《[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu》Chương 9
Advertisement
Đường Lị Lị phát ngốc, tuy rằng nàng cùng Lâm Đoản Đoản có chút thù nhỏ, nhưng cũng không đến nổi trực tiếp muốn mạng của nàng đi! Sau khi nàng phát ngốc được một lát, liền điên cuồng giãy giụa, nước mắt thiếu chút nữa liền trào ra.
Nàng không muốn chết! Thật sự không muốn chết!
Triệu Ngọc Hợp theo bản năng muốn tiến lên, lại bị Bạch Lâm ngăn cản một phen: "Nếu Đoản Đoản tỷ thật sự muốn giết chết nàng, vậy căn bản không cần tự mình ra tay."
Lúc này Triệu Ngọc Hợp mới bình tĩnh lại, quay về vị trí ban đầu của mình.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng không có người nào ở thời điểm chính mình bị hung hăng bóp chặt, còn có thể bình tĩnh tự nhiên, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh qua được.
Đường Lị Lị mau khóc ngất rồi, gắt gao bắt lấy tay của Lâm Đoản Đoản, vừa nắm lại vừa cào, kỳ quái chính là, tay của Lâm Đoản Đoản rõ ràng vừa trắng vừa mềm, nhưng móng tay nhòn nhọn của Đường Lị Lị lại không có biện pháp nào lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên tay nàng.
Nàng dần dần cảm giác được hít thở không thông, đại não trống rỗng, mùi vị tanh ngọt ở cổ họng càng ngày càng nặng, nàng chân thật cảm giác được tử vong là cái loại cảm giác như thế nào, sợ hãi, sợ hãi, còn có đối với sinh mệnh không tha, cùng với một ít hối hận.
Nàng còn có quá nhiều sự tình chưa đi làm, một chút cũng không muốn chết!
Ngay thời điểm Đường Lị Lị cảm thấy giây tiếp theo chính mình sẽ chết, Lâm Đoản Đoản đột nhiên buông lỏng tay ra, nàng suy sụp ngồi ở trên mặt đất, một chút hình tượng cũng từ bỏ, che lại cái cổ tê tâm liệt phế ho khan lên.
Động tác vừa rồi, làm vết sẹo trên mặt nàng lại muốn nứt ra một lần nữa, thậm chí còn có nhè nhẹ vết máu thẩm thấu ra tới, ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có vẻ phá lệ kinh khủng.
Trừ bỏ Đường Lị Lị, toàn bộ những người khác đều cảm giác được, ngay trong nháy mắt vừa rồi, trong phòng đột nhiên lạnh xuống một chút, không phải nhiệt độ không khí giảm xuống đơn giản như vậy, là âm lãnh.
Cái loại lạnh lẽo này, mang theo một loại cảm giác mơ hồ ẩm ướt, làm người nhịn không được muốn dựng tóc gáy.
Triệu Ngọc Hợp theo bản năng sờ sờ cánh tay của mình, mặt trên đã nổi lên một mảnh da gà.
Hắn miễn cưỡng ý thức được cái gì đó, tỷ như bên trong căn phòng này giống như...... Nhiều thêm......Cái gì đó tồn tại ngoài bọn họ.
Ý thức được điều này làm hắn nhanh chóng trốn ra phía sau Bạch Lâm, thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cũng không do dự, Bạch Lâm như thế nào cũng là yêu, năng lực tự bảo vệ mình vẫn phải có, chính là có chút ghét bỏ hắn.
Một đại nam nhân, như thế nào nhát gan như vậy?
Không khí trong phòng càng ngày càng âm lãnh ẩm ướt, tựa hồ có thứ gì đó đang chậm rãi tràn ngập, Lâm Đoản Đoản vẫy vẫy tay, xoay người lại, không có quản Đường Lị Lị đang ngồi trên mặt đất.
Advertisement
"Rốt cuộc tới."
Lâm Đoản Đoản hoạt động một chút cánh tay của mình, đồng tử của nàng trong nháy mắt, biến thành đồng tử ban đêm của mèo, tròn tròn, lớn lớn, thoạt nhìn cực kỳ giống hạt châu pha lê xinh đẹp.
Trong nháy mắt nàng xác định được mục tiêu của mình, liền ở cách cánh cửa không xa lắm.
Đại khái là phát hiện chính mình đã bị phát hiện, đồ vật kia chậm rãi hiển lộ ra hình dạng của mình, một đoàn sương đen, bao vây lấy một cái giống như hình người.
Ít nhất nhìn tứ chi, tương đối giống người.
Lần đầu tiên Đường Lị Lị nhìn thấy gương mặt thật của loại đồ vật này, cả người đều co rúm lại một chút, vốn dĩ đang khóc lóc còn ho khụ khụ ở trên mặt đất, lúc này té ngã lộn nhào dựa vào góc tường.
Bạch Lâm cũng đang nhìn, nhìn xong lại thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng là đồ vật gì nan giải khó giải quyết a, còn may."
Chỉ có Triệu Ngọc Hợp nhất thời mặt mờ mịt: "Ở đâu...... Vì cái gì ta không nhìn thấy?"
"Thực bình thường, Đường Lị Lị có thể nhìn thấy là bởi vì quỷ khí trên người nàng quá nặng, trạng thái tinh thần cũng không tốt, ngươi muốn nhìn?" Bạch Lâm cười tủm tỉm nhìn về phía Triệu Ngọc Hợp, cặp con ngươi giống như hồng bảo thạch kia, tổng lộ ra chút tà tính.
Lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc Hợp rất nặng, do dự một chút sau đó gật gật đầu.
Bạch Lâm ghé sát vào hắn, phốc một cái phun ra một ngụm sương mù màu xám, sương mù nhào vào trên mặt Triệu Ngọc Hợp, hắn xoa xoa đôi mắt, chờ tầm nhìn khôi phục lại, rốt cuộc có thể nhìn thấy đồ vật kia.
Vốn dĩ Lâm Đoản Đoản đang chuẩn bị tát một cái tát đem đồ vật kia chụp lại, nàng không quá muốn ăn, dù sao hiện tại đã có tiền, vì cái gì phải ủy khuất chính mình ăn thứ quỷ không ngon này.
Hiện tại nàng đã không còn là Tiểu Miêu Miêu bần cùng cái gì cũng ăn rồi!
Nhưng cái hình người bị sương xám bao phủ kia căn bản không có quản nàng, trực tiếp nhằm về phía Đường Lị Lị, Đường Lị Lị thét chói tai sục vào góc tường, không ngừng kêu: "Cứu mạng! Lâm Đoản Đoản cứu ta! Tỷ! Đoản Đoản tỷ! Cứu ta!"
Trong nháy mắt sương đen cũng bao phủ lấy Đường Lị Lị, sau khi thân ảnh của Đường Lị Lị bị sương mù bao phủ, tức khắc có vẻ mơ hồ không rõ ràng, chỉ có tiếng thét chói tai của nàng là không ngừng truyền ra tới.
Lâm Đoản Đoản chậm rãi đi lại gần, ngừng ở bên ngoài sương đen: "Đừng hô, lỗ tai ta đau."
Đường Lị Lị:......
Nàng xác thực không có việc gì, nhưng ai gặp phải loại sự tình này mà không sợ hãi?
Lâm Đoản Đoản nâng tay lên, lòng bàn tay của nàng hiện lên từng gợn sóng kim sắc, kim sắc kia thật xinh đẹp, một chút cũng không làm người cảm thấy tục khí, thời điểm gọn sóng nhộn nhạo mở ra, sương mù màu đen trở thành hư không, người ở đây nháy mắt liền thấy rõ ràng gương mặt thật của đồ vật kia.
Đó là một người nam nhân trung niên, có chút khô gầy, biểu tình dại ra.
Advertisement
Quần áo trên người hắn rách tung toé, còn mơ hồ có thể nhìn thấy một chút vết máu, bộ dạng của tứ chi cũng thực quái đản, giống như là bị bẻ gãy qua vậy.
Hắn đứng ở trước mặt Đường Lị Lị, ánh mắt dại ra dừng ở trên người Đường Lị Lị, môi hơi hơi mấp máy, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Qua thật lâu, thanh âm mỏng manh mà khàn khàn, mới vang lên ở trong phòng.
Hắn nói: "Bé...... Đừng sợ......"
Đường Lị Lị vốn đang run bần bật, nghe vậy liền sửng sốt một chút, ngốc ngốc nhìn nam nhân trung niên trước mặt, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bé...... Đừng sợ."
Hắn tựa hồ rất khó nói được nhiều chữ, liền vươn tay về phía Đường Lị Lị, Đường Lị Lị thực sợ hãi, theo bản năng sục trở về, nam nhân mở ra lòng bàn tay của mình, cái tay kia thoạt nhìn thực thô ráp, móng tay cũng mất đi mấy cái, máu tươi đầm đìa.
Nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại có một cái kẹp tóc màu vàng nhạt, là một đóa hoa hướng dương nho nhỏ.
"Đừng sợ......"
"Đừng sợ......"
Bạch Lâm đỏ hốc mắt: "Ô ô ô hảo cảm động, là ba ba đã chết của ngươi sao?"
"Nhưng mà...... Nhưng mà ba ta còn sống a." Đường Lị Lị nước mắt lưng tròng: "Tuy rằng ba ta đã ly hôn lại cưới kẻ không tốt lành gì, nhưng hắn còn chưa có chết a......"
"Ta...... Ta căn bản không quen biết hắn......"
Nam nhân lại thập phần chấp nhất, tựa hồ căn bản nghe không hiểu Đường Lị Lị nói cái gì, đưa đồ vật trong lòng bàn tay hướng đến trước mặt nàng.
Đường Lị Lị vừa sợ hãi lại vừa khó chịu, nhìn về phía Lâm Đoản Đoản xin giúp đỡ.
Lúc này Lâm Đoản Đoản đã đi tới, liền đứng bên cạnh hai người bọn họ, duỗi tay cầm lấy cái kẹp tóc kia, nam nhân vốn dĩ đang thực bình tĩnh trong nháy mắt nổ tung.
Cái nổ tung này là động từ, không phải hình dung từ.
Trong nháy mắt trên người hắn phun trào ra rất nhiều sương mù màu đen, giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Đoản Đoản, Tiểu Miêu Miêu cười lạnh một cái, tát một cái liền đem những đám sương mù đó đánh tan: "Không muốn hồn phi phách tán liền dừng lại cho ta, ta một chút cũng không muốn ăn ngươi, ngươi thoạt nhìn rất không thể ăn!"
Vẻ mặt của nàng căm thù đến tận xương tuỷ: "Không cần nghĩ gạt ta ăn ngươi, ta sẽ không mắc mưu!"
Nàng đã từng ăn qua cái loại quỷ thoạt nhìn ăn rất ngon này, sự thật chứng minh, đại bộ phận quỷ cho dù thoạt nhìn ăn rất ngon, nhưng hương vị một chút cũng không thể ăn!
Nàng chỉ ăn qua một hai lần quỷ ăn rất ngon, một cái là ngọt, một cái là chua ngọt, nhưng nàng cũng đang ăn qua vô số quỷ không thể ăn.
Quỷ đều là kẻ lừa đảo! Có một ít đặc biệt khó ăn ăn vào sẽ hư bụng, nàng đã từng bị lừa gạt! Ký ức vẫn còn mới mẻ! Con quỷ kia còn nói chính mình ăn rất ngon!
Phi, kẻ lừa đảo!
Nam quỷ trung niên kia căn bản không quan tâm Lâm Đoản Đoản đang nói cái gì, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm kẹp tóc trong tay Lâm Đoản Đoản, một bộ còn muốn lại nhào lên cướp đoạt.
Vì cái gì Lâm Đoản Đoản muốn giải quyết thô bạo? Chính là bởi vì có rất nhiều quỷ, bởi vì chấp niệm quá sâu, cho nên trạng thái tinh thần không quá bình thường, ngươi không có cách nào giảng đạo lý với bọn họ.
Lâm Đoản Đoản thật sự không thích cái loại này, không hề đáng yêu, còn không có não.
Mỗi lần nàng đều thực nỗ lực giao lưu với đối phương, mỗi lần đều giao lưu đến một nửa thì thật sự không nhịn được nữa, liền đem đối phương ăn.
Thôi thôi ăn đi, không cần thiết lại hàn huyên, không phải ăn là có thể giải quyết đơn giản sao? Chính là khó ăn một chút, nhưng nàng có thể chịu đựng được loại ủy khuất này!
Lâm Đoản Đoản híp mắt mèo xinh đẹp, cho đối phương cơ hội nghe ba câu, nếu ba câu nói kết thúc, hắn vẫn còn không hiểu chuyện muốn đánh tới, như vậy liền tính là khó ăn, bổn miêu miêu cũng cố nén một chút, giải quyết xong hắn!
Lâm Đoản Đoản đơn giản thô bạo tát một cái chụp ở trên sọ não của hắn, kim sắc quang trực tiếp rót đi vào, người vây xem thậm chí còn có thể nhìn thấy kim quang đang xuyên qua ở trong thân thể hắn.
Tựa như đang xem X quang của cơ thể.
Chờ đến khi kim quang một lần nữa từ trên đỉnh đầu của hắn chui ra, ở giữa kim sắc xinh đẹp liền lây dính một ít màu xám giống như đồ dơ bẩn.
Kim quang tựa như vật còn sống, run lên, những cái màu xám dơ bẩn đó liền nháy mắt tản mất, lúc này kim quang mới một lần nữa về lại trong tay Lâm Đoản Đoản.
Từ khi kim quang kia hiện ra, tròng mắt của Bạch Lâm liền chưa từng dịch qua chỗ khác, nước miếng thèm thuồng đều mau chảy ra, hút vào hút vào.
"Đây không phải con gái của ngươi, ngươi nghe hiểu không?"
"Không cần lại quấn lấy nàng, cho dù bổn ý của ngươi là muốn bảo hộ nàng, nhưng quỷ khí tàn lưu ở trên người nàng, sẽ trêu chọc càng nhiều quỷ khí, còn có đồ vật dơ, nàng sẽ chết."
"Nghe hiểu không?"
Nói xong ba câu, có thể ăn.
Lâm Đoản Đoản quyết định ủy khuất chính mình một chút, giải quyết hắn, cùng lắm thì buổi tối hôm nay về nhà, ăn nhiều đồ ăn ngon một chút.
Nàng đang chuẩn bị dùng miệng giải quyết, sau đó cầm thù lao, vui sướng về nhà ăn cơm, nam quỷ kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hốc mắt của hắn chậm rãi chảy xuống nước mắt màu đỏ, bên trong còn trộn lẫn một ít tạp chất màu xám, ánh mắt dại ra của nam quỷ thoạt nhìn giống như thanh tỉnh một ít, hắn chậm rãi nói: "Ta đã biết......"
Lâm Đoản Đoản:......
Nam quỷ tiếp tục nói: "Có thể...... Đem nó trả lại cho ta không? Đó là...... Đó là ta đáp ứng mua cho nàng......"
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm cái kẹp tóc kia, tựa hồ như xuyên thấu qua kẹp tóc, thấy được thân ảnh con gái của mình.
Hoặc là, thấy được hình ảnh rất ấm áp rất cảm động.
Advertisement
Darius Supreme
On the 15th of March 2164, the world mourns the passing of Darius Stone, billionaire broker, and philanthropist.
8 2137In Naruto With The Power Of One Piece.
So what if they have Byakugan or Sharingan, my observation haki is better. They want to chop me down? Bamm Arnament Haki. They can use different ninjutsu and defeat me? So what it's not like i can't use ninjutsu.
8.18 1705Aim Down Sights : A VRMMO FPS Novel
Participant in the RoyalRoad Writathon challenge. Marcus expected himself to die, only for him to wake up two-and-a-half centuries later. Everyone Marcus knew is dead. His family is nothing more than a shared name, hospital bills sinking him deep in the red. He is shit out of luck. With his engineering qualifications long expired, having a job in the workforce is just as likely as winning the lottery. Save for learning a new trade, Marcus is effectively unemployable. When an opportunity presented itself, allowing him not to start from scratch, Marcus grabbed it with both hands. With the lifting of the information ban on anything considered modern combat, followed the release of the Virtual Reality game Burned Asylum. A game where where players wield 21st century firearms, it's tailor made for Marcus. With his prior knowledge and experience with everything guns, he plans to be the best. With it comes recognition and praise. In a time where top VR players rub shoulder with sports and Olympic athletes, it was the best chance he could get. Updates three times a week; 10:00PM GMT+8 Tuesday, Thursday and Saturday. Reediting the early chapters. The ones worked on would have version numbers in them. Artist source: Burd of Prey
8 89Signing In but Cultivators Know My Cheat
-Just moving stuff from scribble over here since why not- Systems have descended upon the cultivation world and many heroes are likely to have one than none. The great ones above are starting to bore of the tiring games played in the countless realms. The Most Ancient One had an epiphany one day, why not have a broken sign-in system but with public announcements? In a world where systems are common among cultivators, prodigies are overflowing. A young scholar, Liu Xun has been tasked upon to receive countless trials to rise to the pinnacle. What is the trial you may ask? Signing in! What is the reward? Gacha wheel! Who is the happiest here? Of course, the great ones!
8 101Guardians by Design - Land
When the land and Designer alike choose Dahj to be the first recipient of groundbreaking physical augmentations, the fallen leader reluctantly learns that they have been granted to him under life-threatening stipulations. Accompanied by two other ‘Guardians’ and a banded assassin, Dahj must defy the monotonous cycle of his templated life to travel to the land of grandeur now known as Yellowstone National Park. Here, he will ‘visit unique geographical features throughout the land that strongly represent the corresponding element’ to re-empower the depleted appendage of a unique deity, and bring an end to the pressing threat of adapting predators. Join the Guardians on their elemental path as they face powerful adversaries including jets of boiling water, deceit, vicious carnivores, and most importantly – doubt.
8 207The Veil
In the year 6995, dragons, orcs, magic, and all the fantastical have all come into reality. Follow The Wanderer, a man who enters The Mesa, a place outside space and time, as he learns the truth of reality, and the consequences that come with it. (New chapters Every Monday, Wednesday and Friday 3 PM, slow start)
8 182