《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 38
Advertisement
Thẩm Ninh Hinh không giống với Khâu Diệc Bạch, cho dù có uống nhiều rượu cũng không đến mức không nhớ được gì, trừ bỏ có chút choáng váng, suy nghĩ có chút phiêu phiêu ra, còn lại vẫn tính là bình thường.
Thẩm Ninh Hinh thà rằng mình không bình thường, nàng tình nguyện chính mình không phản ứng như vậy.
Bản lĩnh của nàng là có bao nhiêu lớn a, một bên lôi kéo mặt của tiểu khóc bao một bên vui vẻ......
Cảm xúc khẩn trương tức khắc đánh úp lại đây, xấu hổ đến mức nàng thật muốn giả bộ chính mình đã uống say té xỉu ngay tại chỗ.
Bất quá khẳng định là không thể thực hiện được.
Giương mắt lên nhìn, gương mặt đang bị nàng lôi kéo của Khâu Diệc Bạch lúc này đều đã đen lại.
Tuy không nói chuyện cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt kia lại giống như có thể giết người, trong chốc lát nhìn Khương Duyệt cách đó không xa, trong chốc lát lại nhìn Thẩm Ninh Hinh, mày nhăn môi cũng dùng sức mím chặt.
Giống như sắp tức chết rồi.
"......"
Sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh không dám nhìn thẳng chỉ có thể cúi đầu.
Hôm nay nàng uống có chút nhiều, đầu óc chậm chạp không như ngày thường, qua một hồi lâu suy nghĩ vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Thật vất vả mới hoàn hoãn lại, Khương Duyệt ở phía sau nguyên bản còn đang ngồi yên đột nhiên đi lại đây.
Người này hôm nay mặc rất ít.
Gió đêm quá lạnh, thổi đến toàn thân nàng đều run rẩy, nguyên bản có thể dựa sát vào Thẩm Ninh Hinh lại không thấy đâu, Khương Duyệt thật sự chịu không nổi, dứt khoát đứng lên tự mình đi tìm nàng.
Vừa nhấc mắt lên, liền thấy Thẩm Ninh Hinh đang đứng ở phía trước cách đó không xa, bên cạnh còn có một nữ nhân chưa từng gặp qua.
Bộ dạng của hai người giống như thực thân mật, một người dùng hai tay để trên bả vai người kia, người kia lại dùng tay đặt ở trên mặt đối phương.
Đang chơi cái trò gì vậy nha?
Vẻ mặt của Khương Duyệt ngốc ra, nghiên cứu một chút không hiểu nổi, dứt khoát lảo đảo đi qua nghiêng đầu nhìn nhìn.
Qua một lát còn có điểm tò mò, vì thế liền duỗi tay đánh vào cánh tay của Thẩm Ninh Hinh một cái, hạ giọng hỏi: "Ai đây?"
Nghe ngữ khí giống như cường đạo thổ phỉ.
Thẩm Ninh Hinh trong lòng khổ không thể tả, muốn nói là cấp trên, lại sợ chính mình có vẻ quá mức thanh tỉnh ngày sau sẽ bị Khâu Diệc Bạch ghi hận.
Đang nghĩ ngợi có nên dùng mặt khác danh từ để thay thế hay không, thì Khương Duyệt ở một bên lại nói chuyện.
"Nàng lớn lên thật là đẹp mắt a." Nàng nói, gật gật đầu tỏ vẻ khẳng định đối với Khâu Diệc Bạch, "Đây là lần đầu tiên ta thấy một người đẹp như vậy."
Ta cũng là lần đầu tiên nghe thấy ngươi sau khi uống say không có nói mê sảng.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nghĩ dù sao đây cũng là khích lệ, Khâu Diệc Bạch khẳng định sẽ thích nghe, vì thế liền hùa theo Khương Duyệt nói nói : "Đúng đúng, ngươi nói quá đúng."
Vừa dứt lời, sắc mặt của Khâu Diệc Bạch quả nhiên tốt lên chút.
Advertisement
"Đôi mắt thật lớn, làn da thật trắng." Khương Duyệt còn đang tiếp tục.
Thẩm Ninh Hinh: "Đúng không."
"Làm ta nghĩ tới một từ." Khương Duyệt ôm tay trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng búng tay một cái, "Tiểu bạch kiểm a!"
Thẩm Ninh Hinh: "??!"
Em gái ngươi, câm miệng cho ta!
Sự thật chứng minh, vẫn không thể thả lỏng cảnh giác đối với Khương Duyệt sau khi uống say.
Thẩm Ninh Hinh nhất thời sơ sẩy không cẩn thận gây ra sai lầm to lớn, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, lại nhấc đầu lên quả nhiên Khâu Diệc Bạch đã hoàn toàn sinh khí, mày nhăn giống như chữ cái giếng (井), biểu tình lạnh băng.
Phỏng chừng là muốn chạy, nhưng thật sự lại không yên lòng cái người đã uống say ở trước mắt, rốt cuộc vẫn kiên trì không xoay người rời đi.
Chỉ là khi mở miệng, mỗi một chữ đều giống như nặn từ trong kẽ răng để nói ra, thở phì phì gọi tên nàng: "Thẩm Ninh Hinh......"
Thẩm Ninh Hinh quả thực đều mau bị dọa khóc, nghe thấy nàng gọi chính mình, cơ hồ là theo bản năng liền trả về một tiếng: "Ân!"
Sau đó mới cảm thấy co quắp cùng khẩn trương, vội vàng lại rũ mắt xuống, giống như xấu hổ không dám gặp người.
Bởi vì vừa uống rượu xong, lúc này gương mặt của nàng đỏ bừng.
Đáy mắt cũng mang theo chút mờ mịt hơi nước, bị ánh đèn màu trắng chiếu phản xạ, sáng long lanh thật xinh đẹp.
Vốn dĩ Khâu Diệc Bạch có rất nhiều lời muốn hỏi nàng.
Muốn biết nàng không phải nói không thể uống rượu sao, như thế nào hôm nay đột nhiên lại uống nhiều như vậy? Muốn biết người bên cạnh nàng là ai, như thế nào đều là những người mà nàng chưa từng thấy qua? Còn muốn biết vừa rồi hai người các nàng nói những lời đó là có ý tứ gì, cái gì mà thích thích đặc biệt thích.
Nhưng lời tới bên miệng, vô luận như thế nào cũng không nói ra được, cũng không biết là sợ hai người sẽ cãi nhau lần nữa hay là vì cái gì khác.
Cơ hồ là trầm mặc một lúc thật lâu, lúc này mới điều chỉnh tốt tâm thái.
Nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Ninh Hinh, cuối cùng có chút không vui lạnh giọng hỏi : "Hiện tại ngươi phải về nhà sao? Ta có thể mang ngươi về."
Lời này nói là tức giận, nhưng ý tứ trong đó lại thực ôn nhu.
Là đang quan tâm nàng, rõ ràng chính mình đã bị chọc tức không nhẹ.
Thẩm Ninh Hinh có điểm kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.
Cơ hồ là theo bản năng gật gật đầu.
Mạnh Dao các nàng vừa lúc trở về.
Nàng cùng bằng hữu trước đi lấy xe, thời điểm đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi lại thuận tay mua nước chanh.
Một chai cho bằng hữu, hai chai khác cấp cho hai con ma men đang ngây ngốc ngồi ở phía trước tiệm cơm chờ các nàng.
Nàng không có thói quen uống đồ uống, cho nên chỉ mua ba chai nước chanh.
Kết quả không nghĩ tới lại thành mua thiếu, bên cạnh Thẩm Ninh Hinh không biết như thế nào đột nhiên lại nhiều thêm một người.
Lớn lên khá xinh đẹp, vóc người cũng cao, một thân tây trang có vẻ khí chất rất hảo, nhìn qua rõ ràng là một nhân vật lai lịch không nhỏ.
Advertisement
Bất quá không biết là chuyện như thế nào, nàng tổng cảm thấy đáy mắt của người này giống như mang theo địch ý, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện.
Đây là sao a?
Mạnh Dao có điểm ngốc, trong lúc nhất thời không rõ tình huống, nhìn nước chanh trong tay, một lát sau nhấc chân đi về phía trước.
Một chai đưa cho Thẩm Ninh Hinh, một chai khác dứt khoát đưa cho Khâu Diệc Bạch.
Trên mặt cũng cười rộ lên, hữu hảo nói : "Bằng hữu của Hinh Hinh sao? Là ngẫu nhiên gặp phải hay là tới đón nàng, vừa lúc ta vừa mới mua nước chanh, cùng nhau uống chút đi?"
Hinh Hinh? Lại còn nước chanh?
Khâu Diệc Bạch tức khắc không vui, rũ mắt xuống đi nhìn ba chai nước chanh trong tay nàng, một lát sau lắc lắc đầu.
Cũng không biểu hiện ra tâm tư khó chịu của chính mình ra ngoài, ngược lại còn công thức hoá cười cười, nói : "Không cần, các ngươi uống đi, mỗi người một lọ vừa đủ."
"Thẩm Ninh Hinh lát nữa ta tự mua cho nàng."
Hai chữ tự mua kia còn nói rất nặng.
Thẩm Ninh Hinh đã nhận ra khác thường, ngay sau đó liền quay đầu lại nhìn chằm chằm sườn mặt của Khâu Diệc Bạch, có cảm giác ngày hôm nay nàng có điểm bất đồng.
Nói sinh khí, lúc này lại không giống, nói cao hứng, càng không thể, tuy nói giờ này khắc này nàng đang cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng như cũ.
Chẳng lẽ là......
Thẩm Ninh Hinh dùng đầu óc có chút mơ hồ nghĩ nghĩ, một lát sau có điểm không xác định đưa ra một kết luận.
Nàng không phải là đang ghen tị đó chứ?!
Khâu Diệc Bạch muốn mang Thẩm Ninh Hinh đi, thái độ thực rõ ràng.
Mạnh Dao không giống Khương Duyệt thần kinh thô, tuy nói chỉ vừa mới tiếp xúc cùng Khâu Diệc Bạch trong chốc lát, nhưng đã nhạy bén nhận ra cái gì đó rồi.
Vì thế liền gật gật đầu lấy cớ chính mình cùng bằng hữu lát nữa còn có việc phải làm, trực tiếp đem Thẩm Ninh Hinh phó thác cho Khâu Diệc Bạch chiếu cố.
Đám người Mạnh Dao nhanh chóng lái xe rời đi.
Hôm nay Khương Duyệt cùng Thẩm Ninh Hinh chơi rất vui, thời điểm đi còn không chịu, thừa dịp xe đang quay đầu còn vịn cửa sổ kêu gọi Thẩm Ninh Hinh.
"Qua hai ngày lại ước a Hinh Hinh!" Nàng nói, thanh âm siêu lớn siêu vang dội, "Chờ có thời gian chúng ta lại nói rốt cuộc có bao nhiêu thích......"
Còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Dao một phen ấn trở về, sau đó ngay cả cửa sổ cũng đóng lại.
Thật sự là náo nhiệt a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn các nàng đùa giỡn, vốn dĩ có chút muốn cười, mới vừa câu môi hướng lên trên, đột nhiên nhớ tới đứng bên cạnh mình còn có một tiểu khóc bao đang thở phì phì, vì thế lại vội vàng thu liễm lại.
Mắt nhìn Khâu Diệc Bạch, một lúc lâu sau thử gọi tên nàng một tiếng.
"Khâu tổng." Nàng nói, trong thanh âm mang theo lấy lòng, "Chúng ta trở về đi?"
Tuy rằng uống say, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ nàng.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy tâm tình hơi chút tốt lên, lúc này mới gật đầu.
Hai người thực mau ngồi trở lại trong xe, xe chạy nhanh như bay ở trên đường cái, ý tứ giống như một chút cũng không muốn dừng lại.
Ban đầu Thẩm Ninh Hinh chỉ ngồi ở ghế phụ phát ngốc, thẳng đến khi sắp về đến nhà đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Nói mua nước chanh mà?
Khâu Diệc Bạch không phải nói muốn tự mua nước chanh cho nàng sao?
"Khâu tổng......" Nàng dừng một chút, thừa dịp Khâu Diệc Bạch đang chờ đèn xanh đèn đỏ duỗi tay kéo kéo góc áo nàng, "Không phải nói muốn mua nước chanh sao?"
Nếu đặt ở ngày thường chắc chắn nàng sẽ không hỏi, sẽ không lớn mật như vậy, sợ đem Khâu Diệc Bạch còn đang tức giận, chọc đến càng không vui.
Nhưng lúc này lại không giống, rượu vào thêm cam đảm, bất tri bất giác lá gan của Thẩm Ninh Hinh phì lớn lên.
Dám mở miệng hỏi, thanh âm cũng không nhỏ, ánh mắt còn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào Khâu Diệc Bạch.
Trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý ngọt cùng làm nũng mà chính mình cũng không ý thức được.
Khâu Diệc Bạch nghe được theo bản năng sửng sốt.
Nghiêng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau không biết nhớ tới cái gì, liền tức giận nói : "Không có nước chanh, không cho mua!"
Còn đang sinh khí a?
Vậy được đi, không có liền không có đi.
Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, không nói gì nữa, tuy nói có điểm thất vọng, nhưng vẫn thành thành thật thật lại một lần nữa ngồi thẳng thân thể.
Không nhìn Khâu Diệc Bạch nữa, cho nên tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới Khâu Diệc Bạch đang nhìn nàng.
Năm phút sau, hai người cuối cùng cũng tới nhà của Thẩm Ninh Hinh.
Bởi vì uống lên chút rượu, lúc này Thẩm Ninh Hinh đã bắt đầu mệt mỏi.
Khâu Diệc Bạch cũng biết nàng buồn ngủ, liền trực tiếp đỡ nàng lên trên giường, hung ba ba một bên kéo chăn cho nàng một bên kêu nàng nằm hảo.
Làm xong tất cả đột nhiên lại xoay thân, không biết muốn đi đâu.
Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng nàng phải đi, theo bản năng muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lời tới bên miệng lại bởi vì quá mức buồn ngủ, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ có thể mắt trông mong nhìn Khâu Diệc Bạch rời đi.
Một lát sau, chính mình cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Thậm chí còn mơ một giấc mộng, mơ thấy Khâu Diệc Bạch kỳ thật không có đi, lúc này đang đứng ở trong phòng bếp nấu canh giải rượu cho nàng.
Người này trước nay chưa từng làm qua cơm, ngay cả nấu canh cũng phải lên trên mạng tra công thức mới được.
Chuẩn bị cũng rất vụng về, trong chốc lát tìm không thấy tài liệu, trong chốc lát lại đổ quá nhiều nước, qua một hồi lâu rốt cuộc mới thu phục được hết tất cả.
Thẩm Ninh Hinh ở trong mộng còn đang cười cười, nghĩ Khâu Diệc Bạch sao có thể sẽ hiền huệ như vậy.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên không biết bị ai chụp lấy bả vai.
Động tác còn rất ôn nhu, nhưng lại đủ để đánh thức nàng.
Thẩm Ninh Hinh cả kinh, theo bản năng mở bừng mắt, sau đó...... Liền phát hiện trước mắt mình thật sự có chén canh giải rượu.
Còn có Khâu Diệc Bạch đang cau mày, bộ dạng rõ ràng thực không vui, nhưng vẫn cầm muỗng nhỏ giúp nàng múc một ít đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Giống như muốn uy nàng.
Trong miệng cũng nhỏ giọng nhắc mãi gì đó, Thẩm Ninh Hinh cẩn thận nghe một chút, nghe thấy nàng nói chính là: "Không cho ngươi uống nước chanh, chỉ cho ngươi uống cái này."
"Chờ ngươi thanh tỉnh ngươi liền hối hận đi." Nàng nói, "Buổi tối không có việc gì chạy ra ngoài uống rượu, thật lợi hại a, không phải không thể uống sao......"
Lẩm nhẩm lầm nhầm nói một hồi lâu, ngạo kiều mang theo khó chịu.
Nhưng thực tế là đang vì nàng.
Thẩm Ninh Hinh nghe được, môi bất giác gợi lên cười cười.
Ngoài miệng cũng không nhịn xuống, cúi đầu uống sạch cái muỗng canh giải rượu, sau một lúc lâu đáy mắt sáng lên.
Ghé sát vào hết sức chăm chú nhìn Khâu Diệc Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, giống như cố ý muốn chọc giận nàng, nói : "Ta mới không hối hận đâu."
Quả thật làm Khâu Diệc Bạch tức lên.
Động tác múc canh trên tay tạm dừng một chút, môi cũng khẽ mở, đang chuẩn bị phản bác.
Bất quá còn chưa kịp nói gì đột nhiên bị Thẩm Ninh Hinh kéo cổ áo.
Cũng thấy nàng dần dần sát lại gần, con ngươi sáng lấp lánh, biểu tình mang ý cười hôn lên trên môi của mình.
"??!"
Advertisement
Plague Children
Years ago, in the country of Sei'O, a plague spread and turned half of their population to stone. The children of those infected were born with skin abandoned of all color. Completely grey, they were known as Plague Children. Though they possessed no ability to spread the plague, they were heavily mistreated, discriminated against, ostracized, and often times killed at their younger ages. The story follows the young Plague Child Ora, as he gains one of the strongest relics the world would ever come to see. With it, everything changes with relative ease. What fate awaits this world that heavily mistreated Ora? In this world of magic, relics, and ancient arts, no one could be certain. Tags OP Main Magic High Fantasy Races Lore World Building Evil Main Multiple Views Multiple Arcs Relics Tragedy Grimdark Strategical Politics Evil Organization Light Humo Death Elves Beastkin Magic Technology
8 188Karma - The Game
Martin Cline is somehow an average man with an average life. Truth be told: He is bored to death until he finds a new purpose.Nothing excites him much but a new game called Karma. It is the first of its kind and has almost nothing to do with the """"old"""" games played on plain displays.Karma is a true virtual world Martin wants to explore and fulfill himself a tiny dream he had no chance to chase in his life so far.It is easier said than done. Karma might just be more than a fantasy world with mmorpg elements set up in a virtual reality.
8 193Beyblade Burst: Shasa's Journey
Shasa is a 15 Year old girl and an old friends of Valt Aoi, the number 1 Blader in the world. BC Sol has dulled down since her old friends became legendary bladers and others to compete in other leagues on their own. But what happens when Shasa has a dream, then decides to go on a journey to become the best blader in the world? Join Shasa as she begins her Journey to the top of the blading world!(Some characters in this fanfiction are fanmade! I do not own them at all!)Fan-made Characters used:Tomoka Akarumi - Made By friedbulldog 🍒めい🍒 I Instagram:https://www.instagram.com/lettxce_queen/ @lettxcequeen
8 144A Fate Set in Stone (On Hold)
After dying and making his way into the afterlife, our protagonist happens to have a stroke of good luck. With the help of the substitute god of death, he's given a second shot at life in a world run by gods who probably played too many video games as kids. Monsters, magic, dungeons, bandits, and all that good stuff is there, except it turns out to be much different than Jed initially expected.(I picked some generic tags since this is my first story and I am not 100% sure where it is going to go. Mature warning is only there for some less-than-polite language.)
8 108pup star story of Mia
meet the new pup star : Mia
8 53butterflies
All different types of original poetry.
8 89