《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 58

Advertisement

Quý Lan tắm một cái, cuối cùng cũng cảm giác được bản thân mình đã bình tĩnh lại, sau đó ngồi xổm ở cửa phòng tắm phát sầu, bởi vì lát nữa vào ổ chăn lại muốn ôm Tiểu Miêu Miêu, nói không chừng lại......

Quý Lan cảm giác được một nỗi đau, nhưng là loại cảm giác đau cũng vui sướng, làm người ta vô pháp dứt bỏ.

Ít nhất đó là những gì Quý Lan cảm nhận được, vì thế sau khi nàng tắm nước lạnh một cái, lại yên lặng chui vào trong ổ chăn, ôm Tiểu Miêu Miêu nhà mình, lâm vào một loại cổ quái tuần hoàn.

Đại khái là thân thể sẽ có phản ứng, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại luyến tiếc buông Tiểu Miêu Miêu ra.

Cái này cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là......

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Đoản Đoản thức dậy trước, cảm giác vòng tay ôm nàng nóng nóng, không có thoải mái như ngày thường.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng sờ mặt Quý Lan, sau đó phát hiện mặt và cánh tay đều nóng như nhau, Tiểu Miêu Miêu liền thanh tỉnh, mở to đôi mắt nhìn Quý Lan.

Gương mặt của Quý Lan đỏ rực, cái trán cũng nóng, Lâm Đoản Đoản nhỏ giọng kêu nàng, nhưng người không có tỉnh dậy.

Đêm qua Quý Lan tắm nước lạnh cho nên đã bị sốt.

Nàng sốt còn không nhẹ, chỉ cần sờ sờ ở trên đầu cũng có thể cảm giác được nóng hầm hập, giống như có thể dùng để chiên bánh trứng.

Lâm Đoản Đoản vội vàng bò dậy, đẩy đẩy Quý Lan, muốn đánh thức nhân loại mình dưỡng, nhưng Quý Lan lại mơ mơ màng màng, miễn cưỡng mở mắt ra, trước mắt còn có một chút mơ hồ.

"Đoản Đoản?" Thanh âm của nàng khàn khàn, giống như còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì vậy.

Chỉ là mơ hồ nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Miêu Miêu có chút khó coi, nàng theo bản năng muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Miêu Miêu, nhưng lại không có chút sức lực nào, đúng vậy, ngay cả tay cũng nhấc không nổi.

Lúc này Quý Lan mới mơ hồ ý thức được có lẽ là mình đã sinh bệnh.

"Đừng sợ, ta sẽ không vứt bỏ ngươi." Tiểu Miêu Miêu trộm hôn cái trán của nàng, hốc mắt hơi hơi hồng.

Thiên nhiên rất tàn khốc, sau khi mèo mẹ sinh mèo con ra, nếu số lượng mèo con tương đối nhiều, khó có thể tồn tại được, mèo mẹ lại không có đủ đồ ăn, vì sinh tồn mèo mẹ sẽ ăn luôn con yếu nhất, để bổ sung thể lực cho mình.

Đối với những tiểu động vật đó mà nói, sinh bệnh là một chuyện hết sức nguy hiểm.

Mà Lâm Đoản Đoản lại quá rõ ràng nhân loại có bao nhiêu yếu ớt, nhân loại rất dễ chết, có khi chỉ vì một trận bệnh nặng, cũng có khi chỉ vì một ý nguyện nho nhỏ, cũng có thể giết chết một người.

Từ trước đến nay Tiểu Miêu Miêu chưa từng trải qua cảm giác khủng hoảng, nàng là một con mèo không sợ trời không sợ đất, nhưng tại một khắc này đây, nàng lại có chút sợ hãi Quý Lan sẽ chết.

Giống như nãi nãi của nàng vậy.

Nếu như là bị thương, thì yêu có thể cứu, yêu lực của bọn họ có thể khôi phục thương thế cho con người, nếu là yêu cường đại, cho dù là người bị trọng thương, thì bọn họ cũng có thể cứu được.

Advertisement

Nhưng bệnh tật và già nua thì rất khó.

Đặc biệt là già nua.

Già nua, đại biểu cho sinh mệnh của một nhân loại đã đi tới cực hạn, thọ mệnh của bọn họ đã hết, vô pháp vãn hồi.

Nếu là bệnh tật thì yêu lực còn có khả năng sẽ có một chút tác dụng, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Tiểu Miêu Miêu luyến tiếc nhân loại mình dưỡng, nàng vô cùng rõ ràng điều này, cho nên mới có cảm giác sợ hãi, sợ hãi người này cứ như vậy chết đi.

Nàng giống như hống tiểu hài tử, khẽ nói với Quý Lan: "Đừng sợ đừng sợ, sẽ không có việc gì, A Lan nhất định sẽ không chết."

Quý Lan biết rõ bản thân mình chỉ bị cảm mà thôi, nhưng hình như Lâm Đoản Đoản không cho là vậy, nàng bất đắc dĩ muốn cười một cái, ở trong lòng lại cảm giác được một chút mềm mại.

Nàng trả giá, tóm lại là có hồi báo.

"Ta không sợ." Quý Lan nhẹ giọng nói: "Thật sự không sợ."

"A Lan chờ ta một chút." Lâm Đoản Đoản vội vàng nhảy xuống giường, chạy vào phòng bếp rót một ly nước ấm, mang tới cho Quý Lan uống, sau đó cầm lấy di động, bắt đầu lên trên mạng tra, nhiệt độ cơ thể đặc biệt cao, có thể là nhân loại đã sinh bệnh, nên chăm sóc như thế nào.

Nàng tra xét một hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa Quý Lan đi bệnh viện.

Đúng vậy, đưa đến bệnh viện mới là chính đạo.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của Quý Lan, nhiệt độ cơ thể của Quý Lan cao tới 38 độ rưỡi, sắp 39 độ, khó trách nàng sốt đến mơ hồ.

Vì thế Quý tổng liền ở bệnh viện truyền nước, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn bồi nàng, ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn, sau khi Quý Lan được truyền nước lại mơ mơ màng màng ngủ mất, hình như trong thuốc có chứa một ít thành phần an thần.

Chờ đến khi Quý Lan tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy sườn mặt của Tiểu Miêu Miêu, Lâm Đoản Đoản ghé vào bên cạnh giường bệnh, không có ngủ, mà trợn tròn mắt ở nơi đó phát ngốc.

Quý Lan vừa tỉnh lại, Tiểu Miêu Miêu lập tức phát hiện được, nháy mắt mở to hai mắt ngồi dậy: "A lan! Ngươi tỉnh!"

"Ân." Quý Lan còn có một chút mệt mỏi, bởi vì một bàn tay đang được truyền nước biển, không có cách nào có thể nhúc nhích, nàng vươn một bàn tay khác, muốn sờ sờ Tiểu Miêu Miêu, còn chưa sờ đến đã bị Tiểu Miêu Miêu nắm lấy.

Lâm Đoản Đoản nắm chặt lòng bàn tay nàng, cọ cọ ở mặt trên, cả người thoạt nhìn đều có chút buồn buồn: "Ngươi phải sớm khoẻ lại nha."

Nàng thật sự chán ghét Quý Lan sinh bệnh, bởi vì thời điểm Quý Lan sinh bệnh, trong lòng nàng cũng không thoải mái.

"Ta cảm giác bản thân đã thoải mái hơn nhiều." Quý Lan nhỏ giọng an ủi Lâm Đoản Đoản: "Nhân loại rất yếu ớt, nhưng không có yếu ớt giống như ngươi nghĩ, ta sẽ chậm rãi khoẻ lại, khẳng định sẽ không chết."

Lâm Đoản Đoản vẫn còn có chút héo héo, nàng nhìn Quý Lan, một lát sau mới chậm rãi nói: "Dưỡng nhân loại thật là quá phiền toái, về sau ta sẽ không bao giờ dưỡng thêm nhân loại khác."

Advertisement

Quý · bình dấm chua · Lan cũng không cảm thấy những lời này có bất luận vấn đề gì cả, thậm chí vui vẻ gật gật đầu: "Ngươi chỉ cần dưỡng một mình ta là đủ rồi."

"Nhưng ta vẫn không vui, đại khái là vì ta nhịn không được sẽ nhớ tới, ngươi là một nhân loại, mà nhân loại thì sẽ chết, ngươi đại khái chỉ có thể sống được khoảng 100 năm, như vậy chờ đến khi ngươi chết có phải ta cũng sẽ rất khổ sở hay không?" Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt tròn tròn, có thể nói nàng tàn khốc, cũng có thể nói nàng thiên chân, nhưng chính cái bộ dạng vừa thiên chân lại vừa tàn khốc này, hình thành nên khí chất đầy mâu thuẫn của nàng.

"Sẽ, cho nên nếu như ta chết đi, ngươi sẽ nhớ rõ ta, mãi cho đến thật lâu về sau sao?"

"Sẽ đi." Lâm Đoản Đoản nghiêng nghiêng đầu: "Bởi vì ta thực thích ngươi, cho nên nếu như ngươi chết ta sẽ rất khổ sở, cũng sẽ vẫn luôn vẫn luôn...... Nhớ rõ ngươi, thẳng cho đến thật lâu về sau, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ quên ngươi, nhưng chuyện đó khẳng định là thật lâu thật lâu về sau."

"Vậy đủ rồi." Quý Lan cười: "Ta cũng thực thích ngươi."

"Hiện tại ta muốn hôn hôn một cái, có thể không?" Thời điểm Quý Lan sinh bệnh có vẻ rất yếu ớt, nàng mang theo một loại ngữ khí giống như đang làm nũng, nhỏ giọng nói: "Muốn được Đoản Đoản hôn hôn."

"Đương nhiên có thể." Lâm Đoản Đoản hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang áp xuống, đè lên Quý Lan, hơi thở của hai người dần dần trở nên nóng rực, ngay cả không khí cũng có chút hồng phao phao.

Đó là một cái hôn ướt át, vì sao phải dùng từ ướt át để hình dung nha? Bởi vì rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến thạch trái cây, hoặc là pudding linh tinh.

Thạch trái cây và pudding mềm mại lại đàn hồi, trong đó còn có một chút nước sốt, sau khi ngươi lột bao bì ra, liền sẽ chảy xuôi ra ngoài.

Thực ngọt.

Tiểu Miêu Miêu thực dính người, ngay cả thời điểm hôn môi cũng thể, nàng cơ hồ đem cả người Quý Lan đều đẩy lên vị trí đầu giường, nửa thân Tiểu Miêu Miêu đều đã bò lên trên giường.

Quý Lan chỉ có thể dùng cái tay duy nhất có thể nhúc nhích kia, ôm sống lưng Tiểu Miêu Miêu, để ổn định thân thể của nàng.

Hai người còn đang chìm đắm trong môi hôn, tiểu hộ sĩ kiểm tra phòng đột nhiên đẩy cửa ra, tiểu hộ sĩ vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy hai người bọn họ đang hôn nhau, lúc ấy liền mở to hai mắt nhìn: "Các ngươi đang làm gì vậy!"

Tiểu hộ sĩ giống như đánh gãy đôi uyên ương, xông lên kéo hai người tách ra, ánh mắt còn hung hung: "Làm gì vậy làm gì vậy!"

"Không biết bạn gái của ngươi đang bị cảm sao? Hôn thành cái dạng này, vạn nhất lây bệnh, ngươi liền đến nằm ở giường cách vách!"

Tiểu hộ sĩ hung ba ba nói: "Hết bệnh rồi, các ngươi hôn một ngày một đêm cũng không ai quản, thời điểm sinh bệnh không thể tiết chế một chút hay sao? Thật là quá đáng!"

Lâm Đoản Đoản:......

Nhân loại các ngươi thật nhiều quy củ.

Kết quả vừa quay đầu lại, gương mặt của Quý Lan hồng hồng, vốn dĩ là vì phát sốt, độ ấm của gương mặt sẽ cao hơn so với ngày thường một chút, hiện giờ lại bởi vì cùng bạn gái hôn hôn bị phát hiện, cảm giác được thẹn thùng, mặt liền càng đỏ.

Ngày thường nàng không có mảnh mai như vậy, cả người có vẻ thập phần ngon miệng, Tiểu Miêu Miêu đáng xấu hổ trầm mặc.

Vốn đang muốn nói, nàng sẽ không bị lây bệnh của nhân loại đâu, lúc này cũng mở miệng không nổi, liền ngây ngốc nhìn chằm chằm Quý Lan.

Tiểu hộ sĩ chỉ cảm thấy không nhìn nổi nữa, nhịn không được che kín hai mắt của mình, nghẹn ngào một tiếng, cảm thấy bản thân mình sẽ bị nghẹn cẩu lương mà chết.

"Thật quá đáng thật quá đáng......" Sao có thể đối đãi với một con cẩu độc thân như vậy chứ? Tiểu hộ sĩ hoàn toàn không muốn ngây người thêm một giây nào ở trong cái phòng này, nhưng trước khi rời đi còn dặn dò hai tiếng: "Đừng hôn a! Đều là người trưởng thành rồi, hẳn là nên biết đúng mực nga."

Chờ tiểu hộ sĩ đi rồi, hai người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Đoản Đoản cũng không biết vì cái gì, liền cảm thấy có chút chột dạ, thậm chí nàng còn không biết bản thân mình phát ra hứng thú với cái gì, liền lặng lẽ cúi đầu bẻ ngón tay.

Quý Lan cũng cảm giác được một chút xấu hổ, sau khi ho khan một tiếng liền không nói gì nữa, hai người lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.

Bất quá cái loại trầm mặc này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì một lát sau, Tiểu Miêu Miêu nhỏ giọng nói: "Ta đã xin nghỉ, đạo diễn đồng ý, hai ngày này ta đều bồi ngươi có được hay không?"

"Ân......" Từ nhỏ đến lớn Quý Lan rất ít khi sinh bệnh, nguyên nhân sinh bệnh vào lúc này...... Cũng không cần nhiều lời, nếu một hai phải nói trắng ra, thì chính là tự làm bậy.

"A Lan thực mau sẽ khoẻ lại." Lâm Đoản Đoản nhỏ giọng nói: "Bất quá có một điều ta rất tò mò, bác sĩ nói, A Lan sinh bệnh là vì cảm lạnh, như vậy vì cái gì A Lan sẽ cảm lạnh? Là bởi vì đêm qua dùng nước lạnh để tắm rửa sao?"

Quý Lan:!!

"Đúng vậy không? Vậy vì cái gì A Lan phải dùng nước lạnh để tắm rửa? Con nít cũng biết không thể dùng nước lạnh tắm rửa a." Lâm Đoản Đoản không vui nói: "Điều mà một đứa nhỏ cũng biết, vì cái gì A Lan phải làm."

Quý Lan:......

Trong lúc nhất thời nàng không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí dại ra tại chỗ, qua một hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại, nói như thế nào Quý tổng vẫn là Quý tổng, sau khi bình tĩnh lại liền bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ lý do: "Bởi vì ngày hôm qua lúc tắm rửa chỉ có nước lạnh......"

"A Lan gạt người." Lâm Đoản Đoản dùng sức chọc chọc mặt nàng: "Lúc ấy rõ ràng là có! Trước đó ta còn lấy một ít nước ấm để rửa chân nha!"

"Thời điểm ta tắm thì không có nhiều như vậy, tắm đến một nửa chỉ còn nước lạnh, cho nên dứt khoát tắm luôn cho xong." Quý Lan tự mình ngượng ngùng, gương mặt hồng hồng quay đầu đi: "Dù sao chuyện chính là như vậy......"

"Vậy lúc ấy ngươi nên nói với ta! Ta có thể nấu ít nước ấm cho ngươi, ngươi sẽ không sinh bệnh!" Lâm Đoản Đoản càng không vui: "Về sau phải nói với ta có biết hay không?"

Quý Lan yên lặng gật gật đầu, cảm giác bản thân mình giống như một đứa nhỏ.

Lúc này Lâm Đoản Đoản mới vừa lòng, nàng nhẹ nhàng ôm ôm Quý Lan, sau đó nói: "A Lan phải ăn sinh nhật ở bệnh viện rồi."

Đối với ngày sinh nhật của mình Quý Lan cũng không có ấn tượng gì nhiều, nghe vậy mới sửng sốt một chút, đúng là sắp đến sinh nhật của bản thân rồi.

"Không sao, vốn dĩ cũng không phải chuyện quan trọng gì."

Lâm Đoản Đoản nhìn nhân loại mình dưỡng, nhịn không được thở dài một hơi, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: "Dù sao ngươi phải mau mau khoẻ lại, càng nhanh càng tốt."

"Được." Quý Lan nghiêm túc đáp ứng với Lâm Đoản Đoản, Lâm Đoản Đoản lại hỏi nàng: "Ngươi có đói bụng hay không? Có muốn ăn cái gì hay không?"

Quý Lan được đưa tới bệnh viện vào buổi sáng, sau khi truyền nước xong lại bắt đầu ngủ, hiện tại đã là giữa trưa, nàng chưa ăn uống gì, đúng là có hơi đói một chút.

Lâm Đoản Đoản còn chưa nói xong, bụng của Quý Lan đã kêu ục ục.

Lâm Đoản Đoản liền đi gọi điện thoại, đương nhiên là gọi cho Đồ Kiểu Kiểu rồi, thời điểm Đồ Kiểu Kiểu nhận được điện thoại còn có chút ngốc: "A? Chính ngươi lại đây ăn liền thôi đi, còn muốn ta đưa cơm hộp cho ngươi, có phải là hơi quá phận hay không?"

"Qua đây nhanh lên!" Thanh âm của Lâm Đoản Đoản hung hung: "Cho ngươi 10 phút, nếu như ngươi còn chưa tới, ta liền đi đập cửa hàng của ngươi."

Đồ Kiểu Kiểu:......

Ác bá miêu miêu!

Tuy rằng hắn rất không tình nguyện, nhưng vẫn đi qua, sau khi buông hộp giữ nhiệt ở trong tay xuống, còn ồn ào: "Quấy rầy người khác yêu đương, sẽ bị thiên lôi đánh!"

Tiểu Miêu Miêu vừa nhấc mắt, cao quý lãnh diễm: "Buông, sau đó lăn."

Đồ Kiểu Kiểu: QAQ

Được đi được đi, lăn liền lăn, hắn còn trở về tiếp tục yêu đương với bạn gái.

Đồ Kiểu Kiểu nhanh chóng lăn đi, Lâm Đoản Đoản lấy cơm hộp mà hắn đưa tới, mở ra, bên trong có cháo có đồ ăn, thoạt nhìn thập phần phong phú, rất thích hợp với người mới sinh bệnh.

"Tới, A Lan ăn một chút, ăn một chút đồ ăn sẽ thoải mái hơn."

Trước nay chỉ có nàng nhét cẩu lương cho người khác, Đồ Kiểu Kiểu còn vọng tưởng nhét cẩu lương cho nàng?

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click