《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 3
Advertisement
Thẩm Ninh Hinh phi thường buồn bực.
Phụ trách chỉ dẫn nàng là Triệu tỷ, ngày hôm nay trong tay cũng không có gì để cho nàng làm, chỉ công đạo nàng học học như thế nào làm đơn sản xuất cùng đơn đóng gói sau đó liền đem nàng đuổi đi, chính mình dính lên máy tính cùng bằng hữu tranh thủ thời gian xử lý công việc.
Thẩm Ninh Hinh luyện tập hơn nửa giờ, vừa nhấc mắt tìm Triệu tỷ lại không biết nàng đã đi đâu.
Nàng thở dài, chỉ có thể đem những đơn sản xuất đơn điệu trong máy tính ra nhìn theo thứ tự, suy nghĩ cũng dần dần trôi xa.
Sau đó, lại một lần nữa nhớ tới khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
Trong nhà ăn chen chúc, Khâu Diệc Bạch dần dần dựa lại đây, hơi thở như bổ nhào lên trên người nàng, mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, thanh âm dễ nghe, không khỏi làm người động tâm.
Nhưng lời nói lại là ta căn bản chưa từng thấy qua ngươi.
Thẩm Ninh Hinh nghe xong liền sửng sốt, sau đó chiếc đũa trong tay rớt bẹp một cái ở trên bàn.
Như thế nào sẽ không quen biết a, ngươi ở trước cửa siêu thị còn cùng ta chào hỏi qua mà!
Nàng buồn bực cực kỳ, duỗi tay từ bên cạnh bàn lấy ra một tờ giấy A4, cầm bút đồ đồ vẽ vẽ một trận ở mặt trên tờ giấy, liệt ra vài lần bản thân cùng Khâu Diệc Bạch chạm mặt.
Trên xe bus, nhu hòa, cười.
Trong văn phòng, làm lơ, lạnh nhạt.
Cửa siêu thị, có tươi cười, còn có ôn nhu hàn huyên.
Sau đó, nhà ăn...... Hung ba ba nói nàng bảng tên bị lệch, còn nói không thể ăn đồ vật của người xa lạ.
Thẩm Ninh Hinh liệt xong bảng biểu, nâng tờ giấy lên nhìn hết sức chuyên chú, tỉ mỉ cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể đưa ra được một kết luận đáng tin cậy nào.
Như thế nào trong chốc lát nhận thức, trong chốc lát lại không quen biết!
Khâu Diệc Bạch ngươi có phải bị đa nhân cách hay không!
Nàng trầm mặc một lát, lấy di động ra lên nhóm tán gẫu, phi thường nghi hoặc muốn tìm Mạnh Dao các nàng hỏi một chút.
Đột nhiên có điện thoại gọi lại đây, kêu nàng đi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh, thật là làm nàng sợ rớt nửa cái mạng.
"Được, ta đi liền." Thẩm Ninh Hinh lễ phép đáp lời, cắt đứt điện thoại đứng lên.
"Hẳn là hoá đơn nhận hàng của ta tới rồi." Cũng không biết Triệu tỷ từ lúc nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngồi nói một câu, "Ta cùng đi."
"Không có việc gì, ta đi là được." Thẩm Ninh Hinh theo tiếng cười cười, thần sắc nhu hòa, "Ngài vội trước đi, ta thực mau trở lại."
Nói chưa hết lời, người đã đi tới cửa rồi, động tác nhanh nhẹn lưu loát.
Triệu tỷ nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi vài giây, cuối cùng buông thẻ quẹt cửa trong tay xuống, mông trước sau vẫn không nhúc nhích.
Thật ra căn bản là nàng không có ý tứ muốn đi xuống.
Thẩm Ninh Hinh như thế nào lại không biết.
Tuy nàng mới đến mấy ngày, nhưng đối với tính cách của nhiều người trong văn phòng đã sớm nắm rõ trong tay, đối mặt với người nào nên nói cái gì, nàng rất rõ ràng.
Advertisement
Thời gian Triệu tỷ ở đây rất dài, từ lúc công ty vừa mới sáng lập không bao lâu liền bắt đầu đi theo, mới đầu ở trong bộ nội mậu, mấy năm nay lại bị điều đến bộ buôn bán ngoại mậu bên này phát triển, năng lực rất mạnh, tính tình lại không nhỏ.
Người như vậy, một người vừa mới tới như Thẩm Ninh Hinh căn bản là không chọc được.
Dù sao hiện tại nàng cũng rất nhàn, đi ra ngoài làm chạy chân cũng không có gì, coi như là hít thở không khí mới mẻ.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, quẹt thẻ tiến vào thang máy, sau khi xuống lầu nhanh chân chạy tới ký chuyển phát nhanh.
Lại loay hoay một hồi, thang máy vừa lúc ngừng ở lầu một, không đợi nàng quẹt thẻ, cửa thang máy đã chậm rãi mở ra.
Sau đó...... khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt của Khâu Diệc Bạch xuất hiện ở trước mặt Thẩm Ninh Hinh.
Lại là ngươi!
Thẩm Ninh Hinh tức khắc cúi đầu.
Lúc này nàng thật sự không biết nên dùng cái tư thái gì để đối mặt với Khâu Diệc Bạch, sợ lại bị nàng một câu người xa lạ dỗi trở về, chỉ có thể thấp đầu giả vờ làm đà điểu.
Cũng may Khâu Diệc Bạch muốn xuống dưới, nàng muốn đi lên, hai người chẳng qua lại là một cái duyên phận đối mặt mà thôi, không cần đứng chung một chỗ trong thang máy.
Nàng thở phào một hơi, đợi Khâu Diệc Bạch đi ra lập tức chui vào thang máy, còn chưa kịp ấn phím, liền nghe thấy Khâu Diệc Bạch bên kia khinh phiêu phiêu thổi qua câu nói.
"Bảng tên lại lệch." Nàng nói.
"Ngươi đem cái kẹp trái gài lại một chút." Nàng còn nói, "Chú ý một chút, Thẩm Ninh Hinh."
Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Đã biết Khâu tổng......" Nàng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại đây, vội vàng gật gật đầu ứng hòa, sau đó lại đứng nghiêm thẳng tắp nhìn theo hướng nàng rời đi.
Trong lòng quả thực tựa như vạn mã giẫm đạp.
"Ô ô ô cũng quá đáng giận." Nàng ôm chuyển phát nhanh trong tay, đóng cửa thang máy lại đứng ở bên trong rầm rì, "Như thế nào lúc này ngươi lại nhớ rõ ta! Còn biết ta gọi là gì!"
"Lại thêm vài lần ta đều muốn trầm cảm!"
Buổi chiều hôm nay quả thực có chút đần độn.
Thật vất vả ngao đến giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh thu thập đồ dùng, đứng lên chuẩn bị đi thang máy.
"Cùng nhau đi." Bùi Thanh ở phía sau đuổi theo, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, "Sau tan tầm có an bài gì không? Ta biết một quán bar đặc biệt nổi danh ở phụ , muốn cùng đi hay không?"
"Lần này liền không đi." Thẩm Ninh Hinh cười cười, "Ta có hẹn."
"Vậy thật đúng là có điểm đáng tiếc." Bùi Thanh nghe vậy lên tiếng, từ trong túi xách móc ra kính râm đeo lên, nhẹ giọng lẩm bẩm nói, "Bất quá cô nương thanh thuần giống như ngươi, hẳn là sẽ không đi quán bar ~"
Thanh âm có chút nhỏ, âm cuối lại cố tình hướng lên trên lên giọng, nghe tới mạc danh làm người có chút không thoải mái.
Nhưng nàng mang kính râm, đôi mắt đều bị che khuất, làm người khác không thể thấy rõ biểu tình của nàng, trong lúc nhất thời Thẩm Ninh Hinh không thể phân biệt được nàng nói câu nói kia rốt cuộc là có ý tứ gì.
Advertisement
Vì thế nàng chỉ cười cười, không đáp lại.
Bất quá đáy lòng lại theo bản năng trả về một câu, ai nói ta không đi a.
Chỉ là loại hình không giống nhau thôi.
Ngồi xe bus trở về nhà, Thẩm Ninh Hinh đem áo khoác đạm sắc trên người cởi ra, cũng tùy tay giải khai nút áo sơ mi.
Sau đó nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, dọc theo đuôi mắt phác hoạ ra một cái nhãn tuyến, mắt ảnh nhàn nhạt sắc châu quang làm điểm xuyết, kết thúc hoàn mỹ bằng son môi màu anh đào.
Lúc sau lại cầm lấy máy uốn tóc tới vì chính mình cuốn đến thành thục lại không mất đi độ cong linh động.
Một loạt động tác qua đi, bảo bảo ngoan văn tĩnh biến thành tiểu yêu tinh nghịch ngợm.
Lần này sẽ không có người lại nói nàng là vị thành niên đi.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên đi Lời Nói Bóng Đêm tìm biểu tỷ chơi, bị rất nhiều người coi là vị thành niên, trường hợp rất xấu hổ a, không khỏi bất đắc dĩ cười.
Còn may lúc ấy gặp được Mạnh Dao các nàng, được các nàng lấy đồ trang điểm mâm mê một hồi, lúc này bên tai cuối cùng mới thanh tịnh lại.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Ninh Hinh vội vàng tiếp nhận, thanh âm của Mạnh Dao từ đầu bên kia truyền đến.
"Thu thập xong chưa?" Nàng hỏi, "Khương Duyệt cùng Lý San đã tới rồi, ta tới đón ngươi cùng nhau đi qua."
"Hảo hảo." Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, trên lưng đeo bọc nhỏ bước nhanh xuống lầu, giống như chim nhỏ chui vào trong xe Mạnh Dao.
"Hai ngày này trải qua thế nào a, có phát sinh chuyện gì không, nói cho ta nghe nghe." Mạnh Dao một bên khởi động xe một bên hỏi.
Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền khóc tang.
"Ngươi không biết đâu!" Quán bar ầm ĩ ồn ào, Thẩm Ninh Hinh phủng ly rượu, cái miệng nhỏ một bên uống, một bên cùng Mạnh Dao các nàng oán giận, "Mỗi lần nàng thấy ta thái độ đều không giống nhau, trong chốc lát cười thật ngọt, trong chốc lát lại hung ba ba."
"Chiều nay còn nói ta." Nàng nhỏ giọng oán giận, gương mặt đỏ bừng, môi theo bản năng chu lên, "Nói ta mang bảng tên không ngay ngắn."
"Um, nàng ấy thật quá mức!" Lý San ứng hòa một câu, sau đó liền cười, "Này lại quá không thích hợp đi."
"Bất quá Thẩm Ninh Hinh trạng thái này của ngươi thoạt nhìn giống như cũng rất không đúng a."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Ninh Hinh tức khắc giương mắt đảo qua : "Chỗ nào không đúng a?"
"Có chút giống," Lý San ho nhẹ một tiếng, "Oán giận đối tượng không hiểu bạn gái nhỏ của chính mình?"
"......"
Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh nàng.
Mấy người ríu rít trong chốc lát, đột nhiên ánh đèn trong quán bar bắt đầu biến ảo, biểu diễn sắp bắt đầu.
"Đi a!" Mạnh Dao đi về phía trước liếc mắt nhìn một cái, "Hôm nay có một vị ca sĩ đặc biệt lợi hại tới, đi xem biểu diễn!"
"Các ngươi đi đi." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu cự tuyệt, "Ta ngồi ở nơi này trông đồ cho các ngươi."
Lúc này nàng thật sự không có tinh thần.
Thấy nàng nói như vậy, đám người Mạnh Dao cũng không tiếp tục kiên trì nữa, lưu lại vài câu dặn dò sau đó cùng nhau rời đi.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm bóng dáng các nàng rời đi trong chốc lát, lúc sau thu hồi ánh mắt tiếp tục nhấp cái ly uống rượu.
Chưa được một lát, phía sau đột nhiên có người vỗ nhẹ nhẹ nàng hai cái: "Muốn cùng nhau uống một chén không?"
Vừa nghe chính là tới liêu nhân.
Trước kia Thẩm Ninh Hinh cũng gặp qua rất nhiều lần.
Bất quá từ trước đến nay đối với những việc này nàng không có hứng thú, tới một cái cự tuyệt một cái, tới hai cái cự tuyệt một đôi.
Hơn nữa lúc này tâm tình không tốt, thậm chí ngay cả ý tứ phản ứng người nọ cũng không có.
Nữ nhân phía sau phỏng chừng là phát giác nàng không muốn, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn tiếp tục kiên trì vài câu.
"Ta rất lợi hại." Nàng nói, kéo qua trương ghế dựa ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Ninh Hinh, thanh âm có chút thanh lãnh, lúc này lại mang theo vũ mị : "Muốn cùng ta thử xem không?"
"Một hoặc là không, ta đều có thể."
(Cái này không hiểu, hok lẽ ý là công thụ đều được)
"Không được." Thẩm Ninh Hinh thở dài, chuyển ánh mắt qua muốn minh xác cự tuyệt nàng : "Ta không......"
Lời nói còn chưa nói xong, hai người cùng nhau khiếp sợ tại chỗ.
"Thẩm Ninh Hinh?!"
"Trợ lý Hàn?!"
Hôm nay thật quá náo nhiệt......
Thẩm Ninh Hinh cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt.
Không khí xấu hổ mấy giây, cuối cùng là trợ lý Hàn mở miệng trước, trong giọng nói mang theo hoảng loạn: "Chuyện vừa rồi...... Ngươi ngàn vạn đừng nói cho người khác."
"Chuyện gì nha?" Thẩm Ninh Hinh thực mau hỏi lại, ngồi tại chỗ chớp chớp mắt giả ngu.
"Trước đó chúng ta có phát sinh qua chuyện gì sao?"
"......"
Trợ lý Hàn theo tiếng gật gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng.
Cái ly rượu còn chưa uống xong, hai người ai cũng không có mặt mũi đi trước, trầm mặc một lúc lâu cuối cùng đột nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Công tác đã thích ứng được chưa?" Nàng hỏi, ngữ khí đã khôi phục lại bộ dạng của ngày thường, "Gặp phải vấn đề gì có thể tùy thời tới tìm ta."
"Đã biết, cảm ơn ngài." Thẩm Ninh Hinh vội vàng gật gật đầu.
Thật ra hiện tại nàng có rất nhiều vấn đề.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, do dự một trận cuối cùng vẫn là quyết định tìm trợ lý Hàn dò hỏi một câu.
Liền thí dụ như ——
"Kỳ thật ta có một chuyện đã nghi hoặc từ lâu." Nàng mở miệng, tìm từ ngữ thích hợp, "Ta muốn biết, Khâu tổng nàng...... Có phải có cái song bào thai tỷ muội hay không?"
Nhìn một cái đều bức hài tử thành cái dạng gì.
Trợ lý Hàn nghe vậy sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có nha, như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
Thẩm Ninh Hinh thở dài, thực mau đem tiền căn hậu quả nói.
Trợ lý Hàn nghe xong quả thực buồn cười muốn chết.
"Ồ!" Nàng duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Ninh Hinh nói nàng bình tĩnh, kêu nàng đưa lỗ tai lại đây, mở miệng nhẹ giọng phun ra một bí mật, "Ngươi ngàn vạn đừng nghĩ quá nhiều ha, nàng không phải đang nhằm vào ngươi."
Nàng nói, nhẹ nhàng nhướng mày.
"Khâu tổng nàng a, kỳ thật chỉ là cái khổ bức mặt manh thôi."
(Manh ở đây có nghĩa là mờ mịt, mê mụi. Khâu tổng của chúng ta khổ bức mặt manh là nàng khó nhớ được mặt người khác)
--------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý Hàn: Câu dẫn.jpg
hhhh~
Advertisement
Adventures of an Old Dreamer
There once was a boy that lived in a village with no name in a remote corner of a province in a grand empire. Every villager had their place, and his was a shepherd's. Despite that, or perhaps because of it, the boy was an avid dreamer, yearning for adventure between each book he read. Decades go by in the blink of an eye and the young boy grows into an old man, yet remains a shepherd, watching his flock live and die in an endless cycle of life. Yet, the old man dreams on about adventure, never too old to indulge in his delusions. One fateful night, however, his endless prayer gets answered. Two immortals fall from the sky, and from their corpses, the old man acquires the means to strength in order to adventure. What does the world have in store for Lao Chen. --- A Xianxia with a little twist. Rated gore and traumatising, potentially triggering. Enjoy!
8 215Hell House (Yandere x reader) (complete)
(Y/n) opens her eyes to find out she's... dead? And she certainly isn't the only one. Everyone in the house seems to have their eyes on the new person and there is literally no way for her to escape. A yandere story in which (y/n) is trapped in a house with seven other people. Everything seems fine at first.
8 179Land Before Love.
Aleenia is forced into an arranged marriage. It wasn't uncommon for her not to know the man she is going to wed. But it would seem nobody knows who her soon to be husband is. As no-one goes and no-one talks about the people from the Southern lands. At least, not positive talk. In a deal to save her people, she is thrown into an ancient tribe. Their clothes, food, customs' and language foreign to her. And her husband becomes the greatest mystery to her of all. There are different creatures lurking in the woods. Ageless tales of their people that have her questioning everything. And something is closing in on the horizon that can bring down all that she has ever believed and cared about. Aleenia must tread carefully. As she must make a decision. Land before Love?.-.-.-.-.-.-.( #2 Historical Fiction August 19th 2018)( #355 in Romance August 14th 2018)(#152 in Werewolf December 9th 2017)
8 130NIGHT SONGS TO APHRODITE
In a world where the concept of soulmates is considered a blessing, for Jeon Jeongguk--Piece of Peace's dulcet vocalist--however, he considered it as a curse. A curse that would never be broken, a curse that would forever be imprinted on his skin.He would be fine with anyone, really. Jeongguk didn't care about looks, money, gender, or personality. As long as that person would be able to provide the love that he yearned and needed, he was fine. But then, stars aligned and planets collided, everything clicked into place because of one mere accident. It seemed like the world stopped because his soulmate, his goddamn soulmate, was the bassist of the punk rock band Queen of Disaster, Lalisa Manoban.━ alternate universe ━ rockstar!lisa, pop star!jk━ romcom, enemies to lovers
8 72[ 1 ] virtuous » klaus mikaelson
❝You really think you can fight them with a bow and arrow?❞[ season 3+4 of the vampire diaries ]klaus mikaelson x fem!ocstarted: 11 august 2015finished: 28 january 2018
8 147Speaking of Rainbows...(Boyxboy)
Rain,it's supose to have the gently soothing type sound to it , but Rain the boy who's voice is never heard may change that idea to many. Well that is until Vixon comes to around,-Better details in first page...(^~^)
8 149