《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 60
Advertisement
Sau khi Quý Lan hạ sốt, thân thể khôi phục rất nhanh, nhưng mà tính cách lại trở nên có chút kỳ quái, kỳ quái ở nơi nào sao? Chính là giống như có chút dính người.
Không đúng, là dính miêu miêu.
Hai ngày gần đây Lâm Đoản Đoản thích cảm giác nấu cơm, thậm chí còn dậy sớm, ngay cả ngủ nướng cũng không ngủ, chỉ vì đi nấu cháo.
Sau một hồi bệnh nặng cơ thể con người khó tránh khỏi có chút suy nhược, Quý Lan cũng không ngoại lệ, thời điểm buổi sáng tỉnh dậy cả người thường xuyên mơ mơ màng màng, theo bản năng duỗi tay sờ soạng ở bên cạnh, sau khi không sờ được Tiểu Miêu Miêu, trong lòng sẽ sinh ra một ít cảm giác khủng hoảng.
Liền phải bò dậy đi tìm Tiểu Miêu Miêu ở khắp nơi, thẳng đến khi tìm được người, lúc này mới có thể thở ra một hơi, lặng lẽ đem Tiểu Miêu Miêu ôm vào trong lòng.
"Cháo còn chưa nấu xong đâu, bạn gái ngoan ngoãn, không cần lộn xộn." Lâm Đoản Đoản hống bạn gái giống như hống đứa nhỏ, rất ôn nhu.
Vai trò của hai người giống như tráo đổi cho nhau, nhưng Lâm Đoản Đoản lại rất thích loại cảm giác này, bởi vì nhân loại nàng dưỡng rất dính nàng nha, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện làm cho miêu miêu vui vẻ sao?
Lâm Đoản Đoản xin nghỉ thêm hai ngày, không đi phim trường, Quý Lan cũng không đi công ty, sau khi nàng hạ sốt, lại ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, mỗi ngày đều được Tiểu Miêu Miêu hỏi han ân cần, sinh hoạt qua đến thập phần thích ý.
Thẳng đến khi công ty gọi điện thoại tới thúc giục, bởi vì gần tới cuối năm, trong công ty thập phần bận rộn, tuy rằng đại bộ phận sự vụ trong công ty nhân viên có thể giải quyết, nhưng có một số việc vẫn cần Quý Lan mới có thể đưa ra quyết định.
Quý Lan một chút cũng không muốn đi công ty, chỉ muốn dính lấy bạn gái của mình, một giây đồng hồ cũng không muốn rời xa nhau, thân là một người cuồng công tác, lần đầu tiên nàng cảm thấy công tác là một chuyện làm cho người ta không vui.
Tuy rằng ngày thường trên mặt Quý Lan không có biểu tình gì cả, làm người khác rất khó đoán được rốt cuộc là nàng đang vui vẻ hay là đang sinh khí, nhưng Tiểu Miêu Miêu lại có năng lực nhìn ra được trên mặt bạn gái của mình có một chút ủy khuất.
Tiểu Miêu Miêu vội vàng thò lại gần, ôm bạn gái hôn hôn mấy cái: "A Lan không cần không vui, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, đến lúc đó ta mang ngươi về nhà chơi nha, trên núi có rất nhiều thứ thú vị, bảo đảm ngươi sẽ thích, hơn nữa ta cũng phải đi kiếm tiền dưỡng bạn gái nha, chúng ta cùng nhau công tác, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết công việc, đến lúc đó không phải là có thể đi nghỉ phép rồi sao?"
Quý Lan ôm ngược lại bạn gái của mình, sau khi dính nị ở trong lòng ngực của Tiểu Miêu Miêu, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện mà đi làm.
Vừa ra khỏi cửa, Quý Lan liền khôi phục lại phong phạm Quý tổng ngày thường, không hề nhão nhão dính dính như vừa rồi.
Advertisement
Sau khi nàng tới công ty, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của một đám người, bởi vì Quý Lan rất ít khi xin nghỉ, hơn nữa còn bỏ bê công việc hơn một tuần, ở bệnh viện hết bảy ngày, còn ở nhà ngốc thêm mấy ngày nữa, trời ạ! Trời sập sao?
Quý Lan cũng không có nói chi tiết với mọi người, nhân viên trong công ty chỉ biết là Quý Lan sinh bệnh, cho nên mới không có xuất hiện ở công ty.
Lúc Quý Lan tới mọi người đều thập phần chú ý, thậm chí còn nghị luận sôi nổi, chủ yếu là lo lắng, sinh cái bệnh gì mà nghỉ ở nhà hơn mười ngày!
Nhưng từ bề ngoài bọn họ lại nhìn không ra có vấn đề gì, trừ bỏ tò mò cũng chỉ có thể tò mò, tiểu trợ lý còn ở bên cạnh xua tan bọn họ: "Đi đi đi, làm việc đi, ở đây bát quái cái gì vậy?"
Ở một bên khác, Lâm Đoản Đoản đã trở về đoàn phim, giữa ánh mắt bát quái của một đám người, vẫn bình tĩnh tiếp tục đóng phim.
Thời gian dần dần tới gần cửa ải cuối năm, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, mỗi ngày đạo diễn đều nói: "Tiến độ nhanh hơn tiến độ nhanh hơn, quay xong đoạn này chúng ta liền nghỉ!"
Vốn dĩ đang vì thời tiết càng ngày càng lạnh, các diễn viên không lên nổi tinh thần tức khắc sống dậy, giống như đám học sinh nghe được thông tin sắp được nghỉ học vậy.
Thời điểm cách thời gian ăn tết còn năm ngày, cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành được mục tiêu, thành công tiến vào kỳ nghỉ.
Tốc độ của Quý Lan so với Lâm Đoản Đoản còn nhanh hơn, đã sớm an bài hết tất cả công việc ở trong công ty, ở nhà an tĩnh chờ Lâm Đoản Đoản nghỉ.
Sau khi Lâm Đoản Đoản về nhà, giống như một cơn gió, trực tiếp nhảy vào phòng ngủ, động tác nhanh như cắt: "A Lan! Thu thập đồ vật!"
Quý Lan còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lâm Đoản Đoản đã mở va li ra rồi, bắt đầu nhét đồ vào trong, một bên nhét một bên nhắc mãi: "Phải mang theo quần áo dày một chút, bằng không A Lan sẽ sinh bệnh."
"Mang theo đồ sạc đi! Lỡ A Lan cảm thấy nhàm chán thì làm sao bây giờ......"
A Lan A Lan, tất cả đều là A Lan.
Những ý nghĩ lung tung rối loạn trước đó ở trong lòng Quý Lan, lập tức tiêu tán hết toàn bộ.
Tất cả những lo lắng lúc trước giống như không còn quan trọng nữa, hiện tại nàng giống như một đóa hoa, từ từ nở rộ.
Hai người chuẩn bị xong, nhét đầy một rương hành lý, sau đó liền chuẩn bị xuất phát, tưởng tượng đến sắp được cùng Lâm Đoản Đoản trải qua một kỳ nghỉ đông mỹ diệu, thì khoé miệng của Quý Lan lại không khống chế được mà cong lên.
Đây là một thế giới chỉ có hai người cỡ nào mỹ diệu a.
Loại cảm giác vui sướng này kéo dài tới buổi chiều, các nàng đã xuất phát, đầu tiên là ngồi máy bay, sau đó đổi sang tàu điện ngầm, lại đổi qua xe buýt, cuối cùng tới một nơi không có xe chỉ có thể đi bộ.
Lần đầu tiên Quý Lan thấy Lâm Đoản Đoản sử dụng phương pháp phi nhân loại, đường xa như vậy, có thể đến trong nháy mắt.
Advertisement
Đây đúng là một chuyện làm người khác kinh ngạc, bất quá thời gian ở cùng Lâm Đoản Đoản cũng đủ dài, năng lực tiếp thu cũng dần dần tăng mạnh.
Thời điểm tới chân núi, vừa lúc là buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn hoàn toàn, Lâm Đoản Đoản không có leo lên trên núi ngay, mà lôi kéo Quý Lan, đứng đợi ở dưới chân núi một lúc.
Quý Lan có chút khó hiểu, nhưng vẫn đứng chờ, đại khái khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh màu trắng uốn lượn bò tới.
Đó là một con rắn còn to hơn cái thùng nước, thân to giống như cây cột ở thần điện, hơn nữa con rắn này còn là màu trắng, vảy tinh tế, đôi mắt tựa như hồng bảo thạch, cái lưỡi thè ra bò về phía bên này, trên lưng nó giống như còn cõng thứ gì đó, thấp thoáng nhìn không rõ lắm.
Con rắn kia rất nhanh liền đến trước mặt Lâm Đoản Đoản và Quý Lan, bạch xà ngẩng lên đầu, mở miệng nói tiếng người: "A a a chờ lâu rồi đi! Có chút việc nhỏ trì hoãn, ta chở các ngươi lên núi a!"
Lâm Đoản Đoản vỗ vỗ đầu rắn: "Đây là Bạch Lâm."
Quý Lan:......
Ủa rồi thế giới hai người đâu?
Ủa rồi nghỉ đông sung sướng đâu?
Hình như có gì đó sai sai.
Quý tổng dại ra, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần, con rắn còn thò đầu qua, thè cái lưỡi trên mặt nàng: "Quý Lan? Quý tổng? Mau lên."
Quý Lan theo bản năng lui về phía sau một bước, thật ra cũng không phải là nàng sợ rắn, mà là không muốn cưỡi trên đầu một con rắn.
"Ta tự mình đi lên......"
"Ài, người thường không thể đi lên, chỉ có yêu như chúng ta mới có thể mang theo ngươi đi vào, ngươi đi lên đi, đừng nói với ta là ngươi sợ rắn nha?" Bạch Lâm lắc lư cái đầu, rõ ràng là mặt rắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút tò mò hoặc có thể nói là bát quái.
Quý Lan trầm mặc không nói, giống như cam chịu.
Lâm Đoản Đoản liền nói: "Bạch Lâm, ngươi đi lên trước đi."
"Được." Bạch Lâm còn đang cõng rương hành lý của mình đây, duỗi đầu ngậm lấy hành lý của các nàng thả lên trên lưng của mình : "Hai người các ngươi chậm rãi tản bộ đi lên đi, cũng coi như là tình thú, ta đi lên trước, chờ các ngươi ở đỉnh núi."
Một con rắn thật dài mang theo hai cái rương hành lý đi rồi, lưu lại Quý Lan vẫn còn dại ra, vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mộng đẹp của chính mình.
Kỳ nghỉ vui sướng đã không còn, thế giới hai người cũng không còn.
Chỉ có một con miêu miêu màu cam lông xù xù mập mạp, to hơn con hổ một chút, xuất hiện ở trước mặt nàng, Tiểu Miêu Miêu uốn éo cái đầu, giống như có chút ngượng ngùng: "Ta chưa bao giờ cho người khác cưỡi ở trên lưng của ta, nhưng ngươi là nhân loại ta dưỡng, còn là bạn gái của ta, cho nên ta có thể phá lệ một lần."
Quý Lan:......
Ta vui vẻ lại rồi!
Trên lưng của đại miêu miêu đặc biệt mềm, Quý Lan cưỡi ở trên, cảm giác miêu miêu đi đặc biệt ổn, một chút cảm giác lay động cũng không có, hơn nữa còn rất thoải mái.
Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai cái lỗ tai mềm mại dựng ở trước mặt nàng, mười phần dụ hoặc.
Quý Lan rất muốn duỗi tay sờ sờ, nhưng lại có một chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, lặng lẽ vươn tay sờ sờ.
Đó là lỗ tai nha, không phát hiện mới là lạ, lỗ tai của đại miêu miêu run lên, nhưng lại làm bộ như không phát hiện ra, cũng không nói gì.
Chở bạn gái của mình ở trong rừng, động tác của đại miêu miêu đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng cho dù chạy có bao nhiêu nhanh, nhảy có bao nhiêu cao, Quý Lan đều cảm giác thập phần vững vàng.
Nàng cưỡi ở trên lưng đại miêu miêu, được đại miêu miêu mang theo, linh hoạt nhảy từ cây này qua cây khác, những con vật ở trong rừng đều không sợ hãi Lâm Đoản Đoản, thời điểm Lâm Đoản Đoản đi ngang qua chúng nó cũng không bị dọa chạy, vẫn ăn cỏ, tản bộ như bình thường.
Cho nên Quý Lan có thể thấy được rất nhiều phong cảnh mà ở bên trong đô thị hiện đại không thể thấy được.
Càng lên cao không khí cũng càng tươi mát, mọi thứ đều hoàn toàn bất đồng so với ở trong thành thị.
Tốc độ của đại miêu miêu rất nhanh, cho nên không bao lâu sau các nàng liền tới đỉnh núi, Quý Lan còn tưởng rằng nơi này chính là quê quán của Lâm Đoản Đoản, tò mò nhìn xung quanh một chút, kết quả đại miêu miêu cõng theo nàng không hề có ý tứ dừng lại, mà bay thẳng qua cái cây lớn nhất ở trên đỉnh núi.
Đó là một cái cây rất lớn, bởi vì sinh trưởng ở bên cạnh vách núi, rễ cắm sâu vào bên dưới vách núi, cành lá vẫn luôn vươn ra bên ngoài, cho nên thân hình có chút vặn vẹo.
Nhưng hình dạng kia rất đẹp, nếu như thu nhỏ lại một chút, hẳn là sẽ có rất nhiều người thích loại bon sai như vậy.
Nhưng cái gốc quá lớn quá thô, cho dù là mùa đông, cành lá vẫn tươi tốt, xanh tươi, ở giữa một đống cây cối trụi lủi có vẻ phá lệ chói mắt, hơn nữa thân cây thô to đến mức bảy tám người ôm còn không hết, vừa nhìn liền biết là một cây cổ thụ tuổi rất lớn.
Ở dưới gốc cây có một cái lỗ nhỏ, đại miêu miêu chui đầu đi qua, Quý Lan cho rằng các nàng sẽ đụng vào thứ gì đó, nhưng ong một tiếng, trong không khí giống như nổi lên gợn sóng vô hình, trong nháy mắt hình thể của nàng và đại miêu miêu bị thu nhỏ, sau đó liền chui vào hốc cây.
Trong đầu Quý Lan đột nhiên xuất hiện một từ khoá.
《 Đào Hoa Nguyên Ký 》
Lâm tận thuỷ nguyên, tiện đắc nhất sơn. Sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang, tiện xả thuyền tòng khẩu nhập. Sơ cực hiệp, tài thông nhân.
(Đào Hoa Nguyên Ký hay Đào hoa nguyên, là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc.
Hai câu dưới có nghĩa là rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang mà vô. Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người.)
Vốn dĩ chỉ là ý nghĩ kỳ quái xuất hiện ở trong đầu, kết quả Quý Lan liền thấy được chuyện thần kỳ.
Các nàng từ bên trong hốc cây đen nhánh chạy ra ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy ở phía trước có ánh sáng màu trắng, tốc độ của đại miêu miêu rất nhanh, không bao lâu, ánh sáng càng ngày càng sáng, một người một miêu chạy ra ngoài.
Quý Lan theo bản năng che đi một ít ánh sáng chói mắt phía trước, đến khi mở mắt ra lần nữa, thì nàng phát hiện chính mình đã ở một nơi xa lạ.
Hiện tại đang là mùa đông, nhưng nơi nơi đều là cỏ non mềm mại, hoa dại ở khắp nơi.
Cây cối xung quanh cũng tốt tươi, giống như vẫn còn đang ở giữa hè vậy.
Có một vấn đề duy nhất, đại khái là không nhìn thấy động vật, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng thiếu hơi thở tươi sống.
"Lập tức liền đến nhà ta." Đại miêu miêu vui vẻ nói: "Suy nghĩ cẩn thận một chút thì đã thật lâu ta chưa có về nhà."
Nàng mang theo Quý Lan, tiếp tục chạy về phía trước, sau khi lướt qua mặt cỏ xinh đẹp kia, Quý Lan theo bản năng ngẩng đầu, trên đỉnh đầu tất cả đều là cành lá sum xuê, chẳng qua hình dạng của lá cây có chút giống với hình trái tim, chỉ là phần đuôi nhòn nhọn hẹp dài hơn một chút.
Toàn bộ lá cây trên đỉnh đầu đều là hình dạng đó, làm người ta không nhìn rõ được không trung.
Thẳng đến khi các nàng thấy được Bạch Lâm, lúc này Bạch Lâm đã khôi phục lại bộ dạng con người, đứng ở nơi đó dựa lưng vào cây cối, nhàm chán phát ngốc.
Chờ Lâm Đoản Đoản đến gần, Quý Lan ngẩng đầu lên nhìn cái cây, mới phát hiện, một đường nàng đi lại đây, đều bị cành lá của cái cây này che phủ hết.
Cái cây ở bên ngoài nhìn đã rất lớn rồi, nhưng so sánh với cái cây trước mắt này...... Không, hoàn toàn không thể so.
Nếu nơi này là một ngọn núi, Quý Lan sẽ hoài nghi cả ngọn núi này đều được bao phủ ở dưới gốc cây này.
"Cuối cùng các ngươi cũng tới!" Bạch Lâm hứng thú bừng bừng đi đánh giá các nàng, phỏng chừng là cảm thấy thời gian các nàng tới quá nhanh, trên đường hiển nhiên không có làm chút...... Khụ khụ chuyện.
Còn ở nơi đó nói: "Tối nay tới cũng không sao nha, dù sao thời gian trên núi không giống với người thường."
Lâm Đoản Đoản liền nghiêm túc giải thích với Quý Lan, ngọn núi này của các nàng không phải là núi bình thường, là thuộc về Yêu tộc từ rất nhiều năm trước, lúc đó Yêu tộc còn tương đối đông đúc, bọn họ cùng nhau sáng lập ra nơi này.
Yêu tộc rất coi trọng ấu tể, thậm chí có một loại cách nói gọi là không phải hoạ huyết hải thâm thù thì không giết ấu tể.
Nói cách khác trừ phi ngươi có cừu hận với đối phương đến mức phải giết cả nhà đối phương, còn không nếu như sau khi ngươi trả thù xong còn giết chết con cái nhỏ nhà người ta, thì sẽ bị những Yêu tộc khác khiển trách.
Yêu tộc coi trọng ấu tể đến mức nào sao? Cho dù nếu như ngươi không nhổ cỏ tận gốc, về sau sẽ bị đứa nhỏ đó trả thù, thì đại bộ phận Yêu tộc vẫn sẽ không thương tổn đến ấu tể.
Đại khái là vì số lượng ấu tể thật sự là quá ít, ấu tể ở đây không phải là chỉ những ấu tể của động vật bình thường, mà là thế hệ sau được Yêu tộc sinh ra, thế hệ sau này tất nhiên là có thể tu thành hình người, thậm chí có một ít đã có được hình người từ lúc sinh ra, loại như vậy mới được gọi là ấu tể.
Giữa Yêu tộc với nhau muốn sinh con thật sự quá khó, số lượng ấu tể rất ít, cho nên mới được mọi người chiếu cố như vậy.
Chỉ là sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, một số lượng lớn Yêu tộc biến mất ở nhân thế, vốn dĩ số lượng Yêu tộc đã rất ít rồi, cơ hồ là biến mất không thấy, chỉ còn sót lại một ít tiểu yêu nhỏ tuổi, bản lĩnh cũng bình thường.
Mà nơi này, giống như nhà trẻ của Yêu tộc vậy, là một nơi không tranh không đoạt, dùng để gởi nuôi tiểu yêu.
"Cái cây này, không phải là một cái cây bình thường, đối với nhân loại mà nói, Thiên Đạo thân sinh, tu đạo gì đó, so với tất cả sinh vật khác đều dễ dàng hơn nhiều, vô luận là động vật hay là thực vật, muốn tu đạo, bước đầu tiên là phải mở ra linh trí, mà cái này nhân loại trời sinh liền có được, bước thứ hai chính là phải tu thành hình người, cái này nhân loại cũng trời sinh liền có được."
"Trừ hai cái đó ra mặc kệ là động vật hay là thực vật tu luyện ra thành yêu, thì thiên kiếp đều khó khăn hơn một chút so với nhân loại."
"Mà trong quá trình đó, thực vật tu luyện lại càng khó hơn so với động vật."
"Trong Yêu tộc đa số đều là động vật, thực vật tu luyện thành yêu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn là một thân cây yêu, sống rất nhiều rất nhiều năm, đến nay vẫn chưa thể hoàn toàn tu thành hình người, cho nên liền ở lại đại bản doanh của Yêu tộc trông hài tử."
"Cũng bởi vì chưa thể tu thành hình người, không thể chuyển động, cho nên hắn mới tránh được một kiếp, có thể sống đến bây giờ."
Quý Lan nhịn không được hít hà một hơi, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ kia, có lẽ là đại thụ nghe được Lâm Đoản Đoản nhắc tới hắn, cho nên lá cây bắt đầu lay động không ngừng.
Cành lá xum xuê tách ra hai bên, một quả trái cây màu đỏ được đưa xuống dưới.
Trái cây kia thoạt nhìn giống như quả anh đào, màu sắc cũng giống, đỏ rực thật xinh đẹp.
"Là tặng cho ta sao?" Quý Lan sửng sốt một lúc, sau đó chỉ chỉ vào trái cây, hắn giống như nhân loại gật đầu, lúc này nàng mới duỗi tay hái xuống.
"Nhân loại ăn trái cây của A Thụ rất hữu dụng nha, hình như là có thể cường thân kiện thể." Lâm Đoản Đoản gãi gãi đầu: "Dù sao lúc ấy là để lại cho bọn nhãi ranh ăn, có lẽ là hắn thích ngươi nên mới cho ngươi."
Nếu như A Thụ có thể nói chuyện, khẳng định hắn sẽ tỏ vẻ thực nghiêm túc, hắn là yêu ai yêu cả đường đi.
"Cảm ơn." Quý Lan nghiêm túc nói cảm tạ với một thân cây.
Bạch Lâm không muốn quấy rầy các nàng, đem rương hành lý đặt ở trước mặt hai người các nàng, sau đó nói: "Ta đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước, thời điểm bắt đầu làm việc thì kêu ta."
"Được." Lâm Đoản Đoản xách theo rương hành lý, mang theo bạn gái của mình, vòng qua cây đại thụ, phía sau đại thụ có một sơn động, nàng chỉ chỉ: "Nơi đó chính là nhà của ta đó!"
Lâm Đoản Đoản không giống với những ấu tể được gởi nuôi ở chỗ này, trong ký ức của nàng không có cha mẹ của mình, không giống với những ấu tể khác là bị đưa tới nơi này, có thể là nàng đi lạc vào đây, sau đó Yêu tộc quản lý nơi này phát hiện ra nàng là một ấu tể, liền không có đuổi nàng đi, mà cho nàng ở lại.
Lâm Đoản Đoản liền một thân một mình sinh hoạt ở đây, thời kỳ ấu thơ của nàng đặc biệt đặc biệt dài, chính nàng cũng có chút không nhớ rõ lắm, nhưng có một ít thứ nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy Lâm Đoản Đoản vẫn còn là một con Tiểu Miêu Miêu không thích tiếp xúc với những ấu tể khác, nàng sẽ trộm bò lên trên người của A Thụ, nằm ở trên chạc cây để phơi nắng.
Tự mình đi vào trong rừng vồ mồi, lúc ấy nhóm Yêu tộc sẽ thả một ít động vật nhỏ ở trong rừng, đương nhiên đều là loại không có mở linh trí, để cho các ấu tể tập đi săn.
Ấu tể có tập tính ăn cỏ thì càng không cần phải nói, nơi này không thiếu thực vật.
Tiểu Miêu Miêu cứ như vậy ở chỗ này vượt qua thời kỳ thơ ấu thật dài của mình, quá trình nàng biến đổi từ ẩu tế thành thành niên, là ngủ một giấc.
Ở trong sơn động kia chìm vào giấc ngủ sâu, dù sao chờ đến kia Tiểu Miêu Miêu tỉnh lại, cũng đã biến thành một con đại miêu miêu, những ấu tể ở bên ngoài cũng không thấy, Yêu tộc cũng không thấy, chỉ còn lại một cái cây không biết nói, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng chỉ phe phẩy lá cây không rõ.
Nga, không nên xưng hô là hắn, bởi vì cây không có giới tính.
Chỉ có sau khi tu thành hình người, tự mình lựa chọn giới tính, mới có thể xác định A Thụ là một cây nam thụ hay là một cây nữ thụ.
Lâm Đoản Đoản đi về sơn động phía trước, còn phải đẩy cục đá giữ cửa ra nữa, đó là cửa nhà nàng.
Sau khi Quý Lan đi vào theo mới phát hiện, trong sơn động không có tối đen như mực, trên vách tường ở hai bên được khảm một ít hòn đá nhỏ biết sáng lên, cho nên trong sơn động vẫn có một ít ánh sáng mỏng manh.
Rất xinh đẹp nha.
"Ta đã ở nơi này khi còn nhỏ." Lâm Đoản Đoản lôi kéo bạn gái của mình vào sâu bên trong sơn động, Tiểu Miêu Miêu tự làm sào huyệt cho chính mình đương nhiên sẽ không có vật phẩm hiện đại hoá như giường này nọ, chỗ sâu nhất trong sơn động chính là chỗ ngủ buổi tối của nàng.
Là dùng nhánh cây của A Thụ để dựng nên, ở bên trên trải một ít cỏ khô mềm mại, còn có lá cây, liền có thể dùng để ngủ.
Lâm Đoản Đoản đứng ở nơi đó có chút phát sầu, miêu miêu ngủ ở trên đó đương nhiên sẽ không cảm giác được không thoải mái, nhưng bạn gái của nàng có khả năng sẽ không quen ngủ ở trên cỏ khô.
Advertisement
Necropolis Immortal
A great war raged between cultivators a hundred thousand years ago. Immortals fell by the tens of thousands, the path of cultivation itself was severed, and after the dust settled, tombs forested the world.
8 195Tears Of The Undead Azure Knights
Haeyon Li will have his revenge on his archenemy Fan Ling. He will bring back glory to his Guild Azure Knights and become the #1 in Global Rankings. https://www.webnovel.com/book/10638505705085805
8 154Star Passenger
Nick is an ordinary youth with a passion for astronomy, who has dreamt of the stars his entire life as he works a customer service job. One day he picks up a signal from the stars that turns his life upside down - little does he know at the time that the fate of Humanity depends on how he deals with the discovery! Goose, who is not at all happy to be named Goose, has travelled across the Galaxy as a data signal only to be woken to life inside a virtual machine. Together with Nick's sister Sae and their friend Rashi, Nick and Goose set out to explore the mysteries of the Universe and to find out what has happened to Goose's people. However; before they can succeed on their quest, they must outsmart a relentless detective backed by a sinister government that are doing everything they can to stop them. Caught between forces as ancient as the Universe, Nick and his friends uncover secrets that will shake the foundations of the very fabric of time and reality.
8 123Captured
Bishop Gravewood is a Wendigo who was born with an abnormally strong physique. He and his sister get captured and taken to the Devphonds Universe into custody of the Laboratory of Other World Species, but they have an underlying motive, to use the blood of other creatures and create weapons out of powerful beings. Bishop must escape before he becomes a mindless weapon and will have to figure out a way to get his sister Natalia, and his friends out of there as well.
8 89Sword in Well
[participant in the Royal Road Writathon challenge]Mei Xing was a peasent girl and she would have probably lived and died that way. But her fate was changed when demons attacked her village, forcing her to discover and ancient power to defend herself and her own. But what does this changed fate hold in store for her?
8 184Devil's Meal // Jungkook ✔
Kim Na Ra started working in the most successful company in Seoul.Without her knowing, the Chairman of the company has thousand and one secret. A dark and twisted secret.A secret that involve blood, sweat and tears."Being the devil's vessel is not easy but it is a blessing."⚠️Read at your own risk. There are some sensitive content. If you can't handle it, stop reading and find another book to read.⚠️🔞𝑪𝒐𝒎𝒑𝒍𝒆𝒕𝒆𝒅: 22/5/2020Ranking:#7 - occult#6 - thriller#1- Cannibalism
8 66