè, phơi một đêm khẳng định có thể khô rất nhanh.
Cho nên buổi tối hôm nay tạm thời không đi được.
Khâu Diệc Bạch tức giận không chịu được, phơi xong quần áo còn không quên đi vào phòng Thẩm Ninh Hinh, đứng ở mép giường chế nhạo nàng vài câu.
Chẳng qua bởi vì mặt quá hồng, trên lông mi còn dính nước mắt, cho nên lời nói ra một chút khí thế cũng không có.
Ngược lại giống như một đôi yêu đương đang cãi nhau, sau khi cãi xong lại làm nũng.
"Rõ ràng vừa rồi còn nói thích người khác." Nàng nói, lại ngăn không được hít hít cái mũi hai cái, "Hiện tại lại tới nói thích ta."
"Thẩm Ninh Hinh ngươi chính là kẻ đại lừa đảo, ta mới không tin đâu......"
--------------------------------------------------------
Thời điểm Thẩm Ninh Hinh tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Bị chuông báo đánh thức, nhìn thời gian vừa lúc đúng giờ thường ngày rời giường, đi làm sẽ không bị trễ.
Thời điểm ý thức được điểm này nàng nhẹ nhàng thở ra, vừa định đứng dậy đi rửa mặt, còn chưa xỏ dép, ký ức của tối hôm qua đột nhiên thức tỉnh, cơ hồ là ùa vào trong óc nàng.
Tối hôm qua nàng hôn Khâu Diệc Bạch, còn cắn nàng một ngụm, hất người ta một thân canh giải rượu, tiểu khóc bao tức giận một đầu chui vào phòng nhỏ.
Bất quá cái này vẫn chưa tính là gì, khủng bố nhất chính là tối hôm qua nàng giống như còn không cẩn thận thổ lộ tiếng lòng của chính mình.
Thích gì đó.
Thẩm Ninh Hinh trực tiếp liền hỗn độn.
Một bên oán niệm chính mình tối hôm qua uống rượu xong nói hươu nói vượn làm xằng làm bậy, một bên lại vội vàng tỉnh táo lại điều chỉnh tốt trạng thái đứng dậy ở trong phòng đi một vòng tìm thân ảnh của Khâu Diệc Bạch.
Kết quả cái gì cũng không có, người này trực tiếp tiêu thất vào hư không.
Đi rồi sao?
Thẩm Ninh Hinh ngẩn người, vội vàng xoay người đi ra cửa nhìn, quả nhiên phát hiện giày của Khâu Diệc Bạch đã không còn.
Vừa đi đến phòng bếp, liền thấy người này trước khi đi còn ăn mấy cái bánh chưng của nàng, trong thùng rác ném vài lớp bọc bánh chưng.
"......"
Kia xem ra là vừa đi không lâu, ăn bánh chưng coi như cơm sáng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế nhẹ nhàng thở ra, lui về ngồi ở trên giường suy nghĩ một hồi lâu, tính toán quá trình sau khi thấy tiểu khóc bao sẽ làm gì, xin lỗi là chính, hống là phụ, nếu không được liền tùy ứng biến.
Dù sao trước tiên đem tâm thái của nàng bình phục lại tốt rồi nói tiếp, những thứ khác ngày sau lại suy xét tiếp.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh hít sâu mấy hơi cho chính mình thêm cảm đảm, lúc này mới chạy nhanh đứng dậy đi thu thập, sau đó lại bước nhanh chạy tới công ty.
Ai ngờ những tính toán đã làm tốt trước đó tất cả đều công cốc.
Khâu Diệc Bạch phỏng chừng là bị chọc tức không chịu nổi, ngày hôm nay căn bản là không có tới, ngay cả hội nghị phải tiến hành cũng trực tiếp dùng video call để làm.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế trái tim tức khắc bị nhấc lên, trong đầu nhắc mãi xong rồi xong rồi, đi làm cũng không đi, đến cùng là bị nàng chọc tức thành cái dạng gì rồi.
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Triệu tỷ đi tới.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng điều chỉnh lại biểu tình cười rộ lên cùng nàng chào hỏi: "Triệu tỷ."
"Ân." Triệu tỷ lên tiếng, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng dặn dò nói, "Tiểu Thẩm ngươi đừng quên lát nữa phải đem những văn kiện cần đóng dấu trước tiên đi đóng dấu tốt ha, lần này chúng ta đi công tác cần phải đi hai ngày, phải dùng rất nhiều."
A, đi công tác.
Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu đáp lời, trong lòng khổ sở giống như đang gặm mấy trái khổ qua.
Nàng sao có thể quên chuyện này a, từ mấy ngày trước nàng đã bắt đầu mong đợi.
Dù sao cũng là một dịp tốt để rèn luyện, địa phương muốn đi cũng có rất nhiều món ăn ngon, mấu chốt nhất chính là, lần này đi công tác Khâu Diệc Bạch đã đáp ứng sẽ cùng nhau đi.
Nguyên bản là một hoàn cảnh tốt để bồi dưỡng cảm tình a.
Nhưng tối hôm qua nàng đã làm chuyện ngu xuẩn, đem người chọc tức, người này có nguyện ý tới hay không còn rất khó nói.
Cho dù tới chỉ sợ không thèm để ý đến nàng.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, càng nghĩ càng sốt ruột, dứt khoát không tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, đứng dậy đi sao chép những văn kiện theo lời của Triệu tỷ.
Cứ như vậy ngao tới buổi sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, Thẩm Ninh Hinh đã ở cửa công ty chờ.
Trong lòng khẩn trương muốn chết, hô hấp đều theo bản năng tăng lên, sợ sẽ không thấy được Khâu Diệc Bạch.
Cũng may, ước chừng bốn phút sau, nàng rốt cuộc cũng tới.
Nhìn qua cùng bình thường không có gì khác nhau, vẫn tóc dài xinh đẹp, quần áo đoan trang, Maserati phong cách điệu thấp.
Chẳng qua nhìn kỹ một chút, người này như thế nào lại đeo khẩu trang.
Thuần một màu đen, còn rất nổi bật.
Nhưng người này từ trước đến nay đều không có thói quen mang khẩu trang.
Thẩm Ninh Hinh có điểm ngốc, nhớ tới lần trước Khâu Diệc Bạch khóc sưng đôi mắt mới cố ý lấy kính râm che đậy, tức khắc có chút không yên lòng, còn tưởng rằng lúc này miệng của nàng lại bị làm sao.
Khâu Diệc Bạch vừa mới dừng xe lại, nàng vội vàng tiến lên vài bước ngoan ngoãn lại lấy lòng nói : "Khâu tổng sớm."
Ngay sau đó liền hỏi: "Khâu tổng ngài như thế nào...... Đột nhiên bắt đầu mang khẩu trang?"
Thanh âm có điểm nhỏ, vốn tưởng rằng Khâu Diệc Bạch khả năng sẽ không nghe thấy, vừa định nói lại lần nữa.
Bất quá còn chưa nói lại, Khâu Diệc Bạch đã mở miệng trả lời nàng.
Nghe ngữ khí rõ ràng còn đang mang thù, tức giận lại hung ba ba nói : "Để phòng ngừa A Cát lại cắn ta một ngụm!"
Thẩm Ninh Hinh: "?? A?"
Sau một hồi lâu mới hiểu được.
Nguyên lai là đang nói nàng a.
Advertisement
What is god to a non believer
Reincarnated as Godzilla. Cultivation world, monsters, angry GOD, god and many others. King of the Monsters vs all. PS: Sorry for any mistakes I make. English is not my language. I am still learning. I do not own any pictures I will post here
8 101The Polyglot's Rune
Fear. Regret. Memories. They all flashed before my eyes as my life began to fade away. I felt a darkness encroach upon my heart followed by a sinister foreboding. Within that moment I was asked a single question by a powerful, mystical being. “Brave being, do you wish to accomplish a great deed in your life?” “No,” I refused, but the voice did not listen. It summoned me to its world only to try to have me slaughtered. But then, I was saved by him, the princess who disguised herself as a man. He was hellbent on revenge, and he was determined to drag me down with him. This story is meant to be a bit of a mix of genres and cultures, so there are some elements that may seem xianxia like, but it's not exactly the same so I didn't tag it. It also has multiple lead characters but is written in first person. Schedule: Dropped Normal Chapter Length: approximately 3000 words Warning: Tagged [15+] for Strong Language and Violence (Gore and Profanity aren't very prevalent, but I added the warning tags just in case).
8 130Phase 0: siVisPride
Note: If you cannot deal with flaw, folly, vulnerability and the cruel extremes often winning: then this story will infuriate you. This is more about learning to deal with struggle, going through it and we can do within it, versus a Weak-to-Strong type of story. Updates on Thursdays! This is a reality eeriely like our own. This is a reality that somehow produces fantasy. This is a reality that life has physically changed. This is a reality further complicated by fantasy. Their fantasy is the Shift Noumena. Instead of monsters, they have the Nulgarrt. Instead of sacred and anicent lands, people watched their own homes warp into Terminsys Cities. And magic? siVis. And it's a lot more crazy, a lot more mindbending than what they're dealing with now. We join five young women, trying their best to stay away from all of this, only for them to finally have their first experiences. They're gonna have to be forced to grow up, through these confusing and turblent times. A weird and emotional journey, versus another heroic tale.
8 222Elf, Human and Vampire
Aoi is one of the 7 guardians that responsible for protecting the Elf Forest. She was the daughter of Ingel, one of the Elven kings and the next heir to the throne. She’s a rough and stubborn girl, who likes to do stupid things causing a lot of trouble has happened in her place. Yet, even with a such personality, she has a good heart. she always took care of his people, helped them and ensured their safety, making her loved by everyone even after all the problems she caused. On the day Aoi ascended the throne, she had escaped from the Elf Forest. While on the run, he has met Roy the king of the human kingdom. Unaware that Roy is king, he decides to follow Roy to the human kingdom. As a result of Aoi's actions an unwanted tragedy has occurred between Human, Elf and Vampire. This tragedy make Aoi realize that in a world of magic where there is light, darkness, love and hate, there are no right or wrong. Only fate will determine everything. And slowly fate has connected and make a moved forward to the future where there is no point for turn back.
8 99Demonic Arts
As he, right hand of the Demon Lord, was cast into the swirling abyss by the one he served for a millennia, the one he sworn his loyalty to, there was only one thing on his mind: revenge!After enduring the endless pain, he finally awoke, only to find himself being born again, even worse: as a human!Cast into the mortal planes, plagued by the shackles of revenge, he vows to become strong enough to take his vengance and never experience such betrayal again.Join Owen, as he challenges the heavens!
8 159loud poetry from a quiet girl
poetry by a person that's afraid of people.12/23/15- #1 in poetry
8 189