《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 30
Advertisement
Có lẽ là vì được Khâu Diệc Bạch khích lệ, Thẩm Ninh Hinh phá lệ làm một cái mộng đẹp.
Một giấc ngủ dậy, thể xác và tinh thần đều sung sướng hơn nhiều so với ngày thường.
Vì phòng ngừa đến trễ, tối hôm qua nàng cố ý đặt đồng hồ báo thức, hiện tại cách thời gian ước định của hai người còn gần hai tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến hôm nay phải ra ngoài gặp hộ khách, Thẩm Ninh Hinh kích động đến ngủ không được, liền vội vàng từ trên giường bò dậy tìm được bộ quần áo chính thức mặc vào, sau đó đi đến trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm nhẹ cho chính mình.
Làm xong xuôi hết thảy, thời gian vẫn như cũ còn dư ra không ít.
Nàng thở sâu, lại mở thiết bị ghi âm của di động ra, tìm đoạn ghi âm cuộc trò chuyện tối hôm qua của nàng cùng Khâu Diệc Bạch.
Lúc ấy nàng cố ý để tâm ghi âm lại.
Khâu Diệc Bạch dạy nàng quá nhiều thứ, Thẩm Ninh Hinh sợ chính mình nắm giữ không thuần thục, dứt khoát trực tiếp lựa chọn lưu lại bản tồn vĩnh cửu.
Như vậy về sau mặc kệ là khi nào, chỉ cần nàng muốn ôn tập, lập tức có thể lấy ra nghe một lần.
Nàng cười rộ lên, theo đoạn ghi âm đọc lại vài lần, làm tốt củng cố tri thức xong, sau đó đơn giản ăn qua cơm sáng, lúc này rốt cuộc mới xuất phát đi xuống lầu.
Bởi vì ở gần, cho nên hai người trực tiếp hẹn ở cửa tiểu khu, Thẩm Ninh Hinh đồng ý, đến giờ xuống lầu lại phát hiện người chưa tới.
Có thể là đột nhiên có chuyện gì đi.
Nàng cũng không vội, trong thời gian chờ đợi lấy di động ra chơi.
Cơ hồ là xuất phát từ quán tính mở ra Weibo, tiện đà lại tiến vào trang chủ của Khâu Diệc Bạch.
Ngay sau đó liền phát hiện nàng đã đổi mới trạng thái rồi.
Quen dùng hình ảnh thêm vào mấy ký tự chữ viết, ảnh chụp chính là đôi bảo bối A Cát của nàng, còn có loại đất sét hình người nho nhỏ do chính tay Thẩm Ninh Hinh làm, đã đưa cho nàng trước đó, còn có tiểu thú bông nhung mao nhìn qua xúc cảm rất tốt.
Khâu Diệc Bạch đối với mấy thứ kia quả thực thích cực kỳ, Thẩm Ninh Hinh phát hiện nàng còn mua một đống quần áo có thể thay đổi cho nhóm A Cát kia, màu sắc gì cũng có, hồng lam phấn.
Con đi đầu mặc một bộ tiểu váy màu vàng nhạt.
Ban đầu Thẩm Ninh Hinh còn rất giật mình, nghĩ màu sắc cùng kiểu dáng của váy này sao lại giống với cái váy của nàng tối hôm qua thế, vì thế liền vội vàng xem đoạn ký tự mà Khâu Diệc Bạch đã biên soạn kia ——
Nguyên lai màu vàng nhạt cũng khá xinh đẹp a, ta thấy Thẩm Ninh Hinh mặc đẹp, cho A Cát của ta cũng thử xem.
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Chỉ liếc mắt một cái thiếu chút nữa nàng bị Khâu Diệc Bạch làm cho tức chết.
Lại lấy nàng so với cẩu!
Thẩm Ninh Hinh đối với người này thật sự là bội phục, cũng cạn lời, vừa nhấc đầu lên Khâu Diệc Bạch đã lái Maserati của nàng tới rồi.
Sửa xong rồi nha.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng hơi hơi nhón chân hướng lên cửa xe nhìn thoáng qua, không nhìn thấy bóng dáng của đại vương bát đâu.
Advertisement
Chả trách ngày hôm qua tâm tình của nàng lại hảo như vậy nha.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, vội vàng tiến lên vài bước cùng Khâu Diệc Bạch nói chào buổi sáng, sau đó mở cửa xe chui vào.
"Chúng ta đi nơi nào đón Triệu tỷ?" Nàng hỏi.
"Triệu tỷ đã đi nhà xưởng trước rồi." Khâu Diệc Bạch nhìn nàng một cái, "Không cần đón, chúng ta trực tiếp qua là được."
"Hảo." Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, tiện tay sửa sang lại làn váy của mình.
Đang muốn nói tiếp, chợt nghe Khâu Diệc Bạch mở miệng nói : "Bất quá trước khi đi nhà xưởng, chúng ta còn phải đi đón một người."
Thẩm Ninh Hinh theo nàng lên tiếng câu: "Là ai nha?"
Khâu Diệc Bạch hơi hơi nhướng mày: "Phiên dịch."
Phiên dịch?
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy sửng sốt.
Như thế nào còn mời phiên dịch nha.
Cho nên...... Kỳ thật hôm nay không cần các nàng cùng hộ khách mặt đối mặt tiến hành giao lưu tiếng Anh sao?
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Ninh Hinh, Khâu Diệc Bạch liền nói: "Hôm nay tới là hộ khách Hàn Quốc, tiếng Anh không tính là lưu loát, vì phòng ngừa trong lúc nói chuyện với nhau sẽ xuất hiện sai lầm, mời một phiên dịch vẫn là rất cần thiết."
"Một là vì hộ khách suy xét, hai là vì tiết kiệm thời gian, miễn đi một ít phiền thoái không cần thiết."
Nguyên lai là như thế này.
Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, sau đó đột nhiên có điểm tiếc hận.
Xem ra tối hôm qua luyện tập những cái đó đại khái là không dùng được.
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe Khâu Diệc Bạch nói : "Bất quá tối hôm qua luyện tập vẫn là cần thiết, về sau ở trên công tác ngươi khẳng định sẽ dùng đến."
Vừa dứt lời Thẩm Ninh Hinh liền có điểm khiếp sợ.
Người này nhìn một chút liền đoán được tâm tư của nàng.
Nghe giống như là thuật đọc tâm, vậy ngày thường ta nghĩ cái gì, như thế nào một chút ngươi cũng nhìn không ra a.
Chẳng lẽ còn có số lần hạn chế.
Nghĩ đến đây nàng mạc danh có điểm muốn cười, đôi mắt cũng không tự giác cong lên, sau đó liền ứng nàng một câu: "Ta đã biết."
Nàng cười rộ lên bộ dáng thật sự đẹp.
Có lẽ bởi vì tâm tình hảo, ngay cả ngữ điệu lúc nói chuyện cũng ngọt hơn so với ngày thường, mang theo nhàn nhạt mềm mại cùng nũng nịu.
Làm Khâu Diệc Bạch không tự chủ được có chút sững sờ, trong lúc lơ đãng bên tai cũng đỏ lên.
Dùng dư quang liếc nhìn Thẩm Ninh Hinh một cái, một lát sau ho nhẹ một tiếng nói : "Trở về nhớ rõ mời ta ăn cơm."
Vừa nói xong, Thẩm Ninh Hinh liền phát ngốc.
Người này lại chủ động yêu cầu nàng mời khách!
Không khỏi vội hỏi: "Vì cái gì nha?"
"Tối hôm qua ta dạy ngươi lâu như vậy không cần tiền sao?" Khâu Diệc Bạch nói, "Tùy tiện chọn một chương trình học cũng muốn mấy trăm rồi, phần mềm chuyên nghiệp cũng phải đăng kí hội viên."
"Phần mềm ngày hôm qua ngươi dùng một tháng ít nhất cũng hơn 50 tệ đi?" Nàng nói.
Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, phát hiện thật đúng là như vậy.
Advertisement
Nhưng ngay sau đó lại thực mau phản ứng lại, chẳng lẽ tối hôm qua thời điểm mình đứng ở cửa thang máy học tập bị nàng thấy được?
Chả trách...... Buổi tối nàng lại gọi điện thoại tới dạy cho mình.
Nguyên lai Khâu tổng của chúng ta lại ôn nhu như vậy a.
Thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh không khỏi ấm áp nơi đáy lòng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Môi cũng thực mau gợi lên, tự đáy lòng ứng câu: "Hảo hảo hảo."
"Lần này ta lại thiếu Khâu tổng một ân tình đây."
Một đường chạy về hướng bắc, đi vào trước cửa tiểu khu nào đó đón tiểu ca phiên dịch, mấy người lại cùng nhay đi nhà xưởng.
Tới sớm, còn không thấy bóng dáng của hộ khách đâu.
Khâu Diệc Bạch ôm văn kiện lên lầu đi phòng họp, tùy tay đem những văn kiện mà mình đã chuẩn bị phân phát ra, lúc sau lại cùng phiên dịch nói đại khái về quá trình cùng mục đích của hội nghị lần này.
Trong lúc này nàng vẫn luôn cực kỳ chuyên chú.
Thẩm Ninh Hinh là người mới đối với những việc này còn không hiểu lắm, rất có nhãn lực rót nước cho mấy người xong, lại tìm một nơi không có gì đáng ngại ngồi xuống, toàn bộ hành trình nghiêm túc nghe Khâu Diệc Bạch công đạo những việc đó.
Qua không bao lâu, lúc này nhóm hộ khách mới tới.
Mấy người cùng nhau đi xuống đón tiếp bọn họ đi lên, sau đó hội nghị bắt đầu.
Không thể không thừa nhận, Khâu Diệc Bạch thật sự rất lợi hại.
Thẩm Ninh Hinh làm một tay mơ chỉ có thể ở bên cạnh nghe phân phó, không có cơ hội đến phiên nàng lên tiếng, nhưng cũng vì nguyên nhân như thế, nàng mới có thể càng thêm nghiêm túc quan sát toàn bộ quá trình tiến hành hội nghị.
Đối diện tới tổng cộng năm người, mà các nàng bên này chân chính có thể lên tiếng chỉ có hai người ——
Là Khâu Diệc Bạch cùng Triệu tỷ.
Cho dù là như vậy nhưng mấy người ở trên phương diện khí thế lại không kém chút nào, hoàn hoàn toàn toàn không thua kém với bọn họ, phân tích ưu thế của Khoa Thụy so với công ty đồng loại, liệt ra số liệu chứng thực pha lê châu của Khoa Thụy ưu tú ở chỗ nào, nhất nhất phân giải những vấn đề mà bọn họ còn vướng mắc, sau đó đưa ra đáp án cùng phương pháp giải quyết vân vân.
Rõ ràng mấy người này tới đây là để trả giá, kết quả đến cuối cùng không những một mao tiền cũng không giảm xuống, ngược lại còn bị Khâu Diệc Bạch chiếm được không ít tiện nghi.
Bất quá cuối cùng vẫn như cũ là hai bên cùng có lợi, cùng win win.
Lúc sau, Khâu Diệc Bạch mời mấy người cùng nhau đi phố buôn bán ở phụ cận ăn cơm.
Là nhà ăn mới mở gần đây, món chủ bài là phật khiêu tường, những muốn còn lại chất lượng hoàn toàn không biết, chủ yếu phải xem tâm tình của đầu bếp.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh Hinh đến một khách sạn xa hoa như vậy, bản thân liền có điểm đau lòng, lại thấy mọi người đều tiêu phí càng thêm đau lòng.
Trái lại Khâu Diệc Bạch, thật sự là ngang tàng mà, đôi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
"Đừng đau lòng." Triệu tỷ thò tới gần nhẹ giọng nói, "Chút lông dê ở trên người, tiêu đều là tiền của hộ khách."
Cẩn thận ngẫm lại cũng phải.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi cười rộ lên nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó lại bước nhanh đi về phía trước mở cửa cho mấy người bọn họ.
Mấy vị hộ khách nói chính mình ăn trưa không có thói quen uống rượu, vì thế Khâu Diệc Bạch liền kêu tiểu tỷ tỷ phục vụ dựa theo đồ uống bọn họ yêu thích mà mang lên.
Trong lúc này cũng hỏi ý kiến của Thẩm Ninh Hinh, xem nàng muốn uống cái gì.
"Ta uống nước chanh là được." Thẩm Ninh Hinh vội vàng trả lời.
Khâu Diệc Bạch gật gật đầu, sau đó lại đi hỏi tiểu ca phiên dịch.
Mấy người bọn họ tùy ý hàn huyên chút chuyện trời đất, đồ uống thực mau được đưa tới.
Tiểu tỷ tỷ phục vụ rất có nhãn lực, từ sớm đã hiểu được bọn họ là muốn mở tiệc chiêu đãi hộ khách, cho nên liền đem đại bộ phận đồ uống toàn bộ đều đặt ở hộ khách bên kia, còn dư lại sẽ đưa cho Khâu Diệc Bạch.
Chỉ còn hai bình, một của Khâu Diệc Bạch, một của tiểu ca phiên dịch.
Đồ uống của Thẩm Ninh Hinh không cẩn thận bị đẩy tới hộ khách bên kia.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, giương mắt nhìn nhìn bình nước chanh, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng không mở miệng nói.
Cũng không phải không uống thì không được, liền...... Dùng bữa thôi.
Nàng dưới đáy lòng thở dài, sau đó cầm lấy cái muỗng bắt đầu uống canh trước mặt mình.
Đầu rũ xuống thấp, không chú ý tới Khâu Diệc Bạch giống như vừa nhìn thoáng qua nàng.
Không khí thực hảo.
Khâu Diệc Bạch cùng Triệu tỷ đều là chung một loại hình, ăn một bữa cơm đem hộ khách hống đến mỹ tư tư, ngay cả thói quen không uống rượu cũng quên mất, còn tìm tiểu tỷ tỷ phục vụ gọi chút rượu.
Đại gia nâng chén cùng uống, sau đó ai muốn kính ai thì tùy ý từng người.
Thẩm Ninh Hinh cùng năm vị hộ khách kia một người uống lên một lần, lúc sau nhìn thấy Khâu Diệc Bạch cùng Triệu tỷ còn đang cùng bọn hắn uống, liền quyết định đứng dậy lại kính một lần.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, Khâu Diệc Bạch ở đối diện lại đứng lên.
Vài lần đều lặp lại như thế, toàn bộ rượu đều muốn uống xong, nàng lại không tìm được cơ hội.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc có điểm sững sờ, trong đầu cũng dần dần nảy ra cái ý tưởng ——
Không biết có phải chính mình ảo giác hay không, nàng tổng cảm thấy Khâu Diệc Bạch là cố ý.
Chẳng lẽ là vì nhớ tới chuyện lần đó tụ họp, cảm thấy nàng không thể uống rượu, cho nên mới......Làm như vậy sao?
Sau khi ăn xong, Khâu Diệc Bạch còn kêu xe tiễn hộ khách quay về khách sạn, lúc sau trực tiếp tìm xe thuê, chở nàng quay về công ty.
"Thẩm Ninh Hinh ngươi cùng Triệu tỷ trực tiếp về nhà đi." Nàng nói, "Còn chưa đến hai tiếng nữa liền đến giờ tan tầm rồi, hôm nay vất vả, trở về sớm một chút."
Còn rất ấm áp.
Triệu tỷ theo tiếng gật gật đầu, cùng Khâu Diệc Bạch hàn huyên thêm vài câu, liền đánh xe đi rồi.
Chỉ còn lại Thẩm Ninh Hinh đứng tại chỗ bất động.
Khâu Diệc Bạch thấy thế hơi hơi nghiêng mặt nhìn về phía nàng: "Ngươi như thế nào còn không đi a?"
Hôm nay tuy nói nàng cũng uống không ít, nhưng chưa tới trạng thái hoàn toàn uống say, bất quá chỉ là hơi say, trừ bỏ gương mặt thoáng có chút phiếm hồng ra, còn lại đều rất bình thường.
Có thể đi đường bình thường, giao lưu bình thường, cũng không có một chút gì giống như có xu thế bắt đầu muốn khóc chít chít.
Nhưng Thẩm Ninh Hinh vẫn không yên lòng.
Bỗng nhiên nghe thấy Khâu Diệc Bạch đang hỏi mình, liền theo bản năng lắc đầu nói: "Ta cùng ngài quay về công ty đi."
"Triệu tỷ đều đã đi rồi, ngươi trở về làm cái gì?" Khâu Diệc Bạch nghe vậy không khỏi nhướng mày, "Ngươi giống như cũng uống vài ly đi, không phải không thể uống rượu sao, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Đúng là bởi vì cái này a.
Nghe thấy mấy chữ không thể uống rượu kia, Thẩm Ninh Hinh tức khắc có chút hoảng hốt.
Lúc này xe thuê đã tới, cùng Khâu Diệc Bạch đại khái hàn huyên vài câu, sau đó liền ngồi vào trong xe chuẩn bị rời đi.
Khâu Diệc Bạch lại quay đầu lại nhìn Thẩm Ninh Hinh, vẫn như cũ dặn dò nàng sớm một chút về nhà, sau đó liền chuyển thân.
Còn chưa kịp đi, đột nhiên bị Thẩm Ninh Hinh bắt lấy góc áo.
"Ta lo lắng ngài." Cũng nghe được nàng như vậy , "Ta sợ ngài uống say trên đường xảy ra chuyện gì."
"Cho nên ta muốn cùng ngài cùng nhau quay về công ty."
Khâu Diệc Bạch lần đầu tiên nhìn thấy một người đối với công tác ôm nhiệt tình lớn như vậy, đuổi cũng không chịu đi a.
Nàng thấy thế không khỏi thở dài, sau đó liền nói: "Ta mới không có uống say, ngồi đối diện là người nào ta lại không phải không biết, cùng hộ khách cùng nhau ăn cơm nếu ta tự đem chính mình chuốc say, đó mới là ngốc tử."
Chân chân chính chính nói ra sự thật.
Phỏng chừng là nhất thời vội vã biện giải, cho nên không cẩn thận để lộ ra một chút tin tức.
Ngay sau đó, đã bị Thẩm Ninh Hinh phi thường nhạy bén bắt được dấu vết.
Nguyên lai uống say hay không còn quyết định bởi với người ngồi đối diện là ai sao? Bởi vì ngồi đối diện là hộ khách, cho nên mới luôn đề cao cảnh giác, trước nay chưa từng uống quá say.
Nhưng mà một người như vậy, lại năm lần bảy lượt cùng nàng cùng nhau ăn cơm, say rất nhiều lần.
Bởi vì......Ở bên cạnh ta cho nên ngươi có thể thả lỏng sao?
Có chút quá tự tin a Thẩm Ninh Hinh.
Thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh vội vàng lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu.
Nhưng vẫn lôi kéo góc áo của Khâu Diệc Bạch không chịu thả, mãnh liệt yêu cầu muốn cùng Khâu Diệc Bạch cùng nhau trở về.
Khâu Diệc Bạch rốt cuộc vẫn không nói lại nàng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu đồng ý, ngoài miệng lại còn nói: "Ngươi cẩn thận đừng bởi vì say vựng vựng hồ hồ mà đem công tác làm sai."
"Nếu không ta sẽ trừ tiền."
Mỗi ngày đem việc trừ tiền đặt ở bên miệng, nhưng chưa một lần nào trừ qua.
Thẩm Ninh Hinh chỉ cho là nàng đang nói bậy bạ, vội đáp ứng, ngay sau đó theo bản năng giương mắt nhìn nhìn biểu tình của Khâu Diệc Bạch.
Ngay sau đó liền hiểu được, người này tuy rằng ngoài miệng nói không vui, nhưng đáy mắt rõ ràng lại mang theo một mạt vui vẻ.
Chính là đem ngươi ngạo kiều hỏng rồi.
Trên xe, toàn bộ hành trình Khâu Diệc Bạch đều không nói chuyện, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu lấy lại sức.
Thẩm Ninh Hinh sợ quấy rầy đến nàng, vì thế cũng dứt khoát không nói một câi, cứ như vậy toàn bộ hành trình trầm mặc cùng nàng trở về công ty.
Thấy tiểu tỷ tỷ lái xe ngừng lại hảo, nhìn Khâu Diệc Bạch trả xong tiền, Thẩm Ninh Hinh vội vàng đi ra phía trước muốn đỡ nàng một phen, cùng nàng đi thang máy.
Nhưng không như tưởng tượng Khâu Diệc Bạch không những không chịu, ngược lại giống như nhớ tới cái gì, còn rẽ trái quẹo phải mang nàng đi siêu thị.
"Đi làm cái gì nha?" Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng hỏi.
"Mua chút nước." Khâu Diệc Bạch nói.
"Lại là trăm tuổi sơn đi?" Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền nở nụ cười, sau đó trấn an nàng, "Khâu tổng ngài không cần động, ta đi mua là được, ngài đứng ở nơi này chờ một chút......"
Lời còn chưa nói xong, đã thấy người này nhấc chân đi vào.
Vòng quanh khu vực bán đồ uống xoay chuyển, cuối cùng lại ngoài ý muốn cầm một bình nước chanh.
Hôm nay người này đổi khẩu vị?
Thẩm Ninh Hinh một bên nhìn nàng tính tiền một bên suy nghĩ.
Đang lúc nghĩ ngợi, đã thấy Khâu Diệc Bạch tính xong tiền, chuyển thân đi.
Không những không vặn nắp ra để uống, mà trở tay đem nước chanh trong tay đưa tới chỗ nàng.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi có chút sững sờ: "Khâu tổng không phải ngài muốn uống sao, cho ta làm cái gì?"
"Cho ngươi ngươi liền cầm." Thấy nàng cự tuyệt, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền có chút khó chịu nhíu nhíu mày.
Đi về phía trước vài bước, không khỏi phân trần đem nước chanh nhét vào trong tay Thẩm Ninh Hinh, sau đó thật vừa lòng gật gật đầu chuẩn bị rời đi.
Thời điểm đi giống như còn lầm bầm gì đó.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng đuổi kịp, lúc này rốt cuộc mới nghe rõ nội dung câu nói kia của nàng.
Nàng nói: "Thời điểm lúc ăn cơm không phải ngươi không uống sao?"
"Bồi cho ngươi."
----------------------------------------------------
Món Phật nhảy tường nè
Advertisement
Master of the End Times
The age of darkness has arrived. When the rift to an unknown plane suddenly appeared on Earth, monsters invaded, beasts mutated while humans, the once-dominant species fell to the bottom of the food chain. A hundred years later, three of the greatest classes evolve amongst humans: ability users, ancient warriors, and gunslingers. Qin Feng, an orphan of this dark age was tormented just as he awakened his pinnacle level of special ability, barely surviving for ten years in the post-apocalyptic world. Hence, he was reborn…
8 3545A King in the Clouds
Tanlar. A cruel, repulsive, and foul word. It meant untitled, officially, but it also meant ungifted, unable, unworthy, unnecessary, unhuman. It was more a curse than a term, a badge only the damned and condemned wore. To be a tanlar was to know your life, your entire being, was insignificant. Once Kaizer had resigned himself to such a fate, but those times had passed. He may have been untitled, but he was anything but untalented. He refused to scrape by at the bottom of society. Those who stood above him could sneer all they liked, but he wouldn’t suffer being stepped on for long. He’d be better, much better. But of course he would be. ‘Fate’ demanded it so. [Participant in the Royal Road Writathon challenge] What To Expect: The story of a boy becoming a man becoming a king + everything that entails. Largely gamelit, but later arcs could be called litrpg. Also schemes. A lot of schemes. I do love some good ol' fantasy politics and intrigue. Minimum Word Count a Week: TBA after Writathon Release Time(s): Daily for as long as I can/until the end of the Writathon. I also write The Deathseeker [Returning Dec 5th]
8 82Carus - Libertas
participant in the Royal Road Writathon challenge and also having a go at NaNoWriMo this November. This was a first draft published as it was written for Nanowrimo November 2020. A little rough around the edges, I hope to come back and edit at some point, and then continue the story on. In the grand scheme of things Elias was nothing special. Which was why he was surprised by a random company on a new colony planet buying out his contract. That was the problem with the large companies that ruled the colonies, once they owned your contract, they owned you. Imagine the greater surprise when he learnt that the new company held the promise of freedom. Not from the constant battle against the Swarm that were also trying to claim the colony planets for their own. Nor from the Crust, the mysterious substance that covered the same planets and held the resources they all fought for. No, the freedom from being oppressed by those with more power and to finally decide where to go and where to set down roots and call home.
8 139The Wolfram Chronicles
A world is torn apart by a seemingly endless Civil War and the gods cannot sit back and watch their children suffer any longer. Having failed to bring the conflict to an end through other Champions selected by individual deities, the Pantheon of Ten have come together to summon a single individual to serve as their Champion to unite the warring factions and bring about a new age of peace. That Champion? Vance Wolfram, a University Professor of History who had his memories and past sealed upon coming to Tavaria, by nefarious forces. Now he is cast into a world with no memories of his past life and lived the life of a common-born farmboy until one fateful day he is conscripted and forced to experience the horrors of war... DISCLAIMER: This is a overpowered character, please expect isekei levels of OP-ness!
8 202A Collection of Short Stories: Quiet Girl
When it comes to talking, Cassie finds it to be too much work and opts to just think instead. Plus, with ten guys who never leave her alone, it is just a bit better to stay quiet to leave a good impression. Cassie ventures through her twenties as she tries to live through adulthood while also trying to keep her heart beating every time she sees someone she likes.
8 136Dark Shade Chronicle
Sent away from his people to explore a new culture. Being placed into a new environment and lifestyle, will he conform or will he differ? Learning the mysterious art of magic and its power so mighty. Will it consume?This story is very explicit with brutal fights and uncanny death. All comments and criticism are welcomed. Though hopefully constructive if possible. This is my first try at a story. Hope you enjoy! :)
8 169