《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 28
Advertisement
Khâu Diệc Bạch phát giác tối hôm qua chính mình tựa hồ mơ một giấc mộng.
Trong mộng không biết như thế nào đột nhiên nàng biến thành một con đại mã sức mạnh siêu quần, toàn thân đều tràn đầy sức sống, chạy so với xe còn nhanh hơn, nhảy dựng lên so với diều còn cao hơn, chiều cao ít nhất cũng phải hai mét, tùy tiện đứng ở chỗ nào đó cũng đặc biệt dễ dàng thấy được.
Mấu chốt nhất chính là trên đầu nàng còn có một cái sừng siêu dài, thật dài nhòn nhọn, năm màu, ở trong đêm tối sẽ bulingbuling sáng lên.
Thực thần khí.
Ban đầu Khâu Diệc Bạch còn rất vui vẻ a, tức khắc liền chạy qua chạy lại vòng quanh khu phố buôn bán to lớn.
Nhưng mà chạy a chạy a, đột nhiên lại cảm giác ở sau lưng giống như càng ngày càng nặng.
Nàng dừng một chút, sau đó có chút không vui quay đầu lại nhìn, kết quả lần này thiếu chút nữa làm nàng sợ tới mức hỏng mất.
Nàng phát hiện Thẩm Ninh Hinh đang ngồi trên lưng mình ở phía sau!
Khâu Diệc Bạch choáng váng, tức khắc bắt đầu duỗi cánh tay duỗi chân lăn lộn, một bên lăn lộn một bên còn mệt ô ô mà khóc.
Lại một lúc sau không biết sao lại thế này, hình ảnh vừa chuyển, cảnh tượng đột nhiên liền tới trước cửa phòng trộm nhà nàng.
Lúc này nàng đã không còn là ngựa nữa, mà một lần nữa biến trở về là người, vẫn như cũ lớn lên xinh đẹp như vậy.
Khâu Diệc Bạch tức khắc lại vui vẻ trở lại, mở cửa phòng trộm ra chuẩn bị vào nhà soi soi gương, còn chưa kịp soi được cái gì, chớp mắt một cái lại phát hiện thân ảnh của Thẩm Ninh Hinh đang ở trong phòng.
Nàng không khỏi cảm thấy giật mình, vội hỏi: "Ngươi như thế nào còn ở đây!"
Vừa mới dứt lời, liền thấy Thẩm Ninh Hinh ở trong mộng đột nhiên bước nhanh về phía trước tới chỉ chỉ đầu nàng : "Ngươi như thế nào không chạy! Ngươi tiểu xú mã này thật vô dụng, ta không bao giờ muốn ngươi!"
Rõ ràng biết nàng sẽ không có khả năng nói loại lời nói này.
Nhưng Khâu Diệc Bạch ở trong mộng vẫn tin, không chỉ tin tưởng, thậm chí còn thực ủy khuất, sau đó lại bắt đầu hít hít mũi cúi đầu khóc chít chít.
Cứ như vậy lăn lộn cho tới sáng sớm ngày hôm sau.
Chờ đến khi Khâu Diệc Bạch tỉnh ngủ bò dậy mới phát hiện gối đầu đều ướt đẫm.
Đây là cái mộng quỷ quái gì a!
Nàng dừng một chút, nhớ tới những sự tình hoang đường ở trong mộng, tức khắc liền cảm thấy xấu hổ lại nan kham, không khỏi thở dài, nâng tay lên muốn lau lau nước mắt.
Kết quả vừa nhấc lên, nàng cảm giác cánh tay của mình đều sắp gãy ra.
Như thế nào đau như vậy, tối hôm qua rốt cuộc nàng đã làm gì?!
Trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, nàng chỉ nhớ mang máng tối hôm qua mình cùng Thẩm Ninh Hinh cùng nhau đi ăn cơm chiều, còn uống rượu nữa, còn lại trên cơ bản toàn bộ đều quên hết.
Nàng không khỏi hoảng loạn lên, sợ chính mình lại làm chuyện gì mất mặt, vội vàng muốn đứng dậy chui vào trong phòng tắm rửa cái mặt cho thanh tĩnh một chút.
Advertisement
Kết quả vừa mới xỏ dép vào, còn chưa đứng lên, đột nhiên lại cảm giác dưới lòng bàn chân như nhũn ra.
Nàng đứng không vững, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Đau đớn từ chỗ làn da tiếp xúc cùng với mặt đất truyền đến, Khâu Diệc Bạch đau muốn chết, toàn bộ buồn ngủ tức khắc tiêu tán.
Sau đó lại phát hiện eo của mình, chân cùng cánh tay tất cả đều đau.
Toàn thân quả thực giống như muốn gãy làm đôi......
Khâu Diệc Bạch: "???"
Nàng hoàn toàn ngốc.
-----------------------------------------------------------
Thời điểm trời vừa sáng, Thẩm Ninh Hinh vẫn có chút lo lắng trạng thái của Khâu Diệc Bạch, liền theo bản năng điểm tiến Weibo của nàng để nhìn.
Vốn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy cái gì mới mẻ, kết quả tiện tay xoát một cái, lại xoát ra được vài thứ.
Trên Weibo có hai trạng thái mới, liếc mắt nhìn qua một cái đều siêu cấp dài, nhưng nội dung lại rất đơn giản, một cái toàn là dấu chấm hỏi, một cái khác là nhắc nhở chính mình về sau phải đề cao cảnh giác, ngàn vạn đừng lại uống rượu linh tinh.
Phía sau còn đi theo vài câu ô ô ô cùng té chết người.
Làm Thẩm Ninh Hinh trực tiếp liền từ trên giường ngồi dậy.
Cùng lúc đó cũng bắt đầu lo lắng, để ý nàng có phải nhớ tới chuyện gì mất mặt hay không.
Lúc này thời gian kỳ thật vẫn còn sớm, ngủ tiếp bù giấc ngủ cũng đủ thời gian, nhưng Thẩm Ninh Hinh thật sự là không yên lòng, do dự một lát vẫn là không tiếp tục ngủ nữa, mà trực tiếp mang dép đứng lên.
Bay nhanh đi đánh răng rửa mặt, ngay cả cơm cũng không kịp ăn, liền vội vàng bước nhanh đi xuống lầu đón xe buýt.
Thời điểm đến công ty sớm hơn rất nhiều so với ngày thường.
Hôm nay nàng tới thật sự rất sớm, các đồng sự trên cơ bản phải một lúc lâu sau mới có thể đến, phóng nhãn nhìn xung quanh, chỉ thấy trợ lý Hàn đang đứng ở bên cạnh máy in sao chép văn kiện.
Trừ nàng ra còn lại không có lấy một người, ngay cả bóng dáng của Khâu Diệc Bạch cũng không có.
"Ai, buổi sáng tốt lành tiểu Thẩm." Nhìn thấy nàng tiến vào, trợ lý Hàn tức khắc cười rộ lên cùng nàng chào hỏi, "Hôm nay sớm như vậy nha."
"Đúng vậy." Thẩm Ninh Hinh cũng gợi lên một mạt cười ứng nàng, "Tỉnh hơi sớm một chút so với ngày thường, nghĩ còn có chút việc cần xử lý cho nên liền trực tiếp đến đây."
Xử lý là được đánh trong dấu ngoặc kép, kỳ thật chính là chỉ tiểu khóc bao kia.
Chẳng qua hôm nay tiểu khóc bao còn chưa tới, nàng muốn xử lý căn bản là tìm không thấy người.
Nghĩ đến đây nàng thở dài, cùng trợ lý Hàn lại tùy ý hàn huyên vài câu, sau đó nhấc chân đi vào vị trí làm việc của chính mình ngồi xuống.
Gõ gõ máy tính, mở hòm thư ra gửi mấy văn kiện cho bộ phận sản xuất bên kia, sau đó nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Trong văn phòng vẫn như cũ không có ai tới, trợ lý Hàn cũng vẫn chưa vội xong.
Hơn nữa nhìn qua còn phải sao chép rất nhiều văn kiện, một mình nàng xử lý có lẽ phải phí thời gian một lúc lâu.
Advertisement
Giúp giúp nàng đi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh lại đứng lên đi về phía trợ lý Hàn.
"......"
Hai người cùng nhau làm chung hiệu suất làm việc cao hơn rất nhiều, văn kiện của trợ lý Hàn thực mau liền sao chép xong, vừa nhấc mắt, so với thời gian mong muốn còn nhanh hơn.
Nàng không khỏi cười rộ lên, tự đáy lòng cảm tạ Thẩm Ninh Hinh, sau đó lại mời nàng có muốn cùng đi nhà ăn ăn một bữa cơm hay không.
Ngữ khí hiền lành lại ôn nhu.
Thẩm Ninh Hinh nhìn ra thiện ý trong đáy mắt của nàng, cũng không cự tuyệt, trực tiếp gật gật đầu đáp ứng.
Hai người một đường đi thẳng, thẳng đến thời điểm sắp đến cửa nhà ăn, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên nghe thấy trợ lý Hàn tiếp điện thoại.
Phỏng chừng là bạn gái gọi lại đây, có lẽ là bởi vì tính hướng sớm đã bị bại lộ, cho nên căn bản liền không cần tránh nàng.
Nói còn rất kịch liệt, giống như đang cãi nhau, ngươi một lời ta một câu ai cũng không chịu thoái nhượng.
Đến cuối cùng là trợ lý Hàn cắt đứt điện thoại trước lúc này mới kết thúc.
Thẩm Ninh Hinh tùy ý nhìn thoáng qua, thực mau phát hiện khóe mắt của nàng có chút hồng.
Môi cũng không vui đè nặng xuống, bộ dạng nhìn như sắp khóc.
Vì thế liền vội vàng theo bản năng quan tâm nói: "Ngài có ổn không?"
"Không có việc gì." Trợ lý Hàn theo tiếng lắc đầu, duỗi tay lau lau khóe mắt.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng lại ngữ khí cường ngạnh trả về một câu: "Đối diện đó chính là cái ngốc tử! Ta mới không chấp nhặt với nàng!"
Nghe còn rất phóng khoáng, trạng thái thoạt nhìn giống như vẫn còn ổn.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị nói chút lời an ủi, vừa cúi đầu lại phát hiện thẻ trong tay trợ lý Hàn đều sắp bị nàng bóp đến biến hình.
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Như vậy thực sự có điểm dọa người a.
Thẩm Ninh Hinh một bên ăn cơm một bên nghe Hàn trợ lý nói về tình sử, quan hệ đã có từ lâu của các nàng.
Thí dụ như vị vừa rồi bị nàng mắng kia kỳ thật là bạn gái đã kết giao bốn năm của nàng, lúc đó trợ lý Hàn còn rất trẻ, yêu thích một người căn bản chính là toàn tâm toàn ý, cơ hồ đầy tâm đầy mắt đều là nàng.
Mấy năm nay thật sự là làm không ít việc ngốc.
Nhưng đến cuối cùng lại vẫn như cũ không có được đền đáp như mong muốn, ngược lại còn lãng phí thanh xuân của chính mình.
Lúc sau nàng bất quá là tức giận, liền muốn đi quán bar tìm một người khác để giả bộ, muốn lấy đó để kích kích người nọ, để nàng cũng có thể hơi chút sinh ra nguy cơ cảm, hy vọng nàng có thể để ý đến mình nhiều hơn.
Chẳng qua người nàng gặp được lại là người nàng nhận thức, chỉ là thật vất vả mới gom đủ dũng khí tức khắc liền chết yểu, cho nên sau lúc đó nàng cũng không dám đi tìm những người khác nữa.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy tức khắc sửng sốt.
Người mà trợ lý Hàn nhận thức trong miệng nàng, còn không phải là mình sao.
Nguyên lai...... Là nàng trong lúc lơ đãng làm chậm trễ sự tình của trợ lý Hàn.
Thời điểm ý thức được điểm này nàng tức khắc liền có chút áy náy.
Đồng thời cũng có chút lo lắng, cho nên sau một lúc lâu do do dự dự, nàng mới thử mở miệng hỏi : "Vậy lúc sau thì sao?"
"Không bao lâu sau nàng liền cùng ta nói chia tay, nói kỳ thật đã sớm đối với ta không còn cảm giác." Trợ lý Hàn theo tiếng cười cười, nhưng đáy mắt lại mang theo một chút chua xót, "Là ta vẫn luôn kiên trì không đồng ý, cho nên chúng ta mới dây dưa đến bây giờ."
"Bất quá sau khi đi du lịch trở về, ta thật sự đã suy nghĩ cẩn thận." Nàng nói như vậy, giống như nhìn ra lo lắng của Thẩm Ninh Hinh, vì thế liền vội vàng cười rộ lên vỗ vỗ vai nàng, "Sự tình tốt đẹp nhiều như vậy, phong cảnh xinh đẹp nhiều đếm không xuể, ta làm gì mỗi ngày phải một hai đối với nàng để bụng như vậy, có thời gian làm chút chuyện khác không phải tốt hơn sao?"
Lúc này thật đúng là rất phóng khoáng.
Cũng không tiếp tục thở phì phì tra tấn tấm thẻ ở một bên, xem ra là thật sự nghĩ thông suốt rồi.
Thẩm Ninh Hinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe thấy trợ lý Hàn bắt đầu an ủi lại chính mình.
"Tiểu Thẩm những việc này ngươi liền tùy tiện nghe một chút là được." Nàng nói, đáy mắt mang theo một mạt ý cười, "Cũng đừng quá để ở trong lòng, loại chuyện này của ta khả năng chỉ là ngoại lệ, tình yêu vẫn rất tốt đẹp."
"Nhân lúc tuổi còn trẻ vẫn nên hưởng thụ nhiều một chút." Nàng nói, "Ngươi xem trong văn phòng của chúng ta có thật nhiều người đều có đối tượng nha, thí dụ như Tiểu Tôn a, Tiểu Dương a......"
Liệt kê ra thật nhiều tên gọi.
Duy độc chỉ không có Khâu Diệc Bạch.
Thẩm Ninh Hinh cũng không biết chính mình là như thế nào, nghe thấy trợ lý Hàn nói loại sự tình này, trong đầu lại theo bản năng hiện ra khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
"Vậy......" Nàng có chút tò mò, trầm mặc một lúc lâu vẫn là không nhịn được mở miệng tìm trợ lý Hàn hỏi, "Vậy Khâu tổng thì sao?"
Tiếng nói vừa dứt trợ lý Hàn liền cười.
"Khâu tổng a." Nàng theo tiếng xua xua tay, trong giọng nói mang theo trêu chọc, "Này ngươi vẫn nên đừng hỏi, ta thấy trong lòng nàng tất cả đều là công tác."
"Ta cùng nàng ở bên nhau làm cộng sự lâu như vậy, trước nay chưa từng gặp qua nàng động tâm với ai cả, càng miễn bàn tìm đối tượng, người này nhìn qua tựa như đại thạch đầu chưa được khai hoá, vừa cao lãnh lại vừa không hiểu phong tình, cùng nàng nói cái gì cũng đều uổng phí."
"Ta phỏng chừng a, về sau nàng có khả năng muốn cùng công ty qua cả đời đi."
Kỳ thật trợ lý Hàn nói rất có đạo lý.
Thẩm Ninh Hinh vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy nàng tổng kết phi thường có đạo lý.
Một đường đi đến cửa thang máy, trợ lý Hàn đột nhiên nhớ tới có chút việc phải đi trước.
Thẩm Ninh Hinh cùng nàng nói tái kiến, sau đó liền giơ tay ấn xuống thang máy.
Đang đứng chờ thang máy, lại tiện tay chơi di động, kết quả vừa nhấc mắt lên, đột nhiên phát hiện bên cạnh không biết như thế nào lại có nhiều thêm một người.
Nàng bị hoảng sợ, theo bản năng hướng bên cạnh dịch chuyển một chút, sau đó mới thấy rõ người nọ chính là Khâu Diệc Bạch.
Khâu Diệc Bạch còn mang kính râm.
Thẩm Ninh Hinh trầm mặc nửa giây, lúc sau thực mau hiểu được.
Nàng che đi đôi mắt khóc sưng lên a!
"Khâu, Khâu tổng......" Nàng thực lo lắng, vội vàng muốn mở miệng dò hỏi, ai ngờ lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Khâu Diệc Bạch lôi kéo góc áo kéo đến một bên.
Dựa gần cửa sổ, bên cạnh là cái phòng chứa đồ linh tinh, xung quanh rất ít có người đi qua, là một nơi ẩn nấp rất tốt.
Giống nhưng đang tiến hành giao dịch không hợp pháp gì đó vậy.
Thẩm Ninh Hinh choáng váng, dứt khoát không nói nữa, liền làm vẻ mặt ngốc chờ nàng mở miệng.
Nàng thấy Khâu Diệc Bạch đầu tiên là ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có ai lúc này cuối cùng mới yên tâm một chút, dần dần hướng về phía Thẩm Ninh Hinh chậm rãi tới gần.
Ngữ khí cũng phi thường không tốt, từng câu từng chữ cơ hồ đều giống như nặng từ trong kẽ răng ra: "Thẩm Ninh Hinh, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên là muốn hỏi cái này.
Không biết Khâu Diệc Bạch nhớ được cái gì.
Thẩm Ninh Hinh khó mà mở miệng, chỉ có thể thề thốt phủ nhận, nói chính mình tối hôm qua cũng uống say, cái gì cũng không biết.
"Ngươi đừng gạt ta!" Ai ngờ Khâu Diệc Bạch còn không tin, vẫn như cũ không thuận theo không buông tha, "Tối hôm qua rõ ràng ngươi không uống rượu!"
Thẩm Ninh Hinh: "......" Việc này ngươi nhớ rõ ràng như vậy làm cái gì?
Nàng thở dài, nghĩ tối hôm qua người này cõng nàng đi lâu như vậy, một giấc ngủ dậy khẳng định cả người sẽ đau, vì thế liền thành thật giải thích chuyện nàng cõng chính mình.
Ngay sau đó lại nghĩ tới người này tối hôm qua có phát Weibo, buổi sáng dậy khẳng định sẽ thấy, cho nên lại thuận miệng nói dối, nói tự mình nói sai chọc Khâu Diệc Bạch sinh khí, hai người náo loạn một chút không thoải mái, sau đó liền dứt khoát tách ra đi về.
"Còn có gì nữa không?" Khâu Diệc Bạch hết sức chăm chú nghe xong, lúc sau lại hỏi.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng lắc đầu: "Không có không có thật không có."
Ánh mắt cùng ngữ khí đều thực kiên định.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy nhìn chằm chằm nàng, thấy vẻ mặt cùng lời lẽ của nàng một bộ chính đáng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cả người cũng theo đó thả lỏng không ít, ho nhẹ một tiếng sửa sang lại quần áo của mình, hung ba ba vẫy vẫy tay đối Thẩm Ninh Hinh nói : "Đi, lên thang máy."
Này xem như nàng được đặc xá a.
Thẩm Ninh Hinh dưới đáy lòng thở dài, vội vàng bước nhanh đi theo nàng cùng nhau vào thang máy.
Giải quyết xong chuyện lo lắng tối hôm qua, Khâu Diệc Bạch thực mau tìm về trạng thái làm việc, nhớ tới hôm nay hợp đồng cùng hộ khách Hàn Quốc sắp ký xong, tức khắc liền có điểm vui vẻ.
Thậm chí còn lấy di động ra điểm điểm vài cái, hứng thú bừng bừng trả lời mấy cái bưu kiện.
Quả thực giống như trợ lý Hàn đã nói......
Thẩm Ninh Hinh thấy thế lắc đầu, rốt cuộc vẫn là cảm thấy tò mò, cuối cùng liền nói bóng nói gió uyển chuyển hỏi một câu: "Khâu tổng ngài mỗi ngày vội như vậy, còn có thời gian cho sinh hoạt cá nhân sao?"
Khâu Diệc Bạch nghe vậy xoay đầu: "Ngươi chỉ cái gì?"
Thẩm Ninh Hinh: "Liền thí dụ như cùng bằng hữu đi liên hoan, chơi chơi game, xem phim điện ảnh, hoặc là...... Nói luyến ái?"
Nàng thật sự rất tò mò.
Bất quá cũng biết Khâu Diệc Bạch có lẽ sẽ ngạo kiều mà cự tuyệt trả lời, vì thế ở trong lòng đã làm tốt chuẩn bị.
Kết quả lại cố tình không nghĩ tới, chính mình vừa hỏi xong, người này liền rất mau trả lời nàng.
"Có đôi khi cũng sẽ làm." Nàng nói, "Dù sao công tác quá nhiều cũng nên đi thả lỏng."
"Bất quá yêu đương liền không cần, ta không có thời gian cũng không có tinh lực."
Nàng nói như vậy, sau đó nhẹ nhàng chọn hạ mi, làm như không thèm để ý cười cười: "Cũng hoàn toàn không có hứng thú."
"......."
Như vậy sao?
Thẩm Ninh Hinh không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, cả người tức khắc liền ngây ngẩn cả người, một hồi lâu cũng không nói gì nữa.
Bất quá Khâu Diệc Bạch cũng không làm không khí trùng xuống, tự hỏi một lát, ngược lại còn tiếp tục mở miệng hỏi.
"Thẩm Ninh Hinh ngươi hỏi cái này làm gì?" Nàng nói, cũng không biết nghĩ như thế nào, lại đưa ra một cái kết luận, "Có phải là bởi vì ngươi muốn yêu đương hay không, cho nên mới nói bóng nói gió tới hỏi ta a?"
"Nói luyến ái còn muốn tìm lãnh đạo xin chỉ thị sao." Nàng nói, tổng cảm thấy chính mình đã nhận ra khác thường, vì thế liền bày ra một bộ tư thế ép hỏi tới, "Hay là ngươi coi trọng ai ở trong công ty của chúng ta, muốn làm cái gì tình yêu văn phòng?"
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Ngươi cũng đừng nói như thế.
Người này như thế nào trầm mặc.
Khâu Diệc Bạch nhìn nàng, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình khẳng định là nói đúng rồi, không khỏi nhẹ nhàng gật gật đầu làm ra khẳng định.
Ngoài miệng vẫn như cũ không buông tha người, giương mắt nhìn mặt nàng, ngăn không được hừ lạnh: "Cẩn thận hiệu suất giảm xuống, hoàn thành không tốt công tác ta sẽ trừ tiền."
Thực hung, còn phúc hắc không chịu được.
Ngươi thật đúng là quá lợi hại.
Nghe vậy Thẩm Ninh Hinh đều nhịn không được muốn vỗ tay.
Không hổ danh là Khâu tổng của chúng ta......
Advertisement
Symbiosis: The Beginning
[Complete at 9k words] Dr. Phillip Shirley has dedicated his work to ParaSymbio: genetically engineered parasites used as an alternative treatment for leukemia. However, when a mutation reverts the parasites to how nature intended, Phillip and his wife Brenda become trapped at Phillip’s place of work, cornered by coworkers now controlled by the once friendly symbionts. If Phillip and Brenda want to escape unscathed, Phillip must face the very things he created.
8 65BR: Collection of Short Stories
This book is my collection of short stories written by me. it will cover different types of genres, POVs, tenses, and styles of writing. Each chapter has a different story but may break into parts. I will provide the word count on the author’s note, along with the genre and the story summary. In addition, with some warning tags, such as sexual, gore, traumatizing content, and profanity. Those stories will be set in a similar universe, my universe, and will have different characters and themes. So, don’t be confused if there is a different theme in this book. Schedule: Monday 3AM (UTC +8:00) Friday(Alternatives)
8 166The Fox With No Tails- REVAMPED!
This is a revamped version of my original work! It's still the same characters, some have been taken out, the story has changed a bit, and the grammar has been thoroughly worked on! I hope you enjoy!
8 389Exuberance
The scarred witch known as Salem wanders the world, bringing misery to herself and others. A strange encounter with an alien race flings her into a perilous conflict that transforms her life forever. Now trapped in a war against the mystical parasite known as the Flora, she fights to end the cycle of life and pain. Every soul has been consumed time and time again by the ancient evil, and only Salem has the strength to stand against it. Will the lost witch triumph against the floral abyss where all else has failed? Or shall Salem fall in line like the rest of her race, dooming her family and the love of her life.What to expect from this story::Female lead:Yuri:Action:Romance/Drama:Robots
8 176Journey to the Old Era (Drisana's Mahabharat #1)
Drisana has always felt like she's in the wrong place, wrong time. Why? That has no answer. After her parents death, adventure lover Drisana has been travelling around the world to find peace in her heart which has always been missing. But things take a drastic change when she comes to visit the place that her parents belonged to, where she was born. One moment she was in the basement of her parental house and the next she somehow tumble through a energy portal to 5157 years back in time in the Dwapar yug, badly injured, right on the hands of the legendary heroes of Mahabharat, Pandavs. What is she doing there? How she reached from Kaliyug to Dwapar yug and why? Many more things are running through her mind and all she got from the mortal disguise of Lord Narayan, Krishna is, "Tum etihas ka hissa nahi balki etihas rachne aayi ho. Apni vaggya ka racaita tum khud ho. " (You're not part of the history. Rather you have come to create the history. You're the writer of your own destiny.) *********** Familiar with the Mahabharat? Don't worry if you're not. I've added a short description of the original Mahabharat plot in the book for those. This story will follow the original mahabharat storyline but in a vastly different way with a lot of twists and events in my style. 😉 I'm aware Mahabharat holds religious sentiments for some and I do not INTEND to offend anyone. This is for entertainment purpose only. So don't get serious or offended please. And I apologise in advance if you feel hurt by any content of the book.
8 147The Advice Column IV
NOTE: This work reached the maximum number of parts. For advising and advice request instructions please go to our work "The Advice Column V" if you wish to request for advice.© Cover art by The-Advice-Column
8 175