《[BHTT - EDIT - HOÀN] Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật》Chương 17
Advertisement
"Làm tiểu tức phụ hào môn, cảm giác như thế nào a?" Triệu Mộ Tịch vừa về tới A thị, Lâm Vi liền bắt đầu lôi kéo nàng hỏi hết đông tới tây, "Có thu thêm được gì hay không, như tiền lì xì chẳng hạn?"
"Không có, chỉ có như vậy."
Ở H thị chờ ba ngày, Triệu Mộ Tịch liền bị Kỷ Dữ Đường sai khiến đủ ba ngày, Lâm Vi không nên hỏi nàng cảm giác làm tiểu tức phụ hào môn, mà nên hỏi nàng làm tiểu bảo mẫu hào môn là cảm giác như thế nào.
Chuyện đã xảy ra ở H thị, Triệu Mộ Tịch vẫn không nói ra. Dựa theo ước định trước đó cùng Khương Khải, ngày hôm nay hắn nên gửi tiền cho mình mới đúng, nhưng đợi đến chạng vạng, Triệu Mộ Tịch vẫn chưa nhận được tiền chuyển khoản, này sẽ không phải lại bị Kỷ tổng làm thất bại chứ? Dù sao ba ngày nay, nàng đều đi theo bên người Kỷ Dữ Đường, cũng không có thực hiện ước định cùng Khương Khải.
Chừng bảy giờ tối, tiếng nhắc nhở có tin nhắn rốt cục cũng vang lên, vào tài khoản ba ngàn đồng, không dư cũng không thiếu một đồng , trong lòng Triệu Mộ Tịch rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, chỉ có điều chuyển khoản tới không phải Khương Khải, mà là. . . Kỷ tổng.
"Hắn đem ngươi cho ta."
Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm ba ngàn đồng trong tài khoản, đột nhiên hiếu kỳ Kỷ Dữ Đường đã nói gì cùng Khương Khải, lẽ nào là nói. . . Muốn để mình làm"Bảo mẫu" ba ngày cho nàng?
Đêm đã khuya, Triệu Mộ Tịch dựa vào lan can trên sân thượng, ngẩng đầu nhàm chán đếm sao, ngủ không được.
Nàng lại nghĩ tới Kỷ Dữ Đường, chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm ấy, vẫn còn nguyên ở trong đầu, không ném đi được, nếu như không phải Kỷ Dữ Đường đến, lúc đó nàng thật sự không biết nên làm cái gì.
Thời điểm cùng Kỷ Dữ Đường ở chung một chỗ, Triệu Mộ Tịch có một loại cảm giác tốt đẹp không tên, hay là bởi vì nàng đã thay mình giải quyết khó khăn. Mấy ngày nay Triệu Mộ Tịch đều nhớ tới hình ảnh kia, Kỷ Dữ Đường lôi kéo cổ tay nàng, sau đó có chút tức giận nói, "Ta còn tưởng rằng Triệu tiểu thư không sợ trời không sợ đất."
Tốt lắm giống như đó là lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch nhìn thấy nàng phẫn nộ, dù sao bình thường tâm tình của nàng lúc nào cũng không có chập chờn gì nhiều, ngày đó nàng đột nhiên như vậy, Triệu Mộ Tịch ngoại trừ kinh ngạc, còn rất cảm động. . .
Chính mình tựa hồ có chút hiểu rõ nàng, nghĩ đến một ít chuyện, Triệu Mộ Tịch đột nhiên nở nụ cười, còn nhớ Kỷ tổng một mặt ghét bỏ nói "Ngủ say như heo, gọi không tỉnh" .
Như thế nào cảm giác Kỷ Dữ Đường là một người rất biết trêu chọc người đây, Triệu Mộ Tịch nở nụ cười một hồi lâu, mới ý thức được chính mình như vậy có chút ngốc. Nàng đỡ quai hàm nhìn trời đêm, Kỷ Dữ Đường xem nàng như là bằng hữu sao?
Không tính đi, các nàng thì xem như bằng hữu gì. Triệu Mộ Tịch tự mình cho mình một đáp án phủ định, nàng là lão tổng của HK, nữ vương cao cao tại thượng, còn mình là một người không có việc làm đàng hoàng. . . Nhớ tới tin nhắn chuyển khoản lạnh như băng kia, Triệu Mộ Tịch lập tức bị kéo về hiện thực, Kỷ Dữ Đường chỉ là một khách hàng của nàng, tình huống có hơi chút đặc thù mà thôi.
Advertisement
Triệu Mộ Tịch kéo dài bước chân lười biếng đi vào nhà, chậm rãi xoay người, cả ngày nghĩ linh tinh, trước tiên đem vấn đề no ấm giải quyết trước đi rồi nói sau.
------------------------------------------------------------------------------
Tất cả lại quay về như thường ngày, Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi vẫn như cũ làm phần công việc không quá nghiêm túc này, đọ sức với người có tiền.
Gần đây Lâm Vi lại khai phá thêm con đường kiếm tiền mới, khi nhàn hạ sẽ mang theo Triệu Mộ Tịch đi đoàn phim diễn vai quần chúng, kiếm chút tiền ăn lót dạ. Công việc này là Kỷ Nhị tiểu thư giới thiệu, bản thân Kỷ Dữ Lộ là biểu diễn chuyên nghiệp, hơn nữa có là người có bối cảnh, trong tay tài nguyên không ít, Lâm Vi cùng Kỷ Dữ Lộ quan hệ cũng không tệ lắm, bởi vì Kỷ Nhị tiểu thư là khách hàng thân thiết.
Mười giờ tối, Triệu Mộ Tịch đi trên đường phố quen thuộc, gió nổi lên rồi, nàng chỉ mặc một cái quần đùi, có chút lạnh. Vào giờ này, cuộc sống về đêm ở A thị mới vừa bắt đầu, Triệu Mộ Tịch yêu thích loại khí tức phố phường náo nhiệt này, đây mới là cuộc sống của nàng, có lúc cảm giác mình mệt mỏi, nhưng nhìn xung quanh một chút, có nhiều người ung dung đi qua đi lại.
"Tiểu Triệu, mấy ngày nay không thấy ngươi a."
Trước quầy bánh rán, Triệu Mộ Tịch dừng bước, nàng hướng bà cười cười, lại hàn huyên như mọi khi, "Ừ, mấy ngày trước ta đi nơi khác 'Đi công tác', mấy ngày nay có chút bận bịu."
Nàng đại khái là không có thời gian thong thả, đi H thị ba ngày, xác thực xem như là nghỉ phép.
"Mấy ngày không gặp, cảm giác gầy đi không ít nha, người trẻ tuổi các ngươi chính là không thích ăn cơm đúng hạn." Nguyên bản bà đang dự định thu sạp, thấy Triệu Mộ Tịch đến, liền cười híp mắt nói, "Bà tráng cho ngươi cái bánh rán."
"Ta tự mình tới, ngài đều mệt mỏi cả một ngày rồi." Triệu Mộ Tịch thả túi xách xuống, nơi này nàng rất quen thuộc, cơ bản mỗi ngày đều đến thăm, thời điểm thấy lão nhân gia không làm không kịp, nàng cũng sẽ phụ một tay.
Vào lúc này Kỷ Dữ Đường vừa mới gặp khách hàng xong, uống một chút rượu, ngồi ở ghế sau, đầu hơi choáng váng, xe đột nhiên ngừng lại, "Sao vậy?"
"Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, phải đi đường vòng." Tài xế nói, đánh tay lái chuyển đầu xe.
Tài xế lái xe đi vòng vào một đường khác, đây là một con phố ồn ào, hai bên đường xếp đầy quán nhỏ bán đồ ăn khuya, dưới ánh đèn màu da cam, muôn hình muôn vẻ người uống từng ngụm rượu lớn, lớn tiếng nói chuyện.
Con đường này có chút đông, vì lẽ đó xe chạy rất chậm, trong không khí hòa lẫn mùi vị của các loại đồ ăn, có chút đầy dầu mỡ, Kỷ Dữ Đường bị thanh âm huyên náo làm cho buồn bực mất tập trung, vừa mới chuẩn bị đưa tay quay cửa xe lên thì, động tác trên tay ngừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. . . Đó là Triệu Mộ Tịch?
Nàng vóc người cao gầy, mặc dù đang ở nơi người đến người đi, nhưng rất dễ thấy, mà nàng đứng ở đó, tựa hồ hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.
Advertisement
"Ngừng xe lại một chút."
Tài xế đem xe ngừng lại ổn, đỗ xe ở đây, còn tưởng là nàng muốn ăn cái gì, "Kỷ tổng, ngươi muốn ăn cái gì sao? Ta xuống mua cho ngài."
Xe đứng ở đầu đường bên này, nàng đứng ở đầu đường bên kia, đường phố không tính là rộng, vì lẽ đó Kỷ Dữ Đường thấy rất rõ ràng, người đang cúi đầu nghiêm túc làm bánh rán, chính là Triệu Mộ Tịch, mình bảo nàng tìm một phần công việc đường hoàng, cho nên bắt đầu đi bán bánh ăn khuya sao?
"Kỷ tổng?" Tài xế thấy Kỷ Dữ Đường không nói gì, lại cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu.
Kỷ Dữ Đường quay đầu, vốn là muốn để tài xế tiếp tục lái đi, không biết suy nghĩ thế nào. . ."Ngươi ở đây chờ ta một chút."
"Được."
Giày cao gót đắt tiền đạp trên mặt đất gồ ghề, Kỷ Dữ Đường từng bước từng bước hướng về nàng đi tới.
"Thật không tiện, cô nương, ngày hôm nay sạp nghỉ rồi." Bà thấy có khách nhân đi tới, cười nói, "Ngày mai trở lại đi."
Nhưng Kỷ Dữ Đường lại đưa ánh mắt về phía Triệu Mộ Tịch, "Có chuyện làm ăn cũng không làm sao?"
Triệu Mộ Tịch vừa mới đem bột đẩy lên bếp, ở bên tai liền nghe thấy một thanh âm lành lạnh ôn nhu, ngẩng đầu lên nhìn, thanh cũng như người, nàng mặc một bộ trang phục có giá trị không nhỏ đứng ở nơi chợ đêm cũ kỹ này, thực sự là bất ngờ a.
"Ngươi làm sao ở chỗ này. . ." Triệu Mộ Tịch trợn tròn mắt kinh ngạc, chỗ này có thể nói là khu dân nghèo của A thị, Kỷ tổng đi tới nơi này, là đi nhầm đường sao.
Triệu Mộ Tịch trên mặt trang dung tinh xảo, nhưng không che giấu được mệt mỏi ở trên mặt, lờ mờ có thể thấy được hai vành mắt nhàn nhạt xanh đen, Kỷ Dữ Đường nhàn nhạt nói câu, "Đi ngang qua."
"Tiểu Triệu, đây là bằng hữu của ngươi sao?"
Tính bằng hữu à. . . Triệu Mộ Tịch nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, sau đó hướng về bà gật gù, "Ừm."
Kỷ Dữ Đường cũng không nói gì.
Nàng coi như đi ngang qua cũng không nên đi ngang qua nơi này đi, vùng này không giống nơi mà Kỷ tổng sẽ đến, Triệu Mộ Tịch tiếp tục bận bịu hoạt động tay.
Kỷ Dữ Đường đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nàng cúi đầu thuần thục đập trứng gà lên, trải đều trên mặt bánh, đẩy một vòng lại một vòng.
"Bà, là như vậy đi?"
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, đứa nhỏ này thật thông minh, dạy một lần liền biết."
Qua vài giây, Kỷ Dữ Đường mới chủ động mở miệng, "Đây là công việc mới của ngươi?"
"Không phải, cô nương này tâm địa tốt, đây là đang giúp ta."
Triệu tiểu thư tâm địa tốt? Nghe được câu nói này, Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng hơi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, mà Triệu Mộ Tịch cũng đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt nàng, không nhịn được hồi nàng một câu, "Kỷ tổng, lấy thành kiến để nhìn người là không đúng."
Triệu Mộ Tịch vội vàng cuộn tốt bánh rán trái cây, sau đó cắt thành hai nửa, nhấc mắt lên nhìn Kỷ Dữ Đường, cười hỏi nàng, "Muốn nếm thử không?"
Trên tấm sắt bánh rán tỏa ra mùi thơm mê người.
"Hảo, nếm thử."
"Mỗi người một nửa." Triệu Mộ Tịch đem bánh rán nóng hầm hập đưa cho nàng, "Cẩn thận nóng."
Nàng lái xe tới, Triệu Mộ Tịch ở bên kia đường nhìn thấy xe của Kỷ tổng, nhưng nàng tựa hồ cũng không có ý định lập tức lên xe rời đi, Triệu Mộ Tịch nguyên bản là chuẩn bị về nhà, hiện tại tay nâng bánh rán trái cây, đứng tại chỗ kì kèo, chậm chạp không chịu rời đi.
"Kỷ tổng. . ." Như thế nào cũng phải có một người đến đánh vỡ trầm mặc, Triệu Mộ Tịch mở miệng trước, vừa không đi lại vừa không nói lời nào, cũng không biết Kỷ Dữ Đường đứng ở chỗ này là có ý gì.
"Có rảnh không?"
"Có. . ." Triệu Mộ Tịch bật thốt lên, rõ ràng đang định về nhà ngủ.
"Bồi ta đi một chút đi." Cho dù Triệu Mộ Tịch lúc vừa bắt đầu là mang theo mục đích tiếp cận nàng, nhưng cô bé này lại ngoài ý muốn hợp nhãn nàng, Kỷ Dữ Đường luôn luôn lý tính, chưa bao giờ đối xử với ai lại cảm tính như thế, kỳ thực cảm giác cũng cũng không tệ lắm.
Kỷ Dữ Đường chủ động hẹn nàng, Triệu Mộ Tịch vẫn luôn cảm thấy cao hứng, hoàn toàn không có ý nghĩ từ chối, hay là do trước đây đi quyến rũ Kỷ Dữ Đường sau đó để lại di chứng.
"Ngươi lại uống rượu?" Triệu Mộ Tịch mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi rượu ở trên người nàng, không để cho nàng uống rượu, quả nhiên không làm được, "Bác sĩ nói rồi, tháng này không thể uống rượu."
"Liền uống một chén."
"Một chén cũng không được a." Nói, Triệu Mộ Tịch lại ý thức được chính mình quản quá rộng, nàng cứ như vậy, lại phải tiến vào bệnh viện, Triệu tiểu thư vẫn là không nhịn được nói : "Ngươi lớn như vậy, nói cũng không nghe. . ."
Kỷ Dữ Đường nghe rõ trong miệng nàng nói linh tinh, phối hợp với vẻ mặt trên khuôn mặt nàng, lại cảm thấy buồn cười.
Hai người tìm một góc tối tương đối yên tĩnh, Triệu Mộ Tịch tối muộn chưa ăn cơm, hiện tại cắn bánh rán trái cây cảm thấy thật ngon.
Kỷ Dữ Đường vốn đã ăn rồi, nhưng thấy Triệu Mộ Tịch ăn, thèm ăn tựa hồ lại bị câu ra, nàng cắn một miệng say sưa nhai ngon lành, bởi vì sượt một tầng dầu, môi có vẻ càng hồng đô đô, thời điểm nàng nghiêm túc ăn đồ ăn, Kỷ Dữ Đường càng cảm thấy nàng có mấy phần ngoan ngoãn.
Kỷ Dữ Đường cái miệng nhỏ bắt đầu ăn, đồ ăn vặt ở rìa đường xác thực đặc sắc.
Triệu Mộ Tịch nhìn nàng, một bên vừa ăn một bên vừa cười, không nghĩ tới Kỷ tổng có thể tiếp đất như thế, còn cùng nàng đứng ở trên đường ăn bánh rán trái cây, nói ra cũng không ai tin.
Nàng cười lên rất ngọt, có thể người như vậy một mực cất giấu một bụng ý nghĩ xấu, chỉ có điều nhìn thấy nụ cười như thế, bất luận là người nào nhìn thấy, tâm tình đều sẽ tốt lên.
Mấy phút sau, bánh rán trái cây trong tay Triệu Mộ Tịch đã ăn gần hết, nhưng trong tay Kỷ Dữ Đường vẫn còn sót lại hơn một nửa, Triệu Mộ Tịch mím mím môi, đoán nàng hẳn là ăn không quen đồ ăn đầu đường, "Ăn không vô cũng đừng ăn, ta lại không ép ngươi."
"Ta ăn no." Kỷ Dữ Đường nhìn nàng sau khi ăn xong còn liếm môi chưa hết thòm thèm, liền đùa giỡn nói, "Ngươi nếu như chưa ăn no, liền ăn luôn phần của ta đi."
"Kỷ tổng, ngươi cũng thật không ngại. . ." Triệu Mộ Tịch chỉ vào bánh rán trái cây trong tay nàng đã bị cắn qua vài miếng, thế nhưng vừa dứt lời, Triệu Mộ Tịch lẫm lẫm liệt liệt cầm lấy bánh từ trong tay nàng, tiếp tục một miệng thỏa mãn bắt đầu ăn.
"Ngươi. . ." Kỷ Dữ Đường không nghĩ tới nàng thật sự sẽ ăn.
Triệu Mộ Tịch cũng cảm giác mình là động kinh, xưa nay nàng cùng người khác sẽ không như vậy, chỉ là vừa rồi đầu óc nóng lên. . . Ăn cũng đã ăn rồi, cũng mặc kệ nhiều thứ như vậy, Triệu Mộ Tịch trong miệng ngậm lấy đồ ăn, hàm hàm hồ hồ hướng Kỷ Dữ Đường nói rằng, "Lãng phí rất đáng thẹn ngươi không biết sao. . ."
"Bao nhiêu tiền?"
Triệu Mộ Tịch cho rằng nàng nói bánh rán trái cây, "Cái này ta mời ngươi ăn."
"Bồi ta tán gẫu, bao nhiêu tiền? Ta nghe nói, Triệu tiểu thư là thu phí theo giờ."
Nụ cười trên mặt Triệu Mộ Tịch dần dần nhạt đi, vốn là đang tràn đầy phấn khởi, hiện tại đột nhiên cảm giác thấy thất lạc, hoặc là có chút khó chịu, thậm chí còn có chút tức giận, Kỷ Dữ Đường coi nàng là người nào. . .
Đang tốt như vậy. . . Triệu Mộ Tịch cắn cắn môi dưới, sau đó không được tự nhiên cười lạnh nói, "Lần này liền không lấy tiền, lần sau Kỷ tổng nhớ sớm hẹn trước."
Advertisement
Kingdom Shattered
Harold Schultz is a young substitute teacher making just enough money to pay rent and fuel his gaming hobby. When the highly anticipated upcoming video game Kingdom Shattered announces a raffle to decide invites to private beta testing not only the game, but also the next generation of full immersion gear, he immediately applies and ends up winning a slot to become a beta tester. Leaving his apartment and part-time teaching behind he heads to the game company's headquarters where the entire event will be broadcast live, with each player earning money off of the amount of viewers they are able to obtain while alive. On top of that, the first place player will walk away with a one million dollar grand prize. With his eyes on the giant cash bonus, Harold is determined to do everything he can to make it to the end and walk away with the grand prize. Will he be able to conquer Kingdom Shattered and become its first King? Cover art is temporary and used with permission from the artist Morten Solgaard Pedersen.
8 100Awakening
An average day turned into a nightmare, the world turns into a scene from the movies as an other-worldly being known as the "Over-System" turns humanity into an experiment out of boredom. A decade later, Cain is one of the newest graduates to enter the "Gates"; interdimensional portals that unlock human potential and give access to the "System."
8 245Weapons Don't Have Names
Replicants. Dogs of war, their leash held by greedy corporations. Living weapons with serial numbers instead of names. Genetically perfect soldiers, created for one purpose and one purpose only - to complete the mission at any cost. But what are they to do when the battlefield is far away, commanding officers are gone and they are on a peaceful planet that belongs to the enemy? Two replicants must not only escape the enemy territory, but also deliver two civilians to the HQ. However, their charges are doing everything they can to sabotage the mission and the orders are clear - they can't be left behind or killed.
8 160Falling
It is often unclear when a thing comes to an end, the world itself no exception. In the event of the world ending, it was both abrupt and unnoticed, something down right confusing to most involved. Due to this confusion, we will quickly cover the short window of events that led to the destruction of the generally known universe, following the primary instigators to hopefully give the whole thing a little much needed context. ... Author’s Note: I intend to release regularly, hopefully weakly, within the planned three arcs. However, it may go on hiatus between arcs, but it should be clear that an arc has ended. Regardless, I currently plan to go on hiatus after the third arc, which is intended to be a natural breaking point. This is with the hope of not dropping off in the middle of narrative, and I am mentioning it now so no one is surprised if there are planned pauses. Content Warnings: I do not plan to include anything I would see as profanity, gore or traumatizing content. However, I do expect my bar for what qualifies is both above some people’s and below others. Therefore, I am including the Content Warnings so people are not surprised when my view is different. If you find something you do not like, I wish you luck in moving on without it farther concerning you. If I was not as extreme as you were hoping, I apologize for not meeting expectations. I have not marked sexual content, since I do not intend to include explicit sexual acts. However, sex and sexuality still exists and may come up as both an offscreen event or subject. Cover Art: The art work is by me, and I will take it down immediately at request from the artist.
8 193Chronicles of the Realms
Four Realms\One World These are the stories of the Realms, four entire universes seperated only by the thinnest of dimensional boundaries. Some of the Chronicles take place in only the home Realm of the characters in it, others span them all but what they all share is they change the narrative for the people who live through them. Just like life itself everyone is the lead in their own story and they affect those they meet, sometimes hugely and without knowing they have. In any case I hope you try out my story and stick around because it has only just begun.
8 129Other World Engineering
An engineer whom works so hard just to help the world on which human almost destroyed. Called by a god to give him a reward that he deserved giving him a chance to live his life without the pollution that he lives in. A new life that he can go do his thing for himself and the gods a new life, a new friends and a new world. Come with me and learn about the things you never bothered learning.
8 190