《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 41

Advertisement

Thời điểm hai người các nàng đang du sơn ngoạn thủy, thì các thôn dân ở trong thôn cũng dần dần tỉnh lại, bọn họ chỉ có một ít ý thức mơ hồ, cũng không biết chính mình bị thứ gì giam ở cảnh trong mơ lâu như vậy.

Nhưng chờ đến khi bọn họ tỉnh lại, bắt đầu giao lưu với nhau, lúc này mới vô cùng kinh hoảng phát hiện ra, không phải tất cả mọi người đều tỉnh lại, có một số người vẫn ngủ say giống như hôn mê bất tỉnh.

Tỷ như ba ba của Khương Hỉ Hỉ, tỷ như trưởng thôn, lúc này cho dù là ngốc tử cũng có thể đoán được nguyên nhân, bọn họ có thể là bị trưởng thôn làm liên lụy.

Khẳng định là Khương Hỉ Hỉ đã chết đang trả thù.

Chủ mưu không được buông tha, còn bọn họ là bởi vì lúc trước lựa chọn bàng quan, không lên tiếng ủng hộ Khương Hỉ Hỉ, cũng không có bỏ đá xuống giếng, cho nên mới tránh được một kiếp.

Vì thế nhân tính lãnh đạm lại hiện ra, trừ bỏ người nhà của những người bị hôn mê ra, còn lại những người khác đều không có ý tứ muốn hỗ trợ, thậm chí sẽ không hỗ trợ đem bọn họ đưa đến bệnh viện, bởi vì bọn họ sợ làm Khương Hỉ Hỉ tức giận.

Những việc phát sinh kế tiếp này, Khương Hỉ Hỉ sẽ không để ý đến, nàng sắp có một tương lai tươi sáng, có được đủ thời gian để hoàn thành mộng tưởng của bản thân, nơi nào lại đi so đo với những người không liên quan.

Dù sao những người còn đang hôn mê đó là cứu không sống nổi, bọn họ sẽ luôn đắm chìm trong giấc mộng, thẳng đến khi chết đi.

Cho dù có người nguyện ý đem bọn họ nuôi ở bệnh viện treo mệnh, bọn họ cũng sẽ dần dần bởi vì hồn phách suy yếu, mà chậm rãi chết đi, chỉ còn lại một cái xác không hồn, so với chết đi thì có gì khác nhau đâu?

Còn Lâm Đoản Đoản, đạo diễn cho nàng nghỉ ba bốn ngày, để nàng có thể tận tình mang theo Quý Lan đi chơi khắp nơi, phong cảnh ở nơi này đích xác là không tồi, tuy rằng không bằng phong cảnh ở khu nổi danh, nhưng cũng có nét đẹp riêng.

Đáng tiếc thời gian của Quý Lan là hữu hạn, ở chưa đến hai ngày liền phải đi về, thuận tiện mang theo Khương Hỉ Hỉ, còn có đệ đệ cùng mẹ kế của Khương Hỉ Hỉ nữa.

Mẹ kế của Khương Hỉ Hỉ có vấn đề về chỉ số thông minh, có thể nói chỉ số thông minh của nàng không khác gì tiểu hài tử, có khả năng còn không bằng tiểu hài tử, lại là người câm, lưu lại ở trong thôn, một mình nàng rất khó sống sót.

Hơn nữa mẹ kế cũng là người bị hại, nàng không có tự nguyện gả tới, là bị mua tới.

Cho nên Khương Hỉ Hỉ cũng không hận nàng.

Mà đệ đệ cũng không có bị cái gia đình này sủng hư, hắn không biết cái gì gọi là tử vong, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì tỷ tỷ có thể trở lại bên cạnh hắn, một nhà ba người kỳ quái này, hẳn là có thể an ổn sống sót đi.

Có lẽ có thể sẽ hạnh phúc hơn lúc trước.

Advertisement

Thời điểm Lâm Đoản Đoản đưa Quý Lan rời đi còn có một chút xíu không tha, nàng tràn ngập kiên nhẫn dặn dò nhân loại mình dưỡng: "Ta quay xong sẽ về nhà liền, chính ngươi ở nhà phải biết chiếu cố bản thân, cũng không cần quá nhớ ta, nếu thật sự quá nhớ ta cũng không sao, ngươi có thể gọi điện thoại cho ta."

Quý Lan dở khóc dở cười, bởi vì đây cũng là lời mà nàng muốn dặn dò với Lâm Đoản Đoản, vì thế nàng trầm mặc một hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Chuyện của Khương Hỉ Hỉ ta sẽ an bài, ngươi không cần lo lắng."

Lâm Đoản Đoản nhìn theo Quý Lan ngồi lên xe, tận mắt nhìn thấy nhân loại mình dưỡng mang theo Khương Hỉ Hỉ bọn họ rời đi, cuối cùng yên lặng thở dài một hơi, hiện tại nữ số 2 đối với nàng trừ bỏ kính nể ra, còn có ngưỡng mộ, hận không thể lập tức bái nàng làm lão đại, cho nên vẫn luôn giống như một cái đuôi nhỏ theo sau Lâm Đoản Đoản, nghe thấy Lâm Đoản Đoản than ngắn thở dài, liền nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Đoản Đoản ngửa đầu nhìn trời trong chốc lát, sau đó nói: "Ngươi có nuôi sủng vật không?"

"Đương nhiên có nha, ta lại không có bạn trai, một người rất tịch mịch, cho nên ta nuôi một con tiểu miêu, là chỉ đại quất, mỗi lần ta ra ngoài đóng phim đều rất nhớ nó, cứ lo lắng nó ở nhà một mình sẽ buồn, lúc sinh bệnh tiểu trợ lý của ta cũng không biết phải mang nó đi bệnh viện, cũng sợ tiểu trợ lý trông chừng không cẩn thận, nó sẽ chạy ra ngoài, bên ngoài nhiều nguy hiểm nha." Nữ số 2 bị miêu nô bám vào người, cũng tiến vào trạng thái than ngắn thở dài: "Chuyện ta lo lắng có rất nhiều nha, hơn nữa đại quất nhà ta càng ngày càng béo, tuy rằng nói mười con miêu thì hết chín con là béo, còn con còn lại là siêu béo, nhưng ta vẫn cảm giác quá béo sẽ ảnh hưởng đến khỏe mạnh......"

(Mèo tiểu tỷ tỷ này nuôi là mèo mướp nha)

Vốn dĩ Lâm Đoản Đoản đang ở bên cạnh đồng cảm, tức khắc liền xù lông, nàng cảm giác chính mình đang bị nói xấu! Còn bị mạo phạm đến!

"Không phải miêu miêu béo một chút mới đáng yêu sao! Hơn nữa quất miêu kia sao có thể gọi là béo? Ngươi đối với hình thể của miêu miêu một chút cũng không hiểu biết! Cái dạng như ngươi miêu miêu sẽ không thích ngươi!"

Nữ số 2 căn bản không biết vì cái gì đột nhiên mình lại bị mắng, ngốc một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà đích xác là quá béo nha, cái bụng đều mau rũ xuống mặt đất, ta chủ yếu là lo lắng vấn đề khỏe mạnh, nghe nói miêu miêu quá béo đối với thân thể không tốt, sẽ dễ dàng sinh bệnh......"

Lâm Đoản Đoản:......

Nàng theo bản năng thu bụng lại, lại sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, sau đó phát hiện cái bụng nhỏ của mình một chút cũng không mập, lúc này cái cảm giác bị nói trúng mà dần dần yếu đi.

Không thèm so đo với nhân loại vô tri.

Nàng chỉ là một con Tiểu Miêu Miêu gầy yếu, đáng yêu, một chút thịt mỡ cũng không có.

Advertisement

Bởi vì sự tình phát sinh lúc trước, cho nên trạng thái của mỗi người ở đoàn phim đều không thực hảo, mặc kệ là ai gặp phải loại sự tình này, đều sẽ kinh hồn táng đảm một đoạn thời gian, bất quá còn may, bọn họ có một cây Định Hải Thần Châm, chính là chỉ Lâm Đoản Đoản.

(Định Hải Thần Châm là tên đầy đủ của cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không, là một bảo vật trấn thuỷ, cũng là một pháp bảo do Thái Thượng Lão Quân tạo ra.)

Thái độ của mỗi người ở đoàn phim đối với Lâm Đoản Đoản, đều trở nên có chút giống với Đường Lị Lị, tràn ngập một loại cảm giác muốn vuốt mông ngựa, nhưng lại e sợ chính mình làm quá lộ liễu.

Bởi vì thiếu tiền, cho nên đạo diễn tương đối nghèo, bởi vậy mới kiên trì ngốc ở chỗ này quay chụp xong phân đoạn ngoại cảnh, lúc này mới rời đi, trong lúc ba ba của Khương Hỉ Hỉ đang ở bệnh viện treo mệnh, còn trưởng thôn thì vẫn chưa chết, phỏng chừng cũng căng không được bao lâu, dù sao nhiều một ngày ngốc ở bệnh viện, liền phải dùng thêm một ngày tiền, người nhà bọn họ cũng không có nhiều tiền để lãng phí đến như vậy.

Bọn họ đều qua đời trong lúc đang hôn mê, đừng nói là gọi cảnh sát, cho dù gọi pháp y tới giải phẫu, cũng tìm không ra được nguyên nhân nào khác ngoài tử vong tự nhiên, vì thế cho dù có vài người không biết vì sao lại chết, thì cũng không có ai quan tâm bởi vì quan tâm cũng không giải quyết được gì.

Cũng không có người báo nguy, bởi vì trước đó, bọn họ cũng có liên quan đến một cái án mạng, những người ở sơn thôn không có sự hiểu biết đối với pháp luật, thậm chí đại bộ phận người căn bản là không hiểu pháp luật, bọn họ cũng không biết Khương Hỉ Hỉ chết, thì bọn họ có bị liên đới chịu phạt ở trên mặt pháp luật hay không, cho nên ở trong lòng của bọn họ, loại sự tình này có thể không đăng báo tốt nhất liền không cần đăng báo.

Dù sao cũng là thần quỷ báo thù nha, cho dù báo cảnh cũng có thể làm được cái gì đâu?

Đoàn phim vì tránh đi phiền toái, bọn họ vội vàng quay xong liền rời đi.

Thời điểm Lâm Đoản Đoản trở lại trong thành thị, bộ phim truyền hình mà Lâm Đoản Đoản đã đóng trước đó sắp được chiếu ra ngoài, tuy rằng ở bên trong nàng chỉ diễn một vai nữ xứng, nhưng nói như thế nào cũng là bộ phim đầu tiên của nàng, cho nên Lâm Đoản Đoản vẫn rất chờ mong.

Bất quá đạo diễn chỉ thông tri với nàng, là có khả năng sắp được chiếu ra, nhưng thời gian cụ thể thì chưa biết, bởi vì vừa qua khỏi xét duyệt, hiện tại đang liên hệ với các đài truyền hình lớn.

Có đài truyền hình mua, mới có thể an bài thời gian chiếu ra, kỳ thật số lượng phim được quay mỗi năm, là rất rất nhiều so với số lượng được chiếu ra, có một bộ phận còn chưa quay xong liền bởi vì tài chính không đủ a, rồi từ các loại nguyên nhân mà bỏ ngang, có một ít thật vất vả mới quay xong, kết quả bởi vì vấn đề xét duyệt, lại bỏ ngang, có một ít vượt qua được cửa ải khó khăn rồi, ngay cả xét duyệt cũng qua, sau đó bởi vì không có đài truyền hình nào mua, lại tạm thời gác lại.

Bạo kịch đều là lửa nóng giống nhua, lạnh kịch lại có các có tư thế bất đồng mà nằm liệt giữa đường.

Bất quá sau lưng bộ kịch này có Thiên Ngu, không cần lo lắng bán không ra.

Phim mới của Lâm Đoản Đoản còn chưa quay xong, nhưng sau khi trở về, mỗi ngày diễn xong liền có thể về nhà ăn cơm, dù sao nơi các nàng ở cách phim trường cũng không xa.

Ngày nàng về nhà, là Quý Lan đi tiếp, Tiểu Miêu Miêu vừa mới quay xong một cảnh diễn đêm, có chút mệt nhọc, lại tương đối tín nhiệm Quý Lan, lên xe hàm hàm hồ hồ nói được hai câu, liền ngủ rồi.

Là Quý Lan lái xe trở về, lại ôm Tiểu Miêu Miêu trở về phòng ngủ.

Chờ đến khi Tiểu Miêu Miêu tỉnh lại, bên ngoài ánh hoàng hôn đã ám đỏ đám mây, nhìn từ cửa sổ nhỏ ra bên ngoài, trông giống như một dải lụa vậy, từ nơi xa trải lại đây, trải tới trước mắt.

Tiểu Miêu Miêu trở mình, nhạy bén nghe thấy động tĩnh ở trong phòng bếp, nàng chậm rì rì bò dậy, từ phòng ngủ đi ra ngoài, quả nhiên, Quý Lan đang ở trong phòng bếp bận việc.

Thời điểm Lâm Đoản Đoản duỗi đầu vào, vừa lúc nàng mở nắp nồi ra, bên trong là một con cua siêu to, hình như nhân loại gọi loại cua này là cua hoàng đế, dù sao thoạt nhìn bộ dạng ăn khá ngon, chủ yếu là lớn như vậy khẳng định sẽ rất nhiều thịt nha.

Ngày thường Lâm Đoản Đoản không quá thích ăn cua, chủ yếu là vì ăn cái loại đồ ăn này, thật sự là quá phiền toái, còn phải lột xác, còn phải dùng kìm, phí sức hơn nửa ngày, chỉ được một ít thịt cùng gạch cua.

Nếu không phải bởi vì không thể ăn luôn cả xác, thì nàng đã có thể trực tiếp nhai luôn.

Nhưng hương vị thịt cua đúng là không tồi, có một loại thơm ngon rất độc đáo, căn bản không cần quá nhiều gia vị, chỉ cần một đĩa dấm gừng nhỏ liền đủ mỹ vị.

Nếu có người giúp Lâm Đoản Đoản hủy đi con cua, vậy nàng vẫn thực thích ăn.

Nhưng nếu không có người lột cho, vậy nàng liền không muốn ăn, đúng vậy, nàng là chỉ miêu chân thật như vậy đấy.

Tiểu Miêu Miêu vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả thanh âm cũng mang theo một loại cảm giác ngọt nị nói không nên lời, nàng treo ở trên lưng Quý Lan, duỗi đầu nhìn con cua kia: "Có thể ăn chưa?"

"Lập tức." Quý Lan đem con cua đã chín vớt ra ngoài, sau đó bắt đầu thuần thục điều chế dấm gừng băm, nhẹ giọng nói tính huống của Khương Hỉ Hỉ cho nàng nghe.

Quý Lan tìm cho Khương Hỉ Hỉ một người đại diện rất đáng tin cậy, hiện tại Khương Hỉ Hỉ đang được đào tạo, nàng không có thiên phú ở phương diện diễn kịch, nhưng thanh âm không tồi, hảo hảo đào tạo một phen, nói không chừng có thể xuất đạo làm ca sĩ.

"Cái này lại không quan trọng......" Lâm Đoản Đoản hừ hừ hai tiếng, nàng chỉ cho Khương Hỉ Hỉ một con đường, còn việc Khương Hỉ Hỉ có đi được hay không, đó là chuyện của bản thân nàng.

Quý Lan trầm mặc một lúc, sau đó thay đổi một đề tài khác: "Bộ phim kia của ngươi ta sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm, khi nào bán được định xong ngày chiếu phim, lại nói cho ngươi."

"Cái đó cũng không quan trọng." Lâm Đoản Đoản kéo dài thanh âm nói: "Ai, vì cái gì ta lại dưỡng một nhân loại ngốc như ngươi đây?"

Quý Lan:......

Nàng lâm vào trầm tư, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không suy nghĩ ra được rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất.

Lần đầu tiên Lâm Đoản Đoản thấy nhân loại mình dưỡng lại trì độn như vậy, nàng thở dài một hơi, oán trách nói: "Ngươi đều không nói ngươi có nhớ ta hay không?"

Nàng thò lại gần, bẹp một cái hôn ở trên sườn mặt của Quý Lan: "Chính là ta rất nhớ ngươi nha!"

Mỗi ngày đều lo lắng cho nhân loại mình dưỡng ở nhà có ổn hay không đây!

Quý Lan:......!!

---------------

Cua hoàng đế

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click