《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 59
Advertisement
Lần này Quý Lan phát sốt khá nghiêm trọng, vẫn luôn sốt cao, thậm chí còn phát sốt rất nhiều lần, sốt cao vừa mới lui, đến buổi tối thân thể lại bắt đầu nóng sốt trở lại.
Cứ thế khoảng ba lần, mới hoàn toàn hạ sốt, ước chừng truyền nước bảy ngày, các nàng mới được về nhà, trong bảy ngày này Tiểu Miêu Miêu đều ở bệnh viện chiếu cố Quý Lan, Tiểu Miêu Miêu chiếu cố rất nghiêm túc, trên cơ bản cứ cách một giờ liền phải duỗi tay sờ sờ cái trán của Quý Lan, xác định độ ấm đã không lui hay chưa.
Sau khi đã độ ấm đã thật sự lui, Tiểu Miêu Miêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì nhân loại vẫn luôn phát sốt sẽ không tốt, lúc này cơ thể rất yếu ớt, độ ấm đã lui có thể nói Quý Lan đang dần dần tốt lên, đây là một chuyện tốt.
Ngày nàng xuất viện đúng lúc là một ngày tốt, hơn nữa thời tiết cũng không tồi, hai ngày nay rất ít nắng, bởi vì mấy ngày hôm trước có tuyết rơi, tuy rằng không phải tuyết không lớn, nhưng trên mặt đất cũng tích một tầng hơi mỏng, hiện giờ tuyết đã tan hoàn toàn, có ánh mặt trời ấm áp, làm người cảm thấy thực thoải mái.
Ngày nắng đẹp dễ làm tâm tình con người trở nên tốt hơn, Tiểu Miêu Miêu rất có kiên nhẫn chiếu cố nhân loại của mình, thời điểm xuất viện còn cầm khăn quàng cổ, bọc Quý Lan đến kín mít.
Nàng lái xe đưa Quý Lan về nhà, trong nhà đã vài ngày không có người ở, nhưng lúc ở bệnh viện có kêu người giúp việc tới quét tước, cho nên không có bụi hay ẩm mốc.
Lâm Đoản Đoản thu thập giường đệm một chút, đem ga giường và vỏ chăn đổi mới hết, sau đó mới nhét Quý Lan vào: "Hảo hảo nghỉ ngơi nga, những chuyện khác giao cho ta làm là được rồi!"
Thật ra Quý Lan cảm thấy thân thể của mình đã khôi phục lại bình thường rồi, sau khi hết sốt cả người đều lên tinh thần, cho nên theo bản năng muốn xuống giường hoạt động: "Thật ra ta cảm thấy ta đã không có gì......"
Cả người Tiểu Miêu Miêu đều nghiêm túc lên, mạnh mẽ ấn người trở về trong chăn: "Sinh bệnh thì không được lộn xộn a! Ngươi không thể không nghe lời!"
Quý Lan:......
Được đi được đi.
Nàng lại thành thành thật thật nằm trở về trong ổ chăn, nhìn Lâm Đoản Đoản chạy đi bận việc: "Ta đi mua đồ ăn, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."
Vốn dĩ Quý Lan không có buồn ngủ, có thể là vì nằm ở trên giường một thời gian dài, liền mơ mơ màng màng ngủ mất, trước khi ngủ nàng còn đang suy nghĩ, đợi Lâm Đoản Đoản mua đồ ăn trở về, nhất định phải thuyết phục Lâm Đoản Đoản, để cho nàng xuống bếp.
Quý Lan thật sự cảm thấy thân thể của mình đã không còn vấn đề......
Ít nhất làm cơm là tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nàng ngủ mất rồi, hơn nữa còn ngủ một giấc rất dài, ngủ ngủ liền không biết đã qua đi bao lâu, chờ đến khi nàng mở to hai mắt, ánh mặt trời ấm áp đã không còn nữa.
Sắc trời bên ngoài giống như đã trở nên u ám, có lẽ trời đã tối rồi, mí mắt của Quý Lan theo bản năng nhảy một cái, đại khái là không nghĩ tới bản thân mình có thể ngủ lâu như vậy.
Advertisement
Quý Lan chậm rãi xuống giường, có thể là do ngủ quá lau, eo và lưng có chút cảm giác đau, cũng may loại tình huống này tương đối ngắn, nàng duỗi tay xoa nhẹ hai cái, thân thể liền dễ chịu hơn nhiều.
Quý Lan từ trên giường bò xuống, đi ra bên ngoài, trong phòng rất an tĩnh, nhưng sau khi mở cửa ra, thanh âm từ bên ngoài lập tức truyền vào.
"Tổng cảm giác có nơi nào không thích hợp a!"
"Ta cảm thấy không có vấn đề gì a, bộ dạng cũng không tệ lắm, lần đầu tiên ngươi làm có thể làm được như vậy đã rất tuyệt."
"Nhưng vẫn cảm thấy có vấn đề...... Vì sao nó lại có vẻ mềm oặt vậy?"
"Cái này...... Cái này......"
Ánh mắt của Quý Lan bổng nhiên trở nên sắc bén, bởi vì thanh âm kia là của Giang Diễm Tuyết, tuy rằng trước đó Giang Diễm Tuyết giống như bị đả kích đã muốn từ bỏ rồi, cứ như vậy rời đi, nhưng mà ai biết được nàng có thể đột nhiên hồi tâm chuyển ý hay không đâu?
Tâm phòng bị của Quý Lan rất nặng, luôn lo lắng miêu miêu nhà mình sẽ bị người khác bắt cóc.
Nàng không có đến quá gần, bởi vì nếu đến quá gần sẽ bị phát hiện, cho nên bắt đầu nghiên cứu thanh âm phát ra từ nơi nào, cuối cùng phát hiện, hình như là từ phòng bếp.
Lâm Đoản Đoản và Giang Diễm Tuyết lại nói chuyện với nhau vài câu, ý kiến của hai người hiển nhiên là không quá thống nhất, nói nói liền cãi nhau, bất quá không có nghiêm trọng.
Một lát sau Lâm Đoản Đoản không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói ngươi rất có kinh nghiệm mà? Gạt người, ta không tin ngươi, vẫn là tự ta chậm rãi nghiên cứu đi, ngươi đi mau đi, A Lan sắp tỉnh ngủ rồi."
Thanh âm của Giang Diễm Tuyết đặc biệt ủy khuất: "Ta nói với ngươi là đúng theo trình tự a, ai mà biết vì sao lại xảy ra vấn đề, còn nữa ngươi a, đúng là dùng xong liền ném a! Đi thì đi, nói giống như ta thích ngốc ở nơi này vậy, các ngươi luôn nhét cẩu lương cho ta ăn."
Giang Diễm Tuyết hèn mọn lại phẫn nộ lật cửa sổ liền bỏ đi.
Quý Lan mơ hồ nhận ra được cái gì đó, cho nên không có tiến vào phòng bếp, mà chậm rãi trở về phòng ngủ, giả bộ mình còn chưa tỉnh ngủ.
Một lát sau, đại khái là hơn mười phút đi, Tiểu Miêu Miêu mới chậm rãi đẩy cửa ra, nhét đầu vào.
Nàng nhìn quét một vòng ở trong phòng trước, xác định Quý Lan còn đang nằm ở trên giường, liền nhỏ giọng hỏi một câu: "A lan? Bạn gái? Ngươi tỉnh ngủ chưa?"
Quý Lan làm bộ vừa mới tỉnh dậy, sau đó nói: "Tỉnh rồi, ta ngủ lâu như vậy sao? Như thế nào bên ngoài cửa sổ lại không thấy gì hết, có phải đã tối rồi hay không."
"Đúng vậy, ngươi ngủ rất lâu." Tiểu Miêu Miêu nghe được nàng đã tỉnh, liền đi vào phòng: "A Lan, ngươi có đói bụng hay không nha? Có muốn ăn gì hay không?"
"Có." Quý Lan gật gật đầu, chậm rãi muốn xuống giường: "Cảm giác có chút đói bụng."
"Ta mang ngươi đi ăn cơm nha! Ngươi đừng cử động, ta ôm ngươi đi." Lâm Đoản Đoản xông tới làm một cái ôm công chúa, bế người từ trên giường xuống.
Advertisement
Quý Lan:......
Tươi cười dần dần biến mất. (Nụ cười đã tắt ... =)) )
Sức lực của bạn gái nàng thật sự rất lớn nha.
Lâm Đoản Đoản ôm bạn gái của mình, ôm ra bên ngoài, bên ngoài chỉ mở một cái đèn nhỏ, ánh đèn thực nhu hòa, nhưng không quá sáng.
Lâm Đoản Đoản ôm Quý Lan đến trước cái bàn, kéo ghế dựa ra để nàng ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt chờ mong để nhìn nàng: "Bạn gái có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Quý Lan trầm tư một lúc, làm bộ cái gì cũng không nhớ: "Ngày gì? Là một ngày rất quan trọng sao? Là tròn một năm nhặt được Đoản Đoản sao? Hay có phim gì mới muốn chiếu ra?"
Lâm Đoản Đoản đẩy nàng một cái: "Đều không phải nha, ngươi hảo hảo ngẫm lại xem!"
Quý Lan rất muốn cười, nhưng vẫn nỗ lực nghẹn lại, làm bộ chính mình không có nhớ được, nói: "Đoản Đoản nói cho ta đi, ta thật sự không có nghĩ ra."
"Là sinh nhật của ngươi a!" Lâm Đoản Đoản nhịn không được thở dài: "Như thế nào ngay cả sinh nhật của chính mình mà ngươi cũng không nhớ được a?"
"A, nguyên lai là sinh nhật của ta a, nếu Đoản Đoản không nói, phỏng chừng ta cũng quên mất rồi." Quý Lan thò lại gần hôn hôn Lâm Đoản Đoản: "Bạn gái thật tốt, còn nhớ rõ sinh nhật của ta."
Gương mặt của Lâm Đoản Đoản hơi hơi đỏ hồng, sau đó nói: "Đương nhiên a, đương nhiên là ta sẽ nhớ kỹ sinh nhật của ngươi, bởi vì ngươi là nhân loại ta dưỡng cũng là bạn gái của ta nha."
"Ngươi...... Ngươi nhắm mắt lại đi." Lâm Đoản Đoản duỗi tay chọc chọc nàng: "Không được nhìn lén, lát nữa ta nói ngươi mở ngươi mới được mở biết không?"
"Được." Quý Lan nhắm hai mắt lại, mang theo một chút mỉm cười, đương nhiên là nàng nhớ rõ hôm nay là ngày gì, bởi vì Lâm Đoản Đoản đã cố ý nhắc nhở nàng, cũng biết bạn gái muốn cho mình một cái kinh hỉ, như vậy đương nhiên là phải theo Lâm Đoản Đoản rồi, cái gì cũng biết, thì còn gọi gì là kinh hỉ nữa nha?
Thật ra nàng cũng rất muốn biết, Lâm Đoản Đoản có thể chuẩn bị kinh hỉ gì, cho nên nhắm mắt lại an tĩnh chờ đợi, một lát sau Quý Lan liền nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Đoản Đoản.
Lại đợi thêm một lát, mới nghe thấy Lâm Đoản Đoản nói: "Có thể mở mắt ra."
Quý Lan chậm rãi mở to hai mắt, ngay sau đó liền ngây người, trên bàn đặt một cái bánh kem, không lớn cũng không nhỏ, mặr trên có cắm nến, nến đã được thắp lửa.
Bánh kem này rất bình thường, kem trắng được phết phủ xung quanh, cũng không có hoạ tiết gì hoa lệ, trên cùng bày một ít trái cây cắt lát.
Có thể là do kỹ thuật không được thành thạo, cho nên cái bánh kem này làm không được tốt lắm, kem cũng bôi không đều, đáy bánh kem thì mềm oặt, thoạt nhìn có hơi nghiêng nghiêng, dâu tây và đào đặt ở trên cùng cũng hơi chảy xuống, nếu đem ra ngoài bán, phỏng chừng sẽ không có ai mua.
Có lẽ Tiểu Miêu Miêu cũng tự mình biết rõ điều này, gương mặt hồng hồng, rất là ngượng ngùng.
Lâm Đoản Đoản nỗ lực làm cho chính mình không có cảm thấy thẹn: "Ngươi sẽ thích đúng không? Kỳ thật nhìn cũng không có kém như vậy......"
Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát không lên tiếng nữa.
Quý Lan ngồi ở chỗ kia không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, đã lâu lắm rồi không có người tổ chức sinh nhật cho nàng như vậy.
Nàng được tổ chức sinh nhật nghiêm túc một lần là khi còn nhỏ, lúc ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, con nít rất thích ăn sinh nhật, bởi vì lúc sinh nhật có thể thu được lễ vật, còn được ăn bánh kem ngọt ngào.
Chờ đến khi dần dần lớn lên, khái niệm về sinh nhật liền bắt đầu dần dần chuyển biến.
Quý Lan đã thật lâu không còn chờ mong gì đến những việc có quan hệ tới sinh nhật, bởi vì không quan trọng, còn có chút nhàm chán.
Nhưng ngày hôm nay mới hiểu được, hoá ra không phải là không thích ăn sinh nhật, nếu như người nàng thích vì tổ chức sinh nhật cho nàng mà xuống bếp, trong khi người này trước nay chưa từng vào bếp, còn tự tay làm bánh kem cho nàng, trái tim của nàng sẽ không khống chế được mà nứt tạc ra.
"Ta rất thích." Quý Lan gằn từng chữ một: "Đặc biệt thích."
Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người lại phấn chấn tinh thần lên: "Ngươi thích là được, nếm thử ăn có ngon hay không?"
"Đúng rồi, mau thổi nến, phải ước nguyện trước mới được nha!"
"Được." Quý Lan nghiêm túc thổi tắt ngọn nến, chắp tay trước ngực, ở trong lòng ước một cái nguyện vọng.
Lâm Đoản Đoản chủ động lấy dao nhỏ ra, bắt đầu cắt bánh kem, sở dĩ không cho Quý Lan cắt, là vì Lâm Đoản Đoản biết rõ cái bánh kem này rất dễ sụp xuống, nàng tự mình cắt còn có chút tâm đắc.
Lâm Đoản Đoản nỗ lực khống chế con dao nhỏ, đem bánh kem cắt ra một khối nhỏ, bánh kem mềm oặt cũng không có sụp, cái này đại khái là một tin tốt.
Lâm Đoản Đoản đem khối bánh kem kia đặt lên đĩa đưa cho Quý Lan, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Quý Lan.
Quý Lan tiếp nhận liền nếm thử một chút, có thể là bỏ đường hơi nhiều, cho nên bánh kem đặc biệt ngọt.
Nàng ăn bánh kem từng miếng từng miếng một, thực mau liền ăn xuống khối bánh kem.
Lâm Đoản Đoản còn truy vấn: "Ăn ngon không?"
"Thực ngọt, ăn rất ngon." Quý Lan nghiêm túc nói.
"Vậy là tốt rồi!" Lúc này Lâm Đoản Đoản mới yên tâm, tuy rằng bề ngoài có chút khó coi, nhưng ăn ngon là được rồi!
Lâm Đoản Đoản dùng dao nhỏ cắt bánh kem thành từng khối, sau khi chia xong, lại đưa cho Quý Lan một khối, chính mình cũng cầm một khối.
Quý Lan vừa định ngăn cản nàng, nhưng đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Miêu Miêu gặm một ngụm, sau khi Tiểu Miêu Miêu ăn bánh kem do chính mình làm xong, đồng tử lập tức chấn động, biểu tình dại ra, thật lâu sau mới chậm rãi nuốt bánh kem ở trong miệng xuống.
Tiểu Miêu Miêu thật sợ hãi, khẩu vị của nhân loại đều kỳ lạ như vậy sao? Cái này quá ngọt rồi đi! Quý Lan cự nhiên còn cảm thấy ăn rất ngon?
Nàng dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn Quý Lan, Quý Lan thì rất bình tĩnh, tiếp tục ăn bánh kem, nàng thật sự cảm thấy ăn rất ngon.
Tuy rằng có hơi ngọt một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến là do chính tay bạn gái làm cho nàng, Quý Lan liền không khống chế được, thậm chí còn muốn ăn hết toàn bộ cái bánh kem này, một chút cũng không để lại.
Quý Lan bắt đầu ăn khối bánh kem ở trong tay, Lâm Đoản Đoản nhìn đến da đầu tê dại, rất muốn ngăn cản nàng.
Lâm Đoản Đoản nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy vào trong phòng bếp, bưng đồ ăn mà mình đã làm xong lên, nàng không chỉ làm bánh kem, mà còn làm thêm mấy món ăn nữa.
Bằng hữu lên sân khấu hỗ trợ gồm có Đồ Kiểu Kiểu và Giang Diễm Tuyết.
Chẳng qua Đồ Kiểu Kiểu là thông qua điện thoại lướt qua sân khấu, còn Giang Diễm Tuyết thì tự mình chạy tới hỗ trợ.
Sau đó Lâm Đoản Đoản dùng xong liền ném......
"Tuy rằng bánh kem ăn rất ngon, nhưng không thể làm no bụng, hơn nữa ăn nhiều sẽ bị ngán, không bằng ăn cơm trước đi, cũng là tự tay ta làm nga!" Lâm Đoản Đoản thật sự rất sợ bạn gái mình ăn xong bị đau bụng, chỉ có thể căng da đầu khuyên bảo Quý Lan.
Quý Lan nhìn nhìn bánh kem, lại nhìn nhìn đồ ăn, lâm vào gian nan giữa hai lựa chọn.
Đều là bạn gái làm, đều muốn ăn.
"Ăn cơm trước ăn cơm trước!" Lâm Đoản Đoản đưa một đôi đũa cho nàng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi mau nếm thử ăn có ngon hay không, sau đó nói cho ta biết."
Lúc này Quý Lan mới từ bỏ bánh kem, tiếp nhận chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, đồ ăn mà Lâm Đoản Đoản làm ngon hơn so với bánh kem được một chút, ít nhất tỉ lệ dầu muối vẫn còn bình thường.
Tuy rằng có hơi nhạt nhẽo một chút, nhưng qua con mắt của Quý Lan giống như đang ăn cao lương mỹ vị vậy: "Ăn rất ngon, Đoản Đoản nấu cơm so với ta ăn ngon hơn nhiều."
Quý tổng khen rất nghiêm túc, nhìn qua không hề có cảm giác dối trá, vì thế Lâm Đoản Đoản liền bắt đầu kiêu ngạo.
Nàng yên tâm ngồi vào vị trí của mình, cùng Quý Lan ngươi một chiếc đũa ta một chiếc đũa, đem toàn bộ bàn ăn đều ăn sạch.
Phải biết rằng, Lâm Đoản Đoản làm ước chừng là bốn món mặn một món canh, trong đó có một món làm tốt nhất có lẽ là chính là ngó sen chiên xù.
Tên cũng như ý nghĩa, chính là dùng ngó sen cắt lát để làm, bên trong bọc thịt, bên ngoài bọc lên tinh bột, dùng dầu để chiên.
Bởi vì nhân thịt trộn vừa vặn, ngó sen cũng tươi mới, cho nên làm ra hương vị cũng không tồi, ngó sen giòn ngọt, nhân thịt thơm ngon, cắn một cái, bề mặt xốp giòn vỡ ra, một ít nước thịt tươi ngon chảy ra, còn có chút nóng, lại pha lẫn với vị ngọt của ngó sen, xem như là tay nghề cao nhất của Lâm Đoản Đoản trong buổi tối hôm nay.
Quý Lan khen bạn gái của mình, khen đến mức bạn gái cười không khép được miệng, còn ở nơi đó không ngừng vỗ ngực cam đoan: "Về sau ta sẽ làm cho ngươi ăn! Ngươi muốn ăn cái gì ta đều sẽ nghiêm túc học, ta rất lợi hại nga, có thể học được rất nhanh!"
Quý Lan nhìn bộ dạng kiêu ngạo của bạn gái, còn thần thái phi dương, thật sự là không nhịn được, chậm rãi tiến lại gần.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhấm nháp bờ môi thơm ngon của bạn gái mình, so với bánh kem còn ngọt hơn một trăm lần, so với ngó sen còn thơm hơn một trăm lần.
Quý Lan đối với rất nhiều chuyện vẫn luôn luôn thật bình tĩnh, thậm chí có thể nói là Phật hệ, tỷ như sự sống chết của chính mình, thọ mệnh của chính mình.
Quý Lan có rất ít chấp niệm, nhưng tại một khắc này đây trong nội tâm lại sinh ra một ý nghĩ.
Không muốn.
Không muốn chết sớm như vậy, bản thân chỉ có thể chiếm cứ được một ít thời gian trong sinh mệnh của Lâm Đoản Đoản, một trăm năm thật sự là quá ngắn, đối với sinh mệnh dài lâu của Lâm Đoản Đoản mà nói, chỉ là một trăm năm mà thôi, chớp mắt liền qua đi, chút ít thời gian này chiếm cứ không đến 1% trong sinh mệnh của Lâm Đoản Đoản.
Nàng có thể sống lâu như vậy, có lẽ không bao lâu sau liền quên đi đã từng có một người yêu nàng sâu đậm.
Có lẽ trong dòng sinh mệnh dài lâu sẽ thích những người khác.
Không cho phép.
Không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Ghen ghét hung hăn cắn vào trái tim Quý Lan, nàng gắt gao ôm lấy Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng ngực, vào thời điểm vui sướng như vậy, lại cảm thấy thống khổ.
Nhưng mà con người vốn dĩ là một sinh vật tham lam, lúc chưa có được thì muốn có, đến lúc đã có được rồi lại càng muốn nhiều hơn.
Không bao giờ là đủ.
Advertisement
Runtime Error
Surprisingly, in the fantasy LitRPG genre. A girls death forms the foundation for a plan centuries in the making. But when she shakes off their control, and forces the plans of beings millenia old to change, can she avoid being tied up as a loose end? With only what she could take with her in her mind, and a new body with surprising depths, she begins her new life in a world unlike her own. This is my first writing project in almost a decade, so there is going to be a lot of improvements from me as I shake off the rust. And of course, as the world I'm creating comes to life! So if you like the concept, please bear with me, and hopefully I'll reach the high standards I know you have. Edit (04/04/2018): Witness the power of my complete lack of any artistic talent! There is now cover art for this fiction. Its just barely better than the default, but hey, minimalism is in, right?
8 144Reawakening of the Ancients [Hiatus]
The Gods have stirred after centuries of inaction. In the Floating Kingdom there are two who will change the fate of the world. A celestial chessboard of heroes, villains, and demons in which not even the Gods know the victor. Lily and Philip are pulled into this game due to a series of events and misadventures in which they draw attention of powerful people, and they must fight to control their own destinies and not become pawns of the game. [Updating Tuesdays and Fridays]
8 127Little Death
Not quite immortal, but certainly not human, Tabitha and Sam blended in for years as a seemingly normal couple-- hitting the bars together, scraping out a living on the edge of society, never revealing that the violent ends of their human lives had rebirthed them as Mara--a succubus and an incubus. But when a mutual mistake brings down punishment upon them, forcing them to separate, each loses the only thing that matters--their lover, partner, and soul mate. Tabitha, determined to placate the entities who control her fate, takes to the streets of New York City to find a long-lost relic she hopes will win their favor; by night, she pursues the dreamers who welcome her into their beds and, sometimes, their wallets. Sam, despondent and struggling, escapes deeper and deeper into a relationship with a human woman enchanted with him--and one that could risk all he has left. Until a single encounter changes everything, and he will have Tabitha back no matter what the cost.
8 120The Lone Survivor
"You sure he's here?""Yeah, I'm sure. Can't you smell him? And haven't you heard about the young leopard shifter who's been spotted around these parts? Talk is that he's the lone survivor, and he's going to be ours"~~~My name is Fabian Davies, and I am a rogue leopard shifter. But it wasn't always this way.I used to have a family, a leap. We all lived in a huge house in the forest together, and we were one of the strongest leaps of our kind. Now, I live alone, scared to let go of the past or venture far from the house that I used to call my home. My leap disappeared five years ago, leaving me with nothing, no trace of where they went. Not even a note.Zion and Chase. The twins who stumbled upon my home and changed my life for good. They seem to know something about my pack, but without knowing their intentions, how can I possibly trust them?I am a rogue leopard shifter, cast aside by everyone I meet. I am the lone survivor.
8 227Scream 1996 [Male reader insert]
Cover: twitter acc @.ventur_heartoutContent warning: spoilers for Scream (1996), violence, blood, gore, vulgar languageYou and your sister, Sidney Prescott, struggle to survive when a revenge-seeking killer targets you and her. Will you help Sidney out or save yourself?Stu Macher x Male reader x Billy LoomisAlso available on Quotev
8 113Blue beetle X reader X impulse
This is a blue beetle X impulse X reader
8 126