《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 40

Advertisement

Đại khái là Khương Hỉ Hỉ không nghĩ tới, lần đầu tiên nàng phát huy tác dụng, cự nhiên là làm hướng dẫn viên du lịch, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Bất quá để nàng đảm đương hướng dẫn viên du lịch cũng thật đúng lúc, nàng là Sơn Thần bản địa, hết thảy tình huống ở nơi này đều rõ như lòng bàn tay, nơi nào chơi vui, nơi nào có cảnh đẹp, là nàng rõ ràng nhất.

Thật là làm hướng dẫn viên du lịch gì đó, chỉ là dẫn đường cho người ta mà thôi......

Bởi vì các nàng đi ra ngoài chơi đều vào ban ngày, còn Giang Diễm Tuyết thì vẫn chưa thể xuất hiện vào ban ngày, cho nên chỉ có thể u oán nhìn các nàng ra ngoài chơi đến vui sướng, tâm tình thực phức tạp.

Lâm Đoản Đoản mang theo Quý Lan, ngày đầu tiên liền đi leo núi, hơn nữa là vào sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, bởi vì Khương Hỉ Hỉ nói, cái đỉnh núi này rất cao, thời điểm bò đến đỉnh núi thì trời đã sáng, có thể nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp.

Giống như đám mây ở dưới chân, còn ánh nắng từ từ dâng lên, đem đám mây mạ lên một tầng nhan sắc thật xinh đẹp.

Lâm Đoản Đoản là một phi nhân loại, cho nên tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều, nói thế nào thì Quý Lan cũng chỉ là một nhân loại bình thường, bò được một lát liền mệt mỏi, Lâm Đoản Đoản chủ động nói: "Ta ôm ngươi hoặc là cõng ngươi đi!"

Quý Lan:......

"Ta cảm thấy ta còn có thể." Nàng uyển chuyển từ chối.

Lâm Đoản Đoản lại giận tím mặt: "Ngươi nói như vậy là muốn cưỡi lên ta sao!"

Quý Lan:??

Nàng hoàn toàn không biết Tiểu Miêu Miêu nhà mình như thế nào lại liên tưởng đến việc cưỡi, chẳng lẽ là thái độ của nàng làm Tiểu Miêu Miêu cảm thấy như vậy, nàng chỉ là không muốn bị cõng hoặc là ôm thôi, có được hay không?

Quý Lan trong khoảng thời gian ngắn vô ngữ cứng họng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, một lát sau mới nói: "Vậy ngươi cõng ta đi."

Tiểu Miêu Miêu hừ hừ hai tiếng đem nàng cõng ở trên lưng: "Quả nhiên vừa rồi ngươi muốn cưỡi lên ta, quá phận!"

Quý Lan:......

Không thể nào biện giải, cũng không muốn biện giải.

Nàng cõng Quý Lan, tốc độ rất nhanh, thời điểm trời còn chưa sáng, thái dương còn chưa dâng lên, đã bò tới đỉnh núi rồi, Tiểu Miêu Miêu ở trên đỉnh núi tìm một khối đá có vị trí không tồi, hai người ngồi xuống tảng đá, chờ đợi thái dương dâng lên.

Nàng biết nhân loại mình dưỡng có công tác rất bận, nhân loại không giống với yêu, nếu như yêu chỉ làm những công việc hằng ngày đó, thì rất khó cảm nhận được mỏi mệt, còn nhân loại thì không như vậy.

Tiểu Miêu Miêu bảo nàng lưu lại chơi hai ngày,thứ nhất là bởi vì Quý Lan thật vất vả mới tới thăm ban được một lần, nếu rời đi quá nhanh thì có điểm đáng tiếc, thứ hai là hy vọng nàng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nhân loại quá mỏi mệt rất dễ chết đột ngột.

Thời điểm nhân loại dưỡng miêu miêu cũng sẽ chuẩn bị cho miêu miêu rất nhiều món đồ chơi linh tinh a, nếu để miêu miêu vẫn luôn ngốc ở một địa phương nhỏ hẹp, thời gian lâu dần tâm tình cũng sẽ không tốt nha, khả năng sẽ hậm hực.

Advertisement

Cho nên Lâm Đoản Đoản muốn mang Quý Lan đi ra ngoài chơi một chút, rồi lại đem nàng trở về.

Đỉnh núi có hơi lạnh, Lâm Đoản Đoản không cảm giác được, nhưng Quý Lan thì có thể.

Bất quá không khí ở đỉnh núi cũng thực tươi mát, hoàn toàn khác hẳn so với dưới chân núi, chuẩn xác mà nói, là hoàn toàn bất đồng với đại đô thị.

Lâm Đoản Đoản nhỏ giọng nói: "Ta đã thấy núi non còn xinh đẹp hơn nơi này, chờ về sau có thời gian có thể mang ngươi đi chơi."

Vừa lúc nàng đã đáp ứng giúp Bạch Lâm tìm đồ vật, đến lúc đó có thể mang theo Quý Lan, có một ít phong cảnh mà nhân loại bình thường như Quý Lan không thể nhìn thấy, nhưng hiện tại có Tiểu Miêu Miêu che chở nàng nha!

"Ân." Quý Lan thấp giọng ứng một câu.

Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới phát hiện, thanh âm của nàng giống như có chút run rẩy, theo bản năng quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.

Quý Lan là một nhân loại bình thường, trên người vốn dĩ mặc quần áo không dày, còn đi theo nàng leo núi, đỉnh núi vốn dĩ sẽ lạnh hơn một chút, có khả năng là nàng có chút chịu không nổi.

Lâm Đoản Đoản hoàn toàn quên mất chuyện này, cho nên căn bản không có mang quần áo giữ ấm, nàng chần chờ một lúc sau, mở cánh tay ra, đem Quý Lan kéo tiến vào.

Tiểu Miêu Miêu mang theo một chút khí phách nói: "Hiện tại thế nào? Hiện tại có còn lạnh không?"

Quý Lan hoàn toàn đơ ra, Lâm Đoản Đoản ôm đích xác là thực ấm áp, khó tránh khỏi làm người nhớ tới thời điểm khi nàng là một con mèo, lông mao mềm mại, cái bụng ấm áp.

Nhưng hình dạng người có khuyết thiếu, Lâm Đoản Đoản không thể bao phủ hết toàn bộ con người Quý Lan, nhưng ấm áp đó đã đủ để làm nhân tâm rung chuyển, Quý Lan mím môi, thân thể đều trở nên có chút cứng đờ, tựa hồ không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, nên phản ứng như thế nào.

Lâm Đoản Đoản lại cho rằng nàng vẫn còn lạnh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mở khoá áo khoác, lại một lần nữa đem người bọc vào trong lòng ngực: "Như vậy còn lạnh không?"

Quý Lan càng không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì hai người các nàng dựa vào rất gần, không có nhiều cách trở cảm nhận được càng nhiều nhiệt độ cơ thể, không kiêng nể gì cảm nhiễm nàng, nàng cảm giác da đầu của mình có chút hơi tê dại, lại không biết cái loại cảm giác run rẩy này đến từ phương diện nào, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn Lâm Đoản Đoản một cái, sau đó lại bị Lâm Đoản Đoản hiểu lầm.

"Vẫn còn lạnh sao?" Lâm Đoản Đoản nghiêm túc tự hỏi, sau đó dùng chút lực, thay đổi tư thế của người ở trong lòng ngực một chút, làm Quý Lan cùng nàng mặt đối mặt, sau đó giống như ôm nhau, giữa hai người không có gì ngăn cách, thân thể gắt gao dán vào cùng nhau.

Thể nghiệm này cùng với vừa rồi không giống nhau.

Quý tổng cứng đờ giống như một khối đầu gỗ, đôi mắt mở to tròn tròn, nhìn chằm chằm Lâm Đoản Đoản, hai người các nàng dán vào quá gần, chỉ cần nàng hơi cúi đầu, là có thể chạm đến đôi môi mềm mại, ấm áp của Lâm Đoản Đoản.

Advertisement

Vì sao nàng biết có bao nhiêu mềm mại, có bao nhiêu ấm áp, bởi vì nàng đã từng cảm thụ qua, tuy rằng đó là một cái ngoài ý muốn.

Lúc này Quý tổng chỉ cảm thấy trong đầu mình giống như một đoàn hồ nhão, nàng dại ra thật lâu, thậm chí không nghe thấy Lâm Đoản Đoản đang nói cái gì, nếu phải nói thật, loại cảm giác này cũng không tệ.

Thậm chí nàng còn có điểm thích cùng Lâm Đoản Đoản tiếp xúc thân mật như thế, bởi vì giữa các nàng giống như đã không còn khoảng cách, khoảng cách được kéo lại gần, chưa từng có người nào dựa vào nàng gần đến như vậy, cũng không làm nàng cảm thấy phản cảm.

Nàng trầm mê rối rắm trong cảm tình với Lâm Đoản Đoản, đoạn cảm tình này xuất phát từ cái gì, thật sự là vì chủ sủng tình kinh thiên động địa sao?

Nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe thấy Lâm Đoản Đoản nhỏ giọng nói: "Vẫn cảm thấy lạnh sao? Vậy có chút phiền toái."

Khương Hỉ Hỉ ở một bên đại khái cảm giác được chính mình là một cái bóng đèn, cho nên yên lặng độn thổ, dù sao Lâm Đoản Đoản chỉ cần kêu nàng một tiếng, nàng liền có thể xuất hiện.

Chủ yếu là nàng sợ mình sẽ nhìn thấy một ít hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, bởi vì ở trong một số phim truyền hình, thời điểm cần sưởi ấm đều sẽ cởi...... Khụ khụ, thiếu nhi không nên nhìn, thiếu nhi không nên nhìn.

Nhưng mà sự tình không có phát triển giống như nàng tưởng tượng, sau khi nàng rời đi không lâu, Lâm Đoản Đoản lặng yên không một tiếng động biến thành một con đại miêu miêu, so với người trưởng thành còn lớn hơn, sau đó đem Quý Lan giấu ở dưới cái bụng của mình.

"Miêu miêu miêu!"

Như vậy hẳn là ấm áp đi?

Quý Lan:......

Nói như thế nào đây? Có điểm hối hận.

Vừa rồi nàng thất thần làm cái gì? Nếu vừa rồi nàng không thất thần, như vậy sẽ không mất đi cái ôm ấm áp kia, tuy rằng cái bụng cũng thực mềm mại thực ấm áp, nhưng cảm giác giống như có chỗ nào đó không giống.

Trong lòng Quý Lan có một loại cảm giác mất mát nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

Sau khi Lâm Đoản Đoản biến thành đại miêu miêu liền không thích nói chuyện, chỉ đem người khóa ở dưới cái bụng của mình, an tĩnh chờ đợi thái dương dâng lên, ánh sáng mặt trời thực ấm, cái loại ấm áp này không giống với loại ấm áp bình thường.

Dù sao ở trên đỉnh núi rất lạnh, còn có gió lạnh thấu xương, ngay lúc mặt trời chậm rãi từ chân trời bò lên, từng sợi ánh sáng nhạt dừng ở trên người, có lẽ ánh mặt trời kia không nóng bằng lúc chính ngọ, nhưng lại phảng phất có thể xua tan đi hàn ý ở trên người.

Quý Lan chôn người ở trong lông mao của đại miêu miêu, híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời từng chút một dâng lên, thật đẹp, thật chấn động, ngay cả đám mây mỏng ở xung quanh, cũng chậm rãi nhiễm một tầng nhan sắc của ánh sáng mặt trời.

Là rất đẹp, nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời, nếu một hai phải hình dung thì đại khái chính là, một người đi xem ánh bình minh, cho dù đẹp cũng là cô độc, nhưng hiện tại nàng không hề lẻ loi một mình, nàng có người khác làm bạn.

Tuy rằng làm bạn với nàng là một con mèo, nhưng chỉ miêu này có thể mang đến ấm áp cho nàng, thắng qua mọi người trên thế gian này.

Những cảm xúc khó tả trong lòng Quý Lan, trong nháy mắt toàn bộ đều tan biến, nàng an tĩnh nhìn thái dương dần dần dâng lên, trong lòng có một cảm giác ấm áp nhưng không phải do ánh mặt trời mang đến.

Người là động vật quần cư, cho dù tính cách có quái gở thì trong nháy mắt cũng sẽ muốn người khác làm bạn, mà ở thời điểm trong nháy mắt này, nàng có Lâm Đoản Đoản.

Quý Lan không rõ lắm tình cảm phức tạp ở trong lòng mình rốt cuộc là phát ra từ nơi nào, nhưng đặc biệt rõ ràng một chuyện, Tiểu Miêu Miêu đối với nàng mà nói là một sự tồn tại đặc biệt.

"Đẹp không?" Đại Miêu Miêu mở miệng nói tiếng người, thời điểm nàng ở nguyên hình, kỳ thật có thể nói tiếng người, chỉ là nàng không thích nói mà thôi.

"Nơi ta sinh ra càng đẹp hơn, thời điểm đứng ở đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, tổng cho người ta một loại cảm giác chỉ cần ngươi nhón mũi chân lên, duỗi tay ra là có thể sờ tới thái dương, lúc còn rất nhỏ ta đặc biệt thích ghé vào tảng đá ở trên đỉnh núi, lật cái bụng phơi nắng, trước kia trên đỉnh núi có một cây đại thụ, tuy rằng còn chưa hoàn toàn thành tinh, nhưng đã có ý thức."

"Chờ đến thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất, nó sẽ chủ động vươn nhánh cây của mình ra, giúp ta che đi ánh mặt trời."

"Có đôi khi mùa thu cây kết trái, còn chủ động rũ nhánh cây của mình xuống, để cho ta hái trái cây ở phía trên."

"Nếu như có cơ hội, ta mang ngươi đến nhà ta chơi."

Tiểu Miêu Miêu híp mắt, giống như nhớ tới chuyện vui gì đó, không nhịn được cười cười: "A Lan đại khái sẽ thích, bởi vì nơi đó thật sự rất xinh đẹp."

"Được." Quý Lan từ trong lòng ngực của nàng bò ra ngoài, còn thở mạnh một hơi: "Ta cảm giác thân mình đã không còn lạnh nữa."

Chủ yếu là cái tư thái xem mặt trời mọc này, quá kỳ quái, nàng càng muốn...... Cùng Lâm Đoản Đoản ngồi sóng vai ở chỗ này nhìn mặt trời mọc.

Sau khi Quý Lan uyển chuyển nói một chút ý nghĩ của chính mình xong, Tiểu Miêu Miêu liếc mắt nhìn nàng một cái, đại khái là cảm thấy nhân loại có chút phiền toái, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên cạnh.

Nhưng mà một con đại miêu miêu ngồi giống như người ở chỗ kia, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Quý Lan:......

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click