《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 51
Advertisement
Đạo diễn:......
Hắn nhìn Quý Lan, quên luôn cả chào hỏi, trong lòng tất cả đều là: Ngọa tào! Quý Lan! Chẳng lẽ là thật sao!
"Đạo diễn, ta đi trước nha." Lâm Đoản Đoản phất phất tay, sau đó liền lên xe, Quý Lan lại còn tự mình mở cửa xe nữa chứ.
Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ, đặc biệt muốn hỏi, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra được, rưng rung nước mắt nhìn Quý Lan và Lâm Đoản Đoản rời đi.
Ô ô ô thật là muốn bát quái a!
Hai người này đi đâu, làm gì? Đương nhiên là hẹn hò nha!
Mặc dù thời gian hẹn hò đã định là ngày hôm sau, nhưng Quý Lan không muốn buông tha khoảng thời gian buổi tối, Quý Lan lái xe không có mang Lâm Đoản Đoản về nhà, mà đi đến một nhà ăn đặc biệt sang quý, có tiếng là lãng mạn.
Đúng vậy, nàng muốn mời bạn gái ăn cơm.
Quý tổng tra xét thật lâu, thấy bên này được đánh giá rất cao, lúc này mới mang Tiểu Miêu Miêu qua đây, Tiểu Miêu Miêu lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của nàng: "Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?"
"Đúng vậy." Quý Lan thực nghiêm túc nói: "Hẹn hò đều phải ra ngoài ăn cơm."
"Như vậy a." Tiểu Miêu Miêu gật gật đầu, sau khi xuống xe liền vào cùng Quý Lan.
Nơi này rất xinh đẹp, có thể nhìn ra được lúc trang hoàng hẳn là rất dụng tâm, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, bởi vì Tiểu Miêu Miêu đã thấy qua quá nhiều dạng kiến trúc khác nhau.
Quý Lan đã đặt chỗ từ sớm, vừa tiến vào liền có nhân viên tạp vụ dẫn các nàng đi, Quý Lan nhỏ giọng hỏi Tiểu Miêu Miêu: "Muốn ăn cái gì?"
Tiểu Miêu Miêu nhìn thực đơn, hơi hơi nhíu mày, tùy tiện gọi vài món ăn, sau đó hai người liền ngồi chờ.
Nơi này không có phòng riêng, nhưng khoảng cách giữa các chỗ ngồi là có ngăn cách, ánh đèn thực nhu hòa, thoạt nhìn rất thoải mái.
Thời điểm đặt chỗ sẽ được hỏi trước, khách hàng có dị ứng phấn hoa hay không, có cần hoa tươi hay không, linh tinh.
Sau đó căn cứ theo nhu cầu của khách hàng, trên bàn sẽ đặt mấy cành hoa mà khách hàng thích, hoa được tạo hình rất xinh đẹp.
Tuy rằng hai người các nàng đều không có hứng thú gì đối với việc có hoa hay không, nhưng Quý Lan cảm thấy, lúc hẹn hò vẫn nên có, liền chọn một đoá tiểu cúc non.
Nhân lúc đồ ăn chưa lên, Quý Lan đi WC một chuyến, Tiểu Miêu Miêu ghé vào trên bàn, nhàm chán khảy khảy tiểu cúc non.
Sau đó có hai người ngồi xuống ở cách vách, một người là nam nhân trung niên, lớn lên cũng tạm, có thể là vì có tuổi rồi, nên có chút hói đầu.
Con người a, mặc kệ bộ dạng lớn lên trông như thế nào, một khi bị hói đầu, giá trị nhan liền bị kéo thấp.
Nữ nhân thì trẻ tuổi xinh đẹp, làn da đặc biệt trắng, lại còn mặc váy màu đỏ, thoạt nhìn giống như hoa hồng đỏ mà nhà hàng đang đặt trên bàn vậy.
Sau khi hai người ngồi xuống liền bắt đầu diễn một màn ân ái, diễn thật lâu, có thể là do chờ đồ ăn lên quá nhàm chán, nữ nhân vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Đoản Đoản, sau đó xì một tiếng bật cười.
Advertisement
Người tới nơi này ăn cơm trên cơ bản đều ăn mặc chính trang, vô luận là nam hay nữ đều ngăn nắp lượng lệ.
Chỉ có Lâm Đoản Đoản ăn mặc bình thường, hơn nữa là loại phong cách đồ vận động, lại còn đang lười biếng ghé vào trên bàn, một chút hình tượng cũng không có.
Nhưng bọn họ cũng biết, tới nơi này ăn cơm, chắc chắn không có người thân phận thấp, cho nên chỉ cười một cái mà thôi.
Nhưng mà nữ nhân kia hiển nhiên là khá tò mò về Lâm Đoản Đoản, cứ được một lúc lại muốn quay đầu lại nhìn Lâm Đoản Đoản một cái, còn cúi đầu nói gì đó ở bên tai của nam nhân kia.
Nàng ta cho rằng Lâm Đoản Đoản không nghe được, nhưng Lâm Đoản Đoản lại không phải là người.
Lâm Đoản Đoản có thể nghe được rành mạch những lời mà nàng ta nói với nam nhân kia : "Người mang nàng tới đây không sợ bị xấu mặt sao?"
Lâm Đoản Đoản xoay đầu, tiếp tục nằm bò, cho dù là ra ngoài ăn cơm, điều quan trọng nhất không phải là chính mình cảm thấy thoải mái sao? Váy hay là tây trang đúng là rất xinh đẹp nha, nhưng nếu như mặc váy, ăn chưa được mấy miếng, cái bụng nhỏ sẽ hơi nhô lên một chút, liền bị người ta nhìn thấy.
Tây trang cũng vậy, rõ ràng là đồ vận động thoải mái hơn nha.
Tiểu Miêu Miêu không hiểu quy tắc ngầm của nhân loại, đối với nàng mà nói, những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là nàng có thoải mái hay không.
Quý Lan từ toilet trở về chỗ ngồi, còn cố ý xử lý tóc của mình một chút, bởi vì công việc cho nên ngày thường Quý tổng cũng thường xuyên mặc chính trang, thời điểm tan tầm nàng liền vội vàng chạy qua đón Lâm Đoản Đoản, trên người vẫn còn mặc đồ đi làm.
Phía trên là một bộ tiểu tây trang màu trắng, phía dưới là váy, Lâm Đoản Đoản đặc biệt muốn phun tào, bên trong tủ quần áo của Quý Lan nhiều nhất chính là tây trang trắng, quần trắng áo trắng, váy đen.
Quần áo có màu sắc khác chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Tiểu Miêu Miêu biết rõ cái gì gọi là chính mình không muốn, thì đừng đẩy cho người khác, nàng cảm thấy đồ vận động thoải mái, có khả năng là Quý Lan cảm thấy chính trang thoải mái thì sao?
Dù sao nàng sẽ không cười nhạo người khác mặc đồ như thế nào, bởi vì đó là chuyện của người ta, nghe nói có một nhân loại tên là Viên Long Bình, nghiên cứu cấy ghép lúa nước, nuôi sống không biết bao nhiêu người.
(Viên Long Bình : một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.)
Như vậy ăn no căng, mới đúng là không phải đang nói giỡn.
Tiểu Miêu Miêu rất mang thù, cho dù chỉ là một ánh mắt hay một câu thầm cười nhạo, nàng cũng có thể nhớ rất lâu, bất quá hiện tại quan trọng nhất chính là ăn cơm.
Cho nên Tiểu Miêu Miêu không muốn làm những chuyện dư thừa, nhưng đây là một nhà hàng cơm Tây, kỳ thực Tiểu Miêu Miêu ăn không quen lắm, sau khi đồ ăn được đưa lên, nàng ăn một chút, liền không muốn ăn nữa, ghé vào trên bàn phát ngốc.
Advertisement
Quý Lan nhỏ giọng hỏi nàng: "Không thích sao?"
"Không thích." Tiểu Miêu Miêu ủy khuất ba ba nói: "Muốn ăn đồ ăn ngươi làm."
Quý Lan buông dao nĩa, lôi kéo tay của Tiểu Miêu Miêu: "Chúng ta về nhà thôi."
Nàng mang Tiểu Miêu Miêu qua đây ăn cơm, là vì nghe nói thời điểm bọn họ kết giao bạn trai bạn gái, đều sẽ làm như vậy.
Mấy cặp yêu nhau còn rất thích nha.
Người khác có, Lâm Đoản Đoản cũng sẽ có, cho nên nàng mới mang Lâm Đoản Đoản lại đây, nhưng nếu Tiểu Miêu Miêu trong nhà không thích, vậy không cần phải làm nữa.
"Về nhà muốn ăn cái gì ta làm cho ngươi."
"Được!" Tiểu Miêu Miêu lập tức lên tinh thần, hai người tay trong tay rời đi, Quý Lan đặc biệt có tâm cơ, thời điểm nắm tay còn cố ý đan mười ngón tay vào nhau với Lâm Đoản Đoản.
Trong lòng Lâm Đoản Đoản chỉ có ăn ngon, căn bản không có để ý cái này, là người hưng phấn nhất chạy ra ngoài, Quý Lan cũng bị nàng kéo ra ngoài.
Thời điểm gần tới cửa lớn, Lâm Đoản Đoản đột nhiên nghĩ tới gì đó, Tiểu Miêu Miêu mang thù liền lùi trở lại, nàng dừng lại ở phía trước bàn ăn của hai người kia, ánh mắt mang theo một chút nghiền ngẫm.
"Nếu ta là các ngươi, thì ngay cả cơm cũng không ăn, mà mau mau rời khỏi nơi này."
Hai người đều tỏ ra khó hiểu, nhưng Tiểu Miêu Miêu không có ý tứ nói nhiều, lôi kéo Quý Lan lại chạy, nam nhân kia hiển nhiên là nhận thức Quý Lan, vốn dĩ đang định chào hỏi, còn chưa kịp đứng lên, Quý Lan đã cùng Lâm Đoản Đoản rời đi rồi.
"Nàng ta đang nói cái gì vậy?" Nữ nhân không hiểu gì, hiển nhiên là vô pháp lý giải, vì sao Lâm Đoản Đoản lại đột nhiên nói một câu kỳ quái như vậy, sau đó lại rời đi.
"Ai biết được." Nam nhân cũng không rõ, nhưng bởi vì nhận thức Quý Lan, biết Quý Lan là một đại lão, cho nên không dám lắm miệng nói nhiều.
Nhưng hai người đều không có ý tứ rời đi, bởi vì bọn họ căn bản là không quen biết Lâm Đoản Đoản.
Còn Quý Lan thì mang theo một chút tò mò hỏi: "Vì sao ngươi lại nói như vậy?"
Lúc này hai người đã đi đến dưới lầu, vừa lúc có một chiếc xe dừng lại trước mặt các nàng, một nữ nhân trung niên xuống xe, sắc mặt rất không đẹp đi vào trong.
"Nhạ, bắt gian tới." Lâm Đoản Đoản cười hì hì nói: "Ta xem bọn họ có đi hay không."
Kỳ thật hiện tại có đi thì cũng đã muộn, dù sao Tiểu Miêu Miêu cũng không có hảo tâm muốn nhắc nhở bọn họ, nàng là một Tiểu Miêu Miêu lương thiện như vậy sao? Không phải.
Thậm chí còn có chút xúc động muốn quay trở lại xem kịch đây.
Bất quá hiện tại quan trọng nhất chính là về nhà ăn cơm, một chút nàng cũng không thích cơm Tây......
Làm một con Tiểu Miêu Miêu truyền thống, thứ duy nhất có thể giúp nàng tiếp thu được cơm Tây chính là món cá, đối với gan ngỗng linh tinh không hề có hứng thú.
Cũng không thích món Nhật, đặc biệt là cá sống cắt lát.
Thời điểm làm mèo đã ăn qua cá sống cắt lát, hiện tại đã không còn là một mèo bình thường nữa, vì cái gì phải ăn sống?
Lâm Đoản Đoảnh chính là một Tiểu Miêu Miêu chân thật lại quyết đoán như vậy.
Hai người còn đi mua đồ ăn, đúng vậy, nhà hàng cao cấp không ăn, phải về nhà ăn cơm do chính Quý Lan làm.
Bất quá chuyện này cũng giúp Quý Lan suy nghĩ lại một chút ngày mai nên đi hẹn hò như thế nào, bởi vì thông qua chuyện chiều nay, Quý Lan đã bừng tỉnh đại ngộ, kinh nghiệm hẹn hò của người khác chưa chắc đã thích hợp với các nàng.
Vẫn phải tự mình nghiên cứu một chút nên hẹn hò như thế nào mới được.
Quý Lan vì Tiểu Miêu Miêu nhà mình mà rầu thúi ruột.
Nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt về lần đầu tiên yêu đương cho Tiểu Miêu Miêu, cho nên cái gì cũng muốn cho nàng ấy thứ tốt nhất.
Nhưng hiện tại đột nhiên hiểu được, tốt nhất không phải là thích hợp nhất.
Vẫn là Tiểu Miêu Miêu thích mới là quan trọng nhất.
Để đền bù cho Tiểu Miêu Miêu chuyện ăn không ngon này, Quý Lan đã mua không ít cá về nhà, làm đủ các loại cá cho Lâm Đoản Đoản ăn.
Tối nay Tiểu Miêu Miêu thích nhất, là cá hoa cúc.
Món cá kia làm như thế nào, Quý Lan không có học qua công thức, nếu coi qua công thức hẳn là sẽ có cách làm tương tự đi, nhưng nàng là tự mình mày mò ra được.
Chất thịt của cá hoa cúc rất tốt, bởi vì thịt cá là từng mảnh từng mảnh, giống như cánh tỏi, cũng có người sẽ gọi thịt cá hoa cúc là thịt cánh tỏi.
Cá hoa cúc tươi ngon được rửa sạch sẽ, chiên đến khi toàn bộ cá hoàn toàn vỡ vụn, mặt ngoài vàng khô, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng vốn có của thịt cá.
Nhưng ăn rất ngon, dù sao Tiểu Miêu Miêu rất thích.
Sau khi ăn uống no đủ, Tiểu Miêu Miêu liền nằm vào trong ổ chăn, ngay cả TV cũng không xem, còn tò mò dò hỏi Quý Lan: "Ngày mai chúng ta đi hẹn hò ở nơi nào nha?"
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Quý Lan tắm rửa một cái, thời điểm bò lên trên giường trên người còn mang theo hương khí mát lạnh, Tiểu Miêu Miêu chủ động nằm vào trong lòng ngực của nàng, một người một miêu bắt đầu tiến vào trạng thái phát ngốc.
"Ngày mai ngươi sẽ biết."
Tiểu Miêu Miêu kiềm nén lòng hiếu kỳ, ở trong lòng ngực bạn gái chậm rãi chìm vào giấc ngủ, thời điểm sắp ngủ đột nhiên nhớ tới gì đó, bỗng nhiên mở mắt.
Hiển nhiên là nàng còn có chút mơ mơ màng màng, ôm lấy cằm của Quý Lan, ở trên miệng Quý Lan gặm một ngụm: "Bạn gái ngủ ngon."
Tâm Quý Lan đều mềm, hận không thể đem Tiểu Miêu Miêu mềm mại vĩnh viễn đều giấu ở trong lòng ngực của mình: "Bạn gái ngủ ngon."
Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới an tâm đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Lan không có đánh thức Lâm Đoản Đoản, mà để nàng ngủ thêm một lúc nữa, còn mình thì lặng lẽ rời giường đi làm bữa sáng.
Sau đó chờ Lâm Đoản Đoản tỉnh lại, liền có sẵn bữa sáng để ăn.
Quý tổng hiền huệ, thậm chí thừa dịp Tiểu Miêu Miêu chưa dậy, dọn dẹp lại trong phòng một lần, chủ yếu là vì tâm tình quá tốt, phải làm một cái gì đó, mới có thể làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Nàng dọn dẹp trong phòng ngoài phòng xong, Tiểu Miêu Miêu mới tỉnh ngủ, ngáp một cái đi ra, còn vừa đi vừa duỗi cái eo lười.
Thanh âm của Tiểu Miêu Miêu thực mềm, nghe tới đặc biệt ngọt: "Bạn gái buổi sáng tốt lành ~"
"Ăn cơm trước đi." Quý Lan ôm lấy Tiểu Miêu Miêu, hai người theo thói quen ôm hôn nhau.
Sau khi hôn xong, Tiểu Miêu Miêu tỉnh bơ đi đến bàn ăn, bắt đầu ăn bữa sáng, mỗi khi như vậy, Quý Lan đều rất muốn thở dài.
Tuy rằng mỗi ngày các nàng đều thân thiết, nhưng đối với Tiểu Miêu Miêu mà nói, việc hôn môi này không đại biểu cho loại dục vọng kia, mà chỉ đơn thuần giống như nuôi một sủng vật mà mình cực kỳ yêu thích, hôn nàng khen thưởng nàng.
Mỗi khi như vậy, Quý tổng sẽ có một chút uể oải, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại, ít nhất Lâm Đoản Đoản chỉ biết hôn hôn với nàng.
Như vậy là đủ rồi.
Sau khi ăn sáng xong, thay đổi một bộ quần áo, hai người liền ra cửa.
Thật ra Quý Lan không hề có kinh nghiệm hẹn hò, tuy rằng trước đó, nàng xem rất nhiều công lược, cũng hấp thụ kinh nghiệm từ rất nhiều người, nhưng mà sau sự kiện ngày hôm qua, nàng liền minh bạch, kinh nghiệm của người khác không có cái nào dùng được cả, Tiểu Miêu Miêu không giống với bạn gái của bọn họ.
Đêm qua, Quý Lan không hề ngủ ngon, suy nghĩ cặn kẽ cả đêm, cuối cùng cảm thấy, mang Tiểu Miêu Miêu đi chơi đây đó, chưa chắc đã làm nàng vui vẻ.
Chỉ có đi ăn ngon!
Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy nha.
Cho nên sau khi Quý Lan mang Tiểu Miêu Miêu ra ngoài, liền chạy thẳng một đường, Quý tổng có một chiếc phi cơ tư nhân, đi nơi nào cũng rất thuận tiện, các nàng bay tới một thành thị đặc biệt có danh tiếng về mỹ thực, nơi đó có một con phố đặc biệt lớn, không phải nói giỡn, thật sự là rất dài, hình tròn, có thể vờn quanh một vòng, trên đường toàn bộ đều là đủ các loại mỹ thực.
Đại bộ phận đều là bản địa, cũng có một ít là ngoại lai.
Đã từng có người nói qua, ở chỗ này ngươi có thể ăn được tất cả mỹ thực ở trong nước, nước ngoài cũng có một ít.
Quý Lan cảm thấy Tiểu Miêu Miêu sẽ thích nơi này.
"Chúng ta có thể dùng thời gian của một ngày, ăn hết cái phố này." Quý Lan biết Tiểu Miêu Miêu là một con yêu, sức ăn rất lớn, chỉ cần nàng muốn ăn, ăn hết toàn bộ con phố này tuyệt đối không có vấn đề gì.
Tiểu Miêu Miêu quả nhiên rất vui vẻ, thời điểm đứng ở đầu đường còn đang nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn thấy thứ gì cũng rất muốn ăn.
"Muốn ăn cái kia trước!" Tiểu Miêu Miêu cảm thấy hôm nay mình thật may mắn khi mặc quần áo rộng thùng thình, cho dù cái bụng nhỏ có xông ra cũng không bị người khác phát hiện!
"Xông lên đi!"
Hai người cứ như vậy đi dạo ở trên phố, Quý Lan ăn không được nhiều, cho nên đại bộ phận thời gian là phụ trách trả tiền, còn Tiểu Miêu Miêu thì phụ trách vui vẻ xông về phía trước mà ăn.
Ăn được món nào ngon, sẽ quay đầu lại đút cho Quý Lan một ngụm.
"Để ta ăn trước! Ăn được món nào ngon sẽ cho ngươi ăn!" Tiểu Miêu Miêu lấy một loại tư thái Thần Nông nếm bách thảo, vỗ vỗ ngực của mình: "Tuyệt đối sẽ không để ngươi ăn phải cái không thể ăn!"
(Thần Nông, tức Viêm Đế, không chỉ là vị hoàng đế thánh hiền đã khai sáng nghề nông, văn hóa ẩm thực, mà còn đặt nền móng cho Trung y và Trung dược. Thần Nông nếm bách thảo là câu chuyện thần thoại nổi tiếng, tương truyền Thần Nông thị thần thông quảng đại, đã từng lần lượt nếm thử hương vị bách thảo, xác định dược tính, trong một ngày đã trúng độc bảy mươi lần.)
Quý Lan có một chút muốn cười, bởi vì khẩu vị của mọi người là không giống nhau, có khi người này cảm thấy ăn rất ngon, còn người khác lại cảm thấy không thể ăn.
Giống như rau thơm có người thích đến nỗi không có là không chịu được, có người thì vừa ngửi mùi đã biến sắc.
Đồng dạng sầu riêng cũng như thế.
Nhưng mỗi khi thấy Lâm Đoản Đoản ăn ngon, vui vẻ đưa tới bên miệng nàng : "Ngươi nếm thử cái này, ta cảm thấy ăn rất ngon, ngươi khẳng định sẽ thích!"
Quý Lan liền cầm lòng không đậu mà mở miệng ra, cho dù nàng không thích ăn món đó, nhưng thời điểm ăn vào trong miệng, lại cảm giác phá lệ thơm ngọt.
Thứ làm nàng cảm thấy ăn ngon không phải là những món ăn vặt này, mà là tình yêu thuộc về Tiểu Miêu Miêu.
Cho dù là tình yêu của chủ nhân đối với sủng vật, thì cũng là tình!!
"Cái này ăn cũng ngon!" Tiểu Miêu Miêu lại lấy đồ ăn mà nàng cảm thấy ăn rất ngon, đưa cho Quý Lan: "Ta cảm thấy món này là món ăn vặt ngon nhất ở trên phố này, món này có thể chấm cho mười điểm!"
Quý Lan nhìn thoáng qua, trên tay Lâm Đoản Đoản là khoai tây cắt sợi kẹp bánh bao, giấy bọc còn chưa mở ra, phía trên khoai tây xịt đầy tương ớt, kẹp ở trong bánh.
Lâm Đoản Đoản thích ăn khoai tây lại còn thích ăn cay, đạt được cả hai mừng như điên!
Quý Lan......
Quý Lan không thích ăn cay, cho nên lúc trước khi Lâm Đoản Đoản ăn lẩu ở nhà, nàng chỉ ngồi ở bên cạnh ăn một ít liền thu đũa.
Nhưng Quý Lan mặt không đổi sắc, tiếp nhận ăn hai ngụm, còn nói: "Đúng vậy, ăn rất ngon."
Tiểu Miêu Miêu liền kiêu ngạo, lôi kéo Quý Lan tiếp tục đi về phía trước: "Cái kia ta không thích ăn, quá ngọt, ta có chút chịu không nổi, chúng ta ăn ở bên này đi!"
Có thể xem Tiểu Miêu Miêu là một con mèo phương bắc, không tiếp thu được món quá ngọt, lúc trước cùng người ở đoàn phim ra ngoài ăn cơm, nghe người ở đoàn phim nói, phía nam có một loại cơm vị rất ngọt, lập tức đại kinh thất sắc.
Đương nhiên, nếu như là ngọt cay, thì còn có khả năng nàng có thể tiếp thu được.
Trong lúc hai người một đường vừa đi vừa ăn, tựa hồ có người âm thầm chú ý tới, Tiểu Miêu Miêu cảm nhận được đối phương không có ác ý, cho nên mặc kệ, kết quả một lát sau, nàng vừa mới mua một phần ăn vặt, cảm thấy hương vị không ngon lắm, cho nên ăn chậm rì rì, tiếp tục cùng Quý Lan đi về phía trước, thì đột nhiên bị người ngăn cản.
Người ngăn nàng lại là một nam nhân trẻ tuổi, trên mặt treo đầy tươi cười: "Xin chào! Ta chú ý ngươi thật lâu, ta có thể thương lượng một chuyện với ngươi được không?"
Nói như thế nào thì Tiểu Miêu Miêu cũng coi như là một minh tinh ở giới giải trí, thời điểm đi ra ngoài để phòng ngừa bị người khác nhận ra, còn cố ý dùng chút tiểu pháp thuật ở trên mặt của mình, cho nên người khác nhìn thấy nàng, tuyệt đối sẽ không nhận ra nàng chính là Lâm Đoản Đoản.
Tiểu Miêu Miêu rất tò mò: "Chuyện gì?"
"Chuyện là như vầy, chúng ta vừa mới mở một cửa hàng mới, hiện tại đang có hoạt động, ta cảm thấy ngươi đặc biệt thích hợp tham gia hoạt động của nhà chúng ta, cho nên muốn mời ngươi." Nam nhân trẻ tuổi cười nói: "Là hoạt động đại dạ dày vương nha! Nếu có thể ăn hết đồ ăn trong thời gian quy định, chẳng những được miễn đơn, mà còn có tiền thưởng nữa nha!"
Lâm Đoản Đoản bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là trước đó hắn thấy nàng ăn một đường, cho nên mới cố ý lại đây mời, như vậy khẳng định là hắn chưa quan sát được lâu, bởi vì nếu vẫn luôn quan sát từ lúc bắt đầu, sẽ phát hiện ra dạ dày của Lâm Đoản Đoản giống như một cái động không đáy vậy, chắc chắn sẽ không dám tới mời Lâm Đoản Đoản.
Nếu là ngày thường, Lâm Đoản Đoản đại khái sẽ không có hứng thú, nàng đã không còn là một con mèo nghèo khổ như trước kia nữa, nơi nào cần tham gia cái loại hoạt động này để kiếm tiền, thuận tiện kiếm luôn miếng ăn.
Nhưng hôm nay các nàng là đi ra ngoài hẹn hò nha, dù sao cũng đang nhàn rỗi, không phải chơi vui vẻ mới là quan trọng nhất sao?
"Chúng ta đi tham gia đi!" Tiểu Miêu Miêu hứng thú bừng bừng nói.
Đương nhiên Quý Lan sẽ không cự tuyệt: "Được."
Vì thế hai người nắm tay nhau cùng đi qua.
Sau khi đi qua mới phát hiện, cửa hàng này cự nhiên là một cửa hàng bán bánh bao nhỏ, tức khắc liền có một chút tò mò, cửa hàng bán bánh bao nhỏ không nhiều lắm, bởi vì món bánh bao nhỏ này, đúng là ăn ngon, nhưng cách bán giống nhau, tóm lại là có chút đơn điệu.
Hơn nữa là ở trên một con đường như thế này, nếu không phải đặc biệt có đặc sắc, thì rất khó tiếp tục buôn bán.
Lâm Đoản Đoản ăn qua rất nhiều bánh bao nhỏ, món bánh bao nhỏ này, nàng rất thích ăn, đối với nàng mà nói có thể xưng đệ nhất.
Đặc biệt là bánh bao nhỏ nhân thịt cua! Đương nhiên thịt heo cũng không tồi.
Advertisement
Lazarus: Death's Companion
After years of studying the occult, 85 year old Morris has found a way to be reborn into an immortal body in a another world. However, it comes at the cost of his humanity. Morris is reborn into this new world with High Magick as Lazarus the Lesser Lich. Thrown into the Saint Theocracy where he knows no one and nothing, Lazarus must make a new (un)life for himself. This is a living story, meaning events are sometimes chosen from dice rolls. Even the writers will not always know what will happen next! Suggestions on direction, skills and new characters welcome. This is a first draft. Updates Tuesdays, probably!
8 119The Shattered Universe Saga - Deus Vult Alpha from Omega
This is book one. Rick West, a wounded Marine with a very unique past is transported, with a significant portion of Earth's population, to a new universe. One that is shattered and yet to coalesce under a divine law. This is the story of a military man who begins the saga immature, rough, careless of other’s feelings. A young man whose focus is on getting laid, fighting, and winning at every turn, regardless of cost. He gets caught up in a strange occurrence, along with a billion others, and finds himself in an oddly familiar place where life is lived as a timed-event role-playing game. He discovers that within the shattered universe he is a Mystic Player, a Marshal, a figure of power, potential, and probability. If he wins, he may even able to wrestle unto himself the very throne of heaven. Rick starts to build his Pantheon with his most trusted companions, friends, family, and a harem of strong and talented women. He faces challenges within himself and others, and also must lead his faction into battle with men and monsters. As Rick and his companions progress through the adventure games within the pocket universe, he develops a greater understanding of his humanity and the qualities of what makes each of us uniquely valuable. He grows mentally, emotionally, and spiritually, without really noticing how he is leaving his old existence behind. Striving against him for truly ultimate power are a thousand others with the same potential, the same possibilities. All are aligned on the spectrum from the brightest of minds, the lightest of hearts, to the darkest of souls. All Mystic Players, be they Monster or Marshal, share one characteristic. They thrive in chaos. And a shattered universe is a universe in chaos. At the end of the Saga, will the winner be someone worthy of emulation and even, if it were appropriate, of worship as an exemplar of divinity. Will the title granted to the Final Victor be EXEMPLAR, or will the title be DESPOILER? That is the question.
8 170Wings of Fire fanfic: Recovery
Wish is your average everyday Nightwing. Black scales, both powers, and one friend. He and his friend were having some fun one day when BOOM. Magic things happened. Those things were never supposed to happen, and no one knows why they suddenly did. With close friends by his side, Wish must stop an old misunderstanding from turning into an all-out-war, and old traditions must be broken. Or everything and everyone will spiral into madness. [I will be mainly using google docs for this book, and will occasionally copy & paste here. If people catch my interest, I might change some details in the document. I pour my heart and soul into my writing, enjoy!]
8 98oumasai/saiouma oneshots (wont continue)
whoopsy i use both ouma and omaACTUALLY IM USING NISHISHI SCREW YOU ALLlowercase fic anyways requests are always open!ill try to update this book as muc as possible since this is my favorite otp currently-also the cover is just a place holder ill draw some omasai later-also this is my first serious oneshot book? so sorry if theyre out of character or something escalates too fast-god im an artist not a writer why am i doing this
8 125Cold Night Boy (Larry au; BDSM)
A story about a 17 year old boy called Louis Tomlinson who lost his parents and suffers from anxiety of loosing people that he grows to like. So he stays quiet, watching the world go on around him with no one acknowledging him. What will happen if the 27 year old Harry Styles, a wealthy handsome businessman will acknowledge and adopt the boy? Will it end well or will Harry's dark past continue to haunt him?
8 266Skinny (Cameron Dallas fanfic)
Fat. Is what I see myself as every time I look into the mirror. There's no escaping it. All I see is an over weight girl standing in front of a mirror. These thoughts have been clouding my mind ever sense I entered high school. I see all these people looking at me, judging me on everything I do. My weights never going to be good enough, not until I'm Skinny.
8 155