《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 33

Advertisement

Triệu Mộ Tịch kéo rèm cửa sổ lại, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn.

Nàng không nhịn được lại bới rèm cửa sổ lên, lộ ra một cái khe nhỏ, lén lút nhìn xuống dưới lầu, lúc này, Kỷ Dữ Đường đã đi về phía bên này của nàng, đang chuẩn bị lên lầu.

Lúc thân ảnh của Kỷ Dữ Đường biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Triệu Mộ Tịch giống như có thể nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Dữ Đường đang giẫm lên cầu thang ximăng, cách mình càng ngày càng gần.

Kỷ Dữ Đường lên tới lầu sáu, đứng trước cửa sắt rỉ sét loang lổ, phía trên là biển số nhà quen thuộc, nàng do dự trong chốc lát, trước khi gõ cửa, nàng gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch trước.

Triệu Mộ Tịch đang nắm chặt điện thoại di động ở trong tay, lúc này màn hình sáng lên, di động chấn động, nhìn hiển thị người gọi, nàng không tiếp cũng không cắt đứt, đang xoắn xuýt cái gì a. . . Kỷ Dữ Đường tại sao còn liên hệ với nàng? Hay là nói, Kỷ Dữ Đường lại cho rằng ngày đó, nàng chỉ là đùa giỡn. . .

Mấy ngày nay, mỗi ngày Triệu Mộ Tịch đều nghĩ, sau này vẫn không nên cùng Kỷ Dữ Đường giao thiệp thì tốt hơn, Kỷ tổng "Chơi" nổi, nhưng Triệu Mộ Tịch nàng "Chơi" không nổi. Gặp lại Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch sợ chính mình từng ngày từng ngày càng lún càng sâu, nàng yêu thích Kỷ Dữ Đường, bản thân nàng cũng bắt đầu thừa nhận điểm ấy.

Ngoài cửa, Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại, không có người tiếp. Nàng đơn giản giơ tay lên, dùng mu bàn tay đập vào trên cửa sắt tuổi tác đã lâu, có tiết tấu phát sinh từng trận tiếng vang không lớn không nhỏ.

Nhất định là nàng đang gõ cửa, Triệu Mộ Tịch giống như con rùa đen rụt đầu, ngồi trên lan can nhỏ hẹp, cong chân lên, dùng hai tay ôm chặt, mỗi một lần Kỷ Dữ Đường gõ cửa, giống như gõ vào trong nội tâm của nàng vậy, tâm bay nhảy bay nhảy.

Triệu Mộ Tịch quay đầu kinh ngạc nhìn về phía nơi cửa, nhớ tới hai ngày trước ở đoàn phim nhìn thấy Kỷ Dữ Đường cùng Hạ Tề, bọn họ ra vào có đôi còn có "Dáng dấp ân ái" nữa, Triệu Mộ Tịch càng ngày càng kiên định quyết tâm không đi ra mở cửa.

Nàng biết là mình đang ghen, đặc biệt là khi Hạ Tề vòng lấy eo của Kỷ Dữ Đường, có thể này xem là ghen sao, nàng là người không có tư cách ghen, nàng cùng Kỷ tổng quan hệ gì cũng không phải, Kỷ tổng ở bên ngoài chơi như thế nào, nửa điểm cũng không quan hệ đến nàng, huống chi đó là vị hôn phu của nàng.

Nàng đều đã có lão công rồi, làm gì cứ phải đến trêu chọc mình đây? Coi như không phải loại trêu chọc kia, Triệu Mộ Tịch cũng không muốn gặp nàng, giữa các nàng không có gì hay để gặp mặt cả.

Triệu Mộ Tịch vẫn là ghen, nàng tức giận, sinh khí với Kỷ Dữ Đường, cho dù tất cả những hành vi này đều chỉ xuất phát từ một phía của nàng, Triệu Mộ Tịch thật sâu khinh bỉ chính mình, hiện tại nàng giống như một tên hề đáng thương, vì "Tưởng bở" mà dằn vặt chính mình.

Advertisement

Tiếng gõ cửa vang lên một hồi, sau đó liền biến mất, nàng hẳn là đã đi rồi đi? Triệu Mộ Tịch tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cửa.

Nguyên lai ôm ấp, có lúc sẽ là khoảng cách xa lánh giữa người và người. Giống như đêm đó, cái ôm của Triệu Mộ Tịch cùng Kỷ Dữ Đường qua đi, Triệu Mộ Tịch cảm giác khoảng cách giữa các nàng, càng ngày càng xa.

Kỷ Dữ Đường vẫn còn đứng ở cửa, nàng là không ở nhà, hay là không muốn gặp mình? Ngày hôm nay xuất hiện ở đây, cũng không phải kế hoạch của Kỷ Dữ Đường, chỉ là thời điểm đi ngang qua nơi này, theo bản năng muốn nhìn lên xem, nàng cũng không rõ, thấy Triệu Mộ Tịch rồi sẽ muốn nói gì, nhưng vẫn cứ tới.

Hay là bởi vì thời điểm thấy không được nàng, sẽ có chút nhớ nàng.

"Ngươi tìm ai vậy?" Kỷ Dữ Đường chuẩn bị xuống lầu, thì gặp được Triệu Thải Nam vừa mới bò lên lầu, Triệu Thải Nam thấy nàng đứng ở trước cửa một lúc lâu, liền hỏi một câu như vậy.

Kỷ Dữ Đường nhìn nữ nhân trước mặt, dáng dấp đại khái là hơn bốn mươi tuổi, hình dung có chút tiều tụy, da dẻ trắng xám, ngũ quan rất xinh xắn, có một loại phong tình khác, có thể thấy, khi còn trẻ là một nữ nhân xinh đẹp. Kỷ Dữ Đường nhìn mặt mày của nàng, có loại cảm giác đã từng gặp qua.

Triệu Thải Nam đối với người có tiền đều khá là khách khí, nhìn khí chất cùng trang phục, nàng hiển nhiên đem Kỷ Dữ Đường đẩy vào hàng ngũ người có tiền.

Nàng chính là mẹ của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường nhớ tới nữ nhân đêm đó tranh chấp với Triệu Mộ Tịch, thân hình cùng vị trước mặt này xấp xỉ nhau, mà mặt mày của Triệu Mộ Tịch lại tương đồng với nàng.

"Ta tìm Triệu Mộ Tịch."

Triệu Thải Nam vốn cho rằng vị đại tiểu thư này đi nhầm tầng, hiện tại nghe thấy tên con gái mình từ trong miệng nàng, khá là kinh ngạc, con gái nàng lúc nào thì nhận thức được một người có tiền như thế? Bạn bè của Triệu Mộ Tịch, Triệu Thải Nam chỉ mới gặp qua Lâm Vi mà thôi.

"Ngươi là bằng hữu của nàng?"

"Ừm." Ấn tượng của Kỷ Dữ Đường đối với Triệu Thải Nam không tốt lắm, buổi tối ngày hôm ấy nàng cho Triệu Mộ Tịch một cái tát kia. . . Có người mẹ nào có thể nhẫn tâm đối với con gái của mình như vậy? Mà lần trước lúc Triệu Mộ Tịch nói đến mẹ của mình, có thể thấy, quan hệ mẹ con giữa các nàng cũng không tốt.

"Vậy làm sao không đi vào a? Đừng đứng. . ." Triệu Thải Nam nhiệt tình chào hỏi cùng Kỷ Dữ Đường, lúc này mới ý thức được chính mình còn chưa giới thiệu, "Há, ta là mẹ của Mộ Tịch."

Quả nhiên là mẹ của nàng, Kỷ Dữ Đường chỉ quay về Triệu Thải Nam cười cười, "Nàng không ở nhà, ta liền không đi vào."

"Không ở nhà? Nàng ở nhà a. . ." Ngày hôm nay Triệu Thải Nam đã nói muốn tới dùng cơm với Triệu Mộ Tịch rồi, Triệu Thải Nam tiến lên gõ cửa.

Nàng làm sao còn chưa đi? Tiếng gõ cửa mới vang lên càng làm tâm tư của Triệu Mộ Tịch thêm nhiễu loạn, nàng dứt khoát nhét tai nghe vào tai, muốn nghe nhạc một chút dời đi sự chú ý.

Advertisement

Triệu Thải Nam gõ một trận, vẫn không có người ra mở cửa, nàng liền lấy chìa khóa từ trong bao ra, quay đầu đối với Kỷ Dữ Đường nói, "Khả năng là nàng đột nhiên có việc đi ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ trở về."

"Quên đi thôi."

"Không cần khách khí, đều đã đến rồi, tốt xấu gì cũng nên đi vào ngồi một chút, uống chén trà rồi hẳn đi, vậy ta gọi điện thoại gọi Triệu Mộ Tịch trở về." Lúc này, Triệu Thải Nam đã dùng chìa khoá mở cửa, còn một mặt đối với Kỷ Dữ Đường nói, "Còn không biết xưng hô như thế nào?"

"Ta họ Kỷ."

Triệu Thải Nam vừa kéo cửa ra liền nhìn thấy Triệu Mộ Tịch một người ngồi ở trên lan can, rõ ràng là có ở nhà, gõ cửa cũng không nghe, vốn là muốn mắng nàng hai câu, nhưng vì có người ngoài ở đây, nên không tiện mắng mỏ, "Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ở nhà cũng không mở cửa."

Triệu Mộ Tịch thấy Triệu Thải Nam, chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không để ý tới nàng.

"Bằng hữu của ngươi đến rồi, gõ cửa cũng không nghe, để người ta ở bên ngoài chờ thật lâu, lỗ tai điếc hay sao?" Triệu Thải Nam lại nặng nhẹ Triệu Mộ Tịch hai câu, sau đó cười khanh khách nói với Kỷ Dữ Đường, "Kỷ tiểu thư, đi vào ngồi đi."

Sau đó, Triệu Mộ Tịch liền nhìn thấy Kỷ Dữ Đường cùng mẹ nàng đồng thời đi vào, các nàng làm sao lại đi cùng nhau?

Triệu Mộ Tịch không tiếp điện thoại của nàng, không mở cửa cho nàng, muốn tạo ảo giác trong nhà không có ai. . . Nhưng hiện tại, các nàng bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này rất lúng túng.

Kỷ Dữ Đường mắt lạnh nhìn nàng, mặt không hề cảm xúc, Triệu Mộ Tịch cũng không biết nên nói cái gì, cũng không chào hỏi cùng Kỷ Dữ Đường, mà lấy tai nghe xuống, xoay người đi vào nhà bếp.

"Khách nhân đến cũng không biết chào hỏi a! Kỷ tiểu thư ngài ngồi đi."

Triệu Thải Nam đúng là bắt chuyện rất nhiệt tình, trái một Kỷ tiểu thư phải một Kỷ tiểu thư, réo lên không ngừng, Triệu Mộ Tịch liền nghe đến phiền, mẹ của nàng là người giả bộ trăm phần trăm không hơn không kém.

"Buổi tối làm thêm vài món ăn, làm nhanh tay." Triệu Thải Nam bắt chuyện với Kỷ Dữ Đường xong, lại chạy vào nhà bếp, cố ý bàn giao mấy câu với Triệu Mộ Tịch, "Bằng hữu này của ngươi lai lịch như thế nào? Tại sao ngươi lại biết nàng?"

Triệu Mộ Tịch trừng Triệu Thải Nam một cái, giống như ăn phải thuốc nổ, tức giận nói rằng, "Này có quan hệ gì với ngươi sao?"

"Này tiểu bạo tính khí, lão nương ta không trêu chọc nổi."

Bởi vì Kỷ Dữ Đường ở đây, cho nên đêm nay khả năng là một lần ở chung hài hòa nhất của Triệu Mộ Tịch cùng Triệu Thải Nam, không có cãi nhau, nói chuyện xem như bình thường còn dùng "Lời nói nhỏ nhẹ".

Triệu Mộ Tịch một câu nói cũng không nói, yên lặng làm một bàn đồ ăn đều là những món mà Kỷ Dữ Đường thích, Kỷ Dữ Đường nhìn những thức ăn này, đều là những món ngày thường mình thích ăn, nàng có tâm.

"Cơm canh đạm bạc, chỉ sợ Kỷ tiểu thư ăn không quen." Triệu Thải Nam so với Triệu Mộ Tịch nói nhiều hơn nhiều, đông một cú tây một cú cùng Kỷ Dữ Đường tiếp lời, đoán được chiếc xe dưới lầu cũng là của nàng, nói vậy không phải là người có tiền bình thường.

"Ngươi ít nói một chút không được sao? !" Triệu Mộ Tịch đột nhiên quát Triệu Thải Nam, mẹ của nàng là đang tìm hiểu tình huống của Kỷ Dữ Đường, điều này làm cho Triệu Mộ Tịch trong lòng rất không thoải mái, nàng lo lắng mẹ nàng sẽ đi phiền phức Kỷ Dữ Đường, chuyện như vậy, Triệu Thải Nam không phải không làm được.

"Ngươi như thế nào lại nói chuyện như vậy với ta?" Nếu Triệu Thải Nam không phải vì còn Kỷ Dữ Đường ở đây, đã sớm mở miệng rống lên, ngày hôm nay từ lúc đến cho tới hiện tại vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn đối với Kỷ Dữ Đường nói rằng, "Đứa nhỏ này từ nhỏ tính khí liền không tốt. . ."

"Mộ Tịch, trong nhà không phải còn có rượu sao, nhanh lấy ra đây đi, cho Kỷ tiểu thư uống."

"Không cần." Kỷ Dữ Đường nhìn về phía Triệu Mộ Tịch, cả một buổi tối ngày hôm nay nàng chưa cười lấy một lần.

"Nàng không thể uống rượu." Triệu Mộ Tịch nói xong, cũng nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, nhưng không quá hai giây, lại cúi đầu, Triệu Mộ Tịch biết không có thể nhìn nàng thêm nữa, bằng không buổi tối sẽ lại nhớ nàng.

Vài đêm gần đây, nàng đều mơ thấy Kỷ Dữ Đường, nàng không muốn mơ tới, nhưng điều này bản thân nàng không thể làm chủ được.

Triệu Mộ Tịch yên lặng chú ý nàng, cơm tối nàng ăn rất ít, so với bình thường còn ít hơn, Triệu Mộ Tịch thầm nghĩ có phải là thức ăn ngày hôm nay làm không hợp với khẩu vị của nàng hay không. Thấy Kỷ Dữ Đường thả bát đũa xuống, Triệu Mộ Tịch vẫn không nhịn được, chủ động nói câu đầu tiên trong đêm nay với nàng, "Ngươi ăn thêm chút nữa đi."

"Ta ăn no rồi."

Ít như vậy làm sao có thể no a, nếu như là trước đây, Triệu Mộ Tịch sẽ hung hăng địa gắp rau bỏ vào bát cho nàng, nhưng hiện tại. . . Triệu Mộ Tịch một hơi ăn hết cơm còn lại ở trong bát, nàng là Kỷ gia Đại tiểu thư, một đống lớn người quan tâm đến nàng, không phải chỉ có một mình mình.

Còn chưa tới tám giờ, Kỷ Dữ Đường đã đứng dậy muốn cáo từ, ngày hôm nay đại khái là bữa cơm tối ăn không vui nhất mà nàng từng ăn ở nhà Triệu Mộ Tịch.

Triệu Thải Nam thúc giục Triệu Mộ Tịch đưa Kỷ Dữ Đường xuống lầu, Triệu Mộ Tịch cúi đầu thu thập bát đũa trên bàn, lạnh lùng nói một câu, "Nàng biết đường."

"Không cần đưa, cảm tạ." Thấy Triệu Thải Nam muốn đưa nàng, Kỷ Dữ Đường khéo léo từ chối nói tiếng cám ơn.

Triệu Mộ Tịch ở nhà bếp mất tập trung rửa bát đũa, nghĩ vẫn là không gặp mặt Kỷ Dữ Đường mới tốt, cho dù có chút không thoải mái, nàng không muốn nghĩ nhiều như thế, nhưng đêm nay nàng ấy vừa xuất hiện, cố gắng quên đi trong lòng Triệu Mộ Tịch mấy ngày nay thất bại rồi.

Tâm lại rối loạn.

"Mộ Tịch, ta đã nói với bên kia rồi, đưa trước mười vạn là được, còn lại tạm thời trả từ từ."

A, nói thật nhẹ nhàng, đưa trước mười vạn là được? 80% số tiền mà Triệu Mộ Tịch kiếm được trong những năm nay đều cho nàng, tiền cho nàng đã vượt xa hai mươi lăm vạn tiền nợ nần rồi, chính mình một phân tiền tích trữ cũng không có, hiện tại Triệu Thải Nam một hơi lại muốn mười vạn, Triệu Mộ Tịch đi nơi nào lấy.

"Ta đi nơi nào tìm mười vạn cho ngươi? ! Ngươi có phải còn đang đánh bài. . ."

Triệu Thải Nam một mực lại nghiện đánh bài, Triệu Mộ Tịch biết đây là một cái động không đáy, nhưng đã khuyên can Triệu Thải Nam đủ đường rồi, Triệu Mộ Tịch tuy rằng mạnh miệng, nói Triệu Thải Nam sống hay chết không có quan hệ gì với nàng, nhưng đên cùng nàng vẫn không làm được.

"Không có đánh bài, ta cũng biết ngươi không dễ dàng. . ."

Vẫn là đi đánh bài, bằng không những khoản tiền cho nàng đó, nàng không thể nào tiêu nhanh như vậy được.

Triệu Mộ Tịch cười cười, đáy mắt là tuyệt vọng, nàng nắm lấy cánh tay của Triệu Thải Nam, gắt gao kéo nàng đi, "Ngươi đi theo ta."

Nàng kéo Triệu Thải Nam đi lên tầng thượng, đẩy Triệu Thải Nam đến chỗ có rào chắn không cao lắm, từ lầu sáu nhìn xuống, là đường phố cũ nát, Triệu Mộ Tịch cười lạnh đối với Triệu Thải Nam nói rằng, "Ngươi nếu như lại đánh bài, ta liền từ nơi này nhảy xuống."

"Ngươi nói bậy gì đó!"

Nếu không phải vì quá tuyệt vọng, Triệu Mộ Tịch sẽ không nói những lời như vậy.

"Có một người mẹ như ngươi, sống sót so với chết đi còn khó chịu hơn!"

Triệu Mộ Tịch cắn răng, trước khi Triệu Thải Nam kịp đánh nàng, nàng đã giữ cánh tay của Triệu Thải Nam lại, giơ tay cho mẹ nàng một cái tát, tàn nhẫn mà tát một cái.

Sau khi tát Triệu Thải Nam xong, nàng một bên không hề có một tiếng động rơi lệ, một bên tàn bạo nói, "Triệu Mộ Tịch ta nói được là làm được, ngươi nếu như còn dám nợ một phân tiền, ta liền từ nơi này nhảy xuống, ta chết rồi, ngươi thích làm gì thì làm, ngược lại cái gì ta cũng không nhìn thấy."

Có lúc, Triệu Mộ Tịch thật sự cảm giác chết mới là một loại giải thoát.

Triệu Thải Nam bị đánh một bạt tai, nhưng không có tát trở lại, nàng có chút sợ, Triệu Mộ Tịch lần đầu tiên uy hiếp nàng như vậy, Triệu Thải Nam biết Triệu Mộ Tịch sẽ không bỏ mặc nàng, vì lẽ đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trắng trợn không kiêng dè như vậy. Nàng cũng không muốn ép con gái mình đến đường chết, chỉ là có lúc quá nghiện đánh bài, thực sự không nhịn được. . .

"Ta đáp ứng ngươi không tiếp tục đánh bài nữa, không tiếp tục đánh bài nữa. Nhưng mười vạn này trong ba ngày ngươi nhất định phải kiếm được cho ta a, bằng không đám người kia sẽ không bỏ qua cho ta. . . Mộ Tịch, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp được không?"

"Mười vạn? Ba ngày?" Triệu Mộ Tịch tức giận muốn nổ phổi, nàng khóc lóc quát, "Coi như hiện tại bán ta đi! Ta cũng không thể kiếm được nhiều như vậy!"

"Có thể tìm người mượn a. . ." Triệu Thải Nam kéo cánh tay của nàng, nhớ tới Kỷ Dữ Đường, nhìn thấy chiếc xe trị giá mấy trăm vạn của Kỷ Dữ Đường, "Ngươi đi tìm Kỷ tiểu thư, cầu nàng giúp đỡ, ngươi cùng nàng không phải rất quen sao. . ."

Triệu Mộ Tịch nặng nề đẩy nàng ra, "Ngươi đừng hòng đánh chủ ý lên người nàng!"

"Cái này cũng là vạn bất đắc dĩ. . ."

"Ta cùng với nàng không quen."

Triệu Thải Nam quả nhiên nhớ đến Kỷ Dữ Đường, tối hôm nay Triệu Mộ Tịch thấy nàng ân cần như vậy, đúng là không có chuyện tốt mà.

Sau khi Kỷ Dữ Đường về đến nhà, cầm điện thoại di động trầm tư một lúc, lại gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch, khi hồi chuông vang lên lần thứ bảy, thứ tám mới có người nhận, có điều, người nghe điện thoại không phải Triệu Mộ Tịch.

Triệu Mộ Tịch đang tắm, Triệu Thải Nam lén lút thay nàng nhận điện thoại, ghi chú là "Canh cá", không biết được là ai. Triệu Thải Nam rất có hứng thú tìm hiểu bằng hữu của Triệu Mộ Tịch, chỉ có điều xưa nay Triệu Mộ Tịch không chịu giới thiệu cho nàng nhận thức.

"Triệu Mộ Tịch. . ."

Kỷ Dữ Đường vừa mở miệng, Triệu Thải Nam liền nghe ra âm thanh này, "Kỷ tiểu thư a, ta là mẹ Mộ Tịch, nàng đang tắm, có chuyện gì không?"

"Lát nữa ngài nói nàng gọi lại cho ta đi, cảm tạ."

"Không thành vấn đề. . ."

Cúp điện thoại, Triệu Thải Nam nhìn chằm chằm dãy số này, tìm một cây bút, thật nhanh ghi lại dãy số của Kỷ Dữ Đường vào lòng bàn tay.

"Ngươi cầm điện thoại di động của ta làm gì? !" Triệu Mộ Tịch từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Triệu Thải Nam đang cầm điện thoại di động của nàng nhìn gì đó.

"Kỷ tiểu thư gọi điện thoại cho ngươi, ta giúp ngươi nhận, nàng nói lát nữa ngươi gọi lại cho nàng."

Triệu Mộ Tịch cướp điện thoại di động từ trong tay Triệu Thải Nam về, quát nàng, "Ai bảo ngươi tiếp!"

"Ta tiếp điện thoại cho ngươi thì có làm sao đâu? Ta đi trước, sự tình 10 vạn đồng kia, ngươi không chịu giúp ta nghĩ biện pháp, chính ta tự suy nghĩ." Dứt lời, Triệu Thải Nam đẩy cửa đi mất.

Triệu Mộ Tịch cảm giác đầu muốn nổ tung ra, 10 vạn đồng, ba ngày làm sao nàng có thể gom được 10 vạn đồng. . .

Kỷ Dữ Đường vừa rồi gọi điện thoại cho nàng, mấy ngày trước Triệu Mộ Tịch còn tự nói với chính mình, không thể tiếp tục liên hệ với Kỷ Dữ Đường nữa, nhưng lại không nỡ xóa đi phương thức liên lạc với nàng. Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt một trận, cuối cùng vẫn gọi lại cho Kỷ Dữ Đường, nàng lo lắng Triệu Thải Nam sẽ nói những điều không nên nói với Kỷ Dữ Đường.

"Kỷ tổng."

Kỷ Dữ Đường cảm giác được tâm tình của nàng không tốt, hiện tại rốt cục cũng chịu chủ động gọi lại, trong thanh âm của nàng còn lộ ra một luồng uể oải cùng tối tăm. Kỷ Dữ Đường có chút biết rõ còn hỏi, "Tại sao đột nhiên giận ta?"

Triệu Mộ Tịch nghe xong, trong lòng cảm giác rất khó chịu, Kỷ Dữ Đường, tại sao ta tức giận, ngươi thật sự không hiểu sao? Khả năng là Kỷ tổng cũng cảm thấy mình không có tư cách tức giận với nàng đi, cho nên mới hỏi như vậy.

"Ta không có." Triệu Mộ Tịch dừng một chút, liền nói câu này.

Kỷ Dữ Đường mơ hồ có thể cảm giác được lý do vì sao Triệu Mộ Tịch tức giận, nhưng vẫn hỏi như vậy, nàng giống như đang muốn thăm dò cái gì đó, xác định cái gì đó.

Giữa hai người phụ nữ cũng sẽ có tình yêu sao? Kỷ Dữ Đường biết Nhan Âm yêu thích nàng, nhưng vẫn cảm thấy thứ tình cảm này là hoang đường, nàng không chịu nhận. Nhưng nếu đổi lại là Triệu Mộ Tịch, tựa hồ giống như một loại tình hình khác, chí ít buổi tối ngày hôm ấy lúc Triệu Mộ Tịch hỏi nàng "Thích ngươi làm sao bây giờ" thì, Kỷ Dữ Đường không nghĩ tới trực tiếp từ chối Triệu Mộ Tịch, cho dù Kỷ Dữ Đường không biết Triệu tiểu thư nói câu nói kia, là trêu đùa hay là nghiêm túc.

Nghe ra âm thanh của Triệu Mộ Tịch có chút không thích hợp lắm, Kỷ Dữ Đường ôn nhu hỏi, "Có phải vừa mới khóc không?"

Sau khi Triệu Mộ Tịch khóc xong, âm thanh sẽ biến thành như vậy, Kỷ Dữ Đường thấy nàng khóc qua hai lần, ấn tượng rất sâu sắc.

Nghe được thanh âm ôn nhu của nàng, Triệu Mộ Tịch liền càng muốn khóc, trước đây cùng Kỷ Dữ Đường nói chuyện phiếm cảm thấy rất hưởng thụ, hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, "Không có, Kỷ tổng có chuyện gì sao?"

Kỷ Dữ Đường còn chưa nói gì, Triệu Mộ Tịch lại hỏi tiếp, trực tiếp chuyển tới đề tài chính, "Mẹ ta không có nói gì với ngươi chứ?"

"Không có."

"Nàng người kia ngươi không cần tin, ngươi cũng không cần để ý nàng." Triệu Mộ Tịch không cho nàng cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói, "Còn có, sau này ta sẽ ở cùng Lâm Vi, cơm tối cũng ăn chung với nàng, vì lẽ đó, ngươi không cần tới bên này tìm ta."

Nghe thấy tên Lâm Vi, trong lòng Kỷ Dữ Đường có chút chua, nàng nhíu lông mày hỏi, "Lâm Vi?"

"Chính là bằng hữu của ta, lần trước ngươi ở chỗ ta, ngươi đã gặp nàng." Câu nói này của Triệu Mộ Tịch hình ảnh cảm đến mười phần, nàng nói chính là lần nàng cùng Kỷ Dữ Đường bị Lâm Vi "Bắt gian tại trận".

Triệu Mộ Tịch nói như vậy, ý là sau này Kỷ Dữ Đường không cần trở lại tìm nàng, nhưng Kỷ tổng không quan tâm đến phương diện này. Kỷ Dữ Đường nhíu lông mày càng chặt hơn, "Ngươi muốn chuyển đến ở cùng nàng?"

Không có cái gì cần phải giải thích, Triệu Mộ Tịch nói, "Không có chuyện gì, ta treo, ngươi nghỉ sớm một chút."

    people are reading<[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click