《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 45
Advertisement
Lúc nghe Kỷ Dữ Đường nói ra hai từ "Bạn gái", sắc mặt của Nhan Âm liền tái nhợt đi.
"Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương nhẹ, ta muốn cùng nàng đi bệnh viện, cho nên không thể đi tụ hội."
Triệu Mộ Tịch nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, nàng cự nhiên biết mình bị thương ở đoàn phim, nghĩ đến cũng phải, Kỷ tổng là phía đầu tư, muốn nghe một ít chuyện cũng không phải việc khó gì, chỉ là nàng luôn như vậy không chút biến sắc. . . Thay đổi góc độ suy nghĩ, Triệu Mộ Tịch không biết, Kỷ Dữ Đường còn âm thầm quan tâm tới bao nhiêu chuyện của chính mình.
Nàng còn nắm thật chặt lấy tay của mình, làm cho lòng bàn tay ấm áp của các nàng thiếp hợp lại cùng nhau, Triệu Mộ Tịch rõ ràng, Kỷ Dữ Đường là đang hướng về Nhan Âm cảnh cáo, nàng đang che chở chính mình không muốn mình bị oan ức. Triệu Mộ Tịch chủ động nắm chặt tay nàng, nữ nhân như vậy làm sao mình có thể không thích được.
Nhan Âm đứng tại chỗ, tuy rằng ngoài mặt Kỷ Dữ Đường vẫn đối với nàng tươi cười, nhưng nàng biết Kỷ Dữ Đường đã bắt đầu phòng bị nàng, bắt đầu chán ghét nàng, Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương, tự nhiên cũng rõ ràng chuyện chính mình làm khó dễ Triệu Mộ Tịch.
Không phải là nói không thích nữ nhân sao? Như bây giờ, thì tính là cái gì, ngày đó Nhan Âm ở thương trường nhìn thấy các nàng, liền cảm thấy các nàng không giống với bằng hữu bình thường.
Nữ nhân mình yêu thích bảy, tám năm, vẫn luôn lấy lí do không thể tiếp thu nữ nhân để từ chối mình, cuối cùng lại cùng một nữ nhân khác cùng một chỗ, đả kích như vậy có bao nhiêu lớn?
Nhan Âm cố nén tâm tình, phí đi sức của chín trâu hai hổ, mới khiến cho lời nói, cử chỉ của chính mình tận lực nhìn qua khéo léo, mà không đến nỗi để Kỷ Dữ Đường đối với nàng không nể mặt mũi, "Dữ Đường tỷ, cái kia. . . Bánh gatô ngươi nhận lấy đi, ta còn có việc đi trước."
"Cảm ơn." Kỷ Dữ Đường tiếp nhận bánh gatô, "Ta liền không tiễn."
"Ừm. . ."
Nhan Âm đi rồi, Kỷ Dữ Đường buông tay của nàng ra, Triệu Mộ Tịch còn cảm thấy rất thất lạc, nàng nhìn bánh gatô trong tay Kỷ Dữ Đường, liền cười hỏi, "Nàng yêu thích ngươi a?"
Nữ nhân đối với những phương diện này vốn là rất mẫn cảm, càng khỏi nói vừa rồi Nhan Âm đem hết tất cả tâm tình đều viết ở trên mặt, Triệu Mộ Tịch cảm thấy hết thảy đều sáng tỏ, như vậy vừa vặn có thể giải thích, tại sao Nhan Âm lại nhìn mình không hợp mắt như vậy.
"Ngươi ăn dấm chua của nàng?" Kỷ Dữ Đường rất muốn thấy Triệu Mộ Tịch ghen, chỉ có điều Triệu tiểu thư chỉ dám lén lút ghen, không giống Kỷ tổng, lúc nào cũng treo ở bên mép, giống như sợ Triệu Mộ Tịch không biết nàng đang ghen vậy.
"Ta ăn dấm chua của nàng làm cái gì?" Nói thật, Triệu Mộ Tịch hoàn toàn không ăn dấm chua của Nhan Âm, ngược lại nhìn bộ dạng Nhan Âm ở trước mặt Kỷ tổng sượt một mũi bụi, nàng còn rất hài lòng đây. Tâm tình của Triệu Mộ Tịch thật tốt, nhếch miệng cười, "Hiện tại có bánh gatô để ăn, ta còn phải cảm tạ nàng. . ."
Advertisement
Kỷ Dữ Đường đem bánh gatô ném qua một bên, yên lặng cười nhìn Triệu Mộ Tịch, lúc này Triệu tiểu thư cười đến hài lòng như vậy, vết thương trên tay còn chưa lành liền quên đau rồi, không biết ghi nhớ.
Triệu Mộ Tịch hiểu ý, Kỷ tổng lại bắn "Ánh mắt giết người" cho nàng.
Thấy nàng cười như vậy, Kỷ Dữ Đường không nhịn được đi lên trước, kéo nàng qua, ôm lấy nàng, "Bị ủy khuất liền nói với ta, giấu ở trong lòng không khó chịu sao?"
Triệu Mộ Tịch đối với ôm ấp cùng giọng thấp của Kỷ tổng, một chút sức đề kháng cũng không có, nghe trong lòng ngưa ngứa.
Kỷ Dữ Đường lại chủ động ôm chính mình, Triệu Mộ Tịch cảm thấy vừa ấm lại vừa ngọt, tay trái chậm rãi ôm lấy eo nhỏ của nàng, thân thể lẳng lặng dán vào nàng, thân mật không kẽ hở. Kỷ Dữ Đường đại khái là biết mình thích được nàng ôm, cho nên mỗi lần đều chủ động như thế, Triệu Mộ Tịch ở nơi này của Kỷ Dữ Đường, đã sớm hưởng thụ đãi ngộ cấp "Bạn gái" rồi, nhưng hôm nay nghe được nàng nói ra, lại có loại cảm giác khác.
Xác định quan hệ, tựa hồ không có khó khăn như Triệu Mộ Tịch đã tưởng tượng.
Kỳ thực, coi như Kỷ Dữ Đường không nói, trong lòng Triệu Mộ Tịch cũng coi nàng là người yêu rồi, không phải người yêu, sẽ ôm ấp như vậy sao? Triệu Mộ Tịch quá yêu thích được nàng ôm, cứ như vậy không làm gì cả, gần như ôm hết nửa ngày, nếu như tay phải không bị thương, có thể càng thêm ngọt ngấy.
Lúc trước nàng ước nguyện cùng Kỷ Dữ Đường, có thể ôm ta một lúc không? Cuối cùng Kỷ Dữ Đường liền nhớ kỹ, thỉnh thoảng cho nàng kinh hỉ.
"Ngày hôm nay là sinh nhật ngươi sao?" Triệu Mộ Tịch ngửa đầu ra sau, cùng Kỷ Dữ Đường nói chuyện, chỉ có điều hai người vẫn duy trì tư thế ôm ấp.
Nhan Âm đưa tới chính là bánh sinh nhật, lại nói chuyện tụ hội với Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đoán là sinh nhật Kỷ tổng. Nàng vì bồi mình mà không đi tụ hội sinh nhật. . . Nghĩ đến điểm này, Triệu Mộ Tịch dùng một tay ôm nàng càng chặt thêm một chút.
"Ừm, muốn ăn bánh gatô sao?" Kỷ Dữ Đường vỗ về tóc dài đen nhánh của nàng, vừa mềm vừa mượt, "Ta đặt một cái giao tới."
Triệu Mộ Tịch nhìn vào mắt Kỷ Dữ Đường, tiếp theo dùng ánh mắt chỉ chỉ trên đất, cố ý cười nói, "Này không phải có sẵn một cái sao? Tấm lòng thành của người ta đó nha."
Ngữ khí âm dương quái khí, làm phạm vi nhếch miệng của Kỷ Dữ Đường trở nên càng to lớn hơn, ở chung với Triệu Mộ Tịch, nàng cười nhiều hơn, mà vừa vặn Triệu Mộ Tịch cũng yêu cười, hai người thực sự là bất ngờ hợp phách.
Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng nắm lấy mặt Triệu Mộ Tịch, "Người ta đều đã biểu thị tâm ý rồi, tâm ý của ngươi đâu?"
"Nàng biểu thị tâm ý, ta liền phải biểu thị sao?" Triệu Mộ Tịch giương mặt lên, tùy theo nàng "Chà đạp".
"Ngay cả nàng cũng đã biểu thị, ngươi còn không chịu biểu thị sao?"
Triệu tiểu thư tiếp tục giả ngu, "Tại sao ta nhất định phải biểu thị a?"
Advertisement
Hai người vòng vo, tự chơi trò chơi tẻ nhạt, ôm cùng một chỗ không còn biết trời đâu đất đâu, vòng tới vòng lui, vẫn là Kỷ tổng ngả bài trước, "Sinh nhật bạn gái, ngươi không nên biểu thị một chút sao?"
Triệu Mộ Tịch nhíu mày cười, "Đó là ngươi đơn phương một người thừa nhận."
Vừa rồi Kỷ Dữ Đường lôi kéo tay nàng, lấy thân phận "Bạn gái" để giới thiệu với Nhan Âm, lúc đó Triệu Mộ Tịch thật bối rối, hiện đang nhớ tới, Kỷ tổng thực sự là làm tốt một chiêu "Tiên trảm hậu tấu" .
"Ngươi không có phản bác, chính là ngầm thừa nhận." Kỷ Dữ Đường thấy tay nàng ôm mình chặt như thế, mà miệng vẫn còn cứng cực kì.
Ánh mắt của Triệu Mộ Tịch ở trên mặt mày của nàng lưu luyến quên lối về, trong miệng nói, "Ngươi người này vẫn đúng là không nói lý. . ."
Nếu nói về không nói lý, Kỷ Dữ Đường đơn giản chỉ cùng nàng không nói lý, "Ta nói phải chính là phải, ngươi có ý kiến gì không?"
Kỷ tổng quá bá đạo, Triệu Mộ Tịch không trêu chọc nổi, cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Dữ Đường, trong đôi mắt đều là ý cười, "Nào dám a."
"Túng bao." Nhẹ giọng dứt lời, Kỷ Dữ Đường lại một lần nữa ôm chặt lấy nàng, gò má sượt trên tóc nàng, lúc ôm nàng ngoài thỏa mãn ra, còn có ý muốn sở hữu của mình đối với Triệu Mộ Tịch thực sự quá mạnh mẽ, sau này, Kỷ Dữ Đường chỉ muốn Triệu Mộ Tịch đối với một mình mình cười như vậy, chân tình thực lòng, mà không còn là diễn kịch.
Tại sao lại thích nữ nhân, tại sao lại thích Triệu Mộ Tịch, chuyện tình cảm thật khiến cho người ta khó có thể đoán được, lại hợp tình hợp lí. Giữa các nàng, bắt nguồn từ lừa dối cùng lời nói dối, lần lượt tác động qua lại lẫn nhau, cuối cùng liền đem chính mình tiến vào vở kịch, chân tình cùng giả ý ngây ngốc không phân biệt được, lại lần lượt thăm dò ý tứ đối phương, mới trở nên sáng tỏ.
Giả vờ diễn kịch một khi nghiêm túc lên, cũng thành thật.
Lại ôm thêm một lúc, Triệu Mộ Tịch đột nhiên buông nàng ra, chạy đến bàn ăn bên cạnh, cầm điện thoại di động của mình lên.
"Sao vậy?"
"Ngươi thích ăn vị gì?" Triệu Mộ Tịch muốn đặt bánh gatô, ở ngoài miệng nàng chỉ nói một chút mà thôi, cũng không đến nỗi sẽ đi ăn cái bánh mà Nhan Âm đưa tới, tự tìm buồn bực cho mình sao.
Kỷ Dữ Đường đoạt lấy di động trong tay nàng, "Quà sinh nhật một cái bánh gatô liền xong sao?"
Triệu Mộ Tịch một mặt nghiêm túc nói, "Kỷ tổng, hiện tại bánh gatô cũng rất đắt có được hay không?"
Kỷ Dữ Đường vứt điện thoại di động lên trên bàn ăn, chậm rãi tới gần Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường dùng hai tay chống lên trên bàn ăn, vừa vặn khóa Triệu Mộ Tịch lại, thân thể ám muội dán lên nàng, ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, "Ta phải đổi một cái khác."
Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường có một loại năng lực thần kỳ, chính là mặc kệ nàng nói gì hay làm gì, Triệu Mộ Tịch đều cảm thấy nàng thật ôn nhu, thật gợi cảm.
Sau lưng là bàn ăn, trước mặt là Kỷ tổng, Triệu Mộ Tịch không có nơi trốn, cũng không có ý định trốn, nàng tinh tế nhìn gương mặt của Kỷ Dữ Đường, gần như vậy, chân thực như vậy, Kỷ tổng hiện tại là thuộc về riêng nàng, là chuyện cỡ nào khó tin nổi a.
Áp sát như thế, là muốn hôn nàng, hay là nàng do nghĩ như vậy?
Kỷ Dữ Đường giống như lần trước, nâng gò má của nàng, gần thêm chút nữa, Triệu Mộ Tịch đã không khống chế được kích động muốn hôn nàng, cũng không khống chế được nhịp tim đập loạn của chính mình.
Yên tĩnh.
Bên cạnh bàn ăn, hai người dính vào cùng nhau, nhẹ nhàng hôn môi đối phương, rõ ràng ôn nhu như vậy, nhưng lúc Triệu Mộ Tịch được nàng ôm, nhắm mắt cảm thụ bờ môi thơm ngọt mềm mại của nàng, thì lại cảm giác nóng rực hơn so với khí tức của mùa hè.
Triệu Mộ Tịch mang theo khí tức hỗn loạn, mùi thơm yêu thích, cảm xúc yêu thích, còn có người mình thích, môi nàng ở trên môi Kỷ Dữ Đường, sượt xoa vuốt nhẹ, vẻn vẹn chỉ như vậy, nhưng tâm đều muốn mềm nhũn ra.
Đây là đặc hữu nhẵn nhụi giữa hai nữ nhân, chậm rãi thăm dò, chậm rãi thâm nhập, Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ cảm thụ qua, điều này khiến cho người ta trầm luân mà không cách nào tự kiềm chế được. Lần đầu tiên sau khi hôn qua nàng, Triệu Mộ Tịch liền biết, sau này càng muốn như vậy đối với nàng.
Ngày mùa hè ánh nắng long lanh, trong phòng ăn đều là mùi vị của ánh mặt trời, không khí cũng trở nên nóng rực.
Triệu Mộ Tịch ửng đỏ hai gò má, hơi híp mắt, lại phát hiện Kỷ Dữ Đường cũng đang nhìn nàng như vậy, điều này làm cho khát vọng trong lòng càng rục rà rục rịch, nàng lại nhắm mắt lại, giương môi, từng chút từng chút một muốn đòi lấy càng nhiều.
Hôn môi trở nên sâu hơn, cánh môi mềm mại trơn mịn dây dưa, khiến cho người ta khó lòng tách ra, Kỷ Dữ Đường cũng như thế, hai tay ôm chặt eo nhỏ gầy của nàng, từ hôn hời hợt đến càng dùng sức, càng dùng sức hôn liền càng cảm thấy không đủ . . .
Nguyên bản Triệu Mộ Tịch đang chống tay ở trên bàn, cảm thấy vắng vẻ, muốn ôm nàng, hôn đến vong tình, liền quên mất tay phải còn đang bị thương, Triệu Mộ Tịch khoát tay, đau đến chóp mũi nhẹ rên một tiếng, "Ừm. . ."
Lúc này hai người mới buông ra chốc lát, từng người thở hổn hển, Kỷ Dữ Đường nhìn đôi môi nàng bị hôn đến hồng hào, không nhịn được đến gần lại hôn lên khóe môi của nàng một cái, sau đó dùng chóp mũi quét mũi của nàng, hạ thấp xuống cổ họng cười nói, "Tay thả quy củ một chút, không đau sao?"
"Ừm. . ." Triệu Mộ Tịch cũng cười, tay phải vẫn là thả xuống, chỉ dùng tay trái ôm lấy nàng, không khống chế được lại hướng nàng hôn tới. . .
Advertisement
Dark Moon Era
When a glorious old civilization was toppled overnight, a strange purple moon rose and thus began the Purple Moon Era. Damn it! What kind of ecosystem was this? The evolution was messy. Even rabbit bites and plants were not to be messed with. How can one survive all this? Evolve into a Purple Moon Warrior? What did this have to do with the Purple Moon? What kind of map was this? The Safety Sector? The Floating Domain? The Darkness Port? The Storm Voyage? The True Capital? The Horror Lullaby List? The resurrection of the Underground Tribe and the prospering Underground City? The Chaos Black Market that suffused the world? The Bloody Road? More importantly, one could end up in a bloody slaughter when dreaming and enter the Dream Domain? Fine, this damned era!
8 535A Hero For This Dragon
His father is the emperor of all dragons. Her soul is imprisoned inside of an indestructible armor. Each came to this world against their will, but they now need to find each other and work together to face the looming threats that are approaching. The young dragon and the hollow knight. They can't save themselves, but perhaps, they can save each other!
8 146The Trumpet Wars Saga - Book 1: Justicar
Lucien Pendragon is an ordinary kid in a world of extraordinary people. Together with his best friend Tiberius, he works to navigate the convoluted hell that is Junior Year at First High School. In a world of metahuman Superheroes and the Supervillains they fight, nothing is more certain than the fact that each day will bring with it another unexpected twist. But not even Lucien could predict where one fateful encounter would lead his life, or how it would affect everyone around him. Heroes will fall, Villains will rise, and to stop the end of all that he holds dear... ...a boy must become more than he ever dreamed he could. Schedule: Updates every Thursday between 1900 (7pm) and 0700 (7am) GMT (Greenwich Mean Time). The Trumpet Wars Saga is a YA15+ Novel series about teenaged protagonists and the adults that help guide them onwards. The pages herein will contain adult themes, violence, struggle, realistic (as best as I can manage) emotional and personal growth, and one awesome best friend. This story isn't just about Superheoes, it's about overcoming adversity and the doubts and insecurities that plague us. I can't promise it'll be a masterpiece: But I hope you'll enjoy it anyway. Comments, Reviews, and Feedback are always welcome. Welcome to The Trumpet Wars Saga. Let's make this work together.
8 134A Well Dressed Wolf
I don't know what to tell you; I never met a god, I never saved kids from speeding trucks, there was no email, no freak lighting storm, no dying in my sleep, no blinding white light at the end of the tunnel. I just blinked and found myself in a very different world and inside a very different body. I might have been put here to be a hero, a paragon of hope, a light for weary souls. To join other superbeings and ultra geniuses in their hypocritical crusade against the darkness…One small problem, I'm not going to be doing any of that.
8 209The Bellators
It is the year 2864, a time where a hundred parallel Earths orbit around a single Supersun, a place full of beauty and wonder. However, deep entrenched in that wonder is chaos, as after a golden age of heroes that had once inspired serenity shattered, wars broke out between people and a mutated population morphed with dangerous abilities, and greater threats loom both old and new, with the only resistance to it all is one frail man. But one spark lights a flame, for there are others out there willing to fight, a second chance at bringing the worlds a freedom to live again. But will a makeshift team who harbor their own curses truly be enough to save what could be tomorrow, or is today all that will ever be?
8 120random shit w/ michael myers and ghostface/danny + shitposts of ghostmyers
im bored lol
8 50