《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 30
Advertisement
"Không......" Lâm Đoản Đoản còn chưa nói xong, nữ số 2 đã đem trái cây rửa sạch đặt ở trên khay, sau đó giống như cống nạp đưa lại đây.
Lâm Đoản Đoản:......"Có thể."
Nữ số 2 tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nho nhỏ cười một cái, sau đó nói: "Lúc trước ta thấy ngươi giống như đối với ta rất không vừa lòng, còn tưởng rằng ngươi rất khó ở chung, làm ta sợ tới mức ở phim trường cũng không dám nói chuyện với ngươi."
Lâm Đoản Đoản tự cảm thấy chính mình là một Tiểu Miêu Miêu rất hòa thuận, cho nên không thể hiểu được mà nghi hoặc nhìn nàng một cái.
Nữ số 2 rất khó chịu, sau khi cùng Lâm Đoản Đoản hàn huyên vài câu, liền nằm xuống giường đất, ban đêm trong núi có chút lãnh, đệm chăn đều là mới tinh, hơn nữa hình như ban ngày vừa mới được phơi qua, tựa hồ còn có thể ngửi được hương vị của thái dương.
"Ta ngủ trước nha." Nàng chui vào trong ổ chăn, đem bụng dán vào nơi ấm áp ở trên giường đất, sau đó liền ngủ rồi.
Trước khi ngủ nàng có uống chút nước, lại ăn thêm một ít trái cây, đến nửa đêm quả nhiên có xúc động muốn đi WC, mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền muốn ra ngoài đi WC.
Trong thôn đều là nhà trệt, WC đều ở trong một góc sân, nói cách khác, nàng phải ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua nhà chính, đi vào trong viện, sau đó đến cái góc nhỏ ở bên kia.
Thời điểm nữ số 2 bò dậy có nhìn thoáng qua Lâm Đoản Đoản, Lâm Đoản Đoản giống như ngủ rất say, nàng cũng ngại gọi Lâm Đoản Đoản dậy, tự mình chậm rãi xuống đất, muốn đi WC.
Nàng sờ soạng mở đèn ở trong phòng, sau đó liền đi ra ngoài, tiến vào trong viện liền có chút hối hận, trong viện không có đèn, nơi nơi đều đen như mực, thoạt nhìn rất dọa người, nàng đứng ở nơi đó do dự trong chốc lát.
Có chút muốn quay về gọi Lâm Đoản Đoản, lại cảm thấy như vậy có vẻ vừa nhác gan lại vừa kỳ quái, liền căng da đầu đi về phía trước.
Đại khái qua hơn mười phút, Lâm Đoản Đoản mơ mơ màng màng nghe thấy có người tắt đèn, sau đó chậm rãi lên giường, nàng phản ứng đặc biệt nhanh, vèo một cái bò dậy, liền đem người sắp bò lên tới đẩy xuống.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng ' ai u '.
Năng lực nhìn trong đêm của Tiểu Miêu Miêu rất mạnh, quay đầu nhìn xuống thì thấy, nữ số 2 đang ngồi ở dưới đất, u oán nhìn nàng: "Ngươi đẩy ta làm gì nha."
Lâm Đoản Đoản đối với nàng phất phất tay, có chút ghét bỏ: "Đi ra ngoài đi ra ngoài! Nhanh lên đi ra ngoài! Ngươi thoát khỏi cơ thể của nàng cho ta."
"Ta không đi." Nữ số 2 càng u oán: "Ngươi đều cho nàng ngủ cùng một giường với ngươi, nhưng lại không cho ta đi lên, ngươi là đang kỳ thị, là phân biệt đối xử."
"Đúng vậy, ta chính là phân biệt đối xử, ngươi đi ra ngoài nhanh lên!" Lâm Đoản Đoản trừng mắt với nàng: "Nếu ngươi không thoát khỏi cơ thể của nàng, nàng sẽ sinh bệnh, một khi sinh bệnh tiến độ đóng phim của chúng ta sẽ bị chậm, tiến độ đóng phim không được chậm, ta muốn nhanh về nhà."
Advertisement
Nhân loại nàng dưỡng ở nhà một mình, nàng không yên tâm nha!
Mặt ngoài là nữ số 2, bên trong kỳ thật là thiếu nữ ủy khuất ba ba Giang Diễm Tuyết: "Chỉ có một đêm, không sao cả, Đoản Đoản, cho ta đi lên nha."
Lâm Đoản Đoản phòng bị với tất cả những người muốn cùng nàng giao xứng, trực tiếp quả quyết nói: "Nhanh lên đi ra ngoài, đừng để ta lặp lại lần nữa."
Giang Diễm Tuyết hừ hừ một tiếng, thân thể của nữ số 2 lập tức mềm nhũn ngã xuống ở trên mặt đất.
Lâm Đoản Đoản thấy Giang Diễm Tuyết đích xác đã đi rồi, lúc này mới đem nữ số 2 kéo trở về, phóng tới trên giường, tránh cho ngủ cả đêm ở dưới mặt đất sẽ bị cảm mạo.
Sau đó vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Giang Diễm Tuyết sắc mặt xanh trắng ghé vào cửa sổ, sâu kín nhìn nàng, Lâm Đoản Đoản không thèm để ý, chui vào trong ổ chăn liền ngủ.
Trước khi sắp ngủ còn nghe thấy Giang Diễm Tuyết ở nơi đó thấp giọng nói: "Địa phương này quái quái, chính ngươi một người phải cẩn thận, buổi tối ngày mai ta lại qua đây xem ngươi."
Nàng hảo dính người a, Lâm Đoản Đoản trở mình, đem chính mình vùi vào trong chăn, thực mau liền ngủ say.
Chờ đến ngày hôm sau, thời điểm nữ số 2 từ trong ngủ mơ tỉnh lại, cả người còn có chút ngốc, nàng ngồi ở trên giường đất, ngốc lăng nửa ngày, Lâm Đoản Đoản còn tưởng rằng nàng bị quỷ bám vào người làm choáng váng, vỗ nàng một cái.
Lúc này nữ số 2 mới phục hồi lại tinh thần, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Đoản Đoản: "Đêm qua hình như ta đi WC...... Sau đó liền mất đi ý thức, ta là như thế nào về đến trên giường?"
"Liền tự mình trở về nha." Lâm Đoản Đoản thực bình tĩnh nói: "Ngươi ngủ đến mơ hồ rồi đi?"
"Không phải...... Là thật sự quái quái." Không biết nàng nhớ tới cái gì, run lập cập, sau đó nhỏ giọng nói: "Đêm qua ta thấy ngươi ngủ thật say, liền không có nhẫn tâm đánh thức ngươi, tự mình một người đi WC, bọn họ bên này vẫn là dùng cái loại bồn cầu ngồi xổm, hương vị có chút nặng, ta liền nghĩ nhanh nhanh đi xong WC nhanh nhanh trở về."
"Sau đó ta ra khỏi WC, trong nháy mắt, đột nhiên nghe thấy giống như có người đang gọi tên của ta, ta liền theo bản năng lên tiếng, sau...... Sau đó nữa ta liền cái gì cũng không nhớ rõ."
Nàng càng nói càng sợ hãi, run bần bật: "Có phải đêm qua ta gặp phải cái gì kỳ quái hay không? Thời điểm ta trở về nhìn có bình thường hay không? Có phải bị quỷ bám thân hay không!"
"Không có, thực bình thường." Lâm Đoản Đoản thay một bộ quần áo, từ trên giường đất nhảy xuống: "Đừng nghĩ nhiều thứ lung tung rối loạn như vậy, dậy ăn cơm."
"Nga......" Nữ số 2 thoạt nhìn có chút không tin, biểu tình còn có điểm hoảng hốt, thậm chí mơ hồ còn có một chút sợ hãi, bởi vì nàng thật sự cảm thấy đêm qua đã xảy ra cái gì rồi.
Bữa sáng cũng là người trong thôn chuẩn bị, nhìn bộ dạng có vẻ đạo diễn đưa tiền cũng không ít, cho dù là bữa sáng cũng coi như phong phú, sau khi ăn xong bữa sáng, một đám người liền tập hợp ở cửa thôn.
Advertisement
Trong đó hơn phân nửa người đều là bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, có thể là bởi vì ngày hôm qua say xe không quá thoải mái, hơn nữa có ít người bị lạ giường, cho nên đêm qua ngủ không ngon, đạo diễn thấy bộ dạng này của mọi người liền cảm thấy cho dù ngày hôm nay bắt đầu quay, trạng thái của bọn họ cũng sẽ không tốt, vì thế liền nói: "Hôm nay ta dẫn mọi người đi dạo ở phụ cận, quen thuộc hoàn cảnh trước, đặc biệt là địa phương chúng ta sắp quay chụp, sau đó trở về mọi người lại ngủ tiếp cho đủ giấc, chờ ngày mai chúng ta lại bắt đầu quay."
Mấy người ngủ không đủ giấc nháy mắt hoan hô lên, cùng nhau vuốt mông ngựa đạo diễn.
(Vuốt mông ngựa : là khen kiểu nịnh nọt)
Vì thế một đám người bắt đầu đi bộ xung quanh thôn, cảnh sắc ở đây đích xác rất đẹp, đặc biệt là buổi sáng, nghe nói nếu thức dậy sớm một chút, có thể nhìn thấy cảnh tượng tầng mây bao phủ đỉnh núi.
Đáng tiếc cả đám bọn họ không một ai dậy sớm cả.
Đạo diễn mang theo một đám người, đi nghiên cứu địa hình, sau đó nói cho bọn họ biết về sau sẽ quay ở nơi nào, thuận tiện đi dạo một vòng quanh những chỗ xinh đẹp ở phụ cận, giống như cùng nhau ra ngoài du lịch vậy.
Chờ đến gần giữa trưa, một đám người mênh mông cuồn cuộn từ trên núi đi xuống, chuẩn bị trở về ăn cơm, từ rất xa liền nhìn thấy trong thôn có người nâng quan tài đi ra ngoài.
Nâng quan tài có bốn người, phía trước bọn họ còn có một người khiêng đòn gánh, trước sau đều là thùng nước, sau đó làm dẫn đường đi ở đằng trước.
Mà phía sau quan tài hẳn là người nhà, các nam nhân đều cầm gậy gỗ dùng giấy trắng bao lại, trên eo cột dây cỏ, các nữ nhân khoác đồ tang màu trắng, một chuỗi người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.
Đám người Lâm Đoản Đoản vừa lúc từ trên núi đi xuống, vào thôn chỉ có một cái đường nhỏ, liền đụng phải đội ngũ nâng quan tài, gặp phải loại sự tình này đều là người nhường quan tài, trăm triệu không có đạo lý quan tài nhường người.
Vài người vội vàng tán ra hai bên, đỡ phải va chạm với người ta.
Người khiêng đòn gánh vừa đi vừa rải giấy vàng cắt thành đồng tiền, chờ đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi qua, đám người Lâm Đoản Đoản mới tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Đoản Đoản còn nghe thấy có người oán trách: "Tiền giấy đều dính vào trên người ta......"
Bọn họ về tới trong thôn, bởi vì lúc này sắp đến thời gian ăn cơm trưa, cho nên trực tiếp đi ăn cơm trưa, đạo diễn còn nhớ rõ chuyện gặp được trước khi vào thôn, cố ý hỏi thôn trưởng một chút.
Thôn trưởng có chút ngượng ngùng: "Hai ngày trước khi các ngươi tới thì phát sinh, một nha đầu rớt xuống nước chết đuối, không dọa đến các ngươi đi?"
Đạo diễn vừa nghe, cô nương bị chết đuối kia mới 17, còn chưa thành niên, nhịn không được thổn thức trong chốc lát, nhưng cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Còn Lâm Đoản Đoản giống như đang suy tư cái gì đó.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nữ số 2 đứng ở nơi đó thút tha thút thít lau nước mắt: "Mới mười bảy tuổi a, nhân sinh chỉ vừa mới bắt đầu, cũng quá đáng thương đi."
"Người có số mệnh." Lâm Đoản Đoản đưa cho nàng hai tờ giấy, để nàng lau nước mắt.
Nữ số 2 lau nước mắt xong, thật ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta liền cảm thấy rất đáng thương, mười bảy tuổi a, còn ở tuổi học cao trung, đáng tiếc."
"Ân." Lâm Đoản Đoản thuộc về nhóm người buổi tối ngủ đến tương đối ngon, tự nhiên là không cảm thấy buồn ngủ, ăn xong cơm trưa, liền ngồi xổm ở cửa phơi thái dương trong chốc lát.
Người trong thôn không nhiều lắm, đại bộ phận đều là một ít lớn tuổi, còn có tiểu hài tử, thanh tráng niên nhân số rất ít, người ở bên cạnh phòng của Lâm Đoản Đoản, trong nhà liền có một tiểu hài tử, thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, là một tiểu nam hài, trên người dơ hề hề, ôm một cái bóng cao su nhỏ đứng chơi ở nơi đó.
Nhà bọn họ còn nuôi một con mèo, là mèo vằn, còn rất mập, ngồi xổm trên mái hiên nhìn chằm chằm Lâm Đoản Đoản, dáng vẻ thực khẩn trương.
Động vật so người càng nhạy bén hơn, tự nhiên có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm ở trên người Lâm Đoản Đoản.
Lâm Đoản Đoản cũng nhìn nó chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy nó được nuôi đến khá tốt, liền chậm rãi quay đầu đi, tiểu nam hài giống như đối với bọn họ khá tò mò, vẫn luôn đứng ở nơi đó duỗi đầu thăm dò, nhưng lại không dám lại đây, càng không dám nói chuyện với Lâm Đoản Đoản.
Đại khái qua một lát sau, cửa phòng ở cách vách mở ra, một nữ nhân lớn tuổi từ bên trong đi ra, có thể là nãi nãi của tiểu nam hài kia.
Nàng vươn đầu ra, đối với tiểu nam hài nói: "Về nhà ăn cơm."
Lúc này tiểu nam hài mới ôm bóng cao su đi theo nữ nhân kia trở về nhà.
Vốn dĩ Lâm Đoản Đoản không có buồn ngủ, nhưng phơi nắng phơi đến mơ màng sắp ngủ, liền ở lúc này, những người nâng quan tài trước đó lục tục đã trở lại, sau đó vào nhà cách vách.
Lúc này Lâm Đoản Đoản mới chú ý tới, hai bên cửa nhà bọn họ đều đặt hai cành liễu bọc giấy trắng, có ít địa phương sẽ có loại tập tục này, ý tứ là báo tang, ý tứ là nhà này có người qua đời.
Người cuối cùng đi vào, liền đem cửa đóng lại, Lâm Đoản Đoản nhìn nhiều hai mắt, chậm rãi trở về sân nhà mình, hiện tại nàng tựa như một con cá mặn, mới vừa ăn xong cơm trưa, đã bắt đầu chờ ăn cơm buổi tối.
Advertisement
A Tail's Misfortune
For years Sora has been viciously harassed by bullies, being subject to physical, psychological, and emotional torture from middle school to high school. This, however, is going to change as Sora’s sixteenth birthday draws near; reality begins to twist as myths and legends surround her. She starts to change from a demure teenage girl to something else as she struggles to come to terms with her new transformation.
8 172Enchant Gunner: Bullets and Magic
Year 2048, the current World War, or is known by the general public as the Great World War is still ongoing for over 10 years now and is almost reaching its peak. The soldiers are giving their all and risking their lives to protect their loved ones. Among them is Hans Schmidt, the said hope of their country as the ace soldier to fight off their invaders. But for some unforeseen reason, he was transported to another world. How will our ace soldier fare in a fantasy world that defies common sense from his former world?
8 182The Lost One
A stranger in a dark cloak creeped into the room of a small Elven child on one fateful day. Wyrran was playing with his sister one second, but the next he was gone. Stolen from the middle of their estate, and never to be seen again in Elven country. Years go by, hundreds of years, and Wyrran has grown into a man. His name has been changed to William, though his Master was put under the instruction to make sure he lost his memory from before the ago of 80, and from what Wyrran knew he had always been William. After he has completed his training and he finished many various tasks William is sent on a job for the King of Trace. It was a confidential assignment, which was new to William in the first place, but never would he imagine that this one job just may be his last. ********************************************* Hey everyone! Author here (: This is my first time posting any of my works online, and I hope that you enjoy being welcomed into my world, as much as I enjoy creating it for you! I welcome any and all criticism, so long as it is actually something that can benefit my writing (not just random hating and nothing substantial). This story is edited by Nesryn and ArtemisArrow, my dear friends! The cover of this book is not my property, and if you are the actual owner of the image and would like me to take it down please PM me (: I am posting this to see if it generates any interest. If it does, then I will be planning on making more regular posts for chapters. I am intending this to be one book of a series, titled The Lost Royal. I intend to post, at this point, one chapter a week unless I get onto a roll! If this starts to accrue enough interest where I can start focusing solely on writing then more chapters will be released per week. Thanks for your interest, and I hope you enjoy!
8 65The Survivor From Snowdrift
Emerencia grew up trained by her Uncle as a swordsman in a isolated village deep in the mountains called Snowdrift. Emerencia's father who successfully ran the Snowdrift Iron Mine suddenly started making low production of Iron Ore for the kingdom. After a third low production delivery of ore, a Vaesite general himself commanded his soldiers to burn the village to the ground along with killing all of the villagers. Emerencia wakes up in a puddle of melted snow just outside her uncle's house surprisingly alive. As Emma leaves her village to seek revenge, she also gets to see the world for the first time. She even makes new friends who start to feel like family. Most importantly, Emerencia learns how cruel the king and his soldiers really are.
8 116dark circles ༄ bang chan ✔️
those dark circlesaround his gorgeouseyesspeak volumes aboutthe darkest demonshe fightsto find his way fromevery night.your part of the "fatigued" piece.TW for self harm, suicide, fear, abuse
8 142✓ (LOVELY)─ HUAZE LEI
she came back from paris and reunites with her childhood brothers.© cheoluvs, 2020
8 153