《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 2
Advertisement
Bầu không khí trong văn phòng so với trước càng muốn khẩn trương hơn không ít.
Khâu Diệc Bạch giáo huấn Tiểu Dương xong, lại mở miệng cùng Vương Hi ở một bên nhẹ giọng công đạo vài câu, lúc này mới xoay người đi về phía văn phòng của mình, tóc đen bày ra một độ cong đẹp đẽ, thân hình lưu loát, khí tràng bức người.
Thẳng đến khi đi đến chỗ làm việc của Thẩm Ninh Hinh, bước chân đột nhiên dừng lại một lát, tầm mắt tùy theo nhìn lại đây.
Cặp con ngươi ôn nhu trong trí nhớ, lúc này lại rất lạnh nhạt, mang theo xem kỹ.
Thẩm Ninh Hinh bị nàng nhìn đến sửng sốt, theo bản năng cúi đầu hướng máy tính của mình vội vàng nhìn lướt qua, thấy trên màn hình là bảng biểu chính mình đã kiểm tra qua ba lần không có bất luận sai sót gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa nâng đầu nhỏ lên.
Biểu tình thực vi diệu, cười cũng không được không cười cũng không xong.
Thậm chí ngay cả như thế nào mở miệng cũng có điểm chần chờ.
Cũng may giây tiếp theo, Khâu Diệc Bạch đi tới trước một bước mở miệng nói.
Nhưng không phải gọi nàng, mà là Bùi Thanh ở phía sau nàng : "Chốc lát nữa tới văn phòng của ta một chuyến."
"Đã biết." Bùi Thanh vội vàng đáp lại.
Khâu Diệc Bạch vừa lòng, gật gật đầu xoay người đi rồi, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh lấy một cái.
Cho nên...... Không nhận ra nàng.
Thẩm Ninh Hinh có điểm ngốc, hơi chút bình định suy nghĩ hảo hảo hồi tưởng lại một chút, xác định Khâu Diệc Bạch tuyệt đối chính là nữ nhân buổi sáng kia, nhưng khí tràng vừa rồi lại không giống nhau, quả thực là một trời một vực.
Bất quá nàng không nhận ra mình cũng rất bình thường, bởi vì hai người cũng chỉ là cái duyên phận gặp mặt qua một lần, buổi sáng nàng thả tóc, lúc này lại chải lên hết, vẫn có khác biệt a.
Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, không tiếp tục cân nhắc nữa, thực mau tiếp tục đi làm công việc trên tay mình, cứ như vậy bận rộn cả một buổi chiều.
Cũng nghe Khâu Diệc Bạch mắng người cả một buổi trưa.
Bộ phận buôn bán ngoại mậu rất lớn, bên trong còn phân rất nhiều bộ môn nhỏ, trong đó một cái là bộ đơn chứng, chủ yếu phụ trách xử lý thư tín dụng từ nước ngoài gửi tới cùng với liên lạc với ngân hàng.
Đối số theo yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chính xác đến hai đơn vị sau của số lẻ, tuyệt đối một chữ cái cũng không thể sai.
Nhưng cố tình bộ đơn chứng bên kia gần đây có một tiểu cô nương vội vàng luyến ái nhất thời phân tâm, trong lúc kiểm tra đối chiếu, chưa thẩm tra đối chiếu xong những số liệu của hạng mục trong tay liền vội vã cùng nước ngoài bên kia xác nhận, thời điểm phát hiện ra thì đã muộn, nhiều chỗ không đạt tiêu chuẩn.
Thư tín dụng thiếu chút nữa đều bị từ chối.
Cũng may khi đi công tác Khâu Diệc Bạch vẫn thường xuyên xem xét bưu kiện tới lui bên trong công ty, sau khi phát hiện ra vấn đề đã kịp thời phối hợp với ngân hàng và nhà nhập khẩu, bổ giao đối ứng tiền phạt, khơi thông quan hệ ba bên, lúc này mới không chậm trễ tiến trình giao dịch.
Advertisement
Nhưng tổn thất thì vẫn có, độ tín nhiệm của khách hàng đối với Khoa Thụy rơi xuống, ngày sau nếu lại hợp tác lần nữa, có lẽ Khoa Thụy sẽ không còn là lựa chọn đầu tiên nữa.
Số lượng khách hàng giảm xuống, đối với một bộ phận đang ở giai đoạn phát triển có thể nói là hiểm họa.
Tiểu cô nương kia bị nàng dùng áp suất thấp bao vây lấy nói một hồi lâu, khi trở ra hốc mắt đều có điểm hồng, trong văn phòng không ít người đưa đến ánh mắt đồng tình, nhưng không một ai dám đi lên trước an ủi.
Lực uy hiếp của Khâu tổng không phải dạng vừa.
Khủng bố như vậy.
Thẩm Ninh Hinh lặng lẽ hướng ánh mắt đến văn phòng của Khâu Diệc Bạch, sau đó thực nhanh thu hồi, hướng chính mình đối với ấn tượng về Khâu Diệc Bạch lại bỏ thêm mấy chữ.
Khâu. Phi thường nghiêm khắc, chủ nghĩa hoàn mỹ, có điểm hung lại thực mỹ. Diệc Bạch.
Buổi chiều thực mau qua đi, vừa qua giờ tan tầm được một lúc, Thẩm Ninh Hinh liền nhận được điện thoại của Mạnh Dao gọi tới, hỏi nàng có muốn cùng nhau đi ăn một bữa cơm hay không.
"Không đi." Thẩm Ninh Hinh theo tiếng ngáp một cái, nhẹ nhàng xoa mắt, "Hôm nay ta có chút mệt, muốn về nhà bổ giấc ngủ."
"Có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngươi cũng không đi sao?" Mạnh Dao tiếp tục hỏi.
"Không đi." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu.
Dù sao...... Có đẹp cũng không đẹp bằng tổng tài của các nàng.
Lúc này xe buýt vừa lúc ngừng ở trạm chờ, Thẩm Ninh Hinh cùng Mạnh Dao từ biệt, cúp điện thoại lên xe.
Mới vừa đến nhà, liền bổ nhào lên trên giường ngủ đến trời đất u ám.
Mở mắt lần nữa, thời gian đã gần 7 giờ.
Bụng lại bất mãn kêu rên, Thẩm Ninh Hinh chạy tới toilet rửa mặt, kéo tủ lạnh ra chuẩn bị tìm chút nguyên liệu nấu cơm.
Cửa tủ lạnh vừa mở ra, chỉ còn nửa củ cà rốt nằm ở bên trong.
"......"
Lúc này, nàng mới nhớ tới, chính mình tối hôm qua vì làm một món ăn tiện lợi, đã đem toàn bộ mấy nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại một ít, ăn hết rồi.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể mặc áo khoác trên lưng đeo bọc nhỏ chuẩn bị xuống lầu mua cơm.
Lúc này vừa lúc là thời gian tan tầm tan học, người ở siêu thị rất nhiều, khu vực tính tiền càng vì chen chúc mà tắc nghẽn, Thẩm Ninh Hinh cơ hồ sắp bị đẩy rớt nửa cái mạng.
Nàng có chút hối hận, lúc ấy nên đi theo Mạnh Dao cùng nhau đi ăn cơm......
Nhưng mà đang hối hận, thì đối diện đột nhiên đi tới một bóng người quen thuộc, vừa lúc lại cùng nàng đối mặt.
Thẩm Ninh Hinh tức khắc nhận ra, là Khâu Diệc Bạch!
Tim đập có chút nhanh, nàng đứng ở cửa siêu thị, còn chưa kịp tới mở miệng chào hỏi liền thấy tầm mắt của Khâu Diệc Bạch thực mau bắn lại đây.
Đầu tiên là xẹt qua mặt nàng, sau đó di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên tiểu cẩu mà Thẩm Ninh Hinh treo trên bọc nhỏ.
Theo sau đó, nàng liền cười.
Mặt mày của nàng trời sinh vốn là ôn nhu, buổi chiều cố tình thay đổi mới có vẻ lãnh đạm, lúc này đột nhiên cười, lãnh đạm bị xóa bỏ, chỉ còn lại ấm áp.
Advertisement
Môi hồng răng trắng, đáy mắt bộ dáng sáng lấp lánh, mỹ động lòng người.
Thẩm Ninh Hinh ngay cả hô hấp cũng chậm lại một chút.
"Tới mua đồ sao?" Khâu Diệc Bạch mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, "Còn chưa ăn cơm?"
Giống như nhận ra nàng vậy.
Thẩm Ninh Hinh vội gật đầu, "Phải nha."
"Ăn ít mì gói thôi." Khâu Diệc Bạch theo tiếng rũ mắt hướng trên tay nàng nhìn lướt qua, "Đối với thân thể không tốt."
Đã vậy còn quan tâm nàng.
"Đã biết." Thẩm Ninh Hinh cảm tạ nàng, đứng tại chỗ nhìn theo bóng người Khâu Diệc Bạch rời đi, chính mình cũng không ý thức được khóe miệng đang nhẹ nhàng giơ lên.
Khâu tổng nghiêm khắc như vậy, cũng có một mặt ôn nhu.
Một buổi sáng bận rộn thời gian qua thật mau.
Giữa trưa, vừa đến thời gian tan tầm, các đồng sự liền lần lượt khoác tay nhau đi nhà ăn ăn cơm.
Thẩm Ninh Hinh nhớ lại lời khuyên tối hôm qua của Khâu Diệc Bạch, liếc mắt một cái nhìn sandwich mà mình đặt ở trong túi, một lát sau liền đứng lên cũng chuẩn bị đi nhà ăn.
Một bên vừa đi, một bên vừa tùy ý cùng bọn tỷ muội trong nhóm hàn huyên vài câu, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chỗ ngồi ở nhà ăn cơ hồ đều đã ngồi đầy.
Thẩm Ninh Hinh cả kinh, vội vàng thu di động lại bước nhanh đi qua múc cơm.
Công ty các nàng phúc lợi đãi ngộ tốt, hương vị cơm ở nhà ăn cũng thực không tồi, đồ ăn đa dạng, thịt từng khối lớn, số lượng cung cấp vừa đủ.
Nàng nhớ ngày đó Vương Hi còn chuyên môn cùng nàng nói qua, nói chính mình vừa tới công ty thể trọng bất quá chưa tới một trăm cân, mấy năm qua đi lúc này đã tăng lên tới một trăm cân rồi.
(Mình nhớ trước đây có đọc ở đâu đó 100 cân ~ 50kg. Theo mình search bác google thì 1 cân ~ 596.8g, vậy 100 cân gần 60kg)
Cơm ngon dưỡng người a.
Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, bưng tiểu khay cơm của chính mình một bên đi về phía trước, một bên tìm kiếm vị trí trống.
Người của nội mậu bên kia so với buôn bán ngoại mậu nhiều hơn không ít, khi ăn cơm đều ở chung một cái nhà ăn, vị trí cơ hồ sắp chiếm hết rồi.
Thẩm Ninh Hinh không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể nhón mũi chân nhìn về phía xa, ngay sau đó liền phát hiện một vị trí được trời ưu ái.
Bàn ghép nối với nhau có thể chứa được tám người mà lúc này lại chỉ ngồi một người, vị trí xung quanh tất cả đều trống không.
Chẳng qua người ngồi ở chỗ đó...... Là tổng tài Khâu Diệc Bạch của các nàng.
"......"
Dựa theo cách nói của Vương Hi, loại người có cấp bậc giống như Khâu Diệc Bạch đều có địa phương riêng biệt để ăn cơm, căn bản sẽ không chạy đến nơi này cùng các nàng cùng nhau ăn ở căn tin.
Cũng không biết hôm nay là cái ngày gì.
Thẩm Ninh Hinh có chút do dự, nhưng tưởng tượng đến tối hôm qua ánh đèn hạ xuống gương mặt tươi cười ôn nhu của tổng tài, bước chân lại không tự giác hướng bên kia di chuyển.
Khâu Diệc Bạch giữa trưa mới từ nhà xưởng bên kia trở về, trên người mặc chế phục xanh trắng đan xen ấn pha lê châu của Khoa Thụy, kiểu dáng bình thường cùng với đường cắt may không tinh xảo lắm, nhưng nàng mặc lại thấy rất đẹp.
Cánh tay trắng nõn, vòng eo rất nhỏ.
Đi đến gần, mới phát hiện Khâu Diệc Bạch ăn rất ít, chỉ một phần rau xanh xào đơn giản, nửa phần rau trộn đậu da, cộng thêm một khối cơm nhỏ lớn bằng nắm tay.
Thẩm Ninh Hinh cúi đầu nhìn khay cơm của chính mình, gương mặt hơi hơi có chút phiếm hồng.
Nàng đi về phía trước vài bước, động tác thật cẩn thận đứng đối diện với Khâu Diệc Bạch, lễ phép cùng nàng chào hỏi, trên mặt tươi cười thanh thuần, mắt hạnh cười cong: "Khâu tổng."
Động tác ăn cơm của Khâu Diệc Bạch dừng lại một lát, chậm rãi giương mắt, thanh triệt con ngươi đảo qua mặt nàng, không có hỉ nộ.
Chỉ nhẹ giọng ứng: "Ân."
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"......."
"......?"
Thẩm Ninh Hinh có điểm ngốc.
Như thế nào lúc này, thái độ của Khâu Diệc Bạch đối nàng cùng tối hôm qua lại không giống nhau, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tâm tình không tốt sao?
Thẩm Ninh Hinh đột nhiên nhớ tới bộ dạng hung ác mắng chửi người của nàng buổi chiều ngày hôm qua, dưới chân trượt muốn đi, nhưng mà cái mông không biết cố gắng đã ngồi xuống rồi.
Thình thịch một chút, tâm tình của Thẩm Ninh Hinh đều trầm trầm đi xuống.
Một trận chua xót nảy lên trong lòng, Thẩm Ninh Hinh không dám động đũa, vẫn luôn do dự mãi cuối cùng đem tiểu khay cơm của chính mình đẩy đẩy lên phía trước, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích hỏi câu: "Khâu tổng, ngài muốn...... Nếm thử đùi gà của ta hay không?"
Giây tiếp theo, Khâu Diệc Bạch ngẩng đầu lên, không nói chuyện.
Không khí trầm mặc mấy giây, Thẩm Ninh Hinh xấu hổ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Ước chừng nửa phút sau, Khâu Diệc Bạch mới mở miệng, tầm mắt dừng lại ở trên mặt nàng, ánh mắt dần dần thâm thúy.
"Bảng tên của ngươi, lệch."
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, vội vàng xin lỗi cúi đầu điều chỉnh bảng tên, lại nhấc mắt Khâu Diệc Bạch đã đứng dậy.
Nàng đi về phía trước vài bước, tới gần bên người Thẩm Ninh Hinh rồi lại hơi tạm dừng, trên người mùi hương thoang thoảng như cũ quen thuộc thả rõ ràng.
"Khi đi học lão sư đã dạy những gì ngươi quên mất rồi sao?" Nàng nói, nhìn chằm chằm Thẩm Ninh Hinh đang xấu hổ lỗ tai đỏ bừng, "Không được tùy tiện ăn đồ của người xa lạ đưa cho."
Tiếng nói vừa dứt, người cũng dần dần đi xa, chỉ còn Thẩm Ninh Hinh một người sững sờ tại chỗ hoài nghi nhân sinh.
Cho nên......Liền là người xa lạ??
-----------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ninh Hinh: Sọ não đau.jpg
Advertisement
Hilda Finds a Home
Hilda is a small paladin with a small dream. A home of her own where no one will wake her up at sunrise to do the dishes. Her path to glory will include a lot of dead rats and copper pieces. At least that's that plan. Who knows though? Maybe at some point something cool will happen to her. Unlikely. Nothing cool ever happens to poor Hilda... but who knows? Updates on Mondays and Thursdays. This is an ongoing series that currently includes: Book 1: Hilda Finds a home (Complete) Interlude: How a Sad Giant Became Red (Complete) Book 2: Dwarf to the Moon (ongoing)
8 91MANTIS: On Hiatus
Two young adults who were childhood friends are killed amidst a pandemic worse than our own. After many years apart, Rihelah was on her way to see Michael, hoping to rekindle their friendship on the day they would both lose their lives. The pair are unwittingly selected to represent Earth in a test set forth by godlike beings who are intrigued that our world gave rise to complex life without having been intentionally seeded by their kind. Michael and Rihelah are reincarnated as predatory insects upon a distant planet called Edon. Elves, Dwarves, Dragons and their kin, Goblins, Ogres, Humans, Lizardfolk, Orcs, and sapient arthropods known as Enkelyn all inhabit this beautiful world touched by magic. The tiny mantids must survive terrified and very much alone upon arrival, while neither is aware that the other has also been reincarnated upon the same island. Naked in their new chitinous exoskeletons, they must now brave the terrors of an alien world's food chain. Each will benefit from their years of experience on Earth, but they must somehow find a balance between old lives and new. Moderate mindsets and peaceful values from a mostly safe and privileged life on Earth must now contend and somehow coexist with the strange physiology of a new and unfamiliar body as well as the violent aggressiveness of a predator's mind. To top things off, the pair are about to find themselves struggling with their inner turmoil while swept up by terrible conflicts they know nothing about. Both endure the hardships of their new lives while attempting to understand and make proper use of a mysterious and terse video-game-like System that pops status notifications into their vision from time to time, but initially has no useful interface. Some of the options they are presented with sound enticing, but as with everything else in life, each choice has benefits and drawbacks... Author's Note: This story makes many changes to the original version, and readers of Mantid will find that many things in Mantis are new and different; especially after the first few chapters. I've learned a ton from writing like a madman, and also from the RR community. I appreciate you guys! :)
8 209The Horde
It was like Oliver's life had turned into something pulled straight out of a web novel. The world was filled with monsters, game like features warped mankind's perception of reality, and Oliver was turned into a 7'5 foot tall mass of hulking green muscle. But even in the chaos of the apocalypse, something was not is as it should be. The lines between man and monster are blurred as Oliver realises humans aren't the only victims of this apocalypse. After all, nothing unites like a common enemy. And there was no greater foe than The Horde. A Litrpg with a twist! (Story previosly titled 'The Lonely Ogre')
8 206Starlio Stex:Year 2
Sequel to Starlio Stex Year 1, A character whose abilities are inspired by Iron Man, Once a kid growing up in poverty,Starlio faced against all odds by using his homemade inventions to rescue his friends from a human trafficking ring and following that,used the same inventions to save his school from the same human traffickers who shot up his school as revenge. The attention of such acts brought him the attention of many big players.Some who wish to be his allies or business partners while others,want his tech and genius for themselves. Now 7 months later,Starlio is now a millionaire. Determined to be different,Starlio uses his high tech armor to help out in the city,stopping crime that occur and saving lives when accidents happen. But with media coverage bringing him unwanted fame,his enemies all now know who he is and everybody wants a slice of his out of the world technology that has giving him the headlines for months.Sending waves after waves of assassins,master thieves and more to steal his technology,Starlio now finds himself facing more odds than ever before,including an ex military veteran Titus,pumped up on a superhuman drug and dawning an equally powerful armor against him...
8 106needy | dele alli
- got me losing my breath, nobody got me the way that you did.
8 202PERYL ONESHOT (Meryl streep & Pierce brosnan)
This one shot story is for Peirce Brosnan and Meryl Streep only, feel free to send me an idea for the next update. 💙Plagiarism is a crime punishable by law.
8 175