《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 29
Advertisement
Vốn dĩ Quý Lan phải đi công tác khoảng ba ngày rưỡi, cho nên đã đặt bốn ngày cơm hộp cho Tiểu Miêu Miêu, kết quả buổi tối ngày thứ ba, nàng liền phong trần mệt mỏi trở về.
Thời điểm Quý Lan trở về Tiểu Miêu Miêu còn đang đối diễn với Giang Diễm Tuyết, bề ngoài của Giang Diễm Tuyết một ngày so với một ngày càng trở nên bình thường hơn, điều này thuyết minh nàng đã có thể khống chế được quỷ khí ở trên người của chính mình.
Vì thế Quý Lan đẩy cửa ra, còn chưa buông hành lý xuống, đã nhìn thấy một nữ quỷ đang dựa vào cửa sổ, nữ quỷ lớn lên không phải quá xinh đẹp, nhưng có khí chất vũ mị, lại mang theo một chút âm lãnh thần bí của quỷ vật, thời điểm cười rộ lên đôi mắt đều giống như đang câu nhân vậy.
Vừa nhìn liền biết không phải chỉ quỷ tốt đẹp gì.
Quý Lan thanh thanh giọng nói, còn chưa kịp gọi tiểu miêu một tiếng, Tiểu Miêu Miêu đã nghe thấy động tĩnh, bản thân xông tới, nàng ném kịch bản qua một bên liền nhằm về phía Quý Lan, nhảy vào trong lòng ngực của Quý Lan, còn may trong hình dạng người nàng cũng chỉ khoảng một trăm cân, Quý Lan còn có thể đỡ được.
Tiểu Miêu Miêu bắt đầu không hề logic chỉ trích Quý Lan: "Sao ngươi có thể rời đi lâu như vậy! Ngươi còn nhớ rõ ngươi là nhân loại ta dưỡng hay không? Ta sinh khí, đặc biệt không dễ hống!"
Quý Lan chỉ rời đi ba ngày, có chút không nhịn được cười một cái, nàng ôm eo của Tiểu Miêu Miêu, thấp giọng nói: "Đúng vậy, đều là ta sai, cho nên ngươi muốn ta làm cái gì ngươi mới có thể tha thứ cho ta?"
Tiểu Miêu Miêu bắt đầu lâm vào trầm tư.
Quý Lan ôm Tiểu Miêu Miêu đi vào trong, dùng dư quang nhìn Giang Diễm Tuyết một cái, Giang Diễm Tuyết đứng ở cửa sổ, khuôn mặt xanh trắng xinh đẹp không giống người sống, nga vốn dĩ nàng không phải.
Giang Diễm Tuyết càng âm trầm, phỏng chừng là tức giận, bởi vì thời điểm Quý Lan đi ngang qua còn thuận tay đem cửa sổ đóng lại, động tác tự nhiên, tiện tay nhặt kịch bản lên phóng tới trên sô pha.
Sau khi làm xong hết thảy, Quý Lan đã đi vào phòng ngủ.
Lâm Đoản Đoản còn đang nỗ lực tự hỏi, bắt Quý Lan làm cái gì, nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì, Quý Lan ôm Tiểu Miêu Miêu sắp xếp đồ đạc, một bên sắp xếp một bên hỏi: "Tắm chưa?"
Tiểu Miêu Miêu: "Tắm......"
Vốn dĩ Lâm Đoản Đoản định nói là tắm rồi, sau đó đột nhiên sửa miệng: "Chưa tắm! Ta không muốn tắm!"
Quý Lan hống nàng giống như hống tiểu hài tử: "Ta mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi, trước tắm rửa, tắm xong lấy ra cho ngươi, thế nào?"
"Không muốn tắm." Tuy rằng ngoài miệng Lâm Đoản Đoản lẩm bẩm như vậy, nhưng vẫn thực ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của Quý Lan, bị nàng ôm vào trong phòng tắm.
Thời điểm Quý Lan bắt đầu xả nước, Lâm Đoản Đoản liền ghé vào bên cạnh bồn tắm, quậy quậy nước trong bồn tắm, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Quý Lan: "Cùng nhau tắm rửa đi."
Advertisement
Quý Lan lập tức đờ ra.
Lâm Đoản Đoản tiếp tục nói: "Không phải ngươi cũng phải tắm rửa sao? Ta tắm xong ngươi lại tắm, cũng quá chậm đi, không bằng cùng nhau tắm."
Quý Lan:......
Cùng nhau?
Tắm uyên ương?
Không đúng, các nàng đều là nữ, tắm ương ương?
Trong đầu nàng nháy mắt liền xuất hiện cảnh tượng kia, cả người tức khắc đều không ổn, Quý Lan quyết đoán lôi kéo Lâm Đoản Đoản: "Ngươi biến thành miêu đi."
Tuy rằng dạng người hay dạng miêu đều là nàng, nhưng cùng miêu miêu tắm rửa, vẫn có thể tiếp thu được, nếu cùng người......
Sắc mặt của Quý Lan dần dần biến hồng, nghĩ lại cái cảnh tượng kia liền có chút không khống chế được chính mình.
Lâm Đoản Đoản:??
Nhân loại nàng dưỡng thật là kỳ quái.
"Vậy ngươi nâng ta nga."
Dù sao nước có chút sâu, Tiểu Miêu Miêu ở bên trong sẽ bị bao phủ.
Quý Lan đồng ý, hai người đúng là cùng nhau tắm, chẳng qua là Quý Lan ôm một con mèo, sau khi tắm rửa xong Tiểu Miêu Miêu liền có chút mệt nhọc, không chịu được ngáp một cái, thời điểm Quý Lan ôm nàng vào phòng ngủ, Tiểu Miêu Miêu mới đột nhiên nhớ tới, ngoài cửa sổ hình như còn có một con quỷ.
"Giang Diễm Tuyết......"
"Nàng đã đi rồi, ta mang về đồ ăn vặt cho ngươi, ăn không?"
"Ăn!" Tiểu Miêu Miêu nhanh chóng đem Giang Diễm Tuyết vứt ra sau đầu, tốc độ cực nhanh.
Lần này Quý Lan mang về đủ các loại đồ ăn vặt, trong đó có một món mực hương vị siêu cấp ngon, Tiểu Miêu Miêu nằm ở trên giường, một bên cùng Quý Lan nói chuyện, một bên gặm gặm một bao.
Qua hai ngày nữa nàng liền phải ra ngoài đóng ngoại cảnh, đến lúc đó người không ở nhà lại biến thành Lâm Đoản Đoản.
Lâm Đoản Đoản đại khái là nhớ tới chuyện này, trước đó nỗ lực làm bộ sinh khí, bây giờ liền không còn.
Nàng trở mình, ghé vào trên người Quý Lan, đánh cái tiểu khò khè: "Ta muốn đi ngủ, ngươi không được nhúc nhích."
Nàng liền như vậy ghé vào trên người Quý Lan ngủ cả đêm, ngủ thật ngon, còn Quý Lan, rõ ràng một đường gấp gáp trở về thực mỏi mệt, nhưng lại mạc danh không có chút nào bùn ngủ cả, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được cách một tầng áo ngủ hơi mỏng, da thịt ấm áp của Lâm Đoản Đoản đang cùng nàng dán ở bên nhau.
Nàng vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, thẳng đến khi trời sắp sáng, mới ngủ được. Không biết có phải là bởi vì ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó hay không, sau khi ngủ, nàng mơ thấy một giấc mộng ngắn, trong mộng rất nhiều thứ đều mơ hồ không rõ, nhưng rõ ràng nhất chỉ có Lâm Đoản Đoản.
Lâm Đoản Đoản không có mặc quần áo, ngồi ở bồn tắm, mặt nước sóng gợn nhộn nhạo, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được, phía dưới mặt nước có thứ gì giống như lúc ẩn lúc hiện.
Nàng thấy không rõ, nhưng ánh mắt nhịn không được đuổi theo gợn sóng nhộn nhạo, sau đó dừng lại ở trên người Lâm Đoản Đoản.
Nàng cứ như vậy vẫn luôn nhìn, nhìn thẳng đến trời sáng, động tác Tiểu Miêu Miêu từ trong lòng ngực của nàng bò ra ngoài làm nàng bừng tỉnh, lúc này Quý Lan mới ý thức được cái kia chỉ là một giấc mộng.
Advertisement
Nàng không biết vì cái gì mà mình lại mơ một giấc mộng như vậy, ngồi ở trong ổ chăn còn có điểm ngốc, lúc này Tiểu Miêu Miêu đã đi rửa mặt, đối với việc nàng dậy trễ còn có chút không vui: "Ta đói bụng!"
Lâm Đoản Đoản miệng ngậm bàn chải đánh răng, có chút mơ hồ nói không rõ: "Đi nấu cơm, ta đói bụng."
Quý Lan theo bản năng dịch khai ánh mắt không nhìn mặt của Lâm Đoản Đoản, cả người còn đang đắm chìm ở trong cảnh mơ tối hôm qua, nàng không biết vì cái gì mình sẽ mơ như vậy, chẳng lẽ thật là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm liền mơ thấy cái đó sao?
Nàng theo bản năng sờ soạng mặt của mình một phen, làm bộ thật bình tĩnh từ trên giường bò dậy, đi làm cơm miêu cho Tiểu Miêu Miêu.
Thời gian Tiểu Miêu Miêu có thể nhàn nhã không nhiều lắm, dù sao qua hai ngày nữa liền phải ra ngoài đóng ngoại cảnh, địa phương quay ngoại cảnh là một tiểu sơn thôn rất hẻo lánh, tuy rằng cảnh sắc thực không tồi, nhưng bởi vì giao thông không thuận tiện cho nên rất ít người tới.
Đạo diễn nhìn trúng chỗ này là vì phong thổ nguyên nước nguyên vị, cho nên riêng lựa chọn nơi này, đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là tiện nghi.
Kỳ thật cẩn thận tính toán lại, cái này cũng không thể trách đạo diễn được, bởi vì hắn nghèo, cho nên luôn theo bản năng tìm kiếm tiện nghi nhất.
Tuy rằng hiện tại hắn đã có ba ba nhà đầu tư, nhưng vẫn theo bản năng muốn tiết kiệm tiền.
Trước tiên đạo diễn thông tri thời gian đi quay ngoại cảnh, Lâm Đoản Đoản tính tính thời gian, cũng không còn mấy ngày, nhân loại nàng dưỡng vừa mới trở về, các nàng lại phải tách ra.
Ngẫm lại cảm thấy có chút không vui, nhưng làm diễn viên chính là như vậy, khó tránh khỏi phải bận rộn ở bên ngoài, chủ yếu là vì kiếm tiền nuôi gia đình nha.
Hai ngày này Giang Diễm Tuyết cũng không có khả năng làm được cái gì, mỗi ngày vội vàng tới, vội vàng đi, giống như yêu đương vụng trộm, tới được một lúc sau nàng cũng chỉ có thể rời đi.
Miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất.
Điều này làm cho nàng cả người đều có vẻ thực u oán, có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì làm liền bay tới bay lui ở ngoài cửa sổ, nhìn còn có chút dọa người.
Quý Lan biết Lâm Đoản Đoản sắp phải đi đóng ngoại cảnh, cho nên đã chuẩn bị một bao đồ lớn cho nàng, dù sao Tiểu Miêu Miêu cũng không lo lắng việc ăn nhiều sẽ bị béo, Quý Lan là lo lắng địa phương xa xôi không có đồ ăn ngon cho Tiểu Miêu Miêu ăn, đến lúc đó nàng lại không vui.
Cho nên một bao đồ lớn kia có hơn phân nửa là đồ ăn vặt, đủ các loại, một bộ phận nhỏ là quần áo linh tinh, mặt khác còn có các loại đồ vật thượng vàng hạ cám, lung tung rối loạn chứa đầy một cái rương lớn.
Quý Lan sờ sờ đầu của Tiểu Miêu Miêu: "Trở về sớm một chút."
Tiểu Miêu Miêu làm một động tác OK, mang theo một cái rương lớn cũng không cảm thấy mệt, sau đó liền đi hội hợp với đạo diễn, tới nơi đó tự nhiên liền không cần tiểu đệ lái xe, cho nên Lộ Du cũng không cần đi theo, chỉ cùng Quý Lan cùng nhau đi tiễn Lâm Đoản Đoản.
Lâm Đoản Đoản đi theo đạo diễn tới địa phương kia, nơi này thật sự sơn dã, đường núi mười tám cái cong, nhưng không khí cũng thật sự mới mẻ, non xanh nước biếc.
Lâm Đoản Đoản còn rất thích hoàn cảnh như vậy, chính là đã sớm nhìn chán, cho nên ngồi ở trên xe ngủ gật, những người khác ngày thường đều sinh hoạt ở thành phố lớn, rất ít khi thấy được loại phong cảnh này, háo hức giống như chưa gặp qua việc đời vậy, ghé vào nhau cùng nhau khe khẽ nói nhỏ.
Nhưng sau đó vì thời gian dài ngồi ở trên xe, hơn nữa còn phải đổi xe, từ xe buýt đổi thành xe ba bánh, một chiếc lại đổi một chiếc, vẫn luôn xóc nảy cho tới buổi tối, mới đến được nơi cần đến.
Có mấy người vì thân thể nhược một chút cho nên bị say xe, vừa xuống xe liền bắt đầu phun, sắc mặt của mỗi người đều trắng bệch, thoạt nhìn so với quỷ còn giống quỷ hơn.
Bọn họ thuê không ít xe ba bánh, dù sao rất người tới, sau khi xe ba bánh đem bọn họ tới nơi, liền lục tục rời đi, trưởng thôn trong thôn đã sớm nhận được tin tức, liền ra tới nghênh đón bọn họ.
Thôn này của bọn họ vốn dĩ quy mô không lớn lắm, tất cả thanh niên trai tráng có sức lao động đều đã ra ngoài làm công, bởi vậy có vẻ thập phần trống trải, có thể chừa ra đủ phòng cho bọn họ cư trú.
Đạo diễn nhìn sắc mặt của mỗi người đều không tốt, nói mọi người sau khi sắp xếp hành lý xong, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì chờ ngày mai lại nói.
Lâm Đoản Đoản cùng nữ số 2 mới được phân tới dùng chung phòng với nhau, bên này là phương bắc, tuy rằng không giống với Đông Bắc bên kia, nhưng trong thôn còn lưu lại giường đất, giường đất đối với nông thôn mà nói chính là thứ tốt, giường đất ở bên cạnh bếp lò, nhóm lửa nấu cơm đều dùng ở bếp lò bên đó, giường đất bên này cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Chờ tới thời điểm buổi tối, lại cho thêm củi lửa vào phía dưới giường đất, cả đêm cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nữ số 2 mới là một tiểu tỷ tỷ tân nhân lớn lên rất xinh đẹp, có khả năng là vì từ nhỏ sinh hoạt ở trong thành thị, từ trước đến nay chưa từng gặp qua giường đất, biểu tình thập phần mới lạ, nơi này sờ sờ nơi kia sờ sờ, còn nhỏ giỏng hỏi Lâm Đoản Đoản: "Ngươi biết dùng cái này không?"
Đương nhiên Lâm Đoản Đoản không biết a, nhưng nàng cảm thấy thứ này cũng không khó, vén tay áo: "Ta tới thử xem."
Sau đó nàng liền bắt đầu đốt lửa, phía dưới giường đất có cái cửa nhỏ, mở ra là có thể nhét củi lửa vào bên trong, đốt lửa tự nhiên cũng ở chỗ này.
Sau khi nhóm lửa cháy rồi lại đem củi lửa chậm rãi đẩy mạnh vào.
Lâm Đoản Đoản tin tưởng mười phần, nàng không tìm thấy bật lửa, nhưng ở bên cạnh bếp lò lại phát hiện que diêm, đúng, chính là cái loại que diêm được đặt ở trong một cái hộp nhỏ!
Nàng biết dùng cái này, liền thu thập một chút củi tương đối mềm, đại bộ phận đều là lá cây gì đó, dùng để nhóm lửa, sau đó lại chuẩn bị một ít đầu gỗ, chờ nhóm xong lửa lại đem đầu gỗ bỏ vào.
Nàng lý luận kinh nghiệm thập phần phong phú, tư thế đánh que diêm thập phần thuần thục, thoạt nhìn làm cho người cảm thấy thực đáng tin cậy, tiểu tỷ tỷ nữ số 2 dùng mắt trông mong kính nể để nhìn Lâm Đoản Đoản, sau đó nàng liền thấy Lâm Đoản Đoản bậc lửa dùng lá cây để nhóm lửa, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt lên.
Củi mềm đã cháy bị nhét vào phía dưới giường đất, ngay sau đó đầu gỗ cũng nhét vào luôn.
Hơn mười giây sau, ngọn lửa lại chậm rãi bị dập tắt.
Lâm Đoản Đoản:......
"Ân, có thể là lâu lắm không đốt lửa, có chút không thuần thục, chờ một lát."
Nàng lại nhóm lửa một lần nữa, nhét vào, lần này cố ý nhét đầu gỗ trễ một chút, tránh cho đầu gỗ áp tắt tiểu ngọn lửa, một phút đồng hồ sau......
Hai người ngồi xổm nơi đó, hai mặt mờ mịt.
"Thử lại?" Tiểu tỷ tỷ nữ số 2 nhỏ giọng nói.
Lâm Đoản Đoản mặt vô biểu tình, nàng vỗ vỗ bả vai của tiểu tỷ tỷ nữ số 2: "Ngươi quay mặt đi một lúc, ta phải biến phép thuật."
"A?" Nữ số 2 là tiểu tỷ tỷ có tính cách có chút ngốc manh, theo bản năng qua đầu đi, chờ nàng quay đầu lại, phía dưới giường đất lửa đã cháy rất lớn.
Nữ số 2 ngốc, bởi vì vừa rồi rõ ràng còn chưa nhóm lửa, mới quay đầu đi, chỉ khoảng 10 giây nha. Như thế nào liền......
Làm xong Lâm Đoản Đoản còn không cảm thấy thẹn, thực bình tĩnh nói: "Xong rồi."
Nữ số 2 ngốc ngốc gật gật đầu, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Lúc này bên ngoài có người lại đây gõ cửa, nữ số 2 chạy ra mở cửa, người tới là một nữ nhân trung niên ở trong thôn, sau khi cửa mở ra liền cười cười: "Ta nghĩ các ngươi sẽ không biết nhóm lửa. Lại đây đưa cho các ngươi ít đồ, muốn ta hỗ trợ không?"
Nàng cầm cái bật lửa, còn có một bao nilon trái cây, đưa cho nữ số 2, nữ số 2 vội vàng nói: "Đã đốt."
"Vậy được, trái cây là chính chúng ta trồng, không có xịt thuốc, nếu thích ăn lát nữa lại nói với ta, đúng rồi, buổi tối là các ngươi ra ăn cơm, hay là chúng ta đưa cơm đến cho các ngươi?"
Đạo diễn trả tiền, trừ bỏ chỗ dừng chân ra còn bao ba bữa cơm, nữ số 2 cũng ở trong đám người bị say xe, trên người vốn dĩ liền có chút không thoải mái, vội vàng nói: "Đưa lại đây đi, phiền toái ngươi."
"Không phiền toái không phiền toái." Nữ nhân đưa đồ xong liền đi, nữ số 2 tay trái cầm một cái bật lửa, tay phải là một túi trái cây đi vào.
Trước tiên nàng đi rửa trái cây, đặt ở trong mâm bưng cho Lâm Đoản Đoản, hai người cùng nhau ăn.
Nữ số 2 ăn không nhiều lắm, bởi vì bị say xe cho nên cả người có chút váng đầu hoa mắt, thực không thoải mái, miễn cưỡng ăn một chút sau đó liền nằm xuống ngủ.
Ngủ được khoảng hai giờ đồng hồ, thì có người đưa bữa tối lại đây.
Bữa tối là gà do chính bọn họ nuôi, hầm với nấm, phỏng chừng nấm cũng là tự trồng, hương vị thực không tồi, Lâm Đoản Đoản thực thích, nữ số 2 không ăn nhiều, liền uống lên một chút canh, có lẽ dạ dày vẫn có chút không thoải mái.
Vì thế toàn bộ một con gà, cơ hồ đều là Lâm Đoản Đoản ăn.
Lâm Đoản Đoản ăn đến vui vẻ, nàng là kiểu người, một khi cảm thấy vui vẻ thái độ sẽ tương đối ôn hòa, vì thế trước khi ngủ còn dặn dò nữ số 2: "Buổi tối nghe được bất kỳ thanh âm gì, cũng không được ra cửa nga."
Nữ số 2 không hiểu lắm, a một tiếng, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng đại khái là hiểu sai, nhỏ giọng hỏi Lâm Đoản Đoản: "Là...... Là trong núi sẽ có dã thú sao? Buổi tối sẽ ở bên ngoài nháo ra tiếng động sao?"
Lâm Đoản Đoản nghĩ nghĩ, cảm thấy nghĩ như vậy cũng không sai biệt lắm, liền nói: "Có thể nói như vậy."
Nữ số 2:......
"Vậy...... Buổi tối ta muốn rời giường đi WC, có thể gọi ngươi cùng đi được không?"
Nàng nhát gan QAQ
Advertisement
Arrogant Young Master Template A Variation 4
What would a Xianxia MC do?Seriously, what would they do? Asking for a friend.
8 218The Traitor Games
Welcome to the Traitor Games, and congratulations on your invitation to join as one of the races putting on a show for the galaxy. Your species has been judged as too violent for integration into the Galactic Conglomerate and thus the decision has been made to relegate you to a probationary period during which members of your species will be pitted against each other in games of lies and betrayal. Unfortunate, but the great thing about a probationary period is that it can end! How can we do that; you might be asking. Well, that's easy, if those participants can earn enough points through playing the games, they can potentially buy out your probationary time. Of course, other rewards will also be on offer for success in the games, and if none of your species chooses to be selfless, well then it just goes to show that you wouldn't have been a good fit for us anyway. All those on Earth unlucky enough to not be chosen to become part of one of the most popular shows on Galactic Television, fear not. We will be streaming the various games your race is participating in all across the world. Should we run out of participants, even with our most generous three life system, we will draw more from the population. Good Luck! Noah Landry is one of these participants, he just doesn't know it yet. He blacks out while walking to the local bar McCaffery's, and finds himself, somewhere else. He's wearing clothing he doesn't remember putting on and rocking an absolute banger of a headache. Now he needs to figure out where he is, what's going on, and how he can get out of the Traitor Games. [Participant in the Royal Road Writathon challenge]
8 78Defiant Will
The world is vast and people many. Yet, one simple thing makes all places the same. Strength decides justice. Therefore only pinnacle strength is a place worth standing. But to achieve such inconceivable heights, a bloody and frightening path awaits. Indecision and cowardliness cripples growth, and only by understanding one's self, will one's resolve be strong enough to achieve greatness. Only by having an unwavering resolve could one begin struggling their way up a world...that is quite happy to let war tear it self apart. For the Heavens have ordained that war is needed for cultivation, so who are the mortals to question? It is the Heavens that allow cultivation in the world, and the Heavens that allow ascension to a life worth living. Which mortal could disagree? But what if you don't want what the Heavens give? What happens if you don't wish to live as the Heaven's dictate?
8 467Blood of the Past
He awoke in a startled rush feeling as though it had been centuries since last he had opened his eyes, but alas, it had. His thoughts returned and he heard the screaming of his people and the great pain from the burning fires set against them. He was shunned and outcast along with the rest of his people, and the wars, the terrible wars fought because they could not understand. The Humans could not understand and would not understand him and his peoples true nature. He stood, his strength returning to him, as he did so the dust that had gathered on him fell to the floor. He looked around the cave which he hid in all those centuries ago and he found the way out. He made his way towards it, wanting to see the same as which he had when he entered, wilderness. He made it to the mouth of the cave and found it to be near midday, and he saw naught but wilderness. Save a lone tower far in the distance clearly overgrown and abandoned. His blood boiled as he stepped into the light and the harsh reality of him and his people rushed back into his mind. He would wait for night, and then he would move.
8 149My thoughts on IE Orion no kokuin
When there isn't anyone to talk about Inazuma with irl.. Here's your place!Lots of memes..
8 202Just Five Times
Five People.Five Crimes.Five Threats.One Murder.One Witness.One Diary.. . . . .I wish I could say it all started with one murder, but it started way gefore that.Most wish there was only one murder, but fate never let that happen.. . . . .Faye Mathews witnesses a murder, the next day she finds a diary filled with the deepest, darkest secrets of the IT gang in school. She starts realising the reason of each one of their murders.. . . .- A Paranormal Short Story -
8 207