《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 69

Advertisement

Sau khi trở về quê một chuyến xong, Lâm Đoản Đoản liền đến công ty đón Quý Lan, còn chưa tới nơi, đột nhiên Đồ Kiểu Kiểu gọi điện thoại cho nàng, thanh âm đặc biệt nôn nóng: "Đoản! Đoản! Đã xảy ra chuyện!"

Tâm của Lâm Đoản Đoản nhảy một cái: "Xảy ra chuyện gì?"

"Quý Lan ngủ rồi!" Đồ Kiểu Kiểu nôn nóng nói.

Lâm Đoản Đoản ngẩn ra, ngủ thì có cái gì phải sốt ruột?

Đồ Kiểu Kiểu tiếp tục nói: "Nàng đang làm việc, không biết vì sao đột nhiên lại nói chính mình rất mệt, sau đó liền ngủ mất, ta nghĩ rằng có thể nàng rất mệt nên không nghĩ nhiều, sau đó trợ lý tới tìm nàng, hình như là trong công ty có chuyện rất trọng yếu, nhưng trợ lý không đánh thức được Quý Lan......"

"Ta cũng kêu không tỉnh......"

"Nàng ngủ rồi, nhưng giống với hôn mê hơn......"

Lâm Đoản Đoản đờ ra, nhưng nháy mắt liền tỉnh táo lại: "Ta lập tức tới!"

Nàng lái xe tới đón Quý Lan, lúc ấy liền đem xe chạy ở tốc độ cao nhất, một đường chạy như điên đến cửa công ty Quý Lan.

Thậm chí nàng còn không thèm đỗ xe vào bãi đỗ xe, tuỳ tiện dừng lại ở trước cửa, sau đó xông lên lầu, nhân viên an ninh không biết nàng, theo bản năng muốn ngăn nàng lại, nhưng bọn họ sao có thể ngăn được Lâm Đoản Đoản?

Lâm Đoản Đoản giống như một cơn gió xông lên lầu, nàng đi theo Quý Lan tới đây rất nhiều lần rồi, quen cửa quen nẻo, bỏ xa những người đang đuổi theo ở phía sau.

Lâm Đoản Đoản vọt vào văn phòng của Quý Lan, rất nhiều nhân viên ở phía sau từ từ mới phản ứng, bọn họ vừa nhìn thấy gì.

Sau khi Lâm Đoản Đoản vọt vào trong văn phòng, liền nhìn thấy Quý Lan, cơ thể của nàng được ôm tới sô pha, thoạt nhìn giống như đang ngủ say.

Lâm Đoản Đoản duỗi tay sờ cánh tay của Quý Lan, vẫn như cũ, thử dùng chỉ vàng công đức để dò xét, quả nhiên vẫn không phát hiện được gì, giống như Quý Lan chỉ là đang ngủ mà thôi.

"Ta đưa nàng đi bệnh viện trước!" Trong khoảnh khắc đó Lâm Đoản Đoản có chút không biết phải làm sao, phản ứng đầu tiên chính là đem người tới bệnh viện trước, Đồ Kiểu Kiểu nhảy một cái lên trên vai nàng: "Cùng nhau!"

Lâm Đoản Đoản ôm Quý Lan vào lòng, sau đó chạy ra bên ngoài, lúc này đám nhân viên an ninh mới đuổi kịp tới, trực tiếp chặn Lâm Đoản Đoản lại.

"Cút ngay!" Lâm Đoản Đoản biết bọn họ chỉ đang làm việc mà thôi, không đến mức vì loại chuyện này mà tức giận, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ.

"Đây là bạn gái của ta, ta muốn mang nàng đi bệnh viện." Một tay Lâm Đoản Đoản ôm lấy Quý Lan, một tay khác lấy di động của Quý Lan ra, nhanh chóng mở khoá, đem lịch sử trò chuyện ra cho bọn họ nhìn.

Nhóm bảo an á khẩu không biết nói gì.

Lâm Đoản Đoản tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi, bế bạn gái lên, sau đó lại giống như một cơn gió xông ra ngoài.

Advertisement

Để lại đám nhân viên an ninh, cùng những nhân viên xung quanh đang nghe ngó chuyện bát quái.

Bọn họ vừa nhìn thấy gì?

Đù!

Bạn gái của Quý tổng!

Không đúng, trọng điểm rõ ràng là Quý tổng sinh bệnh!

Bên trong công ty hỗn loạn thành cái bộ dáng gì, Lâm Đoản Đoản không biết, nàng chỉ biết mang Quý Lan đến bệnh viện, thời điểm Quý Lan vào bên trong để kiểm tra, nàng liền ngồi ở bên ngoài, biểu tình mịt mờ.

Lâm Đoản Đoản đã tới bệnh viện một lần, lần đó là vì nãi nãi của Quý Lan.

Nãi nãi của Quý Lan là một nhân loại có tuổi rất lớn, lại mắc phải một căn bệnh rất nghiêm trọng, sau khi vào bệnh viện không được bao lâu thì qua đời.

Lúc ấy Lâm Đoản Đoản tới xem nãi nãi, đạp lên trên bậc cửa sổ xuyên thấu qua cửa kính nhìn nàng, người nằm ở trên giường bệnh thật sự đã rất già nua, làn da của nàng đều đã lỏng, nhìn giống như lớp vỏ ngoài của cây tùng, bởi vì sinh bệnh mà cả người đều gầy đi rất nhiều, hoàn toàn chính là da bọc xương.

Ánh mắt của nãi nãi có chút vẩn đục, nàng tựa hồ thấy được tiểu miêu đang đứng ở cửa sổ, còn mỉm cười với Lâm Đoản Đoản, thanh âm nho nhỏ nói: "Meo meo, ngươi tới xem ta sao? Đừng sợ đừng sợ, nãi nãi sẽ không để ngươi biến thành mèo hoang, mèo hoang rất đáng thương nha......"

Lâm Đoản Đoản không hiểu khó chịu là một loại cảm giác như thế nào, nhưng ở giây phút đó vẫn cảm giác được trong lòng có điểm khó chịu.

Đây là cái chết.

Sinh mệnh của nhân loại thật sự là quá ngắn ngủi, lại quá yếu ớt, chỉ một vết thương nho nhỏ, hoặc là một trận bệnh tật, có khả năng liền cướp đi sinh mệnh của một người.

Bây giờ nàng ngồi ở cửa, an tĩnh chờ đợi Quý Lan kiểm tra xong, trái tim cũng giống như lúc đó, khó chịu.

Quý Lan cũng sẽ chết sao?

Giống như nãi nãi của nàng vậy.

Lâm Đoản Đoản không biết.

Nàng có thể nhìn thấu vận mệnh của rất nhiều người, nhưng lại không thể nhìn thấu được vận mệnh của Quý Lan.

Vận mệnh của Quý Lan giống như lúc nào cũng đang biến hóa, một khắc trước là đại phú đại quý cả đời trôi chảy, một giây sau sẽ đột nhiên biến thành một loại khác...... Lâm Đoản Đoản không muốn nói đến.

Cho nên Lâm Đoản Đoản không biết, nhân loại mà mình dưỡng, rốt cuộc có thể sống được bao lâu.

Đồ Kiểu Kiểu ngồi xổm ở trên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng khổ sở, thoạt nhìn giống như nàng không có bị nguy hiểm đến tính mạng."

Một đường đi cùng Lâm Đoản Đoản đến đây Đồ Kiểu Kiểu nói rất nhiều, trước khi phát sinh chuyện Quý Lan ngủ say, Lâm Đoản Đoản cũng không phát hiện được thứ gì.

Nàng ôm đầu gối của mình, không có trả lời Đồ Kiểu Kiểu, ngây ngốc chờ, qua thật lâu, bác sĩ mới đi ra, lúc này Lâm Đoản Đoản mới quay đầu.

"Thật sự rất kỳ quái......" Bác sĩ cũng nhăn mày: "Kết quả kiểm tra cho thấy, thân thể của nàng không có vấn đề gì cả, trạng huống hiện tại giống như là đang ngủ, nhưng mà......"

Advertisement

Nhưng làm gì có người ngủ rồi mà kêu không tỉnh nha!

"Cần tiếp tục quan sát một thời gian." Bác sĩ kiến nghị Lâm Đoản Đoản để Quý Lan nằm viện trước, Lâm Đoản Đoản ngoan ngoãn cầm biên lai đi đóng tiền.

Nàng muốn phòng bệnh một người, bởi vì không muốn người khác quấy rầy Quý Lan, Quý Lan cứ như vậy an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, hô hấp vững vàng, nhưng vẫn luôn ở trạng thái ngủ say.

Lâm Đoản Đoản nhìn Quý Lan trong chốc lát, cả người càng thêm âm trầm, qua một hồi lâu, đột nhiên nàng nói với Đồ Kiểu Kiểu: "Ngươi ở chỗ này tiếp tục bảo hộ nàng, ta sẽ sớm trở về."

Đồ Kiểu Kiểu không biết nàng muốn đi đâu, theo bản năng nói: "Ngươi đi đâu vậy nha? Trước đó ta cũng ở bên cạnh bảo hộ Quý Lan, nhưng Quý Lan vẫn xảy ra chuyện, ngươi không ở đây ta cũng không dám bảo đảm có thể bảo vệ tốt Quý Lan."

"Ta sẽ nhanh chóng trở về, có việc gì ngươi gọi ta là được." Lâm Đoản Đoản nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, mới chớp mắt một cái đã không thấy thân ảnh của nàng đâu.

Đồ Kiểu Kiểu chỉ có thể thành thành thật thật trở về phòng bệnh, lặng lẽ ẩn đi thân mình.

------------------------------------

Giang Tự đang trên đường đi quay tiết mục, nàng có chút buồn ngủ, ngồi ở trên ghế sau thiu thiu ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, theo bản năng mở mắt ra.

Sau đó liền thấy xe của bọn họ đang dừng ở ven đường, tài xế thì úp mặt vào tay lái, còn trợ lý thì ngã vào trên chỗ ngồi, không biết là ngủ hay là ngất xỉu.

Có người đang gõ cửa sổ, trong lòng nàng sợ hãi, lo lắng bản thân mình gặp phải chuyện kỳ quái, ví dụ như cướp bóc.

Người gõ cửa sổ có chút không kiên nhẫn, dùng một chút lực, trực tiếp kéo cửa xe ra.

Lúc này Giang Tự mới nhìn thấy, người đứng ở ngoài cửa chính là Lâm Đoản Đoản.

Gương mặt của Lâm Đoản Đoản thật sự rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này trên mặt nàng ấy lại không có biểu tình gì cả, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một chút lạnh lùng.

"Xuống xe."

Sau khi Giang Tự phát hiện người ngoài cửa là Lâm Đoản Đoản, liền ngoan ngoãn xuống xe: "Ngươi......"

"Ta không có tìm ngươi, ngươi kêu một Giang Tự khác ra đây." Lâm Đoản Đoản lạnh lùng nói: "Đừng trốn nữa, ta biết hắn ở đây."

Giang Tự khó hiểu: "Ngươi đang nói cái gì......"

"Cái gì mà một Giang Tự khác?" Tươi cười của nàng có chút cứng lại: "Như thế nào nghe giống như ta bị tâm thần phân liệt?"

Thật ra chính nàng cũng cảm thấy mình không bình thường, người bình thường làm sao có thể mất đi một đoạn ký ức chứ? Nhưng Giang Tự đã kiểm tra rất nhiều lần ở bệnh viện, mỗi lần kiểm tra kết quả đều chứng minh nàng là một người khỏe mạnh.

Hơn nữa trừ bỏ đoạn ký ức bị mất ra, thân thể của Giang Tự không có bất kì vấn đề gì, thời gian trôi qua nàng cũng không tiếp tục nghiên cứu rốt cuộc bản thân mình có vấn đề gì nữa.

Nhưng Lâm Đoản Đoản vừa nói như vậy, nàng liền nghĩ đến một số thứ không tốt lắm.

Lâm Đoản Đoản biết người trước mắt là vô tội, nhưng nàng không có nhiều thời gian để dây dưa với Giang Tự, nàng bóp chặt cổ của Giang Tự, ghì thân thể của Giang Tự lên thành xe.

"Ta nói lại một lần cuối cùng, ngươi đi ra đây cho ta!"

"Ta biết ngươi tránh ở bên trong, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đúng không?"

Đôi mắt đen như mực của Lâm Đoản Đoản gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tự: "Đúng là ta sẽ không thương tổn đến người vô tội, nhưng nếu như ngươi không chịu ra, ta có thể phá lệ một lần, cùng lắm thì ta tự đưa nàng đi đầu thai, mở một cái cửa sau cho nàng, giúp nàng có thể chuyển thế nhanh một chút, thuận tiện chia cho nàng một ít công đức, để kiếp sau nàng có thể sống tốt đẹp, coi như ta bồi thường."

"Giang Tự, ngươi biết ta nói được thì làm được."

Giang Tự căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa vô tội vừa mịt mờ.

Lâm Đoản Đoản bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một......"

Thời điểm chữ một rơi xuống, ánh mắt của Giang Tự dần dần chuyển biến, rõ ràng là cùng một thân thể, nhưng ánh mắt thay đổi, làm cho Giang Tự giống như trở thành một người khác.

"Như thế nào ngươi có thể phát hiện được?" Giang Tự nghiêng nghiêng đầu, thập phần tò mò hỏi.

"Ban đầu đúng là ta không có nghĩ tới, thẳng đến vừa rồi, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, thân thể mà ngươi có thể sử dụng, không phải dễ tìm, trừ phi ngươi đã sớm chuẩn bị tốt, tìm được một thân thể mới, bằng không ngươi không có nơi nào khác để trốn."

"Đương nhiên còn có một chuyện quan trọng khác, căn bản là Giang Tự không có quen biết ta, nhưng vẫn muốn tới gần ta, loại này hảo cảm này không phải tự bản thân nàng sinh ra, mà là ngươi dạy cho nàng, ngươi muốn đển nàng tới gần ta, mượn cơ hội này giám thị ta."

"Giang Tự, ngươi là một tên quỷ kế đa đoan, đây là chuyện ta hiểu được kể từ lần đầu tiên bị ngươi lừa, nếu như ta đoán sai cũng không sao cả, trước đó ta có nói qua, ta có thể bồi thường cho nàng."

Trong mắt Lâm Đoản Đoản tựa hồ không có bất kì một cảm xúc nào, lạnh nhạt vô cùng.

Cảm xúc của nàng đạm mạc hơn so với người khác.

Thật ra nàng không có đạo đức tam quan gì đó, chỉ là nàng tự mình dùng quy củ của thế gian để trói buộc chính mình mà thôi

Chỉ có vậy không hơn.

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click