《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 25
Advertisement
Khi Kỷ Dữ Đường lái xe đến dưới lầu nhà Triệu Mộ Tịch, thì vừa vặn đụng tới Triệu Mộ Tịch mới từ siêu thị trở về, trong tay mang theo hai túi ni lông trắng lớn, nàng lại mặc một bộ quần dài, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhìn dáng dấp, ngày hôm nay lại ở bên ngoài "Làm việc".
Lách tách ——
Không cần Kỷ tổng nhắc nhở, Triệu Mộ Tịch từ thật xa liền nhìn thấy xe của nàng, ở chỗ này còn có ai có thể lái được loại xe cao cấp này .
Nhìn Kỷ Dữ Đường xuống xe, Triệu Mộ Tịch hướng nàng bĩu môi một cái, "Lên đi."
Triệu Mộ Tịch nghe nàng muốn tới quỵt cơm, cho nên ngày hôm nay cố ý mua hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn, có mặn có thanh đạm, nhắc tới còn rất nặng đây, lúc này Kỷ Dữ Đường đã đi tới bên người nàng, đột nhiên bắt lấy tay nàng, Triệu Mộ Tịch đầu tiên là sững sờ, sau đó mới hơi co tay lại, "Ta xách là được rồi, ngươi đừng xách lại bẩn tay ngươi."
Kỷ Dữ Đường nhìn túi ni lông nặng trình trịch trong tay nàng, cũng mặc kệ nàng nói, trực tiếp cướp lấy một túi, sau đó hướng về tiểu khu mà đi.
Thật đúng là nữ nhân cường thế, Triệu Mộ Tịch trái lại đi theo phía sau Kỷ Dữ Đường, trí nhớ của nàng thật tốt, lần trước chỉ tới một lần, nhưng xác định phương hướng lại không kém chút nào.
"Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, liền nhìn mua một chút." Triệu Mộ Tịch tăng nhanh bước chân đuổi theo, mỗi lần hỏi Kỷ Dữ Đường muốn ăn cái gì, nàng đều nói tùy tiện, kỳ thực người như vậy là đáng ghét nhất, cũng may Kỷ Dữ Đường không có xoi mói món ăn nàng làm.
Hai người dọc theo đường đi nói câu được câu không, rất nhanh liền bò lên tới lầu sáu, Kỷ Dữ Đường tri kỷ thay nàng xách đồ vật trong tay, để nàng lấy chìa khoá mở cửa, Triệu Mộ Tịch cắm chìa khóa vào lỗ khóa nửa ngày cũng không cắm vào được, Kỷ Dữ Đường ở một bên muốn cười, còn không quên giễu cợt nói, "Tay chân vụng về."
"Chê ta ngốc a, vậy ngươi đừng tới nhà của ta ăn cơm." Triệu Mộ Tịch đoạt lại túi ni lông từ trong tay Kỷ Dữ Đường, nhấc theo vào nhà trước, xoay người đi nhưng trên mặt rõ ràng là đang cười, trong miệng còn nhỏ giọng lầu bầu: "Ngươi một ông chủ lớn tới nhà của ta quỵt cơm, còn không biết ngại. . ."
Kỷ Dữ Đường cười không nói, vào nhà đổi dép của Triệu Mộ Tịch, trên ghế sô pha trong phòng khách chất đầy tiểu thú bông, là lần trước các nàng ở thương trường cùng nhau gắp, nơi này của Triệu Mộ Tịch xác thực không rộng lắm, chất thành một đống như thế, liền có cảm giác càng chật chội.
Triệu tiểu thư mới là điển hình của khẩu thị tâm phi, một bên cằn nhằn Kỷ Dữ Đường đến quỵt cơm, một bên ở trong phòng bếp thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn, lần trước ở bệnh viện, bác sĩ dặn Kỷ Dữ Đường phải ăn thanh đạm, Triệu Mộ Tịch vẫn luôn nhớ kỹ, từ sau khi Kỷ tổng đến nhà nàng quỵt cơm, khẩu vị của nàng cũng thanh đạm đi không ít.
Advertisement
Kỷ Dữ Đường vẫn thích dựa vào cửa phòng bếp, nhìn nàng làm cơm, nàng cúi đầu cắt đồ ăn, tóc thật dài thỉnh thoảng rơi xuống vài sợi, rất là vướng víu. Kỷ Dữ Đường đi tới phía sau nàng, đưa tay thay nàng vét tóc lên, tóc của nàng rất nhiều, vừa đen lại vừa thẳng, còn mang theo một làn hương nhàn nhạt. Đầu ngón tay lành lạnh của Kỷ Dữ Đường chạm vào vành tai của nàng, sau đó nhẹ đảo qua cái cổ trắng như tuyết. . .
Khi tay của nàng đụng đến làn da của chính mình, Triệu Mộ Tịch đột nhiên giật mình một cái, đao cắt xuống một đường, cắt trúng móng tay trên ngón trỏ trái, Triệu Mộ Tịch kinh ngạc thốt lên: "A. . ."
"Sao vậy?" Kỷ Dữ Đường thả tóc của nàng xuống.
"Không có chuyện gì. . ." Triệu Mộ Tịch hoàn hồn, cũng còn may không có cắt trúng ngón tay, ai mà biết Kỷ Dữ Đường đột nhiên đến sờ tóc của nàng, tay còn đụng tới cổ của nàng, nàng vốn là sợ nhột, vừa hay cổ là nơi mẫn cảm nhất, "Ngươi làm gì. . ."
"Đừng nhúc nhích. . ." Kỷ Dữ Đường lại nhẹ nhàng gom hết tóc của nàng lại, "Ta buộc lên cho ngươi."
"Ừm." Triệu Mộ Tịch tay thái rau nên bị ướt, nàng cũng không tự mình động thủ được, liền lẳng lặng đứng tại chỗ, để Kỷ Dữ Đường giúp nàng buộc tóc, động tác của Kỷ tổng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, thật thoải mái.
Triệu Mộ Tịch cảm thấy nàng là một nữ nhân rất ôn nhu, nếu như là giả vờ, vậy cũng quá xuất sắc đi, Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường không có đơn giản như nàng tưởng tượng, nhưng ở chung với Kỷ Dữ Đường, nàng sẽ theo bản năng quên mất việc này, lại nói nàng nghèo rớt mùng tơi, Kỷ tổng có thể lừa nàng làm cái gì.
"Còn không nấu ăn?" Kỷ Dữ Đường thấy Triệu tiểu thư đột nhiên sững sờ, liền nhắc nhở nàng, "Ta đói."
"Ừ. . . Cũng sắp được rồi." Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, nhìn ngón trỏ trái của chính mình, đã bị gọt đến mức trọc lốc, xem ra móng tay của cả bàn tay này cũng phải cắt đi, nàng có chứng ép buộc, bằng không nhìn sẽ thấy khó chịu.
Cá hoa hấp, cà chua xào thịt bò nạm, rau dưa xào cộng thêm canh nấm, khẩu vị đều rất thanh đạm, ở nơi này của Triệu Mộ Tịch, đây tuyệt đối được cho là đãi ngộ cấp khách quý, phải biết nhiều lần Lâm Vi đến đây, Triệu Mộ Tịch chỉ nấu một nồi cháo gạo trắng, cộng thêm hai đĩa dưa muối nhỏ mà thôi.
"Ngươi mời được bảo mẫu chưa?" Hai người ăn cơm, còn có thể có người để nói chuyện phiếm, cảm giác này rất tốt đẹp. Triệu Mộ Tịch không thích quá ồn ào, náo loạn khiến người ta cảm thấy nóng nảy, nhưng cũng không thích quá yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh sẽ làm người ta cảm thấy cô đơn, như bây giờ liền vừa vặn.
Kỷ Dữ Đường vẫn như cũ trước tiên uống một chén canh, không thể phủ nhận, tay nghề của Triệu tiểu thư thật tốt, nấu canh so với rất nhiều bếp trưởng khác đều muốn ngon hơn, "Không cần, buổi trưa ta không ăn ở nhà, buổi tối, ta đến ngươi bên này ăn là được."
Advertisement
Phốc. . .
Cũng còn may, thời điểm Kỷ Dữ Đường nói ra câu kia, Triệu Mộ Tịch đã nuốt canh trong miệng xuống, bằng không, nàng rất có thể sẽ phun đầy mặt Kỷ tổng. Triệu Mộ Tịch cảm thấy độ dày của da mặt của Kỷ Dữ Đường, phỏng chừng phải gấp đôi chính mình, bằng không có thể nói được một câu như thế? "Ta lại không phải mỗi ngày đều có thời gian. . ."
Ngày hôm nay bởi vì một cú điện thoại của Kỷ Dữ Đường, nàng lâm thời thả bồ câu Lâm Vi cùng Nhậm Khang, còn bị Lâm Vi lải nhải một hồi lâu.
"Ta không có nói mỗi ngày đều đến."
"Chuyện này. . ." Thôi đi, Kỷ tổng ngươi đang đặt nhầm trọng điểm đi, trọng điểm là nào có ai đến ăn chùa như ngài lại có thể ăn nói hùng hồn như vậy?
Đêm nay, khẩu vị của Kỷ Dữ Đường lại không tệ, một chén cơm tẻ nhỏ đã ăn mau thấy đáy, "Triệu Mộ Tịch, chúng ta tính là bằng hữu sao?"
Đây là một câu mà trước đây Triệu Mộ Tịch từng muốn hỏi, không nghĩ tới hôm nay Kỷ Dữ Đường lại chủ động nói ra, "Tính. . . Tính a." Lúc trước Kỷ Dữ Đường nói với nàng chỉ có nhắc đến tiền, nàng rất tức giận, nàng biết mình xác thực không có xem Kỷ Dữ Đường như khách hàng, mà là xem như bằng hữu.
"Bằng hữu đến chỗ ngươi ăn một bữa cơm, rất quá đáng sao?"
Lời nói tương tự, có người nói ra giống như là đang để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng có người nói ra, thật giống như là chân lý không có cách nào có thể phản bác được, hiện tại Kỷ Dữ Đường liền cho Triệu Mộ Tịch cái cảm giác này, hay là vấn đề về khí tràng, này, khí tràng đủ để có thể doạ dẫm người.
"Vậy ngươi. . . Muốn tới thì tới đi." Triệu Mộ Tịch lại một lần nữa ở trước mặt Kỷ Đại tiểu thư thỏa hiệp, vẫn là câu nói kia, nàng thực sự là không từ chối Kỷ Dữ Đường được, Kỷ Dữ Đường giống như cũng ăn chết cái điểm này của nàng, Triệu Mộ Tịch bới một miệng cơm tẻ, lại nói, "Nếu tới nhớ báo sớm cho ta một chút."
Ăn cơm tối xong, Kỷ Dữ Đường cầm lấy túi xách, lại lấy ra một tờ tiền mặt, "Trả tiền lại cho ngươi."
Lại là hai ngàn khối, Triệu Mộ Tịch chần chờ nhìn nàng, thù lao hai vạn khối, mỗi lần chỉ đưa hai ngàn, vậy đến khi nào mới xong? Kỷ Dữ Đường tuyệt đối là cố ý.
"Ngươi đếm đi, nơi này là hai ngàn, còn lại lần sau ta lại cho ngươi."
"Ừ —— "
Vì đến ăn một bữa cơm, còn làm chuyện như vậy, Kỷ Dữ Đường thật đúng là có thể làm được chuyện như vậy. Triệu Mộ Tịch cũng không khách khí với nàng, nắm lấy tiền hai mắt tỏa ánh sáng, ào ào rào rào đếm lấy, vừa vặn đúng hai ngàn, nàng cười hì hì hướng về Kỷ Dữ Đường nói rằng, "Kỷ tổng đến ăn một bữa cơm, liền cho ta hai ngàn, hoan nghênh ngài thường đến."
Kỷ Dữ Đường nhìn đồng hồ, cũng nên đi rồi, "Nếu như ngươi không tìm được công việc phù hợp, có thể tới tìm ta."
Công việc hiện tại của Triệu tiểu thư thực sự là vô căn cứ, sự tình lần trước cùng cũng không làm nhớ lâu nàng được, sau đó lại bị người bên đường tán một bạt tai, Triệu Mộ Tịch, bên trong đầu óc của ngươi đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?
---------------------------------------------------------
Ngày thứ hai, Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi lại đi tới thành phố điện ảnh, Nhậm Khang cho hai người bọn họ vào vai nhân vật người qua đường A, không có lời kịch, nhưng có thể lộ cái mặt. Khả năng bởi vì bình thường diễn tương đối nhiều, vì lẽ đó diễn xuất của Lâm Vi cùng Triệu Mộ Tịch vẫn tính là được, càng khỏi nói nhận một vai nhân vật con tôm như vậy.
"Là Nhan Âm ư —— "
Bên trong đoàn phim đột nhiên nổi lên một trận xao động nhỏ, Nhậm Khang vốn đang nói chuyện cùng Lâm Vi, thấy Nhan Âm đến rồi, liền chạy lên trước cùng nàng đi chào hỏi.
"Một diễn viên tuyến ba chưa đủ lông đủ cánh, còn chơi hàng hiệu."
"Nơi nào chơi hàng hiệu?" Minh tinh không phải đều như vậy sao, Triệu Mộ Tịch nhìn thấu tâm tư của Lâm Vi, "Ngươi là ăn không được cây nho nói cây nho chua."
Hai năm trước Lâm Vi cũng truy tinh, nhưng chính là nhìn Nhan Âm không hợp mắt, "Nàng còn không phải là gia thế tốt, nhan sắc cũng được, hơi hơi dọn dẹp một chút, cũng là xuất đạo."
"Ngươi nhỏ giọng một chút." Triệu Mộ Tịch cảnh cáo Lâm Vi, ở bên ngoài chớ quá lớn miệng, xung quanh còn có nhiều người như vậy.
Lúc Nhan Âm đi ngang qua các nàng, thì đột nhiên ngừng lại, Triệu Mộ Tịch còn tưởng rằng câu Lâm Vi nói bị Nhan Âm biết rồi, đưa tay bấm bấm cánh tay Lâm Vi.
Nhưng Nhan Âm không phải đang nhìn Lâm Vi, mà là đang nhìn Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch nhìn Nhan Âm đeo khẩu trang, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lần trước đến xem Kỷ Nhị tiểu thư biểu diễn, người đi theo bên cạnh Kỷ Dữ Đường, hình như chính là Nhan Âm a. Chẳng trách buổi tối ngày hôm ấy, Triệu Mộ Tịch cảm thấy người ngồi ở bên cạnh mình có chút quen mắt, đã tối rồi còn đeo khẩu trang. . .
Nhan Âm cũng nhận ra Triệu Mộ Tịch, chính là nữ nhân buổi tối hôm đó cùng một chỗ với Kỷ Dữ Đường, chỉ có điều ánh mắt chỉ dừng lại trên người Triệu Mộ Tịch có hai giây, liền lập tức rời đi.
"Ài, nàng nhận thức ngươi sao?" Nhan Âm đi rồi, Lâm Vi đẩy cánh tay của Triệu Mộ Tịch.
"Làm sao có khả năng." Các nàng là người tám gậy tre đánh còn không tới a, Triệu Mộ Tịch suy nghĩ một chút, "Nàng nhận thức Kỷ Dữ Đường."
"Đúng rồi, đêm nay Nhậm Khang mời chúng ta ăn cơm, đừng tiếp tục thả bồ câu với chúng ta." Ngày hôm qua bởi vì Triệu Mộ Tịch lâm thời lỡ hẹn, vì lẽ đó bữa tiệc liền tản đi, đổi thành đêm nay.
Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp trả lời, nàng liền thu được tin nhắn của Kỷ Dữ Đường :
—— Bảy giờ tối, ta đi nhà ngươi ăn cơm.
Lúc này càng trực tiếp, cũng không hỏi mình có thời gian hay không, Triệu Mộ Tịch cúi đầu cười cười đánh chữ, chỉ trả về cho nàng bốn chữ:
—— Da mặt thật dày
Lâm Vi nhìn vẻ mặt của Triệu Mộ Tịch, gì đây, bộ dạng cười như hoa nở mùa xuân, làm sao lại nhìn không đúng lắm đây? Lâm Vi cùng Triệu Mộ Tịch đùa giỡn quen rồi, trực tiếp tiến lên đoạt lấy di động trong tay nàng, cười gian, "Đến đến đến, nhìn Mộ Tịch nhà ta đang cùng tên dã nam nhân nào tán gẫu. . ."
"Tẻ nhạt, trả lại ta." Triệu Mộ Tịch giơ tay muốn đòi lại di động
Lâm Vi trốn trốn tránh tránh, một bên xem màn hình điện thoại di động, một bên từng câu từng chữ ghi nhớ tin nhắn, "Bảy giờ tối, ta đi nhà ngươi ăn cơm."
Tiếp đó, Lâm Vi lại hắng giọng một cái, dùng ngữ khí yểu điệu nói: "Da mặt thật dày ~~~ "
"Ngươi uống nhầm thuốc a. . ." Thấy Lâm Vi bộ dạng tiện hề hề, giờ khắc này Triệu Mộ Tịch đã muốn đánh đập nàng một trận, Lâm tiểu thư nhão nhét đến mức buồn nôn có thể khiến cho người ta đem cơm đêm qua đều phun ra, rõ ràng là câu đối thoại rất bình thường, qua miệng nàng, làm sao lại có cảm giác xấu hổ như thế, "Nhanh trả lại ta!"
"Vân vân. . ." Lâm Vi vừa nhìn ghi chú, canh cá? ? ?
Này cái quỷ gì. . .
"Tiểu Mộ Tịch, ngươi nói cho tỷ tỷ biết canh cá là ai, ta liền trả ngươi ~" Lâm Vi càng nói càng hăng hái, lắc lắc di động, cười xấu xa nói, "Buổi tối hắn là đi nhà ngươi ăn cơm, hay là ăn ngươi a?"
Advertisement
The Five Series - redemption
Book 1 - Redemption Three generations have passed since the last near-apocalyptic war. Civilization is beginning to thrive again at an ever increasing pace. The burden of society has been once again placed on the back of a massive robotic workforce, creating a huge divide between industrial glory, and those forced to live in its shadow. Many have stubbornly held onto the old ways of self-governance from back when the government fell, but with its return, life in Welan City is changing. Aaron, a middle-aged man, who is stuck in the rut of daily life, witnesses a murder and finds himself in trouble, love, and the middle of a highly secretive robotics project. Aaron stakes his life on helping a prototype survive, and pays for it dearly. Passionate hate, love, and indifference send life in Welan City spiraling out of control, leaving no one innocent in the end. The Five Series is, well, a series. I've completed 3 of the books so far and will finish with a fourth, maybe fifth book. Book 1 is heavy on the character development side while the following will be much more decision and consequence oriented. This story reaches into the soul of a person and the universe we live in. Some people deserve a second chance, and some do not. With that im mind, no one really ever gets what they deserve though, do they? Always tell the people you care about that you love them as often as you can, they could be gone tomorrow. Would that change if you could always bring them back? I hope you enjoy reading this as much as I did writing it. Cody
8 176Gaijin
Jamie and Louis Taylor are two 17 year old Australian twin brothers who have spent the better part of their teenage years running around with gangs and getting into fights. When their single mum gets a job as an animator in Tokyo, they relocate to the land of the rising sun, enrolling in a Japanese High School and promising that they’ll turn over a new leaf. However, it takes less than a day for trouble to find the brothers, and they soon find themselves drawn in to the world of Japanese high school delinquents as they catch the eye of Hitokiri, a legendary gang looking to reestablish themselves as a force to be reckoned with in Tokyo. Cover art: https://www.instagram.com/jenjen_tattoo/
8 148Red Eyes
The world is broken and within it live two sisters in the exposed outlands unprotected by walls or mountains. With the nightstalkers lurking in the nearby forest, danger could be waiting in every shadow. But war is coming, hard decisions must be made, and a perilous journey embarked upon despite the harsh elements. Time is short and the enemy will not wait. They must succeed or die.
8 205Hearm Jan's Short Stories
Please peek and enjoy. My various short stories that will not become a novel. :) I'll post them here slowly.1. From my previous, Shaky Seedy Spicy Story-Spumy.2. My various Flash Fictions: And Many more! @[email protected] not actually, I'm doing ZM for a moment :)
8 181Apartment Below- Partly Dialogue ✔
Highest ranking #40 in short stories(Unedited)"I have hung up on you twice already. Don't you understand that I do not have time for you to complain about the fact that you have to clean your room Elizabeth?!""I am not Elizabeth. I just called to ask you a question-""Well I do not have the time to talk too you either."----When a boy calls the girl above and keeps calling.
8 119Born in Flames / / C. Volturi
Pain and rage are a powerful thing, my children and I were reborn anew in them and I will not let anyone else treat them like they are demons
8 190