《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 17

Advertisement

Tạm thời Lâm Đoản Đoản không có ý định can thiệp vào chuyện của Giang Diễm Tuyết.

Thứ nhất thời điểm ở đoàn phim, thái độ của Giang Diễm Tuyết đối với nàng rất không tồi, ngẫu nhiên sẽ cho nàng đồ ăn.

Thứ hai, không có người cho Lâm Đoản Đoản tiền, để nàng tới giải quyết chuyện này.

Cho nên nàng mới không cần quản, chỉ cần Giang Diễm Tuyết hảo hảo đóng phim, không cần đem hạng mục mà nàng mới vừa đầu tư làm hỏng là được, những thứ khác đều dễ nói.

Hôm nay Tiểu Miêu Miêu cũng muốn kiếm tiền dưỡng gia.

Đừng quên, 500 vạn này vẫn là Quý Lan cho nàng, hiện tại tiền ở trong tay nàng cũng chỉ hơn một trăm vạn, tạm thời còn chưa trả lại tiền được.

Lâm Đoản Đoản vốn dĩ chuẩn bị đưa một trăm vạn này cho Quý Lan trước, còn lại 400 vạn đợi nàng kiếm lời xong rồi lại trả, nhưng Quý Lan dùng ngữ khí thực bình tĩnh nói: "Trước cầm tiêu vặt đi, chuyện trả tiền không cần vội."

Nói trắng ra là, 500 vạn kia là tiền tiêu vặt nàng cho Tiểu Miêu Miêu, nhưng Lâm Đoản Đoản là cái loại miêu miêu có lòng tự trọng rất mạnh, hiển nhiên sẽ không chịu nhận tiền tiêu vặt mà nàng cho, vậy khi nào nàng muốn trả đến lúc đó lại tình sau.

Sinh hoạt của kẻ có tiền chính là cái dạng này.

Ngay cả Tiểu Miêu Miêu của nhà có tiền, sinh hoạt cũng trải qua buồn tẻ như vậy.

Bản thân Tiểu Miêu Miêu không cảm thấy buồn tẻ, theo kỳ động dục từng chút một qua đi, cảm xúc mạnh mẽ áp chế nàng cũng bắt đầu chậm rãi tan đi.

Quý Lan vẫn luôn thực lo lắng nàng, đặc biệt là khi đã cảm thụ qua cái trạng thái mà Lâm Đoản Đoản có trong kỳ động dục, trừ bỏ lo lắng ra, còn có một loại cảm xúc nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phân biệt được.

Thời điểm vừa mới bắt đầu nàng còn có chút theo bản năng muốn tránh Tiểu Miêu Miêu, sau đó lại phát hiện Tiểu Miêu Miêu căn bản là không có đem chuyện phát sinh ngày đó để ở trong lòng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời nội tâm lại có một loại cảm giác mất mát nói không nên lời.

Người sạn phân rối rắm trong tâm tình phức tạp, còn Tiểu Miêu Miêu thì càng thêm vui sướng, bởi vì sắp đóng máy.

Vốn dĩ nàng chỉ là một cái vai phụ, tốc độ đóng máy tự nhiên sẽ nhanh hơn so với mấy người vai chính ở trong đoàn phim, nhưng sau khi đóng máy nàng không có lập tức rời khỏi đoàn phim, mà thực nghiêm túc lưu lại ở đoàn phim, học tập kỹ thuật diễn.

Đường Lị Lị không có kỹ thuật diễn, nhưng Giang Diễm Tuyết có, hơn nữa bởi vì có Đường Lị Lị làm đối lập, kỹ thuật diễn của Giang Diễm Tuyết có vẻ càng thêm nổi bật, đôi mắt của nàng giống như có thể nói, một chút vũ mị một chút trào phúng cùng một chút ác độc, liền đem nhân vật vai ác này đắp nặn đến cực kỳ làm người hận.

Vô luận Giang Diễm Tuyết là cái dạng người gì, đã làm cái gì, đều không thể thay đổi được chuyện kỹ thuật diễn của nàng thực không tồi, khuyết điểm duy nhất ở nàng, đó là diện mạo rất không thích hợp để diễn nữ chủ, từ lúc xuất đạo cho tới nay vẫn luôn diễn nữ xứng.

Advertisement

Mà diễn nữ xứng nhiều, lại diễn đến tương đối xuất sắc, con đường diễn suất liền cố định.

Đây là hiện trạng của rất nhiều người ở trong giới giải trí, những người đó không có dã tâm lớn gì thì tốt rồi, con đường diễn suất cố định đối với bọn họ mà nói ngược lại là một chuyện tốt, bởi vì thời điểm đạo diễn quay một bộ phim, nhìn đến nhân vật liền sẽ nhớ tới một đám diễn viên chuyên diễn vai này, kỹ thuật diễn của bọn họ lại không tồi, hơn nữa giá trị con người cũng không phải đặc biệt cao, cho nên vẫn luôn có chén cơm ăn.

Nhưng đối với người có dã tâm mà nói, đây chính là một chuyện rất thống khổ, bọn họ sẽ điên cuồng muốn chuyển hình, có ít người có thể thành công, có ít người vẫn như cũ vô pháp thoát ly khỏi quỹ đạo hiện có.

Lâm Đoản Đoản theo đoàn phim mấy ngày, thực nghiêm túc nhìn người khác diễn kịch, trong lòng bắt đầu có một hình dáng mơ hồ, nàng rất thích diễn kịch, có thể là bởi vì bản thân nàng không có nhiều cảm xúc đi.

Có thể đi thể nghiệm nhân sinh của người khác, hơn nữa lại là bất đồng nhân sinh, là một chuyện rất thú vị.

Bất quá cũng chỉ theo được mấy ngày, bởi vì ngay sau đó, Bạch Lâm liền nhận không ít "công việc" cho nàng, nàng lập tức trở nên bận rộn lên, vội hơn nửa tháng, đa số thời gian đều là bắt quỷ, ngẫu nhiên còn làm thêm đoán mệnh cho người ta.

Nhưng mà bởi vì thường xuyên không cần cái gì phụ trợ, cũng không cần xem chỉ tay này nọ linh tinh, thậm chí trừ bỏ nói cho đối phương những gì họ muốn biết ra, cái gì cũng không hỏi thêm, cho nên luôn làm cho người ta cảm thấy nàng là một kẻ lừa đảo.

Còn may Bạch Lâm ở trong giới môi giới này là một người đặc biệt có danh tiếng, có nàng đảm bảo, tiết kiệm cho Lâm Đoản Đoản không ít thời gian đỡ phải nói điều vô nghĩa.

Nàng nhìn nhìn thời gian, còn có một "công việc" cuối cùng phải làm, làm xong liền có thể về nhà, Lâm Đoản Đoản kiếm đủ 500 vạn liền chuẩn bị thu tay lại, cho nên đây là đơn hàng cuối cùng mà nàng tiếp.

Gần đây Bạch Lâm tương đối bận, nàng chỉ có thể tự mình tới cửa, bởi vì không muốn lái xe, cho nên Lâm Đoản Đoản trực tiếp đón một chiếc xe đi qua, thời điểm gần tới liền gọi điện thoại cho đối phương.

Người nọ còn rất khách khí nha, nói muốn phái xe đi tiếp nàng, bị Lâm Đoản Đoản cự tuyệt, nàng đều sắp tới nơi rồi.

Đối phương lại nói phái người tới cửa phụ cận chờ nàng.

Lâm Đoản Đoản đến nơi, trả tiền xe xong, sau khi xuống xe lại đi về phía trước một đoạn rất dài, lập tức nhìn thấy một tiểu biệt thự có cái cửa thoạt nhìn thực độc đáo, nhưng lại không thấy người nào cả.

Nàng liền trực tiếp đi lên gõ cửa.

Bề ngoài của Lâm Đoản Đoản thoạt nhìn thật sự không giống như một đại sư, nhưng sau khi báo ra thân phận của mình xong, đối phương vẫn rất nhiệt tình đem nàng đón đi vào.

Thỉnh Lâm Đoản Đoản lại đây là lão gia tử của nhà này, lão gia tử thoạt nhìn khoảng 70 tuổi, cả người rất có tinh thần, không giống như những người khác lộ ra biểu tình nửa tin nửa ngờ.

Advertisement

Đại khái là gừng càng già càng cay đi.

"Lâm tiểu thư mời ngồi." Lão gia tử thực khách khí cho người dâng trà, thái độ cũng khá tốt.

Lâm Đoản Đoản khá thích loại người rất có phong độ này, lúc giao lưu sẽ tương đối thoải mái, bọn họ ngồi xuống hàn huyên chưa được bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một người trẻ tuổi tiến vào.

Bộ dạng thoạt nhìn cũng chỉ mới 20 tuổi, ăn mặc sành điệu Smart, trên môi còn đánh son, vừa tiến vào liền bắt đầu ồn ào: "Gia gia, sao ta không nhìn thấy người ngươi muốn ta tiếp a? Có phải phóng chúng ta bồ câu hay không?"

(Smart : ý chỉ tôn tử của lão gia tử nha)

"Người đều đã tới rồi." Lão gia tử vẫy tay: "Lại đây đi, vị này chính là Lâm tiểu thư."

Lâm Đoản Đoản nhìn nhìn người trẻ tuổi kia, có ấn tượng, ở bên ngoài nàng có gặp qua, nhìn thấy hắn một bộ dạng cà lơ phất phơ dựa ở nơi đó chơi di động, còn tưởng rằng là một tên ăn chơi nào đó, đang đợi tiểu đệ của mình.

Smart cũng không nghĩ tới, thấy Lâm Đoản Đoản là một nữ hài tử xinh đẹp thoạt nhìn rất tuổi trẻ, cho nên lúc ấy trực tiếp bỏ qua xem nhẹ nàng.

Hiện tại thấy Lâm Đoản Đoản, phản ứng đầu tiên chính là: "Đây là cái kẻ lừa đảo đi!"

Hắn quơ chân múa tay: "Đại sư không phải đều là lão nhân tiên phong đạo cốt, vừa nhìn liền biết là có bản lĩnh sao? Gạt người cũng nên tìm một kẻ chuyên nghiệp tới nha, này vừa nhìn liền biết không đáng tin cậy."

Lão gia tử rất tức giận, đem chén trà đặt mạnh lên trên bàn: "Câm miệng, đến phiên ngươi nói chuyện sao?"

"Lâm tiểu thư đừng nóng giận, tôn tử này của ta không nên thân, cả ngày cà lơ phất phơ, miệng chó cũng phun không ra ngà voi." Lão gia tử lớn tuổi như vậy, đã kiến thức qua rất nhiều việc.

(Miệng chó cũng phun không ra ngà voi : không nói được câu nào tốt đẹp.)

Không thể đánh giá người khác qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm, những lời này rất có đạo lý.

(Đấu là dụng cụ để đong lường, nôm na nó giống như cái gáo nước.)

Hắn cũng gặp qua cái loại đại sư dung mạo bình thường, nhưng rất có bản lĩnh, giống như Lâm Đoản Đoản, chính là thoạt nhìn tuổi trẻ một chút, thời thượng một chút, bằng cái này liền phán đoán nhân gia không bản lĩnh sao?

Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi.

Smart hiển nhiên là cái loại tiểu hài tử bị sủng hư, gia gia của hắn đều đã lên tiếng, hắn còn ở nơi đó lẩm bẩm: "Ta lại không nói dối, vốn dĩ chính là như vậy......"

"Lão gia tử." Lâm Đoản Đoản nhìn nhìn thời gian: "Trực tiếp tiến vào đề chính đi, lát nữa ta còn phải về nhà ăn cơm."

Thái độ của nàng rất tự nhiên, giống như cái gì cũng không quan trọng bằng việc đúng giờ về nhà ăn cơm vậy.

Lão gia tử cười cười, sau đó nói: "Là cái dạng này."

Thời điểm hắn còn trẻ cũng từng gặp được một vị đại sư, đại sư nói thấy hắn cùng chính mình có duyên, làm miễn phí cho hắn một cái bố cục phong thuỷ, lại nói, lúc ấy hắn vốn dĩ chỉ là cái tiểu tử nghèo, từ sau khi đại sư làm bố cục phong thuỷ cho hắn, vận khí của hắn càng ngày càng tốt, làm chuyện gì cũng là làm ít công to.

Về sau còn cưới được một lão bà xinh đẹp, hiền huệ, của cải phong phú, lúc này mới có hắn của ngày hôm nay.

Cho nên lão gia tử vẫn luôn rất cảm kích vị đại sư kia, nghĩ nếu có cơ hội gặp lại, nhất định phải hảo hảo cảm tạ vị đại sư kia, trước kia thời điểm hắn khốn cùng thất vọng, không lấy ra được vật gì quý giá để cảm tạ, nhưng hiện tại thì có thể.

Nhưng hắn không còn gặp được vị đại sư kia một lần nào nữa, nếu vấn đề chỉ có như vậy, cũng không cần thiết phải thỉnh một vị đại sư lại đây, quan trọng nhất chính là, sau khi hắn vừa qua sinh nhật 70 tuổi, trong nhà liền bắt đầu xuất hiện một ít vấn đề.

Mấy năm nay hắn đã lui về sau, phụ trách kinh doanh sản nghiệp của gia tộc là con trai lớn của hắn, hắn chỉ có một người này là con trai, tự nhiên là vừa yêu thương lại vừa coi trọng.

Nhưng trước đó không lâu, con trai của hắn đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, đến nay vẫn còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Hắn nhìn theo dõi, rõ ràng lúc ấy ở trên đường không có xe nào cả, nhưng xe của con trai hắn đột nhiên đụng phải thứ gì đó, ngay sau đó lật nghiêng ngã vào ven đường.

Tài xế lái xe chỉ trầy da, còn con của hắn lại hôn mê bất tỉnh cho đến bây giờ.

Lão gia tử rất sốt ruột nha, đang ở bệnh viện trông con trai, không đến hai ngày, con gái nhỏ đã gả chồng rất nhiều năm của hắn đột nhiên té từ trên lầu xuống.

Chỉ là lầu hai thôi, lại quăng ngã thành tê liệt nửa người dưới.

Này chỉ là một cái bắt đầu, trong nhà bắt đầu thường xuyên xảy ra chuyện, tôn tử, cháu gái, cháu ngoại của hắn, từng người từng người bắt đầu xui xẻo.

Ngay cả cháu ngoại mới đi nhà trẻ, trong lúc vẽ tranh, cũng có thể bị bút chì chọc bị thương, may mắn không có chọc đến đôi mắt.

Lúc này lão gia tử mới sốt ruột, mơ hồ cảm giác được không thích hợp, bắt đầu thỉnh rất nhiều đại sư có danh tiếng trong nghề, bởi vì trước kia hắn đụng tới đại sư quá lợi hại, cho nên hoài nghi là có người cao thâm đối với hắn xuống tay.

Chính là mời đến vị đại sư đầu tiên, lại nói thẳng chính mình không có cách, sau đó liền đi rồi.

Vị đại sư thứ hai sau khi dạo qua một vòng ở nhà hắn xong, sắc mặt đại biến, nói chính mình bản lĩnh không đủ, bảo hắn thỉnh cao nhân khác.

Vị đại sư thứ ba muốn nếm thử một chút, kết quả làm làm được một nửa, đột nhiên thất khiếu đổ máu, đương trường liền chết bất đắc kỳ tử.

(Thất khiếu : 7 lỗ ở trên mặt, đã giải thích qua.)

Lúc này hắn mới luống cuống, tìm Bạch Lâm người môi giới nổi tiếng nhất ở trong nghề.

Trước đó Bạch Lâm đã hỏi hắn chịu ra bao nhiêu tiền, sau đó liền nói thẳng: "Ta nghĩ, có thể giúp ngươi giải quyết được chuyện này, chỉ có một người."

Mà người này hiện tại đã ngồi ở trước mặt hắn, chính là bộ dạng thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm.

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click