《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 49
Advertisement
Giang Diễm Tuyết dại ra, ngồi ở nơi đó thật lâu không có phản ứng gì, trong đầu không ngừng tiếng vọng thanh âm ngọa tào, chủ yếu là trước đó lúc nàng gặp Lâm Đoản Đoản, Lâm Đoản Đoản vẫn còn là một bộ dạng hoàn toàn chưa thông suốt nha!
Này không khoa học a!
"Ngươi không đi ngủ sao?" Lâm Đoản Đoản hôn Quý Lan xong, dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi Giang Diễm Tuyết, sau đó quay đầu lại làm một bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, quên mất ngươi là quỷ, chúng ta đi ngủ nha."
Chúng ta, đi ngủ.
Rõ ràng đã là một con quỷ, nhưng tại một khắc này đây, Giang Diễm Tuyết vẫn có cảm giác linh hồn của mình thoát xác một lần nữa, thậm chí nàng còn hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Rõ ràng trước đó Tiểu Miêu Miêu vẫn là một cây thép thẳng thắp, như thế nào đột nhiên liền??
Nàng chỉ là không gặp Lâm Đoản Đoản mới có mấy ngày thôi mà, trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai người kia đã quay về phòng ngủ, một mình nàng ngồi ở trên sô pha, ngồi thẳng đến hừng đông, cũng chưa suy nghĩ xong......
Sau khi trời sáng, Quý Lan đi làm như thường lệ, một chút cũng không lo lắng Tiểu Miêu Miêu nhà mình cùng con quỷ kia ở cùng một chỗ, sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Nàng cảm thấy Giang Diễm Tuyết đã chịu đủ đả kích rồi.
Đúng vậy, buổi sáng trước khi nàng đi làm, Tiểu Miêu Miêu lại cho nàng một cái hôn chào buổi sáng, bộ dạng của Giang Diễm Tuyết giống như thật vất vả mới khôi phục lại, ngay sau đó lại giống như bị sét đánh, ngồi ở chỗ kia không nói gì.
Thẳng đến khi Quý Lan đi rồi, Lâm Đoản Đoản ăn xong bữa sáng, Giang Diễm Tuyết mới hồi phục lại tinh thần, nàng dùng biểu tình phức tạp nhìn Lâm Đoản Đoản, một lát sau mới hỏi: "Hai người các ngươi ở bên nhau?"
"Không phải hai người chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?" Lâm Đoản Đoản dùng một hơi uống sạch một lọ sữa bò, còn đang cầm khăn giấy lau sữa dính trên râu đây.
"Ta nói không phải là ở bên nhau dạng đó." Giang Diễm Tuyết vắt hết óc suy nghĩ hình dung từ, cuối cùng phát hiện chính mình thật sự không thể uyển chuyển dùng từ khác, vì thế trực tiếp dùng từ mà Lâm Đoản Đoản thường dùng: "Ta là nói cái loại quan hệ giao xứng."
Lâm Đoản Đoản dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng: "Quỷ quỷ quái quái nhà ngươi, thấy ai cũng đều suy nghĩ chuyện giao xứng, quá bẩn."
Giang Diễm Tuyết:??
Các ngươi đều đã hôn thành cái dạng kia rồi, còn nói ta suy nghĩ bẩn? Có xấu hổ hay không!!
Giang Diễm Tuyết ủy khuất, Giang Diễm Tuyết muốn nói!
Trong lòng nàng có vô số lời muốn nói ra, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra thành lời, cả người suy sút ngồi ở đó, hận không thể đi phơi nắng, làm cho bản thân mình thanh tỉnh một chút.
Sau lại càng nghĩ càng đau liền từ bỏ, giống như tự bế chui đầu vào căn phòng ngủ mà Quý Lan đã chuẩn bị cho nàng.
Kỳ kỳ quái quái.
Lâm Đoản Đoản không quản nàng, nằm ở trên sô pha nhìn kịch bản một lúc, sau đó chuẩn bị ra cửa một chuyến, bởi vì hai ngày nay đột nhiên có chút thèm bí đao xương sườn, trong nhà vẫn còn xương sườn, nhưng không có bí đao, chuẩn bị đi siêu thị mua một quả bí đao, thuận tiện lại mua một ít đồ ăn vặt.
Advertisement
Thời điểm Lâm Đoản Đoản xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà, từ rất xa liền nhìn thấy có người ở cửa, ngồi xổm ở nơi đó không biết đang làm gì.
Lâm Đoản Đoản đi về phía trước hai bước, lúc này mới thấy rõ ràng, ngồi xổm ở cửa là một thiếu nữ, mặc một thân đạo bào màu xanh lá, nhưng trên đầu lại cột một cái đuôi ngựa, dây buộc tóc còn dùng cái loại tiểu hoa hồng nhạt.
Lâm Đoản Đoản không quen biết nàng, theo bản năng nhìn nhiều hai mắt, thiếu nữ thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác vị thành niên, chủ yếu là vì mặt lớn lên nhìn non, khí chất còn có một chút ngây ngô.
Nàng ta thấy có người tới, liền vội vàng đứng lên: "Ngươi hảo, xin hỏi đây là nhà của ngươi sao?"
"Đúng vậy." Lâm Đoản Đoản gật gật đầu: "Có việc gì sao?"
Thiếu nữ lập tức vội vàng nói: "Chuyện là thế này, có một con ác quỷ ở trong nhà của ngươi, ngươi có thể mở cửa ra, cho ta đi vào bắt nàng có được hay không?"
Trong nháy mắt Lâm Đoản Đoản liền biết người này là ai, chính là tiểu đạo sĩ truy đuổi Giang Diễm Tuyết đến chật vật bất kham, đêm qua lúc Giang Diễm Tuyết xem TV, còn ở nơi đó thở phì phì nguyền rủa người truy nàng đây.
"Không thể." Lâm Đoản Đoản sẽ không bán đứng bằng hữu của mình, nàng mở cửa, đem toàn bộ đồ ăn vặt linh tinh ở trong tay buông xuống, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Thiếu nữ:......
Nàng chần chờ một lúc, đại khái là không nghĩ tới Lâm Đoản Đoản cự nhiên sẽ phản ứng như vậy, cho dù mắng nàng là kẻ lừa đảo, nàng cũng có thể bình tĩnh tiếp thu, nhưng phản ứng như vậy......
Có phải là có hơi quái quái hay không?
Nàng chạy nhanh tiến lên gõ cửa: "Ta không có lừa ngươi, nhà của ngươi thật sự có cất giấu một con ác quỷ! Làm phiền ngươi mở cửa ra đi, bắt xong quỷ ta liền đi, tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấy rầy ngươi!"
Lâm Đoản Đoản: "Không mở không mở liền không mở, ngươi đi đi."
"Ác quỷ kia thật sự là ở nhà ngươi, ta không phải kẻ lừa đảo, cũng không phải muốn hại ngươi, ngươi cho ta vào đi mà!" Thiếu nữ vội vàng nói: "Nếu ở bên người có một ác quỷ, đối với ngươi thật không tốt!"
Lâm Đoản Đoản căn bản không có ý tứ mở cửa, nàng bỏ đồ ăn vặt của mình vào tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn bỏ vào phòng bếp, sau đó mới trở lại cửa, nói với tiểu đạo sĩ đang gõ cửa thịch thịch thịch : "Nếu ngươi không đi ta sẽ báo nguy, dù sao ngươi chỉ cần biết rằng ta sẽ không mở cửa cho ngươi, càng sẽ không cho ngươi tiến vào là được rồi."
Thiếu nữ thực sốt ruột a, đại khái là cảm thấy Lâm Đoản Đoản, một là bị quỷ vật che mắt, hai là không có tin nàng, cảm thấy nàng là một tên lừa đảo.
"Ta không có muốn tiền của ngươi! Ta thật sự là muốn tốt cho ngươi, hiện tại ác quỷ kia đang tránh ở nhà của ngươi, nếu không có người mang nàng đi, đưa nàng đi luân hồi, có khả năng nàng sẽ vẫn luôn tránh ở bên cạnh ngươi! Đến lúc đó người xui xẻo là ngươi, vì cái gì lại nói nhân quỷ thù đồ? Trên người quỷ có âm khí, người và quỷ ở chung một thời gian dài, cho dù con quỷ kia không muốn hại ngươi, ngươi cũng sẽ dần dần bị lây dính âm khí mà sinh bệnh, hơn nữa vận thế biến xấu, càng ngày càng xui xẻo."
Advertisement
(Nhân quỷ thù đồ : người và quỷ không thể cùng chung một con đường)
Thiếu nữ nôn nóng nói: "Nếu như ngươi không tin ta, có thể tận mắt nhìn thấy, nếu ta có một chút dị thường, ngươi liền gọi điện thoại báo nguy, được không?"
Lâm Đoản Đoản cảm thấy nàng ta có chút phiền, nhưng nếu như không cho nàng ta tiến vào, nàng ta sẽ vẫn luôn thủ ở cửa, bởi vì thiếu nữ này vừa nhìn liền biết là cái loại đặc biệt quật cường, không dễ thay đổi, tính cách đặc biệt chấp nhất.
Cho nên Lâm Đoản Đoản vào bên trong phòng ngủ, tìm được Giang Diễm Tuyết còn đang tự bế, nói: "Bên ngoài có người muốn tìm ngươi, hình như là người vẫn luôn đang truy ngươi lúc trước, ngươi định làm gì bây giờ?"
Giang Diễm Tuyết:??
"Nàng ta còn tìm được tới cửa?"
"Đúng vậy." Lâm Đoản Đoản hướng ra bên ngoài bĩu môi: "Chính ngươi nghe."
Thiếu nữ kia vẫn còn đang kêu ở bên ngoài, hy vọng Lâm Đoản Đoản có thể mở cửa cho nàng, Giang Diễm Tuyết vén tay áo lên: "Ta muốn đánh nàng ta một trận!"
"Nói giống như ngươi có thể đánh lại người ta vậy." Lâm Đoản Đoản không chút lưu tình mà đả kích Giang Diễm Tuyết: "Lát nữa ta sẽ cho nàng ta tiến vào, ngươi trốn kỹ đi, nàng ta tìm không thấy ngươi, hẳn là sẽ đi ngay."
"Đã biết đã biết." Giang Diễm Tuyết bị đả kích tự hỏi: "Ta nên trốn ở nơi nào bây giờ? Ta sợ nàng có thể phát hiện ra ta."
"Nơi này." Lâm Đoản Đoản dùng tay moi tròng mắt của mình xuống, cảnh tượng kia cực kỳ đáng sợ, Giang Diễm Tuyết dại ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể trầm mặc mà ngọa tào một tiếng, sau đó trốn vào trong, dù sao nàng cũng không có nơi khác để trốn.
Lâm Đoản Đoản lại nhét tròng mắt vào một lần nữa, sau đó thật bình tĩnh đi ra bên ngoài.
Thiếu nữ còn đang ưu sầu ở cửa, không biết nên làm thế nào để thuyết phục được Lâm Đoản Đoản, từ khi nàng bắt đầu rời khỏi sư phụ một mình ra ngoài làm việc, liền thường xuyên gặp phải tình huống như thế này, bởi vì nàng nhìn quá trẻ tuổi, giống như trẻ vị thành niên vậy, lại là một nữ hài tử lớn lên thật xinh đẹp, làm cho người ta có cảm giác nàng là một tên lừa đảo, chứ không phải là một đại sư chân chính có bản lĩnh.
Vốn dĩ nàng là một người không biết cách ăn nói, thời gian lâu dần, cũng rèn luyện ra được một chút tài ăn nói.
Nàng đang vắt hết óc nghĩ cách thì đột nhiên cửa mở ra, Lâm Đoản Đoản làm một cái tư thế xua tay: "Vậy ngươi vào đi, nhưng ta nói trước, nhà của chúng ta không có đồ vật gì không sạch sẽ."
Thiếu nữ thực vui sướng, nghiêm túc nói: "Ta đây liền bắt ác quỷ kia ra, chứng minh cho ngươi thấy ta không có lừa ngươi, người thường không thể nhìn thấy quỷ, trừ phi nàng nguyện ý để cho ngươi nhìn thấy, nhưng nếu như ta bắt được, ngươi muốn nhìn, ta có thể cho ngươi xem một cái!"
Lâm Đoản Đoản thực bình tĩnh: "Ngươi tiến vào tìm được đi đã rồi nói sau."
Ngươi sẽ tìm không thấy.
Trên lưng thiếu nữ cõng một cây kiếm gỗ đào, trừ cái này ra trên người không có thêm vật gì cả, nàng đi vào trong phòng, ở huyền quan thay một đôi dép lê.
Dép lê lông xù xù kết hợp với đạo bào trên người nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác chẳng ra cái gì cả.
Nhưng thần sắc của nàng rất nghiêm túc, sau khi tiến vào liền bắt đầu nghiêm túc tuần tra trong phòng, nàng đang xác định vị trí của Giang Diễm Tuyết, bởi vì trước đó, nàng có để lại ấn ký truy tung ở trên người Giang Diễm Tuyết, liền dừng ở nơi này.
Sau khi thiếu nữ tiến vào nhà, lập tức hướng tới căn phòng mà Giang Diễm Tuyết đã ở qua, kết quả vừa mở cửa ra, bên trong cái gì cũng không có.
Nàng nhịn không được nhíu nhíu mày, rõ ràng trước khi mở cửa, còn mơ hồ cảm giác được một ít hơi thở, nhưng không biết vì cái gì, sau khi mở cửa thì cái gì cũng không có.
Nàng tuần tra vài vòng ở trong căn phòng ngủ kia, cuối cùng cái gì cũng không phát hiện được, biểu tình có một chút xấu hổ, nhưng nàng cảm thấy khẳng định là người ở trong nhà này, vì thế liền muốn đi kiểm tra ở phòng khác.
Thiếu nữ dạo qua một vòng lại một vòng, nơi nơi tìm thật lâu, cuối cùng cái gì cũng không tìm thấy.
Lâm Đoản Đoản ở phía sau không có hảo ý hỏi: "Ngươi tìm được con quỷ kia chưa?"
Thiếu nữ:......
Nàng cảm thấy thẹn cúi đầu: "Không có......"
"Nga?" Lâm Đoản Đoản một chút cũng không cảm thấy bản thân mình đang khi dễ người, còn nói thêm: "Nếu như thật sự tìm không thấy vậy bỏ đi thôi, nói không chừng nàng đã đi rồi nha."
Thiếu nữ cắn môi, nhưng lại quật cường: "Ta...... Ta cảm thấy nàng còn ở đây, ít nhất là trực giác nói cho ta biết, để ta tìm lại thử xem."
Lâm Đoản Đoản đặc biệt rõ ràng vì sao nàng tìm không thấy, bởi vậy không tiếp tục khi dễ nàng nữa, để cho nàng tùy tiện tìm, thiếu nữ ở trong phòng tìm một vòng lại một vòng, cuối cùng không thể không thừa nhận, Giang Diễm Tuyết đích xác là không có ở đây.
Cả người nàng đều ngây dại, ánh mắt thoạt nhìn còn có chút đáng thương, cuối cùng còn đến xin lỗi Lâm Đoản Đoản: "Xin lỗi, đích xác là ta không tìm được ác quỷ kia ở nhà ngươi, có khả năng là nàng đã đi rồi đi...... Nhưng ta thật sự không phải là kẻ lừa đảo! Cũng không có lừa ngươi, mong ngươi nhất định phải tin tưởng ta."
Nàng còn lấy một lá bùa từ trong yếm của mình ra, đưa cho Lâm Đoản Đoản: "Đây là bình an phù do ta vẽ, tặng cho ngươi, coi như là khiểm lễ của ta, thật sự thực xin lỗi."
Lâm Đoản Đoản một chút cũng không biết ngượng ngùng, bởi vì cuối cùng nàng cũng có một loại cảm giác chính mình đang khi dễ người khác.
Nhưng không thu hình như cũng không được, nếu nói không cần sợ là nàng ta sẽ không chịu đi, vì thế Lâm Đoản Đoản nhận lấy: "Ta tin tưởng ngươi không phải là kẻ lừa đảo."
Sau khi nói xin lỗi thiếu nữ liền rời đi, cả người còn có một chút mê mang, đại khái là bắt đầu hoài nghi chính mình.
Sau khi Lâm Đoản Đoản đưa nàng rời đi, mới thả Giang Diễm Tuyết ra, Giang Diễm Tuyết có thể nghe được thanh âm ở ngoại giới, cho nên nàng rất kiêu ngạo, ở nơi đó cười ha ha: "Nàng cũng có ngày hôm nay!"
"Không phải là nàng chỉ muốn đưa ngươi đi luân hồi thôi sao?" Lâm Đoản Đoản cũng không quá minh bạch vì cái gì nàng ta có thể chấp nhất như vậy, nhưng bản thân Giang Diễm Tuyết không muốn đi luân hồi, người khác cưỡng bách cũng vô dụng.
"Nếu ta muốn đi thì chính mình liền đi, còn cần nàng xen vào việc của người khác sao?" Sau khi Giang Diễm Tuyết trào phúng thiếu nữ kia xong, lại bắt đầu tự bế.
Nàng tổng cảm thấy Lâm Đoản Đoản và Quý Lan hai người này đã thành đôi, các nàng còn hôn hôn dính dính thành cái dạng kia, nói các nàng không phải một đôi ai mà tin a?
Chỉ là có lẽ bản thân Lâm Đoản Đoản còn chưa ý thức được mà thôi, đợi nàng ý thức được, hẳn là không phải bộ dạng như hiện tại.
Giang Diễm Tuyết rất thích Lâm Đoản Đoản, nhưng nàng không muốn làm tiểu tam, sau khi trải qua một đêm suy nghĩ cặn kẽ, nàng quyết định buông tay.
Sau khi đã quyết định xong, cả người cảm thật thật nhẹ nhàng, nàng thở ra một hơi thật dài, sau đó nói: "Nếu như nàng đã đi rồi, vậy ta cũng không cần ở lại nơi này, mặc kệ như thế nào vẫn cảm tạ ngươi đã thu lưu ta, còn có, chúc hai người các ngươi lâu lâu dài dài, chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không?"
Đối với lời nói của nàng Lâm Đoản Đoản có chút không hiểu được, nhưng vẫn gật gật đầu: "Xem như đi."
"Ta và Quý Lan cũng sẽ không lâu lâu dài dài, nàng là nhân loại, mà nhân loại thì sẽ chết." Lâm Đoản Đoản thở dài một hơi: "Thời gian có thể sống của nhân loại các ngươi thật sự là quá ngắn, cũng rất dễ dàng chết đi."
Giang Diễm Tuyết:......
Thọ mệnh của nhân loại chúng ta ngắn như vậy thật là xin lỗi nha.
Ngẫm nghĩ lại liền cảm thấy trong lòng không còn chua nữa, bởi vì tuy rằng không biết Lâm Đoản Đoản rốt cuộc là cái dạng tồn tại như thế nào, nhưng ít nhất là loài trường thọ, còn Quý Lan thì sao?
Ta không chua! Một chút ta đều không chua!
Lâm Đoản Đoản quay đầu tiếp tục nói: "Ai, ta trở về nghiên cứu xem dưỡng quỷ như thế nào mới được."
Giang Diễm Tuyết:......
Quên mất, sau khi người chết đi sẽ biến thành quỷ, hai người các nàng vẫn có thể ở bên nhau.
Khó chịu.
"Tóm lại buổi tối hôm nay ta sẽ đi."
"Được." Một chút Lâm Đoản Đoản cũng không lưu luyến, quay đầu lại tiếp tục xem kịch bản, để lại Giang Diễm Tuyết một mình ở nơi đó chôn cất đoạn tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc của mình.
Quả nhiên đến buổi tối, Giang Diễm Tuyết liền rời đi, tấm lưng kia thoạt nhìn thập phần đáng thương, ẩn ẩn lộ ra một cổ tang thương.
Chủ yếu là vì nghĩ đến việc nếu còn lưu lại, sẽ bị nhét cẩu lương, liền không muốn ở lại lâu dù chỉ là một giây đồng hồ, người không thể có được, hà tất phải lưu lại ăn cẩu lương chịu khi dễ.
Nàng đi cực kỳ tiêu sái, thời điểm Quý Lan trở về còn rất kinh ngạc: "Giang Diễm Tuyết đâu?"
"Ban ngày có người tới cửa muốn tìm nàng, hình như là người vẫn luôn đang truy nàng lúc trước, sau đó không tìm được nàng liền rời đi, nàng cảm thấy an toàn rồi, cũng rời đi luôn." Lúc Lâm Đoản Đoản nói cũng không ngẩng đầu lên.
Quý Lan bừng tỉnh đại ngộ, chỉ sợ là không phải bởi vì an toàn đi, mà là vì ăn không nổi cẩu lương nữa.
Nàng duỗi đầu ra, nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu đang chơi game, vì thế lại lùi đầu trở về: "Ta đi nấu cơm cho ngươi, muốn ăn bí đao xương sườn đúng không?"
"Đúng!" Tiểu Miêu Miêu vội vàng làm nũng: "Xương sườn nhiều một chút!"
Bí đao xương sườn thật sự ăn rất ngon, xương sườn hầm chín rục, không cần phải cắn xé, mút vào một cái là có thể ăn hết thịt, bí đao cắt hơi mỏng, thả vào canh thịt một lúc, không cần phải nấu lâu, cho vào miệng liền tan.
Nghĩ lại liền thèm chảy nước miếng!
Quý Lan không chỉ có làm bí đao xương sườn, mà còn làm canh bí đao nghêu sò, canh nghêu sò ăn cũng rất ngon, nhưng Lâm Đoản Đoản vẫn thích bí đao xương sườn hơn.
Nghêu sò là thời điểm tan tầm Quý Lan thuận tay mua về, nàng tự mình chọn lựa, mỗi một con đều rất lớn, sau khi phun sạch sẽ bùn đất ở bên trong ra, thịt trắng nõn được ngâm ở trong nước canh, hương vị càng thêm tươi ngon.
Lâm Đoản Đoản một bên ăn cơm một bên kể những chuyện đã phát sinh sáng nay cho Quý Lan nghe, rõ ràng là khi dễ người ta, nhưng một chút cũng không cảm thấy chột dạ!
Quý Lan không nhịn được cười, nàng nghe được những lời nói kia của Giang Diễm Tuyết, liền biết Giang Diễm Tuyết đã hiểu lầm, đương nhiên nàng không có ý tứ sẽ giải thích, ngược lại thực bình tĩnh nói: "Nếu có gặp lại nàng, nhớ rõ giúp ta nói với nàng, ta thực cảm tạ lời chúc phúc của nàng."
Lâm Đoản Đoản làm một cái thủ thế OK, sau đó liền vui sướng ăn cơm.
Sau khi Giang Diễm Tuyết đi, chưa tới hai ngày, bộ phim mới của Lâm Đoản Đoản liền khởi công, trước đó một ngày đạo diễn còn riêng gọi điện thoại tới, nhắc Lâm Đoản Đoản ngàn vạn lần đừng quên.
Chuyện quan trọng như vậy, làm sao Lâm Đoản Đoản có thể quên được, đêm hôm đó nàng liền gửi tin nhắn cho Lộ Du, nhắc tiểu đệ của mình nhớ rõ qua đây đón nàng.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Lộ Du liền tới : "Đoản Đoản tỷ! Đã lâu không gặp."
Hiện tại hắn đã dần dần quen với sự thật chính mình chỉ là một tiểu đệ lái xe, chủ yếu là bởi vì sự kiện của Giang Diễm Tuyết, làm hắn sinh ra bóng ma tâm lý.
Hiện tại một chút cũng không muốn Lâm Đoản Đoản mang theo hắn đi hàng yêu trừ ma gì đó.
Sau khi Lâm Đoản Đoản lên xe còn dò hỏi tình huống của nhà bọn họ một chút, tuy rằng nhà bọn họ đẩy đi rất nhiều tiền, nhưng bởi vì vẫn còn có công ty, cho nên quẫn bách không được bao lâu, tiền lại chảy về, trong nhà liền dư dả trở lại.
Nhưng không biết vì cái gì, cũng có thể là vì mài giũa hắn đi, hiện tại lão gia tử không cho hắn tiền tiêu, để hắn tiếp tục cảm thụ sinh hoạt khốn cùng.
Hy vọng Lộ Du có thể không ngừng vươn lên, tự mình tạo nên chút tiền đồ, chứ không phải tiếp tục làm phú nhị đại, mỗi ngày chỉ nghĩ ăn no chờ chết.
Hơn nữa từ sau khi sự kiện kia xảy ra, hiện tại lão gia tử đã dưỡng thành thòi quen quyên tiền, sẽ lấy một ít tiền lời ở trong nhà đi làm từ thiện.
Sinh hoạt hằng ngày chậm rãi đi vào quỹ đạo.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Đoản Đoản coi như đã hoàn thành xong dịch vụ hậu mãi, sau khi xác định tình huống hiện tại của nhà bọn họ không có việc gì xong, liền không hỏi lại nữa.
Hai người thực mau liền đến phim trường, Lâm Dữ Sâm đã tới rồi, ngồi ở trong một góc xem kịch bản, bên cạnh còn có một nữ hài xinh đẹp.
Nữ hài xinh đẹp đang nói gì đó với hắn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười duyên, Lâm Dữ Sâm với nàng ta hình như không phải rất quen thuộc, nhưng lại không thể không để ý tới người ta, cho nên liền làm bộ bình tĩnh lắng nghe.
Lâm Đoản Đoản vừa đến, đôi mắt của hắn liền sáng, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, ném kịch bản qua một bên, tiến lên đón: "Đoản Đoản tỷ! Ngươi đã đến rồi!"
Nếu dựa theo tuổi tác trên chứng minh nhân dân, thì Lâm Dữ Sâm lớn hơn một chút, bởi vì Lâm Đoản Đoản đăng kí chứng minh nhân dân của mình là hai mươi tuổi.
Nhưng Lâm Dữ Sâm cam tâm tình nguyện kêu một tiếng tỷ, bởi vì đây là một đại lão nha! Là một đại lão hàng thật giá thật!
Lâm Dữ Sâm xoay quanh Lâm Đoản Đoản hỏi han ân cần, đoạt đi công việc của Lộ Du, tiểu đệ Lộ Du rất không phục nha, ta mới là tiểu đệ của Đoản Đoản tỷ có được hay không!
Hai người đối với Lâm Đoản Đoản săn sóc ân cần, làm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ở một bên xem đến ngốc.
Hình tượng của Lâm Dữ Sâm là bình tĩnh tự giữ đoan trang ( không phải ), nhưng mà cái biểu hiện này......
Hắn OOC!
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia còn có chút ủy khuất nha, bởi vì vừa rồi lúc nàng nói chuyện với Lâm Dữ Sâm, Lâm Dữ Sâm không thèm để ý đến nàng, câu được câu không, thực có lệ.
"Ngươi hảo, ta là Triệu Kha." Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chủ động vươn tay.
Advertisement
They said I could become anything so I became a _____!!!
Oh, hi. Uhm, can I ask you something? Great. So, let's say that you died but then you reincarnated. Pretty cool, yeah? And what if you reincarnated into a different world? Even cooler. But what if you reincarnated into something... non-human? What would you do? And what if you then realized that you are not the protagonist of the story? Yeah, it's kinda weird. But hey, at least I'm one of the good guys. Right? //This is my first story. Please leave a comment what you think so that I can make it better. Will also contain some gore later on. Enjoy ;) //
8 274DISINTEGRATE
An eccentric scientist creates a state-of-the-art augmenting machine capable of cleaning the entire pollution of the world. His invention gets funding from a charismatic billionaire, but not everything goes according to plan as he falls madly in love for the very first time.
8 169Space Apes (AKA Spapes)
For as long as there has been faith, there have been the unfaithful. Persecuted for nothing but her doubts (and reading the wrong books) one girl has a chance to start a new life on a new planet. But wherever there are cities, there is the presence of the Novoastrian Church. Unable to even go to school without the watchful eye of the Inquest searching for non-believers, how long can an apostate maintain their sanity when surrounded by faith?
8 117Project from December 2019
Starting chapters are heavily invested in psychology and philosophy. A story about John Keene exploring a different world. This project is similar to 'Ex Legacy' and 'Aidan Alastair'; they follow similar plots. Ex Legacy has more of a completed feel so far - it's debatable, but you are free to read both of them: Aidan Alastair: https://www.royalroad.com/fiction/31409/aidan-alastair-volume-1 Ex Legacy: https://www.royalroad.com/fiction/48422/ex-legacy
8 182Celestial Cycle
Life is a constant cycle but how would it look from the outside. Two immortals will see the rise and fall of countless civilizations and religions. This is the first of the cycles that led to the break down of everything that mortals knew.
8 269Drugs You Should Try It
They asked me about drugs, and I told them about you.
8 148