《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 71
Advertisement
Những ngày kế tiếp, Quý Lan vẫn không tỉnh lại, thân thích của Quý gia sống dựa vào Quý Lan nghe được tin tức, liền muốn nháo sự.
Quý Lan hôn mê bất tỉnh, bệnh viện lại không tra ra được nguyên nhân, vạn nhất cả đời này nàng sẽ không tỉnh lại thì sao đây?
Như thế nào cũng phải có một người thừa kế công ty nha? Đúng hay không?
Có một số người chính là như vậy, chỉ nhìn thấy ích lợi, dù sao bệnh viện cũng không trị được, Lâm Đoản Đoản ghét bỏ phiền phức trực tiếp đem người về nhà.
Lần đầu tiên Lâm Đoản Đoản phát hiện, trong nhà thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng có chút không quen, nàng ngồi ở trên sô pha, một bên tính toán kế tiếp nên làm gì, một bên lột trái cây, lột lột theo thói quen liền muốn đưa cho bạn gái ăn, vừa quay đầu, bên cạnh không có người, lúc này mới nhớ ra bạn gái của nàng còn đang hôn mê.
Lâm Đoản Đoản ngây cả người, lại mất đi hứng thú ăn trái cây, tùy tiện bỏ trái cây đã lột vào mầm, lộc cộc chạy vào phòng ngủ nhìn Quý Lan.
Quý Lan vẫn còn hôn mê, tựa như đang ngủ say, Lâm Đoản Đoản đứng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, sau đó chậm rãi bò lên trên giường, nằm xuống bên cạnh Quý Lan, tự đắp chăn cho mình, lại dịch một chút góc chăn cho Quý Lan.
"Bạn gái ngủ ngon."
Nhưng Lâm Đoản Đoản không ngủ được, Yêu tộc không giống như nhân loại cần phải ngủ mới có thể duy trì sinh mệnh, nàng ngủ cũng chỉ là thích ngủ mà thôi, nhưng bây giờ lật qua lật lại, cho dù có nhắm mắt lại cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Lâm Đoản Đoản yên lặng xoay người lại, xê dịch sang bên cạnh, ôm bạn gái vào trong ngực, làm vậy cảm giác thoải mái hơn nhiều, nàng mới ngủ được trong chốc lát.
Chưa ngủ được bao lâu, thì Bạch Lâm tới một chuyến, Giang Diễm Tuyết cũng tới một chuyến, đến vội vàng đi cũng vội vàng.
Đặc biệt là Giang Diễm Tuyết, thời điểm đi còn hùng hùng hổ hổ: "Gặp lại người kia —— ngươi biết ta nói ai đúng không? Giúp ta đánh nàng một trận đi! Chỉ biết ỷ vào việc ta đánh không lại, ta sắp bị phiền chết rồi!"
Giang Diễm Tuyết giống như chạy nạn, làm như sau mông đang có thứ gì đó đuổi theo vậy.
Lâm Đoản Đoản ngủ không được nữa, dứt khoát ngồi ở bên cạnh nhìn Quý Lan chằm chằm, nhìn thật lâu.
Thời gian thoảng qua, rất nhanh liền đến ngày ước định.
Giang Tự ngồi ở trên tảng đá, người bên cạnh có chút sốt ruột: "Nàng thật sự sẽ đến sao?"
"Nàng đã đáp ứng ta, chắc chắn sẽ tới." Giang Tự nói với mọi người: "Nàng là một người biết giữ chữ tín, chờ một lát đi, dù sao thời gian còn chưa tới đâu."
Mấy người kia hiển nhiên cũng có một chút nôn nóng, bởi vì chuyện này có liên quan đến chuyện sinh tử của mọi người.
Ở thời điểm bọn họ sốt ruột đến mức hoảng loạn, thì từ đằng xa có một người chậm rãi đi tới.
Là Lâm Đoản Đoản đang ôm Quý Lan ở trong lòng ngực.
Advertisement
Giang Tự đứng dậy, mang theo một chút kinh hỉ nói: "Ta biết ngươi sẽ tới mà."
"Đừng cười với ta, thực ghê tởm." Lâm Đoản Đoản mặt vô biểu tình: "Nói cho ta biết biện pháp để khôi phục lại cảm xúc bình thường trước đã, bằng không đừng mơ tưởng ta hỗ trợ."
"Kết thúc ta sẽ nói cho ngươi biết." Đương nhiên là Giang Tự không dám nói ra vào lúc này, hắn chắc chắn Lâm Đoản Đoản sẽ vứt bỏ Quý Lan, bởi vì hiện tại Lâm Đoản Đoản không có cảm xúc của một người bình thường, tự nhiên sẽ không biết cái gì là yêu.
Nhưng một khi nàng khôi phục lại thì sao?
Nếu như nàng thật sự yêu Quý Lan, một khi đã khôi phục, tất cả cảm xúc mãnh liệt vỡ ra, nàng sẽ cho phép bọn họ lấy Quý Lan để phong ấn thứ kia sao?
Giang Tự không muốn đánh cuộc.
"Ngươi biết ta đánh không lại ngươi, nếu như sau khi chấm dứt mà ta không nói cho ngươi biết, thì cái mạng nhỏ của ta trăm phần trăm muốn xong rồi, không phải sao?"
"Ít nhất cũng phải nói trước làm thế nào để khôi phục, vạn nhất ngươi lại gạt ta thì sao?" Lâm Đoản Đoản không kiên nhẫn nói: "Nếu ngay cả một biện pháp có thể thành công mà ngươi cũng không nói ra được, thì ta sẽ không giúp ngươi."
Giang Tự vội vàng nói: "Đương nhiên là có, hơn nữa rất đơn giản, thật ra ngươi không có mất đi cảm xúc bình thường, cảm xúc của ngươi bị quá nhiều công đức áp chế, trên người của ngươi có quá nhiều công đức, đã ngưng tụ thành thực chất, cơ hồ là tương đương với thân thể của ngươi, thứ chảy xuôi trong thân thể không phải là máu, mà là công đức."
"Cho dù là đồ tốt, nhưng số lượng quá nhiều thì thân thể của người cũng vô pháp thừa nhận, đạo lý này hẳn là ngươi cũng hiểu, cho nên rất đơn giản, trong quá trình tu luyện ngươi chỉ cần đem đại bộ phận công đức chậm rãi rút ra khỏi thân thể, mặc kệ là dùng để ngưng kết thành hoá thân, hay là dùng để chế tác pháp khí, chỉ cần số lượng công đức vừa đủ để thân thể ngươi có thể thừa nhận, ngươi liền khôi phục lại bình thường." Giang Tự vội vàng nói tiếp: "Cái này phải làm từ từ, nhưng chỉ cần ngươi bắt đầu thử, theo số lượng công đức được rút ra khỏi thân thể, cảm xúc sẽ khôi phục lại từng chút một, lúc đó ngươi liền biết ta không có lừa ngươi."
"Được." Lâm Đoản Đoản gật gật đầu, ôm Quý Lan ngồi ở một bên, bởi vì thời gian còn chưa tới, cho nên không cần sốt ruột.
Nàng thuận tiện nhìn quét một vòng, phát hiện xung quanh có vài người tới, khoảng năm sáu người, một đám đều có vẻ lớn tuổi, hẳn là người tu đạo tương đối mạnh.
Bọn họ nhìn Lâm Đoản Đoản, mang theo một chút cảnh giác, hiển nhiên là thập phần lo lắng Lâm Đoản Đoản sẽ đổi ý giữa đường.
Nhân loại có một cái tật xấu, đó là bọn họ vĩnh viễn cho rằng không phải người của bọn họ thì chắc chắn sẽ có dị tâm, rõ ràng là cần Lâm Đoản Đoản hỗ trợ, lại luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất, cảnh giác với Lâm Đoản Đoản, phòng bị Lâm Đoản Đoản.
Advertisement
Lâm Đoản Đoản cũng rất bình tĩnh, bới vì đối với toàn bộ nhân loại nàng không có hảo cảm cũng không có ác cảm, có thể làm cho nàng sinh ra hảo cảm chỉ có một số ít nhân loại mà thôi, còn người khác nghĩ nàng như thế nào thì có quan hệ gì tới nàng đâu.
Bọn họ cảnh giác nàng sợ hãi nàng, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng sao?
Sẽ không.
Một đàn kiến đích xác có thể cắn chết voi, nhưng một hai con kiến, cho dù voi có dẫm chết cũng không biết, nói gì đến việc để ý con kiến dưới lòng bàn chân mình có vui vẻ hay không?
Chẳng qua ngày hôm nay cảm xúc của Lâm Đoản Đoản không được tốt, cho nên đối đãi với những người này cũng có chút ác liệt: "Hoặc là quay đầu đi, hoặc là nhắm mắt lại, bởi vì ta không thích ánh mắt của các ngươi."
"Nếu như ta muốn đổi ý, thì ai trong số các ngươi có thể ngăn được ta, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ta rời đi mà thôi."
Trong đó có một người trẻ tuổi hơi một tí, có thể đứng ở trong nhóm người có tư lịch cao, hẳn là có thiên phú cực hảo, có lẽ là chưa trải qua vấp ngã, lại tuyệt đối tin vào bản lĩnh của mình, cho nên mới dám nói lời hùng hổ doạ người: "Thứ nó muốn hủy diệt chính là toàn thế giới, chuyện này không chỉ liên quan đến chúng ta, cũng có liên quan đến ngươi, chúng ta cảnh giác một chút, cũng là chuyện bình thường đi!"
Lâm Đoản Đoản không nhịn được cười một cái, thật là buồn cười, nàng ghé mắt nhìn người trẻ tuổi kia, nhàn nhạt nói: "Ngươi có tin hay không, cho dù thứ kia được thả ra, nó cũng không dám đến trêu chọc ta, toàn thế giới đều bị huỷ hoại, ta cũng sẽ không chết."
"Trong tay các ngươi không hề có nhược điểm nào có thể uy hiếp được ta, ta đứng ở chỗ này, cũng chỉ là xuất phát từ một chút lợi ích từ đôi bên mà thôi."
"Ngươi có thể hỏi thử tên rác rưởi ở bên cạnh ngươi, ta không hề có cảm xúc của một người bình thường, còn việc vì sao mà ta trở thành như vậy, ngươi còn phải cảm tạ hắn."
"Cho nên nếu như ta tức giận, ngay bây giờ ta có thể quay đầu rời đi, còn các ngươi thì không có biện pháp nào khác cả."
"Câm miệng." Giang Tự quay đầu trừng mắt với người kia, có lẽ là bị đồng đội chọc tức rồi: "Mỗi một câu của nàng đều là sự thật, ngươi nói thêm một câu nữa, ta cũng không dám chắc Đoản Đoản sẽ ở lại, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?"
Sắc mặt của người kia đặc biệt khó coi, nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Hắn không nhìn rõ được tình thế, nhưng người khác thì có thể.
Hiện tại bọn họ đang rất cần Lâm Đoản Đoản, mà trong tay bọn họ lại không có nhược điểm của Lâm Đoản Đoản, nàng cũng không cần lợi ích gì từ bọn họ, nếu thật sự chọc người nóng nảy, bọn họ đúng là không có biện pháp nào khác.
Một người lớn tuổi nhất trong đám, đã trải qua đạo lý đối nhân xử thế nhiều nhất, tức khắc lạnh lùng sắc bén nói: "Xin lỗi ngay! Lâm Đoản Đoản là vì giúp chúng ta mới đến nơi đây, thái độ của ngươi là sao đây?"
Lâm Đoản Đoản lười xem bọn họ diễn kịch, nàng chỉ cẩn thận điều chỉnh lại dáng ngồi của mình một chút, để Quý Lan có thể thoải mái dựa vào lòng ngực của mình.
Tuy rằng Quý Lan đang ở trạng thái hôn mê, có thể là không có cảm giác, nhưng Lâm Đoản Đoản vẫn không nỡ để nhân loại mình dưỡng bị khó chịu.
Thái độ của Lâm Đoản Đoản càng tùy ý, bọn họ lại càng khẩn trương.
Có lẽ là thật sự sợ hãi Lâm Đoản Đoản đổi ý, nói thật, đám người bọn họ không có một ai đã từng chứng kiến qua thực lực thật sự của Lâm Đoản Đoản, tất cả đều là nghe được từ miệng của Giang Tự, nếu như bởi vì nội chiến mà bỏ lỡ thời cơ, đến lúc đó hết thảy đều đã quá muộn.
Bọn họ chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là vì giờ khắc này, nhiều một giây cũng không được, thiếu một giây cũng không được.
Thời cơ chỉ đến một lần, trăm triệu lần không thể xuất hiện bất cứ một sai lầm nào.
Nam nhân trẻ tuổi kia tuy rằng có lỗ mãng, nhưng vẫn biết nặng nhẹ nhanh chậm, cả người hắn đều cứng đờ, cong eo, cúi mặt, làm người khác không thấy rõ được biểu tình, chỉ có thể nghe thấy thanh âm cứng rắn khô cằn của hắn: "Thực xin lỗi...... Ta chỉ là quá sốt ruột, thật ra ta không có hoài nghi ngươi......"
Lâm Đoản Đoản mặc kệ hắn, hắn vẫn luôn cong eo ở nơi đó, Lâm Đoản Đoản không trả lời hắn cũng không dám ngẩn mặt lên, trường hợp này thập phần xấu hổ.
Loại thiên tài chưa bao giờ chịu quá suy sụp như hắn, bị người khác đánh vào mặt mũi như thế, cho dù bây giờ tạm thời chịu thua, nhưng trong lòng khẳng định sẽ mang thù.
Cho nên hạ mình xin lỗi, Lâm Đoản Đoản cũng chả quan tâm.
Nàng chỉ quay đầu đi hỏi Giang Tự: "Sắp tới thời gian rồi đi?"
"Phải." Giang Tự gật gật đầu, quay đầu đi nhìn vực sâu kia, lúc này đã có rất nhiều sương mù màu đen chậm rãi lan ra bên ngoài.
Trước đó tà khí ngưng kết thành mưa, chính là xuất phát từ nơi này.
Lâm Đoản Đoản ôm Quý Lan, nhìn vực sâu kia, đột nhiên có chút muốn cười.
Quý Lan hơn mười đời đều là người tốt, cuối cùng sẽ có kết cục như vậy sao?
Hồn phách của nàng trong thân thể này, sẽ cùng hoá thân của tội nghiệt cùng nhau bị phong ấn, có khả năng mấy ngàn năm mấy vạn năm sau, thứ kia sẽ ma phá phong ấn thoát ra ngoài, còn hồn pháp của Quý Lan vĩnh viên không thể nhập luân hồi, đã sớm bị mài mòn hồn phi phách tán trong dòng thời gian dài đằng đẳng rồi.
Đây là kết cục của người tốt sao?
Advertisement
The Final Test
Earth was overtaken by the Calumnia ten years ago and if it weren't for the alien Occisio race who saved the remnants of humanity, Indi's race would have gone extinct. Now, at the age of sixteen, Indi and the other surviving children are about to complete their training and return to Earth to kill the monster that destroyed their world and killed their parents. However, the children on the Occisio's spaceship have been dismissed one by one in training tests and only a few of them remain. Will Indi prove himself skilled enough to become a soldier? Or will he fail humanity as his parents did? This short story (in 13 parts) is a love letter to fans of Ender's Game and Maze Runner. (I may eventually turn this into a novel but for now, I hope you enjoy this 10,000 word story about hope and overcoming one's weakness.) [This story will appear on other websites as well, such as Wattpad and Royal Road.]
8 371Hunter x Hunter - The Unknown Fate
Hunter x Hunter - Fanfiction - - This book is a fanfiction of original series called "Hunter x Hunter" - - I have no rights to sell the chapters as a whole, but if you would like to support my writing, please check for patreon for advanced and early chapters. - - Thank you - - Marcus was a man in his twenties, one day he opened his eyes on a house at first he did not knew where he was But after some time later with a ding sound in his head he understand that he was in the world of Hunter X Hunter and he had a system on his side for making things easier for himself. - For Early Chapters & Advanced Chapters, please support my writing here,
8 91The Lost One
A stranger in a dark cloak creeped into the room of a small Elven child on one fateful day. Wyrran was playing with his sister one second, but the next he was gone. Stolen from the middle of their estate, and never to be seen again in Elven country. Years go by, hundreds of years, and Wyrran has grown into a man. His name has been changed to William, though his Master was put under the instruction to make sure he lost his memory from before the ago of 80, and from what Wyrran knew he had always been William. After he has completed his training and he finished many various tasks William is sent on a job for the King of Trace. It was a confidential assignment, which was new to William in the first place, but never would he imagine that this one job just may be his last. ********************************************* Hey everyone! Author here (: This is my first time posting any of my works online, and I hope that you enjoy being welcomed into my world, as much as I enjoy creating it for you! I welcome any and all criticism, so long as it is actually something that can benefit my writing (not just random hating and nothing substantial). This story is edited by Nesryn and ArtemisArrow, my dear friends! The cover of this book is not my property, and if you are the actual owner of the image and would like me to take it down please PM me (: I am posting this to see if it generates any interest. If it does, then I will be planning on making more regular posts for chapters. I am intending this to be one book of a series, titled The Lost Royal. I intend to post, at this point, one chapter a week unless I get onto a roll! If this starts to accrue enough interest where I can start focusing solely on writing then more chapters will be released per week. Thanks for your interest, and I hope you enjoy!
8 65LUCID DREAMS︱FEZCO
─── 𝙇𝙐𝘾𝙄𝘿 𝘿𝙍𝙀𝘼𝙈𝙎❝ 𝘺𝘰𝘶'𝘳𝘦 𝘵𝘩𝘦 𝘰𝘯𝘭𝘺 𝘨𝘪𝘳𝘭 𝘪𝘯 𝘮𝘺 𝘥𝘳𝘦𝘢𝘮𝘴, 𝘣𝘢𝘣𝘦. ❞☆*.☽ Eva's life consisted of sex, drugs, and alcohol. That was until she moved and met a certain drug dealer. ─── ・ 。゚☆: *.☽ .* :☆゚. ───
8 137The Human Luna
A normal 18 year old girl. Well, if you consider having a possessive werewolf Alpha mate normal. That's Mariah's life. She was saved from her life by one boy. A boy who needed her.***ATTENTION ANYONE WHO WANTS TO READ THIS STORY! IT IS NOT DONE!***Feel free to read it but it's not finished so if you don't want a book that ends weirdly then I suggest you do not read.
8 101[1840s Popee x Eepop Oneshot]
An 1840's Popee x Eepop oneshot taking place in the Victorian period. Basically Eepop is a higher class lady while Popee's a middle-class inventor/scientist.. How will they meet? Is their love truly an illicit connection?Originally made this for an internet acquaintance from DA after some failed drafts. Her page - (https://www.deviantart.com/hurricanelorraine)[Initial Draft - February 25, 2020][Published - March 10, 2020][Completed - May 26, 2020]1st cover design by me and posted up on my DA: http://fav.me/ddo8jsi2nd one is the current cover, the link to the deviation is soon to be posted.Lastly have fun, it's rather cliche' and cringe
8 107