《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 48

Advertisement

"Hơn nữa, người mà ngươi thật sự cần xin lỗi thì ngươi lại hoàn toàn phất lờ đi, đây gọi là cá lớn nuốt cá bé đúng không nhỉ? Kẻ yếu không xứng đáng được xin lỗi sao?" Tiểu Miêu Miêu không nhịn được cười một cái, chủ yếu là vì có chút đau lòng cho Lâm Dữ Sâm.

Thật đáng thương nha, vì hắn không thể làm gì cho nên phải là người nhận hết đau khổ sao?

Ba ba của nữ quỷ hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích như thế nào, thật là khó mở miệng nha, bởi vì bản chất của nhân loại chính là như vậy, nếu nói là bắt nạt kẻ yếu cũng không có sai.

"Cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải xin lỗi ta, nếu thật sự muốn nói xin lỗi, thì ngươi nên hỏi hắn một chút xem hắn có nguyện ý tha thứ cho ngươi hay không thì hơn." Lâm Đoản Đoản đứng dậy, kéo Lâm Dữ Sâm đang đứng ở một bên lại đây.

Lâm Dữ Sâm lảo đảo một cái, phản ứng có điểm chậm, lúc đối diện với ba ba của nữ quỷ liền có chút sợ hãi, theo bản năng nhìn Lâm Đoản Đoản.

"Xin lỗi." Ba ba của nữ quỷ xin lỗi một cách chân thành, bởi vì từ lúc bắt đầu, là hắn và con gái hắn làm không đúng, Lâm Dữ Sâm mới chân chính là người bị hại.

"Ta biết chỉ nói xin lỗi thì không có tác dụng gì cả, những chuyện lúc trước là ta sai, ta cũng không dám cầu mong ngươi tha thứ cho ta, nhưng ta nguyện ý trả giá bằng tất cả, chỉ cần tha cho con gái của ta."

Hắn thành khẩn nói: "Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần tha cho con gái của ta là được, ta có thể trả giá bằng tất cả những gì ta có, bao gồm cả mạng sống."

Cả người Lâm Dữ Sâm đều tê rân, hắn muốn mạng sống của một người làm cái gì nha? Hơn nữa giết người là phạm pháp! Hắn chỉ là một người vô tội, là một người bình thường cái gì cũng không biết, không phải loại động một cái liền giết người.

Vì thế Lâm Dữ Sâm chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía Lâm Đoản Đoản cầu xin sự giúp đỡ, Lâm Đoản Đoản ôm cánh tay: "Nhìn cái gì, đã nói tự ngươi đưa ra quyết định, không cần nhìn ta, mặc kệ ngươi lựa chọn tha thứ cho hắn hay là không tha thứ, đó là chuyện của ngươi, nhìn ta cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Nguyên nhân Lâm Dữ Sâm do dự chủ yếu là không muốn tha thứ cho ba ba của nữ quỷ, nhưng lại không biết nên bắt đối phương phải trả giá như thế nào.

Dù sao hắn cũng không phải là ma quỷ, không có kinh nghiệm ở phương diện này.

Lâm Dữ Sâm do dự thật lâu, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng nói: "Ta không muốn mệnh của ngươi, cũng không muốn thứ gì cả, nhưng đã làm sai chính là làm sai, ngươi muốn trả giá đại giới, ngươi...... Ngươi...... Ngươi tự thú đi!"

Lâm Đoản Đoản:......

"Hử?" Lâm Dữ Sâm dùng ánh mắt đơn thuần nhìn bọn họ: "Chẳng lẽ các ngươi không có tổ chức quản thúc sao?"

Nếu nói không có thì có vẻ không được chuyên nghiệp lắm, nhưng thật sự là không có nha, tuy rằng giữa những người tu đạo đúng là có một cái liên minh, nhưng loại sự tình này ở trong mắt bọn họ đều là việc nhỏ, bọn họ chỉ biết quản chuyện lớn.

Advertisement

Cho nên nói thành không ai quản, cũng không sai.

Mặt mày của Lâm Dữ Sâm nhăn lại, đại khái là cảm thấy cách làm việc của bọn họ thực không đáng tin cậy đi.

Thậm chí hắn còn dùng tay che miệng nhỏ giọng hỏi một chút: "Bên trên cũng mặc kệ sao?"

Lâm Đoản Đoản không thể không an ủi hắn: "Nếu nháo ra mạng người vẫn sẽ đến quản."

Lâm Dữ Sâm cũng không muốn chết:......

Tâm tình càng thêm phức tạp.

"Thôi, vẫn là để ta giải quyết đi." Lâm Đoản Đoản không đành lòng nhìn hắn tiếp tục ngu ngốc như vậy nữa, bình tĩnh nói: "Tùy tiện tìm cho hắn một cái tội danh rồi để chính hắn đi tự thú là được, lát nữa ngươi có thể tìm sách luật, nhìn thấy tội danh nào giam bao nhiêu năm vừa ý ngươi thì chọn, không phải vì hắn mà ngươi mất không ít công tác sao? Để hắn bồi thường cho ngươi một số tiền, như vậy hẳn là được rồi đi."

"Còn...... Còn có thể như vậy?" Lâm Dữ Sâm sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Hiển nhiên ba ba của nữ quỷ cũng không có dị nghị gì, chỉ nhỏ giọng dò hỏi: "Còn con gái của ta......"

"Nàng không thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi, ta sẽ đưa nàng đi địa phủ, ngươi không cần bb, bởi vì ngươi không có tư cách cò kè mặc cả, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ điều này mới phải." Lâm Đoản Đoản ôm cánh tay lười biếng nói: "Ngươi hẳn là rất rõ ràng đi? Nếu con gái của ngươi tiếp tục dây dưa, còn hắn thật sự chết đi, sau khi con gái của ngươi xuống dưới, cũng không có cách nào đầu thai được."

18 tầng địa ngục là xây chơi sao? Làm chuyện sai lầm thì sẽ bị trừng phạt, đây là đạo lý thiên kinh địa nghĩa.

(Thiên kinh địa nghĩa : là lẽ đúng từ xưa đến nay)

Còn may nữ quỷ chưa có làm ra việc sai lầm quá lớn, quả nhiên là con hư tại cha, thật là đem con gái sủng hư, đến lúc đó người chịu khổ còn không phải là con gái của hắn sao? Thật không biết người này đang nghĩ cái gì.

Biểu tình của ba ba nữ quỷ cực kỳ phức tạp, đại khái là đã nghĩ kỹ chuyện này rồi, con gái có chấp niệm, hắn cũng khổ sở vì chấp niệm của mình.

Vì thế hắn thập phần thành khẩn nói: "Cảm ơn! Là ngươi đánh thức ta, giúp ta thấy rõ sai lầm của chính mình, ta nguyện ý tiếp thu bất cứ trừng phạt nào! Chỉ là...... Chỉ là...... Ta muốn nhìn thấy con gái của ta một lần cuối cùng......"

Hắn có chút xấu hổ, đại khái là cảm thấy vào lúc này mà bản thân mình còn đưa ra một yêu cầu thực quá phận, nhưng hắn thật sự không nhẫn nhịn được, khát cầu nhìn Lâm Đoản Đoản.

Lâm Đoản Đoản cũng không khó xử hắn, duỗi tay thả nữ quỷ ra: "Ngươi muốn gặp liền gặp đi, thấy xong rồi ta liền đưa nàng đi đầu thai, nàng đi đến nơi mình nên đến mới là đúng."

Nam nhân nhìn con gái của mình, rơi lệ lã chã, hắn cẩn thận vươn tay ra, sờ sờ khuôn mặt của con gái, con gái hắn thoạt nhìn còn có chút hỗn hỗn độn độn, ý thức không được thanh tỉnh lắm, Lâm Đoản Đoản nói đúng, khăng khăng giữ con gái lại ở bên mình, mới là việc sai lầm nhất.

Advertisement

"Làm phiền ngươi." Hắn cung cung kính kính nói: "Nếu có thể thỉnh cầu ngài, cho ta tự mình đưa con gái đi xuống dưới......"

Như vậy còn rất bớt việc, Lâm Đoản Đoản phất phất tay, tỏ vẻ tùy tiện cho hắn đi.

Nam nhân liền đứng dậy, nói hai câu cuối cùng với con gái, tràn ngập không tha, nhưng lại thực kiên định mở ra cánh cửa đi vào địa phủ.

"Đi thôi, đừng quay đầu lại."

Nữ quỷ hỗn hỗn độn độn, chậm rãi bước vào hoàng tuyền, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn thoáng qua ba ba của mình.

Sau đó chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại nữa.

Lâm Đoản Đoản thấy cảnh tượng như vậy nhiều rồi, cho nên rất bình tĩnh, thậm chí có chút vô pháp lý giải biểu đạt bi thống của bọn họ, dù sao nhân loại trải qua cái chết cũng không phải là điểm kết thúc, chỉ là một cái chia lìa ngắn ngủi mà thôi, sau khi chia lìa, sớm hay muộn bọn họ sẽ ở trong vòng luân hồi gặp lại nhau một lần nữa.

Như vậy có cái gì phải cảm thấy thống khổ, bởi vì sẽ có một ngày được gặp lại nhau một lần nữa.

Có lẽ đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tiểu Miêu Miêu và nhân loại.

"Chuyện còn lại ngươi có thể cùng hắn chậm rãi thương lượng." Lâm Đoản Đoản vỗ vỗ Lâm Dữ Sâm: "Nhớ rõ đến thời gian, đúng giờ tới đoàn phim bên ta."

Nàng cắm tay vào túi quần, một mình đi ra ngoài, a, về nhà thôi, cho Quý Lan một kinh hỉ nào!

Lúc này thời gian cũng không tính là trễ, Lâm Đoản Đoản bắt một chiếc xe trực tiếp rời đi, lưu lại Lâm Dữ Sâm cùng nam nhân kia không biết phải làm sao, bất quá sự tình kế tiếp được giải quyết khá tốt, nam nhân kia cũng không dám đào tẩu, bởi vì có Tiểu Miêu Miêu ở đây hắn trốn không thoát.

Lâm Đoản Đoản bắt xe về nhà, tràn đầy trong lòng đều là cho Quý Lan một cái kinh hỉ, nhưng sau khi nàng về đến nhà, mở cửa, đi vào trong, ân? Nhân loại nàng dưỡng đâu?

Đồng tử chấn động!

Thừa dịp Tiểu Miêu Miêu không có ở nhà, cho nên Quý Lan đã ra cửa xã giao, cũng không biết lúc này Tiểu Miêu Miêu đã về nhà, nàng không phải là người thích xã giao, thậm chí đối với xã giao còn có cảm giác ghét bỏ, nhưng có một ít xã giao không thể né tránh, cho dù là nàng, ngẫu nhiên cũng phải ra ngoài xã giao một lần.

Bị bắt xã giao cho nên Quý Lan có uống một chút rượu, nhưng tửu lượng của nàng không tệ, ít nhất sẽ không giống như Tiểu Miêu Miêu, chỉ cần uống một chút rượu là say, lại còn có say đến không nhẹ.

Quý Lan nhìn như rất bình tĩnh kỳ thật đã có chút không kiên nhẫn đối với bữa tiệc xã giao này, trời đã khuya, lại nhớ nhung Tiểu Miêu Miêu nhà mình, nhưng nhớ tới đêm nay lại cô chẩm nan miên, cho nên bước chân về nhà cũng chậm hơn.

(Cô chẩm nan miên : ngủ trằn trọc một mình)

Sau đó nàng chậm rãi về tới nhà, thời điểm đến cửa nhà liền cảm thấy không đúng, bởi vì trong nhà mở đèn, Quý Lan theo bản năng dừng bước chân lại, nàng chắc chắn rằng trước khi đi mình đã tắt hết đèn rồi, như vậy chỉ có một khả năng mà thôi.

Tiểu Miêu Miêu đã về.

Động tác của nàng nhanh hơn, tiến lên mở cửa, một ít ánh đèn từ trong khe cửa chiếu ra, màu sắc thực ấm.

Quý Lan mở cửa, còn chưa đi vào trong đã thấy Tiểu Miêu Miêu đang nằm trên sô pha, Tiểu Miêu Miêu đã ngủ rồi, ba chân bốn cẳng mở rộng thập phần bá đạo gác ở trên tay vịn của sô pha, bộ dạng giống như ngủ rất ngon.

Nước miếng đều sắp chảy ra ngoài.

Quý Lan cẩn thận đi về phía trước, bế Tiểu Miêu Miêu từ trên sô pha lên, chuẩn bị đưa về phòng ngủ, cho dù là yêu, ngủ ở trên sô pha một đêm có lẽ cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nàng vừa động vào Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt mở ra một cái khe, chậm rì rì quan sát, sau khi phát hiện là Quý Lan, Tiểu Miêu Miêu lập tức tỉnh táo tinh thần: "Ngươi thực quá phận!"

Bên trong thanh âm của Tiểu Miêu Miêu còn lộ ra một chút ủy khuất : "Ta cố ý trở về gấp, kết quả ngươi lại không có ở nhà!"

"Ta đợi thật lâu!" Đợi lâu như vậy mà không chịu đi ngủ, là vì cái gì nha? Đương nhiên là vì khiển trách Quý Lan a!

Nếu ngủ một giấc đến sáng ngày mai, nói không chừng sẽ quên mất chuyện của tối hôm nay, đến lúc đó làm gì còn nhớ nổi phải khiển trách!

Đây mới là lí do vì sao Lâm Đoản Đoản nằm ngủ ở trên sô pha, mà không trở về phòng ngủ để ngủ, như thế nào cũng phải chờ được Quý Lan trở về.

Đột nhiên Quý Lan có điểm muốn cười, nhưng lại không dám cười, tổng cảm giác một khi cười ra tiếng sẽ bị mang thù.

Vạn nhất Tiểu Miêu Miêu không chịu hôn hôn nàng, làm sao bây giờ? Lúc đó mất nhiều được ít nha!

Vì thế Quý Lan nỗ lực làm cho bộ dạng của mình nhìn như rất nghiêm túc, rất hối hận, sau đó nói với Lâm Đoản Đoản: "Là ta sai, Đoản Đoản không cần tức giận có được không? Ta cho rằng ngươi còn chưa về nhà, về sau cho dù ngươi không có về nhà, ta cũng sẽ ở nhà chờ ngươi có được không?"

Lâm Đoản Đoản nhớ ra buổi tối hôm nay là mình không có nói trước mình sẽ về nhà, vì thế liền hơi xấu hổ khi khiển trách Quý Lan.

Nhưng lại nhớ đến lí do vì sao nàng không nói trước, là vì cho Quý Lan một cái kinh hỉ, thế là lại đúng lý hợp tình nói rằng: "Ta không vui tất cả đều là ngươi sai, ngươi cự nhiên trộm ra cửa một mình, không chịu nói với ta! Ta sinh khí."

Quý Lan có thể cảm giác được Tiểu Miêu Miêu chỉ là tức giận ở ngoài miệng, vì thế lại càng muốn cười, còn may nàng nhẫn nại được: "Vậy Tiểu Miêu Miêu đáng yêu nhất toàn thế giới muốn như thế nào mới không tức giận nữa nha?"

Lâm Đoản Đoản suy nghĩ thật lâu, phát hiện chính mình không cần gì cả, bởi vì ngày thường Quý Lan đã làm rất tốt rồi.

Có thể nói là nàng muốn cái gì liền cho nàng cái đó, trước kia Lâm Đoản Đoản chưa từng dưỡng qua nhân loại, cho nên không có kinh nghiệm, cũng không biết nhân loại nhà người ta thì như thế nào, dù sao nhân loại nhà nàng thật sự rất tuyệt.

Vì thế Tiểu Miêu Miêu mang theo một chút biệt nữu nói: "Ta còn chưa nghĩ kỹ, chờ ta nghĩ kỹ rồi lại nói với ngươi."

"Được." Lúc này Quý Lan còn đang đứng ở cửa phòng ngủ, bình tĩnh ôm Lâm Đoản Đoản vào trong phòng ngủ: "Khi nào muốn cái gì đó thì nói với ta, có hiệu lực vĩnh viễn."

Tâm tình của Lâm Đoản Đoản nháy mắt tốt đẹp trở lại, hừ hừ nửa ngày, ngửa đầu hôn Quý Lan một cái bẹp: "Muốn ngươi vẫn luôn ngoan như vậy, ta sẽ đối tốt với ngươi!"

Ánh mắt của Quý Lan lúc nhìn Tiểu Miêu Miêu nhà mình đặc biệt nhu hòa, nàng nhét Tiểu Miêu Miêu đáng yêu vào trong ổ chăn: "Vừa rồi không phải còn rất buồn ngủ sao? Ngủ đi."

Đúng là Lâm Đoản Đoản có một chút mệt nhọc, nhưng vẫn giang hai tay: "Ngươi cũng tới."

"Ta đi tắm rửa một cái trước đã." Quý Lan có uống một chút rượu, trên người vẫn còn mang theo một ít mùi rượu, sau khi đem tất cả mùi rượu ở trên người tẩy rửa đi, lúc này mới quay lại trong ổ chăn.

Sau khi nàng tắm xong chỉ mặc một cái áo ngủ hơi mỏng, lúc chui vào trong ổ chăn, còn đem Tiểu Miêu Miêu ôm vào trong lòng ngực của mình.

Nhiệt độ cơ thể của nhân loại rất ấm áp, cho dù cách một tầng áo ngủ, Lâm Đoản Đoản vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của Quý Lan, mang theo một loại xúc giác ấm áp, đó là thuộc về nhân loại, một loại hơi thở tươi sống độc đáo.

Thời điểm Lâm Đoản Đoản mơ mơ màng màng còn đang suy nghĩ, tình cảm của loài tuổi thọ ngắn, cũng giống như nhiệt độ cơ thể của bọn họ vậy, làm cho người ta có cảm giác ấm áp, muốn tới gần.

Nếu có thể, nàng hy vọng nhân loại mình dưỡng, có thể sống lâu hơn một chút, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn này, nàng không có ý tưởng đổi đi nhân loại này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Đoản Đoản bị điện thoại của đạo diễn đánh thức, thanh âm của đạo diễn còn rất hưng phấn: "Có thể là trời cao phù hộ đi, Lâm Dữ Sâm hết bệnh rồi, lại đáp ứng nhận bộ phim này của chúng ta, cho nên thời gian bấm máy vẫn như cũ, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ nha."

"Cái gì trời cao phù hộ a, rõ ràng là Tiểu Miêu Miêu phù hộ." Lâm Đoản Đoản nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, đạo diễn bởi vì quá mức hưng phấn, cho nên không có nghe rõ, còn hỏi lại nàng: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ta đã biết." Lâm Đoản Đoản nghiêm trang nói: "Ta tuyệt đối sẽ không quên thời gian, ngươi yên tâm đi."

Tâm tình của đạo diễn rất tốt, cứ ở nơi đó nhắc mãi: "Sau con đường khúc chiết lại thấy hy vọng, đây là dấu hiệu tốt a! Có phải là do trước đó ta đi dâng hương có tác dụng hay không? Ta cảm thấy bộ phim này của chúng ta nhất định sẽ bạo!"

Lâm Đoản Đoản hàm hàm hồ hồ lên tiếng, dưới sự dặn dò nhiệt tình của đạo diễn, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không quên thời gian, lúc này đạo diễn mới treo điện thoại, còn nói phải đi liên hệ với những người khác, đến lúc đó còn muốn đi lễ tạ thần.

Thời điểm treo điện thoại còn nghe thấy hắn đang hát, hôm nay là một ngày lành, nghĩ thầm chuyện gì cũng có thể thành.

Lâm Đoản Đoản không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy đạo diễn đi cầu thần bái phật, còn không bằng đi cầu nàng, bỏ gần tìm xa làm cái gì nha.

Lại nói, thần minh có nhiều tín đồ như vậy, mỗi ngày đối với thần thắp hương bái Phật hẳn là nhiều đi, đầy trời thần phật có vô số tín đồ, cũng không nhất định sẽ rảnh để đi xử lý khẩn cầu của đạo diễn a, không giống như nàng gần ngay trước mắt, hơn nữa nếu như là đạo diễn khẩn cầu, nàng khẳng định sẽ bang cho nha.

Lâm Đoản Đoản thở dài một hơi, sau đó đi qua một bên nằm xem TV, nàng ăn xong bữa sáng liền không có chuyện gì để làm, xem TV một lát, xem kịch bản một lát, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Lâm Dữ Sâm còn gọi điện thoại tới, chủ yếu là muốn cảm tạ Lâm Đoản Đoản, còn nhỏ giọng hỏi: "Khi nào ngươi có thời gian rảnh? Ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."

Lâm Đoản Đoản nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Bữa cơm này ngươi ghi nợ lại đi, khi nào ta muốn ăn lại tìm ngươi."

Nàng vừa mới được nhân loại mình dưỡng cho ăn no rồi, ăn rất nhiều đồ ăn ngon, hiện tại tạm thời không có thèm cái gì khác.

Thời điểm Lâm Đoản Đoản được ăn no thì tương đối Phật hệ, cho dù nhìn thấy đồ mà mình đặc biệt muốn ăn, cũng không có quá nhiều dục vọng muốn ăn.

Đúng vậy, nàng chính là một con Tiểu Miêu Miêu như vậy nha.

Lâm Đoản Đoản cứ như vậy ăn ăn ngủ ngủ, nhìn kịch bản, thời gian trôi qua thật mau, khoảng cách đến thời gian nàng phải tiến vào đoàn phim mới cũng không còn mấy ngày, vào một ban đêm nào đó, Lâm Đoản Đoản còn chưa buồn ngủ, đang ngồi ở sô pha ăn trái cây xem TV, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ vang lên.

Hơn nửa đêm mà có người đến tìm nàng thật sự là quá ít, Lâm Đoản Đoản nói Quý Lan không cần động, tự mình nhảy xuống khỏi sô pha, dẫm lên dép lê đi tới cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, liền có một vị Giang Diễm Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất từ bên ngoài cửa sổ chui vào.

Giang Diễm Tuyết thoạt nhìn chật vật hỏng rồi, trên hồn thể còn mang theo vết thương, hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài cửa sổ chui vào bên trong, thoạt nhìn còn có chút ủy khuất: "Đoản Đoản!"

"Làm sao vậy nha?" Lâm Đoản Đoản chặn nàng lại ở ngay cửa sổ, không cho nàng đi vào trong, Giang Diễm Tuyết vốn dĩ đang rất uỷ khuất, biểu tình ngay lập tức càng thêm ủy khuất, đôi mắt trừng to thật to nhìn Lâm Đoản Đoản, giống như đang nhìn một tên tra nam vậy.

Lâm Đoản Đoản: emmm

"Ta đã như vậy rồi, ngươi còn không cho ta tiến vào......"

Quý Lan đang ngồi ở trên sô pha, thấy thế liền nói: "Để cho nàng vào đi, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."

Bộ dạng của Quý Lan thoạt nhìn rất bình tĩnh, trên người còn lộ ra một cổ phong phạm chính cung, Lâm Đoản Đoản tránh ra, để cho Giang Diễm Tuyết tiến vào.

Rõ ràng là thành công đi vào trong nhà của Lâm Đoản Đoản, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Giang Diễm Tuyết một chút cũng không cảm thấy vui, thậm chí là ủy khuất muốn khóc.

Ánh mắt u oán đến cực điểm, cực kỳ giống một tiểu tam muốn vợ chồng nhà người ta gây xích mích đánh nhau nhưng kết quả lại không thành công vậy.

Quý Lan thì rất bình tĩnh, còn đứng lên rót cho nàng một ly nước, sau khi rót xong, biểu tình giống như nhớ ra điều gì đó, nhàn nhạt nói: "Quỷ có thể uống nước không?"

"Có thể a." Lâm Đoản Đoản đem ly nước đẩy đến trước mặt Giang Diễm Tuyết, sau đó nói: "Ngươi là bị người đánh sao? Như thế nào lại đáng thương như vậy nha."

Giang Diễm Tuyết nuốt xuống cục tức ở trong lòng, lúc này mới nói: "Gặp một ngốc tử, ta đã nói ta không phải là ác quỷ, sẽ không tùy tiện giết người, nàng ta còn muốn đuổi theo ta đánh ta, một hai phải đem ta đưa đi luân hồi."

Nàng càng nói càng sinh khí, ôm cánh tay nhăn mặt: "Đuổi theo ta vài ngày, ta sắp bị nàng ta làm cho tức chết rồi."

Quý Lan ung dung ở bên cạnh, nói: "Nói vậy nàng ấy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, chỉ tiếc là nói không thông, ngược lại chọc ngươi sinh khí."

"Vậy ngươi không có việc gì đi?" Lâm Đoản Đoản quan sát từ trên xuống dưới một chút, phát hiện tuy rằng bộ dạng của Giang Diễm Tuyết có chút chật vật, nhưng thương thế trên người không nghiêm trọng lắm, lúc này mới yên tâm một chút, nói như thế nào cũng là quen biết nhau lâu rồi, đãi ngộ so với một con quỷ xa lạ đương nhiên sẽ không giống nhau.

Những tiểu quỷ thường xuyên xuất hiện ở cửa nhà Quý Lan, bị Quý Lan hấp dẫn đi theo về nhà, đều trở thành đồ ăn của Lâm Đoản Đoản.

Tuy rằng hương vị không có được ngon, nhưng ngẫu nhiên ăn một ngụm vẫn có thể chấp nhận được, coi như là một loại đồ ăn vặt có hương vị tương đối kỳ quái đi.

Đương nhiên Giang Diễm Tuyết không phải tới đây để kể khổ, nếu chỉ đơn thuần là tới kể khổ, nàng sẽ làm cho chính mình càng thêm chật vật càng thêm đáng thương nha.

Tới đây chủ yếu là vì: "Ta không có nơi nào để trốn......"

Nàng dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lâm Đoản Đoản: "Nếu ở nhà ngươi có thể nàng sẽ không tới cửa đi? Thu lưu ta mấy ngày có được hay không nha?"

Giang Diễm Tuyết rất thông minh, quay đầu lại nói với Quý Lan: "Nga, còn phải hỏi ý khiến của ngươi nữa, vốn dĩ ta cũng không muốn phiền toái các ngươi, nhưng ta thật sự không có nơi nào khác để đi, hơn nữa ta chỉ có một mình Đoản Đoản là bằng hữu, đương nhiên nếu như ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không cưỡng cầu."

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click