《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 23
Advertisement
Triệu Mộ Tịch không chút do dự, kéo mở cửa xe, khom lưng chui vào, đến hiện tại tâm vẫn còn bất an nhảy nhảy lên.
Hai người kia thấy Triệu Mộ Tịch có người tới đón, bởi vì chột dạ, hành vi tự nhiên sẽ thu lại, lại nhìn chiếc xe này, cảm giác chủ xe là người không dễ trêu chọc, vì lẽ đó huýt sáo rồi rời đi.
Kỷ Dữ Đường lái xe đến bên lề đường, từ gương trong xe nhìn về phía sau, thấy hai người kia đã đi xa, Triệu Mộ Tịch ngồi ở vị trí ghế phụ, ôm túi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lá gan của nàng cũng không lớn, thậm chí có thể dùng từ nhát gan để hình dung.
Trạng thái hiện tại của Triệu Mộ Tịch rất không ổn, con mắt đã sưng lên vì khóc, trên gương mặt nước mắt còn chưa khô, còn có năm dấu ngón tay ửng hồng. . . Gò má của nàng nhìn kỹ thậm chí có chút phát sưng. Sau một trận trầm mặc, Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng hỏi, "Không sao chứ?"
Lại là nàng, lại một lần nữa giúp mình giải vây. Triệu Mộ Tịch còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, vẫn chưa ý thức được hiện tại chính mình có bao nhiêu chật vật, trừ bỏ đã khóc ra, trên mặt trắng nõn năm dấu tay hồng hồng, nàng đối với Kỷ Dữ Đường vẫn duy trì một loại mỉm cười theo thói quen, cúi đầu nói, ". . . Ngươi sao lại ở đây?"
Triệu Mộ Tịch không biết, Kỷ Dữ Đường không chỉ ở đây, còn lẳng lặng nhìn nàng hơn một giờ.
Kỷ Dữ Đường thấy nàng cười như vậy, lại nhíu mày, cho dù là ai nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, đều không thể mỉm cười lại với nàng, nàng như vậy, chỉ làm người cảm thấy đau lòng, Kỷ Dữ Đường đưa khăn tay cho nàng, "Ta đi ngang qua."
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt nhu hòa, Triệu Mộ Tịch rốt cục ý thức được dáng dấp chật vật của mình vào lúc này, nàng không có tiếp nhận khăn tay của Kỷ Dữ Đường, mà nghiêng đầu qua chỗ khác, chuyển hướng về một bên khác, vươn tay trái ra đỡ lấy mặt trái của chính mình, vừa vặn che đi vị trí vết thương.
Kỷ Dữ Đường vốn dĩ không muốn hỏi nhiều, đây là việc riêng của nàng, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Mộ Tịch lại khịt khịt mũi, nỗ lực muốn bình phục lại tâm tình của chính mình, nhưng lúc nói chuyện âm thanh vẫn mang theo nghẹn ngào cùng run rẩy, "Đụng phải lưu manh chứ. . ."
"Ta là nói. . ." Kỷ Dữ Đường đưa tay lôi kéo cánh tay mà nàng đang dùng để che lại mặt trái của mình, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, hỏi, "Trên mặt là xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh của nàng vừa mềm vừa nhẹ, Triệu Mộ Tịch nhìn mặt nàng, liền đặc biệt muốn khóc, dăm ba câu, ở trong ánh mắt của nàng, Triệu Mộ Tịch thật giống như nhìn thấy quan tâm, càng vào lúc này, bên cạnh càng có người làm bạn an ủi, liền càng có xung động muốn khóc.
Triệu Mộ Tịch không tự nhiên nháy nháy mắt, dùng sức mà mím môi, cảm giác sắp không nhịn nổi.
"Sao vậy?"
"Không có gì, vừa rồi cùng người khác ầm ĩ một trận. . ." Triệu Mộ Tịch vẫn là nhịn xuống, ở trước mặt người khác, nàng lúc nào cũng giỏi về ngụy trang, thờ ơ cười một cái, sau đó lấy khăn tay lau lung tung ở trên mặt hai lần. Nàng có thể cùng Kỷ Dữ Đường nói cái gì, nói một cái tát này là nàng mẹ tát sao? Nói với nàng việc đánh như vậy, đã không phải một lần hai lần sao? Nàng còn chưa từng nói qua những thứ này với Lâm Vi, huống chi là đối với Kỷ Dữ Đường.
Advertisement
Ầm ĩ một trận? Kỷ Dữ Đường hết thảy đều nhìn ở trong mắt, tuyệt đối không phải ầm ĩ một trận đơn giản như vậy. . . Triệu Mộ Tịch nói như vậy, hiển nhiên có thể là không muốn ra sự thật, hoặc là có nỗi niềm khó nói khác. Kỷ Dữ Đường cũng không tiếp tục hỏi lại nữa, "Ngươi ở chỗ nào? Ta đưa ngươi về."
". . . Ta vẫn là tự mình trở về đi thôi." Triệu Mộ Tịch nói xong, muốn đẩy cửa xuống xe, lại phát hiện cửa xe vẫn đang khóa, "Kỷ tổng, phiền phức mở cửa dùm."
"Ta đưa ngươi." Ngữ khí rất nhẹ, nhưng phân lượng lại rất nặng, Kỷ Dữ Đường không cho nàng cơ hội để lựa chọn, mà trực tiếp khởi động động cơ, "Đi như thế nào?"
Triệu Mộ Tịch vốn đã nhịn xuống không khóc rồi, nhưng bởi vì thái độ của Kỷ Dữ Đường, mũi lại chua xót lên.
Kỷ Dữ Đường nhớ tới lúc nãy nàng một bên ngẩng đầu nhìn trời, một bên lau nước mắt, ngây thơ như vậy, nàng cho rằng chỉ cần ngẩng đầu lên, liền có thể đem nước mắt nuốt trở về sao? "Muốn khóc thì khóc đi."
Triệu Mộ Tịch đúng là có thể đem nước mắt nuốt ngược trở về, xả khóe miệng đùa giỡn oán giận Kỷ Dữ Đường, "Vốn là không muốn khóc, ngươi cần phải làm cho ta khóc ra như vậy sao?"
Ánh mắt của nàng trong veo như nước, hiện tại đỏ giống như con thỏ vậy, Kỷ Dữ Đường có chút bất đắc dĩ hỏi ngược lại nàng, "Đây là đang trách ta?"
"Ừm, trách ngươi. . ." Nói, Triệu Mộ Tịch nhếch lên khóe miệng cười, không phải nụ cười hết sức ngụy trang, mà là tâm tình thật sự khoan khoái không ít. Những năm gần đây, Triệu Mộ Tịch những bản lãnh khác không có học được, nhưng bản lãnh tự mình chữa trị thật đúng là rất mạnh, gặp phải chuyện không hài lòng, sẽ giống như vừa rồi tìm một góc tối khóc một hồi, lau khô nước mắt là không có chuyện gì nữa.
Cho đến lúc này, Triệu Mộ Tịch mới chú ý tới tiểu trư hồng phấn ở trong xe, nàng lấy tới nắm ở trong tay, nắm tiểu đồ chơi vô cùng mềm mại này, lại nghĩ tới ngày đó nàng cùng Kỷ Dữ Đường ở thương trường. . . Đã nhớ không rõ lúc đó là giả vờ hài lòng, hay là thật sự hài lòng nữa, có điều hiện tại nhớ đến, xác thực là rất vui a. Nàng tò mò hỏi Kỷ Dữ Đường, "Ngươi còn giữ cái này sao?"
"Ừm. . ." Vấn đề này làm Kỷ tổng không có lời nào để nói, nghiêng đầu qua chỗ khác yên lặng nhìn nàng một cái, Triệu Mộ Tịch cũng nhận ra vấn đề này tựa hồ không có ý nghĩa gì, chỉ là bất ngờ vì nàng còn giữ, hay Kỷ tổng chỉ là không có thời gian ném đi.
Kỷ Dữ Đường vẫn đưa nàng về nhà, xe dừng lại ở bên ngoài một khu dân cư cũ kỹ, nơi này đâu đâu cũng có dấu vết loang lỗ, tọa lạc ở bên trong đô thị phồn hoa, có vẻ khác loại.
Vẻ mặt trên mặt Triệu Mộ Tịch lại âm trầm xuống, nàng không muốn Kỷ Dữ Đường đưa nàng, là bởi vì lòng tự ái có điểm thấp kém này, nàng không muốn để cho Kỷ Dữ Đường nhìn thấy tương phản lớn như vậy, người lúc trước lúc nào cũng ngụy trang nơi ở là một khu nhà ở nào đó, kì thực là nhà nhỏ cũ nát đến không thể tả ở trong nhà lầu cũ kỹ, nữ nhân hư vinh cỡ nào, mới sẽ làm những chuyện này.
Advertisement
"Là nơi này?" Kỷ Dữ Đường nhìn khu dân cư cũ nát ở ngoài cửa xe, cao nhất cũng là sáu, bảy tầng.
"Ừm. . ." Triệu Mộ Tịch nhẹ giọng đáp, không dám nhìn vào mắt Kỷ Dữ Đường, nàng sợ từ trong ánh mắt của Kỷ Dữ Đường, nhìn thấy một ít biểu tình mà chính mình không muốn thấy, tỷ như miệt thị, hay là đồng tình, hai loại biểu tình này đồng dạng đều đáng sợ, "Ngay ở đây, ta đi trước, cảm tạ. . ."
Ngày hôm nay Triệu Mộ Tịch rất yên tĩnh, so với bình thường cũng không muốn bày ra nét cười của chính mình, nếu như nói trong ngày thường nụ cười của nàng có một luồng tối tăm, thì hôm nay, trên người nàng cũng chỉ còn sót lại một cỗ tối tăm. Ngay thời điểm Triệu Mộ Tịch chuẩn bị xuống xe, Kỷ Dữ Đường lại gọi nàng, trực giác nói cho Kỷ Dữ Đường biết, nàng hiện tại rất cần có người bồi, Kỷ Dữ Đường lần đầu tiên trong đời đối với một người chủ động như thế, "Muốn ta đi cùng ngươi không?"
"A?"
Kỷ tổng thật sự có thuật đọc tâm sao? Triệu Mộ Tịch giằng co một hồi, nàng xác thực muốn có người bồi, nàng cũng yêu thích Kỷ Dữ Đường ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ cùng mình nói chuyện, đều nói ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu, Kỷ tổng để lại ấn tượng đầu tiên cho nàng quá tốt rồi, cho dù sau đó phát sinh chuyện này nọ, nàng đối với Kỷ Dữ Đường lúc nào cũng có một loại hảo cảm nói không nên lời.
"Ta không có chuyện gì, thật sự." Hành động ngày hôm nay của Triệu Mộ Tịch quá khác thường, đem bộ dạng chân thật nhất mềm yếu nhất của mình bại lộ, không thể nghi ngờ, không né tránh, Triệu Mộ Tịch đối đầu với ánh mắt của nàng, rất vui mừng, ở trong đôi mắt đẹp đẽ của nàng, Triệu Mộ Tịch không nhìn thấy hai loại biểu tình mà nàng sợ thấy nhất.
Kỷ Dữ Đường đưa tay qua, khều nhẹ mấy sợi tóc đang che ở trên gò má của nàng, nơi bị tát trúng đã trở nên hơi sưng đỏ, da dẻ của Triệu Mộ Tịch vừa mềm lại vừa trắng, vốn là dễ dàng lưu lại dấu vết, càng khỏi nói vừa rồi bị một cái bạt tai giáng xuống, "Đều sưng lên. . ."
Chóp mũi của Triệu Mộ Tịch cách cổ tay nàng rất gần, ngửi được một mùi thơm thanh nhã, cũng giống như nàng làm cho người ta ấn tượng như thế, nàng là một nữ nhân rất chú ý, nước hoa cũng là trăm người chọn một. Thời khắc Kỷ Dữ Đường nhích lại gần mình, Triệu Mộ Tịch có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Kỷ Dữ Đường đang khều tóc của nàng, đồng thời cũng lay động tiếng lòng của nàng.
Triệu Mộ Tịch nhìn mặt của nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, có chút mê li.
Lúc này Triệu Mộ Tịch, lại như con cừu nhỏ bị thương, nàng yên tĩnh không nói lời nào, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, Kỷ Dữ Đường không kìm lòng được đưa tay sờ sờ đầu của nàng, "Nếu không đi bệnh viện đi?"
"Không cần. . ." Triệu Mộ Tịch đã có chút mất tập trung.
Thời điểm nàng sờ đầu mình, Triệu Mộ Tịch rất muốn đem đầu dựa vào trong lòng nàng, còn muốn ôm nàng, đặc biệt muốn ôm nàng. . . Triệu Mộ Tịch tâm tư bay nhảy bay nhảy, Kỷ Dữ Đường nếu như còn như vậy, không cẩn thận, chính mình thật muốn sản sinh ra ý đồ không an phận đối với nàng.
"Thật sự không cần?"
"Da mặt ta cực kì dày. . ." Triệu Mộ Tịch đưa tay sờ sờ mặt của mình, lại cười cười, lẫm lẫm liệt liệt nói rằng, "Trở về bôi chút dược, hai ngày nữa là tốt rồi."
"Da mặt dày là dùng như vậy sao?"
"Ta nói phải là phải." Triệu Mộ Tịch không chút nào khách khí phản bác nàng, cho dù bị đánh nát răng cũng yên lặng nuốt vào trong bụng, đây là phong cách nhất quán của Triệu tiểu thư.
"Buổi tối đừng tiếp tục đi đường này, không an toàn."
"Ừm." Triệu Mộ Tịch gật đầu, "Lúc này trí nhớ dài rồi."
Thấy thế nào cũng đều không giống người có trí nhớ dài đây, Kỷ Dữ Đường liếc nàng một chút, nhỏ giọng hừ nói, "Còn cười được. . ."
Nàng nói như vậy, làm Triệu Mộ Tịch nhếch miệng lên phạm vi càng ngày càng rộng.
Sau đó, ai cũng không nói chuyện, chỉ còn dư lại trầm mặc.
Lúc này, Triệu Mộ Tịch nên xuống xe về nhà mới đúng, nhưng nàng lại chậm chạp không nhúc nhích thân mình, bởi vì trong lòng nàng đang có chút tính toán, nàng muốn cùng Kỷ Dữ Đường chờ thêm một lúc , bởi vì sau khi lên lầu, chỉ còn lại một mình nàng một người.
Triệu Mộ Tịch phiền phiền nhiễu nhiễu, hết sức cố gắng bốc lên một đề tài tán gẫu mới, "Kỷ tổng, ngươi làm sao sẽ tới bên này?"
"Đi ngang qua."
"Ừ. . ." Vẫn giống như trước đây, muốn cùng nàng tán gẫu thực sự là không dễ dàng, Triệu Mộ Tịch đương nhiên là biết nàng đi ngang qua, chỉ là hiếu kỳ nàng tại sao đi ngang qua. Lần trước gặp phải nàng, Triệu Mộ Tịch liền cảm thấy rất giật mình, không nghĩ tới còn có thể gặp lại Kỷ Dữ Đường lần thứ hai ở trên con đường này.
"Cái kia. . ." Triệu Mộ Tịch tiếp tục đổi đề tài, chính là không có nửa điểm ý tứ muốn xuống xe, cái mông giống như dính vào ghế ngồi vậy, tình cảnh này cực kỳ giống hồi đó lúc các nàng mới quen, Triệu Mộ Tịch lúc nào cũng tìm đủ các loại đề tài, nghĩ các loại lý do quấn quít lấy nàng, "Đúng rồi. . . Ngươi ăn cơm tối chưa?"
Chút kế vặt ấy của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường đã sớm nhìn thấu triệt, rõ ràng là muốn có người bồi, lại không chịu chủ động nói ra khỏi miệng, còn nói một đằng làm một nẻo giả bộ ra vẻ kiên cường, Kỷ Dữ Đường cũng không đi phá tâm tư của nàng, mà theo nàng trả lời, "Vẫn chưa ăn."
"Tại sao lại không ăn!" Nói tới chỗ này, Triệu Mộ Tịch trong nháy mắt biến thân thành "Lão mụ tử", nói liền một mạch, "Ngươi chờ ta một chút, ta đi mua chút đồ ăn cho ngươi, rất nhanh liền trở về. . . Ngươi muốn ăn cái gì? Bên này cái gì cũng có, hay là ta nhìn mua cho ngươi?"
Một cỗ nhiệt tình lại đổi lấy ba chữ nhẹ như mây gió của nàng: "Không cần."
Triệu Mộ Tịch sau khi bị giội một chậu nước lạnh, nàng thật lo lắng Kỷ Dữ Đường một giây sau liền muốn nói: Ta còn có việc, ngươi đi trước đi. Nàng hiện tại chỉ là muốn có người bên cạnh, có thể bồi, tự mình nói chuyện cũng được.
"Hay là ăn chút gì đi, đến thời điểm dạ dày đau làm sao bây giờ? Ngươi chờ ta một chút thôi. . ." Không nói lời nào nữa, Triệu Mộ Tịch vội vàng đẩy cửa xe ra đang chuẩn bị xuống xe, lúc này tay nàng lại bị người kéo, Triệu Mộ Tịch quay đầu lại, Kỷ Dữ Đường đang nắm cổ tay của nàng.
"Ta ăn không quen đồ bên ngoài."
"Ăn không quen. . ." Mỗi ngày nàng ăn đều là nguyên liệu cao cấp, làm sao ăn được những hàng quán ven đường, Triệu Mộ Tịch cảm giác sự thông minh của mình lại đi đâu mất rồi, lại đem phương thức sống của chính mình đặt trên người Kỷ Dữ Đường, các nàng rõ ràng chính là tồn tại ở hai thế giới khác nhau, Triệu Mộ Tịch mất mát cười cười, "Vậy ngươi trở về nhớ ăn một chút, ta. . ."
"Ta muốn ăn đồ ngươi làm."
Triệu Mộ Tịch còn chưa nói xong, liền nghe thấy Kỷ Dữ Đường nói như vậy, ta muốn ăn đồ ngươi làm.
"Ta. . . Làm?" Triệu Mộ Tịch lặp lại một lần nữa, muốn xác nhận lại một lần, là không phải là mình nghe lầm.
Kỷ Dữ Đường lại nói một lần, "Bên ngoài ăn không quen, ngươi làm khá là hợp khẩu vị của ta."
"Ta. . ." Triệu Mộ Tịch trong lúc vô tình lại tóm được dạ dày của Kỷ tổng, nàng xoay người đem đầu dựa vào trên ghế ngồi, vui cười hớn hở hỏi, "Ta nấu ăn liền ăn ngon như vậy a?"
Dáng dấp hiện tại của nàng vừa chật vật lại vừa buồn cười, còn có mấy phần làm cho người khác đau lòng, Kỷ Dữ Đường hướng nàng khẽ cười một tiếng, quả nhiên là người không biết ghi nhớ, dấu tay trên mặt còn chưa phai, lại bắt đầu ở đây cợt nhả tự yêu mình.
"Cái kia. . ." Hiện tại các nàng chỉ cần xuống xe, đi không tới một trăm mét, chính là phòng cho thuê của Triệu Mộ Tịch, ngoại trừ Lâm Vi, Triệu Mộ Tịch chưa từng mang những bằng hữu khác đến nơi này của nàng, nàng ở tại "Xóm nghèo", vốn là bí mật. Triệu Mộ Tịch do dự một lúc, vẫn nói: "Nếu như ngươi không ngại, hoặc là đi nhà ta, ta làm cho ngươi ăn?"
Đêm nay Triệu Mộ Tịch cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đem Kỷ Đại tiểu thư mời về căn nhà nhỏ của nàng, phải biết phòng tắm ở nhà Kỷ tổng còn rộng rãi hơn so với phòng khách nhà nàng.
Cầu thang xi măng có chút bong tróc, trên tường dán đầy các loại quảng cáo tạp nham, mở khóa làm chứng không thiếu gì cả, đèn ở cầu thang là cảm ứng, thỉnh thoảng còn không sáng lên, không có thang máy, Triệu Mộ Tịch dẫn theo Kỷ Dữ Đường bò lên đến lầu sáu, đột nhiên có chút hối hận, nàng là điên rồi sao? Cự nhiên mang Kỷ Dữ Đường tới nơi này.
Nhất định là điên rồi, Kỷ Dữ Đường ở nơi như thế này, đại khái một phút cũng không tiếp tục chờ được nữa, nội tâm của Triệu Mộ Tịch bắt đầu hoạt động phong phú lên, Kỷ Dữ Đường trầm mặc làm cho nàng suy nghĩ lung tung rất nhiều.
"Ngươi lần đầu tiên tới chỗ như thế này đi. . ." Đây là câu đầu tiên mà Triệu Mộ Tịch nói cùng nàng sau khi lên lầu, mang theo nồng đậm tự giễu.
Làm gì có ai dùng "Nơi như thế này" để hình dung chỗ ở của chính mình, Kỷ Dữ Đường dùng dư quang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bằng thu nhập mà Triệu Mộ Tịch thu vào, nàng hoàn toàn có thể thuê một khu nhà ở tốt hơn.
Triệu Mộ Tịch lôi kéo có chút cửa sắt rỉ sét loang lổ, để Kỷ Dữ Đường đi vào trước, "Ngươi tùy tiện ngồi."
Ngoại trừ một cái sô pha nhỏ ở phòng khách là có thể ngồi, những nơi khác muốn cũng không ngồi được, Kỷ Dữ Đường ở trên ghế sô pha ngồi xuống, trong phòng cùng bên ngoài phòng làm cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau, trong phòng thật sạch sẽ, trong không khí còn có một cỗ nhàn nhạt mùi thơm ngát, tuy rằng không thể nói là có trang hoàng, cũng không có gia cụ này kia, nhưng nhìn cũng coi như ngắn gọn thư thích.
"Ngươi trước tiên uống nước, ta đi thay quần áo." Triệu Mộ Tịch trước tiên rót một chén nước cho nàng, sau đó xoay người đi tới phòng ngủ.
Nhà xác thực rất nhỏ, chỉ có một căn phòng ngủ, ánh mắt của Kỷ Dữ Đường rơi vào tủ giày, giày cao gót từng đôi đều được xếp đến chỉnh tề, nhìn kỹ, có giày của hai người phụ nữ.
Kỷ Dữ Đường ngẩng đầu lên, đánh giá không gian xung quanh, không khó nhìn ra, trong phòng này có dấu vết sinh hoạt của hai người.
Mười phút sau, Triệu Mộ Tịch đem chính mình đơn giản dọn dẹp một hồi, trên người đổi thành áo T-shirt trắng cùng quần đùi, tóc tán loạn được buộc gọn lên, lớp trang điểm trên mặt cũng được tẩy đến không còn một mống, sau khi thay đổi quần áo, trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Chỉ là dấu tay trên mặt vẫn như cũ rất dễ thấy.
Triệu Mộ Tịch mở cửa tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, không có cái gì ăn, khoảng thời gian này nàng vẫn luôn ăn ở bên ngoài, trong nhà không có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Dưới áo T-shirt trắng rộng tãi, thân hình của nàng đặc biệt đơn bạc, Kỷ Dữ Đường vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của nàng, nàng quá gầy, hai cái chân tinh tế, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi thân thể của nàng, mặc váy thì có vẻ vừa vặn hơn.
"Chỉ có thể nấu mì để ăn. . ." Triệu Mộ Tịch trong tay nâng hai trái cà chua, xoay người bất đắc dĩ nói.
"Ta tùy ý."
"Ngươi trước ăn chút đồ ăn vặt đi." Triệu Mộ Tịch không thích ăn đồ ăn vặt, những thứ này đều là của Lâm Vi, Lâm Vi có lúc cũng ở bên này với nàng, "Ta đi nấu mì."
Trong nhà được chỉnh đốn đến ngay ngắn rõ ràng, Triệu tiểu thư vẫn là loại hình tiểu nữ nhân ở nhà, điểm ấy quả thật làm cho Kỷ Dữ Đường nhìn với cặp mắt khác xưa, Triệu Mộ Tịch ở nhà bếp cắt món ăn, Kỷ Dữ Đường liền dựa vào cửa phòng bếp nhìn, lẳng lặng nhìn dáng dấp thái rau thuần thục của nàng, đôi tay gầy gò cầm dao phay, tất cả động tác đều như nước chảy mây trôi.
Triệu Mộ Tịch quay đầu lại nhìn Kỷ Dữ Đường một chút, không để ý suýt chút nữa cắt phải ngón tay của mình. . . Kỷ Dữ Đường lại nhìn như vậy nàng, nếu như Kỷ tổng là nam nhân, Triệu Mộ Tịch nhất định cho rằng nàng đối với mình có hứng thú, ánh mắt như thế, thật sự dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, Triệu Mộ Tịch rất muốn biết, hiện tại bên trong đầu óc thông minh của Kỷ tổng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
"Kỷ tổng. . ." Triệu Mộ Tịch đập hai quả trứng gà vào trong bát, đánh tan, đũa trúc cùng bát sứ va chạm phát sinh tiếng vang lanh lảnh, nàng đi tới trước mặt Kỷ Dữ Đường, nhàn nhã hỏi, "Ngươi không phải là đối ta có hứng thú đó chứ? Cứ nhìn ta như thế."
Kỷ Dữ Đường cũng không tránh né ánh mắt của nàng, không nhanh không chậm, từ tốn nói một câu, "Triệu tiểu thư còn rất tự tin."
Ngày hôm nay Triệu Mộ Tịch cùng nàng chơi tới cùng, đi về phía trước hướng về nàng đến gần một bước, "Vậy ngươi nhìn trộm ta làm gì?"
"Nhìn lén? Ta là quang minh chính đại nhìn. . ." Kỷ Dữ Đường vẫn cười nhạt, nói xong đưa tay giơ lên cằm của nàng, đưa mặt nàng đến gần trước mặt mình, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt trái xoan tinh xảo của Triệu tiểu thư, nếu không có những dấu tay hồng hồng kia, sẽ càng thêm vui tai vui mắt.
Động tác trên tay Triệu Mộ Tịch ngừng lại, thân thể đột nhiên căng cứng, đây là biểu hiện của căng thẳng, mặt nàng gần trong gang tấc. . . Không được, Triệu Mộ Tịch nguyên bản chỉ muốn cùng Kỷ Dữ Đường đùa một chút, hiện tại ngược lại lại bị Kỷ Dữ Đường đùa giỡn, Triệu Mộ Tịch bị nàng giơ cằm lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng. . .
Kỷ tổng này. . . Sẽ không thực sự là cong chứ?
Triệu Mộ Tịch hai tay nâng bát sứ cương tại chỗ, cảm giác nàng đang chầm chậm tới gần mình, đây không phải ảo giác, chóp mũi của nàng đều sắp sượt đến gò má của chính mình.
Xong xong, cong cong, tim đập thật nhanh.
Dưới bầu không khí như thế, Triệu Mộ Tịch đầu óc nóng lên, từ từ nhắm hai mắt lại, không sai, ở thời điểm mấu chốt này, nàng lại nhắm hai mắt lại! Còn có động tác nào so với cái này xấu hổ hơn nữa không? ! Động tác này ý tại ngôn ngoại không khác gì với: Hôn ta.
Kỷ Dữ Đường mỉm cười tiến đến bên tai nàng, dừng chốc lát, mới ôn nhu nói một câu, "Mì nấu muốn nở rồi."
"......"
Advertisement
Glamorous Journey Of The Female Protagonist
"Set up all of these hundred items for tomorrow's auction." The lady ordered as she took a seat on her golden throne.
8 10771Meat
The world is meat. The city is alive. The mutant vat-born and the all-powerful noble gerontocracy alike find everything is changed when a monster is created with something they have never seen before: a face. Still alive.
8 174Epic Tales Variation: Aegis Kan
[Winner of the 2021 Writhathon Challenge] Volume 1 Powerless - without ability, influence, or power. That's what Aegis Kan previously known as Terrence Brown, felt when his world was invaded and his soul has whisked away to Gaia. Born as the firstborn of a Powerful Duke, Aegis finds himself in an entirely new world with magic and different paths to power; however, Aegis Kan is tasked with a mission as a Harbinger by the being, [Beyond], who invaded his world, took his soul, and chucked him and others out into the universe. Their task? Spread the System to the myriad races. This is his story, his Epic Tales. Volume 2 Syn Aegis and his cousin Amaya find themselves sent to the world of Prima on one mission and one mission alone. Conquer the world and add it the dukedom and Empires ever-growing resources. However, something weird happened to the planet right before their arrival. An overlap of the same world but darker and a merging caused by the shifting of realities have caused a nightmare Aegis has long forgotten to reappear. They... tHey... THEY... THe NOX ARE COMING! This story can be considered a slow burn and the everything is explained as the action commences and the story moves along. It is mostly told from Aegis perspective however there are several times when a side character perspective of an event matters so I'll put it in. Btw the first volume is a bit spotty as I am a new writer and still trying to find my rhythm. I believe it picks up speed around chapter 13-16ish Release Schedule: 4 chapters a week Wed-Sat 7AM GMT -6 Chapter length between 2000-3500. I try to stay around 2500-3000 but somethings the chapter just doesnt have a good cut off. Not all tags will affect the first volume and more will be added as the world is expanded. If you want to show support join my Discord or read 8 chapters plus get access to side stories on my Patreon!
8 131Aquaria
A collaboration with Typist Kid. He will write chapters in the perspective of Jett, while I will write in the perspective of Lyvia. Exploring the ocean had always been a dream of mine. Whenever my father took me to see the waters, I was instantly entranced. It was something to do with how it remained mysterious to mankind. So, when my husband decided he wanted to share the same dream as me, I didn't hesitate to try and make it a reality. Thus, my journey into the unknown began. -Lyvia Ha. Been waiting for this since a long time. Screw the city, I got an ocean waiting! Here’s hoping a humongous shark doesn’t swallow us up. -Jett A slice of life story about a couple exploring the ocean on their submarine.
8 213Plays of Reality
Year 1330. The Age of Spirit Relics. This year marked the beginning of the magical journey of a young hopeful - Max Enderwood. An orphan filled with unyielding hope, relentless determination, and intense ambition, walked towards the path untrodden by many. Hope to despair. Dawn to dusk. Would he get destroyed by the ever-changing currents of reality? Or would he fight back with a ruined magic mirror to have a shot at altering the threads of destiny? Join Max as he encountered all plays of reality. Ignition of hope and sequence of despair. Stories of love and tragedies of hatred. Mystery of magic and cruelty of the field. And more!
8 59nct oneshots two ᶜᵒᵐᵖˡᵉᵗᵉᵈ
𝐬𝐭𝐚𝐭𝐮𝐬 : 𝐜 𝐨 𝐦 𝐩 𝐥 𝐞 𝐭 𝐞same for this book, i advice you to not read it if i'm being honest cause the writing here was not the vibe 💀 i was very bored so this was just a way to kinda kill time. if you do want to read it then you are free to do so, but i honestly don't recommend it cover of the book belongs to its respectful owner © deathsupport
8 206