《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 32
Advertisement
Từ khi giúp nàng lau xong lệ chí, Thẩm Ninh Hinh phát hiện người này tức khắc liền trở nên vui vẻ hẳn lên.
Khóe môi không tự giác hướng về phía trước hơi hơi cong lên, cảm giác mệt mỏi nơi đáy mắt cũng ít đi rất nhiều, ngay cả động tác sửa sang lại mặt bàn nhìn qua cũng rất có lực.
Đại khái là cảm thấy chính mình vừa làm một chuyện siêu lợi hại đi, giúp cấp dưới lau vết dơ trên mặt.
Cỡ nào giỏi giang a, cỡ nào vĩ đại a!
Thẩm Ninh Hinh tưởng tượng một chút suy nghĩ trong nội tâm của nàng, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Đáy lòng cũng dần dần có một cảm giác thản nhiên nảy lên.
Thôi, này có là cái gì đâu.
Nàng nghĩ.
Tiểu khóc bao vui vẻ là được rồi, sẽ đúng hạn ăn cơm, đúng hạn nghỉ ngơi, tự chiếu cố tốt chính mình là được, những cái khác không cần yêu cầu quá cao.
Nghĩ như vậy, tươi cười nơi đáy mắt của Thẩm Ninh Hinh không khỏi càng sâu thêm vài phần, đôi mắt cũng không tự giác mà cười cong lên.
Mới cười được vài cái, trong chớp mắt đột nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch đã tắt đi máy tính, lại còn đem một chồng văn kiện cất vào trong túi công văn.
Nguyên bản túi công văn đã phình phình rồi, bởi vì thêm một chồng văn kiện mà trở nên càng thêm no đủ.
Nàng muốn đem nhiều thứ như vậy để về xử lý sao? Rõ ràng vừa mới đi công tác trở về, không phải là nên hảo hảo nghỉ ngơi sao.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc có điểm đau lòng, do dự một lát vẫn thực để ý mà hỏi một câu: "Khâu tổng, này đó đều là văn kiện muốn lấy về để xử lý sao? Quá...... Nhiều đi?"
Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch liền nhìn thoáng qua nàng.
Dừng lại vài giây, sau đó mới trả lời: "Đây không phải văn kiện muốn xử lý, có tác dụng khác."
Lời này nói ra có chút thần bí.
Thẩm Ninh Hinh suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là muốn dùng làm cái gì.
Bất quá vẫn là câu nói kia, nàng vui vẻ là được.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, thực mau ứng câu: "Ta đã biết."
"Vậy đi thôi Khâu tổng." Lúc sau nàng lại nói, "Trước khi về nhà chúng ta ở bên ngoài ăn một bữa cơm được không?"
"Lần này ta mời khách, rốt cuộc ta vẫn còn thiếu ngài không ít nhân tình đây."
Còn cố ý trừ ra một ngàn tệ từ tiền mua nhà nha.
Dù sao cũng phải để nó phát huy tác dụng của bản thân mới được.
Khâu Diệc Bạch nguyên bản tính toán muốn mời Thẩm Ninh Hinh đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Thấy nàng đã dẫn đầu mở miệng trước, nên cũng rất nhanh gật đầu đồng ý.
Bất quá ngoài miệng vẫn như cũ còn muốn ngạo kiều vài câu, nói nhà ăn ở phụ cận đều rất đắc, tiền lương của ngươi đủ mời không?
"Đủ, nhất định đủ." Thẩm Ninh Hinh vội vàng đáp, cười rộ lên cùng nàng vai sóng vai đi ra ngoài, "Khâu tổng ngài cứ việc ăn là được."
Lúc nàng nói lời này, ngữ khí cũng theo bản năng phóng thực nhẹ.
Advertisement
Giống như đứng ở bên cạnh là bằng hữu có quan hệ phi thường thân cận với mình vậy, thần thái cùng động tác cũng đều đặc biệt thả lỏng, đáy mắt mang theo một mạt ý cười.
Bộ dạng hoàn toàn không có một chút nào câu nệ.
Làm Khâu Diệc Bạch nhớ lại hình ảnh ngày đó hai người cầm bình nước chanh cùng nhau chậm rãi đi về công ty.
Khóe môi cũng không tự giác gợi lên một mạt mỉm cười, nhưng rồi thông qua phản chiếu trên pha lê mới chú ý tới chính mình có chút thất thố liền thu liễm tươi cười, ho nhẹ một tiếng trộm liếc nhìn Thẩm Ninh Hinh ở bên cạnh một cái.
Vốn tưởng rằng nàng không phát hiện, trên thực tế đã sớm bị người ta nhìn ra hết rồi.
Đừng giả vờ.
Thẩm Ninh Hinh thấy bộ dáng kia của nàng, tức khắc liền bắt đầu ở dưới đáy lòng cười nhạo nàng một phen.
Bây giờ ngươi mới ý thức được a.
Rõ ràng đã lộ ra hơn nửa ngày.
Cuối cùng Khâu Diệc Bạch cùng Thẩm Ninh Hinh chọn một nhà ăn món Nhật.
Nhà ăn trang trí rất kiểu cách, cửa gỗ, hoa khô, ánh đèn màu vàng làm phòng ăn có cảm giác ấm áp.
Thực thích hợp cho những ai tăng ca vào ban đêm đến để tiêu khiển.
Tâm ở trong bất tri bất giác an tĩnh xuống.
Bất quá đây là trước khi xem thực đơn.
Chỉ cần nhìn thực đơn, đáy lòng thật vất vả mới an tĩnh được, tức khắc liền nhấc lên gợn sóng.
Giống như Khâu Diệc Bạch đã nói, nhà hàng thật sự mắc vô cùng, tùy tiện gọi một món khai vị xinh đẹp cũng đủ đau ví tiền.
Còn may nàng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế dưới đáy lòng cảm thán một hơi, duỗi tay đưa thực đơn cho Khâu Diệc Bạch, hỏi nàng có muốn ăn cái gì hay không.
Khâu Diệc Bạch ứng thanh, cầm lấy thực đơn xem qua một lần, cuối cùng xoay thực đơn ra, chỉ chỉ phía trên gà nướng và cơm cá chình.
"Được rồi." Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, ghi nhớ món ăn, sau đó lại hỏi: "Còn gì nữa không Khâu tổng?"
Khâu Diệc Bạch: "Không có, này liền đủ rồi."
"Không có?" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy tức khắc có điểm khiếp sợ: "Chút này ăn sao đủ a? Khâu tổng ngài gọi thêm một chút đi."
Vừa nói hết lời, lại theo bản năng hướng lại gần Khâu Diệc Bạch, nhỏ giọng cùng nàng nói, "Thời điểm vào cửa ta có thấy, cơm cá chình kỳ thật chỉ là một cái chén nhỏ mà thôi, một chút đồ ăn như vậy khẳng định không đủ."
Còn khoa tay múa chân diễn tả.
Nhưng Khâu Diệc Bạch vẫn như cũ không dao động, khăng khăng nói chính mình đủ rồi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, suy đoán người này phỏng chừng lại đang muốn giúp mình tiết kiệm, dứt khoát không kiên trì nữa, cầm lấy thực đơn chuẩn bị chọn mấy món mà nàng cho rằng Khâu Diệc Bạch hẳn sẽ thích.
Bất quá không thành công, còn chưa kịp làm gì Khâu Diệc Bạch đã ngăn cản nàng : "Gọi chính ngươi muốn ăn, buổi tối ta ăn không nhiều, như vậy là đủ rồi, không đủ lại gọi thêm."
Nàng còn nói: "Thẩm Ninh Hinh ngươi cho rằng ta thật khách khí với ngươi a."
Advertisement
Lời này nói đến chính đáng a.
Thậm chí ánh mắt còn rất sắc bén, toàn bộ quá trình nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ninh Hinh, giống như đang nói ngươi nghĩ sai rồi.
Qua một hồi, trừ bỏ món mì sợi mà mình muốn ăn ra, Thẩm Ninh Hinh chỉ tranh thủ thêm được một phần Sukiyaki.
Tiểu khóc bao thật là quật cường a.
Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười.
Cứ như vậy trước đi.
Nàng lắc đầu, vừa muốn đưa thực đơn cho phục vụ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó nhìn về phía Khâu Diệc Bạch theo bản năng hỏi : "Khâu tổng ngài muốn uống chút gì không?"
"Nước dưa hấu, nước chanh? Hay là gọi chút rượu trắng?"
Vừa nói xong liền thấy Khâu Diệc Bạch tức khắc lắc đầu.
Phỏng chừng là lại nhớ đến chuyện đêm đó chính mình say đến rối tinh rối mù, cho nên lúc này mới nói chính mình chỉ cần uống nước là được.
Thẩm Ninh Hinh đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lần này dứt khoát không kiên trì, một lần nữa đem thực đơn trả lại cho tiểu tỷ tỷ.
Không bao lâu sau, đồ ăn liền được mang lên.
Thẩm Ninh Hinh sợ Khâu Diệc Bạch ăn không đủ, toàn bộ quá trình vẫn luôn rất để ý quan sát thần thái của nàng, nhìn xem có thật giống như nàng nói nhiêu đó liền đủ rồi hay không.
Ngoài miệng vẫn luôn quan tâm, thường thường hỏi nàng: "Thật sự đủ sao? Lại gọi thêm chút đi."
Nói quá nhiều lần, đến cuối cùng làm Khâu Diệc Bạch cũng chịu không nổi.
Nàng thở dài, sau đó ngồi thẳng thân thể, đột nhiên cầm lấy khăn giấy che ở bên môi.
Không nói lời nào, bất động, liền như vậy vẫn luôn đợi.
Thẩm Ninh Hinh nhìn có điểm sững sờ, không rõ nàng muốn làm cái gì.
Vừa muốn mở miệng hỏi.
Bất quá còn chưa kịp hỏi, đột nhiên thấy Khâu Diệc Bạch mặt nhẹ nhàng hạ xuống.
Theo sau...... Bên tai vang lên một tiếng ợ nho nhỏ.
Không bao lâu sau, Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch đỏ mặt.
Cơ hồ là vò khăn giấy ném qua một bên, đáy mắt cũng mang theo điểm thủy quang, cực kỳ bất mãn nói: "Đã nói với ngươi, ngươi cũng không tin, một hai làm ta phải chứng minh như vậy!"
Thực thẹn thùng, trong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất.
Thậm chí còn đặc biệt dùng thanh âm nho nhỏ nói thầm: "Hình tượng đều bị hủy không còn, Thẩm Ninh Hinh ngươi thật quá đáng!"
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng, một lát sau đột nhiên không nhịn được phì cười thành tiếng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Khâu Diệc Bạch như vậy, tức khắc lại cảm giác khoảng cách giữa mình với nàng giống như được kéo lại gần không ít.
Nhìn xem bức đứa nhỏ này thành cái dạng gì, mới phải lựa chọn dùng phương pháp như vậy để tự chứng.
Cũng quá đáng yêu đi.
Bởi vì nàng không nhịn được cười một tiếng như vậy, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền bắt đầu mang thù.
Ngẫm lại cũng phải, người này vốn tưởng rằng hình tượng của chính mình ở trong cảm nhận của Thẩm Ninh Hinh là nghiêm túc cùng cao lãnh, lần này đột nhiên thành ra như vậy, ấn tượng khẳng định tuột dốc không phanh.
Huống chi còn bị vô tình cười.
Khâu Diệc Bạch quả thực hối hận muốn chết, dọc theo đường đi cũng không thèm nói lấy một lời với Thẩm Ninh Hinh.
Thẩm Ninh Hinh cũng biết hiện tại nàng đang nổi nóng, do dự một lát vẫn không mở miệng nói gì, nghĩ chờ nàng chậm rãi bớt giận rồi lại nói.
Chính mình cũng dời đi tầm mắt, theo cửa sổ xe hướng mặt nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay vốn dĩ rất nóng.
Buổi sáng nàng đi xuống nhận chuyển phát nhanh, lộ trình ngắn ngủn mấy phút lại có ảo giác giống như bị nướng chín.
Cũng không biết như thế nào, vừa đến chạng vạng, sắc trời ngược lại âm trầm xuống, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, tiếng gió cực kỳ lớn, trời giống như muốn mưa.
Hôm nay, Thẩm Ninh Hinh ra ngoài có chút gấp, không nhìn dự báo thời tiết cũng không kịp mang dù, lúc này ngồi ở trong xe trái tim cơ hồ đã nhảy lên đến cổ họng.
Thậm chí còn lặp lại vài câu cầu nguyện, hy vọng đến tối hẳn mưa.
Kết quả không nhắc mãi còn ổn, một khi nhắc mãi ai ngờ còn bị phản tác dụng.
Mưa cứ như thế bất tri bất giác hạ xuống!
Thẩm Ninh Hinh: "......" Xong rồi.
Nàng cả kinh, sọ não tức khắc có điểm ngốc, cơ hồ theo bản năng liếc mắt một cái nhìn Khâu Diệc Bạch ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình.
Sau đó, đột nhiên bắt đầu đánh chủ ý lên cái túi nhỏ ở trên người.
Gần đây nàng vừa mới mua cho mình một cái mới.
Tuy nói không có đặc biệt mắc tiền, nhưng cũng không tính là rẻ, nếu thật sự dùng nó để che mưa, chỉ sợ Thẩm Ninh Hinh thật sự sẽ đau thịt đến chết mất.
Nàng còn chưa suy tính rõ ràng, xe đã tới dưới lầu tiểu khu của các nàng.
Thẩm Ninh Hinh cảm tạ Khâu Diệc Bạch, ngẩng đầu nhìn không trung, cuối cùng dứt khoát tự cổ vũ làm tinh thần thêm hăng hái, đem túi nhỏ nâng qua đỉnh đầu.
Thậm chí trong lòng còn đếm xem, chính mình đến tột cùng phải dùng bao nhiêu thời gian để có thể chạy vào bên trong tiểu khu.
Cái túi nhỏ của nàng là màu đen hình tròn, lúc này đặt lên trên đỉnh đầu, chợt thấy giống như đang úp một cái nồi lên đầu vậy.
Khâu Diệc Bạch nhìn nàng một cái, cuối cùng tìm về được mặt mũi, tức khắc liền bắt đầu vô tình cười nàng vài tiếng.
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Thôi, ngươi cười liền cười đi, chúng ta huề nhau, ngươi vui vẻ là được.
Nàng thở dài, nhắm mắt chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa mới nhấc chân chuẩn bị xuống xe, chẳng qua lần này còn chưa kịp làm gì, Khâu Diệc Bạch đột nhiên duỗi tay kéo nàng lại một chút.
Sức lực còn rất lớn, Thẩm Ninh Hinh bị nàng kéo trở về một chút.
Trong chớp mắt, lại phát hiện đáy mắt của người này mang theo ý cười.
Thậm chí còn thấy nàng nâng tay, không biết từ lúc nào biến ra cái ô che.
"Thẩm Ninh Hinh ngươi ngốc a?" Khâu Diệc Bạch mở miệng, trong giọng nói mang theo trêu chọc, "Liền chuẩn bị như vậy đi ra ngoài?"
"Không có dù cũng không biết hỏi ta một chút sao?"
Xe ngoại lai tiến vào tiểu khu phải trải qua rất nhiều thủ tục vụn vặt.
Hiện tại mưa lớn như vậy, Khâu Diệc Bạch không muốn chậm trễ thời gian, dứt khoát trực tiếp ngừng xe ở ven đường, tự mình cầm dù đưa Thẩm Ninh Hinh đi vào.
Chiếu cố nàng như vậy a.
Thẩm Ninh Hinh cực kỳ thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm tạ Khâu Diệc Bạch, đi theo nàng một đường bước nhanh vào bên trong.
Nhờ phúc của nàng, cuối cùng không có ai ướt, túi nhỏ cũng được bảo vệ.
Bất quá nàng còn có điểm tò mò.
Một là vì cái gì Khâu Diệc Bạch khăng khăng muốn đưa nàng tiến vào.
Tuy nói người này chỉ có một cái dù, nhưng đã đến tiểu khu của nàng rồi thì Khâu Diệc Bạch không cần xuống xe, trực tiếp cho nàng mượn dù thì tốt rồi, còn Khâu Diệc Bạch trực tiếp một đường lái về nhà căn bản sẽ không có ai bị ướt, không cần thiết phải bồi nàng đi một đoạn đường như vậy.
Còn nữa chính là...... Như thế nào nàng còn mang theo túi công văn.
Bởi vì bên trong có văn kiện quan trọng sợ mất sao?
Lần này Thẩm Ninh Hinh không đoán được nàng đang nghĩ cái gì, bất quá cũng không mở miệng đi hỏi, vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa phòng trộm mời Khâu Diệc Bạch vào nhà.
So sánh với nhà của Khâu Diệc Bạch, nhà nàng trang trí đơn sơ hơn nhiều.
Thẩm Ninh Hinh vừa mới tốt nghiệp trên người căn bản không có tiền, tự nhiên sẽ thuê phòng rẻ nhất, về sau lại thêm không ít đồ vật bỏ vào bên trong, nhưng liếc mắt nhìn một cái vẫn như cũ thực đơn sơ.
Nàng có chút sợ Khâu Diệc Bạch sẽ ghét bỏ, vừa đem nàng mời vào nhà, liền theo bản năng trộm nâng mắt nhìn biểu tình của nàng.
Cũng còn may, người này biểu tình vẫn như cũ giống như bình thường không có gì khác biệt.
Không khỏi làm Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mời nàng ngồi lên trên sô pha, còn chính mình lại vào trong phòng bếp rót ly nước cho nàng.
Còn cố ý lấy một cái ly thật đáng yêu, mặt trên cũng có họa tiết tiểu cẩu, tuy nói không phải A Cát, nhưng Khâu Diệc Bạch có lẽ cũng sẽ thích.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh rót nước xong bưng cái ly đi ra ngoài, sau đó lại ôm đồ ăn vặt của mình ra, muốn tìm chút đồ ăn ngon cho Khâu Diệc Bạch.
Nhưng bận quá.
Khâu Diệc Bạch vội vàng kêu nàng dừng lại, nói ngươi không cần phiền toái, ta ngồi một lát liền đi.
"Hơn nữa ta đã ăn no." Nàng nói, "Lại ăn đồ ăn vặt sẽ bị béo."
Nguyên lai còn rất chú trọng quản lý dáng người.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy dừng một chút, gật gật đầu không làm nữa, cũng đi đến sô pha ngồi xuống.
Kỳ thật hai người cách nhau không có gần như lúc ngồi trong nhà ăn.
Cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh bất đồng, lúc này nàng đột nhiên lại có chút khẩn trương.
Dù sao...... Đây là lãnh địa tư nhân của nàng, là nơi sinh hoạt mỗi ngày của nàng, có dấu vết cùng hương vị thuộc về nàng.
Tiểu thú bông đặt ở trên sô pha, quần áo còn đang phơi ở trên ban công, trên bàn cơm còn có quả táo bị nàng cắt đi một nửa.
Hết thảy toàn bộ, cơ hồ là hiện ra ở trước mặt Khâu Diệc Bạch không sót thứ gì.
Là cuộc sống chân thật của nàng.
Gương mặt có hơi chút nóng lên, Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên nói cái gì, vừa nhấc mắt lên đột nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch bắt đầu lấy túi công văn ở một bên ra.
Sau đó tùy tiện lấy một chồng văn kiện thả ra ngoài.
Độ dày không sai biệt lắm so với lúc Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy ở trong văn phòng, hẳn là chồng văn kiện lúc đó không sai.
Chẳng qua không biết người này rốt cuộc là đang làm gì, Thẩm Ninh Hinh thấy nàng giống như đang do dự.
Chỉ là lấy văn kiện ra, chậm chạp không có đem văn kiện bày ra, nhìn bộ dáng giống như còn có chút ngượng ngùng.
Có phải bởi vì nàng muốn nói mình giúp nàng làm làm thứ gì hay không, nhưng lại ngại vì mặt mũi mà ngượng ngùng nói ra?
Thẩm Ninh Hinh thấy bộ dáng kia của nàng, trong lòng thực nhanh nảy ra một cái phỏng đoán.
Nếu không nàng chủ động hỏi một chút đi.
"Khâu tổng?" Nàng thử mở miệng, nhận thấy Khâu Diệc Bạch khác thường, vì thế ngữ khí cũng theo bản năng phóng nhẹ. "Văn kiện kia rốt cuộc là làm gì đó nha?"
Vừa mới dứt lời, liền thấy Khâu Diệc Bạch giống như ngẩn ra.
Phỏng chừng là không nghĩ đến nàng sẽ đột nhiên nói chuyện, cả người bị hoảng sợ, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lại.
Ho nhẹ một tiếng sửa sang lại biểu tình, duỗi tay đem văn kiện đặt ra phía trước.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng duỗi tay tiếp nhận, rũ mắt xuống nhìn nhìn nội dung.
Không nghĩ tới, chồng văn kiện kia là tổng kết tương quan của lần triển lãm này.
Viết còn rất kỹ càng tỉ mỉ, từ những bước chuẩn bị trước đó cho triển lãm, đến lựa chọn hội trường, làm thế nào để hộ khách tham gia triển lãm chú ý tới chính mình, làm thế nào để kích thích nhu cầu mua sắm của hộ khách ở trong khoảng thời gian ngắn.
Từng cái, từng cái một được viết thực rõ ràng, trải đầy vài trang giấy.
Đây là Khâu Diệc Bạch tự mình làm sao?
Triển lãm bận rộn như vậy, ban ngày cơ hồ không có thời gian để làm chuyện khác, muốn sửa sang lại mấy thứ này chỉ sợ chỉ có thể hao phí thời gian nghỉ ngơi quý báu vào ban đêm.
Cho nên......Mấy ngày nay Khâu Diệc Bạch mới không phát một cái Weibo nào, bởi vì quá bận, thật sự không rảnh lo.
Thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền có chút sững sờ, đáy lòng cũng tràn ra một cảm giác nói không nên lời.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, trong lúc nhất thời lại rơi vào trầm mặc.
Bất quá cũng may, Khâu Diệc Bạch không phát hiện ra nàng khác thường, sau đó thực mau lại mở miệng.
Lần này dùng ngữ khí của cấp trên đối với cấp dưới để nói chuyện.
Nàng nói: "Đây là tổng kết tương quan của triễn lãm lần này, nghĩ đối với người mới như ngươi sẽ hữu dụng, cho nên liền sửa sang lại một chút, ngươi không có việc gì thì xem nhiều một chút đi."
Nàng còn nói: "Kỳ thật thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, ta phát hiện Thẩm Ninh Hinh ngươi rất có thiên phú, nhiều nỗ lực nhất định có thể đi xa hơn."
"Nhanh trưởng thành đứng lên đi, cuối năm ta muốn đích thân khảo hạch ngươi, nếu biểu hiện thật không tồi, năm sau đến triển lãm, có lẽ ta có thể mang ngươi cùng đi."
Phá lệ đối với nàng nói rất nhiều.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng, không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới ngày đó chính mình ngẫu nhiên bị cảm mạo.
Lần đó Khâu Diệc Bạch cũng đem nàng gọi vào trong văn phòng, giống như vậy thao thao bất tuyệt, nói một tràng dài với nàng.
Nhưng xét đến cùng, vô luận là nghiêm khắc hay nhu hòa, kỳ thật đều là đang chỉ dạy nàng.
Người này thật sự thực ôn nhu a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm chồng văn kiện ở trước mặt mình gật gật đầu thật mạnh, thực mau ứng hạ, nói chính mình nhất định sẽ hảo hảo nỗ lực.
"Ân." Khâu Diệc Bạch ứng thanh, không nhiều lời nữa, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, một lát sau nói: "Không còn sớm, ta phải về nhà."
"Ta đây đưa ngài đi!" Thẩm Ninh Hinh mau chóng đứng lên đi theo phía sau lưng nàng.
Chưa đi được hai bước, đột nhiên thấy Khâu Diệc Bạch dừng bước chân lại, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua phòng bếp của nàng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế còn có chút khẩn trương.
"Khâu tổng ngài......" Nàng mở miệng, vốn muốn hỏi nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá chưa kịp hỏi đã bị Khâu Diệc Bạch dẫn đầu đoạt mất quyền lên tiếng.
Nàng nhẹ giọng hỏi một câu: "Thẩm Ninh Hinh ngươi như thế nào chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, ngày thường ở nhà có nấu cơm sao?"
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy đáp: "Phải a."
"Ở nhà làm khá tốt." Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch liền nhẹ nhàng gật gật đầu, "Vậy lần sau muốn báo đáp nhân tình liền không cần phải tiêu tiền mời ta ra ngoài ăn, chút tiền lương này của ngươi dùng liền hết."
"Mua nhiều xương sườn rau dưa không phải tốt hơn sao?" Nàng nói, "Tiết kiệm tiền nhàn rỗi, trực tiếp hầm xương sườn cho ta là được."
--------------------------------------------------------
Cá chình nướng :3
Advertisement
Zhan Long
Li Xiao Yao left S.W.A.T to become an ordinary security guard. While working, he happened to enter the VIP room and found Lin Wang Er still in the middle of changing. As revenge, she took him on a ride and kicked him out of the car. After hours of walking, Li Xiao Yao finally managed to get back home just to be kicked out of the house. He then got an offer from his previous supervisor to become the bodyguard of the Tian Xi group CEO’s daughter both in game and in reality. But unknown to Li Xiao Yao the girl was actually…
8 3992You Are The Gods.
You read the title right, YOU are a God within this story. In fact, every single reader of the story is a God. Many stories like to take the path that there are Gods that watch over the characters of the story, helping them or hurting them as the characters progress. What if, the readers of this story are the Gods that are watching the Main Characters? What if the readers could accrue points by reading that they could spend to help the main character, hurt the main character, or to even create new characters, dungeons, and scenarios? That is what I aim to create! I am trying to get the community involved in creating a reality that the readers themselves can directly influence! If you have any interest in this at all, I implore you to read the intro chapter called 'The Tutorial' and join everyone else on many interesting stories on Planet Earth and what it is to become! Volume 1 is where you can find how the system works, and the various things within the system! Volume 2 is the actual story and invasions itself. Volume 3 is where you can find previous polls and the such. Volume 3 is so we can all look back at the decisions made. Quick note. I am not the best writer, and will try my best to create the best quality story. There might be some grammar errors, or I might write in a simpler way compared to other authors because I do not have much time, nor can I write ahead either! If you wish to give me advice on the system as the story goes on, then I will gladly accept it. Lastly, just have fun with the story as I try to do something completely new! Cover Art made by one of the Deities, The Hive!
8 260First Bite
When Alice Thornhill turned eighteen she found out that magic was real, four of her teeth were taken and the tooth fairy was real. Years later, her own mystery is starting to have more bite. Updates on break for a few weeks over December but normally Fridays and sometimes on Mondays Just created a discord group https://discord.gg/JWzZh8u
8 252False Fate
What would you do if you woke up one day in a world of fantasy? Where treasures and dangers lie behind every corner. Finding himself stuck in a place called Parcaeland, all Marshal wanted was to keep his head down and survive. However, things get dicey when he gets himself entangled with several large forces in the area. Come follow Marshal on his journey of adventure and magic.
8 104Avian | Krieg der Welten (German!!!)
Die Welt wartete voller Spannung auf den Release des ersten großen VR Games, OMEGA, so auch der MC, der jedoch zur Zeit des Release gerade an seiner Abschlussarbeit sitzt und damit den ersten Morgen in OMEGA verpasst. Am zweiten Morgen des Spiels jedoch, fliegt Mirado jedoch in den Himmel um sich den Sonnenaufgang als erstes anzusehen, als ein mächtiges Beben alle Spieler der Welt erschütterte und für ihn Spiel zur Realität wurde. Nicht mehr in der Lage die Welt zu verlassen, kämpft er von da an um seinen Platz in einer Welt aus Spielern und den natürlichen Einwohnern, sowie zahlreichen Monster und Götter. Als Auserwählter eines Gottes und Abseits aller Regeln und somitt auch abseits der Bestimmungen als auch des Schutzes den Regeln bieten, ist jeder Tag für Mirado ein Kampf ums überleben und sogleich ein Tag an dem er etwas neues über seine neue Welt lernt. Begleitet Mirado auf seiner Reise durch die Welt, wie er neue Freunde und Feinde findet, Uralte Gegner erweckt und die ältesten Götter konfrontiert um seine neue Welt zu beschützen. [hr] Ich habe bisher VIELE Storys darüber gelesen wie Chars zu Götter wurden, gegen Götter gekämpft haben und selbige am Ende (oder auch nach kurzer Zeit) zum Frühstück verspeisten. Diesmal wollte ich jedoch mal einen anderen Weg ausprobieren. Mein Weg führt nicht gegen die Götter und das Universum, sondern MIT den Göttern und der Welt. Wenn ihr also Fragen, Anmerkungen oder Kritik habt dann schreibt doch bitte einen Kommentar, eine Bewertung oder eine PM :) Ich lese sie alle!!!
8 193NOIS: A RWBY fanfiction
This fanfiction follows a team of four young boys. Like team RWBY they are first years and are an elite squad. What they do coincides along with team RWBY adventures. They are: Team NOIS (Pronounced Team Noise). Here we meet old and new friends as we see the world of Remnant through their eyes.
8 106