《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 21
Advertisement
Cơ hồ là một đêm không thể nào ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo còn chưa vang lên Thẩm Ninh Hinh đã bò dậy rồi.
Đầu có chút trầm, nàng chạy tới toilet soi gương, ngay sau đó bị chính mình làm hoảng sợ.
Lần đầu tiên nàng có quầng thâm mắt lớn như vậy.
"......"
Nàng thở dài, đi rửa mặt sau đó đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, vội vàng dùng phấn nền để che đi, lại tiện tay trang điểm nhẹ hòng che dấu khí sắc hiện tại của chính mình.
Cái này hẳn là nhìn không có gì khác so với bình thường.
Ai có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của nàng kỳ thật không ổn chút nào.
Sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, thể xác và tinh thần đều mệt, trong đầu cũng thực hỗn loạn, bay qua bay lại trong đầu đều là mấy chữ không muốn đi làm.
Cứ như vậy ngồi yên sững sờ ở trên ghế vài giây, Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, cuối cùng vẫn đứng lên sửa sang lại quần áo đeo bọc nhỏ đi xuống lầu.
Thế giới của người trưởng thành, trốn tránh thì có ích lợi gì.
Bùi Thanh lợi hại, Vương tổng cũng lợi hại, nàng vì không muốn cho Khâu Diệc Bạch thêm phiền toái, nên chưa từng nghĩ tới cùng người này nói ra nửa câu.
Dù sao nàng chỉ là một thực tập sinh, Khoa Thụy không chứa nàng, thì vẫn còn những nơi khác.
Nhưng cũng không phải vì thế mà nàng sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Nàng còn cố tình muốn kiên trì đến một khắc cuối cùng, ghê tởm Bùi Thanh đến một giây cuối cùng.
Hôm nay nàng ra ngoài có chút trễ.
Trên đường so với ngày thường đông hơn một tí, xe buýt lung lay đi đi dừng dừng, thật vất vả mới lắc lư đến công ty.
Thiếu chút nữa liền trễ giờ.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng móc di động ra quẹt thẻ, thời điểm đang chuẩn bị trở về vị trí làm việc ngồi xuống, đột nhiên thoáng thấy biểu tình của Bùi Thanh có chút không đúng.
Ngày thường một bộ dạng luôn là đắc ý dào dạt, cái đuôi hận không thể vểnh cao lên đến bầu trời đột nhiên không thấy nữa, giờ này khắc này mặt mày của nàng giống như màu xám tro.
Cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn qua có chút kỳ quái.
Thẩm Ninh Hinh ngó nàng liếc mắt một cái, sau đó ngồi xuống đưa tay mở máy tính, lại đứng dậy muốn đi gian nước trà lấy nước.
Vừa mới đứng lên, Triệu tỷ ở cách đó không xa không biết lúc nào đã đột nhiên đi tới phía sau lưng nàng, nâng tay lên kéo nàng một cái.
"Cùng nhau đi." Nàng nói, trên mặt mang theo một mạt tươi cười rất xán lạn.
Bộ dạng phi thường vui vẻ, khả năng là lại ký được đơn hàng lớn nào đó đi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế cũng nỗ lực gợi lên một mạt tươi cười, gật gật đầu cùng nàng đi tới gian nước trà.
Máy lọc nước còn đang đun nóng, tạm thời không thể lấy nước.
Thẩm Ninh Hinh bưng cái ly đứng tại chỗ, một bên chờ đợi một bên sững sờ, suy nghĩ vẫn rất hỗn loạn, Triệu tỷ ở một bên đột nhiên hướng về nàng nhích lại gần.
Đây là tư thế quen dùng của Triệu tỷ mỗi khi nói chuyện bí mật.
Advertisement
Thẩm Ninh Hinh vội vàng phối hợp ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Nàng hỏi: "Tiểu Thẩm, thời điểm ngươi tới có nghe thấy mọi người nói gì không?"
Tiếng nói vừa dứt, trong lòng Thẩm Ninh Hinh đột nhiên giật mình một cái, còn tưởng là chuyện của mình cùng Bùi Thanh bị người khác biết được.
Nàng theo bản năng lắc đầu, trả về : "Không có nha......"
"Ngươi còn không biết nha." Triệu tỷ nghe vậy chọn hạ mi, sau đó lại hướng bên người nàng nhích lại gần hơn, "Buổi sáng hôm nay, nhà xưởng bên kia có truyền đến tin tức."
Nàng nói, thanh âm ép tới rất thấp: "Nghe nói...... Vương tổng giống như bị mất chức."
"Vương tổng?!" Thẩm Ninh Hinh đột nhiên giật cả mình, "Ngài nói chính là Vương tổng ở bên nội mậu?"
"Chứ còn ai nữa?" Triệu tỷ vui vẻ, "Trong công ty chúng ta có bao nhiêu vị Vương tổng?"
"Như thế nào đột nhiên bị mất chức a?" Thẩm Ninh Hinh choáng váng, hoàn toàn không thể tin được sự tình làm sao lại trùng hợp như vậy.
"Hình như là vì lén lút tự tiện cùng công ty khác hợp tác." Triệu tỷ sách một tiếng, "Bán đứng thông tin báo giá của chúng ta, nguồn ra của nguyên liệu, danh sách khách hàng......"
"Giống như không phải một ngày hai ngày, chỉ là gần đây mới bắt được chứng cứ."
"Hiện tại phỏng chừng chính là đang vội vàng thưa kiện đây."
Trên đường bưng cái ly quay về văn phòng, cả người Thẩm Ninh Hinh đều có chút hoảng hốt.
Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị sa thải, lại không nghĩ đến nghe được tin tức Vương tổng bị mất chức.
Cũng khó trách, trách không được sắc mặt của Bùi Thanh lại khó coi như vậy.
Nàng thở dài, bỗng nhiên nhớ lại lịch sử trò chuyện mà mình nhìn thấy vào tối hôm qua, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng nàng vẫn chú ý tới không ít tin tức.
Đầu tiên chính là ngày tháng.
Vừa lúc lại là ngày mà Khâu Diệc Bạch đi nhà xưởng mở họp.
Lịch sử trò chuyện của Bùi Thanh cùng Vương tổng cũng là ở ngày đó đứt đoạn.
Xem ra là không rảnh đi, làm sao có thời giờ đi quản nàng.
Đáy lòng đột nhiên chứa một loại cảm xúc khó có thể nói nên lời, Thẩm Ninh Hinh bưng lên ly nước đặt ở trong lòng bàn tay, che lại đã lâu, cuối cùng thoáng ổn định lại tâm thần.
Lại nhấc mắt lên, đột nhiên nhìn thấy có một người từ bên ngoài tiến vào.
Một thân nữ sĩ tây trang màu đen rất bắt mắt, tóc dài tùy ý thả trên vai, biểu tình lạnh nhạt, khí tràng rất mạnh, trong tay cầm bao văn kiện.
Là Khâu Diệc Bạch!
Nàng đã trở lại!
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng, nguyên bản cảm xúc phức tạp không biết như thế nào đột nhiên liền bay đi một nửa.
Sau đó, lại vội mở miệng cùng nàng chào hỏi: "Khâu tổng hảo."
"Ân." Khâu Diệc Bạch nghe vậy bước chân dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía nàng.
Theo sau, hình như là nhẹ nhàng cười một cái.
Nhưng lại thực mau thu hồi, tốc độ quá nhanh, Thẩm Ninh Hinh cũng không kịp phân biệt rốt cuộc là nàng có cười hay không.
Advertisement
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe nàng ấy mở miệng, nhưng không phải nói với nàng.
Mà là Bùi Thanh ở phía sau Thẩm Ninh Hinh, mặt vô biểu tình nói: "Tới văn phòng của ta một chuyến."
Vừa dứt lời, nguyên bản sắc mặt của Bùi Thanh đã khó coi rồi tức khắc lại âm trầm xuống vài phần.
Trong văn phòng cực kỳ an tĩnh.
Khâu Diệc Bạch mở máy tính lên, bưng cà phê mà trợ lý Hàn đã chuẩn bị, một bên uống một bên xử lý công tác đã chậm trễ mấy ngày nay.
Bộ dáng thoạt nhìn rất tốt cùng thích ý.
Nhưng nàng càng như vậy, Bùi Thanh lại càng cảm thấy khẩn trương.
Không khí trầm mặc thật lâu, cuối cùng Khâu Diệc Bạch giống như đã xử lý xong công việc.
Giương mắt lên nhìn, thấy nàng vẫn như cũ đứng tại chỗ không nói một lời, không khỏi than nhẹ một tiếng, mở miệng nói : "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"A?" Bùi Thanh nghe vậy sửng sốt, thân hình theo bản năng run lên, nhưng lại như cũ nỗ lực duy trì bộ dáng lúc trước, "Ta có cái gì...... Muốn nói với Khâu tổng ngài sao?"
"Có không ít đâu." Khâu Diệc Bạch thấy nàng không muốn thừa nhận, dứt khoát không cùng nàng quanh co nữa, trực tiếp từ trong túi lấy ra một cái USB đặt lên trên bàn, "Nhìn nhìn, xem có phải của ngươi hay không?."
Đồ vật vừa mới đặt lên trên bàn, sắc mặt của Bùi Thanh liền trắng bệch.
"Chuyện của Vương tổng hẳn là ngươi cũng có nghe thấy đi." Khâu Diệc Bạch ôm tay nhìn nàng, "Tiết lộ thông tin nội bộ trong công ty, cùng công ty khác lén hợp tác thu lợi...... Việc này tạo thành không ít tổn thất kinh tế cho công ty, hiện tại cảnh sát đã tham gia vào chuyện này."
"Bất quá ta muốn nói không chỉ có việc này." Khâu Diệc Bạch dừng một chút, một lát sau nói, "Nội mậu bên kia đến tột cùng đã xảy ra cái gì ta quản không được, ta chỉ muốn biết, hắn là như thế nào lấy được danh sách khách hàng của bộ phận buôn bán ngoại mậu chúng ta."
"Cho nên thời điểm kiểm tra đồ vật của Vương tổng, ta cố ý lưu tâm, lúc sau liền phát hiện ra cái này."
Nàng nói, tiện tay đem cái USB ở trên bàn kia đẩy đẩy về phía trước.
Sắc mặt của Bùi Thanh đã sớm xám như tro tàn.
Nàng ta đương nhiên biết cái USB kia, xác thật chính là của mình, bên trong còn có không ít văn kiện liên quan.
Mà thứ mẫn cảm nhất...... Chính là danh sách của Khâu Diệc Bạch.
Tháng trước, Vương tổng đã từng lén lút nhờ nàng, kêu nàng hỗ trợ cung cấp mấy văn kiện, nói là muốn lưu giữ.
Lúc ấy Bùi Thanh chỉ cho là hắn muốn cùng Khâu Diệc Bạch phân cao thấp so công trạng, tuy nói lúc ấy cũng có chút băn khoăn, nhưng thực mau bị hoa ngôn xảo ngữ của Vương tổng cùng cung cấp ích lợi làm choáng váng đầu óc, sau đó liền đáp ứng sẽ đi thu thập.
(Hoa ngôn xảo ngữ : lời nói bịp bợm người khác)
Văn kiện rất nhiều, cơ hồ đều không có dùng biên lai, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ là hắn vì muốn mình thả lỏng cảnh giác, thứ duy nhất hữu dụng chỉ có cái danh sách kia mà thôi.
Không nghĩ tới hắn lại đi làm loại sự tình này.
Bùi Thanh dưới chân không vững, suýt nữa không đứng được.
Biểu tình cũng giống như sắp khóc, chật vật đi về phía trước, cầu xin Khâu Diệc Bạch có thể phóng cho nàng một con ngựa.
"Ngươi hẳn là may mắn." Khâu Diệc Bạch nhìn nàng, biểu tình thực lạnh nhạt, "Phần danh sách này hắn còn chưa kịp dùng tới, trước mắt đúng là không có tạo thành ảnh hưởng gì nghiệm trọng đối với buôn bán ngoại mậu bên này."
"Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi."
"Cho ngươi hai lựa chọn, chủ động từ chức hoặc là ta làm giúp ngươi?"
Cuối cùng Bùi Thanh vẫn là lựa chọn chủ động từ chức.
Thật vất vả mới thăng lên tổ trưởng không được mấy ngày liền bay, thậm chí còn trực tiếp ném mất bát cơm, Bùi Thanh cơ hồ là ngậm đắng nuốt vào trong bụng.
Đần độn lấy USB về, vừa muốn mở miệng cảm tạ đại ân đại đức không truy cứu của Khâu Diệc Bạch, đang muốn xoay người rời đi thì lại thấy Khâu Diệc Bạch ném cái gì đó lên trên bàn.
Là một phong thư, phình phình, bên trong giống như chứa rất nhiều thứ.
Bùi Thanh ngẩn ra, phản xạ theo điều kiện lui lại mấy bước, sợ hãi bên trong là chứng cứ gì đó bất lợi đối với chính mình.
Nhìn ra nàng đang sợ hãi, Khâu Diệc Bạch trầm mặc một lúc lâu, rồi lại khẽ cười cười: "Đừng sợ hãi như vậy, thứ này không có quan hệ gì với sự tình trên phương diện công tác."
"Là lúc công ty đang điều tra Vương tổng thì ngẫu nhiên bắt được, ta cảm thấy ngươi hẳn là nhìn xem."
Nói xong, giơ tay mở phong thư ra, chậm rãi từ bên trong lấy ra một xấp ảnh chụp.
Dù sao cũng là chụp lén, cho nên góc độ của ảnh chụp phần lớn thực xảo quyệt, có hình ảnh còn thập phần mơ hồ.
Nhưng Bùi Thanh vẫn nhìn ra được, người trong hình là Vương tổng.
Mà nữ nhân đi theo bên người hắn lại không giống nhau, loại hình cũng không đồng nhất, đều là những người nàng chưa bao giờ biết, cũng chưa từng gặp qua.
Nguyên lai...... Bản thân mình chỉ là một con cá trong cái ao của hắn.
Thật là châm chọc.
Bùi Thanh dại ra một hồi lâu mới hoàn hồn, nước mắt cũng bất tri bất giác chảy ra.
Khi quay mặt đi, Khâu Diệc Bạch vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, thậm chí còn đưa qua một tờ giấy khăn: "Làm đồng sự cùng nhau nhiều năm như vậy, có một câu ta muốn nói với ngươi."
"Dùng đầu óc nhiều một chút, dùng tâm mà đối đãi, cùng với...... Vĩnh viễn không cần đem hy vọng ký thác trên người người khác."
Bùi Thanh khóc lóc đi ra.
Thanh âm nức nở rất lớn, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, toàn bộ người trong văn phòng đều có thể nghe thấy.
Không một ai tiến lên an ủi.
Mọi người nhìn nàng ngồi ở vị trí làm việc sắc mặt thống khổ khóc lóc, lúc sau đứng lên đi ra ngoài, lúc trở về trong tay cầm thêm một tờ giấy.
Thực nhanh có người hiểu được, phỏng chừng là nàng đi phòng nhân sự.
Cụ thể làm cái gì, không cần nói cũng rất rõ ràng.
Người kinh ngạc nhất vẫn là Thẩm Ninh Hinh.
Bùi Thanh chẳng qua chỉ là tiến vào văn phòng của Khâu Diệc Bạch chưa đến nửa giờ, như thế nào vừa đi ra liền chủ động đi từ chức.
Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khâu Diệc Bạch cùng nàng đã nói cái gì?
Còn đang nghi hoặc, vừa lúc tới giờ tan tầm giữa trưa.
Trong văn phòng, mọi người quẹt thẻ sau đó đứng lên tốp năm tốp ba đi nhà ăn, bốn phía thực mau an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng nức nở của Bùi Thanh vẫn luôn vang lên không ngừng ở bên tai.
Thẩm Ninh Hinh không muốn cùng nàng ở chung trong một cái không gian, liền đơn giản đứng lên gõ mở cửa văn phòng của Khâu Diệc Bạch.
Vừa mới đi vào, liền thấy nàng đang lấy quần áo từ trong ngăn kéo ra.
Phỏng chừng là không nghĩ đến nàng sẽ tiến vào, Khâu Diệc Bạch đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hung ba ba hướng nàng phất phất tay: "Đóng cửa!"
Thẩm Ninh Hinh vội vàng đem cửa đóng lại.
Sau đó lại có chút nghi hoặc hỏi: "Khâu tổng ngài đang làm gì vậy?"
"Thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi phòng nghỉ thay quần áo." Khâu Diệc Bạch nói, theo bản năng lẩm bẩm câu, "Mùi vị nước hoa kia cũng quá khó ngửi."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Ninh Hinh thực mau hiểu được, là đang nói mùi vị nước hoa trên người Bùi Thanh.
Có lẽ lúc hai người nói chuyện cách nhau khá gần, hương vị trực tiếp theo không khí phiêu tán qua bám lên trên người.
Nguyên lai Khâu Diệc Bạch chán ghét hương vị kia a.
Nàng nghĩ như vậy, sau đó đột nhiên sửng sốt, vội nâng tay lên lặng lẽ ngửi ngửi hương vị trên người mình.
Nàng ngồi gần Bùi Thanh như vậy, trên người phỏng chừng là khó tránh khỏi cũng sẽ dính lên một chút.
Đang ngửi thì Khâu Diệc Bạch ở trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu thì thấy người này nhẹ nhàng chọn hạ mi, khóe miệng kéo kéo, làm như muốn cười, nhưng lại mạnh mẽ đè xuống không cho chính mình cười ra tiếng : "Thẩm Ninh Hinh ngươi làm cái gì vậy?"
Khâu Diệc Bạch duỗi tay cầm lấy A Cát ở trên bàn đặt ở trước mắt nàng lắc lắc.
"Giống như tiểu cẩu vậy."
Thẩm Ninh Hinh: "......."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Ninh Hinh vẫn chưa kịp hỏi.
Người này đã cầm quần áo rời đi thật lâu cũng chưa trở lại, thẳng đến khi kết thúc nghỉ trưa mới thấy bóng người.
Có lẽ mấy ngày nay thật sự là chậm trễ quá nhiều công tác, cho nên Khâu tổng nàng vội cả một buổi chiều cũng chưa bứt ra được.
Thời gian qua đi thực mau, đã đến giờ tan tầm.
Thẩm Ninh Hinh quẹt thẻ xong, lại cúi đầu thu thập đồ đạc, nhấc mắt lên thì Khâu Diệc Bạch vẫn còn đang bận rộn.
Có lẽ ngày hôm nay không có cơ hội tìm nàng rồi, Thẩm Ninh Hinh thở dài, sau đó đứng dậy đeo bọc nhỏ rời đi.
Còn chưa kịp ra khỏi văn phòng, di động ở trong tay đột nhiên vang lên.
Click mở, là tin nhắn Khâu Diệc Bạch phát tới, chỉ một câu, hỏi nàng ——
Ngươi là muốn chạy trốn cơm sao?
Trốn cơm là cái quỷ gì a!
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc liền gợi lên khóe miệng.
Cũng không biết tiểu khóc bao lúc nào thì chú ý tới nàng rời đi.
Ý thức được chính mình đi không được, Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể thành thành thật thật lui trở về, đẩy cửa ra đi vào văn phòng của nàng.
Liền phát hiện người này đã tắt máy tính, từ trên ghế đứng dậy.
Làm công tác chuẩn bị còn rất nhanh.
Thẩm Ninh Hinh ngạc nhiên, vội hỏi nàng: "Khâu tổng ngài muốn ăn cái gì?"
Khâu Diệc Bạch nghe vậy tức khắc hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là ngươi mời khách, còn muốn lãnh đạo của ngươi làm chủ sao?"
"Tùy tiện cái gì cũng được, tìm cái mà ngươi cảm thấy ăn ngon."
"Được được được." Thẩm Ninh Hinh vội vàng đáp ứng, một bên đi theo nàng ở phía sau đi ra ngoài một bên mở di động ra tra xem phụ cận có cái gì ăn ngon hay không.
Cuối cùng chọn một quán thịt nướng.
Khâu Diệc Bạch tức khắc ghét bỏ, nói thịt nướng loại đồ ăn này một chút cũng không tốt.
Nhưng vẫn hấp tấp lái chiếc Maserati kia mang nàng đi.
Nhìn biểu tình...... Kỳ thật giống như cũng rất vui vẻ.
Thẩm Ninh Hinh chọn quán thịt nướng phụ cận mắc nhất, trang hoàng cùng hương vị đều không tồi.
Trước khi tới Thẩm Ninh Hinh đã gọi điện thoại đặt chỗ, lúc này hai người vừa mới vào cửa, tiểu tỷ tỷ phục vụ liền mỉm cười đem các nàng dẫn tới phòng.
Dù sao cũng là chỗ hai đến bốn người ngồi, không gian phòng cũng không lớn lắm.
Hai người ngồi xuống đối mặt với nhau, lò nướng rất nhanh được đưa lên, mở ra, có nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng thổi tới.
Mạc danh làm tâm người có chút ngứa.
Cảm quan cũng dần dần bị phóng đại vài phần, Khâu Diệc Bạch hô hấp hay động tác, cho dù chỉ là một cái phản ứng nhỏ bé cũng thực rõ ràng.
Tim đột nhiên đập có chút nhanh, Thẩm Ninh Hinh gục đầu xuống, đột nhiên có chút hối hận như thế nào mình lại chọn nơi này.
Đang lúc hối hận, Khâu Diệc Bạch ở đối diện đột nhiên mở miệng.
Ngữ khí khó có được đứng đắn gọi nàng tên: "Thẩm Ninh Hinh."
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu, theo bản năng ứng câu: "Ân."
Động tác của nàng có chút lớn, không cẩn thận đụng trúng cái bọc nhỏ đặt ở bên cạnh làm nó rớt xuống đất.
Có lẽ là tâm tình của Khâu Diệc Bạch đang rất tốt, nhìn thấy như vậy không những không phun tào nàng, ngược lại còn cong lưng nhặt bọc nhỏ lên.
Thậm chí còn rất tri kỷ cầm lấy khăn giấy lau lau, duỗi tay một lần nữa đặt lên trên bàn.
Cùng lúc đó cũng mở miệng nói, thanh âm thực nhẹ lẩm bẩm : "Bị người khi dễ?"
Vừa dứt lời, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền có điểm khiếp sợ.
Làm sao nàng biết được?
Trong đầu lập tức có chút hỗn loạn, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Khâu Diệc Bạch, sau một lúc lâu vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.
Không muốn nói, một phần là sợ Khâu Diệc Bạch lo lắng.
Một phần khác, nếu Khâu Diệc Bạch biết Bùi Thanh nói bản thân nàng như vậy, chỉ sợ sẽ khổ sở.
Nàng làm cái gì cũng đã làm rồi, cũng không phải tiểu hài tử, không lý do gì phải cùng người khác khóc lóc kể lể.
Lại nói người này là tiểu khóc bao a, vạn nhất không vui bỗng nhiên khóc lóc, trường hợp như vậy rất mất khống chế a.
"......"
Trong lúc nhất thời nàng suy nghĩ rất nhiều, vừa nhấc mắt lên, lại thấy Khâu Diệc Bạch còn đang nhìn nàng chằm chằm.
Đáy lòng tức khắc dâng lên một trận xấu hổ, nàng dừng một chút, vội vàng giơ tay rót chén nước cho mình, khóe miệng cũng đẩy ra một mạt tươi cười: "Ăn cơm ăn cơm."
"Đối phương là Bùi Thanh đi?" Ai ngờ tiểu khóc bao này lại phi thường chấp nhất, một hai phải hỏi cho ra nguyên nhân, "Trên công tác ngươi cùng nàng giao thoa không nhiều lắm, ngươi lại không phải người không thể chịu khổ, hẳn là sẽ không ở phương diện này cùng nàng sinh ra mâu thuẫn."
"Cho nên...... Là nàng mắng ngươi? Hay là âm dương quái khí tổn hại ai? Triệu tỷ, Vương Hi, trợ lý Hàn?"
"Ta?"
Đoán còn rất chuẩn.
Biểu tình khiếp sợ của Thẩm Ninh Hinh bị bộc lộ ra ngoài.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc kia của nàng, Khâu Diệc Bạch liền biết chính mình đoán đúng rồi.
Có chút tự hào hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại nói: "Thật là ta a?"
Thẩm Ninh Hinh thở dài, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng có chút sợ hãi tiểu khóc bao sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt mà sinh khí, trầm mặc một lúc, vội vàng ngẩng đầu lên quan sát biểu tình của nàng.
Nhưng mà một chút cảm xúc cũng không bắt được.
Người này vẫn như cũ đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, chẳng hề để ý nói : "Thật ra là ta nghe trợ lý Hàn nói, nàng nói thấy bộ dạng của hai ngươi giống như có chút mâu thuẫn, cho nên ta liền đoán đoán nguyên nhân thử xem."
"Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết phải làm như vậy." Lúc sau nàng lại nói, "Dù sao...... Có rất nhiều người đều ở sau lưng nói xấu về ta."
"Ta biết."
Trong giọng nói nghe thì thấy rất thoải mái, nhưng lại mang theo một tí xíu khổ sở cùng cảm khái.
Thẩm Ninh Hinh thực mau liền nhận ra được, trong đầu cũng hiện ra những dòng Weibo mà mình đã xem qua, sau đó tức khắc lại nổi lên một mạt đau lòng.
Cho nên lần này nàng không im lặng nữa.
Mà vội vàng nói: "Không phải như vậy."
Advertisement
The Forgotten Lands
The lands close to the edge of the world, which is marked by an ever-present fog, are known as the barrens. A blighted land in which crops struggle to grow , with only the very poor and desperate to occupy the scarce villages. Naturally making it a haven for outlaws.It is in one of these barrens that a raider called Raegan was born and raised, feared and respected by the cut-throats he grew up around.The world has been told that magic is responsible for cursed regions known as the Forgotten Lands. For this reason anyone with the gift of magic are labelled abominations, a crime punishable by death and enforced by the Malleus Maleficarum, the worlds leading religion. Raegan is one such abomination, untrained in whatever magic he may have.Even in the lawless barrens those with magic aren't looked upon favourably, and so Raegan has kept his 'gift' hidden from all but his closest friend. But now he wants to leave behind the dangerous wasteland that is his home and everything he has ever known, in the effort to seek new experiences.No matter where this new path will take him, good or bad.
8 86Aeternum: A Collection of Poems
For those people/readers, especially "her" who want to smile, cry, be hopeful, curious, wonder about things unknown, and most importantly, inspired, then this collection of poems is the book for you. A/N: 1. The poems written here are in the English and Filipino language2. Disclaimer: Poems written in this book are all works of fiction unless otherwise indicated. All names, characters, places, events, and incidents in this book were created using the author's imagination; any resemblance to actual persons, living or dead, or actual events is purely coincidental. 3. Another Disclaimer: I do not own the picture I used for my cover page; it's rightfully owned by its respective author/s, for I just found it for free on Piktochart and freely edited it on Canva.4. Now, sit back, relax, and please do enjoy the poems written in this book. 😉
8 346In Loving Memory of My Brother (My Green Guardian) ✓
|4X FEATURED AND SPOTLIGHT STORY| To learn to cope with death is one of the hardest obstacles any of us have to face, especially if that death was unexpected. When your whole world has changed, what do you do in order to overcome grief and keep your loved one's memory alive? ***I never knew how much trauma can affect a person until after my older brother died unexpectedly August 17th, 2021. I came out of the experience as not the Victoria I was used to, but the Victoria who now had a huge hole in her heart. I come from a long line of fighters. My family and I pulled off different strategies to help us move on from such a devastating death-strategies that I am going to share in this book. Sometimes the best way to overcome grief is to write about it. After all, writing is an escape to a different world-a world where I still have my Green Guardian.These pieces and pictures I'm going to share with you are not meant to depress anybody, but to illustrate just how wonderful a person Matthew was. His story is sad, but it's a story of hope. His legacy remains in my heart today, and I want to share it because I know I'm not the only person who has lost somebody so unexpectedly. ***Ovid (on when his brother died):"iamque decem vitae frater geminaverat annos, cum perit, et coepi parte carere mei."("And he had just doubled ten years of his life when he died, and with him, a part of me.")*Cover by @Nightfall_21!*Word Count: 7,000-8,000⭐ Featured on @StoriesUndiscovered || Change in Reality Reading List (May 1st, 2022).⭐ Featured on @nonfiction || Personal Struggles, Essays, and Coping Reading Lists.⭐ Featured on @nonfiction || Our #NonFicSpotlight (May Spotlight) Reading List.⭐ Featured on @nonfiction || Past Spotlights Reading List.
8 60Hurt People Hurt People | {Sanders Sides Angst + Slight Prinxiety and Demus}
Remus and Roman are two brothers that constantly bicker and argue with each other. They both have bruised egos at the end of everyday. When will it stop?Patton and Logan love each other, but their differences make it hard to see that they both have feelings for the other. Will it stop?Janus and Virgil both have the tiring struggle, burden, and stress of keeping their boyfriends happy and alive. Not to mention that it gets pretty ugly when they try and point the blame on the other. When will it all stop?Written before SVS Redux Status: Incomplete/Discontinued
8 186Save Me (VegasPete)
What if Pete didn't choose Vegas? What if he chose his loyalty to the Major Family? What if he finally met someone that will treat him right?What if Vegas was the only person who takes care of Venice? What if everytime he come back to his room, it remains empty, without any trace of the special person, without a hint of Pete coming back and without the slightest intention of choosing him?What if one person is willing to sacrifice himself in the name of happiness and the other is willing to let go in the name of love?What if there are more lives that will suffer other than them? What if their love will cost the death of others?What will happen?
8 103Who got the power?(English Version)-A Charles Leclerc Story
Victoria Vettel, 20,younger sister of the 4-time world champion,has a heavy weight on her shoulders,proving that women can race in Formula 1 without being discriminated against.Charles Leclerc,21 years old almost 22,the predestined.He has many goals and many dreams,many of which have come true.He wants to become the youngest driver in history to win a world championship dressed in redWhat will happen between the two?You will find out only by reading
8 112