《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 31
Advertisement
Ăn cơm tối xong, các nàng đi lên tầng thượng.
Triệu Mộ Tịch ở lầu sáu là tầng cao nhất, tầng thượng hầu như đã biến thành địa bàn của riêng nàng, thời điểm một mình, nàng thường yêu thích nằm úp sấp ở một bên rào chắn, đờ ra hứng gió nhìn sao trời, có lúc một lần nhìn liền nhìn đến mấy tiếng đồng hồ.
Lại nói, Triệu Mộ Tịch chưa từng thấy mưa sao băng.
Phong cảnh ở tầng cao nhất không tốt lắm, xung quanh đều là nhà trệt nhỏ, không giống như ở nội thành, đứng trên cao ốc chọc trời, phóng tầm mắt có thể thu hết đô thị phồn hoa vào mắt. Triệu Mộ Tịch thấy không ổn liếc nhìn Kỷ Dữ Đường một cái, dẫn nàng lên tầng thượng, cúi đầu chính là từng cái từng cái nhà nhỏ cũ kỹ, nàng sẽ cảm thấy buồn cười đúng không?
Ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, lúc nào Triệu Mộ Tịch cũng có một loại cảm giác thấp kém.
"Đây là lần đầu tiên ngươi thấy 'Phong cảnh' như vậy đi?" Triệu Mộ Tịch chỉ xuống dưới lầu, một con đường uốn lượn cũ nát, tối tăm, đèn đường lúc có lúc không, còn mơ hồ truyền đến tiếng rao hàng của tiểu thương, người nơi này phần lớn thô lỗ, nói chuyện lớn tiếng, cách mấy tầng lầu cũng có thể nghe thấy nhà ai đang cãi nhau.
So sánh với sinh hoạt của Kỷ tổng, thiên thượng nhân gian.
"Ừm, nơi này tinh không rất đẹp."
Một câu nói như vậy, làm Triệu Mộ Tịch cảm thấy ấm áp trong lòng, bỗng nhiên quay đầu, Kỷ Dữ Đường đang ngước đầu, nhìn sao trời sáng chói, gò má của nàng so với những ngôi sao đêm nay còn đẹp hơn.
"Đúng vậy, bên này không khí rất tốt, sao trời còn rất xinh đẹp." Triệu Mộ Tịch nhìn nàng, cũng chậm chậm ngẩng đầu lên, thoải mái cười cười, ngẩng đầu lên chính là một thế giới khác.
Lâm Vi luôn nói người có tiền như thế này như thế nọ, đó là bởi vì nàng chưa đụng tới Kỷ Dữ Đường mà thôi, hiện tại Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ tổng thực sự là tốt đến không thể tả, trên thế giới này, làm sao lại có một nữ nhân hoàn mỹ như nàng như thế, ưu điểm cũng bị nàng chiếm hết toàn bộ.
"Ngươi thích uống rượu như vậy sao?" Tụ tập ngày đó, tửu lượng của Triệu Mộ Tịch làm Kỷ Dữ Đường rất giật mình, vẫn bị bề ngoài của Triệu tiểu thư lừa gạt, lớn lên gầy gò lại là một bộ dạng hình tượng cô gái ngoan ngoãn, mỗi lần nhìn nàng uống rượu, Kỷ Dữ Đường sẽ không nhịn được mà nói nàng hai câu, "Nữ hài tử ít uống rượu một chút."
Triệu Mộ Tịch ôm mấy lon bia tới, chính là muốn uống chơi, "Kỷ tổng, ta đều đã 25 tuổi, còn nữ hài tử. . ."
"Nhìn ngươi không giống hai mươi lăm tuổi." Kỷ Dữ Đường nhìn khuôn mặt sẽ lừa người của nàng, nói nàng hai mươi tuổi, cũng sẽ có người tin, Kỷ Dữ Đường cũng nắm lấy một lon bia, cùng nàng cùng nhau uống.
"Ngươi đừng uống!" Triệu Mộ Tịch thật ảo diệu, không biết từ đâu móc ra một hộp sữa bò, "Ngươi uống cái này ~ "
Kỷ Dữ Đường đối với nàng không còn lời nào để nói, nhìn thấy dáng dấp kia của nàng liền không nhịn được muốn cười, "Ta không uống nhiều, ngươi cũng đừng uống nhiều."
Advertisement
Kỳ thực lúc trước bác sĩ chỉ nói, trong vòng một tháng Kỷ Dữ Đường không nên đụng vào rượu, hiện tại đều đã qua được mấy tháng rồi, huống hồ bia cũng không quá đáng lo, Triệu tiểu thư có điểm quá sốt sắng đi.
"Được rồi được rồi. . ." Triệu Mộ Tịch nhìn nàng uống hơn nửa lon, không nói hai lời liền đoạt lấy bia từ trong tay Kỷ Dữ Đường, lắc lắc, giống như còn nửa lon, Triệu Mộ Tịch không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đặt miệng lon kề sát ở bên mép của mình, ùng ục ùng ục một hơi uống cạn, hướng về Kỷ Dữ Đường cười cười, "Không còn."
Sau khi uống xong, môi của nàng trở nên hồng nhuận, Kỷ Dữ Đường ôm cánh tay đánh giá Triệu Mộ Tịch, trên mặt mang theo ý cười.
"Trên mặt ta có gì sao, làm gì nhìn ta như vậy."
"Ngươi thích ăn đồ dư lại của người khác sao?"
"A?" Ngữ khí của Kỷ tổng, như thế nào giống như nói bản thân mình là một tên biến thái vậy? Thích ăn đồ dư lại của người khác, Triệu Mộ Tịch nhớ tới bánh rán trái cây lần trước, còn có bia lúc này nữa, chẳng trách Kỷ Dữ Đường lại nói nàng như vậy. . .
"Ta nào có. . ."
Kỷ Dữ Đường nhớ tới lần trước đến xem Dữ Lộ biểu diễn, ở cửa xét vé đụng tới Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi, "Ta thấy lần trước ngươi ăn kem còn dư lại của người khác, ăn đến thật vui vẻ."
Chuyện kia đều đã là chuyện bao lâu trước rồi, Kỷ Dữ Đường lại còn nhớ tới, bản lĩnh lôi lại chuyện cũ của Kỷ tổng thật sự rất mạnh. Ngoại trừ Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch giống như chưa từng ăn qua đồ dư lại của người khác, tựa như Lâm Vi, cũng không có ăn đồ còn dư lại của nàng. . .
Triệu Mộ Tịch không đáp trả lại Kỷ Dữ Đường, mà lầm bầm lầu bầu nói thầm, "Nói cẩn thận ngắm mưa sao băng đây. . ."
"Nghĩ kỹ ước nguyện cái gì chưa?"
Triệu Mộ Tịch bĩu môi, "Cái kia còn cần phải nghĩ sao, đương nhiên là một đêm phất nhanh."
Quả nhiên, Triệu Mộ Tịch không có ngày nào là không nói chuyện tiền, Kỷ Dữ Đường hỏi ngược lại nàng, "Đối với ngươi mà nói, tiền mới là quan trọng nhất sao?"
"Ừm, tiền quan trọng nhất." Triệu Mộ Tịch xoay người, rất chăm chú mà trả lời Kỷ Dữ Đường, nàng lại khui một lon bia, cau mày hướng về trong miệng uống một hơi, Triệu Mộ Tịch rất không thích nói loại ngôn từ này, nhưng dựa theo tình cảnh bây giờ của nàng, vẫn phải thời thời khắc khắc dùng ngôn từ như vậy để nhắc nhở chính mình.
"Uống chậm một chút." Câu nói này tựa hồ đâm tới chỗ đau của Triệu Mộ Tịch, tâm tình của nàng trở nên có chút không ổn, Kỷ Dữ Đường thấy nàng uống từng ngụm bia lớn, ngước đầu, cổ trắng nõn mà thon dài, buông xuống con ngươi, giống như đang cất giấu cố sự không muốn kể ra cùng người khác.
Nếu như tiền đối với nàng mà nói, thật sự trọng yếu như vậy, tại sao lúc trước cho nàng hai vạn khối, nàng lại không chịu nhận? Kỷ Dữ Đường cũng từng cho rằng, nàng là một nữ nhân hám làm giàu lạc lối trong cuộc sống đô thị ăn chơi trác táng, nhưng mãi đến khi tiến một bước tới gần nàng, mới phát hiện hóa ra không phải như vậy. . .
Advertisement
Triệu Mộ Tịch mím mím môi, dùng giọng điệu đùa giỡn nói rằng, "Có lúc thậm chí cảm thấy, tiền so với mệnh còn trọng yếu hơn."
"Lại nói bậy." Kỷ Dữ Đường thấp giọng phản bác, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lại giống như không phải một câu nói ra lúc mê sảng, trái lại giống như đã ở trong lòng kiềm nén thật lâu, hiện tại rốt cục cũng nói ra.
"Thật sự, ngươi không phải ta, ngươi sẽ không biết cái cảm giác này." Từ nhỏ cho tới bây giờ, Triệu Mộ Tịch liền nhận định tất cả đều không dựa dẫm được, chỉ có bản thân mình có tiền mới là đáng tin nhất.
Nàng nói, trong thanh âm có vài tia run rẩy, Kỷ Dữ Đường muốn hỏi nàng đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, nhưng lại sợ vạch trần vết sẹo của nàng. Triệu Mộ Tịch nhìn giống như rất kiên cường, kì thực rất yếu ớt dễ vỡ, sáng sớm hôm đó lúc Kỷ Dữ Đường ôm nàng, đều cảm giác được tâm của nàng chỉ cần đụng vào liền vỡ nát.
"Ngày đó đánh ta. . . Kỳ thực là mẹ ta." Chuyện đã qua từ lâu, Triệu Mộ Tịch đột nhiên lại nhấc lên, đêm nay nàng tựa hồ đặc biệt muốn nói ra hết, cũng chỉ có ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, nàng mới muốn như vậy.
Lúc trước nàng chỉ nói với Kỷ Dữ Đường, cùng người khác ầm ĩ một trận.
"Mộ Tịch. . ." Nàng tựa hồ muốn nói ra hết, nhưng lại đang hết sức áp chế lại, Kỷ Dữ Đường cũng không truy hỏi, đều tùy theo nàng.
Triệu Mộ Tịch cũng không nhớ được cụ thể là từ ngày nào bắt đầu, Kỷ Dữ Đường bắt đầu gọi tên của nàng, cảm giác cùng trước đây gọi nàng "Mộ Tịch" lại không giống nhau, trước đây làm cho nàng cảm thấy khó chịu, bây giờ nghe thấy thật thoải mái.
Triệu Mộ Tịch không chỉ một lần chán ghét tên gọi của chính mình, giống như báo trước cuộc đời của nàng, Mộ Tịch qua đi, nghênh tiếp nàng chỉ còn dư lại hắc ám. Mẹ nàng sinh ra nàng ở một phòng khám dởm nho nhỏ, lúc đó mặt trời chiều đã ngã về tây, Triệu Thải Nam tiện tay liền lấy những tự điển ấy.
(Từ Mộ và từ Tịch đều có nghĩa là buổi chiều tối, lúc mặt trời sắp lăn, từ Tịch còn có một ý nghĩa khác đó là hiu quạnh, cô đơn. Có thể hiểu Mộ Tịch là buổi chiều muộn quạnh hiu.)
Những chuyện này, quả nhiên vẫn là không nói ra được, Triệu Mộ Tịch cũng không biết chính mình đang làm cái gì, muốn tranh thủ đồng tình từ Kỷ Dữ Đường sao? Muốn nàng lại ôm chính mình một hồi sao. . .
"Ta choáng váng, nói cho ngươi cái này làm gì. . ." Triệu Mộ Tịch thở dài, cười, ngẩng đầu nhìn trời, "Xem ra đêm nay không có mưa sao băng. . ."
"Chúng ta chờ một chút." Kỷ Dữ Đường nhìn vào con mắt của nàng, tựa hồ có hơi hiện ra lệ quang.
Triệu Mộ Tịch đem đầu ngẩng lên thật cao, Kỷ Dữ Đường giống như hiểu rõ, đây là biểu hiện nàng muốn khó, buổi tối ngày hôm ấy cũng giống như vậy.
Ở tầng thượng đến hơn mười giờ tối, đêm nay mưa sao băng không đúng theo kỳ vọng xảy ra, Triệu Mộ Tịch uống rất nhiều bia.
"Ây. . . Ta quả nhiên không phải kẻ may mắn. . ." Nói, Triệu Mộ Tịch chóng mặt chậm rãi đem đầu tựa ở trên vai Kỷ Dữ Đường, ai oán thở dài, trời cao cũng quá không công bằng, ngay cả cơ hội ước nguyện nằm mơ cũng không cho.
Con ghẻ, bạch nhãn lang, con ma đen đủi. . . Đây là những từ mà mẹ nàng nói với nàng nhiều nhất, chuyện may mắn, vĩnh viễn không bao giờ rơi trên đầu nàng.
Kỷ Dữ Đường quay đầu, Triệu Mộ Tịch giống như buổi sáng hôm đó, thích ý tựa ở trên vai nàng, Kỷ Dữ Đường giúp nàng sửa lại tóc một chút, "Mệt?"
"Có chút. . ." Triệu Mộ Tịch lẩm bẩm.
"Đêm nay sẽ không có, đi xuống đi."
"Còn chưa ước nguyện. . ." Triệu Mộ Tịch có chút chấp nhất.
"Vậy ngươi hướng về ta để ước nguyện."
Triệu Mộ Tịch mở mắt ra trong chốc lát, sau đó lại híp mắt lại, "Ngươi lại trêu chọc ta. . ."
Kỷ Dữ Đường nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói, "Một đêm phất nhanh không quá hiện thực, một nguyện vọng nhỏ ngươi có thể thử xem."
"Vậy. . ." Triệu Mộ Tịch nhấc đầu từ trên vai nàng lên, nhìn vào mắt của nàng, coi nàng là nói thật, "Ôm ta một lát, có thể không?"
Triệu Mộ Tịch chọn một nguyện vọng như vậy, thật giống với tưởng tượng của chính mình, xem ra nàng xác thực cần một cái ôm ấp.
Vừa mới ước một "Nguyện vọng", một giây sau, liền thực hiện.
Kỷ Dữ Đường không hề nói gì, chỉ tới gần nàng, động tác ôn nhu, sau đó ôm lấy nàng.
Sau khi Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, đã bị nàng kéo vào trong lồng ngực, Triệu Mộ Tịch choáng váng một lúc, mới tự nói với mình cảm giác ấm áp này không phải đang nằm mơ, nàng đưa cánh tay ra, cười đem Kỷ tổng ôm thật chặt. . .
Lúc này, bầu trời xẹt qua vô số ánh sáng xán lạn, Triệu Mộ Tịch ôm Kỷ Dữ Đường ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy bầu trời đêm sặc sỡ, giống như gặp phải đồng thoại.
(Đồng thoại là truyện kể cho trẻ con, dạng truyện cổ tích có nhân vật được thần kì hóa)
"Còn không mau ước nguyện, cơ hội một đêm phất nhanh của ngươi tới." Kỷ Dữ Đường vỗ lưng Triệu Mộ Tịch, trêu ghẹo nàng.
Triệu Mộ Tịch chua chua, đem đầu vùi ở trên vai Kỷ Dữ Đường, cười lệ rơi đầy mặt. Nàng có lúc cũng cảm giác mình quá mức hối tiếc tự ngả, gặp gỡ Kỷ Dữ Đường, gặp gỡ Lâm Vi, đều là may mắn của nàng, bên trong thế giới của nàng không phải chỉ có hắc ám.
(Theo Phật pháp, tự ngả chính là cái tôi cá biệt của mỗi người mà mỗi người tự bám víu, chấp thủ và cho rằng nó là có thật.)
Kỷ Dữ Đường nghe thấy nàng đang nghẹn ngào, đôi vai thon gầy cũng đang run rẩy, "Đều muốn phất nhanh còn khóc."
"Ta hài lòng —— "
Kỷ Dữ Đường lau nước mắt cho nàng, đây đại khái là một mặt chân thật nhất của Triệu Mộ Tịch. Lúc này Triệu Mộ Tịch không còn nhẫn nhịn khóc nữa, đã ôm Kỷ Dữ Đường không muốn buông tay. . .
Triệu tiểu thư chơi xấu, nói là ôm một lúc, hiện tại bốn, năm lúc cũng có rồi.
Triệu Mộ Tịch không tính là say, chỉ là cồn xông lên đầu, hiện tại tâm tình của nàng lại có chút kích động, nghẹn ngào đối với Kỷ Dữ Đường nói rằng, ". . . Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta thích ngươi làm sao bây giờ?"
Nói xong, Triệu Mộ Tịch rất muốn rút lời nói của mình về, lúc này Kỷ Dữ Đường không có đi "Trêu chọc" nàng, là nàng đang chủ động "Trêu chọc" Kỷ Dữ Đường.
Triệu Mộ Tịch không dám nhìn vào mắt của Kỷ Dữ Đường, đoán không được nàng một giây sau nàng sẽ nói như thế nào. . .
Advertisement
The Portals of Albion
Portals to other worlds. Siblings with a secret. A world in need of magic. Zach is haunted, scarred by his time spent in a place that might as well have been hell. Zara, his sister, even more so. After years of torturous experiments, they were finally rescued. But the years since then haven’t been easy. Both siblings just want a break, something to take their minds from the past. The portals that appeared all over the world a hundred years ago are the key. The reason behind years of captivity now holds the answer to their problems. For the second time in his life, Zack awakens as a ‘Traveler’. Someone possessing the ability to pass through these portals and venture into the mystic realms. What begins as a fresh start soon attracts the attention of nobles and those with less savory intentions. When you have known nothing but distrust for those in power, what would you do to remain in control of your life? I will be uploading new chapters on Tuesday and Saturday each week at 4pm Mountain Standard Time. (The story has been described as X-men meets Narnia. Which while not entirely accurate, is still a fun way of looking at it.) (Note: As with my other stories, this one focuses more on the characters than on constant action. The Lite-LitRPG and Gamelit elements are introduced into the story gradually.) Author's Note: This is my raw, mostly unedited text. I am using RR to test out this story as I'm writing it to get a feel for how the published and edited copy will be received. Certain sections of the story will be changed or added to when I publish it as well. Links to My Other Books: The Game of Gods - 5 Books Ebook AudioThe Dungeon Alaria - 2 Books Ebook AudioThe Ridden - Stand Alone Ebook AudioRefton & Thomas - 2 Books Ebook Thanks for reading and supporting me!
8 149The Extramundane Emancipation of Geela, Evil Sorceress at Large
Darkos, holy priest of Alerion, the God of Peace and Healing, has just arrived at the castle of the Evil, Dark Sorceress, backed by his trusty, if clumsy, companion, Geela. They fling open the doors to find the place dusty and decrepit. "Oh dear, this place is showing its age," Geela sighs. And with those words, everything Darkos knew about his friend is turned on its head. Geela, far from a naive farm girl, is a 70-year-old Dark Mistress, hell-bent on exacting revenge on her ex-husband Barney for cheating on her, trashing her place, and changing the locks. Geela is everything Darkos has sworn to defeat. A bastion of dastardly deeds. A pinnacle of evil... ...so of course he finds himself tagging along.
8 172Souls Hero Academia
Izuku Midoriya always wanted to be a hero. He was a sweet, cheerful child who was always bullied for not having a quirk. Powerless, Izuku took the beatings and one day, snapped. Ending his life from the top of the building. He never even imagined his fate upon death. !UndeadIzuku! (BNHA x Dark Souls crossover)
8 281Demon Fate
Could you imagine having an endeavor so extraordinary, but in reality the world physically limits you? Born in a world filled with magic and mages that flaunt their power as a superiority. Would a man always dreaming of greatness and power be able to stand at the top with a mortal body? Of course not. But if he had a second chance with greater odds would he be able to...
8 163Gaia's Shield
Countless years have passed and untold numbers of civilizations have risen only to fall. Ancient technology lies hidden within sprawling ruined cities. The world is dark still feeling the after effects from its previous rulers timely demise. The ever present blanket of snow will extinguish even the brighest man's future. With 12 summers under her belt Vyla feels like she were meant to do more. She learned how to forage and survive in her harsh homeland. Still there was something missing. All the hunting and following the caravan on the same path every year quickly loses its luster. Vyla knows that there is more to this world than what she's seen. Thanks to Mac who allowed me to use his artwork!Artstation: https://www.artstation.com/mac Tumblr: http://spacethatneverwas.tumblr.com/
8 117Adopted By Laurenzside
Marlee is a 5 year old girl, she was dropped off at the adoption center around the age of two when her daddy killed her mommy. She always looks on the positive side. And for a 5 year old let's just say she is really smart.
8 196