《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 36
Advertisement
Lòng tự trọng của Khâu Diệc Bạch bị vũ nhục, khả năng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tốt lên được.
Thẩm Ninh Hinh không có biện pháp, dù sao thời gian đi làm còn rất nhiều hảo hảo tìm cơ hội hống nàng, mỗi ngày buổi tối về nhà cũng không nhàn rỗi, sớm an cùng ngủ ngon luôn treo ở bên miệng, thăm hỏi nhiệt tình như tri kỷ.
Cùng lúc đó nàng thậm chí còn lên mạng tra xét thật lâu, muốn xem một chút làm thế nào mới có thể hống được người khác.
Nhưng tất cả kết quả tìm được chỉ tạm được mà thôi.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, rời khỏi trang web sau đó suy nghĩ một lát, cuối cùng lại động động ngón tay một lần nữa thay đổi cái phương hướng tìm kiếm ——
Làm tiểu hài tử tức giận, nàng sẽ biểu hiện như thế nào, phải hống ra làm sao?
Trang web loading xoay vòng tròn vài cái, thực mau đưa ra kết quả.
Thẩm Ninh Hinh nghiêm túc xem, phát hiện quả nhiên những đáp án mới chuẩn xác hơn được một chút.
Trên đây nói lòng tự trọng của đại đa số tiểu hài tử rất nặng, nếu tức giận trong khoảng thời gian ngắn khả năng sẽ không hảo, còn có sẽ tránh né gia trưởng, không để ý tới người, bệnh kén ăn cùng một loạt hành vi linh tinh.
Thẩm Ninh Hinh dựa theo miêu tả để so sánh, đây còn không phải là giống y như Khâu Diệc Bạch sao!
Nàng thở dài, vội vàng tiếp tục kéo xuống xem xét phương pháp giải quyết.
Kỳ thật cùng với những gì nàng đã làm không sai biệt lắm, dùng đồ ăn vặt dụ dỗ, hảo ngôn hảo ngữ xin lỗi khuyên bảo, tận lận biểu hiện ra tâm thái muốn cầu hòa của chính mình.
Nếu vẫn không được, trước tiên chỉ có thể để nàng bình tĩnh bình tĩnh lại đã.
Xem ra chỉ có thể sử dụng phương pháp này.
Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, tắt di động, nhắm mắt lại nghĩ đông nghĩ tây một hồi lâu, cuối cùng lúc này mới ôm lấy tiểu thú bông ở bên người tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết có phải bởi vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều hay không, buổi tối nàng còn nằm mơ một giấc mộng kỳ quái.
Nàng...... Mơ thấy Khâu Diệc Bạch khi còn nhỏ.
Trong mộng bộ dạng của người nọ ước chừng bảy tám tuổi, cũng không giống như hiện tại luôn luôn nghiêm túc lạnh nhạt như vậy, liếc mắt nhìn một cái vẫn là một tiểu khóc bao không biết ngụy trang rõ đầu rõ đuôi.
Tầm nhìn kéo xa, Thẩm Ninh Hinh ngạc nhiên phát hiện chính mình cũng ở đó.
Cũng giống như Khâu Diệc Bạch là bộ dạng khi còn nhỏ, để chân trần cùng nàng vai sóng vai ngồi dưới một cây đại thụ.
Hai người đôi mắt đều hồng hồng, trên mặt còn treo nước mắt, bộ dạng rõ ràng chính là vừa mới khóc xong không lâu.
Nhưng nhìn kỹ lại, trên môi đều mang theo ý cười, đáy mắt cũng tràn đầy sung sướng cùng vui vẻ.
Dựa vào đại thụ ngồi cả buổi chiều, nói gì đó lại làm gì đó, cuối cùng vươn ngón út ra nhẹ nhàng ngoắc ngoéo.
Ngón tay nho nhỏ câu ở bên nhau, xúc cảm lại phá lệ rõ ràng.
Rõ ràng đến mức khi Thẩm Ninh Hinh tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ.
Advertisement
Như thế nào sẽ nằm mơ như vậy đây?
Thẩm Ninh Hinh ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn, đến cuối cùng là bị một hồi chuông điện thoại kêu trở về.
Lấy lên nhìn là Lý San gọi tới.
Sớm như vậy đột nhiên gọi điện thoại cho nàng, rất có khả năng là có chuyện quan trọng, Thẩm Ninh Hinh không do dự, vội vàng tiếp nhận.
Thanh âm của Lý San truyền đến, mang theo cười thăm hỏi nói: "Hinh Hinh sớm nha?"
"Sớm." Thẩm Ninh Hinh ngáp một cái, ngay sau đó cũng cười rộ lên cùng nàng chào hỏi, "Như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho ta a?"
Dù sao người này ngày thường nếu có việc gì sẽ luôn tìm Mạnh Dao, Thẩm Ninh Hinh theo bản năng hỏi như vậy cũng không có gì kỳ quái.
"Liền nhớ ngươi nha." Lý San ở đầu bên kia điện thoại cười khanh khách, ngay thời điểm Thẩm Ninh Hinh muốn mở miệng phun tào, nàng lập tức cắt ngang nói, "Được rồi, kỳ thật ta là có việc tìm ngươi."
"Ta liền biết." Thẩm Ninh Hinh ứng thanh, tươi cười không khỏi càng sâu thêm vài phần, "Nói đi, chuyện gì nha?"
"......"
Thông qua điện thoại, Thẩm Ninh Hinh mới biết Lý San còn có một biểu đệ.
Bất quá tuy nói là biểu đệ, nhưng trên thực tế hai người kém tuổi cũng không nhiều, cũng chỉ có một năm mà thôi.
Như vậy lại xấp xỉ tuổi với Thẩm Ninh Hinh, cũng vừa mới tốt nghiệp muốn bắt đầu công tác.
Rất trùng hợp, nơi hắn làm việc lại ở office building đối diện với công ty của Thẩm Ninh Hinh.
Dựa theo lời Lý San nói, đại khái là đứa nhỏ này ngày thường được nuông chiều từ bé, mới vào xã hội khả năng sẽ có điều không biết, vừa lúc Thẩm Ninh Hinh đã công tác được một đoạn thời gian tương đối có kinh nghiệm, liền muốn nhờ nàng hỗ trợ chiếu cố hắn một chút.
"Ngươi cũng không cần quá lo lắng." Lý San nói, "Liền thừa dịp thời gian tan tầm nghỉ trưa cùng hắn ăn một bữa cơm, đại khái nói một chút một ít tiềm quy tắc người mới nên tuân thủ là được, những thứ khác không cần phải xen vào."
Nàng còn nói: "Tỷ muội, ta tin tưởng ngươi!"
Trong giọng nói tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn, nói cũng rất nhiều, đến cuối cùng Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể nghe rồi cười.
Không khỏi mở miệng trêu chọc nàng: "Ngươi nha làm tỷ tỷ giống như mẹ hắn thao nát tâm."
"Người ta rõ ràng là một tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu." Lý San cũng bắt đầu cười, một bên cười một bên còn giảo biện, "Ngươi mới là mẹ."
"Ta mới không......" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy vừa định phản bác.
Nhưng lời nói tới bên miệng, trằn trọc vài lần vẫn không nói ra được, bởi vì đột nhiên nàng nghĩ tới khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
Sau đó liền phát hiện, giống như thật sự vô pháp phản bác.
Lý San người ta nói đích xác là không sai.
Nàng có điểm bất đắc dĩ, ho khan một tiếng xấu hổ thay đổi đề tài, tiện đà lại cùng Lý San hàn huyên một chút.
Sau đó mới vội vàng đứng dậy đi thu thập, vội vàng chạy tới công ty.
Advertisement
Buổi sáng hôm nay Khâu Diệc Bạch cũng không ở đây.
Gần đây nhà xưởng bên kia sự tình rất nhiều, nàng thường xuyên phải trở về một chuyến, có đôi khi một lần đi liền phải nghỉ ngơi một ngày.
Thẩm Ninh Hinh đợi một lát không thấy đến người, dứt khoát không suy nghĩ lung tung nữa, toàn thân toàn tâm nhập đầu vào công tác, tiếp tục xử lý công việc trên đỉnh đầu.
Thời gian thực mau tới giờ nghỉ trưa.
Đã tới thời gian gặp mặt cùng tiểu biểu đệ.
Địa điểm là Lý San trước đó đã hỗ trợ hẹn tốt rồi, ở một quán cà phê ngay bên cạnh công ty của Thẩm Ninh Hinh.
Bởi vì nghe Lý San miêu tả quá nhiều, trong lúc đi ra Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng tiểu biểu đệ sẽ là một tiểu nam hài chưa trưởng thành, còn có điểm phát sầu có phải nên dùng ngữ khí ôn nhu một chút để nói chuyện với hắn hay không.
Kết quả đi rồi mới phát hiện căn bản không có chuyện như vậy.
Người này so với Lý San nói còn cơ linh hơn nhiều.
Cũng rất lợi hại, những quy tắc cơ bản trong văn phòng hắn đều hiểu, năng lực xem mặt đoán ý cũng rất mạnh.
Thẩm Ninh Hinh cùng hắn hàn huyên một lát, phát hiện căn bản chính mình không có gì để dạy cả, nghĩ đứa nhỏ này trong chốc lát khả năng còn có việc, liền không làm lãng phí thời gian nữa, dẫn đầu một bước đi tính tiền, cùng hắn ra khỏi quán cà phê hướng về công ty.
Đi được nửa đường, tiểu biểu đệ đột nhiên nói muốn mua chút điểm tâm ngọt mang về cho đồng sự.
Tay chỉ chỉ một cửa hàng bông tuyết tô ăn siêu ngon.
Bông tuyết tô a.
Thẩm Ninh Hinh theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn qua, một lúc lâu sau nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nàng trước kia hình như cũng thấy Khâu Diệc Bạch có ăn qua, nhìn biểu tình đại khái là phi thường thích.
Nếu không mình cũng thuận tiện giúp nàng mua chút đi.
-------------------------------------------------------------------
Hơn 5 giờ sáng, Khâu Diệc Bạch đã đi nhà xưởng.
Bộ phận kiểm chất gần đây có số liệu rất quan trọng bị làm sai, Khâu Diệc Bạch không muốn chậm trễ tiến trình công việc liền trực tiếp tự mình qua đi kiểm tra, xử lý xong lại tranh thủ qua phân xưởng sản xuất.
Bận rộn công việc một hồi, thời gian đã không còn sớm.
Hẳn là trước giờ nghỉ trưa có thể kịp trở lại công ty.
Khâu Diệc Bạch trong lòng đại khái tính toán như vậy, không nghĩ quá nhiều, tùy tiện ăn cơm trưa ở nhà xưởng xong liền lái xe quay về công ty.
Dọc theo đường đi đều suy nghĩ chuyện của Thẩm Ninh Hinh.
Kỳ thật nhiều ngày qua đi như vậy nàng đã không còn tức giận nữa.
Nhưng từ trước đến nay nàng không có bằng hữu, căn bản không biết xử lý chuyện như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào để hòa hảo với Thẩm Ninh Hinh, cũng ngượng ngùng mở miệng.
Muốn tìm một phương pháp thích hợp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ ra.
Khâu Diệc Bạch không khỏi có chút phát sầu, trên đường trở về lại thất thần, thẳng đến khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, đột nhiên linh quang chợt lóe.
Nàng nghĩ, nếu không mua bông tuyết tô cho Thẩm Ninh Hinh đi!
Sau đó lại phiền toái trợ lý Hàn hỗ trợ đưa đi một chuyến, nói nàng làm bộ vô tình giúp mình nói vài câu lời hay.
Cửa hàng bông tuyết tô này ăn rất ngon, Thẩm Ninh Hinh ăn hẳn sẽ...... Cùng nàng hòa hảo đi.
Khâu Diệc Bạch suy nghĩ rất nhiều.
Thân thể cũng đi theo bản năng, theo bản năng đem xe dừng ở ven đường, dưới ánh nắng chói chang đứng ở cuối đội ngũ xếp hàng.
Một bên đợi một bên nghĩ, chính mình thật là xứng chức hảo lão bản.
Đang nghĩ ngợi, vừa nhấc mắt lên đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở đầu đội ngũ xếp hàng.
Là Thẩm Ninh Hinh!
Người này như thế nào cũng tới mua bông tuyết tô?
Khâu Diệc Bạch ngẩn người, thoáng duỗi dài cổ qua hướng bên cạnh nhìn nhìn xem, muốn nhìn một chút trong tay người này có xách theo bông tuyết tô hay không.
Còn chưa thấy rõ được gì, đột nhiên phát hiện đứng bên cạnh nàng là một nam nhân.
Chính là loại hình tiểu nãi cẩu mà hiện tại ở trên mạng hay nói, trắng nõn sạch sẽ, tóc xù xù cuốn cuốn, cười rộ lên còn có răng nanh.
Bộ dạng của hai người giống như quan hệ rất thân mật, rõ ràng đứng so với những người khác còn muốn gần hơn, đứng tại chỗ bốn mắt nhìn nhau nói chuyện với nhau.
Nói gì đó, làm gì đó, một lát sau Thẩm Ninh Hinh còn nở nụ cười.
Mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cười phá lệ ngọt.
Khâu Diệc Bạch: "......"
Thời điểm người này ở cùng với mình chưa từng cười như vậy.
Nàng bị một mạt tươi cười kia lung lay một chút, qua một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Không biết chính mình lúc này là cái tâm cảnh gì, Khâu Diệc Bạch có điểm ngốc, trầm mặc một lát lấy di động ra tiến vào WeChat.
Cũng không cần thiết để ý người kia, quan hệ của nàng cùng Thẩm Ninh Hinh so với người này thân mật hơn nhiều, Thẩm Ninh Hinh chính là cấp dưới của nàng, còn thiếu nàng thật nhiều nhân tình đây, hai người còn cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Thậm chí hai ngày nay Thẩm Ninh Hinh mỗi ngày còn cùng nàng hỏi han, sớm an, ngọ an, ngủ ngon trước nay chưa từng đứt đoạn......
Trên giao diện của WeChat thời gian của tin nhắn cuối cùng, là buổi trưa ngày hôm qua.
Chặt đứt.
---------------------------------------------------
Người xếp hàng có chút nhiều, thừa dịp thời gian này tiểu biểu đệ kể chuyện cười cho Thẩm Ninh Hinh.
Cực kỳ buồn cười, Thẩm Ninh Hinh nghe xong còn cười một hồi lâu, nước mắt đều chảy ra.
Bất quá còn chưa cười xong, tiểu biểu đệ đột nhiên mở miệng nói.
Nhưng lần này không phải kể chuyện cười, mà ghé sát vào một chút, ngữ khí thực nhẹ hỏi nàng: "Hinh tỷ, phía sau giống như có người vẫn luôn nhìn ngươi a......"
"A?" Tiếng nói vừa dứt Thẩm Ninh Hinh liền sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng cái gì cũng không thấy.
Không khỏi quay đầu lại hỏi : "Ai nha? Ở đâu?"
"Vừa mới đi." Tiểu biểu đệ nói, "Nguyên bản là đứng ở cuối đội ngũ, nhìn chằm chằm ngươi một hồi lâu, ban đầu ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm."
"Có đặc điểm gì không?" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy lại hỏi.
"Là nữ nhân!" Tiểu biểu đệ nói, "Lớn lên còn khá xinh đẹp, vóc người rất cao, tóc dài, còn mặc một bộ âu phục màu đen......"
Hắn còn nói: "Hinh tỷ ngươi không biết đâu, mới vừa rồi người nọ đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền không thấy thân ảnh nữa, giống như một đại hắc chuột."
Đại hắc chuột?!
Thẩm Ninh Hinh ngốc.
Như thế nào cái đặc điểm này nghe giống như có chút giống Khâu tổng của các nàng a?
Suy đoán thực mau được chứng thực.
Thẩm Ninh Hinh cảm giác người nọ có khả năng chính là Khâu Diệc Bạch, lo lắng nàng có phải lại thấy cái gì, hiểu lầm cái gì, chính mình lại chạy đi giận dỗi hay không.
Cơ hồ là vội vàng trở về.
Thời gian nghỉ trưa của bọn họ không tính là ngắn, tuy nói Thẩm Ninh Hinh ở bên ngoài chậm trễ một hồi lâu, nhưng hiện tại thời gian vẫn như cũ vẫn còn sớm, mọi người trên cơ bản đều đang ngủ, không một người nào tỉnh.
Bầu không khí quanh thân cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Ninh Hinh sợ quấy rầy đến bọn họ, liền phóng nhẹ động tác, xách theo túi bông tuyết tô bước chân mềm nhẹ đi vào, lặng lẽ đến trước văn phòng của Khâu Diệc Bạch nhìn vào.
Sau đó liền phát hiện người này quả nhiên đã trở lại.
Cũng giống như tiểu biểu đệ đã nói, tóc dài tây trang ......
Cho nên, đại hắc chuột thật là ngươi a.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, đang nghĩ ngợi có nên thử đưa bông tuyết tô qua hòa hảo một lần hay không, còn chưa đi về phía trước được bước nào đột nhiên bị kinh ngạc.
Đến gần, tất cả những cử động nho nhỏ đều có thể bị phát hiện, cho dù là cách một cửa kính.
Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch giống như đang khóc.
Bộ dạng giống như lần trước ở trên công tác bị làm khó dễ mà khóc chít chít vậy, lần này rõ ràng nàng thương tâm hơn rất nhiều.
Hốc mắt hồng hồng, trên má cùng lông mi toàn bộ đều là nước mắt, trong tay nắm chặt vài tờ khăn giấy đã ướt.
Có lẽ là sợ bị người bên ngoài phát hiện ra manh mối, cho nên toàn bộ quá trình vẫn luôn cắn môi không phát ra tiếng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Rõ ràng một bộ dạng tây trang giày da, lại thương tâm giống như một đứa nhỏ.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế trái tim theo bản năng đau một chút.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán, chỉ sợ là người này thấy được hình ảnh nàng cùng tiểu biểu đệ ở bên nhau, cho nên hiểu lầm cái gì đó rồi.
Có phải cho rằng chính mình vứt bỏ nàng không bao giờ muốn cùng nàng làm bằng hữu nữa hay không?
Vẫn là...... Kỳ thật nàng cũng rất để ý chính mình.
Thẩm Ninh Hinh không suy nghĩ được nhiều, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Khâu Diệc Bạch đang khóc chít chít ở sau cửa kính, nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn xuống được.
Lần này dứt khoát không gọi điện thoại nhắc nhở chuẩn bị gì hết, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Tiện tay đặt bông tuyết tô lên trên bàn của Khâu Diệc Bạch, sau đó lòng tràn đầy vội vàng cùng lo lắng nâng mặt nàng lên.
Thật là đáng thương muốn chết, khóc thành tiểu hoa miêu.
Ngay cả lớp trang điểm cũng bị nhòe.
Trên mặt ngươi là bùn sao?
Thẩm Ninh Hinh thấy thế dừng một chút, không để ý động tác muốn trốn tránh của Khâu Diệc Bạch, duỗi tay cầm lấy tờ giấy ở trong tay nàng, sau đó lại nhẹ nhàng cong hạ eo.
Nhìn nàng, lúc sau thật cẩn thận giúp nàng lau nước mắt trên mặt.
Động tác cực kỳ ôn nhu.
Ngay cả ngữ khí cũng thực nhẹ, ôn nhu nói : "Khâu tổng ta lại tới xin lỗi với ngài."
"Ta còn cố ý mua bông tuyết tô cho ngài, đợi một hàng thật dài nha, hiện tại ngài cho ta mặt mũi nếm thử có được hay không?"
"Ăn xong chúng ta liền hòa hảo đi, ngài đừng khóc......"
Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Nhìn chằm chằm nàng vài giây, lúc này mới nhớ tới chính mình còn đang khóc, vội vàng lau nước mắt ngồi ngay ngắn.
Ngoài miệng cũng giảo biện, nói Thẩm Ninh Hinh ngươi quá phiền phức, như thế nào không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào!
Còn nói chính mình rõ ràng là bị gió ở bên ngoài thổi mê đôi mắt, lúc này mới hòa hoãn lại.
"Cho dù ngươi khóc, ta cũng sẽ không khóc!" Nàng nói, một đôi mắt giận dữ mở to, thực không vui nhìn Thẩm Ninh Hinh, "Tiểu hài tử mới khóc!"
"Nguyên lai là như thế này a." Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, vẫn như cũ lưu lại mặt mũi cho nàng, "Đó là ta nhìn lầm rồi."
"Bên ngoài gió xác thật rất lớn, vừa rồi lúc ta mua bông tuyết tô cũng bị mê đôi mắt, phải nhờ biểu đệ của ta thổi một hồi lâu mới tốt."
Vì để Khâu Diệc Bạch an tâm, liền nương theo cơ hội này, cố ý cường điệu cái từ biểu đệ này.
Sau đó lại xoay người sang chỗ khác, thật cẩn thận mở hộp bông tuyết tô ra.
Từ bên trong lấy ra một khối lớn nhất xinh đẹp nhất nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Khâu Diệc Bạch, ôn nhu nói : "Cho nên nể tình ta vất vả như vậy, ngài cấp cho mặt mũi có được không?"
Lời này nói đến cực kỳ chân thành.
Trên mặt cũng mang theo ý cười, bộ dạng rõ ràng so với vừa rồi ở bên ngoài nói giỡn càng thêm xinh đẹp hơn, đôi mắt lấp lánh, bên trong trừ bỏ ý cười ra, tất cả đều là bóng dáng của Khâu Diệc Bạch.
Ấm áp lại chân thành tha thiết.
Nhìn đến Khâu Diệc Bạch trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thật sự duỗi tay tiếp nhận khối bông tuyết tô kia.
Cắn một ngụm nhai nhai nuốt vào, lúc sau nhỏ giọng đáp lại nàng một câu: "Được đi, vậy hòa hảo......"
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tươi cười không khỏi càng sâu thêm vài phần.
Gật gật đầu, cũng nhẹ giọng đáp lại nàng: "Vậy hòa hảo."
Advertisement
Mud's Mission
The story begins with an elderly hermit mage living on the outskirts of a labyrinth town. Invoking spellwork that is trivial for a mage of his caliber, he creates a simple mud automaton to aid him in household chores. However, in the middle of his efforts, something goes wrong; his ancient heart finally fails. Now, half complete and with limited understanding of the world, an artificial being of mud stirs. Despite its limitations, it has a mission to fulfill. The last instructions of a dying creator. "Defend my home, and my possessions." To the mechanical mind of Mud, only absolute perfection is acceptable when fulfilling the orders of The Master. Mud will make sure nothing in the universe will ever threaten The Master's home! --- This fiction contains RPG elements such as skills and levels. The protagonist has an inhuman mind and acts on instincts and preferences that are completely different from those of a normal human, and may at times fly in the face of common sense. The general tone is lighthearted, but there are some scenes with disturbing content such as mind control and references to torture. Join our Discord to discuss the novel or chat with the author.
8 110Alarm! Colony under attack!
Humanity had been living peacefully among the stars for a long time and forgot about wars, crimes, and violence. These terrible things are in the past, they thought, but one day the human race was attacked by a horde of aliens. A path from a mere citizen to a star general. Battles on earth, in the sky, and in space. P.S. MC has been reincarnated. Image by ChadoNihi on Pixabay
8 114Gods, Monsters, and a Fuzzy-tail
Magic is life, and Magic to spare is power. Everyone has Magic to spare, except Eli Wisp, who has just enough to stay alive. Despite this, he dreams of becoming the first of the premier Magic users. He wants to be a Maestro. When an old enemy of the world's greatest hero—with the power to destroy everything Eli knows—threatens to return, he must prove that he's not all talk. Join him in an epic quest where he meets new friends, old heroes, and evil's like no other on his path to becoming the best.
8 83Motorcycle Girl: Book Four
Nathan and Odeletta have their hands full with four kids. With two teenage boys, and two hormonal girls, things could not be more insane.DO NOT COPY THIS STORY, I WORKED HARD ON THIS STORY WITH IDEAS I CREATED FROM MY OWN IMAGINATION IF YOU WANT TO BE A WRITER, WRITE FROM YOUR HEAD, NOT FROM MINEThis is the fourth book of four.
8 147Cross Gun
?Gun?. A boy with dark hair and a slender build. Student by day and assassin by night. The boy balances his peaceful life against his dangerous job, surrounded by an array of colourful characters. ?Cross?. A boy with dark hair and a slender build. An entity of unknown origins and supernatural powers. A being known as a ?Counterpart?, alone and buried in solitude. One day, the lives of these two individuals intersect. And it is here where the story of Cross Gun begins. Original Site: https://xcrossj.wordpress.com/cross-gun/
8 187back to you | gingka x reader
🦋"You've been there when I needed you," "I will always be."*I do not own Beyblade or its characters!🦋
8 111