《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 35
Advertisement
Cơm trưa lần này phong phú như vậy, thời điểm Thẩm Ninh Hinh làm không nghĩ quá nhiều, lúc này đứng ở trong phòng bếp mới ý thức được Khâu Diệc Bạch có khả năng sẽ thượng hoả.
Dù sao xương sườn hay là canh gà, đều là thứ rất bổ.
Phải pha trà giải nhiệt cho nàng thôi.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, cong lưng tìm ở trong ngăn tủ một lát, cuối cùng cũng tìm được túi lá trà.
Xé đóng gói bỏ vào ly, rót nước nóng vào, Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn một túi đồ ăn vặt lớn ở bên cạnh.
Muốn hỏi Khâu Diệc Bạch một chút có muốn lại ăn chút gì hay không, vì thế liền đề cao âm lượng kêu tên nàng một tiếng.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Người này đang làm gì vậy?
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, sợ nàng ăn no sau đó mệt rã rời liền nằm tạm bợ trên sô pha mà ngủ, không thèm quản đồ ăn vặt này nọ nữa.
Bưng nước trà đã chuẩn bị cho nàng lên, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng bếp chuẩn bị trộm liếc mắt một cái.
Kết quả phát hiện Khâu Diệc Bạch căn bản không ngủ, mà đang cúi đầu đùa nghịch di động của nàng.
Thẩm Ninh Hinh: "......?"
Ngươi chơi di động của ta làm gì?
Bởi vì lúc trước khi đi học có bị người nhìn lén qua di động, cho nên từ đó về sau Thẩm Ninh Hinh cố ý đặt mật mã cực kỳ rườm rà.
Lúc này thấy Khâu Diệc Bạch đang cúi đầu ở đàng kia đùa nghịch, cảm thấy rất giật mình, cho rằng mật mã đã bị người này phá giải.
Đến gần mới phát hiện không phải, di động rõ ràng vẫn ở giao diện khóa màn hình.
Phía trên...... Giống như còn có thông báo của WeChat.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một dự cảm bất hảo, sợ tới mức nàng liền ngốc tại chỗ.
Một bên nhìn di động, một bên nhìn Khâu Diệc Bạch, nàng thở sâu, một lát sau vội vàng đi về phía trước vài bước.
Vốn định cướp lại di động.
Nhưng kết quả là không cướp, vừa nhấc đầu lên đúng lúc đối diện với tầm mắt của Khâu Diệc Bạch.
Ngay sau đó...... Thực sự bị dọa nhảy dựng.
Đây là một khuôn mặt trướng hồng đến cỡ nào a!
Thẩm Ninh Hinh thấy người này dùng sức cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng, mày nhăn thành chữ xuyên ( 川 ), biểu tình khó chịu.
Đáy mắt còn mang theo điểm thủy quang, tuy nói phi thường có cốt khí cố nén không để nước mắt rớt ra, nhưng hốc mắt đã sớm chứa đầy.
Đặc biệt đáng thương!
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng đột nhiên cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, lại lé mắt nhìn về màn hình di động của chính mình, quả nhiên từ phía trên thấy được ghi chú lúc trước chính mình sửa lại cho tiểu khóc bao.
Ngốc một chút, ngay sau đó trong đầu liền lướt qua hai chữ to ——
Xong rồi.
Khâu Diệc Bạch duỗi tay đẩy Thẩm Ninh Hinh ra, cả người xê dịch qua bên cạnh, vẫn như cũ nắm lấy di động của nàng không bỏ.
Một đôi mắt xinh đẹp giận dữ mở to, lạnh giọng hỏi nàng: "Thẩm Ninh Hinh, ghi chú này sao lại thế này!"
Advertisement
Đem cả bộ dạng lão bản giáo huấn người ở trong văn phòng ra luôn rồi.
Xem ra là muốn bắt đầu cùng nàng tính sổ......
Trong lòng Thẩm Ninh Hinh khổ không thể tả, vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, qua một hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Vốn định muốn giảo biện một chút, nói kia kỳ thật là bằng hữu, vừa lúc chỉ là trùng họ mà thôi, cùng Khâu Diệc Bạch căn bản không có quan hệ.
Ai ngờ vừa mới mở miệng nói : "Không phải, kỳ thật này......"
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Khâu Diệc Bạch cầm lấy di động của chính mình phát một bức ảnh vào WeChat của nàng.
Tốc độ mạng thực mau, ảnh chụp vừa mới phát qua, di động của nàng tức khắc liền leng keng một tiếng.
Xong rồi, giảo biện không được!
Người này trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng!
"Thực xin lỗi Khâu tổng!" Lúc này nàng không do dự nữa, lựa chọn vội vàng cúi đầu nhận sai với nàng.
Bất quá trong lúc này đại não của nàng cũng không nhàn rỗi, vừa cúi đầu xuống, tức khắc liền bắt đầu điên cuồng suy nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề.
Nàng nghĩ...... Hiện tại Khâu Diệc Bạch chỉ mới thấy được cái ghi chú thôi, sự tình còn chưa hoàn toàn bại lộ, nàng vẫn còn cơ hội có thể vãn hồi được.
Việc cấp bách bây giờ là ổn định cảm xúc của Khâu Diệc Bạch, hơn nữa đem hết toàn lực giấu giếm chuyện mình đã biết bản chất thật sự của nàng là tiểu khóc bao nữa.
Nghĩ như vậy, sau một lúc lâu Thẩm Ninh Hinh mới ngẩng đầu lên.
Cong cong môi nỗ lực đẩy ra một mạt tươi cười lấy lòng, nhẹ giọng nói : "Thực xin lỗi Khâu tổng, ta nghĩ ta nên tự kiểm điểm, ta không nên đặt biệt hiệu lung tung cho ngài."
Tiếng nói vừa dứt Khâu Diệc Bạch liền mở miệng hỏi nàng: "Có ý tứ gì?"
Thẩm Ninh Hinh vội vàng giải thích, nói là bởi vì có chuyện nàng làm sai bị Khâu Diệc Bạch trách cứ, nhất thời sinh khí, mới cố ý đổi ghi chú của Khâu Diệc Bạch thành như vậy.
"Kỳ thật ngài như thế nào có thể giống một tiểu khóc bao được đúng không." Nàng cười cười, vì hống người trước mắt vui vẻ dứt khoát che lại lương tâm để nói dối, "Cho dù là ai đi nữa cũng đều biết không có khả năng a."
"Còn có hai tuổi rưỡi gì đó, tất cả đều là nói lung tung, nếu ngài muốn ngài cũng có thể đổi ta thành một tuổi rưỡi."
Nàng lời này nói cực kỳ thành khẩn.
Khâu Diệc Bạch hít hít cái mũi, banh một khuôn mặt ra nhìn nàng, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, lúc này mới thoáng thả lỏng xuống.
Vậy hẳn là còn chưa bại lộ.
Nhưng hù chết ta a!
Khâu Diệc Bạch hừ lạnh một tiếng vẫn còn tức giận, trạng thái vừa mới khôi phục được một chút liền tức khắc mở miệng muốn giáo dục Thẩm Ninh Hinh.
"Có nhân viên như ngươi vậy sao?" Nàng hỏi, "Không có việc gì vô căn cứ cấp cho thủ trưởng biệt hiệu còn ra thể thống gì, ngươi tin hay không ta......"
Hai chữ trừ tiền còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên cảm giác cái mũi phía dưới nóng lên.
Advertisement
Nàng ngẩn người, tạm thời thu liễm bộ dạng hung ba ba, duỗi tay hướng phía dưới cái mũi sờ sờ.
Thời điểm nhìn lại, trên đầu ngón tay tất cả đều là máu.
Khâu Diệc Bạch: "......"
Thẩm Ninh Hinh nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng bồi bổ cho Khâu Diệc Bạch hơi nhiều.
Cũng khó trách, người này mỗi ngày vội vàng xã giao luôn là ăn ngon uống tốt, căn bản không thiếu dinh dưỡng, có khả năng còn có chút thừa, bị nàng bồi bổ như vậy sẽ càng thừa ra.
Hơn nữa nàng còn đem người này tức giận thành như vậy......
Khí huyết dâng lên, cuối cùng không có nơi nào đi ra, dứt khoát theo cái mũi chảy ra.
Chính là làm Khâu Diệc Bạch cảm thấy thẹn hỏng rồi, không những không cùng Thẩm Ninh Hinh nói xong đạo lý, ngược lại còn làm trò cười chảy máu mũi trước mặt người ta.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Ninh Hinh dùng khăn tay lau đi mới tốt được.
Không thèm để ý đến một chút tình nghĩa giữa hai ngươi, Khâu Diệc Bạch liền thở phì phì đi rồi, cửa cũng bị đóng vang một tiếng lớn, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh lấy một cái.
Không biết còn có thể hống hảo hay không.
Thẩm Ninh Hinh sầu muốn chết, vội vàng đem ghi chú của người này sửa lại như cũ, sau đó liên tiếp phát đi vài tin nhắn xin lỗi.
Bất quá không dùng được, người này đại khái là không xem, căn bản không thèm phản ứng nàng một câu nào.
Cứ như vậy kiên trì tới hơn nửa đêm.
Thẩm Ninh Hinh hốt hoảng lên giường, nghĩ người này hiện tại có lẽ còn chưa bắt đầu đề cao tâm đề phòng, Weibo tạm thời hẳn là còn an toàn, liền vội vàng điểm đi vào nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó liền bị dọa sợ.
Người này giống như điên rồi, mới một chút đã phát mấy chục trạng thái, tất cả đều là cảm thán cho từng sự việc đã diễn ra.
【 Thẩm Ninh Hinh quá xấu rồi QAQ 】
【 Tức chết rồi tức chết rồi! 】
【 Nàng nói câu kia rốt cuộc là thiệt hay giả? Nàng sẽ không thật sự cho rằng ta là khóc bao đi! Ta phải dùng phương pháp gì để tự chứng một chút QAQ! 】
【 ô ô ô ta còn không biết cố gắng cái mũi còn làm trò đổ máu trước mặt nàng, khẳng định nàng sẽ chê cười chết ta QAQ】
Bởi vì quá mức bi thương, cho nên tràn đầy trên màn hình đều là biểu tình khóc chít chít.
Thẩm Ninh Hinh thấy vừa muốn cười lại vừa đau lòng, tức khắc bắt đầu thống hận cái tay của chính mình, lúc ấy nếu không sửa ghi chú của Khâu Diệc Bạch thì tốt rồi.
Bây giờ người này đã truy không được, còn bởi vì sự tình ghi chú tức khắc thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng thở dài, sau một lúc lâu bất đắc dĩ lại áy náy nhắm hai mắt lại, nghĩ ngày mai nhất định phải có biện pháp cùng người này hòa hảo.
Một đêm cứ biệt nữu như vậy trôi qua, ngày hôm sau đã tới.
Sáng sớm Thẩm Ninh Hinh vừa tỉnh lại liền bắt đầu ở trên WeChat an ủi, sớm an, ngọ an, ngủ ngon nói đến đều đặn, nhưng vẫn không được người này tha thứ.
Đến ngày thứ ba cũng như thế.
Nguyên bản một cái Tết Đoan Ngọ rất tốt đẹp, lại biến thành khẩn trương cùng áy náy bất đắc dĩ mà vượt qua.
Thời gian chậm rãi trôi đi dần dần đi tới ngày thứ tư, cuối cùng cũng tới thời điểm phải đi làm.
Thẩm Ninh Hinh dậy thật sớm, thu thập xong liền cố ý đi xuống lầu mua bánh su kem mà Khâu Diệc Bạch thích cho nàng, nghĩ nhất định phải hảo hảo cùng nàng nhận lỗi.
Kết quả đến công ty mới phát hiện hôm nay tiểu khóc bao bắt đầu trốn tránh nàng.
Vừa thấy nàng lại gần, tức khắc liền giả vờ có việc phải đi, nếu thật sự trốn không thoát dứt khoát liền làm bộ một bộ dạng rất bận rộn bắt đầu gọi điện thoại cho hộ khách cùng nhà xưởng, dù sao chính là không để ý tới nàng.
Vài lần như vậy Thẩm Ninh Hinh cũng muốn từ bỏ.
Nàng thở dài, nghĩ như thế nào cũng nên đưa su kem cho Khâu Diệc Bạch, vì thế liền cố ý phiền toái trợ lý Hàn nhờ nàng hỗ trợ đưa một chuyến.
Không nói là chính mình đưa, nhưng lại trộm đặt một tờ giấy xin lỗi vào trong hộp.
Lúc này cuối cùng mới thuận lợi......
Có lẽ hôm nay Khâu Diệc Bạch có việc gấp không ăn cơm sáng, nên thấy trợ lý Hàn đưa hộp su kem tới, tức khắc có chút vui vẻ.
Mở miệng khen trợ lý Hàn tri kỷ, sau đó liền bắt đầu một bên ăn một bên xử lý công tác.
Cũng không nhìn vào trong hộp, thẳng đến khi ăn còn thừa lại hai cái cuối cùng, đột nhiên sờ trúng cái gì đó.
Giống như một tờ giấy nhỏ.
Khâu Diệc Bạch sửng sốt, tạm thời dời đi đôi mắt từ trên màn hình máy tính, cúi đầu nhìn thoáng qua trên mặt tờ giấy, sau đó liền thấy được tin nhắn xin lỗi đầy thanh âm cùng tình cảm phong phú của Thẩm Ninh Hinh.
Không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói : "Ấu trĩ!"
Gần tới giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh thấy Khâu Diệc Bạch đang tiếp điện thoại.
Nghe nội dung nói chuyện hẳn là từ nhà xưởng bên kia gọi tới, hình như là có tình huống khẩn cấp gì đó kêu nàng trở về mở họp xử lý.
Khâu Diệc Bạch ứng, treo điện thoại lập tức liền thu thập mọi thứ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn cầm theo hộp su kem, thậm chí còn cố ý chọn đường xa để đi, từ bên kia của Thẩm Ninh Hinh vòng một vòng mới đi ra ngoài.
Thậm chí còn thở phì phì đem hộp thả ở trên bàn trả lại cho Thẩm Ninh Hinh, cũng không quên thêm một câu hung ba ba: "Bớt thể hiện!"
Gì a?
Thẩm Ninh Hinh không rõ nguyên do, không kịp mở miệng đã thấy người này bước nhanh rời đi.
Cúi đầu xuống thì phát hiện su kem trong hộp chỉ còn dư lại một ít, hẳn là đều bị Khâu Diệc Bạch trong lúc vô tình ăn rồi.
Chẳng qua không biết đi nơi nào mua, lại tràn đầy như cũ.
Lúc này nàng mới hiểu được câu bớt thể hiện của Khâu Diệc Bạch là có ý tứ gì.
Thẩm Ninh Hinh còn theo bản năng đếm đếm, không nhiều không ít, tám cái.
Tiểu khóc bao ăn bao nhiêu liền trả lại cho nàng bây nhiêu......
Thực quật cường, Thẩm Ninh Hinh khóc không ra nước mắt.
Advertisement
Resurrect Nobody
Dreams are concepts that should guide you through life on a path towards a better future. For Colt West, his dream brought his life to a complete standstill. One day, as he is making his way through the halls of his university, he crosses paths with the one thing he wants to destroy: Death. This incident ends his life as he knows it, leading him down a spiral of madness and insanity. Having been given a second chance at life, will he be able to capitalize on it to seize his dream of resurrecting the dead?
8 86Song of the Phoenix
She was the eldest daughter of the Huang’s general household, Huang Baihe. Known for being the infamous good-for-nothing useless trash. She was looked down upon by everyone and ultimately died pitifully by the hands of her fiancé. She was the 25th century most deadliest assassin – quick, precise and efficient. After coming in contact with a mysterious artifact during her last mission, she crossed over to a strange new world and unwittingly reincarnated into the body of Huang Baihe. When her eyes reopened, they were deadly cold and fierce. Who still dares to act so presumptuously around her? If she wants you dead, Death would only ask who and when. Only that overbearing, domineering man continues to pester her — arrogant, bold, and shameless! He was the epitome of death, hovering over her like a second layer of skin. Note: This novel is also posted on my blog at Queendrops.wordpress.comPlease visit my site for faster release and access to new chapters. Thanks!
8 122Psyche Reflection
In the universe, Year 20XX, there exists people who are able to enter the cognitive realms of others and alter their perceptions and emotions, for better or worse. These people are known as "Divers" for their ability to dive into the psyche of others in a process called the "Psyche Dive". The cognitive realm is unique to each individual, hence it's also named the "Reflected World". There, one's innermost emotions and beliefs are materialised when the balance between the id (source of psychodynamic energy, represented by our desires and individuality.) and the superego (represented by our conscience and need to conform to society) is disrupted, with the id overpowering the superego more often than not.As a result, the excess psychodynamic energy on either side results in the formation of Spectres, ghost-like beings that haunt the ego (an individual's personality) and push a person to ruin by clouding his perceptions of reality, influencing his decision making in the process. If left unchecked, Spectres would continue to grow in number and power, eventually consuming the ego completely to form Demons within the person's psyche. At this point, it is extremely difficult to restore a person's id to its original state, as Demons are often extremely powerful and well-protected by their army of Spectres. People who are possessed by Demons are often twisted individuals who commit the most heinous of crimes, as they have lost all of their conscience and morals, fuelled only by their desires. The Divers are the last hope for humanity against the Spectres and Demons. Armed with the power to use their cognition to fashion into effective weapons against these abominations, the Divers seek to cleanse the minds of victims from such insidious influences. 21 year old Lee Jin Kai became a Diver abruptly on his first day as a University student, after a chance meeting with a beautiful foreign exchange student by the name of Aiko Verde. Despite having different motivations, the pair must now stick together, as they traverse the psyches of various people while gathering comrades, resolving real-world issues in the process... Inspired by Persona 5.
8 189Sovereign Cipher: Overpowered Evolution (LitRPG)
“In some way unknowable but instinctively felt, Pneuma was both royalty and a monster. To be respected and feared. Trint was in awe. He wasn’t even sure what Pneuma looked like… but his fear was justified.“ Trint, an average, middle-aged nobody who suffered a terrible encounter, finds himself thrown for a loop when Earth is integrated into the Iterations. He must ascend through level-gated realms till he either hits the top or dies. Adopted by a mysterious family Dynasty, Trint receives an equally-mysterious companion and faces his greatest challenge yet: he must now succeed at becoming a monster-wrecking machine or he will never recover what he lost. ---------------------- Release Schedule: Monday/Wednesday/Friday. Bonus chapters when I feel like it. Author Background This is my very first time writing a story. The first time I've shared it with more than one person. I know it's not perfect, but I'd appreciate any comments you wish to share. Be honest but respectful, and I know I can get better. I hope someone enjoys this story as much as I did writing it. Story Elements: The story included LitRPG elements that help build the world but will not have constant readouts of stat sheets. There will be nothing rated beyond PG-13 romantically/sexually. Violence is the main contributor to reader discretion. This will be a story involving violent battles and detailed death. Patreon https://www.patreon.com/MavTech
8 548Rage: Crisis / Consequence / ???
Its been ten years since Seth was given his powers, ten years since his town was driven mad by that very same power, and ten years since its source was shunted into his head. A species of energy beings, a people filled with regret for what their entrance onto this world caused. Regret for the deaths that town perpetuated, the devastation they brought, the blow they served to the once proud heroes of this world. Heroes Seth now hopes to join, hopes to heal and atone to for what transpired. But their wounds run deep, their ire sharp, and their acceptance thin. And to top it all off... Seth's power is run far deeper than he knows, and sees his world in a light all its own. This series is my first foray into authoring, with two parts out of at best four if the readership stands. But part three will still book end nicely otherwise. And I'm not stopping till then. It is action heavy with varied and ramping up fight scenes through out. (Book 1 is heavy / Book 2 a little lighter) It is bloody in places, mildly gory in others, and heavily gory in simulated places. Nothing truly horrifying, I think, but be warned. It has trauma. PTSD is a major part of the story, but I will never trust that I got it completely right, so your mileage may vary on how believable or impactful it is. Lastly it has language. Swearing ebbs and flows as the story progresses and attitudes harden or soften. Sometimes bleeding through into the narration... somehow.
8 68Halo/ Red vs Blue Strike of the Prometheans
After Cortana destroyed Didact, everyone went on with there life's .... Well almost everyone. Few years later, Master Chief had a mission to go to a strange planet with a team called Red vs Blue and things aren't going to well.
8 131